Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Hàn vừa lái xe vừa nghe cô kể chuyện, lâu lâu sẽ ừm một tiếng hoặc hỏi gì đó.
Anh không hề để cô cảm giác bản thân đang một mình nói chuyện.
Tăng Thư bị cuốn vào những câu chuyện cũ của mình mà không để ý chiếc xe đã đến bãi đậu ở tầng hầm của bệnh viện Phúc Đại.
Dương Hàn lái xe vào bãi rồi nhẫn nại đợi cô kết thúc câu chuyện của mình.
Lúc này Tăng Thư mới nhìn xung quanh.
Cô nhìn sang anh, hai mắt không rõ tình hình hỏi:
"Chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Tôi đến bệnh viện tìm viện trưởng có việc.
Em đi cùng tôi"
Tăng Thư không muốn phải ngồi trong xe đợi anh, cô gật đầu cùng anh đi vào bệnh viện.
Mặc dù là sáng sớm nhưng mọi người đều có vẻ rất bận rộn.
Quay người không cẩn thẩn cô liền va phải người nào đó.
Tăng Thư ngại ngùng xin lỗi rồi đi tiếp.
Dương Hàn đi phía trước bất ngờ nắm lấy tay cô, giọng anh mang ý trêu chọc lại dịu dàng:
"Trẻ nhỏ dễ bị lạc.
Để tôi giữ tay em sẽ yên tâm hơn"
Ai nói cô là trẻ nhỏ? Chỉ là cô không ngờ bệnh viện lại đông đúc như vậy.
Hơn nữa cô cũng không biết phải đi đâu.
Cả hai đi vào thang máy thì một nhóm người cũng đi theo vào.
Họ đều mặc áo blouse trắng nhưng bề ngoài vẫn còn khá trẻ.
Sau khi nhìn thấy Dương Hàn thì bọn họ gật đầu chào:
"Bác sĩ Dương chào buổi sáng"
"Chào buổi sáng" Dương Hàn giọng nói lạnh lùng đáp trả.
Mọi người dường như cũng để ý đến hai bàn tay đang đan vào nhau kia.
Bọn họ to nhỏ một chút rồi lại im lặng.
Đến tầng 3 thì mọi người đều ra ngoài, những người khác lại đi vào.
Lần này là hai bác sĩ nữ.
Cả hai đều xinh đẹp lại có khí chất nữ thần.
Tăng Thư thầm cảm thán bọn họ đúng là kiên cường, vừa bận rộn lại vừa có thể chăm sóc bản thân tốt như vậy.
Lúc này Thẩm Như Ý bỗng nhìn sang Tăng Thư, ánh mắt lại nhìn xuống chỗ hai người đang nắm tay.
Cô ta tỏ vẻ bực bội rồi lại liếc nhìn Tăng Thư.
Tăng Thư cũng cảm nhận được, cô khẽ nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt như dao của Thẩm Như Ý đang nhìn cô.
Tăng Thư bất giác siết nhẹ tay Dương Hàn, trong lòng dâng lên cảm giác không vui kì lạ.
Rõ ràng hai người là lần đầu gặp nhau, cô ta sao lại có vẻ ghét cô như vậy?
Dương Hàn bỗng cảm giác cô nắm chặt tay anh thì hơi cúi đầu hỏi nhỏ cô:
"Em sao vậy?"
Tăng Thư thả lỏng tay, cô lắc nhẹ đầu: "Không có gì"
Lúc này Thẩm Như Ý đột nhiên tiến gần chỗ Dương Hàn, cô ta giọng nói ngọt ngào khác hắn với dáng vẻ hung dữ lúc nãy:
"Chào buổi sáng Hàn, mấy hôm nay anh không đi làm, không khỏe trong người sao?"
Dương Hàn nghe xong thì hai mày hơi chau lại, giọng nói không giấu gắt gao:
"Bác sĩ Thẩm, cô nên gọi tôi là bác sĩ Dương.
Nếu gây ra hiểu lầm không cần thiết thì sẽ rất phiền.
Hơn nữa bạn gái tôi nghe được sẽ không vui"
Thẩm Như Ý bị bẽ mặt nhưng thái độ vẫn vui vẻ:
"Được.
Bác sĩ Dương, anh hôm nay đi làm sẽ không có nhiều thời gian ra ngoài ăn trưa đúng không? Tôi giúp anh mua đồ ăn"
Tăng Thư hơi nghiêng đầu ra theo dõi hai người nói chuyện.
Cô gái đó, à không là bác sĩ Thẩm, trên mặt đều ghi rõ là thích Dương Hàn.
Hơn nữa dáng vẻ vừa ngọt ngào vừa chu đáo như muốn tuyên bố với mọi người cô ta là "bạn gái" của anh làm Tăng Thư có hơi thích thú dõi theo.
Dương Hàn không hề để ý cô ta.
Anh quay sang Tăng Thư thì bắt gặp vẻ mặt đang nghe ngóng chuyện của cô thì khẽ thở dài.
Đáng ra cô phải đứng chắn trước mặt anh, vẻ mặt hung dữ cảnh cáo Thẩm Như Ý đừng tỏ vẻ thân thiết với anh mới phải.
Dương Hàn giận dỗi véo nhẹ má cô:
"Bảo bối, nếu em cứ nghiêng đầu như vậy thì cổ sẽ rơi xuống mất"
Tăng Thư bị anh làm giật mình, cô hơi xấu hổ lùi về phía sau lưng anh.
Không lẽ vẻ mặt của mình rõ ràng như vậy sao?
Thẩm Như Ý cùng bác sĩ nữ đứng cùng đều ngơ ra.
Bọn họ không nghe lầm đúng không? Bác sĩ Dương vừa gọi cô gái đó là "bảo bối".
Nhưng nhìn dáng vẻ cô gái chắc chắn còn nhỏ tuổi hơn Dương Hàn.
Anh ta chính là khẩu vị như vậy sao? Thẩm Như Ý không tin liền mạnh dạn hỏi:
"Bác sĩ Dương, cô gái này là ai vậy? Có thể giới thiệu một chút không?"
Dương Hàn nhìn sang Tăng Thư, anh cười dịu dàng hỏi ý cô:
"Em muốn tôi giới thiệu như thế nào?"
Tại sao lại hỏi cô như vậy? Tăng Thư khó hiểu nhưng vẫn đứng lên phía trước cười nhẹ chào Thẩm Như Ý:
"Xin chào, tôi là người quen của bác sĩ Dương"
Thẩm Như Ý tự giới thiệu bản thân rồi lại trưng ra vẻ mặt không vui.
Cô ta nhìn từ trên xuống dưới Tăng Thư, dáng vẻ trẻ con cùng với gương mặt không quá nổi bật như vậy thì không thể nào xứng với Dương Hàn.
Cũng không biết đã có việc làm hay chưa, Thẩm Như Ý sau một hồ đấu tranh suy nghĩ thì đi đến một kết luận chắc chắn Dương Hàn chỉ là đang chơi đùa cùng cô gái có.
Như vậy cô ta mới yên tâm thở phào.
Thang máy đến tầng 5, Dương Hàn cùng Tăng Thư ra ngoài.
Anh dẫn cô đi qua hành lang rồi mở cửa đi vào một văn phòng.
Anh khoá trái cửa rồi ép cô đứng tựa lưng vào cửa.
Tăng Thư chưa kịp phản ứng thì bị anh cúi đầu hôn lên môi.
Hai tay nhỏ của cô vội đánh lên vai anh nhưng lại bị anh dùng sức giữ chặt không cho động đậy.
Tăng Thư ưm a vài tiếng rồi bị anh đưa lưỡi đi vào lấy hết dưỡng khí.
Cô khó chịu khoé mắt ửng đỏ như muốn khóc.
Cảm giác cứ như anh ta đang trút giận vậy.
Dương Hàn thấy cô không thể bắt kịp nhịp thở thì mới thả ra.
Tăng Thư vội vàng hít vào không khí.
Anh xoa nhẹ lưng cô, giọng nói dịu dàng lại kiêu ngạo:
"Em hôn tệ thật, cần phải luyện tập thì lần sau sẽ không khó chịu nữa"
Tăng Thư tức giận đánh lên ngực anh, sức lực nhỏ của cô chỉ như mèo cào làm Dương Hàn phì cười.
"Còn có lần sau? Anh...khụ khụ...Anh nằm mơ!"
Dương Hàn nhìn cô hô hấp khó khăn lại còn ho khan thì nhận ra bản thân đã quá đáng.
Anh kéo cô đến ngồi vào bàn làm việc của mình rồi lấy nước đưa cho cô uống.
Bản thân lại đứng tựa nhẹ vào bàn đối diện với cô.
Tăng Thư tức giận trừng anh.
Đúng thật là cầm thú giả danh lương y!
Dương Hàn hơi cúi người, hai tay giữ hai bên má cô, anh hôn hôn khắp nơi trên mặt cô.
Tăng Thư vẫn chưa hết giận, tay nhỏ đánh lên người anh.
Dương Hàn cũng không né tránh để cô trút giận.
Anh thì thầm bên tai cô:
"Xin lỗi, làm em sợ rồi"
Tăng Thư không trả lời.
Dương Hàn vẫn tiếp tục hôn cô an ủi.
Tăng Thư bỗng lấy hai tay ôm nhẹ hai bên mặt anh.
Bàn tay mềm mại vừa chạm vào má anh liền cảm nhận được hơi ấm dễ chịu.
"Anh tại sao lại làm vậy?" Cô không hiểu anh vừa nãy là thế nào.
Rõ ràng nụ hôn vừa mạnh bạo vừa mang theo tức giận.
Mà sáng nay không phải vẫn còn bình thường sao?
Dương Hàn giơ tay đặt lên tay cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa mê người làm cô có chút bối rối:
"Không phải em đã nói sẽ gọi tôi là Hàn sao? Lúc nãy là phạt em"
Ấu trĩ! Cô tức tối phản bác:
"Không phải anh nói sợ bạn gái không vui sao?"
Dương Hàn bật cười rồi ngã đầu về phía trước cụng vào trán cô:
"Ngốc ạ, tôi là nói như vậy với Thẩm Như Ý.
Còn bạn gái tôi là ai mà em còn không biết sao?"
Tăng Thư đỏ mặt nhưng vẫn tiếp tục mắt đối mắt nói chuyện với anh:
"Tôi cũng chưa đồng ý.
Anh như vậy là tự luyến"
"Vậy em đồng ý không? Làm bạn gái của tôi" Dương Hàn nghiêm túc nói.
Tăng Thư do dự không chịu trả lời.
Cô không rõ cảm giác của mình dành cho anh là gì, cũng không muốn làm lãng phí thời gian của hai bên.
Khi nhìn đến ánh mắt kiên định của anh thì cô liền hỏi:
"Vì sao anh lại muốn tôi làm bạn gái của anh?"
Dương Hàn gõ nhẹ trán cô, giọng điệu vừa nuông chiều vừa kiêu ngạo:
"Yêu em thì cần lý do sao? Nhưng nếu là lý do tôi có thể nghĩ đến bây giờ là..." Dương Hàn ngưng lại rồi nhìn đến môi cô, sau đó ánh mắt lại đi chuyển xuống phần cổ trắng nõn cô, cuối cùng lại dừng ở ngực cô.
Tăng Thư cảm giác như bị anh nhìn đến không còn gì nữa.
Cô lấy tay che nhẹ mắt anh, giọng nói vừa ngại ngùng vừa giận:
"Bi3n thái! Anh nhìn đi đâu vậy?"
Dương Hàn nhếch mép cười, anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi đặt lên đùi cô, giọng nói trầm lại mang chút ý tứ:
"Bảo bối, tôi là đàn ông.
Em nghĩ một đêm dài như vậy tôi lại ôm em ngủ.
Bây giờ nhìn em mặc chiếc đầm ôm dáng như vậy mà tôi không có chút ý nghĩ gì sao?"
Dương Hàn nói đến đây cũng tự nhận sức kiềm chế của bản thân đúng là vượt xa người thường.
Vậy mà cô vẫn luôn miệng gọi anh là cầm thú rồi lại bi3n thái.
Nếu anh không nghĩ đến chờ đợi cô chấp nhận anh thì sẽ không chịu khó mà "làm" cô.
Tăng Thư không nghĩ anh sẽ trực tiếp như vậy.
Hai má cô ửng đỏ rồi lảng tránh ánh mắt sắc sảo của anh.
"Anh nghiêm túc chút đi!"
Dương Hàn hôn lên trán cô:
"Vậy bảo bối...em làm bạn gái của tôi đi.
Đảm bảo em chỉ có lời, không có lỗ"
Tăng Thư suy nghĩ một lát rồi nhìn anh, hai mắt long lanh thuần khiết làm anh có chút hồi hộp:
"Chúng ta có thể thử 2 tháng không?"
"Được, tất nhiên là được.
Bắt đầu tính từ hôm nay" Dương Hàn nói xong thì lại hôn lên má cô, Tăng Thư lần này không né tránh mà ôm lấy cổ anh.
Tuy chỉ gặp anh gần đây nhưng mỗi lần ở cạnh anh cô đều sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm vào anh.
Dương Hàn luôn trêu chọc cô lại còn là tên lưu manh chính hiệu, nhưng cô luôn tìm được ấm áp mà anh mang đến.
Tăng Thư nghĩ bản thân có thể tận dụng 2 tháng này để làm rõ bản thân thực sự muốn gì và cũng giúp anh hiểu rõ hơn về cảm giác thực mà anh luôn gọi là yêu.
Lúc này Tăng Thư bỗng nhớ đến cô bác sĩ họ Thẩm.
Cô ôm chặt Dương Hàn, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe bên tai:
"Bác sĩ Thẩm đó rất thân với anh à?"
Dương Hàn cong môi cười hài lòng, cứ nghĩ cô sẽ không để ý.
Nhưng thái độ bây giờ của cô làm tâm tình của anh tốt hơn hẳn.
"Không thân.
Cô ta chỉ là cái đuôi phiền phức bám theo anh"
Tăng Thư giọng điệu giận dỗi nói tiếp:
"Vậy thì anh cắt cái đuôi đó đi"
Dương Hàn cười nhẹ, cô gái nhỏ của anh có tính chiếm hữu cao thật! Anh xoa xoa đầu cô ừm một tiếng.
"Được rồi.
Em ở đây chờ anh một lát.
Anh đi gặp viện trưởng một lát sẽ về ngay"
Tăng Thư ừm một tiếng rồi Dương Hàn cũng ra ngoài.
Cô ngoài trên ghế xoay ở bàn làm việc của anh liên tục xoay đi xoay lại.
Nhìn một lượt văn phòng của anh, cô thầm cảm thán anh đúng là rất ngăn nắp lại có thứ tự.
Nhưng trên bàn làm việc có chút nhàm chán.
Chẳng có gì ngoài máy tính cùng với giấy tờ.