Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hứa Biên cố định thắt lưng Từ Nhược Thiên, côn th*t cắm chặt bên trong tiểu huyệt đi vào chỗ sâu nhất, mỗi một lần động đều chạm đến điểm mẫn cảm, Từ Nhược Thiên vô pháp xụi lơ trên ghế, cả gương mặt ướt đẫm mồ hôi đỏ thẹn tràn ngập dục vọng, phía trên Hứa Biên lại hô hấp kịch liệt, một bên ra sức va chạm.
- Cái kia... nhanh một chút. - Từ Nhược Thiên bất thình lình bắt lấy cánh tay Hứa Biên, nặng nề thở dốc phát ra thanh âm khàn khàn đầy mị hoặc, phía trong sớm bị dương v*t trừu sáp ngày một đau đớn cùng có khoái cảm, không cách nào khiến cậu kìm nén chính mình, bàn tay còn lại đưa đến phân thân đang trướng đau của mình, động tác nhẹ nhàng an ủi.
Hứa Biên vừa nhận ra hành động của đối phương, lập tức đưa tay giữ chặt cổ tay của Từ Nhược Thiên, chủ động cầm lấy phân thân đang khao khát dục vọng của cậu, cao thấp vuốt ve, rồi cúi xuống hôn lên môi cậu, vẫn không quên đem côn th*t xỏ xuyên qua vách tường mềm mại nhạy cảm.
- Không đến phiên cậu, cứ để tôi.
- Hứa Biên... - Từ Nhược Thiên lộ rõ biểu tình đầy cảm kích nhìn anh, tựa hồ bị làm cho cảm động, cứ như vậy liền cố gắng làm cho tiểu huyệt chính mình khít sát vào ôm chặt lấy côn th*t của đối phương, muốn thỏa mãn đối phương hung hăng trừu sáp.
- Ân... cậu kẹp tôi chặt quá. - Hứa Biên phấn khích reo một tiếng, liền ghì chặt lấy eo Từ Nhược Thiên, thẳng đến nơi hoa lệ yếu ớt không chút lưu tình đâm chọc vài cái, động huyệt không ngừng vang lên tiếng nước d*m thủy va chạm tạo kích thích cho cả hai.
- Không được... đừng làm nữa... em sẽ ra mất. - Nơi tính khí vốn dĩ đang ngẩng đầu của mình lại bị bàn tay thô ráp của người nọ dùng lực vuốt ve, nhất thời cảm nhận được dương v*t ngày lúc cao trào, liền thống khổ lắc đầu, hai tay vô pháp cào lấy bàn tay Hứa Biên đang đặt trên tính khí của mình, thanh âm kiều mị cầu khẩn.
- Vậy cậu không muốn ra? Muốn tôi phải làm thế này sao? - Nháy mắt lộ ra ý cười, Hứa Biên liền đưa đầu ngón tay ấn mạnh vào điểm nhỏ trên quy đầu, ngăn cho dòng nước đang chảy ra ngoài.
- Đừng... đừng mà, đau quá a. - Chẳng qua bị cơn dục vọng lấn chiếm khiến đầu óc cậu từ lâu đã không còn tỉnh táo, cơ nhiên lại vô ý nói những lời kia, quả nhiên lại khiến cho Hứa Biên tùy ý hành hạ tính khí của mình như vậy, Từ Nhược Thiên bất lực khóc trứ, hai chân mềm nhũn hạ xuống cánh tay anh, phía sau lại cảm nhận có vật lớn đang hung hăng đâm vào điểm mẫn cảm nhất.
- Hảo, chúng ta cùng ra. - Hứa Biên cười thầm trong lòng, ban nãy cũng chỉ muốn dọa cậu một phen, lại không ngờ làm người nọ hoảng sợ như vậy. Ôm hai chân Từ Nhược Thiên ra sau, Hứa Biên cố định tư thế ngồi thẳng, dùng lực đẩy nhanh tốc độ chọc vào động huyệt, điên cuồng ở bên trong chỗ kia đâm mạnh một chút.
- Ân... a, không cần đâm nữa... em... - Từ Nhược Thiên mê luyến cầu xin, vách tường không ngừng bị dị vật ma sát, cộng thêm tính khí đang bị công kích bởi bàn tay thuần thục của đối phương, cậu ngẩng đầu ra sau, lồng ngực ưỡn lên run run một cái, dương v*t thoải mái bắn ra tinh dịch.Thời điểm kết thúc bắn tinh, động huyệt Từ Nhược Thiên còn lưu luyến kẹp chặt côn th*t của người nọ, khiến cho khoái cảm rốt cuộc đạt đến cao trào, ở chỗ sâu nhất đem tinh dịch bắn lên mẫn cảm, Từ Nhược Thiên run rẩy rên một tiếng, cả người mềm nhũn nằm bất lực trên ghế, hai mắt có điểm rung động muốn thiếp đi.
- Mệt rồi sao? - Hứa Biên cúi xuống nhẹ nâng mặt Từ Nhược Thiên lên, vuốt ve mặt cậu vài cái.
- Em buồn ngủ. - Từ Nhược Thiên mệt mỏi trả lời, đem bàn tay Hứa Biên áp vào mặt, vươn tay ôm lấy anh nằm xuống bên cạnh mình.
- Ân, mệt thì ngủ đi.
- Anh ngủ với em đi. - Chính là vừa dứt lời xong, Từ Nhược Thiên rất nhanh liền ngủ say, hơi thở phát ra cảm nhận được có bao nhiêu phần khí lực cạn kiệt, Hứa Biên âm thầm cười nhẹ một tiếng, nhích người nằm gần cậu một chút, ôm cậu đặt vào lồng ngực mình, đem áo khoác khoác hờ lên người cậu, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Không biết qua bao lâu, lúc Từ Nhược Thiên tỉnh dậy thì vẫn còn nằm trên xe, bên cạnh còn có Hứa Biên đang an tĩnh ngủ say, cậu đưa tay chống lên đầu, chăm chú quan sát ngũ quan của người nọ, khóe miệng bất giác mỉm cười, người này nguyên lai tuy đã gần 40 tuổi, bất quá cũng chưa hẳn đã già dặn, nếp nhăn trên trán cũng không làm mờ đi vẻ anh tuấn của anh, quả nhiên đúng là một tổng tài soái ca mà.
Từ Nhược Thiên đưa ngón tay vuốt ve đôi môi đối phương, rồi lại di chuyển lên sống mũi cao thẳng của anh, không kìm được liền bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng hôn hờ lên sống mũi anh. Ngay lúc này, Hứa Biên đột nhiên có phản ứng, Từ Nhược Thiên liền như cũ ngắm nhìn anh, đợi người nọ chậm rãi mở mắt.
Hứa Biên đưa tay ngáp nhẹ một tiếng, nhìn sang bên cạnh liền thấy cặp mắt to tròn của người nọ, mở miệng nói.
- Tỉnh rồi sao? Chúng ta ngủ bao lâu rồi?
- Cũng gần 3 tiếng. Hứa Biên này, không phải trước đó anh đã đến công ty sao, vì cái gì lại quay về? - Từ Nhược Thiên vẫn còn đang thắc mắc lý do Hứa Biên đột nhiên có mặt ở nhà Đặng Thiếu Đan, thuận miệng hỏi.
- Tôi... tôi dự tính mời cậu ăn trưa cùng tôi. Bất quá, gọi điện về nhà thấy cậu không bắt máy, cho nên mới hỏi Tiểu Tinh, biết cậu đang ở phòng khám.
- A? Nếu vậy sao anh không gọi vào di động của em. - Từ Nhược Thiên kinh ngạc một lúc, nhưng nghĩ đến người kia dù có bận rộn công việc thế nào vẫn có thể dành thời gian cho cậu thế này, đương nhiên là có chút cảm động rồi.
- Không nghe máy, điện thoại cậu có tắt nguồn không? - Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, ảo não hỏi lại cậu.
Từ Nhược Thiên đắn đo một lúc, sau cùng liền nhớ ra từ tối hôm qua cậu quên mất sạc pin cho điện thoại, thành ra sáng nay quả nhiên rất nhanh hết pin đi. Nhớ ra rồi, cậu mới ủ rũ nhìn anh, bộ dạng nũng nịu nói.
- Em xin lỗi a, điện thoại em hết pin, lần tới chúng ta hãy cùng ăn, có được không?
- Không sao, bù vào đó không phải là trận ân ái ban nãy của chúng ta sao? Hửm? - Hứa Biên vừa nói vừa ghé môi lướt nhẹ qua mặt Từ Nhược Thiên, bàn tay ở thắt lưng kéo cậu sát vào ngực mình, cao thấp vuốt ve.Bị người nọ không ngừng trêu đùa gương mặt mình, Từ Nhược Thiên đỏ mặt không dám động đậy, chỉ có thể nhắm hai mắt tùy ý để người nọ gặm cắn chiếc cổ thanh mảnh của mình.
- Hứa Biên, anh có thể hứa với em không? - Nhẹ buông đối phương ra, cậu nhỏ giọng hỏi.
- Ân, nói đi.
- Lễ cưới lần này, anh đừng rời bỏ em như lần trước nữa, có được không? - Sau một hồi đấu tranh, Từ Nhược Thiên mới có dũng khí mở miệng cầu khẩn.
- Đương nhiên. - Hứa Biên ôn nhu mỉm cười, ôm lấy đầu cậu hôn nhẹ lên vầng trán cậu, ôm cậu vào lòng.
Nghe được lời nói kia, Từ Nhược Thiên yên tâm dụi đầu vào cổ Hứa Biên, mỉm cười hạnh phúc, đưa tay vòng qua thắt lưng anh ôm chặt. Bất quá, cậu chính là không biết, Hứa Biên một bên trầm mặc vuốt mái tóc cậu, trong đầu không rõ anh đang suy nghĩ cái gì.
Buổi tối, Từ Nhược Thiên ở trong nhà lục tung cả căn phòng tìm nhẫn của mình, từ phòng tắm, đến giường ngủ, nhà khách, nhà bếp, thậm chí là những ngõ ngách nhỏ nhất, chính là không tìm thấy một chút manh mối nào hết. Cậu mệt mỏi ngã bệt xuống đất, đưa tay vỗ nhẹ lưng mình, trong đầu bối rối nghĩ rốt cuộc nhẫn của mình ở phương trời góc bể nào.
Khẽ vuốt ve ngón tay của mình, nhớ đến lời nói hồi trưa của Hứa Biên, cậu không phủ nhận lời nói của anh là có phần đúng, kỳ thật trước đó cậu cũng cảm giác được mang chiếc nhẫn cưới kia có điểm không vừa, bán kính có nhỉnh hơn ngón tay cậu một chút, nhưng cậu không nghĩ đến lại có thể rơi dễ dàng như vậy.
- Từ Nhược Thiên. - Hứa Biên từ trên thư phòng bước xuống gọi.
- Vâng?
- Đi ngủ thôi, cậu làm gì dưới đó vậy? - Hứa Biên nghi hoặc nhìn Từ Nhược Thiên đang ngồi bất động trên sàn nhà, trên mặt có điểm tuyệt vọng.
- Không có gì. - Cậu vội vã lắc đầu, chậm rãi đứng dậy bước lên phòng cùng Hứa Biên, âm thầm thở dài một tiếng.
Hứa Biên một bên khẽ quan sát biểu tình của Từ Nhược Thiên, trầm mặc một lúc, trong đầu rất nhanh liền nghĩ đến một chuyện, khóe miệng lại tự giác cong lên, ôn nhu nhìn sang cậu.
Sáng hôm sau, đợi Hứa Biên rời khỏi nhà, Từ Nhược Thiên liền hấp ta hấp tấp thay quần áo, đi ra trước cổng nhà nhìn xung quanh tìm nhẫn. Tối hôm qua ngủ không được cũng là vì chuyện này. Sau một hồi lâu cật lực tìm kiếm, kết quả vẫn như cũ không có gì tiến triển, Từ Nhược Thiên rốt cuộc từ bỏ hy vọng, ảo não bước vào nhà. Ngay lúc này, điện thoại đột nhiên có người gọi điện đến.
- Alo. - Nhìn thấy dãy số lạ không có sẵn trong danh bạ, Từ Nhược Thiên lưỡng lự rất lâu mới nghe máy.
- Từ Nhược Thiên. - Bên kia là giọng của một nam nhân, thậm chí còn biết cả tên của mình, Từ Nhược Thiên có chút hoang mang.
- Xin hỏi ai vậy?
- Không nhớ tôi sao? - Người kia ngữ điệu có vẻ cao hứng, khiến Từ Nhược Thiên loáng thoáng nhớ đến nam nhân hôm đó, liền hớn hở nói.
- Đặng Thiếu Đan.
- Hắc, thông minh thông minh. Tôi tưởng cậu quên tôi rồi chứ?
- Làm sao quên được, chỉ mới hôm qua thôi mà. Phải rồi, hiện tại anh có rảnh không, trước đó tôi hứa sẽ khao anh một bữa rồi.
- Hảo, bất quá tôi tới đón cậu - Đặng Thiếu Đan tựa như nảy sinh ý kiến, cao hứng nói.
- A? Không cần, tôi bắt taxi đi là được rồi. - Cậu vội vã cự tuyệt, nhìn đồng hồ trên tay mình, phát hiện thời gian vẫn còn sớm, có thể buổi trưa vẫn có thời gian đến công ty của Hứa Biên.
- Đừng nhiều lời, vốn dĩ tôi có xe, như vậy không phải cậu được đi miễn phí sao?
- Nhưng mà...
- Được rồi, cậu đưa địa chỉ cho tôi, một lát tôi đến. - Đặng Thiếu Đan một mực không cho Từ Nhược Thiên mở miệng, khiến cậu không cách nào từ chối, đành phải miễn cưỡng đáp ứng nghe theo lời anh, kỳ thật cậu cảm thấy quá phiền đến anh rồi.
Nửa tiếng sau, Đặng Thiếu Đan quả nhiên có mặt ở trước cổng, Từ Nhược Thiên lúng túng đứng trước mặt anh, nhìn người nọ bộ dạng vô cùng đắc ý, liền có chút nghi hoặc nói.
- Anh thực sự làm tôi khó xử a, anh nên nhớ tôi đã có chồng rồi đó.
- Ha ha, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chẳng qua chỉ muốn cho cậu quá giang, cần gì khẩn trương như vậy? - Đặng Thiếu Đan nghe qua có chút nực cười, lắc đầu chịu thua đối phương, liền trấn an Từ Nhược Thiên.
- Tôi... tôi thấy anh rất đáng nghi, không đáng tin tưởng. - Từ Nhược Thiên thoáng chốc xấu hổ một cục, nhưng rất nhanh sau đó liền làm ra vẻ kiên quyết, bộ dạng tự tin tự đại tuyên bố.
- Vậy... cậu rốt cuộc có lên xe không? - Đặng Thiếu Đan rốt cuộc bó tay với người kia, không muốn nhiều lời so đo với cậu nữa, liền hất cằm ý bảo cậu lên xe.
Từ Nhược Thiên do dự một lúc, đi được một lát liền vung tay đánh nhẹ vào bụng Đặng Thiếu Đan, anh theo bản năng đưa tay ôm lấy bụng mình, cau mày nói.
- Cậu... cậu quá đáng rồi a?
- Xin lỗi a, thưa bác sĩ Đan. - Cậu lén lút tủm tỉm cười thầm, một phắt liền bước vào xe ổn định ngồi vào ghế trước.
Đặng Thiếu Đan nhìn ra bộ dạng vui vẻ của người kia, không tự giác chính mình cũng vui vẻ theo, lập tức lái xe đi đến nhà hàng quen thuộc.
Đến nơi, cả hai tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi món xong liền bàn về kế hoạch phẫu thuật về bệnh tình của Từ Nhược Thiên, dự tính sẽ là sau khi cưới xong, cậu sẽ nói chuyện này rõ ràng với Hứa Biên và Từ Nhược Lâm, sau đó sẽ sắp xếp thời gian để đến bệnh viện phẫu thuật, có lẽ là vài tháng nữa.
- Phải rồi, tuần tới thứ Sáu anh có rảnh không? - Từ Nhược Thiên thoáng chốc nhớ ra một chuyện, lập tức cao hướng hướng Đặng Thiếu Đan hỏi.
- Thứ Sáu tuần sau? Có chuyện gì không? - Anh một bên tò mò hỏi, một bên thuận tay rót nước vào ly cậu.
- Cảm ơn. Chẳng là, kia là ngày cưới của chúng tôi, anh có thể đến được không?
Thoáng chốc, Đặng Thiếu Đan giống như bị một tấn đá đè lên vai, thì ra lễ cưới của hai người sắp tới sẽ diễn ra rồi, nghĩ đi nghĩ lại, đây chẳng qua cũng là chuyện đương nhiên, anh làm sao không đồng ý được chứ.
- Hảo. Tôi nhất định sẽ tới.
- Vậy tốt quá, anh nhất định phải tới đó nha. Được rồi, ăn đi, hôm nay tôi khao anh mà.
Thức ăn vừa được mang ra, Từ Nhược Thiên liền cao hứng cắm đầu vào ăn, bộ dạng cực kì ngu ngốc, mà Đặng Thiếu Đan từ nãy đến giờ vẫn không ngừng rời mắt khỏi cậu, khóe miệng nhất thời cong lên.
HẾT CHƯƠNG 31