Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bọn họ chỉ ở lại Lyon trong ba ngày, và sau khi hành trình ngắn ngày kết thúc, Thẩm Triều Văn sẽ từ Paris về nước.
Buổi sáng trước khi đi đó Thẩm Triều Văn đã thức dậy từ rất sớm. Cả đêm cậu ngủ không ngon giấc, mất ngủ mãi đến tận khuya mới ngủ được một lát thì không bao lâu sau đồng hồ sinh học đã đánh thức cơ thể cậu dậy.
Bên cạnh giường có một cửa sổ nhỏ, rèm cửa không kéo, chỉ có một tia nắng nhỏ lọt vào phòng chiếu sáng bọn họ. Thẩm Triều Văn nghiêng đầu qua nhìn Khương Mặc vẫn còn đang ngủ, nhìn một lúc cậu cảm thấy trong lòng rất buồn, cậu đành trở mình đi nhìn bức tranh nhỏ trên tường.
Khương Mặc từng nói bức tranh đó là do anh vẽ. Một bức tranh trừu tượng về một cây cổ thụ với bộ rễ chìm trong nước và một mảnh sao trời ở trên cao. Thẩm Triều Văn nhìn chằm chằm gốc cây kia thật lâu, thật sự cậu không có khiếu thẩm mỹ gì, nhưng nhìn mãi trong lòng cũng gợn lên cảm xúc bi thương một cách khó hiểu, chẳng qua chỉ là nhìn gốc cây kia mệt mỏi nhưng cứng cỏi, cực kỳ giống số phận bất lực của một số người.
Sau đó cậu cảm giác được Khương Mặc nằm bên cạnh động đậy như đã dậy rồi, anh để tay lên eo cậu rồi trượt dần xuống.
Thẩm Triều Văn cho rằng Khương Mặc muốn làm nên không nhúc nhích, để yên cho anh âu yếm. Khi bàn tay kia dừng lại ở vạt áo thun, anh nắm lấy vén áo của cậu lên. Lúc này Thẩm Triều Văn cựa mình, muốn dậy đi lấy đồ nhưng Khương Mặc lại đè vai cậu lại không cho cậu đi, anh kéo áo cậu lên đến tận vai rồi đưa một tay khác bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm trên lưng trái của cậu, vuốt thuận theo đường cành lá, là vuốt ve đơn thuần, là chạm vào, dùng ngón tay cảm thụ mà thôi.
Anh nói: “Vẫn đẹp lắm.”
Thẩm Triều Văn: “Ừm.”
Anh còn nói: “Em sắp đi rồi.”
Thẩm Triều Văn: “Ừm.”
Khương Mặc: “Anh không thể đáp ứng được chuyện cả đời kia của em, đồng ý là lừa dối em.”
Một khoảng lặng im.
“Anh lừa em một lần cũng được.”
Khương Mặc: “Vậy thì không được.”
“Vậy phải làm sao đây.” Giọng điệu như thể đang hỏi mình.
“Em cũng thật lạ, tại sao lại tin những lời đó, rõ ràng là một người rất lý trí.” Khương Mặc nói, “Anh chưa bao giờ tin vào những thứ viển vông phù phiếm như cả đời, toàn là những thứ dối trá, cớ sao em lại tin? Hẳn em phải biết đó là không thực tế.”
Thẩm Triều Văn nói đầy cố chấp: “Bởi vì em có thể làm được.”
Khương Mặc phản bác: “Chuyện chia ly là không thể kiểm soát được.”
Thẩm Triều Văn vẫn cố chấp: “Em có thể kiểm soát bản thân mình.”
“Đừng ngốc nữa.”
“Em cứ ngốc vậy đấy.” Thẩm Triều Văn, “Em không muốn anh chỉ thích em qua đường, em không nghĩ ra được cách gì để giữ anh lại, thật ra em rất bi quan với anh, em không muốn anh đá em sau khi cảm giác mới mẻ qua rồi, em cũng không biết phải nên làm gì nữa.”
Khương Mặc thở dài, im lặng.
Anh nhẹ nhàng vẽ đóa hoa trên lưng Thẩm Triều Văn, như đang tự vấn.
Đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt trên lưng, hơi ngứa. Thẩm Triều Văn từ từ cong người lại, chợt cậu rất muốn ôm lấy bản thân mình. Suy nghĩ đó đến một cách rất lặng lẽ, gần như là suy nghĩ yếu đuối nhất của cậu. Cậu nhắm mắt lại vùi mình vào trong chăn, viền mắt nóng ướt.
Khương Mặc ôm Thẩm Triều Văn vào lòng, im lặng ôm lấy cậu từ đằng sau.
Trước khi đi Thẩm Triều Văn xin bức tranh kia của Khương Mặc. Bọn họ trầm mặc đến sân bay, nhẹ nhàng ôm nhau chào tạm biệt rồi mỗi người một phương.
Sau khi về nước, Thẩm Triều Văn cô đơn bận rộn suốt một năm trời.
Trong một năm đó cậu đã trải qua rất nhiều chuyện, hầu hết đều là những sự kiện quan trọng đáng ghi nhớ, tốt nghiệp, tìm việc, thực tập, chính thức bước chân vào xã hội.
Cậu không đi học tiếp, sau khi tốt nghiệp thì bắt đầu thực tập trong một viện của vòng đỏ, tê liệt chấp nhận nhiều thử thách và đủ mọi loại chuyện.
Dù là chỉ mới thực tập nhưng cường độ công việc rất cao, ngay khi vừa vào viện Thẩm Triều Văn đã bị phân công vào đội M&A* làm trợ lý cho một vị trưởng nhóm. Rất nhiều người đã thân thiện nhắc nhở cậu, nói rằng vị Andrew kia nổi danh tính tình quái gở trong vòng, làm không đàng hoàng sẽ nếm mùi đau khổ, đến lúc đó đừng khóc lóc xin nghỉ. (Mergers (Sáp nhập) và Acquisitions (Mua lại))
Khổ cũng phải chịu, và đến cuối cùng Thẩm Triều Văn cũng thu hoạch được nhiều thứ khác ngoài cái khổ đó. Sếp yêu cầu cao, xấu tính, nhưng chỉ cần bạn làm việc để anh ta hài lòng, anh ta sẽ nghiêm túc dạy cho bạn vài thứ chứ không phải chỉ dạy cho có. Nhưng có lẽ cũng vì tính của Thẩm Triều Văn cũng không giống ai cho nên cậu lại khá hòa thuận với Andrew. Tính cách của sếp quả thật là bộc trực kiêu ngạo, nhưng lại rất thực tế, đi theo loại người này học hỏi sẽ rất vất vả, nhưng lại trưởng thành rất nhanh. Thẩm Triều Văn cũng lấy làm vui mừng khi có thể gặp được một tiền bối thế này.
Lúc bận rộn sẽ không có thời gian để suy nghĩ, nhưng lúc rảnh rỗi suy nghĩ lại ồ ạt không dứt. Cậu nghĩ về Khương Mặc trong vô vàn điều bận rộn, nghĩ về những khoảnh khắc hiếm hoi đã qua.
Bọn họ chỉ giữ liên lạc qua điện thoại, qua lệch múi giờ, dùng một cách lạnh lùng để duy trì Plato 342 ngày.
Mặc dù nội dung trò chuyện toàn là những chuyện không đâu. Một người nói về một ngày đi làm vô vị, một người nói về chuyện gà bay chó chạy lúc quay phim thực tế, dùng những chuyện cười đùa và ngôn từ đơn giản để bày tỏ sự lo lắng, chứ không hề nhắc đến chuyện chính dù chỉ một lời.
Công việc của Thẩm Triều Văn quá bận và cũng chỉ những lúc rảnh rỗi mới mở khung chat ra nghĩ về người cách xa ngàn dặm. Thời gian nhớ nhung ít đi càng làm cho ý nghĩa trở nên nổi bật và có giá trị hơn. Tình yêu không thể thay cơm, nhưng mỗi lần thấy Khương Mặc nhắn tin tới, khẩu vị của Thẩm Triều Văn cũng tốt lên không ít, có thể vừa đọc chat vừa ăn nhiều cơm hơn.
Thời gian cậu đến nhà Khương Mặc từ ba lần một tuần rút xuống còn hai lần một tuần, nhiều khi đi công tác thậm chí một tháng cũng không đến được, chỉ khi nghỉ mới đến nhà Khương Mặc ở thêm mấy ngày chơi với người lớn trong nhà.
Ngay cả khi cậu ít đến thì vẫnchuyên cần hơn so với Khương Mặc đang ở nước ngoài, cho nên Thẩm Triều Văn là người đầu tiên phát hiện ra nhà Khương Mặc có sự thay đổi vi diệu.
Nhà của Mai Tình vẫn luôn làm trong ngành dệt may, em trai Mai Hằng của cô hiện là người phụ trách sản nghiệp trong nhà. Nhưng Thẩm Triều Văn nhận thấy Mai Tình không quá thích qua lại với người nhà mẹ đẻ của mình, không thích qua lại thì cũng thôi đi, nhưng mỗi lần em ruột, cậu, dì đến cô sẽ rất không vui, cũng sẽ không thân thiện tiếp đãi, thậm chí có lúc còn rất lạnh nhạt.
Vốn ban đầu Thẩm Triều Văn cũng không hiểu tại sao, sau này mới từ từ hiểu ra được ít chuyện, cô không muốn qua lại là vì vị trí của Khương Khải Đông khá nhạy cảm. Mai Tình chủ động giữ khoảng cách với nhà mẹ đẻ cũng là vì bất đắc dĩ phải làm như vậy.
Mùa thu năm sau hai ngày trước khi Khương Mặc về nước, Thẩm Triều Văn để trống thời gian đến nhà Khương Mặc một chuyến.
Vừa vào cửa đã thấy ngoài sân ngồi đầy người. Mai Tình bực dọc ngồi trên ghế mây lượt điện thoại, em trai Mai Hằng của cô ngồi bên cạnh đang nói gì đó với Khương Khải Đông.
Thẩm Triều Văn phát hiện mấy lần gần đây cậu đến đều sẽ thấy mấy người bên nhà họ Mai, hình như là đến rất thường xuyên, điều này trông hơi lạ.
Bình thường Khương Khải Đông cũng hay bận việc ít khi ở nhà, nhưng gần đây Thẩm Triều Văn đến vẫn luôn gặp được ông, điều này trông cũng hơi lạ.
Mai Tình đang lướt điện thoại trông thấy Thẩm Triều Văn đến thì ngồi thẳng người lại, nghiêng đầu đưa mắt ra hiệu cho cậu, ý là bảo cậu lại đây để làm gián đoạn. Thẩm Triều Văn hiểu ý bước tới, đem bánh mang theo để lên bàn rồi lễ phép thưa mọi người. Khương Khải Đông vỗ vai cậu bảo cậu mang ghế đến ngồi xuống cùng uống chút trà, nói xong ông rót cho cậu một ly. Thẩm Triều Văn đáp lời, mang một cái ghế qua đặt giữa Khương Khải Đông và Mai Hằng, ngồi sát xuống cạnh Khương Khải Đông nghe ông hỏi công việc có thuận lợi không, hỏi đồng nghiệp có hòa thuận không, mỗi ngày ăn uống đầy đủ không… Tự nhiên gạt Mai Hằng sang một bên.
Mai Hằng không xen lời vào được nên chỉ có thể bưng trà vừa uống vừa nghe, thỉnh thoảng nói vài câu vô thưởng vô phạt với Mai Tình.
Ngồi một lúc Mai Hằng nhìn đồng hồ mấy lần, cuối cùng vẫn đứng dậy chào tạm biệt. Thẩm Triều Văn đứng dậy để tiễn, lúc quay lại tình cờ nghe thấy Khương Khải Đông nói với Mai Tình: “Sao Tiểu Hằng càng ngày càng u mê không tỉnh.”
Sắc mặt Mai Tình cũng có chút lo lắng: “Sau này em tìm thời gian nói chuyện với chú ấy.”
Khương Khải Đông lắc đầu không nói thêm nữa. Thấy Thẩm Triều Văn đi tới, ông cười bảo cậu lại đây ngồi rồi kéo cậu tán gẫu một lúc.
“Con còn hiếu thảo hơn cả thằng nhóc Khương Mặc kia, biết thường xuyên về đây thăm chúng ta.” Khương Khải Đông cảm khái, “Ba năm về hai lần, chẳng ra cái gì hết.”
Mai Tình ngồi bên cạnh cười: “Ngày nào anh cũng đi công tác, dù con có về hai người cũng có gặp được đâu.” Rồi nói với Thẩm Triều Văn, “Hai cha con này như bị gì ấy, thời không sai lệch, ngày mốt Tiểu Mặc về thì ngày mốt cha nuôi con phải đi.”
Khương Khải Đông nói: “Đây cũng là chuyện bất khả kháng.”
Mai Tình gật đầu: “Vâng vâng vâng, gia đình nhỏ này của chúng ta phải nhượng bộ hết vì công việc của anh.”
Rạng sáng ngày hôm sau Khương Khải Đông đã rời đi. Thẩm Triều Văn cũng dậy thật sớm chuẩn bị bữa sáng cho Mai Tình, sau đó cậu ra vườn tưới hoa, cho mèo ăn, thấy gần đến giờ thì lên lâu gọi Mai Tình thức dậy. Lề mề cả buổi trời Mai Tình mới từ trên lầu đi xuống, nhàn nhã ăn sáng rồi hỏi Thẩm Triều Văn có muốn đi xem cô diễn tập hay không. Thẩm Triều Văn nói không, ngày mai Khương Mặc về rồi cậu phải dọn dẹp nhà cửa, dọn giường cho Khương Mặc. Mai Tình cười nói, vậy tối con lái xe đến đón mẹ, chìa khóa để trên tủ giày.
Sau khi Mai Tình đi, Thẩm Triều Văn vẫn đứng trong phòng khách trống trải ngây ra một lúc lâu rồi mới lên lầu, chuẩn bị dọn phòng cho Khương Mặc.
Sau khi Khương Mặc đi Pháp Thẩm Triều Văn không vào phòng của anh nữa, mỗi lần đến đều ở phòng cho khách, sợ sau khi vào gian phòng kia nhìn thấy quá nhiều đồ của anh cậu sẽ… rất nhớ anh.
Cậu từ từ mở cánh cửa kia, bước vào, bắt đầu dọn dẹp với một tâm trạng rất phức tạp.
Đã quá lâu không gặp Khương Mặc, Thẩm Triều Văn thật sự có chút lo lắng vào ngày mai, muốn gặp anh nhưng cũng sợ phải gặp.
Khương Mặc sẽ trở nên ra sao? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Sau này bọn họ sẽ thế nào?
Thời gian cứ thế trôi qua, cũng không biết bọn họ còn phải phí thời gian đến bao giờ.
Sau khi lau bụi trong phòng, Thẩm Triều Văn chợt cảm giác căn phòng này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cậu phiền lòng, thế là cậu tìm đầu CD của Khương Mặc bật lên, tìm một đĩa nhạc để nghe.
Cậu mất tập trung trải giường trải nệm, nhìn chiếc giường họ đã ngủ cùng nhau rất nhiều lần, rồi không khỏi nghĩ đến ngày thân mật đó ở Lyon.
Nghĩ đến mức nóng mặt cả… nhưng vẫn không dừng được việc nhớ lại những chi tiết rất nhỏ trong ngày đó.
Thẩm Triều Văn ngẩn ngơ bắt đầu đơ ra, không phát hiện sau lưng có người rón rén lên lầu. Thẩm Triều Văn bật đầu CD lớn đến mức cậu hoàn toàn không nghe thấy có tiếng bước chân, còn hoàn toàn buông thả bản thân đắm chìm trong thế giới màu hồng trong đầu mình.
Khương Mặc đứng ở cửa phòng nhìn bóng lưng an tĩnh của người kia một lúc, anh bước trên nền nhạc đưa tay chạm vào vai cậu —
Thẩm Triều Văn bị hù quay phắt người lại ngay lập tức, khi thấy là Khương Mặc thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
…. Không phải ngày mai mới về sao?
Khương Mặc mỉm cười nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của Thẩm Triều Văn, anh phong trần mệt mỏi giang hai tay ra ôm cậu.
Thẩm Triều Văn vừa mừng vừa sợ, lại bị sức nặng của Khương Mặc kích thích làm cho chân loạng choạng, trọng tâm cơ thể không ổn định, nghiêng người ngã xuống. Khương Mặc cũng không đỡ mà còn thuận lực ngã xuống giường cùng cậu… Một năm không gặp, hai người vừa thấy còn chưa kịp nói gì đã cùng nhau ngã xuống giường.