Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mỳ.
Những giọt mồ hôi rịn đầy trên sóng mũi Đường Gia, ngón tay cô siết thật chặt đáy kệ hàng, tựa như là muốn khảm thịt mình vào thật sâu trong đấy. Ấy thế mà cô lại nhận thấy được cơ thể đang đưa ra tín hiệu cầu cứu, hàm răng không chịu nổi mà run rẩy.
Cạch cạch cạch cạch cạch cạch.
Máu hòa lẫn cùng với mồ hôi mà chảy qua đôi môi cô.
Nhưng mà cô vẫn còn níu kéo lại được vài phần tỉnh táo.
Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng trôi, ánh mắt cô khóa chặt họng súng lại.
Tận sâu trong đáy mắt Đường Gia, mọi thứ tựa như một thước phim chiếu chậm.
Tên kia bước đến một bước, tay trái nắm thật chặt lấy cây súng của mình, ngón tay kề chặt vào cò súng, cả người nghiêng chừng mấy độ, đầu súng hơi hạ thấp.
Cùng lúc đó, cũng một cảnh quay chậm khác, Dụ Tư Hồng lộ rõ vẻ lạnh lùng. Anh dùng cả người mình bày ra một tư thế tựa như đang nhào đến phía trước.
Tất cả chỉ vỏn vẹn trong một giấy.
Tên kia thì bóp lấy cò súng, còn Dụ Tư Hồng thì lại sắp chạm đến phần lưng của hắn ta.
“Bùm” một tiếng, đột nhiên tên kia ngã nhào xuống đất, không một tiếng động.
Khó khăn lắm Dụ Tư Hồng mới ổn định lại được thân mình mà không nhào hẳn vào người tên kia.
EXCUSE ME.
EXCUSE ME.
EXCUSE ME.
Theo phản xạ, Dụ Tư Hồng nhanh chóng nhấc chân đá văng cây súng trong tay tên kia. Sau đó mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào trong mắt Đường Gia.
Cả hai mở to mắt nhìn nhau.
Giây kế tiếp, Dụ Tư Hồng đã ngồi xổm người xuống, lật người tên kia lên.
Anh tháo cái mặt nạ màu đen ra.
Sau lớp mặt nạ là một người đàn ông trung niên da đen, chẳng qua là vào giờ phút này đây mắt và miệng đều bị lệch hẳn sang một bên, bất tỉnh nhân sự hoàn toàn.
Đường Gia sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, đùi phải chống hờ xuống đất.
Dụ Tư Hồng trêu cô: “Em hù chết ổng rồi đó Chân Dài à. Đúng là không nhìn ra luôn á nha, dữ dằn thiệt.”
Đường Gia: “…”
Bầu không khí vốn đang căng thẳng vậy mà chỉ một câu nói anh thốt ra lại phá hư tất cả, thật sự Đường Gia chẳng muốn để tâm tí nào đến anh hết. Cô yên lặng đưa tay, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp cằm tên kia, kéo mặt hắn về phía mình.
Sau đó cô đưa ra kết luận: “Bị xuất huyết não rồi.”
Kế đến buông ngón tay ra.
Để phòng ngừa bất trắc, cả hai đã thương lượng với nhau là sẽ đem tên này trói chặt lại. Chẳng biết Dụ Tư Hồng lấy từ đâu ra một sợi dây ni-lông dày, kéo tên kia đến gần cái hộp đựng bóng rồi khéo léo trói chặt tay chân của hắn ta vào một chỗ cố định. Cùng lúc đó, anh cũng không quên trêu chọc Đường Gia: “Cái tên này ác thiệt, vậy mà không cho mình có lấy một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân gì hết trơn. Vậy là không ổn tí nào luôn á.” Miệng thì vẫn luôn nói, cơ mà tay lại thoăn thoắt cột dây lại thành một nút chết. Kế đến anh cúi đầu, dùng ngón tay bóp chặt hai cánh mũi của tên kia, lạnh nhạt: “Chán dễ sợ.”
Tiếp theo anh nghiêng đầu nói với Đường Gia một câu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ngàn lần em đừng có lấy cái chuyện em hù chết người này ra mà tạp áp lực cho bản thân đâu đó nha.”
Chỉ trong vòng một ngày mà Đường Gia đã lượn xuống thăm cửa địa ngục hai lần nên bây giờ cả người đều mệt mỏi. Giờ phút này mọi nguy hiểm bủa vây đã bay đi hết, cô chỉ biết nằm hoạch xuống sàn.
Tiếc là cô không lăn lộn trên internet nên không biết một từ gọi là sa mạc lời, Đường Gia chỉ thấy bản thân mình đang dở khóc dở cười, mà đồng thời mọi uất ức hay buồn rầu gì ở trong lòng cũng đã tan đi không ít.
Dụ Tư Hồng thuận thế cầm cây súng lên rồi ngồi xếp bằng cạnh bên Đường Gia, sau đó đặt cây súng kia kề bên. Anh liếc nhìn thân súng, họng súng hướng về phía cô.
Sợ đến tẩu hỏa nhập ma rồi.
Sau đó anh lên tiếng: “Em bị thương ở chỗ nào?”
Đường Gia khẽ đáp: “Chân.”
Tay Dụ Tư Hồng đặt lên đùi phải của cô, giọng Đường Gia lộ ra vẻ đau đến tê tái cả người, theo phản xạ hất mạnh tay anh ra.
Thấy vậy, Dụ Tư Hồng mới nhích đến gần, kéo đầu cô sang rồi dùng ngón tay quệt ngang nơi máu chảy: “Để tôi nhìn chút nào, sao mặt mày lại hốc hác thế này vậy?”
Đường Gia: “Anh…phiền quá!” Cô cố nghiêng đầu đi.
Dụ Tư Hồng nở một nụ cười xấu xa: “Cái này thì có gì đâu mà phiền hả? Hên là em chưa gặp qua mấy người phiền hà khác nữa á.”
Đường Gia giật giật khóe môi, nhưng không lên tiếng.
Dụ Tư Hồng lại đưa tay ra, bảo cô nghiêng đầu đến. Anh nhìn thẳng vào mắt Đường Gia, nghiêm túc hỏi: “Có sợ không?”
Đường Gia mở to mắt, khẽ trả lời: “Vẫn còn khá ổn.”
“Khá ổn là sao?”
“Thì khá ổn là khá ổn thôi.”
“Nói xạo.”
“Tôi không có…”
Dụ Tư Hồng nói: “Cô bé này đúng là miệng nói một đằng mà lòng thì lại nghĩ một nẻo.”
Đường Gia nghẹn lời: “Cô bé…”
Dụ Tư Hồng bật cười buồn rầu: “Tôi đã nói với em rồi, nếu như chúng ta ổn thì trong mắt tôi em vẫn luôn là một cô bé. Dù là em có hai mươi, ba mươi hay bốn mươi thì với tôi em vẫn luôn là một cô bé. Kể cả khi em trở thành một bà lão tám mươi, đến thang cũng không leo nổi hay đi cũng chẳng đi được như trước, hoặc cả khi em có nằm viện vì tuổi già đi chăng nữa thì khi ấy, trong mắt tôi em cũng vẫn chỉ là một cô bé.”
Những lời nói này nghe thật dễ khiến người ta chán ghét mà, Đường Gia khẽ đáp: “Anh thật đáng ghét.”
Dụ Tư Hồng: “Cô bé này lại tiếp tục miệng nói một đằng nhưng trái tim nghĩ một nẻo rồi.”
Đường Gia: “…”
Cô trở mình, ngồi đối diện trước đôi mắt trong như nước suối của Dụ Tư Hồng.
Đường Gia định nói gì đó nhưng lời sắp ra khỏi miệng lại chững lại, chỉ đành xoay mình, đưa lưng về phía Dụ Tư Hồng.
Dụ Tư Hồng: “Này, cô bé.”
Đường Gia: “Anh…Anh phiền thật đó!”
Dụ Tư Hồng nghe thấy thế thì cười nghiêng ngả.
Ở một nơi nguy hiểm như thế này, nghe thấy câu nói này của anh thật tốt. Tòa mua sắm có tổng cộng bốn tầng, nơi hai người họ đang ở chính là tầng thứ ba. Dựa theo suy luận thì mỗi tầng sẽ có một lượng người trong băng đảng nhất định, ở nơi cầu thang chắc chắn sẽ là nơi dễ bị phát hiện nhất. Điều này cũng làm lộ ra những hàm xúc rõ ràng, nếu như muốn đi ra ngoài thì chỉ có thể dùng cầu thang mà đi, nhưng nếu lại dùng cầu thang mà di chuyển cũng đồng nghĩa với việc là sự an toàn của bản thân hoàn toàn bị phơi bày ra một cách rõ ràng.
Hai người họ thương lượng một hơi thì cuối cùng đã quyết định rằng họ vẫn sẽ tiếp tục ở lại chỗ này quan sát.
Từ lúc tiếng súng kia vang lên đến nay đã gần cả tiếng hơn. Tuy rằng, họ chẳng có niềm tin nào với lực lượng cảnh sát của chính phủ cho lắm nhưng đã qua lâu như vậy rồi cũng đã đến mức báo động. Xe cảnh sát tuần tra cũng đã sớm rời đi.
Quả nhiên, sau khi hai người vừa bàn bạc xong thì đã nghe được tiếng còi báo động bên ngoài cổng trung tâm thương mại. Sau một trận hỗn loạn, cuối cùng cũng đã nghe thấy tiếng còi của cảnh sát đến giải vây. Những người may mắn sống sót đều vội vã chạy ra khỏi chỗ ẩn náu, vài người vẫn còn sợ đến mức bò ra ngoài. Mặt mũi ai nấy đều đờ đẫn hoặc đầy vết thương.
Sau khi cảnh sát bao vây trung tâm thương mại, không lâu sau các bác sĩ cũng đã đến. Ngoài tiếng còi báo động của trung tâm thương mại ra thì xen kẽ theo đó là tiếng kêu khẩn cấp của các xe cứu thương khác, hàng loạt những nhà báo tay vác máy ảnh không ngừng xông tới, nhưng tất cả đều bị chặn lại ngoài vạc băng vàng để giữ khoảng cách an toàn với hiện trường.
Cùng lúc đó, bên trong trại tị nạn, Chiba khoác áo choàng màu trắng đi đến trước hàng người da đen đang đứng xếp hàng nhận thuốc. Anh ta đứng bên ngoài lều của các bác sĩ mà uống, vội vàng thay đồ, vội vã đến mức ngay cả cúc áo cũng chưa kịp cài, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể thấy vài phần viền áo của quân phục lộ ra.
Anh ta bỏ đi, bước chân nhanh như gió.
Trong đầu Chiba không tránh khỏi buồn bực, ngay sau đó có một cuộc gọi đã thúc giục anh ta quay trở lại, bởi vì trại tỵ nạn đang thiếu nhân viên y tế nên tạm thời anh ta buộc phải tới để trợ giúp. Chiba từng theo học ngành y của trường đại học Dongda bởi thế nên sau khi nhập ngũ, dưới sự trợ giúp của chú mình mà đã trở thành bác sĩ quân y trong quân đội.
Anh ta cầm trong tay một cái túi đựng đầy khăn che đầu, quần áo đủ loại màu sắc xen lẫn trong đó là một vài chiếc giày hoặc đôi dép đã bị bong ra của những người tỵ nạn mà đi ngang qua, đi đến trước mặt đội ngũ.
Trước đó Chiba đã được thông báo cho việc cần phải làm rồi. Công việc rất đơn giản chỉ cần ghi danh rồi phát thuốc men cho họ là xong.
Đội ngũ dựng tạm một chiếc lều, sau đó là một chiếc xe hơi màu trắng, trông giống như một chiếc xe hiến máu. Trên thân xe phun đầy những kí tự màu vàng.
Chiba chỉ liếc mắt nhìn, nhận ra đó là công ty Tri-Umbrella bằng tiếng anh.
Anh ta biết công ty Tri-Umbrella là một công ty chuyên cung cấp thuốc men cho trại tị nạn, vì thế nên cũng chẳng để ý gì nhiều, tầm mắt lại chuyển hướng nhìn lên trần nhà.
Dưới mái hiên là những chiếc bàn gỗ, phía bên trên có một hộp thuốc màu xanh và trắng, bên cạnh còn có các hộp thuốc khác nằm rải rác xung quanh. Những món đồ khác thì được xếp phía sau bàn, còn có cả chiếc áo blouse trắng của bác sĩ da đen đang hỏi thăm tình hình bệnh nhân.
Anh ta nói vài câu với mấy bác sĩ khác xong thì ngồi xuống vào bàn đơn phía sau. Ngay lập tức hàng người đã được tách ra, xếp dài trước bàn anh ta.
Người đứng đầu hàng là một cô gái đang bồng một đứa bé sơ sinh, cô ấy móc từ trong túi ra một cái thẻ rồi đưa cho Chiba.
Chiba hỏi những đồng nghiệp bên cạnh: “Đây là phiếu khám bệnh hả?”
Bác sĩ da đen bên cạnh trả lời: “Đúng vậy, đó là phiếu khám bệnh gia đình.”
Chiba nhìn tấm thẻ trước mặt, ở bên góc trái được điền đầy đủ thông tin của các thành viên trong gia đình, bên phải thì được viết tắt hai chữ “I.C”, mặt sau là một khung vuông, trong khung được gõ một hàng chữ.
Ngón tay Chiba chạm vào dòng chữ được viết tắt, hỏi lại bác sĩ da đen: “Này có nghĩa là gì thế?”
Bác sĩ da đen nhìn anh rồi trả lời: “Đã đồng ý (Informed consent).” Sau đó anh ta còn bổ sung thêm một câu nữa là: “Này có nghĩa là bọn họ đã đồng ý với các điều kiện trên rồi, sau này sẽ nhận được các quyền lợi được khám bệnh.”
Chiba nhìn tấm thẻ chừng vài giây, sau đó nghi ngờ hỏi: “Mấy người…đang thử nghiệm thuốc lên người bọn họ sao?”
#
Đường Gia nằm trên giường bệnh nhẹ nhàng trở mình, sau đó từ trong màn đêm đưa tay ra mò mẫm đến điện thoại.
Ấn nhẹ vào nút mở nguồn, màn hình điện thoại chợt sáng lên. Bên trên hiển thị bây giờ đã là một giờ sáng rồi.
Tất cả những người bị thương đều đã được chính phủ đưa vào bệnh viện, tuy điều kiện của bệnh viện cũng không được coi là quá tốt nhưng nhìn chung cũng có thể chữa trị một cách đơn giản. Sau khi Đường Gia bị bác sĩ ở đây bó tay lại bằng bột thạch cao một cách thô bạo, thì đã bị y tá đẩy vào gian phòng chung dành cho sáu người.
Phòng bệnh ở lầu hai, lúc cô bị đẩy vào đây khi ấy trời đã buông nắng chiều, nói chuyện thăm hỏi các bệnh nhân cùng phòng một chút xíu đã nằm hoạch xuống đắp chăn lên người rồi vùi đầu mà ngủ. Bởi vì quá mệt mỏi, nên khi vừa nhắm mắt là cô đã đánh một giấc ngon lành.
Sau khi tỉnh giấc, mọi mệt mỏi trên người cô nay đã tan biến, đầu óc cũng vô cùng tỉnh táo.
Bệnh viện vô cùng yên tĩnh, những bệnh nhân cùng phòng ai nấy đều đã say giấc nồng, tiếng hít thở không đồng nhất, đôi khi còn có kèm theo tiếng ngáy thật lớn như pháo vang lên.
Đường Gia vừa định tắt màn hình điện thoại đi thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa sổ từ bên ngoài gọi vào.