Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dưới sự kiên trì của Trần Dịch Hành, cuối cùng chiếc váy vẫn được thanh toán bằng thẻ của anh ta.
Ngồi trên xe, Triệu Hựu Cẩm nghiêm túc nói: “Sau khi tham gia dạ tiệc xong, em sẽ mang váy đi giặt khô, sau đó trả lại cho anh.”
“Trả lại cho tôi?”
“Dù sao cũng là tiền của anh, vô công bất thụ lộc”
… Hơn nữa còn là lộc lớn như vậy.
Trần Dịch Hành nhìn thẳng về phía trước, không quay đầu lại, hỏi: “Trả lại cho tôi làm gì? Chẳng lẽ còn có thể trả hàng sao?”
Anh ta dừng một chút, “Hay là có thể làm bảo vật gia truyền?”
“…”
Triệu Hựu Cẩm suy nghĩ một chút, “Anh còn có thể tặng người khác mà.”
“Vậy sao?” Anh ta không khẳng định, “Tặng ai?”
“… Bạn gái tương lai?”
“Sau đó nói với cô ấy, đây là chiếc váy mà tôi mua cho một người phụ nữ khác, vì đối phương không cần nữa, nên mới tặng cho cô ấy?”
Triệu Hựu Cẩm: “…”
Không thể nào nói chuyện với anh ta được nữa.
Nhưng mà cô có sự kiên trì của mình, trong lòng cô đã nghĩ rất rõ ràng.
Nếu như sau khi tham gia dạ tiệc xong, anh ta không định lấy lại chiếc váy, thì cô sẽ chuyển tiền cho anh ta.
Trong xe nhất thời im lặng, Trần Dịch Hành nghiêng đầu quan sát một chút, liền dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Triệu Hựu Cẩm, có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, thì chi bằng dồn tâm trí vào chuyện chính đáng.”
“Chuyện chính đáng gì?”
“Sống kín tiếng, làm việc cẩn thận.”
Để lại những bóng lưng kỳ lạ ở khắp nơi, đến hôm nay mà vẫn chưa bị lộ tẩy, coi như cô ta may mắn.
“?”
Triệu Hựu Cẩm không hiểu, cô có bao giờ khoe khoang, phô trương đâu, sao lại để lại ấn tượng kỳ lạ này cho anh ta?
Đôi mắt cô tràn đầy sự hoang mang.
Trần Dịch Hành lặng lẽ thở dài.
Thôi, đừng đàn gảy tai trâu nữa.
…
Hôm sau là một ngày âm u.
Bầu trời xám xịt, tầng mây dày đặc đè xuống, khiến người ta khó thở, khắp nơi đều là sương mù.
Không khí uể oải lan tỏa trong tòa nhà Tuần san Tin tức.
“Chất lượng không khí hôm nay tệ quá!”
“Đúng vậy. Tớ tưởng ô nhiễm nặng đã rất đáng sợ rồi, không ngờ hôm nay lại là ô nhiễm nghiêm trọng.”
Triệu Hựu Cẩm cũng hơi buồn ngủ.
Sáng nay lúc thức dậy, nhìn thấy bầu trời âm u, cô suýt chút nữa thì tưởng mình ngủ quên, ngủ một giấc đến tối.
Lúc cô đến phòng trà nước pha cà phê, liền pha thêm một cốc.
Trở về chỗ ngồi, cô đặt một cốc trước mặt Phùng Viên Viên.
“Đừng ngủ gật nữa, bị người ta nhìn thấy không tốt đâu.”
Hai người bọn họ đều là thực tập sinh, vốn dĩ đã không có nhân quyền, ai ngủ gật cũng không đến lượt bọn họ.
May mà Phùng Viên Viên nhanh chóng nhận được nhiệm vụ, muốn ngủ cũng không ngủ được.
Trong nhóm Nhóm lao động khổ sai Dân sinh, Kỷ Thư gọi tên cô ấy:
@Phùng Viên Viên Có người tố cáo, nói là nhà hàng xóm ở khu đô thị Hoa Khê giai đoạn hai thường xuyên phát ra tiếng động kỳ lạ, thỉnh thoảng còn có mùi hôi, nghi ngờ anh ta làm chuyện phi pháp trong nhà.
Cô đi một chuyến đi, hỏi người gọi điện đến đường dây nóng xem là chuyện gì, tiện thể xem xét hiện trường.
Phùng Viên Viên uống cạn ly cà phê, bất an lên đường.
Trước khi đi, cô ấy còn nắm tay Triệu Hựu Cẩm, “Sương mù nghiêm trọng như vậy, nếu như chị em không trở về được, sặc chết ở hiện trường, thì lễ, Tết cậu nhớ thắp hương cho tớ.”
“…”
Triệu Hựu Cẩm: “Gần đây không có tin tức gì, đang lo lắng không tìm được bài để viết, nếu như cậu thật sự bị sương mù sặc chết, thì cũng coi như là một tin tức hay…?”
“Phì.” Phùng Viên Viên mắng một tiếng, vứt bỏ tay cô.
Tình bạn giả tạo chết tiệt.
Triệu Hựu Cẩm không nhịn được cười.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy tin nhắn mới trong nhóm.
Kỷ Thư: @Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng Bản thảo phỏng vấn của Hành Phong vẫn do Hựu Cẩm tiếp tục theo dõi, một, hai ngày nay chắc chắn sẽ nhận được phản hồi từ phía bọn họ, nhớ chỉnh sửa kịp thời, sắp đến hạn cuối rồi.
Hồi sinh trong nháy mắt.
Triệu Hựu Cẩm ngây người nhìn tin nhắn đó, đột nhiên cảm thấy trời quang mây tạnh, sương mù đều tan hết.
… Tuy rằng chỉ là ảo tưởng của một mình cô.
Trước giờ ăn trưa, Triệu Hựu Cẩm lại liên lạc với Hành Phong.
Đối phương nói, nếu như không có gì bất ngờ, thì chiều nay sẽ phản hồi cho cô.
Ăn trưa xong, cô nằm bò trên bàn làm việc để nghỉ ngơi, bị một cuộc điện thoại đột ngột đánh thức.
Trong điện thoại là giọng nói hoảng loạn của Phùng Viên Viên: Hựu Cẩm, làm sao bây giờ, người đó không giảng đạo lý*, còn cướp máy ghi âm của tớ!
Triệu Hựu Cẩm sững sờ.
“Người đó?”
“Ai cướp máy ghi âm của cậu?”
“Chủ nhà bị tố cáo đó!”
Phùng Viên Viên có chút nói năng lộn xộn, chuyện cũng không rõ ràng.
Lặp đi lặp lại, Triệu Hựu Cẩm chỉ nghe hiểu được một chuyện, sau khi nghe người tố cáo miêu tả, Phùng Viên Viên liền gõ cửa nhà người trong cuộc, muốn hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy khiến người ta không biết nói gì.
Còn chưa tìm hiểu rõ ràng tình hình, sao lại đích thân gõ cửa, nói với người ta tôi nghi ngờ anh làm chuyện xấu trong nhà?
Phùng Viên Viên nói: “Anh ta còn định đánh tớ, nếu như tớ không chạy nhanh, thì chắc chắn đã bị anh ta đánh rồi!”
“Cậu đừng lo lắng, Hoa Khê đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tớ đến ngay, cậu đợi tớ.”
“Được!”
“Nhất định đừng đến đòi máy ghi âm, đừng xung đột với anh ta!”
“Tớ biết rồi.”
Triệu Hựu Cẩm nhớ, Hoa Khê cách công ty không xa, nên cô lập tức dọn dẹp ba lô, xuống lầu, chạy đến ga tàu điện ngầm.
Hơn một tháng làm việc ở công ty, Phùng Viên Viên chưa từng nhận nhiệm vụ quan trọng nào.
Người không biết còn tưởng là năng lực cô ấy kém, chạy vặt là được rồi.
Người biết thì hiểu rõ, cô ấy chẳng qua chỉ là xuống trần gian để rèn luyện, chạy vặt quả thật là được rồi.
Cho nên, hiện trường mà Kỷ Thư giao cho cô ấy, theo lý cũng rất nhẹ nhàng, không ngờ lại xảy ra sự cố.
Lúc Triệu Hựu Cẩm chạy đến hiện trường, Phùng Viên Viên đang đợi cô ở cổng tiểu khu.
Chỉ là hình ảnh khác với tưởng tượng của cô, chị em này lại rất nhàn nhã, ngồi trên bồn hoa, ừm, đang gặm bánh quẩy.
Vừa rồi trong điện thoại còn hoảng loạn, giờ phút này lại…
Triệu Hựu Cẩm dở khóc dở cười.
“Còn tâm trạng gặm bánh quẩy, xem ra là tớ lo lắng thừa rồi.”
“Làm gì có, gặm bánh quẩy là để trấn an.”
Phùng Viên Viên vừa oan ức nói, vừa ném túi nilon vào thùng rác, “Trưa nay tớ chưa ăn cơm, chỉ lo đến nhà để phỏng vấn. Kết quả suýt chút nữa thì bị người ta đánh, cậu không biết đáng sợ như thế nào đâu!”
Triệu Hựu Cẩm ra hiệu cô ấy dẫn đường, vừa đi, vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Tớ đến đây, trước tiên gặp mặt người gọi đến đường dây nóng, là một bác gái khoảng năm mươi tuổi.”
“Nói gì?”
“Nói là hàng xóm của bác ấy chuyển đến được hơn hai tháng rồi, nửa đêm nửa hôm nhà anh ta cứ phát ra những âm thanh kỳ lạ.”
“Âm thanh kỳ lạ? Âm thanh gì?”
“Bác ấy miêu tả không rõ ràng, chỉ nói là có lúc giống như tiếng hét của trẻ con, có lúc giống như tiếng ho của bà cụ. Còn thường xuyên có những tiếng loảng xoảng, giống như có người đang phá nhà vậy.”
Lúc đầu, bà cụ tưởng rằng là do nhà đối diện xem ti vi nửa đêm, âm thanh ti vi quá lớn”.
Liên tục mấy ngày bị ồn đến mức không ngủ được, bà ấy đành phải đích thân đến nhà.
Kết quả gõ cửa, người mở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, anh ta khó chịu nói: “Nhà tôi không có ti vi, bác nghe nhầm rồi!”
Sau đó, “ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Những lời này, Triệu Hựu Cẩm đã được xác nhận lại từ Lý bà cụ.
Bà cụ rót cho hai phóng viên một cốc nước, nhỏ giọng nói: “Chắc chắn nhà anh ta có vấn đề. “Cách ngày lại phát ra những âm thanh kỳ lạ, có lúc còn có mùi hôi.”
Triệu Hựu Cẩm hỏi: “Bà có thể miêu tả cụ thể mùi đó là mùi gì không?”
“Nói không ra.” Bà cụ cẩn thận nhớ lại, “Hơi giống mùi tanh của cá, lại hơi giống mùi tè dầm của trẻ con, nồng nặc.”
Triệu Hựu Cẩm bỗng nhiên cảm thấy chuyện này không đơn giản.
“Trước khi anh ta chuyển đến, không có hiện tượng này sao?”
“Chưa bao giờ.” Bà cụ rất chắc chắn.
Phùng Viên Viên lập tức tiếp lời: “Cho nên tớ mới muốn đến nhà để hỏi thăm tình hình, ai ngờ anh ta vừa nghe thấy tớ là phóng viên, liền cướp máy ghi âm của tớ, còn định động thủ!”
Triệu Hựu Cẩm đau đầu.
“Sao cậu lại thẳng thắn như vậy?”
“Chứ tớ phải nói như thế nào?”
“Cậu không thể nói cậu là cháu gái của Lý bà, muốn hỏi xem anh ta làm gì ở nhà bên cạnh, khiến cho bà mất ngủ suốt mấy ngày sao?”
“…” Phùng Viên Viên hiểu ra.
“Không thì cũng phải nói là người của ban quản lý, đến nhà để điều tra tình hình.”
Phùng Viên Viên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng không ai dạy tớ chiến thuật vòng vo như vậy…”
Cuối cùng, cô ấy ngoan ngoãn hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Làm sao bây giờ?
Triệu Hựu Cẩm suy nghĩ một chút, “Máy ghi âm của cậu không phải bị anh ta cướp rồi sao? Báo cảnh sát đi.”
“Báo cảnh sát?”
“Ừ, vừa hay để cảnh sát đến nhà xem thử.”
Mười mấy phút sau, cảnh sát của đồn công an đến.
Lúc đến nhà hỏi thăm, Triệu Hựu Cẩm và Phùng Viên Viên đứng sau lưng cảnh sát, nhân cơ hội quan sát.
Người đàn ông kia khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm, trên đó còn dính những vết màu trắng không rõ là gì.
Cảnh sát xuất trình giấy tờ, trước tiên hỏi thân phận của anh ta.
Hai mươi bảy tuổi, đang học tiến sĩ, chuyên ngành hóa học.
Lại hỏi: “Tại sao anh lại cướp đồ của vị tiểu thư này?”
Người đàn ông lườm Phùng Viên Viên, lúc nhìn sang Triệu Hựu Cẩm, ánh mắt anh ta cũng sắc bén như dao.
“Cô ta đến nhà là muốn vào xem, đột nhập vào nhà dân, trong tay còn cầm máy ghi âm, ai biết cô ta là ai?”
Triệu Hựu Cẩm: “…”
Thẳng thắn đến mức này, nói là đồng nghiệp của Phùng Viên Viên, cô cũng cảm thấy mất mặt.
Cảnh sát cũng phê bình Phùng Viên Viên, nói cho dù là phóng viên, thì cũng không thể làm như vậy, bọn họ là cảnh sát, không có lệnh khám xét*, cũng không thể đột nhập vào nhà dân, huống chi là người khác.
Phùng Viên Viên ngượng ngùng chấp nhận lời phê bình, nhận lại máy ghi âm từ tay cảnh sát.
“Cậu thanh niên này cũng không đúng, nóng nảy như vậy làm gì? Cảnh sát tiếp tục phê bình, chỉ là đổi đối tượng, “Người ta đã nói là phóng viên rồi, cậu không làm chuyện khuất tất, thì giải thích với người ta là được rồi, cần gì phải cướp đồ của người ta, còn định động thủ đánh người?”
Người đàn ông lạnh lùng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Giọng điệu cứng nhắc, gay gắt, người biết thì hiểu là anh ta đang xin lỗi, người không biết còn tưởng anh ta đang chửi thề.
Chuyện đến đây coi như là giải quyết xong.
Trước khi đến, cảnh sát cũng đã nghe Triệu Hựu Cẩm kể đại khái, nên anh ta đứng ở cửa, liếc nhìn vào trong nhà người đàn ông.
Triệu Hựu Cẩm cũng nhân cơ hội liếc nhìn.
Tuy rằng hơi bẩn, lộn xộn, nhưng mà quả thật không có gì bất thường.
Cô thầm hít một hơi, cũng không ngửi thấy mùi mà Lý bà cụ miêu tả. Trong không khí chỉ tràn ngập mùi hương chanh nồng nặc.
Hình như là nhận ra hành động của cô, người đàn ông khẽ động đậy, ánh mắt anh ta gặp cô giữa không trung.
Triệu Hựu Cẩm không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy.
Giống như tràn đầy hận thù.
Nhưng mà… rõ ràng cô và anh ta chẳng liên quan gì đến nhau…
Sau đó, cảnh sát lại dạy dỗ anh ta một trận về việc làm ồn nửa đêm, sau đó rời khỏi hiện trường.
Bên ngoài hành lang, anh ta xòe tay với Triệu Hựu Cẩm: “Cô cũng nhìn thấy rồi, quả thật không có gì bất thường. Nếu như lần sau anh ta lại làm ồn, thì các cô lại báo cảnh sát, lần này chỉ có thể cảnh cáo.”
Chuyện đến đây là kết thúc.
Bọn họ không điều tra ra được gì cả.
Trên đường trở về công ty, Phùng Viên Viên buồn bã nói: “Lãng phí cả ngày, không thu hoạch được manh mối nào. Chẳng lẽ lại viết bài đàn ông làm ồn nửa đêm sao?”
Triệu Hựu Cẩm an ủi cô ấy: “Không phải lúc nào chạy đến hiện trường cũng có tin tức để viết.”
Tiện thể phê bình: “Lần sau nhớ suy nghĩ kỹ trước khi hành động, đừng cố chấp nữa!”
Nói đến cố chấp, cô đột nhiên nhớ đến Trần Dịch Hành.
Nên để anh ta xem thử cố chấp thật sự là như thế nào, cô chẳng là gì cả.
Tàu điện ngầm bốn giờ rưỡi chiều, không có nhiều người.
Ở một trạm nào đó, có một cô gái trẻ tuổi bước lên, đeo một chiếc lồng vận chuyển thú cưng, lớp vỏ trong suốt lộ ra cái đầu của một chú mèo, nó meo meo kêu.
Là một chú mèo mặt tịt, tò mò nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ.
Còn những người xung quanh đều đang nhìn nó.
Triệu Hựu Cẩm cũng không ngoại lệ, cô cố gắng kìm nén ham muốn trong lòng. Cô nhìn thấy động vật lông xù là muốn sờ.
Đang bàn luận với Phùng Viên Viên về việc chú mèo thật đáng yêu, thì như bừng tỉnh, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Cậu sống một mình?”
“Sống một mình.”
“Trong nhà không có ai khác?”
“Không có.”
“Gần đây không có ai đến nhà sao?”
“Không có.”
“Cũng không nuôi thú cưng?”
“Không nuôi.”
Đây là một đoạn trong cuộc đối thoại của cảnh sát và người đàn ông kia.
Bọn họ đang cố gắng tìm hiểu, rốt cuộc âm thanh kỳ lạ vang lên mỗi tối là gì.
Giờ phút này, ngồi trên tàu điện ngầm, nhìn chú mèo đối diện, Triệu Hựu Cẩm đột nhiên hiểu ra vết màu trắng lờ mờ trên quần áo anh ta là gì.
Là lông mèo.
Nếu như anh ta không nuôi thú cưng, vậy thì lông mèo trên người anh ta đến từ đâu?
Tiếng khóc của trẻ con, tiếng ho của người già, tiếng loảng xoảng…
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu, khiến Triệu Hựu Cẩm lạnh sống lưng.
Cô hy vọng mình đoán sai.
Tối hôm đó, sau khi Triệu Hựu Cẩm trở về nhà, cô đã đứng ngồi không yên một lúc lâu.
Cuối cùng, cô vẫn mở tủ quần áo ra, ngồi xổm xuống, nhìn chiếc váy ẩn giấu ở trong cùng.
Đã rất lâu rồi cô không dùng đến nó.
Một là không cần, hai là mỗi lần sử dụng đều gặp rắc rối, cô thậm chí còn cảm thấy tác dụng phụ của chiếc váy này lớn hơn tác dụng.
Giờ phút này, hình như cuối cùng nó cũng có ích.
Hít sâu một hơi, Triệu Hựu Cẩm lấy chiếc váy ra, thay vào, giơ khăn voan lên trước gương, cẩn thận cài nó lên đầu.
Trong khoảnh khắc khăn voan trắng rơi xuống, người trong gương đột nhiên biến mất.
Cô vén tà váy, lấy máy ghi âm, điện thoại ra, đút chúng vào trong túi được may bên cạnh tất, còn không yên tâm thử một chút.
Xác nhận là chắc chắn rồi, cô mới thả tà váy xuống, che tất lại.
Trước khi ra khỏi nhà, Triệu Hựu Cẩm quan sát qua mắt mèo, hành lang không có ai.
Sau đó, cô mới mở hé cửa ra, lẻn ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô không hề nhận ra, bên cạnh đèn trần trên đỉnh đầu, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một chiếc camera nhỏ xíu, chỉ to bằng đầu kim, lấp lánh ánh sáng mờ ảo trong bóng tối.
Nó không quay được bóng dáng của Triệu Hựu Cẩm, nhưng mà lại quay rõ ràng cảnh tượng cánh cửa nhà cô kẽo kẹt mở ra, sau đó lặng lẽ đóng lại.
Điều kỳ lạ là, toàn bộ quá trình không có ai ra vào.
Sau đó, chuyện kỳ lạ hơn xảy ra, không có ai ấn nút, mà thang máy đột nhiên tự đi lên tầng mười hai, cửa thang máy còn mở ra.
Một lúc sau, cửa đóng lại.
Thang máy lại đi xuống, trở về tầng một.
Trong phòng làm việc sáng trưng ánh đèn, Trần Dịch Hành ngồi trước máy tính, lặng lẽ xem cảnh tượng này, một lúc lâu không lên tiếng.
Anh ta đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc, mở cửa ra vào.
Hàng loạt hành động đã bật sáng đèn hành lang.
Anh ta dừng lại trước cánh cửa đối diện, lúc giơ tay lên có chút do dự, nhưng mà vẫn gõ cửa rất nhịp nhàng, thong thả.
Không ai trả lời.
Anh ta rất kiên nhẫn, gõ cửa khoảng một phút, xác nhận đối phương không có ở nhà, anh ta mới dừng lại.
Nếu như không có ở nhà, vậy thì vừa rồi là ai mở cửa?
Có người rời khỏi, nhưng mà camera giám sát lại không quay được.
Trần Dịch Hành nhéo nhéo mi tâm.
Quả nhiên là cô ấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");