Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thảo My
Phùng Như Yên chuẩn bị cho cô một cái váy ngắn màu đỏ ngực xẻ hình chữ V bó mông, lộ ra tảng lớn mượt mà và khe rãnh thật sâu, váy ngắn không cẩn thận là có thể thấy quần trong màu đen.
Tuy nhiên lại hiện rõ bộ ngực kiêu ngạo, vòng eo mảnh khảnh, và đôi chân xinh đẹp thon dài của cô.
Người không biết, còn tưởng rằng cô là ra ngoài... Bán!
Viêm Cảnh Hi chỉ cần nhớ tới ánh mắt thâm ý kia của Lục Mộc Kình, giống như mãnh thú ngủ đông ở trong bóng tối, thời khắc phục kích, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới, sống lưng của cô đã bắt đầu tê dại.
"Mẹ, có thể không mặc loại váy này đi ra ngoài hay không?" Viêm Cảnh Hi vén tóc trên trán, vặn mi hỏi.
"Lục đại thiếu gia thích phụ nữ vóc người xinh đẹp gợi cảm, cô đi đưa lễ vật cậu ấy cũng nhìn chướng mắt, cô còn không cố gắng!" Phùng Như Yên quở trách nói.
"Nhưng mà lần này không phải đi gặp chú út của anh ta sao? Mẹ xác định bậc cha chú của anh ta cũng có khẩu vị này?" Viêm Cảnh Hi cố gắng thuyết phục Phùng Như Yên, cô kéo đuôi váy xuống, phía trên lại lộ nhiều hơn.
Cô kéo lên cũng không được, kéo xuống cũng không xong.
Suy nghĩ một chút không biết làm sao.
"Nhà họ Lục không phải là có máu mặt sao? Con cảm thấy mặc bảo thủ một chút có thể sẽ tốt hơn." Ngay sau đó Viêm Cảnh Hi bỏ thêm một câu.
Phùng Như Yên do dự nhíu chân mày.
Tin đồn vị chú út này của Lục thiếu gia không gần nữ sắc, tính tình lạnh bạc, nội liễm thanh liệt, rất ít người có thể nhìn thấu, bảo thủ một chút cũng tốt.
"Vậy cô phủ thêm một cái áo khoác đi. Lúc ở một mình với Lục thiếu gia, cởi áo khoác xuống."
Viêm Cảnh Hi thật sự muốn nói, bà không làm má mì thật đáng tiếc.
Nhưng mà, dù sao lúc ở một mình với Lục thiếu gia, cô làm gì, Phùng Như Yên cũng không thấy được.
Viêm Cảnh Hi lại mặc thêm một chiếc áo khoác lông nhung màu trắng kiểu dài, bao bọc dáng người lồi lõm của mình ở bên trong.
Phùng Như Yên tặng quà thất bại, cố ý tìm thợ trang điểm hóa trang cho Viêm Cảnh Hi.
Bộ dáng cô vốn tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, mắt to, cằm nhọn, màu mắt là màu hổ phách, tản mát ra yêu mị và lười biếng từ trong xương, thợ trang điểm tỉ mỉ tân trang, càng lộ ra tuyệt mỹ.
Tối hôm nay, Viêm Du Thành cũng vội và trở về xã giao, Viêm Cảnh Hi yên lặng đi theo phía sau bọn họ vào phòng bao.
Lục Hữu Nhiễm và Lục Mộc Kình cũng đã ở đó, đang nói gì đó.
Lục Mộc Kình ngồi ở vị trí chủ trì, ánh mắt quét qua Viêm Cảnh Hi, chợt lóe lên kinh diễm, sau khi ngón tay thon dài gạt tàn thuốc, lại dựa vào ghế.
Phùng Như Yên lập tức bồi cười, đẩy Viêm Cảnh Hi tới giữa Lục Mộc Kình và Lục Hữu Nhiễm, nịnh hót nhìn Lục Mộc Kình, nói với Viêm Cảnh Hi: "Sao không chào, chú út của Hữu Nhiễm, con cũng gọi chú út đi."
Viêm Cảnh Hi hạ mí mắt xuống, khéo léo, nhu nhược, xa cánh, lạnh nhạt giống như lần đầu tiên gặp Lục Mộc Kình.
Thời điểm mới vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy thanh âm lạnh bạc của Lục Mộc Kình vang lên.
"Tôi cũng không có cháu gái lớn như cô!"
Anh lắc lắc ly rượu đỏ, trong mắt mang theo một tia thâm ý khiến người ta nhìn không hiểu.
Phùng Như Yên không nghĩ Lục Mộc Kình không nể mặt như thế, lập tức cười tìm một bậc thang xuống nói: "Đúng, Lục tổng thật trẻ tuổi, không lớn Hữu Nhiễm hơn mấy tuổi đi?"
"Ngược lại con rất lớn." Viêm Cảnh Hi nhẹ giọng bĩu môi nói một câu, dùng âm lượng không ai nghe được, bị Phùng Như Yên đẩy ngồi ở giữa Lục Mộc Kình và Lục Hữu Nhiễm.
Sau khi Viêm Cảnh Hi ngồi xuống, tay Lục Mộc Kình đang kẹp thuốc lá, giống như vô ý khoác lên phía sau ghế dựa của Viêm Cảnh Hi, thân thể hơi nghiêng về bên Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi có thể cảm giác được hơi thở trên người anh pha trộn mùi thuốc lá nguy hiểm, một chút bay vào mũi cô.