Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì là tết đến nên Nghiêm gia đón không ít bà con cô bác từ nơi xa đến chúc tết, hầu như là muốn lấy tiền lì xì rồi về, chỉ có dì của Tử Cách là muốn ở lại nhà cô chơi ba ngày. Bên ngoài con cháu họ hàng đang chạy giỡn, trong nhà vốn âm u ít người nay như tiếp thêm không ít sinh khí. Tử Cách thích nhất là có tiếng cười của trẻ con ở trong nhà.
"Ở đây một chút đi, con đi hâm lại đồ ăn rồi ăn tối nha" Tử Cách đang ngồi thì nhớ đến quá giờ ăn tối rồi, cô ăn tối sao cũng được, nhưng để khách đến nhà chơi mà đói thì không nên. Thế nên Tử Cách đi vào bếp chuẩn bị hâm lại đồ ăn ban sáng, thật ra người làm đều được cho nghỉ về quê ăn tết, những việc như vậy toàn tới tay Tử Cách.
Cô lục lọi trong tủ tìm những thứ đồ ăn ban sáng, hầu hết là sáng nấu chiều hâm, không có người làm cũng không muốn nấu ăn nhiều. Lục lọi được bốn hộp thức ăn, Tử Cách đem chúng để lên bàn, sau đó bật chảo lên định đổ ra hâm nóng lại thì nghe tiếng cửa đóng lại, cô không cần quay lưng lại cũng biết đó là ai, "Lăng Nhi, con đừng làm càn."
"Dì đang làm gì đó?" Lục Lăng đi đến bên cạnh Tử Cách, mấy hôm nay có khách Tử Cách càng được dịp tránh xa khỏi Lục Lăng, khiến Lục Lăng nhớ mà không biết làm sao mới có thể nói chuyện vài câu. Ban nãy thấy Tử Cách đi vào bếp, Lục Lăng cũng ráng luồn lách vào, nàng ôm chầm lấy người thương trong vòng tay mình thủ thỉ, "Nhớ dì, chỉ muốn ôm dì"
"Con đừng làm vậy" Tử Cách vùng vằng muốn tránh khỏi nhưng Lục Lăng nhanh hơn, chế trụ Tử Cách trong vòng tay mình, "Dì đừng rộn, để tôi ôm dì chút thôi."
"Con không thấy bên ngoài có người à?" Tử Cách bật bếp lên bắt đầu hâm lại đồ ăn, đúng như cô nghĩ, bàn tay kia lại được dịp sờ soạng trên bụng cô. Lần đầu tiên đáng lẽ không nên xảy ra, vì có lần đầu tiên ấy nên lần thứ hai, thứ ba, thứ tư lại được dịp phát tác. Tử Cách quá nhút nhát để có thể dứt khoát với Lục Lăng, cũng quá lo sợ con bé sẽ có chuyện không hay, sẽ rời xa cô. Cô tự biết bản thân mình nhu nhược, nhu nhược đến độ ngu ngốc.
Tử Cách cũng thử phản kháng lại, nhưng hầu như đều có kết cuộc không hay. Cô luôn tự trách bản thân mình, sau mỗi lần như thế cảm giác tội lỗi cứ xộc tới, không sao có thể che giấu đi được. Lục Lăng lại thuận thế bế được Tử Cách đặt xuống tấm thảm dày dưới bếp, bên ngoài có người nên Tử Cách không thể nào la hét bảo con bé buông mình ra được, chỉ đành nhắm mắt lại hi vọng mọi chuyện sẽ sớm qua.
Trong tâm trí của Lục Lăng thật ra rất đơn giản, nàng yêu Tử Cách, lúc nào được ở gần bên cô ấy đều cảm thấy bản thân muốn cô ấy. Nàng không cần biết thứ gì gọi là luân lý xã hội, cũng không cần biết thứ gọi là đạo đức, là thần, là Phật, là quả báo, là tạo nghiệp, nàng chỉ cần biết bản thân mình sống trong kiếp này không thể nào thiếu được Tử Cách cô ấy.
Chiếc váy màu kem nhạt của Tử Cách cũng bị Lục Lăng ném ra xa, hai người lại bắt đầu du͙ƈ vọиɠ tội lỗi, càng lúc Tử Cách càng phát hiện Lục Lăng càng quen thuộc với cơ thể cô hơn, hệt như Lục Lăng mới chính là chủ nhân của nó. Đôi khi cảm giác hoan hỉ lúc ái ân ập đến làm cho khóe mắt Tử Cách nóng hổi, cô điên mất rồi, cô không nên sỡ hữu những cảm giác đó, cũng không nên cho phép con bé lại tiếp tục làm vậy với cô, lần này đến lần khác.
Đôi môi mềm của Lục Lăng di chuyển loạn trên người Tử Cách, hệt như khám phá cũng hệt như nâng niu, Tử Cách nhắm mắt, một giọt nước mắt theo khóe mi chảy xuống. Cô xấu hổ với những gì cô cảm nhận được lúc này.
"Tử Cách, dì lúc nào cũng thật đẹp" Lục Lăng vuốt ve mái tóc của Tử Cách, đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm.
Tử Cách mở đôi mắt ngập nước của mình ra, nói, "Dì cũng lớn rồi, còn xinh đẹp gì nữa? Con thích phụ nữ thì kiếm người khác trẻ hơn dì đi."
"Tôi chỉ yêu dì, những người khác đều không nhìn vào mắt. Chỉ có dì thật xinh thôi, làn da hồng hào, lông tơ nhỏ mịn, đôi má tròn đầy."
"Con tả heo à?"
"Tả dì"
Lục Lăng lại tiếp tục chiếm lấy cơ thể người thương, Tử Cách cũng không khóc như ban nãy nữa, chỉ nhắm mắt để mặc Lục Lăng muốn làm gì thì làm. Đôi môi của Lục Lăng như ma thuật chiếm lấy cả cảm xúc của Tử Cách, con bé rất giỏi trong khoản hôn, nhưng cô không muốn công nhận điều này, bởi lẽ quá tội lỗi, quá xấu hổ, quá nhục nhã, cô chỉ có thể trân người để mặc con bé nhu lộng mình.
"Mẹ ơi, cửa bếp bị hư hả mẹ" Giọng của Tiểu Linh Đan vang lên, Tử Cách vội vàng kéo Lục Lăng ra khỏi người mình. Cô nhanh chóng với tay lấy chiếc váy của mình, mặc vào, giọng của mẹ Linh Đan nói rằng, "Để mẹ xem, dì Cách đang trong đó mà."
Cũng may ban nãy Lục Lăng đã khóa trong rồi, bằng không chuyện này sẽ là cơn sóng dữ ập đến Nghiêm gia. Nghiêm Tử Cách mặc vội váy áo vào, sau đó đứng lên sửa sang lại tóc tai của mình, ánh mắt trách móc Lục Lăng.
"Tử Cách, con ở trong đó hả?"
Tiếng nắm cửa xoay một chút, có người cố ý muốn bước vào đây nhưng bị khóa trong nên không thể mở vào. Lục Lăng đi lại ghế của bàn ăn ngồi vào, nhìn Tử Cách cuộn tấm thảm dày cất vào một góc rồi chạy lại bếp lại hâm thức ăn. Tử Cách rối rít trong lòng, chỉ sợ mình có điểm gì không ổn khiến người khác nghi ngờ.
Lục Lăng thấy tất cả đều tốt rồi mới đứng dậy mở cửa, đầu tiên nàng thấy ánh nhìn nghi hoặc của mẹ Linh Đan, nàng nhoẻn miệng một chút tạo nên một nụ cười, "Bác có chuyện gì sao?"
"Không có… Con bé Linh Đan kiếm dì Cách đó mà" Mẹ Linh Đan nhìn vào bên trong thì thấy Tử Cách đang trút đồ ăn ra dĩa, dáng vẻ cũng không có gì bất thường.
"Vậy Linh Đan đi chơi với chị Lăng đi, để dì Cách nấu ăn" Cho Lục Lăng thêm tiền nàng cũng không muốn có một đứa trẻ cứ nhi nha nhi nhô ôm lấy chân Tử Cách, chân của Tử Cách cũng chỉ của nàng thôi, ai khác ôm đều không được.
Linh Đan nghe vậy bèn bĩu môi, "Chị Lăng như robot ấy, chơi chẳng vui tí nào."
Linh Thanh nghe thế bèn phụ họa, "Phải phải, chị Lăng robot, hai đứa mình chơi đá banh đi, đừng chơi với chị ấy"
"Hai đứa này ăn nói sỗ sàng, con đừng để ý nhé" Mẹ Linh Đan hơi ngại nói.
"Bọn con nít ấy mà" Nói rồi Lục Lăng cũng không trách móc gì, một lát sau cả đám người lại quây quần trong bếp ăn cơm, con nít thì chạy nhong nhong trong bếp, người lớn thì vừa ăn vừa đút. Lục Lăng đứng bên cạnh Tử Cách bới cơm rồi truyền cho mọi người, có người thấy hai người ăn ý bèn khen, "Hai mẹ con các người trông hòa hợp quá, ít khi nào mẹ chồng con dâu hòa thuận vậy lắm."
Tử Cách chỉ hơi cười mà không nói gì, cô quay lưng qua tủ chén lấy thêm chén bát, đang với tay lên lấy thì Linh Đan va vào tủ, một chồng chén chất chưa kĩ, bị động liền rớt xuống ào ạt. Lục Lăng giật thót người, nhanh chóng kéo Tử Cách qua chỗ khác, gắt gao ôm chặt cô ấy trong lòng.
"Có sao không?" Lục Lăng hỏi. Mẹ của Linh Đan thấy con mình bị chén vỡ làm hoảng sợ bật khóc liền bế con vào lòng, dỗ dành, xem coi có chỗ nào bị thương không.
Giọng của Tử Cách nho nhỏ, nhỏ đến độ người đứng gần ba bước cũng không nghe được, "Đừng đánh con bé." Nói rồi Tử Cách giật áo Lục Lăng một cái, khóe môi Lục Lăng cũng hơi run, tại sao cô ấy biết nàng đang khát khao tát con bé kia một cái thật mạnh.
Cúi người xuống xem thì thấy chân của Tử Cách bị mảnh vỡ cứa vào chân vài vết, hôm nay lại xui xẻo mang dép dây chứ không mang dép bông, Tử Cách thở dài một hơi.
"Mấy người tự ăn cơm đi. Tôi đưa cô ấy đi băng bó"
Nói rồi Lục Lăng lại vác Tử Cách lên vai, một mạch đi về phòng. Vừa đi vừa mắng, "Tết nhất gì chứ, mấy người này đúng là phiền phức!"
"Cũng có mấy ngày họ đến đâu" Tử Cách cũng quá quen với kiểu vác như vậy rồi, thế nên cũng chẳng thèm vùng vẫy gì.
Lục Lăng lại hừ một tiếng, "Trầy hết cả chân dì rồi, cũng may mà không rớt vào đầu, không thôi…" Câu nói bỏ lửng như rơi vào vô định. Tử Cách nghĩ phải là câu nói lãng mạn gì đó, thế nên cô không nhịn được hỏi, "Không thôi cái gì?"
Không thôi tôi sẽ lo chết mất, không thôi tôi sẽ hoảng lắm, không thôi chắc tôi khóc mất,… Tử Cách nghĩ ra hàng ngàn câu không thôi thật lãng mạn.
"Không thôi tôi gϊếŧ con bé. Đồ con nít quỷ."
Con robot này nên học cách nói chuyện lãng mạn một chút!