Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bầu trời đã một màu tối đen, bên trong hoàng cung ánh nến đã lấp lánh mọi nẻo đường, Mặc Dương Chi cơ thể vẫn có chút mệt mỏi, một mực hướng về phía cửa
"Nương nương, người ăn một chút đi. Đã trễ như vậy, vẫn là ăn một chút để còn uống thuốc" - Phí Oanh nhẹ giọng, không biết tại sao hoàng thượng lại còn chưa đến?
"Đợi một lát nữa"
Tiểu Hạ đã theo sự phân phó của Dương Chi đi dò hỏi một chút, chẳng mấy chốc đã quay về
"Làm sao rồi? Thần Thần tại sao không đến" - nàng dạo này cực kì quấn hắn, chỉ cần không nhìn thấy liền muốn đi tìm.
Tiểu Hạ thật ra cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chuyện biết chuyện không nói
"Em đi dò xét một chút thì biết được, sau khi mật thư của Tam vương gia gửi đến, hoàng thượng liền triệu tập các đại nhân thương nghị, sau đó đến Như Nguyệt cung, cho người trang trí lại rất nhiều thứ, đến bây giờ hoàng thượng vẫn còn ở đó ạ"
Gương mặt nàng không lộ ra chút biểu cảm nào, ánh mắt vô định nhìn về phía trước nhẹ sâu chuỗi lại mọi chuyện...
"Ta hiểu rồi, chúng ta đến Như Nguyệt cung xem một chút"
"Người đang không khoẻ" - Phí Oanh nhắc nhở
Nàng đương nhiên biết, chỉ là bây giờ Dương Chỉ cảm thấy, nàng yếu đuối cũng chẳng để làm gì nữa rồi, huống chi hiện tại bệnh cảm mạo cũng không phải là nghiêm trọng
Như Nguyệt cung đèn sáng một vùng, nàng nhìn từ phía xa đã thấy thật náo nhiệt. Tiến gần hơn, rất nhiều người thỉnh an Hoàng quý phi, nàng chỉ nhẹ lướt qua. Nhìn thấy Hàn Lạc Thần đứng cùng Minh Nguyệt, nàng vui vẻ tiến lại gần
"Thần Thần, Tiểu Nguyệt"
"A, tỉ tỉ" - Minh Nguyệt có chút cứng nhắc
Hàn Lạc Thần lại như không có chuyện gì, tiến lại gần nàng
"Đã khuya như vậy sao nàng không ở lại tẩm cung, cơ thể nàng cũng không được khoẻ. Mau trở về đi" - trong giọng nói có chút tức giận, rõ ràng là rất quan tâm
Dương Chi làm bộ dạng giận hờn nhìn hắn
"Chàng bảo đến chỗ của ta dùng cơm? Ta vẫn đợi chàng"
Lúc này Hàn Lạc Thần mới nhớ đến chuyện này, cực kì áy náy nhìn nàng
"Nói vậy nàng vẫn chưa ăn?"
"Đúng a"
Hắn tức giận quét mắt về phía Phí Oanh Tiểu Hạ, sau đó nhận ra lỗi lầm là từ phía mình. Hướng Minh Nguyệt phân phó
"Còn lại trẫm giao cho muội"
Sau đó nắm tay Dương Chi kéo về phía Thần Kính điện. Vừa đi vừa trách móc
"Chuyện chính sự làm trẫm quên mất. Tại sao nàng không tự mình dùng trước?"
"Bởi vì ta muốn ăn chung với Thần Thần" - nàng nháy mắt với hắn một cái
Hàn Lạc Thần lại không thể tức giận nàng, chuyển sang dạy bảo
"Nếu sau này trẫm có quên, hãy cho người đến mời. Nàng không cần tự mình đến như vậy. Biết không?"
"Chàng còn định quên vài lần hả?" - nàng cố ý trêu chọc hắn
"Cái nha đầu này, nàng biết ý trẫm không phải như vậy"
Thần Kính điện ở trước mắt, hai người cùng bước vào, Lưu Tề hiểu ý cho người dọn thiện lên, món ăn cực kì bắt mắt
"Thì ra đãi ngộ của hoàng thượng và hoàng quý phi khác nhau như vậy!" - Dương Chi không nhịn được cảm thán
Hàn Lạc Thần cười nhẹ, gắp thức ăn vào bát của nàng
"Vậy nàng nghĩ hoàng thượng và hoàng quý phi giống nhau sao?" - rõ ràng là rất khác nhau!
"Thì là rất khác nhau, vậy sau này bản cung sẽ qua đây ăn ké. Thần Thần thấy thế nào?"
Hắn không nhịn được cười lớn, giống như tâm tình ngày hôm nay rất tốt
Hai người ăn được một lát, nha đầu cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu
"Ta biết hậu cung không can chính. Nhưng mà có phải hôm nay mật thư của Tam vương gia khiến chàng rất vui không?"
Hàn Lạc Thần hiểu ý nàng, buông đũa xuống xoa đầu nàng, giọng đều đều nói
"Biên giới xảy ra xung đột"
"Hả?" - mặc dù nàng cũng biết được chút tin tức ở biên cương, nhưng không nghĩ nó đã xảy ra
"Đúng vậy, nhưng Bình Tây háo thắng, cũng không tự lượng sức mình. Trẫm cực kì tin tưởng Hàn Liệt" - hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay, ngày mai sẽ khởi binh mã triều đình tiếp diện cho Hàn Liệt, lương thực cũng đã sẵn sàng tiếp đến. Linh Bắc quốc có tiếng có miếng, cũng không phải hữu danh vô thực.
"Oaaa" - nàng nhìn hắn ngưỡng mộ, đúng là có khí chất vương giả
Hàn Lạc Thần nhìn nàng thú vị
"Nàng ngạc nhiên cái gì chứ? Nàng vẫn hay cho rằng Linh Bắc rất yếu sao? Không bằng Linh Nam của nàng?" - hắn có ý khiêu khích nàng
Dương Chi bỉu môi nhìn hắn
"Chàng rõ ràng biết ta không biết gì về Linh Nam. Ây da, ta thật muốn đến đó chơi một lần cho biết quê hương của ta chứ! Còn có thể gặp được cố nhân nha"
Cố nhân trong lời nàng nói đích thị là Tô Hoài Phỉ!
"Vậy nàng cũng đừng nằm mơ mà về được!"
"Chàng quá đáng! Quê hương của ta nha!"
Thấy nàng xù lông lại còn ho khụ khụ, hắn liền xuống nước
"Được rồi, để triều chính ổn thoả trẫm sẽ đưa nàng về, nhưng vẫn là không nên gặp lại cố nhân. Mau ăn đi rồi dùng thuốc, bệnh vẫn còn"
Dương Chi sực nhớ vấn đề nàng vốn muốn hỏi, lại hỏi thêm một câu
"Tại sao chàng lại bận rộn như vậy ở Như Nguyệt cung?"
Nàng nhìn thấy hắn nhẹ nhàng cười rất ôn nhu
"Biên cương có biến, vì an toàn Hàn Liệt muốn đưa Như nhi trở về hoàng cung"
Bởi vì vậy nên chàng mới gấp rút trang trí lại Như Nguyệt cung? Bởi vì vậy nên chàng mới đặc biệt vui vẻ?
"Đúng là nên như vậy" - lòng nàng đang rất khó chịu, nhưng Dương Chi cực kì ngạo mạn, cũng không muốn hắn biết nàng đang thống khổ
Hàn Lạc Thần cũng tán thành, rất tự nhiên nói
"Cũng rất đúng ý trẫm, xung đột như vậy nữ nhân ở lại thật vướng víu tay chân, lại còn không an toàn cho nàng ấy. Trở về kinh thành có trẫm ở đây, lại còn có thể thăm hỏi mẫu hậu"
Có chàng ở đây? Nói vậy chính là chàng sẽ bảo vệ nàng ấy? Còn ta...
Hắn thật tài giỏi trong mọi việc, tỉnh táo trên triều, thống lĩnh chiến trường. Nhưng ngay lúc này, nữ nhân trước mắt tâm tình đã suy sụp, song hắn một chút cũng không nhìn thấy. Là không nhìn thấy, hay là không có ý định để tâm, hay là tâm tình hắn đã hướng theo ánh sáng khác.
Thức ăn trên bàn đã không còn khẩu vị đối với nàng, nhưng dù gì nàng cũng không bỏ cuộc, vị tam đệ muội của hắn cũng là tam đệ muội của nàng. Hai người bọn họ, nàng chắc chắn sẽ phải cắt đứt. Duy chỉ có một cơ hội này, nàng muốn làm trái tim hắn vĩnh viễn chỉ hướng về một mình nàng... vĩnh viễn.
Đường từ Thần Kính điện trở về Hiền Phúc cung hôm nay thật xa
""Phí Oanh, Tiểu Hạ, các muội đã yêu ai bao giờ chưa?"
Phí Oanh gương mặt bỗng chốc đỏ lự, làm nàng bật cười, là có rồi sao?
Tiểu Hạ lại cực kì thẳng thắn
"Em còn chưa có yêu ai. Sau này cũng không muốn thành thân với ai, em muốn trở thành ma ma chăm sóc nương nương cùng tiểu hoàng tử, tiểu công chúa sau này" - giọng nói nàng cực kì hùng hồn, chắc chắn là chưa từng trải qua cảm giác tương tư
"Ayy, bản cung mới không cần muội!" - làm sao nàng nỡ để bọn họ hầu hạ mình cả đời?
"Nương nương.." - Tiểu Hạ bất mãn
Nói chuyện cùng bọn họ vui vẻ được một lát, tâm tình nàng lại trùng xuống. Yêu? Nàng ước gì mình chưa từng yêu đấy. Giá như xuyên không qua cứ như ban đầu, an an ổn ổn làm một Hiền phi vô ưu vô lo, mặc kệ Nam Cung Tâm Như là ai, mặc kệ Hàn Lạc Thần hỉ nộ ái ố ra sao, cung không can hệ đến nàng.
Nàng dừng lại, quay gót về phía Tây, nàng thật muốn đi tìm thái hậu.
"Tiểu Chi, đến đây là vì phu thê tam nhi có phải không?" - thái hậu ưu nhã hỏi một câu, lại trúng tim đen của nữ nhân nào đó
Nàng bất đắc dĩ cười
"Mẫu hậu sắp gặp lại nhi tức, có phải rất vui hay không? Con thật ghen tị với tỉ ấy" - đây chính là lời thật lòng của nàng, dường như mọi người nàng muốn yêu thương ở thế giới này, đều yêu thương nàng ấy. Có phải tính nết trẻ con được nuông chiều ở thời hiện đại của nàng lại trỗi dậy rồi phải không? Chính nàng cũng không muốn như vậy, nhưng một cỗ chán ghét lại ập đến. Thật ghen tị... thật đau lòng.
Thái hậu hiểu được tâm tình của nàng, xem ra nha đầu này cũng rất cứng rắn, không hồ nháo lên với Thần nhi như bà nghĩ, cực kì trấn an nàng
"Đại thần tức của ai gia đang ở đây! Còn mong giờ gì chứ"
Không ngoài dự đoán Dương Chi cười rạng rỡ
"Mẫu hậu, không cần trêu đùa con"
"Ay.. mặc dù Tiểu Như do ta nuôi nấng mà lớn lên, nhưng nha đầu này lại lạm tình cảm huynh đệ Thần Liệt có khoảng cách, ta cũng có chút không hài lòng. Nhưng tin tưởng ta, tiểu Như là nữ nhân tốt, rất hiểu chuyện, chắc chắn không vô duyên vô cớ mà xen vào chuyện của con với Thần nhi. Con chỉ cần một mực yêu thương hắn, ta khẳng định không cần nhiều lời, Thần nhi cũng sẽ hướng vào con"
Thái hậu luôn tiêm vào nàng tư tưởng thuỷ chung bên cạnh hắn. Nàng tiếp nhận nhưng lại rất không tự tin, dù gì nàng cũng rất khác bọn họ.
——————
Biên cương mười ngày trước...
"Liệt, thiếp không muốn đi, thiếp muốn ở lại với chàng, chí ít có thể chăm sóc chàng. Liệt..." - nữ nhân nhẹ nhàng như nước, lệ lưng tròng nài nỉ nam nhân. Hỗn chiến này nói lớn không lớn, nhưng chắc chắn có thiệt hại, nàng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Kinh thành cách biên cương đến mười ngày đi đường, nàng lại càng không muốn rời xa hắn
Hàn Liệt bất đắc dĩ nhìn nàng. Hắn mới chính là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Bọn họ tương đồng tâm linh, đều là lo lắng cho nhau, biên cương không phải hoàng cung, không có kinh thành chống đỡ. Phủ đệ Tam vương gia rất gần biên cương, hỗn chiến chắc chắn ảnh hưởng, nàng ở đây lại làm hắn lo lắng mà phân tâm, không bảo vệ được đất nước lại có thể tổn hại nàng
"Tiểu Như, nàng thật không nghe lời? Ta từ đầu đến cuối đều vì an nguy của nàng, cũng là an ủi sự lo lắng của ta. Đừng làm ta lo lắng được không? Trở về hoàng cung cũng có thể thăm mẫu hậu một chút"
"Đúng là thiếp rất nhớ mẫu hậu cùng Tiểu Nguyệt, nhưng cũng thật không muốn xa chàng" - bọn họ bao nhiêu năm nay đều ở bên cạnh nhau
"Chỉ một tháng thôi, bổn vương ta làm sao phải kéo dài thời gian với bọn chúng? Nàng lập tức lên đường, chiến thắng trở về vi phi đến hoàng cung đón nàng? Thế nào?"
"Vậy chàng phải cẩn thận, phải an toàn biết không?"
"Được, nàng nên trò chuyện cũng hoàng huynh một chút, hắn chắc chắn rất nhớ nàng"
"Chàng là có ý gán thiếp!" - Nam Cung Tâm Như làm ra vẻ hờn giận, nàng trước giờ mềm mại dịu dàng, ở bên cạnh Hàn Liệt ngoan ngoãn sống qua ngày, chỉ là vẫn mãi luôn có vấn đề trong lòng. Hoàng huynh... Thần ca ca.
Hàn Liệt bật cười, lại rất tin tưởng ái thê của mình
"Nàng biết ta không có ý này. Ngoan ngoãn đợi ta đến, nhớ chăm sóc sức khoẻ mình"
Hành trình Tam vương phi bãi giá hồi cung cũng đủ ngày.
Hiện tại
Chánh điện đông đúc, tâm trạng đế vương lại cực kì tốt khiến. Dương Chi lần lộn trong đám phi tần nhìn hắn phía trên cao, ánh mắt trông đợi nhìn ra cửa đón đợi kiệu Tam vương phi. Hàn Lạc Thần, năm ngày rồi chàng không đến chỗ ta.