Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pinkie
Trên đường từ bệnh viện trở về, Vân Thư vẫn không nói chuyện, có đôi khi sẽ bướng bỉnh đá đá mấy cục đá trên mặt đất. Người trên xe buýt vẫn rất nhiều, vóc dáng Vân Thư không cao, lại đứng ở giữa nên tay không thể bám vào thanh cột được.
Giang Tùy cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô một câu: “Đứng không vững thì túm lấy quần áo của anh.”
Vân Thư rối rắm một lúc, lúc đầu cũng không có túm lấy nhưng sau khi xe bị xóc nảy một cái, làm cho cô thiếu chút nữa té ngã, thì mới vươn hai cái tay bé nhỏ, gắt gao nắm chặt lấy góc áo của anh.
Đến trạm xe buýt, ngay lập tức Vân Thư buông lỏng tay đang nắm góc áo anh ra. Giang Tùy nhìn áo của mình bị nhăn nhúm một chỗ, tầm mắt chậm rãi nhìn về bóng dáng nhỏ bé phía trước, ôn nhu dặn dò một câu: “Cẩn thận một chút.”
Vân Thư dừng lại chờ anh.
Giang Tùy cố ý thả chậm bước chân, thích ứng với tốc độ của cô, hai người không nhanh không chậm đi về phía trước.
Đi qua ngõ nhỏ, rồi tới dưới lầu. Hành lang có chút hẹp, hai người không thể đi song song mà chỉ có thể một trước một sau đi lên.
Vân Thư đi qua chỗ khúc cong, bước lên cầu thang của tầng năm, thì vừa mới ngẩng đầu thì đã nhìn thấy Chu Ngạn ngồi ở trước cửa.
Chu Ngạn vừa nhìn thấy bọn họ, “vụt” cái đứng lên.
“Hai người đã đi đâu? Còn có cậu nữa, sao không nhận điện thoại của tớ?” Cậu ngồi đây đợi hơn một tiếng đồng hồ, gõ cửa hai nhà nhưng đều không có ai mở cửa, gọi điện thoại cho Giang Tùy thì cũng không có ai nhận.
Đứng một lúc lâu, chân cũng mỏi, lúc này mới ngồi xuống trước cửa, còn chưa có dính mông đâu.
Giang Tùy trả lời: “Đi bệnh viện, di động chắc là để quên trong nhà.”
Chu Ngạn ngẩn ra, “Hả? Đi bệnh viện làm gì?”
Giang Tùy không khỏi đưa mắt liếc nhìn cô gái nhỏ một cái, nhíu mày nói, “Tối hôm qua chú Vân Tùng uống nhiều rồi bị người ta đụng phải một chút, bây giờ đang ở bệnh viện.”
“Hả? Rồi có nghiêm trọng không.”
“Không sao, ở bệnh viện hai ngày thì có thể xuất viện.”
Chu Ngạn thở phào nhẹ nhõm, “Không có chuyện lớn gì là tốt rồi.”
Khi nói chuyện, Giang Tùy móc chìa khóa từ túi quần ra. Sau khi mở cửa, thì ba người cùng nhau đi vào.
Điện thoại di động bỏ quên trên bàn trà đang đổ chuông.
Giang Tùy đi qua cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua, sau đó nói với hai người ở phía sau: “Hai người ngồi trước đi, tớ đi nhận điện thoại.”
Chu Ngạn vẫy vẫy tay với cậu, “Đi đi, đi đi.”
Giang Tùy đi vào trong phòng mình.
Chu Ngạn nở nụ cười rạng rỡ, cậu ngồi xổm xuống, tươi cười nói với Vân Thư: “Cô bé, anh Chu Ngạn chơi game với em nhé?”
Vân Thư chần chờ một chút, nhìn ánh mắt phát sáng của Chu Ngạn thì trầm tư gật gật đầu.
Ngay lập tức, Chu Ngạn tìm đĩa CD và con chuột chơi game từ trong tủ ra, sau khi cài đặt đĩa CD xong thì Chu Ngạn thả hai cái gối đệm xuống sàn nhà, cùng với Vân Thư ngồi xuống trên đó, rồi dựa lưng vào sô pha.
Sau khi kết thúc một ván game, Giang Tùy mới từ trong phòng đi ra.
Chu Ngạn thuận miệng hỏi một câu: “Ai gọi điện thoại thế, sau mà nói chuyện lâu như vậy?”
“Không ai cả.”
Điện thoại là của Giang Tuyền Minh, dù sao nói tới nói lui cũng mấy lời đó, lỗ tai anh đều đã nghe đến mọc kén.
Chu Ngạn dịch vào trong, chừa chỗ cho Giang Tùy.
Ba người thay phiên nhau chơi game.
Mỗi lần Giang Tùy mang theo Vân Thư chơi game, thì có thể chơi được rất lâu. Nhưng mỗi lần cùng lập tổ với Chu Ngạn, thì luôn là chết ngay lập tức.
Chu Ngạn nhìn ra điểm mờ ám, đưa ra kháng nghị: “Cậu cũng quá bất công nha.”
Giang Tùy đoạt lấy bàn phím từ trong tay cậu ấy, đưa cho Vân Thư, còn cười nhạo một câu: “Đồ gà thì không có quyền lên tiếng.”
Chu Ngạn tức giận đến mức mắng một câu “Shit”, thấy cô gái nhỏ chạy lại thì nhanh chóng dừng lại, cười nói: “Nói sai rồi, cái này đừng có học theo nhé!”
Khóe miệng Giang Tùy giật giật, thoáng hiện lên ý cười, Chu Ngạn càng nhìn càng khó chịu.
Ba người chơi game tới chạng vạng.
Cơm chiều ăn trong nhà Giang Tùy, chỉ nấu đơn giản một nồi sủi cảo đông lạnh, nhưng mà ăn rất ngon.
Buổi tối, Chu Ngạn cũng ở chỗ này của Giang Tùy, Vân Thư thì trở về nhà mình ngủ.
Trước khi đi, Chu Ngạn còn cố nói với cô: “Cô bé, ngày mai qua đây, anh Chu Ngạn tiếp tục chơi game với em.”
Vân Thư lắc đầu: “Em còn chưa làm xong bài tập.”
Ngày hôm sau, Vân Thư ngoan ngoãn cầm bài tập qua nhà Gang Tùy làm. Giang Tùy thì ở trong phòng ôn tập, Chu Ngạn chán đến chết, lại ngượng ngùng không muốn quấy rầy bọn họ học tập. Vốn dĩ muốn đọc truyện tranh, nhưng kết quả lại phát hiện tất cả truyện tranh đều đã xem qua, xem ra hôm nào phải đi hiệu sách một chuyến mới được.
Chu Ngạn nằm nghiêng ở trên sô pha, nhàm chán chơi di động.
Vân Thư đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh cậu.
Chu Ngạn buông điện thoại di động xuống, mở miệng hỏi: “Cô bé, làm sao vậy?”
Vân Thư đưa một đề toán ra, nói: “Bài này em không biết làm.”
Chu Ngạn hứng thú dạt dào nhìn thoáng qua, cậu chắc chắn sẽ làm được. Tuy rằng thành tích của cậu không tốt, nhưng chỉ là đề toán tiểu học mà thôi, tuyệt đối không làm khó được cậu.
Kết quả vừa mới nhìn đã trợn tròn mắt.
Đây đều là những đề bài lạ lẫm.
Bây giờ, đề bài tiểu học đều biến thái như vậy sao?
Nhìn nửa ngày, thế nhưng đến đề bài thôi mà anh cũng không hiểu.
Giang Tùy đi ra rót nước uống, nhìn bộ dáng mặt ủ mày ê của Chu Ngạn thì mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Chu Ngạn giống như tìm được cứu tinh rồi: “Cậu mau tới đây, mẹ nó, chỉ là đề toán tiểu học thôi mà tớ làm không được, chết tiệt!”
Trước kia, chưa bao giờ Chu Ngạn hoài nghi chỉ số thông minh của mình nhưng là lần này, cậu thật sự hoài nghi cuộc đời.
Giang Tùy nhận lấy bài kiểm tra, nhìn lướt qua, sau đó kiên nhẫn giải thích cho Vân Thư một lần.
“Em hiểu rồi, cảm ơn anh.”
Chu Ngạn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Giang Tùy.
“Đừng nhìn tớ như vậy.” Giang Tùy đi tới chỗ máy lọc nước lấy nước.
Chu Ngạn hỏi: “Tùy, đến tột cùng là cậu quá thông minh hay là tớ quá ngốc?”
“Cậu quá ngốc.”
Sợ làm tổn thương đến tự tôn của người nào đó, Giang Tùy lại mở miệng giải thích: “Bây giờ, đề kiểm tra tiểu học tương đối linh hoạt, không quá giống với cái mà chúng ta được học trước kia.”
Chu Ngạn được an ủi một chút.
Một lát sau, cậu vẫn là không cam lòng hỏi: “Vậy làm sao mà cậu biết được?”
“Lúc trước đi mua sách tham khảo của cô bé, tùy tiện lật xem một chút.”
“Chết tiệt!” Mua sách tham khảo cho người ta còn tiện tay xem một chút, xem xong còn có thể giải được.
Càng so sẽ làm cho người ta tức chết, Chu Ngạn cũng lười so đo đến cùng với Giang Tùy, dù sao nhiều năm như vậy, chỉ số thông minh đã sớm bị đè bẹp dí thành thói quen.
Tới chạng vạng, ba người cùng nhau đi xuống quán ăn nhỏ dưới lầu ăn tối, sau đó đưa Chu Ngạn đến đầu hẻm.
Ngày mai Chu Ngạn cũng muốn đi học, không thể tiếp tục ở chỗ này ăn nhờ ở đậu.
Sau khi tiễn Chu Ngạn, Giang Tùy với Vân Thư cùng nhau trở về nhà.
Đi tới cửa, Vân Thư đang muốn về nhà mình, thì đột nhiên Giang Tùy gọi cô lại.
Vân Thư quay đầu lại: “Anh, làm sao vậy?”
Giang Tùy chần chờ một chút, mới nói: “Buổi tối nếu như em có sợ hãi khi ở một mình thì có thể qua đây.” Dù sao Chu Ngạn đi rồi, phòng cho khách cũng để trống.
Vân Thư cong môi, “Không sao ạ, em không sợ.” Trừ khi trời mưa có sét đánh thì ngày thường, một mình cô ở nhà đều không sợ hãi.
Giang Tùy nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Anh, ngủ ngon.”
Nhìn cô gái nhỏ cửa đóng lại, Giang Tùy mới đi vào nhà mình.