Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có thể, để Tạ Lăng tiếp tục sống không?
Nhưng tôi vẫn nắm chặt lấy tay Tạ Lăng, không dám buông.
Tôi không muốn xảy ra chút sai lầm nào.
Ngay lúc tôi định bước vào cổng chung cư, đột nhiên có một người bước tới.
Người nọ mặc áo gió xám tro, người cao gầy, tóc bẩn thỉu bết bát, mặt chôn sâu trong cổ áo dựng cao, khuôn mặt không rõ.
Lòng tôi đột ngột cảm thấy...
Không ổn!
Người này không ổn!
Trên con đường yên tĩnh, mỗi tiếng bước chân cũng như gõ mạnh vào linh hồn tôi, cổ tôi lại như bị bàn tay khổng lồ siết lấy, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Mãi đến khi người nọ đi đến bên cạnh chúng tôi, trong đôi mắt đục ngầu bỗng hiện vẻ ác độc, bàn tay giấu trong ống tay áo lập tức rút một con d.a.o sáng loáng ra, đột ngột đ.â.m về phía Tạ Lăng!
Mắt tôi căng như sắp rách, toàn bộ động tác của người nọ như đang chiếu chậm trước mắt tôi, tôi thậm chí còn có thể thấy rõ tia m.á.u bên trong đôi mắt trừng lớn của gã, nhưng tôi không tài nào thở nổi, không thể động đậy, cho đến khi lồng n.g.ự.c như muốn nổ tung, tôi đẩy mạnh Tạ Lăng bên cạnh ra: "Chạy!"
Tôi đỡ lấy mũi d.a.o của người kia, đau đến mức tôi không nói chuyện rõ ràng được: "Nhanh lên, chạy mau!:
Nhưng tôi đã quên, cô ấy là Tạ Lăng cơ mà.
Cô ấy sao có thể chạy cơ chứ?
Giống như tôi sẽ đẩy cô ấy ra, cô ấy sao có thể bỏ tôi lại được.
Ngày đó tôi trúng mười ba nhát dao, Tạ Lăng trúng ba nhát.
Lúc chúng tôi m.á.u me đầy người nhập viện, phía Tạ Lăng lại có nhiều bác sĩ tụ tập hơn.
Tôi hoảng hốt nghĩ.
Ba d.a.o thôi mà...
Chỉ ba d.a.o thôi mà...
Tạ Lăng, van cầu cậu, hãy sống sót đi.
21.
Tạ Lăng không thể qua khỏi.
Tôi vẫn còn sống.
Là tên tâm thần kiếp số hai.
Kiếp đó Tạ Lăng bị đ.â.m mười sáu nhát.
Nhưng kiếp này, rõ ràng tôi đã chặn thay cô ấy mười ba nhát, cô ấy chỉ trúng ba nhát, sao người sống sót lại là tôi chứ không phải Tạ Lăng?
Chỉ ba d.a.o thôi mà...
Tạ Lăng à, tớ rốt cục phải làm gì mới có thể cứu được cậu đây?
22.
Lần này, tôi sống lại vào một phút trước khi Tạ Lăng chết.
Tôi kéo Tạ Lăng, chạy rất nhanh vào khu chung cư.
Tôi nói: "Muốn về nhà nhanh chút."
Tạ Lăng giật mình, nói: "Ừm."
Nhưng sau khi đưa cô ấy vào khu chung cư, tôi lại quay ra.
Tôi báo cảnh sát trước: "Có người tâm thần cầm d.a.o ở gần tôi."
Sau đó, tôi đi về phía tên tâm thần kia.
Kiếp trước, bảy ngày sau khi Tạ Lăng mất, tôi luôn không nhịn được nghĩ, nếu ba kiếp vừa rồi tôi không chỉ tránh đi, mà xử lý tên tâm thần kia, vậy kiếp trước Tạ Lăng có phải sẽ không c.h.ế.t hay không?
Tôi biết rất rõ nơi này có một tên tâm thần.
Tôi thờ ơ bỏ qua gã, cho nên sự trừng phạt là Tạ Lăng lại mất vì nguyên do đó.
Tôi sẽ không cho gã có cơ hội lần nữa.
23.
Tôi lớn tiếng kêu cứu bảo vệ chung cư, lại có thêm phòng bị, trên đường chạy trốn còn tranh thủ thời gian, cho nên lúc cảnh sát đến tôi mới không bị thương nặng, chỉ bị d.a.o cứa mấy cái, cũng không sâu.
Nhưng lại khiến Tạ Lăng cực kỳ sợ hãi.
Cô ấy mặt tái nhợt, đưa tôi đi bệnh viện băng bó, lại cùng đến cục cảnh sát cung cấp lời khai.
Lại không nói gì với tôi.
Tôi biết tôi đã khiến cô ấy lo lắng, liền làm mặt quỷ chọc cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn cứ hờ hững với tôi.
Mãi đến khi về nhà, tôi giả vờ đánh thương xin lỗi, cô ấy mới vui lòng liếc tôi một cái: "Vãn Vãn, có một vài việc, cậu không muốn nói, tớ sẽ không hỏi cậu."
"Nhưng cậu không được xảy ra chuyện gì."
Tôi muốn nói tôi tự có tính toán, sẽ không xảy ra chuyện, muốn nói đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ.
Nhưng nhìn Tạ Lăng lặng lẽ lệ rơi đầy mặt dưới ánh đèn ấm áp, cùng với ánh trăng ngoài cửa sổ...
Tôi đột nhiên không nói gì được.
Thật lâu sau, tôi mới khàn giọng nói: "Xin lỗi."
Tôi hiểu cái cảm giác khủng hoảng khi mất đi người quan trọng nhất của mình hơn bất cứ ai.
Cho nên Tạ Lăng à, tớ xin lỗi.
Đêm hôm đó, Tạ Lăng thì thầm bên tai tôi rất lâu: "Cậu biết tớ đứng đó chờ cậu, kết quả nghe được tiếng xe cảnh sát và cứu thương, đã hoảng hốt mức nào không?"
Ừm, tớ biết chứ, lúc xe cứu thương đưa cậu đi, tớ cũng hoảng hốt như thế đó.
"Tớ thấy mặt cậu tái nhợt như giấy, trên người có thật nhiều máu."
Ừm, cậu cũng từng như thế trước mặt tớ. Những bốn lần.
"Tớ đứng ở đó, bước chân như đeo đá, chỉ bước nhẹ chút thôi mà chân lại mềm nhũn."
Ừm, lúc cậu ngã xuống trước mặt tớ, tớ cũng gần như vậy đó.
Tôi dỗ dành cô ấy rất lâu, cô ấy mới nức nở ngủ thiếp đi.
Ngủ đi, ngủ đi nào.
Ngày mai còn có người mới phải c.h.ế.t đi.
Nhưng tớ sẽ bên cậu.
Cậu cũng sẽ ở bên tớ.
24.
Có thể do quá mệt mỏi, đêm đó tôi ngủ rất sau.
Mơ thấy ác mộng đã lâu không mơ.
Trong mơ, là lúc tôi mới đến cô nhi viện.
Lúc đó tôi chưa đến năm tuổi.
Ngày ngày đứng trước sân chờ bố đón về nhà.
Bố nói, tôi đợi bố một chút, bố đi mua bánh ngọt cho tôi ăn.
Bố ơi, con rất nghe lời mà, vẫn luôn chờ bố đấy.
Chừng nào bố mới đón con về nhà đây?
Lúc đó tôi không biết, người mẹ gần như không thể mang bầu lại có một bé trai.
Nhưng thật ra cho dù tôi biết tôi cũng không ngờ rằng, tôi bị vứt bỏ vì lý do vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");