Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa
  3. Chương 15: Đau lòng
Trước /88 Sau

Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 15: Đau lòng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Kiêu Trần dựa theo lời bạn học cùng lớp của cô nói, cuối cùng cũng nhìn thấy vị trí của Vân Nghê, một mình tìm được sân bóng chuyền trong nhà thể chất.

Anh nhìn vào bên trong, thấy bên trong một màu đen nhánh, không giống như có người.

Lục Kiêu Trần do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng đi vào tìm công tắc bật đèn.

Ánh mắt đảo quay một vòng, đột nhiên anh nhìn thấy trên ghế ở chỗ ngồi nghỉ có một chiếc cặp sách hoa văn anh đào nằm lẻ loi ở đó.

Anh liếc mắt một cái đã nhận ra đây là cặp của Vân Nghê, anh đi qua cầm cặp sách lên lật xem thử thì phát hiện điện thoại và các đồ giá trị của cô đều ở bên trong.

Nếu là cô tự rời đi thì không thể nào không cầm theo cặp sách.

Nhưng cặp sách của cô ở đây... Vậy còn cô ở đâu?

Lục Kiêu Trần cau chặt mày, trong đầu hiện ra vô số ý tưởng.

Anh tiếp tục đi vào bên trong, không biết vì sao hay có thứ gì đó lôi kéo mà anh lại cẩn thận kiểm tra ở trong nhà thể chất một vòng.

Khi đi ngang qua phòng thiết bị, anh rẽ vào gọi tên Vân Nghê.

Đột nhiên giống như hoảng hốt, bên tai vang lên tiếng trả lời rất nhỏ.

Là giọng nói của cô.

Bước chân của Lục Kiêu Trần khựng lại, anh nghe thấy âm thanh yếu ớt vẫn còn tiếp tục vang lên, sau đó nhanh chóng nhận ra âm thanh này phát ra từ phòng thiết bị, anh vội vàng đi đến cửa nhưng lại nhìn thấy cửa bị chốt, còn treo thêm một cái khóa chưa đóng xuống.

Cô bị nhốt bên trong phòng thiết bị?!

Sắc mặt Lục Kiêu Trần trầm xuống, anh nhanh chóng cởi khóa ra rồi đẩy cửa, vừa bật đèn lên quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy Vân Nghê đang ngồi trong một góc—

Sắc mặt của cô gái trắng bệch tiều tụy, vành mắt phiếm hồng mờ mịt tràn ngập hơi nước nhìn anh đầy khiếp sợ.

Phảng phất như một giây ấy anh là tất cả những gì cô có thể bắt lấy.

Ánh mắt Lục Kiêu Trần rung động, nhanh chóng đi đến trước mặt cô: "Vân Nghê, em có sao không?"

Đối với cô mà nói khi nhìn thấy anh ở trước mắt, trái tim rơi thật mạnh xuống đất giống như chiếc thuyền nhỏ bị bão lớn lay động cuối cùng cũng tìm được bến cảng tránh gió, đánh tan toàn bộ sự kinh hoàng và sợ hãi bất lực của cô.

Các loại cảm xúc sâu bên trong nổi lên, chóp mũi cô đột nhiên chua xót, nước mắt không nhịn được lạch cạch rơi xuống: "Em còn tưởng mọi người không tìm thấy em…"

Lục Kiêu Trần nửa ngồi xổm xuống, anh nhìn thấy cô khóc như thế thì ngực giống như bị kim đâm phải, làm cho cổ họng căng thẳng: "Sao có thể như thế được, không phải anh tìm thấy em rồi sao?"

Vân Nghê nghẹn ngào: "Vừa nãy em sợ cực, em còn nghĩ đêm nay mình sẽ phải ngủ ở đây..."

Anh giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt cô, giọng nói khàn khàn, bỗng nhiên áy náy như thể trách bản thân tại sao không thể tìm thấy cô sớm hơn một chút: "Không sao đâu, anh đến rồi."

Anh nhìn cô ngồi dưới đất: "Em có thể đứng lên không?"

"Chân, chân em tê..."

Lục Kiêu Trần nhìn đôi mắt ướt đẫm của cô, ngay sau đó một tay ôm lấy eo, tay còn lại vòng qua đầu gối không chút do dự ôm cô ra khỏi gầm bàn.

Vân Nghê kinh ngạc, hoảng loạn nắm lấy quần áo của anh, ngón tay không cẩn thận chạm vào lồng ngực anh.

Lục Kiêu Trần ôm cô ra khỏi phòng thiết bị, bước chân anh trầm ổn.

Ánh sáng trên đỉnh đầu theo sườn mặt của chàng trai lạnh lạnh nhạt chảy xuống, mắt anh đen như mực, sắc mặt không mang theo một chút ý cười nào, khí tràng xung quanh cực kỳ lạnh lẽo.

Đến khu vực khán đài trong nhà thể chất, Lục Kiêu Trần ôm cô đặt lên ghế.

Anh cúi đầu nhìn cô: "Em có mang giấy theo không?"

"Em để giấy ở trong cặp."

Lục Kiêu Trần cầm cặp sách của cô lại gần, anh mở túi nhỏ phía trước ra thì thấy giấy.

Anh lấy một cái ra đưa cho cô, Vân Nghê cầm lấy, sau đó anh hỏi cô có bị thương ở đâu không, cô lắc đầu, Lục Kiêu Trần mở bình nước ra đưa cho cô: "Này, uống nước đi."

Giờ phút này giọng nói của Vân Nghê vừa khô vừa khàn, cô cầm lấy bình nước uống ùng ục hơn nửa bình.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Dì Đỗ nhờ anh tìm em, giờ anh gọi điện cho dì ấy trước được không?"

Vân Nghê gật đầu, sau đó lại rụt rè giữ chặt ống tay áo anh.

"Sao thế?"

"Bây giờ anh đừng nói cho mẹ em tình huống hiện tại được không... Em sợ mẹ lo lắng, về nhà em sẽ nói sau."

Lục Kiêu Trần im lặng một lúc: "Được."

Anh cầm máy gọi điện cho Đỗ Cầm, lại báo tình hình của Vân Nghê cho giáo viên chủ nhiệm, sau khi xử lý mọi chuyện xong, anh quay lại thì lập tức nhìn thấy cô gái đang cúi đầu, còn vô cùng đáng thương lau nước mắt.

Anh lại nhớ tới dáng vẻ ban nãy của cô khi anh tìm thấy trong phòng thiết bị.

Lá gan của cô gái nhỏ vốn dĩ đã bé, anh không thể tưởng tượng được nếu như đêm nay một mình cô bị nhốt ở nơi tối tăm này thì sẽ sợ hãi dày vò đến nhường nào.

Nếu như tối nay anh không đi vào sân bóng chuyền, không tìm thấy cô thì phải làm sao bây giờ?- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lục Kiêu Trần đi đến bên cạnh cô, anh rút một tờ giấy ra, nửa ngồi xổm trước mặt cô, không nhịn được giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt cô.

Cuối cùng, anh nhìn vành mắt đỏ hoe của cô, lười biếng nhếch môi: "Còn khóc nữa thì ngày mai em sẽ biến thành gấu trúc mất."

Vân Nghê bẹp miệng, nhỏ giọng nói: "Gấu trúc cũng rất đáng yêu..."

Lục Kiêu Trần thấp giọng cười: "Vậy em muốn làm quốc bảo sao?"

Còn có thể cãi nhau với anh xem ra tình huống vẫn không tính là quá tệ, sau khi anh trêu chọc cô vài câu, cảm xúc của Vân Nghê từ từ bình tĩnh lại.

"Nói cho anh biết, chiều nay đã xảy ra chuyện gì?" Anh hỏi.

Vân Nghê im lặng một lát: "Hôm nay em phụ trách lấy đồ trong phòng thiết bị, sau khi tan học thì cất sọt bóng chuyền vào nhưng bị người ta khóa trái cửa nhốt bên trong, em không biết người khóa là ai..."

Sắc mặt anh dần đen xuống: "Em có nghe thấy giọng nói của đối phương không?"

Vân Nghê lắc đầu: "Em không nghe thấy nhưng em có cảm giác không phải chỉ có một người."

Cô cảm thấy tính tình mình khá tốt rất dễ ở chung, cũng chưa từng gây mâu thuẫn với người khác, càng không biết mình trêu phải ai mà không ngờ bạo lực học đường lại xảy ra trên người cô.

Lục Kiêu Trần ngẩng mặt lên nhìn một vòng nhà thể chất: "Không sao, chúng ta có thể đến phòng bảo vệ xem nơi này có camera giám sát hay không."

Sau khi an ủi vài câu, Vân Nghê xoa hốc mắt đỏ ửng, Lục Kiêu Trần nói: "Đừng khóc, nhé?"

Cô gái bình tĩnh lại, nghĩ đến ban nãy mình ở trước mặt anh khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đầy mặt, lập tức ngại ngùng giải thích: "Từ bé bà ngoại em đã dạy em không được khóc, phải kiên cường một chút, vốn dĩ em cũng không định khóc đâu..."

Nhưng mà vừa nãy cô thấy có người đến tìm mình, cảm xúc mà cô kiềm chế không áp xuống được nữa.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, hầu kết anh khẽ động, mở miệng nói: "Không sao cả, ở trước mặt anh em có thể khóc."

Ở trước mặt anh, cô không cần kiên cường như vậy.

Lục Kiêu Trần đứng dậy, nói: "Em có thấy đói không, anh đưa em đi ăn cơm nhé? Anh bảo dì Đỗ là đưa em đi ăn chút đồ ăn rồi đưa em về."

Vân Nghê gật đầu.

Cô đã đói đến mức bụng kêu vang từ rất lâu rồi.

Sau khi Lục Kiêu Trần giúp cô sắp xếp lại cặp sách, anh cầm cặp lên, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, vừa xoa vừa nói: "Đi thôi, mèo hoa nhỏ."

Vân Nghê hiểu được anh đang nói dáng vẻ cô khóc giống mèo hoa nhỏ, sắc mặt cô trở nên đỏ hơn, sau đó cúi đầu lau sạch nước mắt trên mặt.

Rồi sau đó cô đứng lên vỗ vỗ bụi trên người đi theo anh xuống khán đài, đầu tiên là anh đưa cô đến nhà vệ sinh để rửa mặt.

Cuối cùng hai người đi ra ngoài sân bóng chuyền.

Mùa thu đã đến, khi ra ngoài hơi lạnh vào ban đêm thổi qua người khiến người ta cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo, Vân Nghê ôm lấy hai tay.

Vài giây sau, trên người cô được phủ một chiếc áo khoác màu đen.

Chiếc áo khoác ấy mang theo mùi hương mát lạnh của cây bạch tùng và hương bạc hà trên người anh, còn có nhiệt độ ấm áp.

Vân Nghê sững sờ ngẩng đầu, cô thấy trên người Lục Kiêu Trần chỉ còn lại một chiếc áo ngắn tay mỏng manh, tầm mắt cô không khỏi dừng lại trên cánh tay mạnh mẽ của anh, nhớ tới khi nãy anh bế cô nhẹ nhàng như vậy.

Cô lớn như vậy rồi, ngay cả anh trai cô cũng chưa từng ôm cô như vậy...

Cô lấy lại tinh thần, ngại ngùng cúi đầu: "Em không cần đâu ạ, anh mặc đi..."

Anh nhàn nhạt nói: "Mặc kỹ vào."

Vân Nghê ngây người, chỉ thấy anh nhếch khóe môi: "Đừng để bị ốm, đợi lát nữa anh trai em về biết anh không chăm sóc tốt cho em thì lại tìm anh gây phiền phức."

"Nhưng mà nếu anh bị ốm vì em thì anh ấy cũng sẽ băn khoăn."

Đáy mắt Lục Kiêu Trần tràn ngập ý cười: "Sẽ không có chuyện đó, cậu ta không tốt giống như em tưởng tượng."

"..."

Vân Nghê đành phải mặc thêm áo khoác của anh, năm phút sau cô đi theo anh ra cổng trường hỏi: "Chúng ta đi ăn ở đâu ạ?"

"Đến rồi sẽ biết."

Vân Nghê lên xe của anh, nhìn đèn đường một đường đi về phía trước.

Anh lái không nhanh, gió thổi trên người đều rất nhẹ.

Cuối cùng họ dừng lại gần một trung tâm thương mại xa hoa, hai người xuống xe, anh dẫn cô vào trung tâm thương mại tùy tiện đi dạo, cuối cùng đi tới một cửa hàng vịt quay Bắc Kinh.

"Ăn ở đây được không?" Anh hỏi.

Vân Nghê nhìn tên cửa hàng, hai mắt cô sáng rực, không thể không thích: "Được ạ."

Thật ra Lục Kiêu Trần hay chọn nơi này.

Vừa nãy vào lúc gọi điện thoại cho Đỗ Cầm, anh nghĩ với Đỗ Cầm thì không cần nói dối, dù sao Đỗ Cầm cũng lo lắng như vậy nên anh nói tình huống thật sự của Vân Nghê cho bà, chỉ là anh nói Vân Nghê không bị thương, chỉ bị dọa sợ thôi.

Cuối cùng anh hỏi Đỗ Cầm một câu là Vân Nghê thích ăn gì, anh muốn dẫn cô đi ăn ngon, như vậy tâm trạng của cô sẽ tốt hơn.

Đỗ Cầm vừa vặn nghĩ đến sinh nhật của cô lần đó, một nhà bọn họ đã đi ăn vịt quay Bắc Kinh, Vân Nghê lớn như vậy mà đó là lần đầu tiên ăn thử vịt quay Bắc Kinh chính gốc cho nên khi ấy cực kỳ yêu thích.

Mà cửa hàng vịt quay trước mắt này, Lục Kiêu Trần biết đây là cửa hàng chính gốc cao cấp nhất Hoài Thành.

Hai người đi vào trong tiệm ngồi xuống bàn.

Trên mặt bàn chỉ có một cái thực đơn, sau khi Lục Kiêu Trần ngồi xuống thì cầm lấy: "Để anh gọi cho."

"Dạ."

Chủ yếu là anh sợ sau khi cô nhìn thấy giá sẽ có gánh nặng tâm lý.

Lục Kiêu Trần gọi nửa con vịt quay Bắc Kinh, lại gọi thêm lẩu bọ cạp dê, các món ăn khác trông cực kỳ phong phú, Vân Nghê ở một bên nghe lén lút nuốt nước miếng.

Cảm giác bây giờ cho cô nửa cái đầu trâu cô cũng có thể ăn.

Sau khi gọi món xong, người phục vụ nói các món đã gọi phải chờ một lúc nữa, Lục Kiêu Trần hỏi Vân Nghê: "Em có muốn đi dạo quanh đây không?"

"Được ạ."

Hai người đi ra ngoài, tùy ý đi đến khu vực trò chơi điện tử, thấy Lục Kiêu Trần đi vào, Vân Nghê cũng đi theo anh.

Chàng trai đi tới quầy, một lát sau Vân Nghê nhìn thấy anh quay lại với hai túi xu trò chơi trong tay.

"Mỗi người một túi."

Vân Nghê kinh ngạc: "Sao anh mua nhiều thế?"

"Không phải của anh, là của Chu Phi Trì."

"?"

Anh cười: "Anh lấy hết trong thẻ cậu ấy."

"..." Anh Phi Trì mà biết thì sẽ muốn đánh anh đó.

Cuối cùng Vân Nghê bị ép cầm lấy, khi đi ngang qua máy gắp gấu, Lục Kiêu Trần thấy cô gái nhỏ nhìn chằm chằm cũng đoán được chắc chắn cô thích cái này: "Em muốn gắp mấy con không?"

Vân Nghê do dự rồi lắc đầu.

Cô biết kẹp gắp của máy gắp gấu mềm như bông nhưng khó gắp lên được, tiền cho vào hầu như là ném đá trên sông.

Hai người đi dạo bên trong tùy tiện chơi mấy trò, sau đó Vân Nghê nhìn thấy một trò chơi khác thì nhất thời hứng thú: "Em muốn chơi cái này!"

Trò chơi này tên là súng bắn nước đại chiến cương thi, ngồi trong thuyền nhỏ mô phỏng tay cầm súng nước bắn dòng nước lên màn hình, thông qua cảm ứng có thể đánh chết cương thi bên trong.

Vân Nghê: Ôi trời, trò này hình như chơi rất vui!

Lục Kiêu Trần: Năm anh 5 tuổi còn không chơi trò con nít ấu trĩ như vậy?

Vân Nghê chạy tới ngồi xuống, quay đầu lại nhìn về phía Lục Kiêu Trần đang đứng hai tay đút túi ở một bên, cô mỉm cười: "Anh Kiêu Trần, anh cũng chơi với em nha? Cái này phải có hai người, hai người mới chơi được."

Thật ra Lục Kiêu Trần muốn xoay người chạy đi nhưng khi nhìn đôi mắt cô gái tràn đầy mong chờ, anh trầm mặc vài giây rồi không tình nguyện chậm chạp đi đến.

Anh nâng cao đôi chân dài, bị bắt ngồi vào chiếc thuyền nhỏ đáng yêu.

Anh có cảm giác cả chân và tay đều đang thúc giục mình rời đi, chiếc thuyền này không hợp với khí chất của anh chút nào.

Sắc mặt Lục Kiêu Trần âm trầm, có ý đồ ngăn cản cô: "Cái này không có gì vui đâu."

"Không sao cả, chúng ta chơi thử xem sao."

Vân Nghê thanh toán tiền cho hai người xong, hai tay cô cầm tay cầm quay đầu lại nhìn Lục Kiêu Trần rồi dạy anh: "Hai tay anh phải nắm tay cầm này đó."

"..."

Anh cảm thấy giờ phút này mình giống như đồ ngốc.

Sau khi trò chơi bắt đầu, trên màn hình bắt đầu xuất hiện rất nhiều cương thi, Vân Nghê khống chế súng bắn nước điên cuồng bắn phá màn hình: "Ở đó ở đó, bên chỗ anh còn một con kìa!"

Tuy Lục Kiêu Trần nói cảm thấy trẻ con nhưng khi chơi cũng không tùy tiện, ngược lại còn có vẻ ổn định hơn Vân Nghê rất nhiều.

Thuận lợi vượt qua hai màn, Vân Nghê nhìn anh với khuôn mặt tươi cười: "Woa, anh thật lợi hại!"

"..."

Lục Kiêu Trần cũng không nghĩ tới, từ lúc sinh ra tới giờ anh còn có thể mẹ nó chơi cái trò súng bắn nước giống một đứa con nít như thế này.

Sau khi chơi qua màn thứ năm, cuối cùng màn hình trò chơi cũng hiện lên yêu cầu cho thêm xu vào mới có thể tiếp tục.

Lục Kiêu Trần thấy cô còn muốn chơi tiếp, anh đánh đòn phủ đầu: "Chuẩn bị ăn rồi, em không thấy đói à?"

"À đúng rồi, chúng ta đi ăn thôi."

Cô chơi đến mức vui vẻ nên không cảm nhận được cảm giác đói bụng.

Lục Kiêu Trần cầm số xu còn lại đến quầy nạp lại vào thẻ, Vân Nghê thì đứng chờ ở cửa.

Một lát sau, cô nhìn thấy Lục Kiêu Trần đi ra, trong tay anh cầm một cái gối ôm nhỏ hình quả anh đào siêu đáng yêu.

Anh đưa gối ôm vừa mới mua cho cô, nhàn nhạt mở miệng: "Vừa nãy anh rút thăm trúng thưởng trúng, cho em đấy."

Cô thích nhất là quả anh đào nhỏ!

Vân Nghê nói một tiếng cảm ơn, sau đó cong mi ôm nó vào lòng.

-

Sau khi hai người trở lại cửa hàng, đồ ăn nhanh chóng được đưa lên.

Vân Nghê ăn vịt quay Bắc Kinh, da dầu béo ngậy phối hợp với nước tương ngọt hoặc đường trắng, ăn giòn mà mặn, hương vị ngon gấp trăm lần cô tưởng tượng, so sánh với món cô ăn trước đây đúng là đích thực.

Mỗi một món ăn Vân Nghê đều cực kỳ thích, cô ăn đến nỗi quét sạch khói mù trong lòng, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Sau khi ăn xong, hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Bên ngoài bóng đêm mông lung, gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh trăng trên cao ẩn trong mây đen.

Hai người đi đến xe máy, Vân Nghê mở miệng nói với anh: "Anh Kiêu Trần, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn anh vì đã cứu em ra khỏi phòng thiết bị, còn dẫn em đi ăn nữa."

Thật ra cô còn không nghĩ tới người tìm được cô lại là Lục Kiêu Trần.

Lục Kiêu Trần không lên xe, anh lười biếng dựa người vào xe máy rũ mắt nhìn về phía cô.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, môi đỏ răng trắng với đôi mắt hạnh như trăng, mái tóc mềm mại bị gió thổi lên như sóng nước dập dềnh trên biển.

Đáy mắt anh nhìn dáng vẻ của cô, đầu quả tim lay động thêm một lần nữa nổi lên gợn sóng.

Yết hầu anh khẽ di chuyển, vài giây sau mở miệng thấp giọng nói: "Em thấy vui không?"

Cô mỉm cười: "Có ạ."

Nghe được câu trả lời khẳng định của Vân Nghê, Lục Kiêu Trần cảm thấy những việc làm tối nay đều không uổng phí: "Những chuyện xảy ra ngày hôm nay anh sẽ xử lý, em không cần làm gì cả."

Chuyện này chắc chắn anh sẽ tự mình xử lý, nghiêm túc tra đến cùng.

Vân Nghê ngẩn ra một chút, cô ngẩng mặt lên nhìn anh: "Cảm ơn anh Kiêu Trần, nhưng chuyện này… Em muốn tự mình giải quyết."

Bây giờ cô với cô gái có dáng vẻ mềm mại thích cười hoàn toàn khác nhau, giọng điệu vừa kiên định vừa bình tĩnh:

"Ngày mai có tiết học bù, buổi sáng em sẽ đến phòng bảo vệ xem camera tìm mấy người đã nhốt em ở trong phòng thiết bị, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

Khóc thì khóc, sợ thì sợ nhưng cô không phải quả hồng mềm dễ nắn bóp.

Tuy rằng tối nay cô không bị thương nhưng chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt của cô, chắc chắn cô sẽ truy cứu tới cùng.

Vân Nghê vừa dứt lời thì đầu đã bị xoa.

Lục Kiêu Trần đứng thẳng người dậy, anh đứng trước mặt cô, môi khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp dừng bên tai cô—

Dường như mang theo cảm giác an toàn lớn hơn nữa.

"Có muốn anh đi cùng em không?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương

Copyright © 2022 - MTruyện.net