Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi lễ khai giảng kết thúc và đã là một tuần trôi qua.
Dạ Ái vẫn luôn cố gắng né tránh người giảng viên tên Lâm Uy kia.
Cô không hề muốn nhớ tới anh ta, một người đàn ông thủ đoạn đê tiện và thù dai.
Làm sao mà anh ta lại có thể làm công việc cao quý này với nhân phẩm thấp hèn như vậy chứ!Nhưng cho dù nàng có tránh cỡ nào thì đến thời điểm gặp thì cũng phải gặp.
Huống chi một người không muốn gặp, còn một người dùng mọi thủ đoạn để được hội ngộ thì nàng cũng không có cách nào khác là phải đối mặt.
Thật ra nàng không sợ anh ta, chẳng qua là nàng cảm thấy ghê tởm và tốn thời gian với người như anh ta mà thôi.Lâm Uy không hề biết Dạ Ái đã nghĩ mình xấu xa đến mức kinh tởm như vậy.
Anh ta trước đây hơn mười năm về trước đã từng làm những việc mà bản thân mình nghĩ lại cũng thấy nhục nhã.
Nhưng anh ta lại chưa bao giờ hối hận, ít nhất thì cô gái mà anh ta thích cũng vẫn không thể nào quên anh ta.Mười năm trước khi Dạ Ái vẫn là cô bé mười tuổi với vẻ bề ngoài ngây thơ thuần khiết, xinh xắn như búp bê, đang sống hạnh phúc với ba mẹ Dạ và người em trai Tuấn Phong.
Bỗng một ngày ba Dạ dẫn một chàng trai về, ông nói từ đây người này sẽ là anh của nàng và Tuấn Phong.
Dạ Ái tuy bề ngoài ngây thơ nhưng bên trong nàng đã trưởng thành hơn tuổi.
Vì sự việc xảy ra năm sáu tuổi nên nàng không còn dễ dàng tin người nữa, thậm chí cô bé mười tuổi năm đó nhìn ra được ánh mắt xám xịt của chàng trai mà về sau này nàng phải gọi là anh trai.Đêm hôm mà ba Dạ dẫn anh ta về, nàng ở trong phòng nghe ba mẹ Dạ cãi nhau rất lớn tiếng.
Mẹ Dạ trong nước mắt trách móc ba Dạ: “Ông lăng nhăng mèo mỡ ở ngoài từ lâu mà còn giấu tôi? Nếu đã giấu được chừng ấy năm, tại sao không giữ luôn cho riêng mình? Tại sao ông đem nó về đây?”Ba Dạ lúc đầu còn tỏ vẻ hối lối năn nỉ mẹ Dạ: “Tôi cũng có muốn đâu.
Tôi không hề biết cô ta có thai mà.
Bây giờ thằng bé không còn người thân nào nữa rồi, mẹ nó đã qua đời trong vụ tai nạn xe vào tháng trước.
Trước khi mất cô ta nhờ người báo tin cho tôi.
Bà nghĩ xem, tôi là ba nó thì làm sao bỏ mặc nó sống bơ vơ ở ngoài được?”Bà Bích khóc cạn nước mắt, lúc này mới cứng rắn nói với ba Dạ: “Tôi không biết đâu, ông giải quyết như thế nào cũng được, không được làm ảnh hưởng Dạ Ái và Tuấn Phong.
Đời này tôi chỉ có hai đứa con thôi…Sau này chia gia tài cũng không có phần của thằng con trai riêng nhà ông đâu.”Ông Hiên lúc này thật sự bị làm cho tức giận, lập tức tát cho mẹ Dạ một cái thật mạnh rồi nói: “Bà đừng tưởng công ty đứng tên bà thì bà muốn làm gì thì làm.
Nhiều năm trước nếu không phải nhà bà có gia tài đồ sộ thì làm sao Dạ Quân Hiên này lại đồng ý ở chung với người đàn bà mãi mới có được một mụn con như bà?” Dường như ông ta bị chọc đến giới hạn cuối cùng nên vẫn to tiếng với bà Bích: “Bà nói là bà chỉ có hai đứa con thôi sao? Bà nên nhớ Tuấn Phong mới là con ruột của bà.
Còn Dạ Ái chỉ là con nuôi, không hề có máu mủ gì với chúng ta.
Tại sao bà có thể chấp nhận một đứa không huyết thống với chúng ta mà đứa con ruột của tôi bà lại không chấp nhận?”Bà Bích là người phụ nữ mạnh mẽ, bà chinh chiến trên thương trường nhiều năm, gặp đủ loại người thủ đoạn bà vẫn không sợ, nên dưới vũ lực của chồng mình bà vẫn không nhân nhượng, bà cười khẩy mà nói: “Ông cũng còn nhớ ra công ty là của tôi sao? Nếu ông không đưa thằng con kia đi nước ngoài, không bao giờ đưa nó về đây nữa thì chúng ta li hôn đi.”Đó là tất cả những gì Dạ Ái nghe được, nàng cũng đoán chừng ba Dạ đã đồng ý lời mẹ Dạ nói, nên không bao lâu cũng đưa con trai riêng đi nước ngoài du học.
Chỉ là trong thời gian một tháng có anh ta ở cùng nhà, Dạ Ái ngày nào cũng bị tra tấn tinh thần.Một tuần đầu tiên anh ta không hề mở miệng nói chuyện với bất cứ ai.
Nhưng mỗi lần Dạ Ái chơi cùng Tuấn Phong, lúc này chỉ mới hai tuổi, thì anh ta ngồi quan sát bằng cặp mắt giống như căm phẫn, ganh ghét.
Sau đó, anh ta dần dần tìm mọi cách để làm cho Dạ Ái chú ý đến anh ta.Một lần, ba mẹ Dạ không có ở nhà, anh ta gõ cửa phòng của Dạ Ái vào sáng sớm, khi nàng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đi ra mở cửa, cánh cửa chưa kịp mở ra hoàn toàn thì anh ta xông vào phòng với ánh mắt thiêu đốt ép buộc nàng: “Mày xuống nhà nấu bữa sáng cho tao.
Nhanh lên!”Dạ Ái sợ đôi mắt cuồng dã kia nên cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Anh đợi em một chút, em đi đánh răng đã.”Anh ta điên cuồng tức giận hơn, lôi kéo nàng ra khỏi phòng: “Tao đói lắm rồi.”Dạ Ái đau đến khóc, nhưng cũng không dám kháng cự.
Vậy là cô bé mười tuổi xinh xắn lần đó phải vừa khóc vừa làm đồ ăn sáng cho một kẻ điên.Về sau, dường như thấy Dạ Ái dễ bị bắt nạt nên cứ mỗi lần gặp Dạ Ái ở đâu là anh ta lại bắt nạt nàng ở đó.
Có một lần Dạ Ái đang học bài, anh ta rõ ràng đã được ba Dạ dặn dò không được quấy rầy nàng học tập, nhưng anh ta vẫn xông vào phòng nàng bảo nàng chạy ra ngoài cửa hàng tiện lợi mua cho anh ta mấy cái bánh.
Dạ Ái phản kháng: “Anh ra ngoài mua đi, em còn đang học.”Lâm Uy không cần biết nàng đang học hay làm gì, chỉ thấy sự phản kháng của nàng làm cho anh ta sôi máu, anh không kiềm được mà mắng: “Mày chỉ là đứa con nuôi ở cái nhà này.
Mày tưởng mày về đây ở trước tao thì có quyền sao? Một đứa con nuôi thì làm gì có quyền hạn gì chứ? Mày muốn ở nhà này thì phải phục vụ mọi người, kể cả tao.
Mày hiểu không? Kể cả bà ta có thương mày cỡ nào thì mày cũng không phải huyết thống của ba tao.” Anh ta nói xong, nhìn nước mắt đang rơi dài trên gương mặt mũm mĩm trắng nõn kia thì bĩnh tĩnh lại một chút.
Anh ta hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.Sau đó vài ngày ông Hiên đưa anh ta đi nước ngoài, Dạ Ái chưa từng nghe thêm bất cứ thông tin nào của anh ta từ ba mẹ Dạ nữa.
Cho dù là vậy trong ký ức nàng cũng vẫn tồn tại một người mà làm cho nàng khiếp sợ, sau này thì chán ghét đến cực điểm.
Càng chán ghét hơn là nàng không thể quên đi những ngày mà bị anh ta mỉa mai bằng những câu nói tàn nhẫn kia.Dạ Ái vừa xong tiết học, nàng định đi đến công ty thì có một bóng người cao hơn nàng một cái đầu, người gầy gầy đứng chắn lối đi của nàng.
Nàng ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Lâm Uy.
Nàng bĩnh tĩnh nhìn anh ta, trong mắt hiện ra tia chán ghét không che giấu nói: “Anh còn muốn gì ở tôi? Tôi không còn là cô bé mười tuổi ngày xưa để cho anh muốn mỉa mai như thế nào thì mỉa đâu.”Lâm Uy cười cười, gương mặt hiện rõ sự đen tối: “Mười năm không gặp mà em vẫn nhớ rõ vậy sao? Nhiều năm trước là anh có lỗi, lúc đó anh chỉ muốn tạo sự chú ý của em thôi.
Chắc anh đã làm hơi quá nên em ghét anh lắm đúng không?”Không có bất ngờ gì vào lời giải thích, hay là cái giọng điệu giả vờ ôn nhu của anh ta, Dạ Ái nói: “Tôi chỉ thương hại anh thôi.
Cho dù nhiều năm không gặp nhưng đứa con nuôi là tôi vẫn luôn được sự yêu thương bởi ba mẹ Dạ.
Còn người con trai ruột của ba Dạ lại bị đẩy đi một đất nước xa xôi nào đó.” Ánh mắt ghét bỏ không thèm liếc anh ta lần nữa, nàng nói thêm giọng dứt khoát: “Tôi và anh không có bất cứ liên quan gì đến nhau.
Đừng cố dây dưa mà nhận họ hàng với tôi nữa.”Anh ta tức giận đến muốn giết người, nhưng đây lại là trường học, anh ta lại là giảng viên mới nên phải ráng kiềm chế cơn giận trong lòng.
Ngoài cười, trong không cười anh ta nói: “Anh không hề muốn nhận em làm họ hàng với anh.
Anh chỉ muốn em làm cô bạn gái nhỏ của anh mà thôi.”Thật sự là buồn nôn! Dạ Ái không muốn ở gần anh ta thêm một khắc nào, nàng đi thật nhanh tránh xa con người xấu xa kia.
Một tên điên thì nàng chấp làm gì chứ! Nhưng tên điên này lại có lí trí, làm cho nàng cảm thấy anh ta sẽ còn làm những chuyện điên khùng hơn với mình.
Xem ra mình phải cẩn thận hơn những ngày tháng còn lại trong trường mới được..