Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Mong Người Lâu Dài
  3. Chương 42: Một năm kiếm được 80.000 tệ cũng không sao
Trước /56 Sau

Chỉ Mong Người Lâu Dài

Chương 42: Một năm kiếm được 80.000 tệ cũng không sao

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hai người trở về khu đô thị mới, Tôn Cánh Thành thay xong giày là ngã phịch xuống ghế sô pha. Không tập thể dục cũng không đi tắm.

Chu Ngư đi tắm trước, tắm xong mới nhớ ra quần áo giặt buổi sáng chưa phơi, vội lấy ra khỏi máy giặt, giũ mạnh từng cái rồi mới treo lên ban công.

Tôn Cánh Thành thấy cô gây ra tiếng động lớn, lấy tay bịt tai lại.

Đợi treo quần áo lên xong, cô đi đến bàn bếp, khui quả sầu riêng của chị dâu hai cho, cô tách ra một khe, áp sát mũi vào ngửi một hơi thật sâu, sau đó cẩn thận mở hẳn ra, lựa một miếng đầy đặn đẹp mắt nhất bỏ vào dĩa, cầm về ghế vừa ăn vừa xem phim.

Tôn Cánh Thành ngửi thấy mùi liền ngẩng đầu lên, rồi lấy tay bịt mũi lại.

Chu Ngư giục anh đi tắm, anh la mệt, không tắm, lấy tay bịt mũi nằm lên chân cô.

Chu Ngư mặc kệ anh, chuyên tâm ăn sầu riêng. Ăn xong lau tay, cô lấy điện thoại mở phim mình muốn xem, sau đó giảm nhỏ âm lượng, tắt đèn phòng khách, vỗ về lưng anh nói: “Ngủ đi.”

Bộ phim dài hai tiếng rưỡi sắp chiếu đến hết, Tôn Cánh Thành mới tỉnh, xem cùng cô đoạn cuối, vừa xem vừa hỏi, rốt cuộc ai mới là hung thủ? Chu Ngư thấy anh rất phiền, “Anh không biết xem hả, hỏi mãi không thấy chán sao?”

“Vậy em tua ngược về đi, anh muốn xem lại.”

“Anh nằm mơ đi.”

“Vậy em nói cho anh biết ai là hung thủ?”

“Gần đến cuối phim em mới biết được, nội dung phim cứ thay đổi liên tục.”

“Vậy em nghĩ là ai?”

“Là anh!” Chu Ngư nói: “Sao anh giống hệt mẹ mình vậy, cứ lảm nhảm, lải nhải…”

“Mẹ anh sao lại vậy với em?”

Nhắc đến mẹ anh, Chu Ngư chỉ trích anh: “Hôm nay anh không nên nói mẹ mình như vậy.”

“Anh có nói gì mẹ đâu?”

“Chị anh và chị dâu hai cứ nói mãi, anh lên cũng không hỏi rõ ngọn nguồn, thấy chị anh nói gì cũng hùa theo.” Chu Ngư dạy anh, “Trong nhà có nhiều người như vậy, con trai con gái, con dâu cùng lúc chỉ trích mẹ, cho dù mẹ có thực sự sai… Nếu học sinh ở lớp bị giáo viên dạy Ngữ văn phê bình, em và giáo viên dạy Toán sẽ không nói thêm gì nữa.”

“Cuối cùng không phải mẹ anh vẫn ổn sao? Còn cùng mọi người vừa ăn vừa nói cười.”

“Mẹ có thể cãi lại các con mình sao?” Chu Ngư nói: “Anh không thấy mí mắt mẹ sưng lên hả? Ba còn lên một lần, rót cho mẹ ly nước đường đỏ. Hơn nữa lúc xuống lầu ba anh còn đổi giày.”

“Mẹ anh khóc sao?”

“Ừ, em đoán là khóc.”

“Có chuyện gì to tát đâu.”

“Chuyện không lớn, chị anh không sai, nhưng mẹ anh tuyệt đối cũng không sai. Là do ranh giới thế hệ không thể vượt qua.” Chu Ngư nói: “Ba mẹ là những người trải qua những năm 50, thời đại họ trải qua là những tổn thương mà chúng ta không thể nào tưởng tượng được… Chỉ cần đến Tết đốt pháo, bà nội cũng gào lên là quân Nhật đánh sang rồi.” Nói vậy thôi, không cần nói nhiều.

Tôn Cánh Thành im lặng, bóp bóp mỡ bụng của cô, nhanh chóng quên chuyện này đi, nói hiện tại bụng cô mỡ vừa đủ, rất thích hợp để mang thai.

“Em có phải trâu đâu.” Chu Ngư đánh vào tay anh.

Tôn Cánh Thành do dự, “Chúng ta đều mệt như vậy rồi, nếu có con không phải càng mệt hơn sao?”

“Anh không muốn có con sao?”

“Tất nhiên là anh muốn.”

“Nuôi con sẽ rất tốn sức.” Chu Ngư cân nhắc nói: “Nếu chúng ta sinh con, có lẽ mẹ anh sẽ khó có thể giúp chúng ta chăm sóc được.”

“Mấy ngày trước mẹ anh còn nói sẽ giúp chúng ta chăm con mà.”

“Mẹ anh làm cơm cho Dục Ngôn và Gia Duệ thì không vấn đề gì, nhưng nếu chăm trẻ sơ sinh thì quá mệt mỏi. Nếu muốn sinh, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần tự chăm sóc con.”

“Em không muốn sinh sao?” Tôn Cánh Thành nhìn cô.

“Ba tám đi. Tám phần muốn sinh.”

“Vậy thì sinh. Đến lúc đó thuê bảo mẫu.”

“Anh một năm chỉ kiếm được tám mươi ngàn?” Chu Ngư mỉa mai anh.

“Anh kiếm được tám mươi ngàn thì làm sao?” Tôn Cánh Thành ngồi dậy nhìn cô, “Anh kiếm được tám mươi ngàn thì không đủ nuôi con chắc?”

Cũng không đợi Chu Ngư trả lời, anh nói một câu: “Mất cả hứng!”, rồi đứng dậy về phòng ngủ đi tắm.

Chu Ngư không ngờ chỉ một câu nói thôi cũng khiến anh phản ứng lớn như vậy, cô cũng về phòng tắm đánh răng chuẩn bị đi ngủ. Đang đánh răng, Tôn Cánh Thành đột ngột kéo rèm tắm, “Tại sao em thoải mái ra vào phòng tắm khi anh đang tắm được? Đến lúc em tắm thì anh lại không được?”

“Bởi vì em không đi ị.”

“Em sống văn minh ghê!”

“Em văn minh hơn anh.”

Tôn Cánh Thành lơ cô.

Chu Ngư rửa mặt xong liền lên giường, Tôn Cánh Thành cũng tắm xong ra, anh cầm cây lau nhà lên rồi lau khô nhà vệ sinh, vẫn nói câu đó, “Anh lau nhà vệ sinh cho em.”

Lau cho ai cũng được. Chu Ngư không phản bác.

Anh ngồi xuống trước bàn trang điểm, xịt nước hoa hồng lên mặt, thấy xịt nước hoa hồng ra tay rồi vỗ lên mặt rất phiền phức nên anh đã cố ý mua bình xịt phun sương để đựng. Sau đó vừa soi gương vừa quan sát xem trên cằm có râu mọc lên không.

Chu Ngư nhìn anh một lúc, tự thấy xấu hổ, nên đành phải xuống giường, cũng bắt đầu thoa kem mắt, tinh chất và các loại đồ dưỡng da này nọ. Để cho bản thân cũng ra vẻ chăm sóc cho bản thân. Bởi vì cô rất lười, thường chỉ tắm rửa rồi đi ngủ luôn.

Tôn Cánh Thành nhường chỗ cho cô, ngồi xuống cạnh giường nhìn cô bôi bôi trét trét. Chu Ngư không thoải mái khi bị nhìn, nói với anh: “Nhìn em làm gì?”

“Thì nhìn em thôi.” Tôn Cánh Thành đáp lại.

Tôn Cánh Thành chống tay nhìn cô, nhìn rất kỹ. Khi nhìn đến mức mặt cô đỏ cả lên, anh hỏi ngược lại: “Em ngại cái gì?”

“Em nóng.”

Tôn Cánh Thành nhìn lướt qua, không tin, hỏi cô: “Mấy ngày rồi không làm?”

Chu Ngư đỏ mặt hơn, không muốn trả lời.

“Năm ngày?” Tôn Cánh Thành tự hỏi tự đáp, nói rồi cởi qu@n lót ném sang một bên, không chút e dè mà cho cô xem. Chưa đủ, anh còn phải nói, nói lần trước thấy cô ở ban công hở ngực, bản năng động vật của anh trỗi dậy, thực sự muốn đè cô xuống ra sức làm.

Anh nói hết lời tục tĩu, nhưng biểu cảm thì không hề tục, vô cùng thờ ơ và kiêu ngạo. Vừa nói, tay anh vừa mò tới cô, quả nhiên như anh tưởng tượng, ướt át và lộn xộn. Anh làm như đã nói, đè cô xuống bàn trang điểm ra sức làm.

Pình pàng pình pàng— những chai lọ xấu hổ rơi xuống đất, lăn lóc tứ phía!

Anh vừa làm vừa thì thầm vào tai cô, “Em có thích anh làm thế này không?” Ban đầu anh định nói bóng gió, nhưng không cần thiết.

“… Nói nhiều quá đi.”

Tôn Cánh Thành không để ý, tự mình nói: “Anh thích làm thế này với em, cũng thích nhìn em gợi tình. Em càng gợi tình, anh càng ngứa… khắp người đều ngứa.”

“Em nói, có phải anh là đồ đê tiện không?” Nói xong hai chữ “đê tiện”, anh dữ dội đẩy mạnh vào cô.

Chu Ngư lấy tay bịt miệng anh, nhưng tay bịt miệng, cơ thể lại rất thành thật. Tôn Cánh Thành kêu cô dựa vào tường, tay mò tới điểm nhạy cảm của cô, nhẹ nhàng k1ch thích. Chu Ngư cắn chặt răng, Tôn Cánh Thành thúc vào người cô, gọi cô: “Chu Ngư.”

“… Ừ.”

“Nói lớn lên.”

Chu Ngư hôn môi anh, cắn vào bờ vai đầy mồ hôi của anh, kề sát tai anh nói lớn.

Tôn Cánh Thành chê giọng cô nhỏ, dạy cô, “Lớn hơn nữa.”

Chu Ngư nói lớn hơn.

Tôn Cánh Thành hỏi cô: “Em có thích anh làm thế này với em không?”

“… Ừ.”

“Ừ là sao?” Tôn Cánh Thành dừng mọi động tác, không cho cô sướng nữa, cứ cọ nhẹ vào chỗ ngứa của cô.

Chu Ngư tức quá chửi thề, “Anh đi chết đi!”

Tôn Cánh Thành cười lớn, ôm cô lên giường, hôn cô, làm cô, đôi chân cuộn chặt lấy cô. Anh làm cô sướng, chinh phục cô, cố gắng hết sức để làm mọi thứ trong tình yêu.

Đây là lần hoang dại nhất kể từ lần ở ban công. Đôi khi họ khá ăn ý, đặc biệt là trong chuyện tình dục, thỉnh thoảng buông thả một lần cũng không sao, nhưng một khi vượt khỏi kiểm soát, có những chuyện như hộp Pandora, mở ra là không thể thu lại.

Người trưởng thành có những tính toán và cân nhắc riêng. Chủ yếu là họ không còn trẻ, quá đắm chìm vào thể xác, sau này rất khó kiểm soát.

Nhỏ vui thì được, lớn quá thì tổn hại.

Sáu giờ sáng Chu Ngư đã dậy, đá anh, “Đi chạy bộ.”

Tôn Cánh Thành kéo mền trùm người lại.

Chu Ngư ngồi dậy gọi anh, mấy ngày nay anh chưa chạy bộ.

“Em chạy thì anh chạy.” Tôn Cánh Thành bịt tai.

“Em chạy, dậy đi.” Chu Ngư tìm quần áo thể thao, thay xong không thấy động tĩnh gì, gọi anh: “Dậy đi!”

“Hôm qua em chửi mẹ anh, anh không đi!” Tôn Cánh Thành giả vờ.

“Nhanh lên.” Chu Ngư giục anh, “Sau này em sẽ chạy cùng anh.” Nói xong vào phòng tắm đánh răng.

Tôn Cánh Thành miễn cưỡng dậy, ngồi cạnh giường một lát, đi tiểu, quay lại mặc quần áo, rồi ra ban công kéo căng cơ. Năm phút sau anh giục cô, “Đi thôi.”

“Anh không đánh răng sao?”

“Về rồi đánh.”

Hai người xuống lầu, Chu Ngư tinh thần sảng khoái hoạt động chân tay, Tôn Cánh Thành nhìn cô, trợn mắt, bái phục.

Chu Ngư vừa hay nhìn thấy anh đảo mắt, hỏi anh: “Sao anh lại trợn mắt?”

“Đây là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.” Tôn Cánh Thành xoay tay nói: “Phụ nữ được phục vụ thoải mái thì tươi tắn, đàn ông, hừm, mệt chết còn bị gọi dậy…” Chưa nói xong đã chạy.

Chu Ngư mặc kệ anh.

Từ hôm qua cô đã lên kế hoạch chạy bộ cùng nhau, gần đây cả hai đều quá mệt mỏi, đặc biệt là Tôn Cánh Thành. Sáng chạy bộ có thể điều chỉnh trạng thái cả ngày.

Hai người chạy được hai km, Tôn Cánh Thành đã chống hông bắt đầu đi, không nổi nữa, anh muốn ra ngoài uống một chén canh thịt dê để bồi bổ.

Chu Ngư hỏi anh: “Có mệt đến vậy không?”

Tôn Cánh Thành chống hông nhìn đèn giao thông, buồn bã nói: “Em không hiểu, mười năm trước anh có thể năm lần một đêm, bây giờ ba lần đã muốn chết rồi.”

Đêm qua mất kiểm soát, làm ba lần.

Chu Ngư hoạt động cơ bắp, “Đúng vậy, mười năm trước em có thể chịu được bảy lần một đêm.”

Tôn Cánh Thành không nói gì, quay lại nhìn cô, nắm tay cô kéo ngược ra sau mười mét, làm lại từ đầu, “Không được rồi, phải đi uống chén canh thịt dê để bồi bổ mới được.”

Chu Ngư hỏi anh: “Mệt vậy sao?”

Tôn Cánh Thành chống nạnh nhìn đèn giao thông, buồn bã nói: “Mệt thì mệt, nhưng mà sướng thật. Đời này ông đây chưa từng sung sướng như vậy!”

Chu Ngư gật đầu, đồng tình, “Bà đây cũng vậy!”

Sau đó hai vợ chồng hòa hợp cười với nhau, nắm tay, vui vẻ đi uống canh thịt dê. Vừa đúng lúc một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống đi tới, mặc quần đùi bó sát, để lộ đôi chân rắn chắc. Do chưa từng thấy đàn ông mặc quần bó sát như vậy, cô quay lại nhìn thêm mấy lần.

Tôn Cánh Thành nhớ lại nói: “Mười năm trước anh cũng vậy!”

“Đàn ông mặc quần bó sát thật kỳ cục.” Chu Ngư nói.

Tôn Cánh Thành bình phẩm: “Anh ta nên mặc thêm một chiếc quần đùi nữa ở bên ngoài, mặc thế này rất khó coi.”

“Em cũng thấy khó coi.” Chu Ngư đồng tình.

“Bó quá, nhìn rõ cả hình dạng căng phồng ở phần háng.” Tôn Cánh Thành nói.

“Đúng vậy. Chẳng ra làm sao.” Chu Ngư hỏi: “Mười năm trước anh cũng mặc vậy hả?”

“Anh không mặc. Anh đều mặc quần đùi.” Tôn Cánh Thành miêu tả, “Quần đùi ngắn thể thao vừa đủ che đùi.”

“Để lộ đôi chân trắng nõn nà?” Chu Ngư nhìn anh.

“Phụ nữ các em thích mặc váy siêu ngắn, mặc áo hở ngực, lại không cho đàn ông chúng tôi mặc quần đùi hay quần bó sát sao?” Tôn Cảnh Thành hỏi.

Chu Ngư không để ý đến anh, chạy nhanh đến quán bán canh thịt dê. Cô mua một phần canh thịt dê và một phần canh lòng dê. Cô ăn canh lòng dê, Tôn Cánh Thành ăn canh thịt dê. Thấy Tôn Cánh Thành định đưa muỗng sang bên này, cô vội chặn chén lại, “Anh chưa đánh răng!”

“Em kĩ vừa thôi.” Tôn Cánh Thành bỏ tay cô ra, “Lúc em hôn anh, sao em không chê anh chưa đánh răng?”

Thấy chén canh lòng dê của mình bị ô nhiễm, để trả đũa, cô cũng đưa muỗng sang múc canh thịt dê của anh. Tôn Cánh Thành vừa ăn vừa nói: “Tối qua miệng em toàn mùi sầu riêng, anh cũng đâu có chê em.”

“Trong nhà anh trừ anh hai ra, ba anh em anh đều được di truyền cái tính thích lải nhải của mẹ anh.” Chu Ngư dùng giấy ăn lau miệng, “Sau này già anh đừng giống mẹ anh đấy.”

“Giống mẹ anh thì sao, anh thương mẹ anh.” Tôn Cánh Thành ăn hết canh, lau mồ hôi đầy mặt, lại còn rút giấy ra để hỉ mũi.

Chu Ngư liếc mắt.

Hai người ra khỏi quán bán canh thịt dê, Tôn Cánh Thành vẫn chưa no, lại đi mua thêm một chiếc bánh cuốn, vừa ăn vừa đi về, “Em về có thể ngủ thêm giấc nữa, còn anh phải đi làm.”

“Em cũng phải về nhà tập thể.” Chu Ngư cắn mạnh một miếng bánh cuốn.

“Lúc mua em nói không ăn, mua về ăn nhiều hơn cả anh!” Tôn Cánh Thành nhìn miếng bánh mỏng và miếng xúc xích cô đã cắn.

“Em chỉ cắn có hai miếng thôi!”

“Hai miếng của em đã cắn hết mất phần tinh túy rồi!”

Trên đường về, Tôn Cánh Thành thỉnh thoảng lại xoa nhẹ vùng thắt lưng, anh nói về nhà ngủ thêm giấc nữa thì tốt biết mấy! Chu Ngư liếc mắt, cũng không nói gì. Tôn Cánh Thành nhìn thấy liền nói cô: “Em còn liếc mắt, anh chờ hưởng phúc đây! Đợi đến lúc bảy tám mươi tuổi, mấy ông già khác đều không còn làm được gì nữa, anh thì vẫn hầu hạ em thoải mái!”

… Hai người về đến nhà, Tôn Cánh Thành đi tắm rửa, sau đó đi ra mặc đồ vest, nói phải đi gặp khách hàng. Chu Ngư giúp anh gài nút tay áo, nói: “Hay là chúng ta đi cắm trại trên núi gần đây để ngắm bình minh đi? Chuyện leo núi Hoa Sơn để sau?”

Tôn Cánh Thành suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu, “Được.”

Chu Ngư tiễn anh ra khỏi cửa, “Đi làm đi.”

Tôn Cánh Thành đưa tay ra, Chu Ngư ôm anh, “Chúc anh làm việc suôn sẻ, tối nay em nấu đồ ngon cho anh.”

“Em chăm sóc bà nội cũng vất vả!” Tôn Cánh Thành nói.

Chu Ngư nhìn anh vào thang máy, có chút mệt mỏi, thế là cô c ởi hết quần áo, định lên giường ngủ một giấc thật ngon. Đến trưa mới đi về nhà tập thể.

Vừa kéo rèm che nắng, nằm xuống giường thì Tôn Cánh Thành, người đang phải quay lại để đổi xe của Chu Ngư vì xe của mình bị giới hạn đi lại, nhìn thấy cô nằm trên giường ngủ bù, hỏi cô: “Không phải em định về nhà tập thể sao?”

Anh lấy chìa khóa, vừa nổ máy xe thì nhận được tin nhắn của Chu Ngư: “Kiếm được tám mươi ngàn một năm cũng không sao.”

Anh xem xong không trả lời, đến khi ra khỏi khu nhà ở, sắp đến công ty, anh mới tấp vào lề đường trả lời lại: “Ừ, cảm ơn bà xã.”

Vốn dĩ anh định nhắn riêng cho Chu Ngư, nhưng không hiểu sao lại gửi nhầm vào nhóm gia đình, lúc này mọi người trong nhóm đang trò chuyện, đầu tiên là Tôn Cánh Phi nói mơ thấy ông nội, sau đó hỏi ông nội tên đầy đủ là gì?

Không ai để ý đến chị.

Tôn Cánh Phi @mẹ Tôn: “Mẹ ơi, ông nội con tên là gì?”

Mẹ Tôn @chồng: “Con bé hỏi ba ông tên là gì kìa.” Sau đó lại nói thêm một câu: “Thật là hiếm có! Gọi ông nội cả đời mà không biết ông nội của mình tên là gì.”

Tôn Cánh Phi trả lời: “Con chỉ gọi ông nội là ông nội thôi… Làm sao con biết ông tên là gì. Con chỉ nhớ hình như ông tên là Lý gì đó Cơ?”

Chị dâu hai trả lời: “Lý Long Cơ?”

Tôn Cánh Phi: “Lý Long Cơ là vua, ông ấy với Dương Quý Phi là một nhà phải không?”

Tôn Cánh Thành không chịu được nữa, @ chị: [Chị, ông nội chúng ta họ Tôn.]

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Copyright © 2022 - MTruyện.net