Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hồ Lão Đồ cuối cùng vẫn làm theo ý mình, sau hai ngày bận rộn ở trấn trên trở về, không chỉ xách về hai con cá mập, mua ô mai Ngô Hồng Nhi muốn, thậm chí còn mua mảnh vải về. Hồ Lão Đồ tuy rằng lời gì cũng không có nói, nhưng là mọi người đều rõ ràng, đây là mua cho em bé.
Hiện tại loại vải phổ biến nhất là sợi tổng hợp, nhưng sợi tổng hợp người lớn làm quần áo còn được, làm quần áo trẻ con lại không thích hợp lắm, làn da trẻ em mềm mại, vẫn là mặc chất vải mềm một chút mới tốt. Mảnh vải Hồ Lão Đồ mua về này là thuần bông sờ rất mềm mại, màu sắc cũng khó có được thích hợp cho trẻ con mặc, nhưng vừa nhìn là biết không rẻ. Hồ Lão Đồ có thể làm ra chuyện mua vải này có thể thấy được sự coi trọng và chờ đợi đối với đứa trẻ sắp giáng sinh này.
Chẳng qua bây giờ không phải là đời sau, quần áo của trẻ con mặc đều không hết. Hiện tại là thời điểm mới ba năm cũ ba năm may may vá vá lại ba năm, loại chất vải giá tiền này đừng nói là cho trẻ con, cho dù là người lớn cũng không nỡ lãng phí. Ngay cả Lý Quế Lan luôn coi đứa nhỏ làm trọng nhìn mảnh vải này cũng đau lòng.
Hồ Lão Đồ bị mọi người nhìn cũng có chút ngượng ngùng, bèn nói: "Đây là trùng hợp gặp, thấy này loại vải này bán rẻ, tôi mua luôn một mảnh, gần đây mọi người không phải đang làm áo bông chăn bông gì gì đó cho đứa nhỏ sao, cứ dùng cái này làm đi." Nói xong ông ho khan hai tiếng che giấu nói: "Mẹ nó, mấy ngày hôm trước vợ thằng Đống không phải là nhắc tới canh cá chua gì gì đó sao, bà làm cho con bé đi, tôi đặc biệt chọn hai con cá mập hơn đấy."
Con trai và con dâu có lẽ không biết tâm tư của lão già, nhưng Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ đã sống cùng nhau hơn nửa đời người còn có thể không biết? Giá rẻ cái gì, vừa nghe chính là gạt người. Thật là coi bà là trẻ con hay sao? Chỉ sợ mua chút đồ này đã tiêu hết tiền kiếm được hai ngày này rồi, bằng không làm giúp hai ngày, làm sao có thể chẳng hề cầm thứ khác về? Phải biết tay nghề làm tiệc cưới của Hồ Lão Đồ ở mười dặm quanh vùng này cũng là nổi tiếng, ở trong thôn nhờ giúp đều phải cho mấy hộp thuốc lá, còn phải cho cầm về không ít món thịt. Lần này là đi trấn trên, lại càng không thể ít rồi. Nhưng lão già này trở về không giao một đồng, những thứ khác cũng không lấy, hiển nhiên là tiêu hết tiền rồi.
Chẳng qua lão già cũng là thương cháu trai, năm nay ông đã hơn sáu mươi rồi, nếu như là kết hôn sớm, chỉ sợ đời thứ tư cũng đã có, nhà bọn họ giờ mới là đời cháu thứ nhất, lão già coi trọng cũng khó tránh khỏi, nói tới nói lui cũng là bà không hăng hái tranh giành, nếu không phải liên tiếp sinh nhiều con gái như vậy, sao lão già có thể thèm cháu trai đến như thế, dù sao cháu ngoại dù nhiều hơn nữa thân hơn nữa, cũng không phải họ Ngô, chờ bọn họ già rồi cũng sẽ không dưỡng lão, tống chung (lo ma chay) cho bọn họ.
Nghĩ đến đây chút đau lòng kia trong lòng Lý Quế Lan cũng ép cả xuống, không phải là mua mảnh vải sao, nhà bọn họ cũng không phải không mua nổi. Cháu nội bà chẳng lẽ còn phải mặc đồ thừa của con nhà người khác hay sao. Nghĩ như vậy, Lý Quế Lan càng thêm cảm thấy mình nghĩ không sai, bà cười nhận lấy vải để vào trong phòng, lại đi phòng bếp xử lý cá. Bà định hôm nay làm trước một con, một con khác giữ lại ngày mai nấu chút canh cá cho Ngô Hồng Nhi ăn. Hiện tại trời đã ấm, cá cũng không để được bao lâu, dứt khoát nấu tất luôn.
Có thể tưởng tượng, bữa tối hôm đó của Ngô Hồng Nhi cũng hết sức phong phú, tuy rằng lúc Hồ Lão Đồ hỏi cô muốn ăn cái gì cô hiểu chuyện từ chối, nhưng là hiện tại đã bày lên bàn rồi, cô còn từ chối cái gì. Lại nói cho dù là cô muốn từ chối, bé quỷ tham ăn trong bụng kia cũng luyến tiếc để cho cô không ăn, chỉ món canh cá dưa chua kia bưng lên, cô cơ hồ cũng đã thèm đến chảy nước miếng ra rồi.
Ngô Hồng Nhi mang thai, nhà họ Ngô cũng coi trọng, mặc dù biết nhà họ Hồ nhất định sẽ không bạc đãi con gái mình, nhưng người làm mẹ lúc nào cũng không yên lòng. Lúc Ngô Hồng Nhi vừa kiểm tra ra mang thai, khi đó Hồ Quốc Đống đã muốn mượn cái xe đẩy nhỏ đẩy người về, nghĩ cũng biết trước khi con của cô đầy ba tháng, người nhà họ Hồ tuyệt đối sẽ không yên tâm để cô về nhà mẹ đẻ, bởi vậy chỉ có thể Thôi Vinh Mai tự tới.
Lần đầu tiên Thôi Vinh Mai đến nhà họ Hồ là sau nửa tháng Hồ Quốc Đống và Ngô Hồng Nhi trở về từ nhà họ Ngô, bà mang theo con dâu cả Vương Vinh Hoa đến, Trần Hương Chi con còn nhỏ, Cao Quế Miên lại mang bầu, cho nên chỉ một mình Vương Vinh Hoa đi theo cùng. Thấy con gái nhà mình ăn ngon miệng, cũng không có phản ứng nôn oẹ gì, Thôi Vinh Mai cũng yên tâm. Vốn bà còn lo lắng con gái sẽ không quen hoặc là lỡ như muốn ăn cái gì ngại mở miệng mà chịu ấm ức.
Nhưng vừa đến mới biết được, đây có thể chịu ấm ức chỗ nào, Ngô Hồng Nhi cái gì cũng không cần nói nhà họ Hồ đã cơm canh ngon hầu hạ, cô vừa lộ ra ý muốn ăn cái gì là vội vàng làm cho. Việc nặng càng là không cần làm, Ngô Hồng Nhi vừa chìa tay, mẹ chồng cô quả thực còn khẩn trương hơn cả con gái mình. Đây không phải chăm sóc thai phụ quả thực chính là hầu hạ tổ tông.
Dù là Thôi Vinh Mai tự xưng mình là mẹ ruột cũng không dám nói bà phục vụ chu đáo hơn Lý Quế Lan, bởi vậy Thôi Vinh Mai ăn một bữa cơm trưa tại nhà họ Hồ rồi trở về. Bà ở đây lâu trái lại có vẻ như không tin thân gia. Thân gia đã làm được đến mức này rồi, bà còn có thể nói gì.
Nhưng là vừa qua hơn một tháng, Thôi Vinh Mai ở nhà lại có chút đứng ngồi không yên. Tính một chút bụng Hồng Nhi bây giờ cũng sắp bốn tháng rồi, vốn cho rằng đầy ba tháng đôi vợ chồng son sẽ trở về, nhưng mấy ngày hôm trước con rể đã tới, mà con gái lại không trở về. Con rể tâm tình rất tốt, còn xách không ít thứ tới cho trong nhà, tin tức mang đến cũng là Ngô Hồng Nhi hết thảy đều tốt. Có điều Thôi Vinh Mai không gặp được con gái luôn là không yên lòng. Tuy rằng Quốc Đống nói tình trạng sức khỏe Hồng Nhi rất tốt, phản ứng nôn nghén cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng không gặp được trong lòng cứ lo lắng.
Cơ mà mắt thấy trong đồng đang bề bộn, Thôi Vinh Mai cũng bận quá không có thời gian đi qua, vất vả lắm chờ trận cày bừa vụ xuân này qua, Thôi Vinh Mai mới đi nhà con trai cả một chuyến, muốn bảo Vương Vinh Hoa cùng bà đi trang An Bình một chút.
Nghe mẹ chồng nói như vậy, Vương Vinh Hoa trái lại một hơi đáp ứng luôn. Thật ra chị còn không lo lắng em gái chồng sẽ sống không tốt ở nhà chồng. Không nói cái khác, chỉ nói lần bọn họ qua khoảng thời gian trước đó, khi đó Hồng Nhi vừa mới hơn hai tháng thôi, cả nhà họ Hồ đã như hầu hạ tổ tông. Em gái chồng thậm chí nói với mẹ chồng mỗi sáng sớm đều có thể ăn được trứng gà, cách hai ngày có thể ăn một bữa thịt, bình thường ở nhà cũng không cần làm việc gì, cuộc sống dễ chịu quả thực làm cho người là chị dâu như chị cũng có chút hâm mộ.
Thôi Vinh Mai cũng tính là mẹ chồng tốt, nhưng là so sánh với mẹ chồng Hồng Nhi thật đúng là kém xa. Người ta đó quả thực còn để bụng hơn cả đối với con gái ruột đó.
Có điều chị lại không thể nói như vậy với mẹ chồng, Vương Vinh Hoa thuận thế lục ra hai bộ áo bông nhỏ mình làm nói: "Vừa vặn lúc con rảnh rỗi cũng làm cho đứa nhỏ hai bộ áo bông, là làm theo cỡ lúc Đông Đông chúng nó ba bốn tháng, nhân cơ hội lần này cũng đem qua cho Hồng Nhi đi." Ngô Hồng Nhi sinh con vào tháng mười, ra tháng chỉ sợ cũng sắp vào tháng chạp rồi, bởi vậy Vương Vinh Hoa làm hai bộ áo bông nhỏ này đều là vô cùng dày, Thôi Vinh Mai đưa tay sờ sờ, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hài lòng, nói tới vẫn là nhà thằng cả hiểu chuyện nhất.
"Được, mẹ cũng biết nhà họ Hồ không bạc đãi nó, mấy ngày hôm trước Quốc Đống đến nói con bé này một bữa có thể ăn ba bốn quả trứng gà đó, nhà họ Hồ bỏ ra nhiều sức để cho nó ăn như vậy có thể bạc đãi nó chỗ nào, nhưng là trong lòng mẹ chính là không bỏ xuống được mà. Nhìn một cái mẹ cũng sẽ không lo lắng cho nó nữa." Thôi Vinh Mai cười nói.
"Xem mẹ nói kìa, con cũng gả tới đây nhiều năm như vậy rồi, thời gian dài không quay về mẹ con còn nhớ thương đó, Hồng Nhi mới lấy chồng lại mang thai, ngài lo lắng cũng là phải. Nếu Hồng Nhi không tới được, chúng ta đi thăm em ấy nhiều chút là được. Chúng ta qua còn có thể cùng ăn hôi với Hồng Nhi đó." Câu cuối cùng, Vương Vinh Hoa còn nói đùa không lớn không nhỏ.
"Bình thường thấy con vững vững vàng vàng, không nghĩ tới con cũng là đứa hay trêu ghẹo, được rồi, sáng sớm ngày mai con cứ qua nhà đi, chúng ta cùng đi." Thôi Vinh Mai cười mắng Vương Vinh Hoa một câu rồi muốn rời đi, bà cũng phải gói chăn, quần áo trẻ con làm mấy tháng này cho Ngô Hồng Nhi, ngày mai vừa lúc đem cả qua. Thật ra mấu chốt nhất là bà không biết đi xe đạp, nếu biết đi xe mà nói tự bà cũng có thể đi qua.
Thôi Vinh Mai vốn vội vã về nhà chuẩn bị, nhưng là trên đường trở về, lại xa xa mà nhìn thấy Vương Lan một tay ôm con một tay xách túi lớn túi nhỏ, "Ai u, cún Lan trở lại rồi, tại sao trở về cũng không gửi điện báo thông báo một tiếng để cho người trong nhà đi đón cháu, nhìn cháu bế con trong tay còn túi lớn túi nhỏ mệt chết rồi nhỉ, nào đưa đồ cho thím thím xách cho." Thấy Vương Lan mệt đầu đầy mồ hôi, Thôi Vinh Mai vội vàng tiếp nhận túi đồ trong tay cô, sau đó nói.
Trên mặt Vương Lan chợt lóe vài tia mất tự nhiên sau đó nói: "Cháu nghĩ trong nhà bây giờ chính là thời điểm bận rộn, dù sao đường cũng không bao xa nên không bảo nhà đi đón."
"Cha đứa nhỏ còn tốt chứ? Nghe mẹ cháu nói cháu vào thành phố đi thăm người đàn ông nhà cháu rồi, sao ở vài ngày đã trở lại thế, mang theo đứa nhỏ đi một chuyến vất vả bao nhiêu nên ở thêm hai ngày chứ." Thôi Vinh Mai nói.
"Anh ấy cũng bận rộn, con cũng nhớ trong nhà nên trở lại." Vương Lan nói.
Có Thôi Vinh Mai hỗ trợ, hai người rất nhanh đã đến cửa nhà Vương Lan, thật ra vốn quãng đường còn lại cũng không bao xa."Thật là cám ơn thím, thím vào nhà nghỉ một lát đi." Đến nhà, Vương Lan cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hỏi han Thôi Vinh Mai vài câu.
"Thím không đi đâu, cháu mang theo đứa nhỏ mau đi về nghỉ ngơi một chút đi, nhìn đứa nhỏ cũng mệt lắm rồi." Thôi Vinh Mai từ chối nói, Vương Lan và đứa nhỏ nhìn đều có chút mệt, hiện tại bà nào tiện đi vào quấy rầy, thấy mẹ Vương Lan đi ra đón, bà lại hàn huyên với mẹ Vương Lan vài câu rồi trở về nhà. Vừa đi về nhà bà vừa nghĩ, con bé Vương Lan này thật là quá thích giày vò, đứa nhỏ này còn chưa đầy một tuần đâu mà đã ôm đứa nhỏ giày vò lung tung rồi, vốn lúc ở nhà khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé kia còn tròn trịa mập mạp, mắt thấy đã gầy đi không ít, nhìn là khiến cho người đau lòng.