Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chế Độ Cưng Chiều
  3. Chương 34: 34: Người Già Neo Đơn
Trước /43 Sau

Chế Độ Cưng Chiều

Chương 34: 34: Người Già Neo Đơn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi Tăng Thư bị thương thì Dương Hàn đưa cô về anh ở để tiện chăm sóc.

Mặc dù Tăng Thư ban đầu còn phản đối nhưng lần nữa Dương Hàn thành công "thuyết phục" cô ngoan ngoãn đến nhà ở cùng anh.

Dương Hàn chăm sóc cô rất cẩn thận, vết thương rất nhanh cũng đã hồi phục.

Việc bây giờ là phải thường xuyên bôi thuốc để không để lại sẹo.

Tăng Thư từ trên lầu đi xuống, cô đã thay ra chiếc áo len không tay oversize cùng với chiếc quần ngắn vừa vặn.

Cô bước đến gần Dương Hàn đang đọc báo ở phòng khách, một bên tay cô đeo túi xách nhỏ để điện thoại cùng với ví tiền.

Cô không trang điểm, chỉ đánh nhẹ son trên môi.

Tuy vậy khí chất cùng với sự quyến rũ của cô vẫn vô cùng thu hút.

Tăng Thư đứng trước mặt Dương Hàn, giọng nói bình thản:

"Hôm nay em ra ngoài cùng Du Uyên" Cô không giải thích nhiều, cũng không có vẻ gì muốn anh đưa đi.

Đơn giản là chỉ báo cho anh một tiếng.

Dương Hàn nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô thì tâm trạng cũng vui theo.

Tuy vậy trời đã tối, Dương Hàn không yên tâm để cô đi một mình.

Anh lái xe chở cô đến một quán bar ở trung tâm thành phố.

Khi cô vừa muốn mở cửa xuống thì Dương Hàn ngăn lại, anh kéo cằm cô nhìn sang mình, giọng nói nghiêm túc:

"Không được uống nhiều, có chuyện gì thì gọi cho anh"

Tăng Thư ừm một tiếng, cô rướn người hôn lên một bên má Dương Hàn.

Anh cười nhẹ xoa đầu cô, bảo bối càng ngày càng biết lấy lòng anh.

"Tạm biệt" Tăng Thư ra khỏi xe vẫn quay đầu vẫy vẫy tay với Dương Hàn.

Thông qua khẩu hình miệng của cô anh cũng hiểu được cô đang nói gì.

Dương Hàn cong môi cười rồi khởi động xe lái đi.

Thực ra anh không hề yên tâm để cô một mình chút nào.

Nhưng Dương Hàn biết nếu anh đi theo cô sẽ không thoải mái, hơn nữa Tăng Thư rất tôn trọng thời gian của cô và mọi người.

Cô không thích làm phiền người khác, cũng không thích người khác làm phiền mình.

Anh không thể ép buộc, càng không muốn cô cảm thấy khó chịu.

Dương Hàn chỉ có thể đưa cô đến tận nơi rồi lái xe đến Tempted gặp đám Kỷ Triết.

Tempted 8 giờ tối,

Kỷ Triết cầm ly rượu trong tay từ từ uống.

Anh vừa nhìn thấy Dương Hàn đến thì khẽ cười, giọng nói đầy mỉa mai:

"Hôm nay có thời gian cho chúng tôi sao?"

"Bảo bối nhà tôi ra ngoài gặp bạn rồi" Dương Hàn nói xong thì cũng ngồi xuống sofa lớn.

Không bao lâu đã có người đem rượu đến đặt trên bàn cho Dương Hàn.

Kỷ Triết nghe Dương Hàn nói vậy thì giọng điệu trở nên gấp gáp:

"Là Du Uyên sao?"

Dương Hàn vẫn là dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng.

Nếu nói đến số lần gặp giữa Kỷ Triết và Du Uyên thì không quá hai lần.

Bộ dạng gấp gáp của Kỷ Triết không khỏi khiến Dương Hàn nghi ngờ.

"Ừm, sao cậu hốt hoảng vậy? Hai người có chuyện gì sao?"

Kỷ Triết rất nhanh lấy lại biểu cảm lạnh lùng, anh ta cười nhẹ:

"Chỉ là cô nhóc, có chuyện gì được chứ"

Dương Hàn nghe vậy cũng cười theo.

Không có gì mà cậu ta lại quan tâm như vậy.

Cẩn thận sau này lại tự vả vào mặt đau đến ch ảy nước mắt.

Trương Kiện Phong là người đến cuối cùng, anh ta hôm nay không đi một mình mà dẫn theo vợ của mình, Dạ Đồng Thi.

Cả bốn người đã lâu không gặp mặt đầy đủ thế này.

Dạ Đồng Thi cũng thoải mái khoác tay chồng cùng mọi người ôn lại chuyện cũ.

"Anh không dẫn em dâu đến à?" Dạ Đồng Thi không nhìn thấy Tăng Thư liền hỏi Dương Hàn.

Tuy cô và Tăng Thư gặp nhau chỉ vài lần nhưng giác quan của người phụ nữ nói cho cô biết Tăng Thư rất có cá tính lại tốt bụng.

Con trai của cô vẫn luôn khó gần người lạ cũng yên tâm chơi cùng Tăng Thư.

Dạ Đồng Thi rất mong có nhiều cơ hội gặp mặt Tăng Thư.

Dương Hàn cười nhẹ đáp: "Em ấy ra ngoài gặp bạn rồi"

Trương Kiện Phong nghe vậy liền tiếp lời: "Em dâu đặc biệt như vậy, cậu cẩn thận em ấy bị người khác đem đi mất"

Dương Hàn nhếch mép cười đầy tự tin và cao ngạo.

Vẻ mặt của anh không có gì là lo lắng: "Muốn đem cũng không đem đi được"

Trương Kiện Phong và Kỷ Triết đồng lượt lắc đầu, ai cho cậu ta tự tin đó vậy? Dạ Đồng Thi chỉ cười nhẹ uống ly nước của mình.

______________________________________________

Ở quán bar, Tăng Thư cùng Du Uyên vẫn là ngồi ở quầy pha chế uống rượu.

Đây là chỗ quen của hai người, nhân viên ở đây đổi người nào hai người cũng biết rõ.

Anh chàng pha chế thấy Du Uyên vừa ngồi xuống không hỏi một lời liền quay người, rất nhanh sau đó đem đến trước mặt cô một ly high ball.

Tăng Thư nhìn anh ta cười nhẹ: "Vang đỏ, cảm ơn"

Anh chàng đó chỉ nở nụ cười lịch sự rồi quay đầu đưa cho Tăng Thư.

Cô không nhớ đã gặp qua anh ta, có lẽ mấy tuần nay cô vẫn luôn quanh quẩn bên Dương Hàn nên không ra vào nơi này, vậy nên nhân viên mới đến cũng không biết.

Lúc này Tăng Thư để ý đến anh chàng đó vẫn luôn nhìn Du Uyên.

Thi thoảng rảnh rỗi sẽ hỏi thăm Du Uyên vài câu rồi quay đi.

"Vận đào hoa kéo đến rồi?" Tăng Thư điều chỉnh giọng nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe.

Cô không nhận bản thân là chuyên gia tình yêu gì đó, nhưng Tăng Thư khá nhạy cảm với ánh mắt.

Cô nhìn ra anh chàng đó nhìn Du Uyên không phải là ánh mắt bình thường.

Du Uyên phì cười xua xua tay: "Vận đào hoa gì chứ? Nếu có vận đào hoa đến thì tớ cũng không từ chối"

Du Uyên không nhận ra nhưng Tăng Thư thấy được anh chàng đó quả thật vẫn luôn dán chặt mắt vào Du Uyên.

"Thư Thư!" Đằng sau một giọng nói nam tính bỗng gọi tên cô.

Hai cô nàng đồng loạt quay đầu tìm kiếm giọng nói.

Từ trong đám đông Huyền Thiên Phong mặc complet đen vừa lịch sự lại trang nhã.

Phong thái có chút không phù hợp với nơi này.

Bên cạnh còn có cậu trợ lý hôm đó gặp ở nhà hàng.

Một người khác có vẻ đã vào tuổi trung niên nhưng dáng vẻ vẫn rất phong độ đi bên cạnh Huyền Thiên Phong, thái độ có mấy phần kính trọng.

Huyền Thiên Phong nói gì đó với trợ lý của mình rồi trực tiếp bước đến chỗ Tăng Thư.

Cậu trợ lý kia nét mặt không thay đổi nhưng có thể nhìn ra cậu ta không hài lòng.

Cuối cùng cậu ta cùng người đàn ông trung niên lại quay đầu đi mất.

"Lại là vang đỏ sao?" Huyền Thiên Phong ngồi cạnh Tăng Thư nói.

Tăng Thư xoay nhẹ ly trên tay rồi nhìn Huyền Thiên Phong: "Có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề, em thích là được" Huyền Thiên Phong mỉm cười ôn nhu nói rồi quay sang với người pha chế: "Manhattan"

Tăng Thư cười nhạt.

Lần trước anh ta cũng gọi Manhattan, vậy mà còn bày đặt hỏi cô này nọ.

Du Uyên ngồi bên kia của Tăng Thư bỗng nghiêng đầu về phía trước, hai mắt trừng Huyền Thiên Phong:

"Không phải em đã cảnh cáo anh đừng động đến Thư Thư nhà em sao? Anh ra ngoài trêu chọc ai cũng được, riêng Thư Thư thì không được"

"Em phải làm rõ, là anh "bị" trêu chọc, là nạn nhân đó" Huyền Thiên Phong nhấn mạnh chữ "bị", vẻ mặt lại bày vẻ oan uổng.

Hai chữ nạn nhân nói ra từ miệng của Huyền Thiên Phong nghe ra không thành thật chút nào.

Anh ta rõ ràng là Huyền tổng, ai lại dám trêu vào.

Hơn nữa Huyền Thiên Phong rất có nguyên tắc, nếu anh không thích tuyệt đối không dây dưa lờ mờ, nói con gái người ta là nạn nhân có vẻ hợp lý hơn.

Tăng Thư và Du Uyên như có thành giao cách cảm, cả hai trao đổi ánh mắt, không nói cũng có cùng một suy nghĩ.

Hai người cười nhẹ rồi nâng ly của mình cụng nhẹ vào nhau tạo nên một tiếng vang nhỏ.

Anh chàng pha chế đứng gần đó cũng nhìn ra hai cô gái không hề nể mặt Huyền Thiên Phong chút nào.

Cả ba người lại tiếp tục trò chuyện.

Huyền Thiên Phong nhắc đến chuyện chiếc xe đua của anh đã sửa xong, lúc nói chuyện còn nhìn chăm chăm Tăng Thư làm cô chột dạ.

Cô chỉ cười nhẹ không biết tiếp chuyện như thế nào.

Thế giới rộng lớn như vậy không những gặp lại Huyền Thiên Phong còn ngồi đây uống rượu nói chuyện.

Chuyện này Tăng Thư cũng không ngờ.

Lúc này cậu trợ lý đi đến nói nhỏ vào tai Huyền Thiên Phong gì đó, anh ta sắc mặt không thay đổi.

Ngược lại còn có vẻ rất hài lòng.

"Hôm nay cậu vất vả rồi, lái xe về trước đi" Huyền Thiên Phong nói với cậu trợ lý.

Cậu ta vâng một tiếng rồi bỏ đi.

Lẽ ra là đi bàn chuyện cùng một ông chủ của công ty khác, vậy mà Huyền Thiên Phong không hề nể mặt bỏ lại ông ta cùng người trợ lý của mình.

Ông ta như thể muốn đem bực tức trút lên người trợ lý là cậu, nhưng vẫn phải nể mặt Huyền Thiên Phong nên không bắt ép cậu uống quá nhiều.

Công việc thì cũng xong xuôi.

Hôm nay đúng là vất vả rồi.

Tăng Thư đột nhiên cũng đứng lên muốn đi đâu đó.

Huyền Thiên Phong rút kinh nghiệm lần trước nên không hỏi nhiều, miễn là Du Uyên vẫn còn ở đây thì Tăng Thư sẽ chẳng đi đâu cả.

Bỗng nhiên lúc này Du Uyên cũng đứng lên đi theo.

Huyền Thiên Phong khẽ nhìn lại đứng lên có ý đi cùng.

"Huyền tổng, anh lại muốn theo bọn em vào nhà vệ sinh?"

Mấy người pha chế đứng gần đó thấy sắp có trò hay liền nghe ngóng.

Du Uyên quay đầu cởi bỏ túi xách của mình đưa cho Huyền Thiên Phong, thuận tay cô cũng cầm lấy túi xách của Tăng Thư đưa cho anh.

Cả hai vậy mà bắt Huyền tổng là anh giữ túi xách cho mình.

Còn xem đó là lẽ đương nhiên.

Huyền Thiên Phong tuy có vẻ bất mãn nhưng vẫn làm theo.

Cũng chỉ hai cô gái này xem anh không ra gì.

"Cảm ơn anh" Sau khi hai cô gái trở về liền nói.

Lễ phép thế này xem ra cũng còn lương tâm.

Du Uyên hôm nay không uống nhiều, tinh thần vẫn còn rất tốt.

Tăng Thư và Huyền Thiên Phong luôn cẩn thận, ít khi uống say mềm nên không có vẻ gì là say rượu.

"Em và Jayden rất thân?" Huyền Thiên Phong đột nhiên lên tiếng.

Mấy tờ báo khi trước đăng tin về Jayden anh có xem qua, dáng vẻ của cô gái trong hình tuy không rõ ràng lại bị Jayden đứng chắn mất nhưng Huyền Thiên Phong có thể nhận ra đó là Tăng Thư.

Anh đã cho người tìm hiểu, xem ra Tăng Thư và Jayden không những chỉ là quen biết.

"Huyền tổng rất quan tâ m đến đồng nghiệp trong công ty nhỉ?" Tăng Thư nhớ đến Jayden từng nói sẽ hợp tác với bên công ty Maldi, cô khẽ nói.

Tin tức này vẫn chưa công bố ra ngoài, cô không nằm trong trong ngành nhưng cô vẫn hiểu có những chuyện chỉ nên truyền ra ngoài đúng lúc.

"Anh không quan tâ m đến đàn ông" Huyền Thiên Phong uống một ngụm rồi nói.

Câu nói tuy không trực tiếp nhưng cũng đủ hiểu ý nghĩ của người nói.

"Tâm tư của anh đặt sai người rồi.

Lãng phí như vậy anh sẽ rất nhanh trở thành người già neo đơn" Câu nói của cô có vẻ đùa cợt nhưng là lời thật lòng.

Huyền Thiên Phong không dễ bị những lời đó của cô làm cho bỏ cuộc.

Anh nhìn sang cô, đôi mắt trong như nước toát ra vẻ thuần khiết lại dịu dàng, nhưng bên trong lại là một chú mèo nhỏ huênh hoang.

Anh khẽ cười, dù có thế nào hoặc là ai đi nữa cũng không thể ngăn anh theo đuổi cô gái này.

Huyền Thiên Phong chú ý đến mấy lọn tóc đang rối của Tăng Thư, anh giơ tay muốn giúp cô sửa lại.

Bỗng nhiên một thân người cao lớn đứng sát từ phía sau lưng Tăng Thư, hai cánh tay chống hai bên như muốn bao bọc lấy cô gái đang ngồi uống rượu, hơn thế nữa là ngăn cản không cho Huyền Thiên Phong chạm vào cô.

Tăng Thư vẫn còn trò chuyện cùng Du Uyên lại đang thưởng thức mùi vị của vang đỏ, cô không nhận ra có người đến phía sau mình.

Đến khi người đó đến gần, đầu hơi cúi xuống gần chạm vào tóc của thì Tăng Thư mới phản ứng.

Ban đầu cô có hơi ngạc nhiên nhưng sau khi nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo trên tay cùng với mùi hương không lẫn vào đâu được liền nhận ra là Dương Hàn.

Cô không xoay người xác nhận mà trực tiếp tựa nhẹ đầu lên cánh tay của đối phương, vẻ mặt vừa dễ chịu lại yên tâm.

"Em say rồi?" Dương Hàn cảm nhận hơi nóng từ gương mặt của cô truyền đến cánh tay của mình liền hỏi.

"Không có" Tăng Thư lắc nhẹ đầu.

Cô chỉ là thích cảm giác nương tựa vào Dương Hàn.

"Về nhà thôi bảo bối, đã trễ rồi" Dương Hàn xoa nhẹ đầu cô rồi nhìn sang Huyền Thiên Phong.

Ánh mắt vừa kiêu ngạo đầy khiêu khích.

Có bản lĩnh thì cậu cứ đến cướp người.

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Copyright © 2022 - MTruyện.net