Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!
  3. Chương 43
Trước /115 Sau

Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!

Chương 43

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khi Ngọc Hiên ra khỏi phòng tắm mà không thấy Huệ Gia, tâm tình của nàng như rơi vào hố sâu vạn trượng, cảm giác này thật khiến Ngọc Hiên muốn tiêu diệt hết cả thế giới. Nàng nhanh chóng đi lại cửa, khóa trong, sau đó đem cái tủ cao chắn ngang cửa, tốt nhất là đề phòng có chuyện bất trắc.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ rồi Ngọc Hiên mới tức tối ngồi xuống giường, nàng lấy điện thoại trên bàn ra gọi cho Thanh Ly, mách lẻo, "Này Thanh Ly, em chồng mình nghe lời Khải Tập bỏ ra ngoài rồi, mình thấy tổn thương thật chứ. Không biết con bé có yêu mình không."

"Bỏ cái gì? Nghe lời cái gì? Kể chầm chậm mình nghe với." Thanh Ly ngưng tay không viết nữa, tập trung lắng nghe Ngọc Hiên kể. Thì ra là do hôm nay là kỉ niệm ngày cưới, Khải Tập muốn Huệ Gia tránh đi để chừa không gian cho uyên ương, và Huệ Gia tránh đi thật. Điều này được tính là ngu ngốc hay là thật thà? Thanh Ly nghĩ nên tính là ngu ngốc.

"Giờ mình phải trụ ở đây cho đến sáng nè, con bé làm vậy thì có yêu mình hay không? Mình không biết luôn đấy." Ngọc Hiên bực dọc muốn đập đổ tất cả mọi thứ, Huệ Gia đúng là người ngu ngốc, là người ngu ngốc nhất thế giới.

Thanh Ly nghe đến đó bèn bật cười, "Ê, người ta là em chồng của cậu nha, không phải chồng cậu."

"Mặc kệ, con bé ngu ngốc này chứ! Bây giờ mình không biết làm sao nữa, có nên báo cảnh sát không?" Ngọc Hiên nghe tiếng Khải Tập nện lên cửa vài tiếng ầm ầm, gọi tên nàng. Càng nghe nàng càng thấy sợ, có khi nào thú tính của hắn nổi lên không? Nàng cũng không có ham muốn ái ân gì với hắn, cũng chẳng biết hắn muốn lấy gì từ nàng.

"Cút đi!" Ngọc Hiên quát ra một tiếng, "Anh mau biến đi cho tôi, anh đang làm tôi cáu rồi nhé. Trong phòng có dao, tôi không ngại ngọc đá cùng tan với anh đâu."

Thanh Ly ở đầu dây bên kia nghe vậy bèn hoảng sợ không thôi, nàng buông hẳn cây viết xuống, gấp gáp gọi, "Ngọc Hiên! Cậu thấy tình hình thế nào?"

"Thanh Ly! Mình sợ quá… Hắn muốn mình hay sao đó." Ngọc Hiên bị nhịp tim đập nhanh của mình khiến bản thân tự trở nên lo sợ. Trái tim lúc này như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, chúng cứ đập thình thịch, thình thịch, "Nếu hắn ép mình, mình phải chiều theo hắn sao? Thanh Ly, mình không muốn đâu. Cậu đến giúp mình được không? Gọi cảnh sát đến kịp không?"

"Đừng sợ, cậu tắt máy đi mình gọi bạn tới hỗ trợ ngay. Chuyện này cảnh sát ề à lắm." Thanh Ly an ủi Ngọc Hiên một câu, sau đó nàng tắt máy gọi cho bạn mình đến gấp nhà Ngọc Hiên. Ngay cả bản thân nàng cũng gác lại công việc đang làm, chạy xe đến nhà của nàng ấy xem sao.

Vì Lâm Tuyết nhà gần nên sớm đạp xe lộc cộc đến rồi, Huệ Gia nãy giờ mãi gọi Ngọc Hiên nhưng điện thoại cứ bảo máy bận, Huệ Gia chỉ có một nỗi xúc động muốn đập nát luôn điện thoại của mình. Lúc này Lâm Tuyết cứ loay hoay xung quanh nhà tìm cách có thể leo vào nhưng không thể, nàng chợt nhớ ra gì đó, nói với Huệ Gia, "Ê gia gia, mày mượn chị Nhiên cái súng đi, bữa tao coi phim thấy người ta dùng súng phá khóa."

Tưởng Duyệt Nhiên.

Huệ Gia thấy trong đường hầm tối tăm của mình lóe lên một tia sáng, nàng liền gọi cho Duyệt Nhiên, chưa đầy ba hồi chuông Duyệt Nhiên đã lười biếng nghe máy, "Gọi chị hả cưng?"

"Dạ, chị Nhiên! Chị đến giúp em được không?" Huệ Gia gấp gáp đến độ thất thố, Duyệt Nhiên bình tĩnh hỏi chuyện gì đang xảy ra, Huệ Gia kể gọn gàng một hơi lại câu chuyện ban nãy. Duyệt Nhiên mới phì cười, "Cái con nhỏ này, anh hai mày ngủ với chị dâu mày là chuyện đương nhiên, mày bị thần kinh hả? Mày phá đám vừa thôi."

Huệ Gia vội vàng phủ nhận, nàng nói rằng, "Không phải… Em với chị ấy lưỡng tình tương duyệt… Chị Nhiên giúp em đi, nhanh đi chị."

"Lưỡng tình tương duyệt hả? Huệ Gia, em điên rồi! Chuyện này khi nào chị về nước hai chị em mình nói chuyện sau, bây giờ chị điều mấy thằng lính gần đó đến. Em đợi chút." Nói rồi Duyệt Nhiên lạnh lùng tắt máy, chưa đến năm phút sau Huệ Gia đã thấy hàng loạt xe phân khối lớn ào ạt ùa đến nhà nàng. Bọn hắn nhào vào, gấp gáp hỏi, "Chỗ nào cần đánh lộn vậy chị?"

"Phải đó, đánh nhau với bọn chó nào. Em đánh chết cha nó" Một tên khác nhanh nhẩu quơ quơ cây kiếm dài của mình, Huệ Gia chỉ vào cánh cửa, nói, "Nhiệm vụ của bọn mày là đập cửa đó, làm sao cho chị vào được bên trong."

Bọn chúng hừ một tiếng, mang ánh mắt khinh thường nói với Huệ Gia, "Tưởng chuyện gì, mở cửa quá đơn giản rồi."

Nói rồi bọn chúng loay hoay mở cửa, cánh cửa lớn nhanh chóng được mở ra, Huệ Gia chạy xộc vào bên trong, xuyên qua hành lang vắng tìm về phòng mình. Nàng thấy anh nàng đang cố gắng xô cửa vào, dáng vẻ chật vật đổ mồ hôi đó khiến Huệ Gia vụиɠ ŧяộʍ thở ra một hơi, thật may…

Tiếng còi cảnh sát cũng vang lên, bọn chuột nhắt nhanh chóng tản đây, cảnh sát ập vào thì thấy hiện trường rối tung nơi này. Ngọc Hiên được cảnh sát cứu ra ngoài, Thanh Ly thấy vậy bèn ôm lấy vai Ngọc Hiên, an ủi, "Không sao nữa, cậu đừng sợ."

Khải Tập cũng không ngờ hắn chỉ muốn làm lành với vợ mình lại kinh động nhiều người đến vậy, cũng không ngờ hắn còn được ưu ái mời về đồn lập biên bản, còn phải đền tiền cho Ngọc Hiên, luật sư còn báo với hắn tiến độ ly hôn của Ngọc Hiên sẽ nhanh hơn. Hắn cảm thấy thế giới thật đảo điên, đây là vợ hắn, hay là kẻ thù của hắn?

"Sao không ly hôn quách cho rồi?" Thanh Ly đưa một ly trà gừng nóng cho Ngọc Hiên, trong giọng vẫn mang vẻ bực bội.

"Thanh Ly, mình sẽ nói với cha mình về việc ly hôn. Mẹ mình mất cũng mất rồi, cha mình sẽ không lo lắng gì đâu. Mình còn định cuối tháng nói rồi dọn về nhà, không ngờ có chuyện này." Ngọc Hiên nhận lấy ly trà, nàng đưa lên miệng nhấp một ngụm, nhìn cũng lười nhìn Huệ Gia. Mặc cho con bé đứng trân trân nhìn nàng từ ban nãy đến giờ.

Lâm Tuyết húc vào vai Huệ Gia một cái, nói nho nhỏ, "Kì này khó mà dỗ nhé. Có vẻ chị ấy muốn đá cho mày bay đi rồi."

Đợi mọi người đi hết rồi, Huệ Gia mới lẽo đẽo theo Ngọc Hiên đi vào bên trong phòng. Nàng cũng không biết nói gì để dỗ dành chị ấy bây giờ, nàng ngu ngốc, nàng không thể nào nói nàng không ngu ngốc được.

Ngọc Hiên im lặng không nói gì càng làm không khí nặng nề hơn, người làm đến giúp Ngọc Hiên dọn đồ vào vali đều bị Huệ Gia đuổi ra ngoài, cửa sập lại, trong phòng chỉ có hai người đang sẵn sàng chiến đấu với nhau. Ngọc Hiên nhướn mắt nhìn Huệ Gia, mắng, "Thấy chị không có vấn đề chắc em buồn lắm, đúng không? Đang muốn làm ông tơ bà nguyệt?"

"Ngọc Hiên, em xin lỗi. Anh ấy nói chỉ muốn nói chuyện mười phút, sau đó kí vào đơn ly hôn." Huệ Gia đi lại gần Ngọc Hiên, ý muốn nắm lấy cánh tay nàng ấy dỗ dành nhưng Ngọc Hiên thoát khỏi, nàng càng lúc càng tức điên lên, "Anh của em muốn gì thì em làm đó, đúng không? Mười phút làm được bao nhiêu chuyện, em biết không?"

"Em xin lỗi" Huệ Gia bắt đầu rơi nước mắt, nàng cũng không hiểu vì sao lúc này nàng lại trở nên yếu đuối đến cực điểm như vậy. Chỉ biết nước mắt phá bờ tuôn ra, làm nhem nhuốc cả khuôn mặt nàng.

Ngọc Hiên liếc mắt thấy Huệ Gia khóc, tâm trạng tồi tệ cũng giảm đi phân nửa, biết con bé cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên Ngọc Hiên nàng thấy Huệ Gia khóc như thế. Huệ Gia vùng vẫy trên thương trường, Huệ Gia lạnh lùng tàn nhẫn, Huệ Gia không nể tình riêng, Huệ Gia bá đạo, khó tính, Huệ Gia bà cô bên chồng khó ưa, đó là tất cả những gì Ngọc Hiên cảm nhận về Huệ Gia kiếp trước, một chút yếu đuối nàng cũng không thấy ở Huệ Gia. Bây giờ lại thấy người ấy rơi nước mắt vì mình, Ngọc Hiên có chút không quen.

"Khóc lóc cái gì… Lớn thế kia còn khóc! Vợ mình em để người ta dùng đi, con mình thì sau này để người ta nuôi." Câu này đích thị là của Lâm Tuyết dạy cho Ngọc Hiên, bây giờ lại có dịp dùng, hay thật. Ngọc Hiên ngồi trên giường dựa đầu vào thành giường, mệt mỏi nhìn gương mặt hối lỗi của Huệ Gia, con bé còn ngây ngô quá, nàng phải làm thế nào mới có thể dựa vào đây?

Huệ Gia đi lại bên giường, nàng quỳ gối dưới chân Ngọc Hiên, ngả đầu mình vào bắp đùi của nàng ấy, khóc thút thít, "Em sai rồi… Vợ là vợ của em, con là con của em…"

"Em quỳ có ích gì?" Ngọc Hiên hừ lạnh một tiếng, thật ra lòng đã sớm nhũn ra, không thể kiên cường được trong bao lâu.

"Em quỳ đến khi nào chị cảm thấy nguôi giận thì thôi. Ngọc Hiên, một lần đầu cũng như lần cuối, em sẽ cảnh giác hơn, nhất định bảo vệ chị chu toàn."

Lâm Tuyết nhìn qua khe cửa thấy Huệ Gia quỳ gối van xin Ngọc Hiên tha lỗi cho mình, cằm nàng cũng sắp rụng xuống, thầm nói trong lòng, "Trời ơi, bạn tôiiiiiiii thê nô."

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giấc Mộng Cuồng Si

Copyright © 2022 - MTruyện.net