Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Này."
"Này."
Bên tai liên tục có âm thanh truyền đến, Hạ Vãn An mới ý thức được âm thanh vang lên trêи đầu mình, lúc này cô mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người đi tới.
Đập vào mắt trước tiên là một bộ váy dài, màu vàng, dưới đèn pha lê chiếu xuống, sáng lóa mắt.
Có điều càng lóa mắt hơn, là khuôn mặt của người đi tới, cũng là khuôn mặt mà Hạ Vãn An khá quen thuộc.
Hạ Vãn An nhìn chằm chằm cô ấy hai giây, rồi nhớ lại tên của cô ấy —— Tần Thư Giản.
Lần trước trong phòng bao của Kim Bích Huy Hoàng, cô chỉ nhìn cô ấy từ xa, bây giờ gần nhìn, cô không thể không nói, cô ấy thật không hổ là tiểu hoa đán nổi khắp trời nam đất bắc nhất năm nay, dáng người ngoại hình thực sự quá tốt... Mỗi tội quá gầy, gầy đến nỗi nhìn như lớn hơn cô mấy tuổi.
Tần Thư Giản thấy Hạ Vãn An nhìn mình, bèn không nói nữa, khóe môi nhếch lên cười, vô cùng tự tin với ngoại hình của mình, mặc cho Hạ Vãn An quan sát bản thân.
Có điều cô ta mới bày ra tư thế, chỉ duy trì được hai ba giây đồng hồ, Hạ Vãn An đã thu lại ánh mắt, làm như thể cô ta không hề tồn tại, thậm chí không hề có dự định lên tiếng.
Tần Thư Giản nhìn Hạ Vãn An đã dời mắt đi, không thể tưởng tượng nổi chớp chớp mắt.
Cô ta luôn rất tự tin với ngoại hình của mình, có rất ít người sau khi nhìn cô ta, có thể không nhìn thêm một lúc nữa, người phụ nữ này...
Tần Thư Giản thấy Hạ Vãn An làm như cô ta không tồn tại, đừng nói mở miệng, thậm chí còn không hề định liếc nhìn cô ta thêm lần nào, cô ta nhíumày lại, rồi mở miệng, ngoại trừ ngạo mạn vừa rồi ra, còn thêm chút bất mãn: "Này này, cô có nghe thấy tôi đang nói chuyện với cô không vậy hả?"
"..."
"Sao cô không biết tôn trọng người khác vậy? Không thấy được người ta đang nói chuyện với cô à?"
Hạ Vãn An im lặng.
"Được rồi, cô thích nói, tôi cũng không có tâm tình nghe cô nói..."
"..."
"Tôi không quan tâm tại sao cô lại biết anh Kinh Niên, nhưng tôi muốn nói cho cô, mong sau này cô hãy cách xa anh Kinh Niên một chút!"
Hạ Vãn An vẫn im lặng như cũ.
"Có rất nhiều người thích anh Kinh Niên, nhưng anh Kinh Niên không hề để ai vào mắt, cô đừng tưởng rằng hôm nay cô cùng anh Kinh Niên tới tham gia tiệc tối một lần, lần trước được ngồi bên cạnh anh Kinh Niên ở Kim Bích Huy Hoàng, là cô đã có hi vọng tiếp cận anh Kinh Niên, tôi cho cô biết, không có cửa đâu!"
"..."
"Cô và anh Kinh Niên mới quen biết được mấy ngày chứ gì, tôi và anh Kinh Niên đã biết nhau được một năm, cô có biết hay không, anh Kinh Niên đối xử với tôi tốt cỡ nào? Phim của tôi anh ấy đầu tư, tất cả đồ trang sức của tôi trong phim đều do anh ấy tài trợ, cho nên cô lấy gì mà so với tôi? Cô cảm thấy giữa hai chúng ta, anh Kinh Niên sẽ coi trọng ai hơn?"
Hạ Vãn An vẫn im lặng.
"Lời hôm nay tôi nói với cô, tôi hi vọng cô cũng nhớ kỹ, bây giờ tôi đang nói chuyện nhẹ nhàng với cô, nếu như cô còn dính đến anh Kinh Niên của tôi, tôi cho cô biết, lần sau tôi nhất định sẽ khiến cô không chịu nổi!"
"Cô đã nghe thấy lời tôi nói chưa?!"
Tần Thư Giản vô cùng khí thế nói hồi lâu, mà Hạ Vãn An trêи ghế sa lon mãi không hề nhúc nhích, cô ta cứ cảm giác mình như bị người ta xem thường, bèn vừa nói chuyện, vừa đưa tay ra đẩy Hạ Vãn An: "Cô bị câm điếc sao? Mãi không nặn ra được một chữ!"
Cơ thể Hạ Vãn An hơi lung lay một chút, suýt nữa ngã ở trêи ghế sa lon, có điều cô nhanh chóng giữ vững, sau đó cô vừa ngáp, vừa mở to mắt, có chút mờ mịt nhìn về phía Tần Thư Giản, ba giây sau, dường như cô mới nhớ ra đang xảy ra chuyện gì, mở miệng hỏi: "Tôi đã ngủ thϊế͙p͙ đi mà cô vẫn chưa đi à?"