Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Mong Người Lâu Dài
  3. Chương 10: Chị gái song sinh - Tôn Cánh Phi
Trước /56 Sau

Chỉ Mong Người Lâu Dài

Chương 10: Chị gái song sinh - Tôn Cánh Phi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhà họ Tôn trước đây sống ở một ngôi làng trong thành phố. Đến khi mẹ Tôn mang thai Tôn Cánh Thành, hai vợ chồng mới mua căn nhà hiện tại gồm tầng trên và tầng dưới làm phòng khám. Khi đó chưa phải là phòng khám mà là một cửa hàng tạp hóa kiêm nhà ở của họ hàng bên nội.

Đứa con của họ hàng phạm tội, cha mẹ buộc phải bán nhà, nhà họ Tôn mới mua được với giá thấp. Sau này khi con cả lên cấp hai, cả nhà mới dọn đồ chuyển đến. Trước khi chuyển đến, ông Tôn đã là một thầy thuốc có tiếng trong làng.

Chuyển đến sống gần mười năm, khi con cả đã vào đại học, mẹ Tôn bắt đầu tính chuyện trở về làng xây nhà. Nhà ở thành phố đắt đỏ quá! Bà định xây bốn tầng, sau khi ba anh em kết hôn thì mỗi đứa một tầng, hai vợ chồng bà ở một tầng.

Nhà vừa xây xong hai ba năm thì nghe tin sắp bị giải tỏa. Khi nhận được tiền bồi thường thì Tôn Cánh Thành – đứa nhỏ nhất – đã học đại học luôn rồi.

Đột ngột nhận được tiền bồi thường, không biết nên tiêu thế nào, Tôn Kính Phi – người mới làm việc ở trung tâm mua bán nhà được ba năm – xúi giục mua nhà hết đi! Chị cũng có thể nhận được hoa hồng, đôi bên cùng có lợi! Nói xong liền bị mẹ Tôn cầm chổi đuổi đánh!

Ba Tôn, người thường không quan tâm đ ến việc nhà, lại thấy ý kiến này hay, coi như là cách quản lý tài chính thông minh, mỗi con trai cũng có một căn nhà. Sau đó dưới sự giúp đỡ của Tôn Cánh Phi, trong hai năm, bọn họ lần lượt mua được bốn căn nhà. Căn đầu tiên tất nhiên để cho con cả ở, khi đó con cả đã kết hôn, hai vợ chồng ở trong nhà tập thể của đơn vị.

Sau đó là con thứ hai và thứ tư, vì Tôn Cánh Phi là con gái nên không có phần, nhưng cũng được cho một khoản tiền. Sau này khi Tôn Cánh Thành vào xã hội, kiếm được đồng nào thì tiêu hết đồng nấy… Tôn Cánh Phi thấy em trai mình đầu óc không ổn, không có khái niệm quản lý tài chính, liền ép anh mua căn nhà hiện tại làm nhà cưới.

Nhìn lại giá nhà và quan niệm hôn nhân hiện nay, việc mua nhà cho các con trai ngày trước thật là có tầm nhìn xa! Hai vợ chồng ông bà Tôn thường nằm trên giường nghĩ lại mà thấy may mắn, nếu ngày đó không mua nhà, tiền bồi thường sớm muộn gì cũng bị lừa mất hết. Ngày đó khi nhận tiền bồi thường, có một người họ hàng đến vay tiền, nói là ở Thâm Quyến làm doanh nghiệp gì đó, còn đưa ra kế hoạch cho họ xem. Họ không dám cho vay, người họ hàng quay sang vay nhà khác, nhận được tiền liền chạy mất. Nhà cho vay tiền tức đến đột quỵ.

——

Mấy ngày nay mọi việc diễn ra khá thuận lợi, ban ngày hai người bận rộn công việc, tối về nằm trên giường nói chuyện vài câu, cũng có đôi khi muốn cãi nhau, nhưng Tôn Cánh Thành học khôn rồi… Mà cũng không phải học khôn gì, chỉ là sẽ giống như một nhà sư, trong lòng luôn niệm: Tôi là đàn ông, tôi là đàn ông, không chấp phụ nữ, không chấp phụ nữ.

Niệm nhiều lần, tính tình vậy mà dịu lại thật! Anh truyền chiêu tu thân dưỡng tính này cho Chu Ngư, tất nhiên là không nhận được sắc mặt tốt của cô.

Một ngày trước kỳ thi cuối kỳ, Chu Ngư lại giận dỗi một chút. Khi mới chuyển vào ở, tủ giày lắp không được tốt, các ngăn tủ quá hẹp, để giày nam thì không sao nhưng để giày cổ ngắn thì không được. Giày mùa đông của Chu Ngư hoặc là giày cổ cao hoặc là giày cổ ngắn, phải cúi xuống nhét từng chút một vào. Đôi khi cô vội, nhét một lúc thì bực mình, còn Tôn Cánh Thành thì luôn chậm rãi nói một câu: “Gắp cái gì?”

Không mắng anh thì mắng ai!

Tôn Cánh Thành cũng cảm thấy rất ấm ức, anh làm việc nói chuyện đều như vậy, ngay cả khi dậy khỏi giường cũng có thể ngồi trên mép giường hai phút, có thể mong đợi anh làm được gì?

Ngày đó sau khi bị mắng xong, Tôn Cánh Thành không cãi lại, đợi cô ngủ rồi mới lặng lẽ mang hộp dụng cụ ra ngồi ở cửa tủ giày, mất hai tiếng đồng hồ, trải qua muôn vàn khó khăn mới tháo được hai cái kệ. Bây giờ cô muốn để giày gì vào cũng không thành vấn đề.

Ngày hôm sau Chu Ngư đi làm thì thấy, thật lòng khen ngợi anh, Tôn Cánh Thành khi đó kiêu ngạo không sao tả nổi.

Hôm nay Tôn Cánh Thành đến ngân hàng làm việc, sau khi xong việc ra ngoài, cúi đầu nhìn vào trong xe bên lề đường, người ngồi trong xe chính là chị gái song sinh mà hai tháng rồi anh không gặp – Tôn Cánh Phi.

Tôn Cánh Thành gõ cửa xe, Tôn Cánh Phi giật mình, mở khóa cho anh lên xe. Tôn Cánh Thành ngồi xuống hỏi: “Chị đang làm gì vậy?” Rồi nhìn theo ánh mắt của chị, xe của anh rể từ khu đối diện đi ra, mà ngồi trên ghế phụ rõ ràng không phải là chị anh.

Tôn Cánh Phi khởi động xe bám theo, “Thấy rồi chứ, anh rể của cậu ngoại tình rồi.” Giọng điệu vẫn như mọi khi.

“Chị theo dõi bao lâu rồi?” Tôn Cánh Thành hỏi.

“Một tháng.”

“Nửa tháng trước Chu Ngư nói nhìn thấy chị, em còn nói cô ấy nhìn nhầm rồi.”

“Vợ cậu không nhìn nhầm, chị cũng nhìn thấy vợ cậu rồi.”

“Chị không sao chứ?” Tôn Cánh Thành nhìn chị.

“Chị có thể có chuyện gì?” Tôn Cánh Phi cười nhẹ, “Nếu có chuyện thì đã có từ ngày đầu tiên phát hiện ra rồi.”

“Chị theo dõi thế này thì công việc làm sao?”

“Chỉ là hơn thua trong bộ phận thôi, thua thì nghỉ.” Tôn Cánh Phi nói.

Tôn Cánh Thành không nói thêm gì nữa.

“Làm gì vậy, có ai chết đâu?” Tôn Cánh Phi dặn dò anh, “Giữ mồm miệng kín vào, đừng có giống anh hai.”

“Em không nói với mẹ đâu.” Tôn Cánh Thành nghiêm túc gật đầu, “Cần em giúp gì…”

“Chuyện của chị để chị tự xử lý.” Tôn Cánh Phi quay đầu xe, theo không gần không xa, “Chu Ngư nói gì với cậu?”

“Cô ấy nói hình như nhìn thấy chị trên đường nào đó, nhưng không chắc chắn.”

“Học theo vợ cậu đi, cả đời này cậu đấu không lại vợ cậu đâu.”

“Lần trước vợ cậu không chỉ nhìn thấy chị.” Tôn Cánh Phi nói: “Còn mập mờ kể chuyện, bản thân thì phủi sạch.”

“Cậu với vợ cậu thế nào rồi?”

“Bọn em vẫn tốt mà.” Tôn Cánh Thành phản xạ trả lời.

“Bọn em vẫn tốt mà.” Tôn Cánh Phi nhại lại giọng anh, vỗ vỗ mặt anh, “Mấy hôm trước ai là người chạy ngoài đường như chó rớt xuống nước vậy?”

“Em không so đo với cô ấy.” Tôn Cánh Thành cố gắng giữ thể diện.

Xe phía trước dừng lại ở nhà hàng Âu, Tôn Cánh Phi nói: “Cậu gọi xe về đi, chị đi ăn bít tết.”

“Em cũng muốn ăn.” Tôn Cánh Thành đi theo.

“Chị là người biết suy nghĩ, không làm chuyện lột áo đổ rượu ngoài đường đâu.” Tôn Cánh Phi cười.

“Em đói rồi, bữa sáng không ăn no.”

Hai chị em ngồi xuống, Tôn Cánh Thành cảm thấy vị trí quá gần, Tôn Cánh Phi nhìn thực đơn bảo anh yên tâm ăn, “Thấy thì đã sao? Cần né là họ.”

“Ba mẹ dạo này thế nào, sau lưng có nói xấu chị không?”

Tôn Cánh Thành kể lại những lời mẹ đã nói với mình mấy hôm trước, còn đau hơn cả đánh anh. Tôn Cánh Phi không để tâm nói: “Mẹ không có ăn học, nói chuyện chỉ như vậy. Nghe hay thì nghe, không hay thì quên đi. Mẹ mắng hai đứa mình mà thấy thoải mái là được, sắp bảy mươi tuổi rồi, còn ăn được, uống được, khỏe mạnh vui vẻ, đó đều là công lao của hai đứa mình.”

Tôn Cánh Thành gật gù, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn.

Tôn Cánh Phi rút điếu thuốc ra, định châm nhưng thấy đối diện có trẻ con liền cất đi, “Tối qua Kha Vũ gọi video cho chị, nói thi cuối kỳ rất tốt.”

“Thằng bé cũng nhắn tin cho Chu Ngư.” Tôn Cánh Thành nói: “Chu Ngư đã dạy thêm cho nó hai tuần rồi.”

“Vợ cậu về cơ bản là tốt, thông minh, biết điều. Chỉ là hơi giả tạo, mặt nạ đeo lâu không tháo xuống được.” Tôn Cánh Phi nhận xét.

“Chị nói vậy về em dâu sao?” Tôn Cánh Thành không vui.

“Chị cũng khen vợ cậu mà, nói thông minh, biết điều.” Tôn Cánh Phi cắt bít tết.

“Chị không phải thật lòng khen người, mà là Dục ức tiên dương*.” Tôn Cánh Thành đáp lại chị.

* 欲抑先扬: Khen trước chê sau.

“Dịch Dương Thiên Tỉ?”

Tôn Cánh Thành ăn bít tết, lười trả lời chị.

Tôn Cánh Phi trêu chọc anh, “Tốt rồi, biết đau lòng vợ rồi!”

“Có đôi khi chị giống mẹ.”

“Chị chảy máu của mẹ, làm sao không giống được…” Tôn Cánh Phi nói, cặp đôi đối diện cúi đầu lặng lẽ rời đi.

“Họ thấy chúng ta rồi.” Tôn Cánh Thành nói.

“Thấy thì thấy thôi.” Tôn Cánh Phi không để tâm, “Tối nay cậu ở đâu?”

“Nhà cưới.”

“Vậy gửi mật mã của khu mới cho chị, chị ở mấy ngày.”

“Chúng ta không theo tiếp?”

“Không theo nữa.” Tôn Cánh Phi thúc giục, “An tâm ăn đi.”

Tôn Cánh Thành gửi mật mã cho chị, rồi gửi tin cho Chu Ngư. Chu Ngư trả lời: “Gửi nhầm rồi.”

Tôn Cánh Thành trả lời lại: “Mật mã nhà khu mới.”

Hai chị em im lặng ăn. Tôn Cánh Thành không nhịn được nói: “Bọn em chuẩn bị ly hôn rồi.”

Tôn Cánh Phi điềm tĩnh gật đầu, biểu thị đã biết.

“Chị chỉ có phản ứng vậy thôi sao?” Tôn Cánh Thành hỏi.

“Cậu muốn chị phản ứng thế nào?” Tôn Cánh Phi nhìn anh, “Khuyên cậu? Chỉ có con nít không trưởng thành mới cần khuyên.”

Tôn Cánh Thành ăn bít tết, chuyển đề tài, “Chị định thế nào, ly hôn?”

Tôn Cánh Phi không trả lời, ngược lại hỏi: “Cậu đoán chị biết chuyện này như thế nào?”

Tôn Cánh Thành đặt dao nĩa xuống.

“Chị nhận được vài bức ảnh ẩn danh và số phòng khách sạn.” Tôn Cánh Phi nói: “Hôm đó chị đến, nhưng chị không lên tầng, chỉ ngồi trong xe nhìn họ đi ra.”

“Loại cảm giác đó…” Tôn Cánh Phi nghĩ một lúc, “Giống như dao làm từ tre, từng chút từng chút cạo da thịt của cậu.” Sau đó chị bình thản nói: “Càng đau đớn tuyệt vọng, chị càng phải theo dõi, theo dõi đến khi không còn đau nữa, giống như đang xem chuyện của người khác.”

“Chị theo dõi hai mươi bảy ngày, đến ngày thứ năm thì biết anh ta cùng lúc có hai người. Một là tình nhân ở chỗ làm, người phụ nữ đó đã kết hôn, không thiếu tiền. Người còn lại là cô gái trẻ, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi gì đó? Bán đồ nam cao cấp ở trung tâm thương mại.” Tôn Cánh Phi nói giọng rất thản nhiên, giống như đang kể chuyện nhà hàng xóm.

“Anh ta còn có một đứa con gái ba tuổi, do cô gái bán đồ nam ở trung tâm thương mại sinh.”

Điện thoại đặt bên cạnh vang lên, chị nhìn qua rồi nghe máy, ngón tay nhẹ gõ lên bàn trò chuyện một chút, sau đó nhìn Tôn Cánh Thành, “Anh rể cậu, hỏi chị đang ở đâu, chị nói đang ăn bít tết với cậu.” Rồi mặt vẫn bình thản tiếp tục nói chuyện.

Chu Ngư nhận được tin nhắn của Tôn Cánh Thành lúc đang ăn tối với mấy cô giáo trẻ. Một là vì được nghỉ đông; hai là trường phát tiền thưởng hiệu suất đúng hạn nên mọi người ra ngoài ăn uống. Mấy cô giáo này còn trẻ, đều khoảng ba mươi tuổi, nên dễ nói chuyện với nhau. Còn những giáo viên có thâm niên lâu hơn thì trừ khi trường tổ chức còn không thì họ ít khi tự bỏ tiền ra tụ tập như thế này.

Cô giáo Hồ đặt đũa lên bàn, mặt nhăn nhó càu nhàu, “Thật không chịu nổi đám giáo viên trẻ này, toàn dạy hư học sinh!” Câu nói khiến cả bàn cười ồ lên.

“Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi cũng vậy, không nói thẳng, mà chỉ càu nhàu sau lưng.”

“Họ cứ dựa vào thâm niên dài, tự cho mình là quyền uy chính đáng, nhưng theo tôi, đó là bảo thủ không thú vị. Nhìn vị trí của lớp mình trong khối mà còn không biết sao?”

Chu Ngư nghe họ nói nhưng không xen vào.

Trên bàn toàn là giáo viên, cũng biết điểm dừng, tiếp tục bàn luận thì câu chuyện sẽ mất vui. Rồi chủ đề chuyển sang tiền thưởng hiệu suất, ai nấy cũng hỏi han, người thẳng tính thì hỏi ngay, còn người có chút suy nghĩ thì tránh né.

Người thẳng tính nói lớn: “Cô Chu chắc chắn là người có tiền thưởng cao nhất trong số chúng ta rồi.”

Chu Ngư cười, “Không có đâu.”

“Mỗi người dạy lớp khác nhau, tiền thưởng khác nhau là bình thường.” Cô Hồ giải vây, rồi chuyển đề tài sang tin tức xã hội trên mạng.

Mối quan hệ của Chu Ngư với mọi người thế nào nhỉ? Người không thích thì chê cô thâm sâu, nói chuyện với cô như cách một lớp màng, không thể thân thiết. Người thích thì thích sự tự nhận thức và xa cách của cô, cô kín miệng, nghe gì cũng không nói ra ngoài.

Đồng nghiệp không ai ghét cô phần lớn là vì cô không thân thiết quá với ai, sau lưng không nói xấu ai, cũng không chia bè phái. Cô nói chuyện và làm việc không ai bắt bẻ được, giáo viên mới hay cũ đều không có gì chỉ trích. Nhưng cũng chính vì vậy mà có đồng nghiệp nói cô thâm sâu, giả cao thượng.

Lúc nói câu đó thì Chu Ngư tình cờ nghe thấy, khi đó văn phòng đóng cửa để nghỉ trưa, cô nghe xong liền lặng lẽ rời đi, sau này đối xử với mọi người vẫn như thường. Cảnh này vô tình bị cô giáo Hồ đi vệ sinh về nhìn thấy. Từ đó, cô ấy hiểu Chu Ngư là người có thể tâm sự. Dù rằng có chút xa cách, nhưng đó là tính cách, không thể yêu cầu tất cả mọi người đều có tính cách giống nhau được.

Chu Ngư lúc đó rời đi không có lý do gì khác, sợ vào thì làm mọi người khó xử, dù gì sau này vẫn phải gặp nhau hàng ngày. Ngoài lý do đó ra, trừ khi là người rất quan trọng với cô, cô sẽ không phí tâm để giận người ngoài.

Nói cách khác: Người không quan trọng thì không thể làm tổn thương cô.

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bầu Trời Đêm Đen

Copyright © 2022 - MTruyện.net