Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Tôi cảm thấy tôi đã gặp phải mối nguy lớn nhất từ khi sinh ra đến nay.
“Mấy người đừng có làm bậy!” Hai tay tôi bảo vệ trước ngực, cố gắng ra vẻ độc ác nhưng giọng đã có chút run run, “Mấy người sẽ hối hận! Tôi là đệ tử thứ tư của Kế Môn, rất thân thiết với lão đại của mấy người ! !”
Nói xong tôi lại lùi về phía sau một bước, chạm phải bức tường đá lạnh lẽo sau lưng. Cây khô che phủ bức tường đá làm lưng tôi đau đớn.
Ba đệ tử Thiếu Dương xa lạ đứng trước mặt tôi cười cười. “Cô cho rằng bọn ta là trẻ con ba tuổi sao? Kế Môn sẽ có loại đệ tử không ra nổi một chiêu như cô sao?”
“Tôi không nói linh tinh! Tôi nói thật! Tôi. . . . . . Tôi còn là chủ nợ của Tiêu Long Vũ ở Kế Môn đấy! !” Tôi tuyệt đối không ngờ, đường đường là một cô gái hiện đại, trong tình huống nguy hiểm vẫn phải dựa dẫm vào đàn ông.
“Toàn nói linh tinh! Tiêu thiếu hiệp là ai, là người mà cô có thể bắt quàng làm họ sao? Ngay cả quần áo mặc cũng chẳng giống ai. . . . . .” Kẻ cầm đầu không kiên nhẫn nói. Một kẻ khác cười gian, đi lên muốn bắt lấy tay tôi.
Đầu tôi trống rỗng. Giật mình nhận ra mình đã xuyên không nửa năm, ngoài mấy chiêu thức đơn giản và ba thức Định Khôn mèo cào thì chẳng còn gì. Bắc Minh Thần Công trong truyền thuyết đâu? Lăng Ba Vi Bộ đâu? Hàng Long Thập Bát Chưởng đâu? Vì sao lần nào Tiêu Long Vũ cũng có thể ra chiêu, kỹ năng vô cùng cool ngầu? Đến lượt tôi thì lại không dùng nổi chiêu nào? !
Tôi không rõ cảm giác trong lòng tôi lúc này là gì. Phẫn nộ? Sợ hãi? Hối hận? Có lẽ mỗi thứ đều có một ít. Tôi dán sát vào tường đá phía sau, nhìn hai người đàn ông xoa tay đi đến trước mặt tôi, sau đấy bổ nhào tới.
Mắt tôi vừa nhắm lại, cảm thấy trên người đột nhiên lành lạnh. Gió rét mùa đông thổi vào bàn tay trống rỗng của tôi, cô độc như vậy, lạnh lẽo như vậy. Tôi cảm thấy một nỗi nhực nhã không gì sánh được, hai người kia không chỉ giẫm lên danh dự của tôi, còn cướp đi thứ quý giá nhất của tôi tối nay——
. . . . . . Con gà rừng trong lòng tôi bị cướp đi rồi TAT
Nhìn bóng lưng ba đệ tử Thiếu Dương nghênh ngang rời đi, tôi siết chặt hai nắm đấm, không thể kìm chế được cơn bão giận dữ trong lòng.
Được lắm, được lắm. Bắt nạt tôi phải không? Dương Quách tôi thề tại đây, không đội chung trời với kẻ cướp gà! Một ngày nào đó, tôi sẽ luyện được 56 thức Định Khôn của Kế Môn, sau đấy giết các người 100 lần 100 lần! ! !
Tôi đứng tại chỗ tức giận đến run rẩy, hoàn toàn không chú ý tới cách đó không xa truyền đến tiếng loảng xoảng và tiếng kêu thảm thiết. Cho đến khi một bàn tay cầm gà rừng đưa đến trước mặt tôi, tôi mới hoàn hồn.
Tôi ngơ ngác nhìn con gà rừng bị cướp đã ngất đi, rồi nhìn theo cánh tay kia đến thiếu niên đang mỉm cười đứng bên cạnh.
Mao Mâu.
Phía sau anh ta hơn mười mét chính là ba kẻ khốn kiếp bất tỉnh nhân sự bị xếp chồng lên nhau.
“Dương cô nương, rất xin lỗi. Chúng sư đệ của ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cướp. . . . . . .À . . . . . Gà của cô. Cô đừng giận, ta chịu tội với cô.” Mao Mâu nói xong còn ôm quyền hành lễ với tôi, đáng tiếc tay đang cầm con gà, nhìn buồn cười muốn chết. Tôi vốn đang cảm động, nước mắt lập tức chảy ngược về, chuyển thành cố gắng nín cười.
Vì che giấu, tôi vội vã phóng khoáng xua tay, nói: “Thôi, nể mặt huynh, tôi người lớn không chấp nhặt lỗi của trẻ con. Huynh tránh ra đi, tôi đá chúng mấy phát là được.”
Dưới ánh trăng, sắc mặt Mao Mâu trở nên khó coi, gương mặt màu mạch có xu thế biến thành Bao Công. Tôi vội an ủi anh ta: “Huynh yên tâm, tôi nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình, cũng đỡ phiền huynh sau này phải xử lý theo quy định của môn phái.”
Đánh người (không thể phản kháng) quả nhiên có ích cho sức khỏe. Tôi đánh ba đệ tử Thiếu Dương bị ngất kia xong mới hiểu được đạo lý này. Chẳng trách Tiêu Long Vũ không có việc gì làm thì toàn thích bắt người làm bao cát! Nếu tôi cũng đạt đến trình độ oai phong một cõi, hằng ngày hành hiệp trượng nghĩa, chắc chắn vừa có lợi cho thân thể, vừa được danh tiếng.
Khi tôi phát tiết xong xoay người lại nhìn Mao Mâu đã ôm mặt quay đầu đi đứng cách đó năm mét. Tôi không để ý đến vẻ bi thương của anh ta chút nào, sảng khoái tinh thần hỏi: “Đúng rồi, Meo Meo, sao anh lại ở đây?”
Gương mặt khóc lóc của Mao Mâu vặn vẹo, vẻ mặt lại có chút trốn tránh. Anh ta ho vài tiếng, cuối cùng mới nói lắp ba lắp bắp: “Ta. . . . . . Ta đến hái mai. . . . . . Hoa mai. . . . . .”
Hái hoa mai?
Đêm hôm khuya khoắt, đến hái hoa mai?
Không đợi tôi nghĩ nhiều, chợt nghe anh ta hỏi lại: “Dương cô nương, sao cô lại đến chỗ hoang vu thế này?”
“À, cái này. . . . . .” Tôi bỗng xấu hổ, “Hôm nay vừa đến núi Thanh Trừng đã phải huấn luyện cả ngày, tôi thấy các sư phụ đều rất mệt, muốn nấu canh gà cho họ uống. . . . . .”
Tôi nói dối, thật ra tôi chỉ muốn nấu cho Tra Chí Cực bồi bổ. Mà tôi là người kín đáo có văn hóa, yêu thích và quan tâm trong lòng không nên thể hiện trắng ra như vậy.
“. . . . . . Cho nên cô liền. . . . . . Hơn nửa đêm đến đây. . . . . . Bắt. . . . . . Bắt gà?”
Tôi thành thật gật đầu.”Meo Meo, anh nên chữa tật nói lắp đi.”
Nụ cười của Mao Mâu trở nên có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn đẩy đẩy tôi, cầm con gà rừng kia lên nhìn, chân thành khen ngợi kỹ thuật tay không bắt gà cao siêu của tôi.
“Ừ.” Tôi gật đầu, cảm ơn lời ca ngợi của anh ta, “Kỹ thuật cao siêu là đúng. Nhưng anh có phiền nếu tôi hỏi một vấn đề không?”
“Dương cô nương đừng ngại, cô cứ hỏi.” Anh ta mỉm cười nói.
“Tay anh chạm vào đâu vậy?” Mắt tôi khép hờ, nhìn khuỷu tay anh ta đang chạm lên ngực tôi.
Mao Mau nhìn theo ánh mắt tôi, một giây sau hít một hơi thật sâu, giữ tư thế ngửa ra sau lùi một bước. “Xin. . . . . . Xin lỗi, tôi. . . . . . Tôi không cố ý, thật. . . . . . Thật ra là vì. . . . . . Hoàn toàn không cảm nhận được gì. . . . . .”
Tôi tin anh không cố ý, mà tôi càng tin anh nói nửa cuối câu là muốn chết rồi. =皿=
Tôi không nói gì, xắn tay áo lên. Mao Mâu chắc cũng đoán được tội của mình không thể tha thứ, bèn tự giác ôm đầu cho tôi đánh. Tôi đang mài dao xoèn xoẹt chuẩn bị đại khai sát giới, lại đột nhiên nghe thấy trong bụi cỏ cách đó không xa vang lên một tiếng cười lạnh quen thuộc.
Rất quen. . . . . .
Giọng nói quen thuộc mang theo sự châm chọc, từ từ chậm rãi nói: “Ít nhất không lõm ở sau, ta nghĩ thế là vẫn còn may đấy.”
————
【 Thời gian lùi về bốn ngày trước 】
Buổi sáng trước khi xuất phát đi huấn luyện, sư phụ mới nói với tôi, nghi thức khai mạc đợt huấn luyện trong ngày đầu tiên phải mặc lễ phục. Tôi không có quần áo, bây giờ may cũng không kịp, đành phải đi tìm Ngụy Ba Như để mượn.
Tôi nhìn đống váy lụa lộng lẫy chất đầy ngăn tủ, trong lòng thở dài một hơi. Ngụy Ba Như chắc hẳn xuất thân là tiểu thư con nhà giàu, quần áo không chỉ đẹp đẽ quý giá, sắc màu tươi đẹp, hơn nữa đều vô cùng. . . . . . Tôn dáng người. Dưới ánh mắt kỳ quái của Ngụy Ba Như, tôi chọn một bộ về phòng thay, lại đứng soi gương một lúc lâu, cuối cùng mới lấy hết dũng khí ra khỏi cửa phòng.
Tôi lượn lờ trong đạo trường một lúc lâu mà cũng không gặp được ai. Vì vội vàng muốn biết hình tượng mới của bản thân như thế nào, tôi đi tìm Tra Chí Cực.
Lần này tôi đã rút kinh nghiệm từ hiện trường ướt át lần trước nên gõ cửa. Kết quả Tra Chí Cực vừa mở cửa liền trợn mắt há mồm nhìn tôi, không nói một câu nào, đến khi tôi đi rồi cằm vẫn chưa khép vào. Xế chiều hôm đó, tôi chợt nghe thấy tin đại đệ tử Kế Môn đang luyện kiếm thì run tay chém Trúc Quan Âm của sư phụ ra làm tư, đương nhiên chuyện đấy nói sau.
Tôi vô cùng buồn bực trở về sân của mình, chân trước vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Tiêu Long Vũ từ phòng đi ra. Anh ta nhìn thấy tôi, phản ứng chẳng khác gì Tra Chí Cực, khiếp sợ rất lâu vẫn không hoàn hồn, sau đấy. . . . . . Đột nhiên cười như điên.
Tôi lườm anh ta.”Cười đủ chưa?”
Anh ta lắc đầu: “Bộ váy này. . . . . . Muội kém Ngụy Ba Như không chỉ một vạn tám nghìn dặm đâu.” Anh ta dừng lại thở hổn hển một lúc, lại vẫy vẫy tay, “Không được không được, hại mắt lắm đấy . . . . . Muốn ta tìm cho muội cái áo choàng trước kia ta hay mặc không? Dù sao muội cũng không có ngực.”
Không nói nửa cuối câu anh sẽ chết sao?
【 thời gian lùi về ba ngày trước 】
Trên đường đến núi Thanh Trừng, tôi ngồi trong xe ngựa, hai tay lắc lắc không khí, tưởng tượng ra đấy là đầu của Tiêu Long Vũ. Hai ngày sau khi đi vào ranh giới núi Thanh Trừng, tôi mới bình thường lại, vén rèm lên nhìn phong cảnh bên ngoài. Xe ngựa chạy trên đường núi vòng vèo yên tĩnh, cây cổ thụ che trời lướt qua hai bên, núi non trùng trùng điệp điệp xen lẫn.
Đến núi Thanh Trừng đã là giữa trưa. Người của các phái khác cơ bản đã đến đông đủ rồi. Người tham gia hợp huấn lần này nhiều hơn đại hội Hoằng Võ rất nhiều, ít nhất cũng có năm sáu trăm người. Khi lên núi đều đi rất chậm nên nhìn có vẻ thật đồ sộ.
Thanh Trừng là một ngọn núi rất lớn, gồm một đỉnh núi cao nhất và vô số dãy núi tạo thành. Đầu tháng giêng là lúc tuyết rơi nhiều trên núi, lạnh rùng mình, đường núi vô cùng khó đi.
Trải qua nửa năm rèn luyện, thể lực của tôi đã tốt hơn rất nhiều, không đến nỗi ngay cả leo núi cũng không leo được. Đến đỉnh cao nhất, nghỉ hồi sức một lúc, ăn cơm trưa xong sẽ tiến hành tập huấn. Tra Chí Cực nói với tôi, buổi chiều phải vận động rất nhiều, nên ăn cho no. Kết quả một bé mập mười tuổi của phái Tú Hoa ăn quá nhiều, ăn xong chưa được bao lâu đã bắt đầu huấn luyện. Vậy nên di chuyển, chân pháp, càng không ngừng di chuyển, chân pháp. . . . . . Vì thế thằng bé nôn ra, nôn đến mức vàng cả mặt, vẻ mặt dại ra. Tôi đứng yên phía sau hàng ngũ, nhìn đệ tử béo kia được đỡ xuống.
Cậu ăn gì cũng phải kiềm chế chứ. Ăn vào là nôn, ăn vào là nôn. . . . . .
Buổi chiều kết thúc huấn luyện, tôi vui vẻ hào hứng đi ngâm nước nóng, nghe được không ít chuyện buôn dưa lên, ăn xong cơm chiều mặc một một bộ quần áo bình thường vào núi bắt gà. Kết quả. . . . . . Liền gặp phải mấy đệ tử Thiếu Dương không học vấn không nghề nghiệp cướp gà rừng của người khác.
【 Thời gian lùi về lúc này 】
“Ít nhất không lõm ở sau, ta nghĩ thế là vẫn còn may đấy.”
Tiêu Long Vũ thản nhiên từ trong bụi cỏ ngồi dậy, nhả nhánh cỏ đang ngậm trong miệng ra.
Hóa ra thằng nhãi này từ nãy đến giờ luôn ngồi đây xem kịch? Nhìn ba tên Thiếu Dương khốn kiếp cướp gà của tôi? ! Anh ta có biết “yêu thương đồng môn” là cái gì không? ! !
Tôi nén giận, tóm chặt gáy Mao Mâu, thấp giọng dữ dằn nói bên tai anh ta: “. . . . . . Dám nói ra tôi giết anh đấy! Nghe không!”
Mao Mâu gật đầu như giã tỏi.
“Lấy ông nội huynh ra thề! Nhanh!”
“Tôi thề bằng ông nội tôi.”
Lúc này tôi mới yên tâm, quay đầu lại nhìn Tiêu Long Vũ đang gom nhánh cây châm lửa. “Huynh làm gì đấy?”
Anh ta lấy gà rừng từ tay Mao Mâu, thuần thục vặn cổ nhổ lông lột da: “Nướng gà.” Giọng nói đầy vẻ ti tiện muốn độc chiếm.
Vì thế, sự tình biến thành tôi, Mao Mâu, Tiêu Long Vũ đêm hôm khuya khoắt nướng gà dã ngoại trong tuyết – nếu không để ý đến ba tên Thiểu Dương hôn mê chưa tỉnh cách đó không xa.
Tay mỗi người chúng tôi cầm một cành cây xiên một miếng gà, ngồi quanh ngọn lửa không nói gì. Mao Mâu nhìn tôi, rồi nhìn Tiêu Long Vũ, rồi lại nhìn tôi, lại nhìn Tiêu Long Vũ, cuối cùng do dự hỏi: “Hai người. . . . . .”
“Tôi là chủ nợ của anh ta.” Không đợi anh ta nói xong, đã tuyên bố.
Tiêu Long Vũ cười nhạo: “Chủ nợ? Muội còn nhỏ cần nhiều tiền vậy làm gì? Đi nâng ngực sao?”
Tôi bẻ gãy cành cây trong tay, mặc kệ chân gà rơi xuống đất, quát Tiêu Long Vũ: “Muội tìm người tới giết huynh ! !”
Tiêu Long Vũ hừ hừ hai tiếng, nhíu mày nhìn tôi. “Ta sẽ nói với họ ‘giết Dương Quách ta trả gấp đôi’.”
Tôi: “. . . . . .”
“Nhưng vẫn phải theo thứ tự.” Mao Mâu ở bên chen miệng nói, “Cho dù có tiền trả thù thì cũng phải sống sót qua lần ám sát đó đã.”
Tôi không nhịn được quay đầu nhìn anh ta: “Mao Mâu, huynh thật chuyên nghiệp. . . . . .”
“Chắc chắn là chuyên nghiệp rồi, vì đã bị người ta giết nhiều lần rồi.”
Tôi ngạc nhiên.
Mao Mâu mỉm cười, nhét cánh gà mình đã nướng chín vào tay tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy tiếng hét cực kỳ bi thảm vang lên trong trong khu rừng sâu phía sau. Gió lạnh thấu xương, như ác quỷ hút máu bên tai, làm người ta sởn tóc gáy.
Đó là tiếng người, nhưng lại thê lương không giống người, kết hợp với tiếng bước chân vội vàng lúc có lúc không,vọng lại không ngừng giữa núi rừng, vô cùng quái dị.
Cánh gà trên tay tôi lại rơi xuống đất.
Tôi nhìn Mao Mâu, rồi nhìn Tiêu Long Vũ. Run rẩy hỏi: “Buổi chiều ở suối nước nóng. . . . . . Bọn họ nói trên đỉnh núi cao nhất có một con ma, chẳng lẽ. . . . . . Là thật sao?”
Tiêu Long Vũ cười ấm áp với tôi, nhưng vẻ mặt lại từ từ thay đổi, lúc là người thường, lúc là ác quỷ.
“Đúng vậy, giờ muội mới biết sao?”