Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ muốn ở bên bạn
CHƯƠNG 26: ÁC GIẢ ÁC BÁO
Xe của Phó Nhi Thương lao nhanh trên đường.
Anh hận không thể lập tức bay đến đó, bay đến nhà họ Bạch, tìm đến Bạch Nhiên Khuyên để hỏi rõ mọi chuyện!
Xe của Phó Nhi Thương rất nhanh đã dừng lại trước tòa biệt thự của nhà họ Bạch.
“Là ngài Phó đến…”
Quản gia thấy xe của Phó Nhi Thương thì nghĩ là anh cố ý đến thăm Bạch Nhiên Khuyên, thế nên liền vô cùng vui vẻ mà chạy vào biệt thự, vừa không ngừng gọi to kêu Bạch Nhiên Khuyên ra.
“Cô chủ, ngài Phó đến thăm cô!”
Bạch Nhiên Khuyên đang ngồi trong phòng nghe thấy tiếng gọi, đặc biệt là nghe đến hai chữ “ngài Phó” thì vô cùng vui vẻ.
Chuyện trước đây mà cô ta làm đã khiến Phó Nhi Thương tức giận, bây giờ Bạch Nhiên Khuyên chỉ muốn nhanh chóng bù đắp lại lỗi lầm của mình, dù sao thì cũng là Phó Nhi Thương chủ động đến nhà tìm cô ta, cô ta tất nhiên là vô cùng vui vẻ rồi.
Đang lúc cô ta định chọn một bộ quần áo thật xinh đẹp để đi hẹn hò với Phó Nhi Thương thì ngay khi cô ta còn chưa kịp thay bộ quần áo ngủ trên người ra thì cửa phòng ngủ đã đột nhiên bị mở ra, Phó Nhi Thương ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt cô ta.
“Nhi Thương, sao anh lại vào đây? Anh đợi em một lúc, em thay quần áo đã.”
“Không cần đâu!”
Thế nhưng Bạch Nhiên Khuyên còn chưa kịp nói xong thì đã bị Phó Nhi Thương hung hăng nắm chặt lấy cánh tay rồi thô bạo kéo cô ta ra khỏi phòng ngủ.
“Nhi Thương, anh muốn đưa em đi đâu?”
Thế nhưng, Phó Nhi Thương đã mạnh bạo mà nhét Bạch Nhiên Khuyên vào xe, xe lại bắt đầu lao nhanh đi.
“Nhi Thương… Sao hôm nay anh lại vội vàng thế, chúng ta đi đâu vậy… Em còn chưa trang điểm thay đồ đâu!”
Thế nhưng, Phó Nhi Thương lại không hề trả lời Bạch Nhiên Khuyên, xe lao nhanh trên đường rồi đến bên cạnh một bến tàu.
“Nhi Thương, anh muốn dẫn em đi ngắm biển sao?”
Bạch Nhiên Khuyên ngây thơ nhìn Phó Nhi Thương, đi xuống xe mà lòng đầy nghi ngờ.
“Thích không?”
Phó Nhi Thương thản nhiên hỏi.
“Thích chứ! Em rất thích biển đó, Nhi Thương, cảm ơn anh!”
Khuôn mặt Bạch Nhiên Khuyên tràn đầy vẻ thích thú, rồi cô ta nhanh chóng đi về hướng bến tàu.
Do quay lưng về phía Phó Nhi Thương, thế nên Bạch Nhiên Khuyên không để ý người đàn ông phía sau đang tiến lại gần cô.
“A! Nhi Thương! Anh định làm gì!”
Khi mà Bạch Nhiên Khuyên còn chưa kịp phản ứng thì Phó Nhi Thương đã dí chặt cô ta vào lan can ở hai bên của bến tàu.
Bạch Nhiên Khuyên bị Phó Nhi Thương dọa cho sợ vô cùng, đứng trong hoàn cảnh đầy nguy hiểm đó khiến cả người cô ta không ngừng run lên, muốn giãy dụa nhưng lại không có chút sức nào.
“Bạch Nhiên Khuyên, cô nghe cho rõ đây, giờ tôi sẽ hỏi cô một vài câu hỏi, cô phải nói hết ra cho tôi, nếu mà cô dám giấu diếm nửa lời thì cẩn thận tôi đẩy cô xuống biển đấy!”
Nghe Phó Nhi Thương nói thế, cả người Bạch Nhiên Khuyên bắt đầu không ngừng run rẩy.
“Được, Nhi Thương, có chuyện gì thì từ từ nói, chuyện gì em cũng nói cho anh mà…”
Bạch Nhiên Khuyên đã sợ tới mức không nói nổi nữa, chỉ có thể không ngừng gật đầu thôi.
“Tôi hỏi cô, lúc trước khi mà Phó Nhi Tuyền bị tai nạn xe, cũng vì thế mà biến thành người thực vật, chuyện đó có phải do cô cố ý làm không!”
Bạch Nhiên Khuyên liền sững người, sau đó thì suýt chút nữa là không nói được gì, cô ta do dự một lúc rồi mới vội lắc đầu, muốn bảo bản thân căn bản không hề biết chuyện đó.
“Không phải em, chuyện đó không liên quan đến em đâu, Nhi Thương…”
Sắc mặt của Bạch Nhiên Khuyên lúc này đã xám trắng lại, nhưng bởi vì Phó Nhi Thương đã ở bên Bạch Nhiên Khuyên rất nhiều năm thế nên mỗi sự thay đổi trên khuôn mặt của cô ta thì anh đều có thể nhận ra được.
Đến lúc này rồi mà Bạch Nhiên Khuyên vẫn còn có thể nói dối được!
Phó Nhi Thương cũng không kiểm soát nổi tâm trạng của mình nữa, bàn tay vốn chỉ đang ấn chặt cô ta đã đột nhiên chuyển sang cổ của cô ta.
“Được, vậy tôi hỏi cô! Vậy lần sau đó, tai nạn khiến Phó Nhi Tuyền mất đi tính mạng, có phải do cô đã lập kế hoạch không!”
“Không… Không phải… Xin anh… Tha cho em… Thật sự không phải em làm…”
Bạch Nhiên Khuyên đáng thương mà giãy dụa dưới tay của Phó Nhi Thương, rồi cầu xin tha thứ, thế nhưng đối với Phó Nhi Thương mà nói thì Bạch Nhiên Khuyên lúc này chẳng có điểm nào đáng để anh đồng tình nữa rồi!
Mà bàn tay của anh lại còn bóp chặt hơn nữa.
“Nếu mà cô không chịu thừa nhận, thế thì đi chết đi!”
Phó Nhi Thương bóp chặt cổ của Bạch Nhiên Khuyên.
Không thể hít thở khiến hai mắt của Bạch Nhiên Khuyên trợn ngược lên, sức giãy dụa từ hai tay cũng ngày càng yếu đi.
Đằng sau là một vùng biển rộng lớn, nếu như ngã xuống đó thì sẽ lập tức mất mạng, mà thi thể cũng chẳng thể tìm thấy được.
Không biết qua bao lâu, Phó Nhi Thương mới từ từ thả lỏng bàn tay đang bóp cổ Bạch Nhiên Khuyên ra, chỉ trong chớp mắt, cô ta đã mất sức mà ngã ngồi xuống đất.
Phó Nhi Thương đã cố ý tìm một nơi không có camera giám sát, hôm nay anh nhất định sẽ ở nơi này đặt một dấu chấm hết với Bạch Nhiên Khuyên.
“Đến bây giờ mà cô còn không nói sự thật sao?” Phó Nhi Thương lạnh lùng nhìn Bạch Nhiên Khuyên.
Bạch Nhiên Khuyên vừa ho mà nước mắt cũng không ngừng rơi.
“Không sai! Tất cả mọi chuyện đều do tôi làm! Là tôi hại em gái anh, cũng là tôi hãm hại Cố Thanh Hà, tôi chính là căm ghét bọn họ, bọn họ kẻ nào cũng cản đường tôi, thế nên tôi muốn bọn họ đều chết hết đi! Phó Nhi Thương, tôi hận anh, hận anh yêu Cố Thanh Hà! Thế nhưng anh có hận tôi thế nào thì tôi cũng đã thắng rồi! Em gái anh chết rồi, Cố Thanh Hà cũng chết luôn! Anh có thể làm gì tôi chứ!”
Nghe thế, Phó Nhi Thương cũng không kiểm soát được tâm trạng của mình nữa mà trực tiếp dùng chân đạp thẳng Bạch Nhiên Khuyên xuống biển.
“Cứu với! Cứu tôi với!”
Phó Nhi Thương biết Bạch Nhiên Khuyên không hề biết bơi.
Chỗ này là một nơi rất hẻo lánh, dù cho Bạch Nhiên Khuyên có hét nát cổ họng cũng sẽ chẳng có ai nghe được mà đến cứu cô ta đâu.
Phó Nhi Thương đứng trên bến tàu nhìn Bạch Nhiên Khuyên đang vùng vẫy dưới biển, rồi dần mất hết sức, cả người từ từ chìm xuống dưới biển.
Phó Nhi Thương cũng từ từ quỳ xuống, anh ngẩng đầu rồi hét lớn lên với bầu trời.
“Nhi Tuyền! Thanh Hà! Hai người có thấy không? Anh đã báo thù cho cả hai rồi, là anh có lỗi với hai người!”
Hai tay Phó Nhi Thương ôm chặt lấy đầu mình, cả người không ngừng run rẩy.
Nếu lúc đó anh chịu nghe lời của Cố Thanh Hà, chịu điều tra cẩn thận ngọn nguồn của chuyện năm đó thì có lẽ anh sẽ không trở thành đồng lõa của Bạch Nhiên Khuyên để hãm hại hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình; có lẽ như thế thì Cố Thanh Hà cùng Phó Nhi Tuyền bây giờ vẫn sẽ bình an mà ở bên cạnh anh.
Thế nhưng, giờ hối hận cũng không còn kịp rồi.