Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh
  3. Chương 35
Trước /59 Sau

Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh

Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Đài trưởng, người bên Diên Vĩ tới ạ.” Trợ lý gõ cửa, tiến vào nói.

Trợ lý vừa mới nói xong, một người đàn ông mặc vest đi tới, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, trên mũi đeo kính gọng mạ vàng, đôi môi mím chặt, thoạt trông có vẻ nghiêm túc.

Nhuế Ngạn thoáng kinh ngạc, cô đã từng nhìn thấy anh ấy trên tạp chí kinh tế tài chính, đây là tổng giám đốc tập đoàn Trác thị – Trác Khiêm, cũng chính là anh trai của chú Tiểu Trác.

Anh ấy là người của Diên Vĩ?

Tại sao anh ấy lại là người của Diên Vĩ?

Dĩ nhiên Lục Thế Kiệt và đài trưởng Viên cũng nhận ra được Trác Khiêm, nhất thời không kịp phản ứng lại.

Sau khi đứng hình vài giây, đài trưởng Viên mở miệng trước: “Ngài là Trác tổng phải không?” Nhất định là nhìn nhầm rồi, tại sao Trác Khiêm lại là người của Diên Vĩ, ông ta trừng trợ lý một cái, trợ lý cảm thấy thật oan ức, chính anh ấy nói như vậy mà.

Đôi mắt Trác Khiêm sau thấu kính khẽ híp lại, nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Ông chính là phó giám đốc đài truyền hình đúng không?”

“Đúng vậy, là tôi.” Đài trưởng Viên gật đầu: “Không biết hôm nay Trác tổng tới đây là có chuyện gì?”

“Tôi là cổ đông lớn nhất của Diên Vĩ, hôm nay tới đây để trao đổi về hợp đồng chương trình giữa người dẫn chương trình của công ty chúng tôi Nhuế Ngạn cùng quý nhà đài.” Trác Khiêm đi thẳng vào vấn đề.

Trong phòng ngoại trừ trợ lý Trác Khiêm mang đến, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nhuế Ngạn cau mày, Trác Khiêm là cổ đông lớn nhất của Diên Vĩ?

Nhuế Ngạn nhớ tới năm xưa sau khi quay xong《 Đàn ông thám hiểm 》, công ty đã từng nhận được một khoản đầu tư lớn, chính nhờ khoản đầu tư này mà Diên Vĩ mới phát triển tới ngày hôm nay, hiện tại xem ra người đầu tư lúc đó chính là Trác Khiêm.

Vì sao anh ấy muốn đầu tư vào Diên Vĩ?

Chẳng lẽ vị Trác tổng này đầu tư vào Diên Vĩ vì nhìn thấy được tiềm lực phát triển trong tương lai ư?

Mặc dù Diên Vĩ đang đứng đầu về phát sóng trực tuyến, song đối với Trác gia mà nói thì thế là chưa đủ.

Thế cho nên…… Khả năng cao là liên quan tới cô.

Lúc này tâm trạng Nhuế Ngạn rất phức tạp, nghĩ tới quan hệ giữa Trác Khiêm với chú Tiểu Trác mà trước đây Bân Tử từng nói, vậy vị Trác tổng này định làm gì?

Từ khi bước vào Trác Khiêm cũng đã lẳng lặng đánh giá Nhuế Ngạn, những chuyện như thế này căn bản không cần anh ấy tự mình ra mặt, anh ấy tới chẳng qua là vì muốn xem người phụ nữ mà A Lương nhung nhung nhớ nhớ nhưng không chịu mang về nhà thế nào thôi.

Bình thường chỉ xem qua TV, chưa từng gặp người thật bao giờ.

Anh ấy không phải người đầu tiên của Trác gia ngoài Trác Lương nhìn thấy người thật, Trác Hiểu Thiên mới là người đầu tiên, anh ấy chỉ là người thứ hai mà thôi.

Có được một cơ hội danh chính ngôn thuận cũng không dễ dàng, tất nhiên không thể bỏ qua.

“Trác, Trác tổng, là Diên Vĩ…” Đài trưởng Viên bắt đầu lắp bắp.

Trác Khiêm cởi cúc áo vest, ngồi xuống ghế sô pha, hai chân bắt chéo, nhàn nhạt hỏi lại: “Đài trưởng Viên khinh thường Diên Vĩ của chúng tôi ư?”

Lục Thế Kiệt và đài trưởng Viên không thể nào ngờ rằng Diên Vĩ lại liên quan tới Trác gia.

Bọn họ cũng nghĩ giống Nhuế Ngạn, mặc dù Diên Vĩ phát triển mạnh nhưng trước mặt Trác gia thì không là gì cả, chẳng ai nghĩ tới hai bên lại có liên quan đến nhau?

Điều này chưa đủ khiến người kinh ngạc, điều khiến mọi người kinh ngạc chính là Trác Khiêm vì một chuyện bé như hạt vừng lại đích thân xuất hiện, tại sao chứ?

Do công ty Diên Vĩ có ý nghĩa đặc biệt với Trác tổng, hay là do một MC không mấy nổi tiếng mà xuất đầu lộ diện?

Lục Thế Kiệt nghĩ mà toát mồ hôi lạnh, hôm qua đài trưởng Viên gọi tới báo rằng không thu phục được Nhuế Ngạn, ông ta vốn dĩ định tự mình tới gặp người của Diên Vĩ, chẳng qua chỉ là công ty video nhỏ, Lục gia vươn một ngón tay là có thể nghiền nát, bọn họ bị dọa dẫm sẽ không dám cứng rắn nữa, tuy nhiên không ngờ rằng sau lưng lại liên quan đến Trác Khiêm.

Song nghĩ lại, may mà vừa rồi ông ta chưa nói gì, nếu Nhuế Ngạn có thể tạo quan hệ tốt với Trác gia, để Trác gia mở đường cho thì bọn họ cũng không cần vẫy đuôi lấy lòng Vương tổng nữa.

Nghĩ vậy, sắc mặt Lục Thế Kiệt dần tốt lên.

“Chẳng phải cháu trai đây sao? Thật là trùng hợp!” Lục Thế Kiệt cười chào hỏi.

Trác Khiêm ra vẻ như mới nhìn thấy ông ta, không mặn không nhạt gật đầu: “Đúng vậy, thật là trùng hợp, không ngờ chú Lục cũng có chân ở đài truyền hình, Lục gia nhúng tay được vào ngành sản xuất, thật khiến người khác bội phục.”

Trong lời nói của Trác Khiêm tràn ngập ý trào phúng, sắc mặt Lục Thế Kiệt trắng bệch.

Rõ ràng Trác Khiêm không muốn dong dài với Lục Thế Kiệt, trực tiếp nhìn về phía Nhuế Ngạn: “Tôi nghe giáo sư Hạ nói chương trình của cô gặp chút vấn đề phải không?”

Đài trưởng Viên lập tức căng thẳng nhìn về phía Nhuế Ngạn, sợ cô nói ra những lời không thỏa đáng.

Trác Khiêm đã đến căn bản không cần phải nói gì, chỉ đứng thôi cũng đã thắng.

Trong lòng đài trưởng Viên đã bắt đầu chửi má nó, chuyện này đài truyền hình vốn không có ý gì, hợp tác với Diên Vĩ là đài trưởng quyết định, chương trình của Nhuế Ngạn ông ta cũng không quan tâm, nguyên nhân lớn nhất thúc đẩy việc này chính là vì Lục Thế Kiệt, hai bên đều có lợi, còn có thể lấy lòng Lục Thế Kiệt, cớ sao mà không làm?

Chỉ là không ngờ sự việc lại phát triển đến bước này, ông ta hận không thể lập tức bán đứng Lục Thế Kiệt, nhưng ông ta cũng không đắc tội nổi với Lục gia.

Nhuế Ngạn suy nghĩ, rũ mắt: “Không có vấn đề gì cả, nếu có vấn đề đài trưởng Viên cũng sẽ hỗ trợ giải quyết, để Trác tổng phải lo lắng rồi.” Trong chốc lát, Nhuế Ngạn đã nghĩ xong đầu đuôi ngọn nguồn, lời Bân Tử nói chỉ sợ không hoàn toàn đúng, mấy năm nay, Diên Vĩ phát triển thuận buồm xuôi gió, phần lớn là nhờ có công của người đầu tư, mà hiện tại, vị Trác tổng này thật sự giúp cô giải quyết vấn đề, có gì đợi đến lúc gặp chú Tiểu Trác hỏi lại rõ ràng là được.

“Đúng đúng đúng.” Đài trưởng Viên không ngừng gật đầu: “Chương trình được ghi hình rất thuận lợi, cho dù có vấn đề thì tôi cũng sẽ lập tức giải quyết, Trác tổng cứ yên tâm đi.”

Mày Trác Khiêm khẽ nhướng lên, cô nhóc này phản ứng nhanh đấy, thật ra nếu chuyện này được làm rõ đến cùng cũng không tốt với cô, dù sao sau này cô còn phải ghi hình ở đài truyền hình, đài trưởng Viên làm việc cả đời ở đây, quan hệ rắc rối, nếu thật sự ầm ĩ với ông ta, chuyện lớn anh ấy có thể giúp cô giải quyết, nhưng chuyện nhỏ sợ rằng sẽ kéo đến không ngừng.

“《 Hoa diên vĩ nói nhỏ 》 là chương trình nổi tiếng của công ty Diên Vĩ chúng tôi, lần này hợp tác với đài truyền hình chúng tôi vô cùng mong chờ.” Trác Khiêm đổi giọng: “Cuối tuần công ty chúng tôi sẽ ra mắt mẫu điện thoại mới, tôi định để Nhuế Ngạn quảng cáo trong chương trình này.”

Trác Khiêm duỗi tay đưa ra một con số, mắt đài trưởng Viên lập tức toả sáng.

Những nơi như đài truyền hình chỉ quan tâm đến lợi ích, vì vậy không có gì trực tiếp hơn tiền.

Còn Lục gia, Trác Khiêm nhìn thoáng qua Lục Thế Kiệt, đó không phải chuyện của anh ấy.

Không đợi đài trưởng Viên bày tỏ niềm vui sướng của mình……

“Cộc cộc cộc” tiếng đập cửa cắt ngang lời đài trưởng Viên, trợ lý lại xuất hiện trước cửa: “Đài trường, có vị tiên sinh nói muốn gặp ngài.”

“Hiện tại tôi không muốn gặp khách.” Đài trưởng Viên trừng anh ấy một cái: “Hiện tại tôi đang gặp một vị khách rất quan trọng, lát nữa rồi…”

“Chào mọi người.” Không đợi đài trưởng Viên nói xong, một người đàn ông mặc áo T-shirt trắng cùng quần jean màu xanh nước biển cười tủm tỉm xuất hiện trước cửa.

“Vị này chính là…” Đài trưởng Viên nhìn về phía trợ lý, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, khách không mời lần lượt mà đến.

Trợ lý khóc không ra nước mắt, Trác tổng là người của Diên Vĩ, vốn dĩ đã hẹn trước, còn người xa lạ này lại là người do bên trên gọi xuống giới thiệu tới.

“Tôi là người của xưởng rượu, hôm nay đến đây mua quảng cáo.” Người đàn ông tự giới thiệu.

“Xưởng rượu?” Đài trưởng Viên nhíu mày: “Đài truyền hình chúng tôi có tổ quảng cáo riêng, tiểu Lý, cậu dẫn vị tiên sinh này qua đi.”

“Không, tôi muốn chính chương trình của tiểu thư Nhuế Ngạn đây quảng cáo tài trợ.” Người kia tự giác đi vào phòng khách, hơn nữa đã đóng cửa lại, nhốt trợ lý ở ngoài cửa, sau đó ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Trác Khiêm.

Lại là Nhuế Ngạn, lại là một người vì Nhuế Ngạn tới, đài trưởng Viên thầm chửi má nó, ông ta chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, ngay cả bên xưởng rượu cũng tới.

Lục Thế Kiệt ngồi lặng thinh, mày nhíu chặt, người đàn ông kia trông rất quen.

“Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Tống, đầy đủ họ tên là Tống Mạc Ngu, bố tôi họ Tống, mẹ tôi họ Mạc, bà nội tôi họ Ngu, cho nên tôi tên là Tống Mạc Ngu.”

Không biết có phải ảo giác hay không, từ khi Tống Mạc Ngu tiến vào, Nhuế Ngạn cảm giác toàn bộ không khí trong phòng đều thay đổi, mà ngọn nguồn thay đổi chính là Trác Khiêm, trước đó tuy nghiêm túc nhưng còn ôn hòa, nay đột nhiên trở nên lạnh lẽo, còn tràn ngập sự tức giận, dường như chỉ trong thoáng chốc sẽ nổ tung.

Nghe thấy tên Tống Mạc Ngu, độ giật mình của Lục Thế Kiệt không thua gì khi nhìn thấy Trác Khiêm, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, có thể đài trưởng Viên không biết anh ấy là ai, tuy nhiên người làm ăn, nhất là những nhà có ý định phát triển ở nước ngoài thì không ai không biết đến Tống Mạc Ngu, khôn khéo cơ trí, đánh đâu thắng đó, trong làm ăn hoặc là bạn, hoặc là cách anh ấy thật xa, tuyệt đối không nên đối địch, nếu không bản thân chết như thế nào cũng không biết đâu.

Nhưng nghe đồn Trác Khiêm và Tống Mạc Ngu là đối thủ một mất một còn.

Lục Thế Kiệt nhìn thoáng qua Trác Khiêm, từ sau khi Tống Mạc Ngu tiến vào, Trác Khiêm không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn.

Dường như lời đồn không hề giả.

“Hiện tại Tống tiên sinh về nước buôn bán sao?” Lục Thế Kiệt sợ trưởng đài Viên nói lời gì đó đắc tội người ta nên đành mở miệng hỏi.

Thấy Lục Thế Kiệt cẩn thận hỏi hạn, đài trưởng Viên nháy mắt hiểu ra rằng người này cũng không thể động chạm.

Hôm nay rốt cuộc bị sao thế này, toàn nhân vật tiếng tăm tới làm khách.

“Đúng vậy, tôi về nước rồi, ông chủ bây giờ của tôi mở xưởng rượu.” Tống Mạc Ngu mỉm cười, môi hồng răng trắng, không hề giống một người đàn ông sắp 30 tuổi, ngược lại như là mười bảy mười tám tuổi, thoạt trông rất vô hại.

Trác Khiêm hừ mạnh một tiếng, trong giọng không hề che dấu vẻ giễu cợt.

“Tôi đã xem chương trình của tiểu thư Nhuế Ngạn, rất phù hợp với xưởng rượu của chúng tôi cho nên ông chủ của tôi định mua quyền sở hữu quảng cáo.” Tống Mạc Ngu làm như không thấy vẻ giễu cợt của Trác Khiêm, nói ra mục đích của mình.

“Không biết xưởng rượu của Tống tổng sản xuất loại rượu gì?” Lục Thế Kiệt khá tò mò, vị Tống tổng này tốt nghiệp ở MIT, đã làm CEO cho rất nhiều công ty nước ngoài, cũng là người từng làm mưa làm gió, tóm lại không thể tùy tiện tìm một cái xưởng rượu làm tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ chứ?

“À, rượu nho đỏ, rượu nho trắng cũng có, nếu Lục tổng muốn, tôi có thể miễn phí…… Ngại quá, không phải xưởng rượu của tôi, không thể làm chủ được, nhưng Lục tổng mua hai bình tôi có thể tặng ông một chai.”

Thế mà cũng nói được, mua hai bình tặng một chai? Một chai Cao Lương mười tệ sao?

Lục Thế Kiệt không quan tâm tới lời anh ấy nói, vẫn rất nghi ngờ: “Xưởng rượu của cậu ở đâu thế, hôm nào tôi ghé thăm.” Trước đây nghe nói Trác Khiêm cùng với vị Tống tổng này chiến nhau rất hăng, sau đó vị Tống tổng này chợt biến mất, chẳng lẽ thật sự nghèo túng?

“À, không xa, nó nằm ở một thị trấn nhỏ của Pháp, ngồi máy bay rồi đi một chuyến tàu hỏa là đến.” Tống Mạc Ngu cười tủm tỉm.

……

Một lúc sau…

“… Đây là rượu nho ở trang viên Pháp đúng không?” Đài trưởng Viên đánh giá mùi vị.

“Các ông quen nói trang viên rượu nho sao?” Tống Mạc Ngu ra vẻ kinh ngạc: “Quả nhiên ông chủ của tôi chẳng khác gì người tối cổ, suốt ngày nói mở xưởng rượu bán rượu, đúng là đồ nhà quê!”

“……” Lục Thế Kiệt giật giật khóe miệng, đầu óc CEO công ty niêm yết thật không bình thường.

“Vì thế rượu vang đỏ của chúng tôi rất phù hợp với chương trình, lúc trò chuyện ưu nhã uống một ly rượu vang, thêm một đĩa nhỏ chao, thật là ngon!” Tống Mạc Ngu nói đến đó bỗng chép miệng.

……

“Đề nghị của Tống tổng rất tốt, chẳng qua vừa rồi Trác tổng đã mua quyền sở hữu quảng cáo, Tống tổng chậm mất một bước rồi.” Đài trưởng Viên cảm thấy đầu hơi đau, chuyện gì thế này.

“Vậy ư?” Tống Mạc Ngu nhíu nhíu mày nhìn về phía Trác Khiêm: “Trác tổng, anh cũng muốn mua?”

Trác Khiêm cảm thấy tim gan tì phổi thận đều không ổn, anh ấy đấu với Tống Mạc Ngu năm sáu năm, vất vả lắm mới đợi được đến ngày đối phương ngã ngựa, Tống Mạc Ngu lại xách mông trở thành cánh tay đắc lực của người khác.

Cái khó ở chỗ người kia lại là người anh ấy vĩnh viễn không động tới.

“Đúng vậy, tôi muốn.” Trác Khiêm nhìn đối thủ mạnh trong thương giới trước đây, bình tĩnh nói.

Tống Mạc Ngu gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, suy tư nửa phút, đột nhiên nhìn về phía anh ấy: “Không, anh không muốn.”

Trác Khiêm: “……”

Tống Mạc Ngu chợt cong cong môi: “Nào, Trác tổng, nói anh không muốn đi.”

Trác Khiêm suýt nữa bị tức chết, ngực phập phồng, nhịn mãi: “Hà cớ gì phải mua đứt, có hai quảng cáo cũng đâu phải không thể, quảng cáo điện thoại với rượu vang đâu có xung đột gì.”

“Không, ông chủ của tôi muốn mua đứt quyền quảng cáo cơ.” Tống Mạc Ngu nhìn Trác Khiêm, trong mắt mang theo khiêu khích: “Trác tổng có ý kiến gì?”

“……” Trác Khiêm gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không có ý kiến.”

Điều này đã nằm trong dự đoán của Tống Mạc Ngu, làm một tên cuồng em trai, anh ấy có thể có ý kiến gì chứ.

Trong làm ăn, anh ấy đấu với Trác Khiêm nhiều năm như vậy cũng không thể đánh bại đối phương, càng chưa từng thấy đối phương chịu thiệt, ấy thế mà hôm nay, tên cáo mượn oai hùm trong thương nghiệp lại phải thỏa hiệp, thật sự rất sung sướng.

“Được rồi, quyết định vậy đi.” Tống Mạc Ngu mỉm cười với đài trưởng Viên, rút một tờ chi phiếu ra ném lên trên bàn.

Những việc này thật ra chỉ cần nói với bộ phận quảng cáo là được, nhưng ông chủ nói rất đúng, ném chi phiếu càng kích thích.

Quả nhiên, đài trưởng Viên nhìn thấy tờ chi phiếu kia thật sự bị kích thích tới.

Thật ra điều càng gây kích thích chính là thái độ của Trác tổng, không ngờ anh ấy lại để mặc người này “tác oai tác quái”, người có thể khiến Trác Khiêm cúi đầu trước mặt mọi người, rốt cuộc ông chủ sau lưng Tống tổng có thân phận gì?

“Có thể mua đứt, nhưng trước đó đã ghi hình một kỳ, cũng có tiết mục tài trợ…… Cái này……” Đài trưởng Viên lắp bắp.

“Không sao, tôi tin tưởng đài trưởng Viên có thể giải quyết vấn đề này.” Tống Mạc Ngu ngẫm nghĩ: “Kỳ quay với Cao Tường phải không, cắt hết quảng cáo đi, thật ra kỳ đó có thể không phát sóng…”

Trông đài trưởng Viên muốn lắc đầu, Tống Mạc Ngu vội nói: “Nếu thật sự muốn phát sóng thì nên kéo dài thời hạn, người được chọn cho kỳ đầu tiên tôi đã nghĩ kỹ thay ông rồi.”

“Ai vậy?”

“Ảnh đế Trác Hiểu Thiên rất thu hút, sao, cậu ấy quá nổi ư?”

Khóe miệng đài trưởng Viên run rẩy, bọn họ đương nhiên biết ảnh đế rất thu hút, chỉ có điều không thể mời được người tới!

“Cậu ấy không rảnh.” Trác Khiêm nhíu mày, nói xen vào, không muốn Tống Mạc Ngu đạt được ý nguyện.

“Không, cậu ấy có rảnh.” Tống Mạc Ngu mỉm cười: “Thời gian tựa như bọt biển, ông chủ của tôi sẽ bảo cậu ấy sắp xếp lịch tới.”

“……” Trác Khiêm lạnh mặt, cậu lợi hại, cậu định đoạt.

Cuối cùng Trác Khiêm cũng hiểu A Lương định làm gì, nếu A Lương nhận được tin, nên biết hôm nay anh sẽ qua, mà A Lương lại để đối thủ một mất một còn của anh là Tống Mạc Ngu đến đây, gây chuyện thế này, A Lương đang lợi dụng anh rồi.

Đài trưởng Viên xem như hoàn toàn hiểu rõ, cho dù là Trác Khiêm hay là vị Tống Mạc Ngu này, còn cả ông chủ của Tống Mạc Ngu đều tới đây chống lưng cho Nhuế Ngạn.

Cướp quyền tài trợ quảng cáo, dùng tiền vả mặt, có tiền đều là bố!

Tống Mạc Ngu đến gần Trác Khiêm, ngoài cười nhưng trong không cười: “Trác tổng, biết thế nào là chỗ dựa vững chắc không? Để lộ hết ra bên ngoài không làm người khác chấn động được, anh thử ngẫm lại xem, người bí ẩn mà ngay cả Trác gia cũng phải cúi đầu, quá ư là ngầu luôn.”

Trác Khiêm sửa sang lại tây trang, rũ tay áo rời đi.

Anh mà cuồng em trai thì anh xác định bản thân đã thua trên vạch xuất phát rồi.

Tống Mạc Ngu vui vẻ đi tới bên cạnh Nhuế Ngạn: “Nhuế tiểu thư, nếu chúng ta đã sắp hợp tác rồi, không bằng theo dõi Weibo của nhau luôn nhỉ?”

Nhuế Ngạn không cảm thấy yêu cầu này có gì quá mức, dứt khoát lấy điện thoại ra cho Tống Mạc Ngu tìm tài khoản Weibo của mình: Rượu vang đỏ bán bên lề đường.

Thật là đơn giản, vậy mà có tới trăm nghìn fans.

Weibo của Nhuế Ngạn không theo dõi nhiều người, chỉ cần theo dõi ai cũng rất dễ khiến fans chú ý, “Rượu vang đỏ bán bên lề đường” mà Nhuế Ngạn mới theo dõi lại nhanh chóng like Weibo của một người.

Chú bộ đội: Trang viên rượu nho đỏ Burgundy ở Pháp, uống được không!

Dòng trạng thái Weibo này được đăng từ ngày hôm qua, bình luận bên dưới đã sắp lên hàng chục nghìn, tất cả đều là lời fans CP chửi đổng.

【 Trang viên rượu nho ở Pháp, uống được không? Ra vẻ hơi quá đấy. 】

【 Anh chàng thích ra vẻ này, uống được không, cho rằng đấy là xái rượu à? 】

【 Anti, đừng làm loạn nữa, có làm loạn thì chị yêu của chúng tôi cũng sẽ không nhìn thấy mi đâu. 】

【 So với Tường Tử của chúng tôi thì anh cũng chẳng bằng một sợi tóc 】

……

“Rượu vang đỏ bán bên lề đường” không chỉ like mà còn bình luận: Ông chủ… Hiện tại tôi từ chức còn kịp không?

Fans ngây người, người Nhuế Ngạn vừa mới theo dõi lại like và bình luận vào dòng trạng thái của anti, người đó còn gọi anti là ông chủ?

Hết chương 36

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Ghen

Copyright © 2022 - MTruyện.net