Lục Dương ở trong suy nghĩ của Trương Mẫn Nhi là một kẻ mặt dày, không biết xấu hổ
Bởi vì từng có một mối tình đau thương, cô không muốn tiếp tục yêu đương với ai nữa,
Đây chỉ là một câu chuyện tình khá buồn cười của một người cố chấp theo đuổi tình yêu và một người chẳng có gì ngoài một tình yêu đơn giản.
"Mẫn Nhi, em thích anh đi mà..."
Giọng nói trầm ấm mang thêm ý vị chiếm hữu chậm rãi chui vào tai cô, trái tim Trương Mẫn Nhi bất chợt dồn dập như gõ trống.
"Thích anh một chút đi mà..."
Từ ngữ lấy lòng ngọt ngào của Lục Dương từng chút len lỏi vào trong đáy lòng cô.
"Em chạm vào ngực anh xem." Lục Dương bắt lấy tay Trương Mẫn Nhi đặt lên vị trí con tim, tiếng tim đập thình thịch, thình thịch, dồn dập có ý tứ cứ luẩn quẩn trong đầu cô.
"Nó thích em, thích em muốn chết đi được." Liệu bây giờ cược thêm một lần nữa, phải chăng cô vẫn là người thua?