Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Có Thể Là Em
  3. Chương 3: Làm Quen
Trước /52 Sau

Chỉ Có Thể Là Em

Chương 3: Làm Quen

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nửa tiếng sau vị bác sĩ và thêm 2 hộ lý quay lại.

Dạ Ái nhìn họ cũng không biểu lộ cảm xúc gì, vì nàng nghĩ mừng trên sự đau khổ của người khác là không nên.

Chắc là vợ chưa cưới của anh ta đã bỏ rơi anh ta hoặc là gặp chuyện không may nên anh ta mới bị sốc quá độ dẫn đến nhận lầm người.Nhưng ở đời có phải do con người tính toán là xong.

Trong khi nàng nghĩ rằng người chuẩn bị bị đưa đi là anh chàng thanh niên tự nhận là chồng sắp cưới của nàng thì chiếc giường nàng đang nằm được người ta đẩy đi.

Đến lúc này nàng mới nhận ra người không bình thường và phải đi chụp CT là nàng.Nàng vội vàng muốn phản ứng, nhưng cơ thể nàng giống như không có sức lực nên cũng không thể mạnh mẽ mà kêu gào, chỉ cất giọng nhỏ nhẹ dịu dàng như chú thú con sắp bị cáo già ăn thịt: “Các người nhầm rồi, người cần phải kiểm tra não là anh chàng đang đứng ở đây.” Vị bác sĩ lúc này mới nhìn nàng, khuôn mặt đang nhăn nhó giãn ra không ít, giống như ông tìm được ánh sáng ở câu nói của nàng: “Con có nhớ ta là ai không?”Nàng nhìn ông, nhíu mày lại tự hỏi chẳng lẽ bác sĩ cũng là bệnh nhân không bình thường, tất nhiên là nàng nhớ ông rồi, họ đã gặp nhau rồi cơ mà: “Tất nhiên là cháu nhớ…” Chưa nói xong hết câu vị bác sĩ đã đánh gãy câu nói của nàng: “Con thật sự không nhớ ta, ta là ba ruột của con.” À, thì ra là thêm một bệnh nhân đóng giả bác sĩ.

Nhưng nàng không vội vạch mặt vị bác sĩ giả mạo này, nàng biết giờ nàng làm gì cũng không được, cơ thể nàng đang quá yếu, mà bác sĩ thật vẫn chưa tới.

Nàng chỉ còn cách kéo dài thời gian để cho bác sĩ thật tới thì nàng mới mong thoát được những người không bình thường này.Tại sao bệnh viện lại để bệnh nhân đi lung tung như vậy? Nhưng nàng không thể suy nghĩ nhiều hơn, vội vàng trấn an ông ta để ông ta không dẫn nàng đi làm mấy cái xét nghiệm vớ vẩn gì đó, có Trời mới biết ông ta dẫn nàng đi đâu.

“À, con đang đau đầu quá…ba à.

Tạm thời chưa thể nhớ rõ được, hay là ba kể cho con nghe…”Nàng vốn dĩ không phải là con ruột của nhà họ Dạ.

Điều này nàng vẫn biết, vì năm nàng lên năm ba mẹ Dạ đã nhận nàng làm con nuôi từ tay sư thầy.

Chỉ có điều vì ba mẹ Dạ không có con ruột, mà họ vẫn luôn yêu thương nàng như chính khúc ruột của họ cho nên nàng chưa bao giờ xem họ chỉ là ba mẹ nuôi.

Nàng biết là nàng vốn dĩ có ba mẹ ruột, nhưng họ ở đâu thì nàng không biết, nàng không hận họ bỏ rơi nàng, cũng không quan tâm họ là ai vì với nàng, ba mẹ Dạ là những người thân duy nhất của nàng.

Nàng chưa hề nghĩ đến chuyện tìm lại ba mẹ ruột để thay thế ba mẹ Dạ.

Cho nên sự xuất hiện đột ngột của ba ruột làm cho nàng không hề có cảm xúc, nói đúng hơn là trong lòng nàng chỉ đang thầm thông cảm cho người đàn ông mất con và nhận nhầm nàng là con.Vị bác sĩ giả mạo nhìn nàng khuyên: “Chúng ta đi kiểm tra cho con trước…” Nàng hốt hoảng vội nói: “Không cần, không cần, con cảm thấy rất khỏe, đầu chỉ hơi đau, có thể chỉ là tạm thời chưa nhớ ra vài chuyện thôi, nghỉ ngơi một lúc sẽ nhớ mà… ba.”Vị bác sĩ thấy gương mặt làm nũng của nàng thì cũng mềm lòng, không vội dẫn nàng đi kiểm tra, lại bảo hai hộ lý đưa nàng về phòng rồi ngồi kế bên nói chuyện cùng nàng.

Ông không nhanh không chậm mà nói: “Ba xin lỗi con, ba đã không hề hay biết sự tồn tại của con suốt hai mươi ba năm…” giọng ông ấm áp, nghẹn ngào làm cho khóe mắt cũng đang đỏ dần lên.

Nàng nén tiếng thở dài ở trong lòng tự nhủ “tháng bảy vừa rồi là sinh nhật thứ 22 của mình mà, ông ấy cũng thật đáng thương quá đi”.

Nàng nhìn ông cố nặn ra vẻ mặt đau khổ xúc động với ông.

Ông nhìn nàng không nói chuyện thì nghĩ rằng nàng đang oán trách ông: “Ba có lỗi với con, mặc dù ba đã nói rất nhiều lần với con điều này, và con cũng đã tha thứ cho ba, nhưng ba vẫn biết quãng thời gian hai mươi ba năm thật sự quá dài, may mà con gặp được ba mẹ nuôi đối xử với con rất tốt, nhưng lương tâm của ba luôn ray rứt vì đã không tìm con sớm hơn.

Mặc dù lỗi mấy năm nay ba và con đã sống chung hòa thuận với nhau, ba cố gắng bù đắp tình thương cho con nhưng ba vẫn luôn cảm thấy chưa đủ.”Là người đàn ông rất ít khi biểu lộ cảm xúc, nhất là những cảm xúc như dằn vặt đau thương nên vừa nói những lời đó ra, lại cố gắng kìm nén giọt nước mắt mà từ trước giờ xem là yếu đuối trào ra, ông cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội quay sang chàng thanh niên vẫn đang đứng nhìn nàng không chớp mắt nói: “Đây là chồng sắp cưới của con, Quân Minh, hai đứa đã quen nhau ba năm, sinh nhật năm 26 tuổi của con thằng bé đã cầu hôn con trước mặt ba mẹ con và ta, con cũng đã đồng ý, chỉ chờ tới cuối năm đó sẽ đám cưới… Không ngờ con lại xảy ra chuyện nên hôn sự đã hoãn lại 2 năm rồi.”Từ từ, vị bác sĩ này muốn xem nàng là con gái thì không nói đi, còn khiến nàng già hơn tận 6 tuổi.

Nàng vậy mà đã là 28 tuổi rồi sao? Nghĩ đến đây nàng không thể không phản bác, nhận ông ta là ba thì xem như là giúp một người lớn tuổi vượt qua cú sốc, nhưng còn chồng sắp cưới gì đó, lại còn tuổi tác của nàng nữa… Làm sao có thể chưa gì đã đánh mất 6 năm thanh xuân quý báu chỉ bởi vì thỏa ước nguyện của chàng trai trẻ chứ.

Nàng nói: “Ba… con chỉ vừa đón sinh nhật hai mươi hai tuổi vào tháng bảy vừa rồi thôi.

Con còn chưa tốt nghiệp đại học nữa mà làm sao có thể có chồng sắp cưới?”Hai người đàn ông sửng sốt nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn nàng lại bày ra vẻ mặt mắt chữ O mà không thốt nên lời.

Người vị bác sĩ vội vàng nhấn nút gọi hai hộ lý mà ông đã đuổi ra khỏi phòng mười lăm phút trước rồi nói: “Đưa con bé đi kiểm tra ngay, hình như nó bị mất ký ức 6 năm rồi.”.

Quảng cáo
Trước /52 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] No Game No Life

Copyright © 2022 - MTruyện.net