Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lư Nham không kể lời Thẩm Nam nói cho Vương Việt, chỉ nói với cậu là bên Thẩm Nam sắp xếp xong thì sẽ báo cho bọn họ.
Vương Việt không truy hỏi, có lẽ là vì đã ở ổn định, lại có phòng tắm nắng, võng và xích đu, còn có một con phố ăn vặt, cậu trông vẫn luôn rất mãn nguyện.
“Anh đi mua thức ăn, còn phải mua một ít đồ thường dùng nữa,” Lư Nham dựa vào cửa sổ cạnh bên ban công, nhìn Vương Việt đang lăn lộn học dùng tư thế hoàn hảo để nằm lên võng, “Em ở nhà chờ anh, hay là đi cùng anh?”
“Đi cùng anh.” Vương Việt mới vừa nằm được lên võng, lập tức lại ngồi dậy, võng đột nhiên bị đẩy đi, cậu nhanh chân nhảy một cái trước lúc bị lật nhào xuống đất, “Là mua ở siêu thị hay mua ở chợ thực phẩm?”
“Chợ thực phẩm, chỗ này không có siêu thị to.” Lư Nham nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới tầng có người đang quét tuyết, thi thoảng có vài người đi ngang qua, rất yên tĩnh.
Có một khoảnh khắc, Lư Nham hy vọng thời gian cứ dừng lại tại lúc này, dừng lại ở ánh nắng và yên lặng hiện tại.
“Xem gì thế?” Vương Việt đi tới bên cạnh hắn, cũng nhìn xuống dưới tầng.
“Xem người,” Lư Nham chỉ người bên dưới, “Xem những người trên thế giới này sống một cuộc đời không giống với chúng ta.”
Vương Việt quay đầu sang nhìn chằm chằm hắn cả buổi, đột nhiên bật cười: “Anh còn bảo em thi nhân.”
“Năm đó anh còn giả mạo thanh niên nghệ thuật một thời gian đấy,” Lư Nham chậc chậc vài tiếng, “Viết mấy bài văn giả không thành vấn đề.”
“Em cũng muốn viết.” Vương Việt nghiêm túc nói một câu.
“Viết đi,” Lư Nham vung tay, “Mua máy tính xách tay cho em viết dần dần.”
“Em viết nhật ký đi!” Vương Việt đột nhiên dạt dào hứng thú, “Em còn chưa bao giờ viết nhật kí nữa! Nhật kí là ngày nào cũng viết đúng không, là viết chuyện hằng ngày, đúng không.”
“Ừ, đúng,” Lư Nham cười, “Vậy em viết đi, cần anh mua cho em sổ nhật kí không?”
“Mua loại có khóa ấy, trước kia em thấy ở trên mạng,” Vương Việt vỗ tay, nhưng rất nhanh, ánh mắt đã tối sầm xuống, nhíu mày, “Thôi, em viết bằng máy tính đi.”
“Vậy không vui, nhật kí phải dùng bút…”, Lư Nham nói được một nửa thì ngừng, biết được tại sao Vương Việt lại đột nhiên hơi mất mát.
Vương Việt đọc được chữ, biết gõ chữ, nhưng có lẽ là không biết viết…
“Aiii,” Vương Việt thở dài, giơ tay lên cử động ngón tay, “Em còn không biết cầm bút.”
“Học thôi, vốn em cũng không biết dùng đũa mà,” Lư Nham nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng nhéo, “Em viết trước trên máy tính cũng được, sau đó chép vào trong nhật kí, thế nào?”
“Anh có đọc trộm không đấy?” Vương Việt nhìn hắn.
“Không, nhật kí của em có gì hay để đọc,” Lư Nham cười nói, “Ngày 25 tháng 2, tuyết rơi, sáng nay ăn sủi cảo rán với sữa đậu nành, trước kia chưa ăn bao giờ, ăn rất ngon, buổi trưa ăn thịt nướng, thịt nướng ăn rất ngon, tối ăn sủi cảo, Nham Nham gói, mình cũng gói, nhưng mình gói vẫn thành xíu mại…”
“Em gói không phải xíu mại…” Vương Việt cười ngặt nghẽo, “Nếu không thì tối nay chúng ta ăn xíu mại đi? Anh biết làm không?”
“Em muốn ăn thì anh sẽ biết làm.” Lư Nham cười, ôm lấy vai cậu đi vào bếp, “Nhân gà nấm hương đi, nhưng mà phải mua gạo nếp trước, còn phải ngâm mấy tiếng nữa.”
Lư Nham vốn lái xe đưa Vương Việt đi chợ bán thức ăn, kết quả tới bên ngoài chợ thực phẩm đi vòng quanh hai vòng cũng không tìm được chỗ đỗ xe, mấy chỗ đậu xe ven đường đều đã bị sạp hàng chiếm mất.
“Làm sao bây giờ?” Vương Việt vẫn luôn giúp hắn tìm chỗ đỗ xe.
“Về cất xe rồi đi…” Lư Nham thở dài, “Em mà không muốn chạy về thì anh cho em ít tiền em sang siêu thị nhỏ kia chơi chờ anh.”
“Em muốn chạy về.” Vương Việt lập tức nói.
Thật ra, từ khu nhà đến chợ thực phẩm cũng chỉ có mười phút, Lư Nham muốn lười một phen, hơn nữa cũng không muốn phải xách một đống đồ, kết quả là vẫn phải đi bộ.
Có điều, thời tiết vẫn đẹp, gió không mạnh, ánh nắng cũng ấm áp, cất xe về khu nhà xong, hai người đi bộ chậm rề rề hơn mười phút đến chợ thực phẩm.
Tâm trạng Vương Việt rất tốt, chút buồn bã bị chuyện không biết viết chữ mang tới, chưa ra khỏi cửa đã chẳng biết bị ném đi đâu, dọc đường đi cậu đều nhìn đông ngó tây.
“Muốn mua cái gì?” Vương Việt hỏi.
“Dầu muối tương giấm, gạo, bột mì, bát đũa với một đống linh tinh nữa,” Lư Nham kéo cậu đi vào một hàng bán tạp hóa ven đường: “Mua cái xe đẩy trước đi.”
Đây là lần đầu tiên Lư Nham kéo xe đẩy thức ăn của các bà đi trên đường, có cảm giác tốt đẹp rất kì lạ.
Vương Việt rất nhiệt tình, muốn kéo, nhưng sau khi Lư Nham ném một túi gạo mới mua vào thì cậu đã từ bỏ, đổi thành nhiệt tình bỏ đồ vào trong.
“Xe này tốt đấy chứ, bỏ được nhiều đồ thật,” Vương Việt bỏ thịt mới vừa mua vào, “Mới vừa nãy em nhìn thấy có một chị còn bỏ cả trẻ con vào trong.”
“Em muốn thử không?” Lư Nham kéo xe vừa đi vừa hỏi.
“Em không phải trẻ con,” Vương Việt cười nói, “Anh cũng không cần lo cho em như lo trẻ con.”
“Ồ,” Lư Nham vốn định nói ngã từ võng xuống đều là trẻ con, nhưng không nói ra.
“Chuyện giải phẫu,” Vương Việt nói khẽ, “Anh cũng không cần lo lắng.”
Lư Nham ngỡ ngàng, hắn không ngờ Vương Việt lại đột nhiên nhắc tới chuyện giải phẫu, hắn nhìn Vương Việt, Vương Việt đang quay đầu nhìn chằm chằm vào quầy bán khoai lang nướng, không nhìn hắn.
Hắn cảm thấy, có lẽ Vương Việt đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại kia của Thẩm Nam.
Nếu như là thật, Lư Nham đột nhiên thấy hơi xúc động, không hề cái gì cũng hỏi, không hề cái gì cũng nói, không hề chuyện gì cũng treo trên mặt…
Điểm duy nhất không đổi là lòng nhiệt thành với đồ ăn.
Chợ thực phẩm rất náo nhiệt, tuy quy mô không lớn, nhưng chẳng mấy chốc đã mua đủ được đồ, rồi sang siêu thị nhỏ bên cạnh dạo một vòng, quét hết bát đũa và vật dụng hàng ngày các thứ trong một lần.
Lúc mua thức ăn, Vương Việt vẫn luôn im lặng đi theo, nhưng lúc mua khăn tắm ở siêu thị thì lại bắt đầu yêu cầu làm chủ gia đình.
Mọi thứ, đều phải mang màu sắc tươi sáng, sau khi phát hiện Lư Nham hơi cạn lời với đồ màu đỏ xong, cậu không còn cố chấp với màu đỏ nữa, nhưng vàng tươi, xanh dương, xanh lá cây, đều làm cậu rung động, còn hơi thất vọng vì không được mua khăn rửa mặt màu sáng.
Có lẽ là sống ở viện nghiên cứu màu sắc đơn điệu quá lâu, Vương Việt tràn ngập hảo cảm với những thứ có màu tươi sáng, không có khăn tắm hồng, thế là mua khăn tắm hai màu xanh dương và vàng tươi giao nhau, cuối cùng, chọn kem đánh răng cậu cũng chọn Colgate có màu đỏ.
Kéo xe về xong, Lư Nham vội vàng ngâm nếp, sát trùng bát đũa mới mua, Vương Việt vẫn luôn ở trong nhà tắm, đắm chìm trong công tác bày biện khăn rửa mặt với bàn chải đánh răng cốc súc miệng thế nào cho ra được khí chất nghệ thuật.
Mỗi lần thò đầu ra Lư Nham đều sẽ nhìn thấy tạo hình khác nhau, khăn tắm treo một lúc rồi một lúc sau lại gập lại, hai cái cốc để sát lại nhau một lúc, lúc sau lại mỗi bên bồn rửa tay một cốc, bàn chải thì đã quyết định được tạo hình ngay từ đầu, hai cái bàn chải đánh răng cắm cùng nhau, quay phần lông bàn chải vào nhau.
Trong siêu thị có lọ hoa giảm giá, Lư Nham mua một lọ hoa nhỏ bằng thủy tinh, Vương Việt dằn vặt trong phòng tắm xong thì đổ nước tới nửa lọ hoa, “Cắm hoa gì vào trong?”
“…Quên mất mua hoa,” Lư Nham cảm thấy thật có lỗi, “Chốc nữa để anh ra ngoài mua đi.”
“Thôi đừng, giờ gió mạnh lắm,” Vương Việt nghĩ ngợi, bóc bó hành tây để trên thớt ra, “Cái này đẹp phết này.”
Cậu lấy mấy cây hành tây, lột ra, cắm vào lọ hoa, rồi ôm ra ngoài.
Lư Nham đi ra ngoài phòng bếp theo, nhìn thấy Vương Việt đặt lọ hành lên bàn uống nước trên ban công, sau đó kéo bàn uống nước tới gần xích đu, rồi lại chui vào cuộn tròn trong xích đu, phơi nắng, bắt đầu chậm rãi ăn gì đó.
Đã học được hưởng thụ cuộc sống rồi… Lư Nham cười xoay người trở về phòng bếp, ngâm gạo nếp, rửa rau, cắt rau, băm thịt.
Đây là thua kém!
Đây là thua kém giữa sát thủ siêu đẳng từng nổi danh và mục tiêu hắn không giết nổi…
Đây là thua kém giữa ông chủ nhà hưởng thụ cuộc sống và người hầu nhà ông chủ…
Hai ba tiếng trước lúc ăn cơm, Vương Việt đều ở ngoài ban công, chốc ngồi trên xích đu, chốc ngồi trên võng lăn qua lộn lại, Lư Nham thường nghe thấy tiếng cậu kéo bàn uống nước qua lại, cứ lo lắng sẽ làm cái lọ hoa cắm hành tây kia rơi.
Lúc Lư Nham bắt đầu xào nhân, Vương Việt ôm hành tây vào phòng, đặt cái lọ lên tủ tivi.
“Bắt đầu gói à?” Vương Việt chạy vào phòng bếp rửa tay.
“Ừ, chốc nữa cán xong vỏ là gói được.” Lư Nham chỉ vào nhân trong chảo, “Muốn ăn thử không?”
“Ăn được à?” Vương Việt tức khắc có hứng thú.
“Xào chín luôn, vậy là gói xong lúc chưng bớt đi được một việc,” Lư Nham xúc một ít đưa tới bên miệng cậu, “Gạo nếp gà nấm hương.”
Vương Việt nếm thử được một miếng xong thì lập tức không thể cứu vãn được, yêu cầu miếng thứ hai miếng thứ ba, cuối cùng Lư Nham đành phải xúc cho cậu nửa bát ăn trước.
Lư Nham gói xíu mại, bắc lên hấp chín xong xuôi thì liếc mắt nhìn Vương Việt: “Còn ăn nữa không?”
“Ăn chứ,” Vương Việt đứng bên cạnh nồi hấp, “Em phải ăn nhiều chứ, tập luyện nhiều, ăn nhiều… ngộ nhỡ về sau không được ăn nữa thì sao…”
“Cái gì?” Lòng Lư Nham trĩu xuống, Vương Việt chắc chắn đã nghe thấy những câu Thẩm Nam nói.
“Không có gì.” Vương Việt nhanh chóng bốc bảy tám cái xíu mại bỏ vào đĩa, bê đĩa đi ra ban công.
Lư Nham không nói gì, bỏ chỗ xíu mại còn lại ra đĩa, bưng ra ngoài phòng khách đặt lên bàn, đang nghĩ xem nên nói thế nào với Vương Việt, Vương Việt đã bê đĩa trở lại.
“Không ra phòng tắm nắng ăn à?” Lư Nham hỏi, bật tivi lên.
“Hết nắng rồi.” Vương Việt bỏ đĩa lên bàn, “Mai tắm tiếp đi.”
Lư Nham múc cho cậu một bát canh, cầm cái xíu mại cắn một cái, cũng không tệ lắm, có tiền đồ.
Vương Việt vừa chậm rãi ăn vừa xem tivi, rất yên lặng.
“Phủ Phủ,” Lư Nham gọi cậu, “Ăn ngon không?”
“Ngon, vị không giống sủi cảo,” Vương Việt cười, uống ngụm canh, “Em còn tưởng chỉ là hình dạng không giống nhau thôi.”
“Mai còn có thể hấp bánh bao cho em, ăn không?” Lư Nham cảm thấy vào lúc thế này, hắn chỉ còn đúng một chiêu là đồ ăn.
“Ừ,” Vương Việt gật đầu, dừng lại rồi thở dài, “Đã nói không cần dỗ em như dỗ trẻ con thế mà.”
“Quên mất,” Lư Nham cười, “Thế giờ chúng ta tâm sự chuyện như người lớn?”
“Được,” Vương Việt nhét xíu mại vào miệng, “Tâm sự chuyện giải phẫu à?”
“Tâm sự chuyện giải phẫu thất bại.” Lư Nham cũng không vòng vo nữa, thái độ của Vương Việt, rõ ràng là đã biết, hơn nữa cũng không có phản ứng mạnh như hắn tưởng tượng.
“Nếu như giải phẫu không thất bại thì em sẽ thế nào?” Vương Việt lại cầm lấy một cái xíu mại, cắn một miếng.
“Biến thành dân thường không có năng lực gì cả, hoặc là dân thường có năng lực nhưng là năng lực không ai khống chế được.” Lư Nham nói.
“Thất bại thì sao?” Vương Việt nhìn chằm chằm vào xíu mại, “Kẻ điên có năng lực nhưng không ai khống chế được đến chính bản thân cũng không khống chế được?”
Lư Nham im lặng, hắn không hề nhắc tới hậu quả của thất bại với Vương Việt, bởi vì hắn không ngại, hắn đều không sao, dù sao cũng sẽ làm bằng bất cứ giá nào, nhưng Vương Việt vẫn tự mình suy nghĩ ra được kết luận như vậy.
Lư Nham cảm thấy bản thân đã quá coi thường tâm trí Vương Việt ở một mức độ nào đó.
“Cũng chưa chắc sẽ như vậy…”
“Trước kia em cũng từng có tình huống như vậy rồi, không ai khống chế được, không biết cái gì cả,” Vương Việt ngước mắt lên nhìn hắn, “Cho nên bác sĩ Thôi mới không muốn giữ em lại.”
Lư Nham thở dài khe khẽ, không biết nên nói tiếp thế nào.
Vương Việt ăn nốt xíu mại trên tay xong, thì kéo ghế tới bên cạnh hắn, ngồi xuống: “Nham Nham.”
“Ừ?” Lư Nham duỗi tay ra ôm lấy cậu.
“Nếu như đến anh mà em cũng không nhận ra được,” Vương Việt lại cầm một cái xíu mại nữa, “Thì giết em đi.”
“Cũng chưa chắc sẽ như vậy, giờ em không cần tính như thế, anh cũng chưa nghĩ tới những chuyện này.” Lư Nham siết tay lại ôm chặt cậu.
“Em bảo là nếu mà, nếu như thật sự như vậy, em tồn tại cũng không có ý nghĩa gì nữa,” Vương Việt nghĩ ngợi rồi cười, “Nếu như giết được thật.”
Cuộc tâm sự như người lớn này không thể tiếp tục được hoàn chỉnh, vì Vương Việt vừa nói vừa ăn, chẳng mấy chốc đã ăn no căng.
Đồ ăn nhân gạo nếp, lúc ăn không cảm thấy gì, qua một lúc mới có thể hiện ra được uy lực mạnh mẽ.
“Xong rồi,” Vương Việt ôm bụng đứng trong phòng bếp, nhìn Lư Nham thu dọn rửa bát, “Xong rồi…”
“Cái gì mà xong rồi, em cũng có phải mới ăn no căng lần đầu đâu.” Lư Nham hơi bất đắc dĩ.
“Biết trước thế đã không uống canh, bụng em tròn rồi,” Vương Việt xốc áo lên để lộ bụng ra, “Anh xem!”
“Trắng lắm,” Lư Nham cười liếc mắt nhìn, “Chốc nữa đi xung quanh phòng tiêu cơm đi,”
Lư Nham thu dọn nhà bếp xong thì trở ra phòng khách, Vương Việt đang đi vòng quanh dọc theo tường phòng khách.
“Không có tác dụng,” Vương Việt vừa đi vừa nói, “Em không thể cứ thế tiếp được, heo còn không như em.”
“Heo ăn nhiều hơn em,” Lư Nham ngồi xuống sofa, lấy điều khiển chuyển tivi sang kênh địa phương, định xem tin tức của địa phương, “Sáng mai dậy chạy 40 phút đi.”
“…À.” Vương Việt dựa lên tường thở dài.
Gọi Vương Việt dậy khỏi giường khó hơn nhiều dậy khỏi xe.
Hôm sau, gần 8 giờ Lư Nham mới đi gọi Vương Việt, nhưng Vương Việt nhắm hai mắt giả vờ không tỉnh, Lư Nham kéo cậu xuống sàn rồi, cậu vẫn nhắm hai mắt lại.
“Em nói xem anh có thể không coi em là trẻ con chắc,” Lư Nham kéo cậu ra khỏi phòng ngủ, vứt lên sofa, “Trẻ con sáu giờ rưỡi đã dậy đi học rồi đấy, em tám giờ vẫn còn diễn người đẹp ngủ trong rừng với anh.”
“Diễn giống không?” Vương Việt cuối cùng cũng mở mắt.
“Tàm tạm, thà chết chứ không tỉnh.” Lư Nham vào phòng lấy quần áo của cậu ra ném lên sofa, “Cho em hai mươi phút, đúng tám giờ hai mươi chúng ta ra ngoài chạy bộ, em không đi thì anh đi một mình.”
Vương Việt động tác nhanh nhẹn, rửa mặt đánh răng mặc quần áo, chẳng mấy chốc đã ngoan ngoãn nghe lời đi theo sau Lư Nham ra khỏi nhà.
Dọc đường đi gặp được nhiều người dậy sớm tập luyện buổi sáng, có điều, người ta đều là tập xong xách đồ ăn sáng trở về, có mỗi hai người Lư Nham và Vương Việt là vừa ra khỏi nhà.
Hoàn cảnh tập thể thao của khu nhà này cũng được, có thể chạy từ khu nhà một mạch tới công viên nhỏ, chạy bộ cùng với các ông bà cụ giữa đủ loại nhạc và tiếng hét to luyện giọng.
Chạy xong thì tiện thể mua đồ ăn sáng ở ven đường cổng công viên mang về ăn.
Cuộc sống yên bình này trôi qua có quy luật, cũng chỉ mất có một tuần, Vương Việt đã dần không ngủ nướng nữa, có thể dậy cùng lúc Lư Nham dậy.
Hơn nữa, đủ kiểu tập luyện ở công viên cũng làm cho chương trình chạy bộ mỗi sáng của Vương Việt trở nên muôn màu muôn vẻ.
Chạy bình thường, chạy nhấc cao chân, chạy lùi, chạy mười bước hét một tiếng, chạy vung tay, chạy vỗ tay, đứng trung bình tấn đi bộ nhanh,…
Mỗi sáng, Lư Nham đều cảm thấy mình là hộ công ở viện điều dưỡng Thanh Sơn dẫn người bệnh đi bộ buổi sáng.
Động lực duy nhất có thể làm hắn chịu đựng cùng Vương Việt rèn luyện mấy kiểu thần kinh ấy, chính là sức khỏe Vương Việt rõ ràng đã tốt lên.
Từ mới đầu chạy năm phút thôi là thở hổn hển đứt hơi, dần dần trở thành thở không hổn hển đến vậy nữa, giờ có thể chạy nhảy như làm xiếc nửa tiếng không ngừng.
“Anh xem, em giỏi lắm đúng không!” Hôm nay Vương Việt chạy nhảy ếch, chạy một đoạn biến thành chạy giơ cao chân, nhảy cho mặt cũng đỏ au như “hoa đan đan núi nở đỏ chói.”
“Khỉ con.” Lư Nham nói.
“Mua cho em thanh kiếm đi.” Vương Việt đổi thành chạy nghiêng người, hai cái chân chạy cái trước cái sau, “Bọn họ chơi kiếm đẹp lắm.”
“Được,” Lư Nham gật đầu, “Muốn thêm cây quạt không?”
“Quạt? Quạt làm gì.” Vương Việt ngơ ngác.
“Cố gắng thành trai đẹp múa quảng trường trẻ tuổi nhất.” Lư Nham cười nói.
“Anh cùng em không,” Vương Việt nhảy rất hăng say, “Thành trai đẹp trẻ tuổi thứ hai.”
“Anh ở lâu với em, sớm muộn cũng sẽ biến thành đồ ngốc thứ hai.” Lư Nham thở dài.
“Thay đổi rồi.” Vương Việt cười phất tay.
Hôm nay không mua đồ ăn sáng ở cổng công viên, mấy quán đồ ăn sáng ở ngoài cổng công viên đã bị bọn họ ăn thay phiên vài lần rồi, Vương Việt dạt dào hứng thú muốn đổi khẩu vị.
“Em làm cho anh đi, làm trứng hấp!” Cậu nói.
“Được,” Lư Nham gật đầu, “Thêm ít hành lá rau thơm…”
“Không thành vấn đề,” Vương Việt búng tay một cái, “Đi mua hành.”
Lư Nham bị một cái búng tay này của cậu làm cho sợ tới mức suýt nữa thì quỳ xuống luôn trên đường: “Em làm gì thế!”
“Không làm gì cả,” Vương Việt nở nụ cười, “Tiện tay búng cái thế thôi.”
“Đừng làm anh sợ…” Lư Nham búng một cái lên trán cậu, đang định nói đi chợ thực phẩm mua thức ăn, thì điện thoại di động lại đổ chuông.
Hai người cùng lúc dừng lại trên vỉa hè. *hoa đan đan núi
*Vid này thì chỉ có nhân gạo nếp với nấm hương thôi chứ không có gà