Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt
  3. Chương 44
Trước /47 Sau

Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt

Chương 44

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngay lúc này ngoài tuyệt vọng ra Hứa Biên không còn tâm trạng nào khác, người kia nguyên lai đã thay đổi tình cảm nhanh như vậy, ngay cả nói lời kết thúc tình cảm với anh cũng vô cùng dứt khoác, không chút lưỡng lự, phải, quá khứ mình đã làm những gì, hiện tại đương nhiên phải gánh chịu tất cả, người ta nói luật có nhân có quả, và anh xứng đáng được nhận.

Hứa Biên cúi thấp đầu, tầm mắt không nhìn đến hai người kia, rất nhanh rời khỏi phòng vệ sinh. Đặng Thiếu Đan không phải không biết hành động của Từ Nhược Thiên có mục đích gì, nhưng kì thật anh cảm thấy không hài lòng với thái độ miễn cưỡng này của cậu, liền đưa tay đẩy cậu ra, chỉ thấy trước mắt là gương mặt đẫm nước mắt của người nọ.

- Từ Nhược Thiên, em không cần phải như vậy đâu.

Từ Nhược Thiên lắc đầu phủ nhận, bất lực quỳ xuống nền đất, đưa tay ôm lấy mặt mình khóc nức nở.

- Em xin lỗi. Em xin lỗi.

Đặng Thiếu Đan thở dài một tiếng, cúi xuống ôm lấy Từ Nhược Thiên, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bờ vai không ngừng run rẩy của cậu, nói.

- Không sao. Có gì chúng ta từ từ hãy nói. Ngoan, đứng dậy.

- Anh Đan sẽ ghét em lắm có đúng không? - Từ Nhược Thiên mơ hồ ngẩng đầu, đôi môi giật giật mếu máo.

- Anh làm sao ghét em được chứ? Tiểu Thiên đáng yêu hiền lành như vậy mà.

- Nhưng mà... thực sự em không còn cách nào khác, ban nãy người kia không phải là em. - Trước đó không hiểu vì sao bản thân lại hành động dại dột và quá đáng như vậy, chẳng qua cậu chỉ muốn hoàn toàn quên Hứa Biên, thời gian bị người kia chỉ xem mình là thế thân cho chính con trai của anh, trong lòng không chỉ có tuyệt vọng, còn có tức giận, tức giận vì cảm thấy mình quá ngu ngốc, quá si tình, cho nên mới rước họa vào thân như vậy.

- Anh biết, mau đứng dậy, một lúc sẽ có người vào đấy. - Đặng Thiếu Đan ngẩng đầu nhìn xung quanh, ôn nhu đỡ Từ Nhược Thiên đứng dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt cậu.

- Em ra xe trước đi, anh đi tính tiền.

- Vâng. - Từ Nhược Thiên rụt rè gật đầu, ánh mắt gian nan nhìn bóng lưng Đặng Thiếu Đan đi đến quầy tính tiền, trong lòng không khỏi trỗi dậy một nỗi ăn năn day dứt, cậu đáng ra không nên đột nhiên hôn anh, tình cảm vốn dĩ không thể trói buộc, mà người kia lại có thể biết được ý định của cậu, thậm chí còn không trách cứ cậu, nghĩ lại Từ Nhược Thiên càng cảm thấy mình trở nên ngu ngốc, theo bản năng đập đầu vào tường.

- Ui da! Hảo đau a. - Rồi lại đưa tay xoa xoa đầu mình, thất tha thất thểu đi ra ngoài bãi đậu xe.

Đợi Đặng Thiếu Đan trả tiền xong rồi trở về xe, Từ Nhược Thiên một chút cũng không dám đưa mắt nhìn anh, đầu dựa vào cửa sổ nhắm chặt hai mắt.

- Chúng ta bây giờ đi đâu đây? - Đặng Thiếu Đan đưa mắt nhìn sang gương mặt đỏ ửng của người nọ, âm thầm thở dài một chút, nhếch miệng cười nhẹ.- Nhà anh. - Từ Nhược Thiên dứt khoác trả lời.

- Vậy... chỉ với tư cách là bạn bè thôi đấy.

- Anh Đan... nhưng mà. - Từ Nhược Thiên vừa nghe lập tức quay sang kinh ngạc nhìn anh, người kia vừa nói... bạn bè sao.

- Anh biết ban nãy em làm vậy là muốn Hứa Biên từ bỏ em, bất quá... em vẫn chưa hết yêu anh ấy, có đúng không?

- Em... xin lỗi. - Từ Nhược Thiên rụt rè cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

- Nhưng mà hành động của em anh không hài lòng chút nào, em cứ là em, anh vẫn cứ là anh. Nếu như chúng ta miễn cưỡng đến với nhau chỉ vì người khác, thì anh muốn làm bạn với em hơn, Từ Nhược Thiên. - Mặc dù ngay từ đầu biết rõ người kia tình cảm thủy chung với Hứa Biên, ngay cả khi cậu đột nhiên nói đồng ý làm người yêu của anh, chính Đặng Thiếu Đan cũng kinh ngạc ít nhiều, nhưng vì yêu cậu, anh muốn một lần được trải nghiệm, muốn một lần được người nọ đặt vào lòng.

- Em xin lỗi. Em dại dột quá, đã làm tổn thương đến anh.

- Không sao, chúng ta là bạn bè, anh sẽ không trách cứ em. Ngược lại... - Đặng Thiếu Đan dừng lại một chút, vươn tay nắm lấy bàn tay Từ Nhược Thiên, nghiêm mặt nói.

- Người em đang làm tổn thương thật sự... chính là người em yêu đấy, Từ Nhược Thiên.

Hai tay Từ Nhược Thiên thoáng chốc run lẩy bẩy, hốc mắt ướm lệ nhìn Đặng Thiếu Đan, chậm rãi gật đầu, ngữ điệu không được bình tĩnh nói.

- Em ngu ngốc quá có đúng không anh?

- Anh biết Hứa Biên đã từng đối với em như thế nào, anh ấy rất quan tâm em, thậm chí còn kiên quyết đến tìm em, em nên cho anh ấy cơ hội. Chỉ là... anh cũng không thích cách anh ấy chiếm đoạt em như vậy. Hai người quả thực đều ngu ngốc như nhau... Bất quá, Hứa Biên cũng là người trưởng thành, anh ấy biết những việc anh ấy làm là gì, em còn trẻ tuổi, đừng nên bồng bột làm những việc mà chưa kịp suy nghĩ, như vậy em sẽ giống người khác lắm đấy, có biết chưa? - Khẽ xoa đầu Từ Nhược Thiên, Đặng Thiếu Đan một bên lắc đầu giải thích.

- Anh giống ông nội em quá, sau này nhất định là một người cha tốt a. - Từ Nhược Thiên gật đầu mỉm cười, lời nói có điểm trêu chọc đối phương.

- Ha ha, vậy chúng ta đừng làm bạn nữa, anh làm ông nội của em nha.

- Anh điên quá, anh với ông nội em khác xa một trời một vực đấy. - Từ Nhược Thiên đưa tay đánh nhẹ vào ngực Đặng Thiếu Đan một cái, hai mũi sụt sịt tỏ vẻ nũng nịu nhìn anh.

- Thôi được rồi, không đùa với em nữa. Vậy... có chắc chắn là muốn qua nhà anh không? Hay là... đi tìm anh ấy? Dù sao cũng là bạn bè, tới nhà anh khi nào cũng được, nhưng mà... lời nói thì không thể nào rút lại được đâu có biết không?

Từ Nhược Thiên trầm mặc một lúc, quay sang Đặng Thiếu Đan xác nhận quyết định lần cuối, chỉ thấy anh đang gật đầu mỉm cười với cậu, sau đó đột nhiên cau mày một cái, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.- Mưa rồi.

Từ Nhược Thiên căn bản không nghe thấy Đặng Thiếu Đan nói cái gì, chỉ hít sâu một tiếng, ánh mắt kiên định nhìn về phía anh.

- Em xin lỗi, em nhất định sẽ bù đắp cho anh sau.

Cũng không chờ Đặng Thiếu Đan mở miệng, Từ Nhược Thiên liền hấp tấp mở cửa xe chạy ra ngoài, cũng không màng đến bên ngoài trời đang có mưa lớn.

- Từ Nhược Thiên! Haizz... - Rõ ràng còn chưa cơ hội khuyên cậu tạnh mưa rồi quyết định sau, xem ra nam nhân này rất biết nghe lời, nói được làm được, không dùng dằng lưỡng lự, dù sao so với những loại chuyện thế này cũng đã từng xảy ra một lần, cho nên việc bị người kia cự tuyệt Đặng Thiếu Đan cũng không cảm thấy căm hận hay chán ghét gì, chỉ có hơi thất vọng một chút, coi như duyên mệnh chưa đến với mình đi, Đặng Thiếu Đan một bên không ngừng tự trấn an bản thân.

- Taxi! - Đi đến đường lớn chừng như cũng mất khá nhiều thời gian, cả người Từ Nhược Thiên đồng thời cũng ướt như chuột lột, khó khăn lắm mới gọi được một chiếc taxi, bước vào xe liền không kiềm được rùng mình một cái, thanh âm nghe rõ run rẩy một cách lợi hại.

- Làm ơn... đến đường S khu biệt thự số 3.

Thế nhưng niềm hi vọng còn chưa kịp đến, sau khi đến nhà của Hứa Biên, quả nhiên anh vẫn chưa về nhà, Từ Nhược Thiên trong đầu bối rối suy nghĩ, anh hiện tại có thể đang ở đâu được chứ.

- Này cậu gì ơi, có đi tiếp nữa không? - Mãi thấy người nọ không chịu xuống xe, tài xế mất kiên nhẫn nhìn qua gương chiếu hậu gằn giọng nói.

- Chờ... chờ tôi một chút. - Vội rút điện thoại từ túi áo ra, Từ Nhược Thiên giống như người mất hồn mà đưa ray bấm vào dãy số của Hứa Biên, thở hồng hộc đợi bên đầu dây bắt máy.

Ngay lúc này, Hứa Biên đang trầm mặc đứng ngay trước cửa nhà Từ Nhược Thiên, nước mưa không ngừng dội xuống, mà người kia vẫn dửng dưng để bản thân ướt đẫm như vậy, thậm chí gương mặt cũng không lấy một chút tia xúc cảm, ngay cả tiếng điện thoại vang lên cũng không nghe thấy.

Từ Nhược Thiên buồn bực gọi lại lần nữa, đầu dây bên kia bấy giờ mới có người chịu nghe máy, liền vội vã lên tiếng.

- Anh đang ở đâu?

- Từ Nhược Thiên, tha thứ cho anh có được không? Anh xin lỗi... W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

- Anh đang ở nhà em? - Từ Nhược Thiên mơ hồ đoán mò, nheo mày chờ câu trả lời của người kia.

- Ân.

- Bác tài, đi về phía trước đi. - Từ Nhược Thiên vừa cúp máy, liền chồm người về phía trước chỉ đường cho tài xế.

Bánh xe vừa mới dừng lại, Từ Nhược Thiên liền tức tốc trả tiền xe, bộ dạng hớt ha hớt hải bước xuống, vội vã chạy về phía nhà mình. Quả nhiên thân ảnh nam nhân vẫn cô độc đứng ở đấy, nước mưa khiến bộ quần áo ướt đẫm bám sát vào cơ thể, Từ Nhược Thiên đau lòng nhìn Hứa Biên, sống mũi cay cay sớm có dấu hiệu rơi lệ, thất tha thất thểu bước tới.- Anh ở đây làm cái gì?

Nghe được thanh âm của người kia, Hứa Biên lúc này mới chịu phản ứng, giương mắt nhìn đối phương cũng bộ dạng ướt đẫm giống như mình, khẽ nói.

- Nếu như em không tha thứ cho anh, anh sẽ đứng ở đây cho tới khi nào em chịu tha thứ cho anh thì thôi.

- Ngu ngốc, điên khùng, có ai giống như anh đi đứng trước nhà người khác giữa trời mưa như thế này không? - Vì cái gì đến tận giây phút này người kia vẫn có thể kiên quyết như vậy, Từ Nhược Thiên trong đầu tự hỏi chính mình, lẽ nào tình cảm của anh dành cho cậu là sự thật, chính là cậu lo sợ, lo sợ bản thân vẫn bị anh cho rằng là thế thân của thiếu niên kia mà thôi.

- Em lại như vậy rồi. Từ khi nào em thay đổi nhanh như vậy, Từ Nhược Thiên. - Hứa Biên nhếch miệng cười nhạt, nháy mắt hiện ra vẻ thổng khổ chưa từng thấy.

- Phải, là em thay đổi đấy. Em mắng anh, em chửi anh, anh không hài lòng có đúng không? - Từ đáy lòng trỗi dậy nỗi chua xót, Từ Nhược Thiên không khống chế được cất tiếng khóc nức nở, vung tay đánh liên tục vào ngực Hứa Biên.

Lời nói vừa lúc phát ra, cả người Từ Nhược Thiên thoáng chốc bị Hứa Biên ôm vào ngực, bàn tay đặt ra sau gáy cậu cúi đầu hôn lên môi cậu. Không biết là do bất ngờ bị hôn hay vì lý do gì khác, Từ Nhược Thiên không còn ra sức giãy dụa như lúc trước nữa, ngược lại còn đưa tay ôm lấy cổ Hứa Biên đáp lại nụ hôn thật sâu.

Mưa một lúc càng lớn, động lại tình cảnh của hai người nam nhân đang ôm nhau dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Bàn tay Hứa Biên di chuyển xuống thắt lưng Từ Nhược Thiên, từ lớp áo ướt đẫm vói tay vào bên trong cao thấp vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của cậu, nụ hôn lúc này càng trở nên mãnh liệt hơn.

Từ Nhược Thiên đưa tay lên ôm lấy gương mặt Hứa Biên, nghiêng đầu về phía khác khiến cho nụ hôn hai người sâu hơn trước, đầu lưỡi tinh tế liếm quanh khoang miệng anh, sau đó cả hai liền tự động bắt lấy lưỡi nhau dao động một vòng triền miên.

- Ân... ha...

Hai người hôn đến nhập tâm, lúc buông ra liền nhìn ra được môi Từ Nhược Thiên đã sưng đỏ, nước mắt cùng nước mưa hòa lẫn vào nhau, Hứa Biên liền vội đưa tay xoa xoa gương mặt ướt đẫm của cậu, thanh âm nghe rõ có tiếng khóc cùng run rẩy.

- Anh xin lỗi... nói với anh em vẫn còn yêu anh đi, Từ Nhược Thiên.

- Em yêu anh. Em yêu anh. - Trong lòng một cỗ xúc động dâng trào, Từ Nhược Thiên đưa mắt nhìn về phía Hứa Biên, kích động nói lớn.

Lời nói từ chính miệng người kia nói ra vô cùng rõ ràng, Hứa Biên vừa hạnh phúc vừa xúc động rơi lệ, một phen kéo Từ Nhược Thiên ôm vào ngực, đặt cằm dựa vào vai cậu nói nhỏ.

- Anh cũng yêu em, Từ Nhược Thiên. Chúng ta hãy làm lại từ đầu, có được không?

- Vâng. - Mắt Từ Nhược Thiên đỏ bừng, giọng nói vẫn như cũ xen lẫn nghẹn ngào, gật nhẹ đầu trả lời..

Một lát sau, Từ Nhược Thiên cùng Hứa Biên bước vào nhà, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Biên được tới nhà của cậu, thoạt nhìn tâm tình có chút khẩn trương, nhưng so với khi được Từ Nhược Thiên dẫn lên phòng ngủ của cậu, khẩn trương càng trở nên mãnh liệt hơn, gò má cũng không tự giác đỏ ửng.

Từ Nhược Thiên từ phòng tắm bước ra, tay cầm khăn lau mái tóc ướt sũng của Hứa Biên, cử chỉ lẫn ánh mắt đều dịu dàng nhìn anh. Ngay lúc này Hứa Biên mới nhận ra đây mới chính là Từ Nhược Thiên mà anh biết, vừa hiền lành lại dịu dàng như vậy, đáy lòng không hiểu sao nổi lên một thứ cảm xúc vừa ấm áp mà khó tả.

- Ách xì! - Cũng mải mê ngắm gương mặt của người nọ, Hứa Biên quên mất bản thân trước đó dầm mưa rất lâu, thành ra hiện tại phát sinh cảm mạo cũng là chuyện đương nhiên.

- Hứa Biên... anh bị sốt rồi? - Từ Nhược Thiên biểu tình khổ sở nhìn anh, bàn tay đặt lên trán anh đo nhiệt độ.

- Nóng quá. Em chuẩn bị nước ấm cho anh, anh cởi đồ ướt ra đi. - Nói xong liền hấp tấp chạy vào nhà tắm bật vòi hoa sen bỏ vào bồn, điều chỉnh lại nhiệt độ nước cho anh.

Hứa Biên sở dĩ không còn cách nào khác, liền lẽo đéo theo sau Từ Nhược Thiên bước vào, khóa trái cửa phòng tắm lại, từng tất đem áo cùng quần cởi sạch ném xuống đất, chậm rãi bước tới từ phía sau đem thân hình vạm vỡ của mình ôm trọn cậu vào ngực, kề sát tai cậu nói khẽ.

- Từ Nhược Thiên, anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Hai má Từ Nhược Thiên đỏ bừng, vừa lúc định quay đầu ra sau đã bị bàn tay Hứa Biên không chế lấy cằm cậu, đem môi cậu áp sát môi mình.

HẾT CHƯƠNG 44

Quảng cáo
Trước /47 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Em Nhầm Giường Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net