Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau bữa cơm cả hai người đều rời đi vừa ra tới cửa anh liền dừng lại hỏi Đường Quân Vũ.
" Lí do gì anh lại nói giúp ông ta trước giờ anh không như vậy "
" Chẳng có lí do gì cả anh chỉ là thấy em có phần quá đáng dù gì đó cũng là chú em lại dùng lời lẽ đó để nói chuyện nên anh không vừa mắt thôi "
" Chỉ như vậy " anh vẫn dùng ánh mắt dò xét trên người anh trai.
" Em là đang nghi ngờ gì anh sao "
" Em không nghi ngờ anh nhưng ông ta là người như thế nào ảnh cũng biết tốt nhất anh đừng dính vào ông ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì để có được thứ mình muốn đâu cho nên.."
Chưa để anh nói hết câu Quân Vũ đã cắt ngang " Cho nên em nói anh phải ngồi im để chú ấy tổn hại em mình mà không làm gì sao"
Anh biết người em trai này luôn như vậy là vì muốn anh không phải gặp nguy hiểm gì mà luôn chống đối anh.
" Em với ông ta vốn không câu nệ nhưng anh là cháu trai trưởng lại là con của vợ cả cho nên hiện tại bây giờ ông ta có làm gì anh là nể mặt ba mà không động vào anh nhưng em thì lại khác "
" Vậy thì em còn lo lắng cho anh làm gì anh chỉ là giải hòa vi quý thôi, được rồi giờ anh phải về nhà hàng có dịp khác lại nói chuyện "
" Rốt cuộc là anh đang tính toán điều gì ".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Vào giờ này cũng nghĩ trưa nên khi từ nhà chính trở về Đường Quân Vũ liền gọi cho cô.
" Em nghe đây "
" Có tin tốt gặp nhau được không "
" Bây giờ sao chắc là không được vì giờ nữa em có buổi thuyết trình khi nào rảnh em sẽ gọi lại "
" Ừ cũng được "
Buổi thuyết trình kéo dài tận ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc lúc này cô định sẽ tranh thủ ra ngoài gặp anh nhưng Phương Tuyết Linh đi lên còn có Trần Hưng.
"Bác sĩ Lương đi uống một tách cà phê đi để giải tỏa tâm trạng chứ ngồi xuống ba tiếng đồng hồ nghe thuyết trình lỗ tai mình muốn nổ ra luôn rồi "
" Ý cậu nói là tôi nói không hay " cô nghiêm mặt nói.
" Làm gì có chỉ là bài thuyết trình dài quá làm mình buồn ngủ nên rủ cậu đi uống nước cho tỉnh ấy mà "
" Vậy còn bác sĩ Trần cũng thấy không thích sao " Trần Hưng bất ngờ bị gọi tên cũng có chút lúng túng nhưng nhanh chóng trả lời.
" Không hề tôi thấy bài thuyết trình này rất hay cũng rất ý nghĩa đáng để học hỏi đúng là như lời đồn "
" Anh đừng nghe lời đồn hãy nhìn vào thực tế đi tôi không giỏi như anh nghĩ đâu cái danh giáo sư này cũng là tôi đi cửa sau mới có được đó "
" Bác sĩ Lương đúng là biết nói đùa " cả ba người vừa đi vừa nói chuyện cũng vừa tới quầy bán nước.
" Vậy hai người uống gì để tôi đi gọi " Trần Hưng ga lăng mà nói.
" Cho tôi một ly nước lọc đi, còn tôi một cà phê "
" Được " nói rồi anh ta đi đến quầy bán nước.
" Nè chuyện cậu với Đường Quân Vũ thế nào rồi vẫn bình thường chứ "
" Sao lại không bình thường chứ nãy anh ấy có gọi cho mình nhưng lại bị cậu lôi kéo nên không đi gặp được " cô trách móc.
" Sao cậu không nói sớm vậy mà còn đi tới đây cùng mình " Phương Tuyết Linh có chút áy náy.
" Mình đã hẹn lại anh ấy vào buổi tối rồi chứ giờ làm mà đi đâu chứ "
" Cà phê tới rồi đây "
" Cảm ơn anh " Lương Y Thần nhận lấy ly chai nước rồi mở nắp uống một lần nữa chai.
Cứ vậy cũng đến tan làm cô liền chạy đến nhà hàng của Đường Quân Vũ lúc tới nơi thì nhìn thấy bộ dạng anh chạy lui chạy tới cô cũng không nghĩ mình sẽ nhìn thấy anh như vậy.
Cô không đi vào mà đứng một góc nhìn anh vì hôm nay nhà hàng rất đông anh cũng phải phụ nhân viên cô thầm nghĩ chỉ một buổi tối anh sẽ kiếm bao nhiêu tiền nhỉ.
Lúc này một nhân viên trong nhà hàng nhận ra cô nên đi đến "cô Lương cô vào đây ngồi đi hôm nay nhà hàng đông khách nên cũng chỉ còn chỗ này thôi "
" Được tôi biết rồi " lúc định ngồi xuống thì một vài người đi chiếc bàn mà cô định ngồi cô cũng liền đứng dậy rồi đi cô nhân viên thấy vậy cũng khó xử nhìn cô.
" Cô cứ làm việc của mình đi " cô nhân viên sợ cô sẽ như mấy vị tiểu thư kia tỏ ra mình là người có tiền nhưng thấy nói vậy cô nhân viên cũng cúi chào rồi làm việc.
Vì anh cũng phải chạy quanh nên không thấy cô đến bỗng có một bàn cũng vừa mới vào cô nhìn xung quanh rồi nhìn lên tầng hai đều kín chỗ có lẽ là phải đặt chỗ trước.
Cô đi đến cầm lấy một quyển thực đơn ở gần đó đi đến bàn có ba người mới đi vào rồi chờ họ gọi món xong cô lại đưa cho nhà bếp để họ chuẩn bị.
Cứ như vậy cô lại trở thành một phục vụ chuyên nghiệp cô còn giúp thanh toán dọn dẹp.