Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Thiến Nhiên thấy ánh mắt Lục Kiêu Trần vô cùng xa cách lạnh nhạt, cảm giác như mình bị đánh một cái tát thật mạnh, đã biết được thì ra đều do cô ta hiểu lầm.
Lục Kiêu Trần không phải chờ cô ta tới phụ đạo…
Giờ phút này cô ta có vẻ dư thừa ở đây.
Tô Thiến Nhiên nắm chặt bài thi với bút trong tay, nhanh chóng đứng dậy, giọng nói khẽ run: “Không có việc gì nữa, cậu hãy nghiêm túc sửa bài thi ngữ văn lại, tớ sẽ không nói với thầy, nhưng lúc chiều tối cậu nhất định phải nộp cho tớ…”
Lục Kiêu Trần cà lơ phất phơ xoay bút, dường như không để ý tới lời nói của cô ta.
Sau khi Tô Thiến Nhiên rời đi, Vân Nghê không biết chuyện gì đang xảy ra, nghi ngờ nhìn về phía Lục Kiêu Trần, nhỏ giọng hỏi: “Anh Kiêu Trần, anh với bạn học xảy ra mâu thuẫn sao? Em cảm thấy sắc mặt của chị đấy không tốt lắm…”
Lục Kiêu Trần cười nhẹ, bàn tay để sau ghế, nghiêng người nhìn về phía cô: “Đàn em, từ khi nào mà em lại hóng chuyện như vậy?”
Gương mặt Vân Nghê đỏ lên, lẩm bẩm: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi…”
Lục Kiêu Trần lấy thuốc từ trong cặp ra, đặt vào trong lòng ngực cô, giọng nói kéo dài mang theo chút lười biếng: “Làm chuyện chính trước đi, giúp anh thay thuốc, anh không có gương nên không tiện lắm.”
Thì ra anh kêu cô vào ngồi là để cô giúp anh thay thuốc.
Vân Nghê nhìn vết thương trên trán của anh: “Em giúp anh tháo băng gạc ra trước nhé?”
“Ừ.”
Vân Nghê nghiêng người về phía anh, kéo ghế dựa gần vào một chút, giơ tay nhẹ nhàng tháo băng gạc ra.
Cô sợ anh đau nên tháo thật sự rất cẩn thận, ai ngờ một lát sau lại nghe được tiếng cười nhẹ của chàng trai: “Em làm như vậy thì đến tối mới có thể thay xong được sao?”
Vân Nghê nhíu mày, hiếm khi nghiêm túc: “Anh đừng nói chuyện.”
Anh im lặng cong môi, làm theo lời cô.
Từ nhỏ đến lớn anh mà bị thương thì trước giờ đều không để ý lắm.
Chỉ là không hiểu vì sao, vừa rồi anh lại chủ động nhờ cô xử lý miệng vết thương.
Tháo băng gạc xong, Vân Nghê nhìn miệng vết thương, thấy đã đỡ hơn nhiều, không còn cảm thấy ghê như lúc trước nữa, nhưng chắc chắn phải một thời gian nữa thì mới lành hẳn: “Không có vấn đề gì, nhưng trong khoảng thời gian này anh vẫn nên chú ý đừng đụng nước.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Cô mở túi ra, lấy tăm bông với cồn, khử trùng phía ngoài vết thương trước.
Rồi sau đó cô lấy thuốc nước ra, nhẹ nhàng lau lên: “Có thể sẽ xót một chút, anh cố chịu nha…”
Mấy bạn học cùng lớp lén quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy Vân Nghê lau vết thương cho Lục Kiêu Trần, tất cả đều ngạc nhiên.
Một nữ sinh giúp Lục Kiêu Trần thay thuốc?! Đệch mợ, tình huống gì đây!
Mấu chốt là sao có vẻ Lục Kiêu Trần lại còn rất phối hợp?!
Ngay cả Tô Thiến Nhiên với bạn của cô ta lén nhìn cũng ngẩn ra, bạn của cô ta có vẻ rất sốc: “Cô gái này là ai…”
Làm bạn cùng lớp với Lục Kiêu Trần hai năm, đây là lần đầu tiên thấy Lục Kiêu Trần gần với nữ sinh như vậy!
Tô Thiến Nhiên lập tức cảm giác cổ họng bị nghẹn lại, vô cùng cay đắng.
Cô ta thấy ánh mắt của Lục Kiêu Trần chỉ nhìn về phía nữ sinh kia, trong mắt mang theo sự dịu dàng cùng với ý cười, không có một chút chống đối hay là chán ghét nào, hoàn toàn khác với ánh mắt của anh khi nhìn cô ta.
Vân Nghê thay thuốc xong thì lấy băng gạc mới dán lên miệng vết thương, nhưng đây là lần đầu tiên cô làm việc này, tay có chút vụng về.
Cuối cùng Vân Nghê lấy điện thoại di động ra cho anh soi, vẻ mặt của cô khó xử khi nhìn thấy băng gạc có chút ảnh hưởng tới nhan sắc của anh: “Em cảm thấy em quấn hơi dày, phải làm sao đây qwq.”
Lục Kiêu Trần nhìn mình trong gương, liếm môi, cười nói: “Em dứt khoát tháo băng gạc ra rồi quấn một vòng là được.”
“...”
Vân Nghê khóc không ra nước mắt: “Nếu không thì để em băng lại cho anh nhé?”
“Không cần.”
Anh cũng không thèm để ý cái này.
Vân Nghê cất thuốc vào trong túi, đột nhiên Lục Kiêu Trần đưa chiếc điện thoại di động đang rung cho cô, cô nhìn thấy, thì ra là Vân Phong gọi điện.
Cô lập tức nghe máy: “Alo, anh…”
“Nói cho em chuyện này, anh của em ngày mai sẽ về nhà.”
Vân Nghê ngạc nhiên: “Wow, anh sắp về rồi!”
Giọng nói Vân Phong du dương: “Hôm nay là buổi tập luyện cuối cùng, giữa trưa mai xe sẽ đến Hoài Thành, chờ anh về sẽ tiếp tục giám sát em học tập.”
Vân Nghê hừ nhẹ một tiếng: “Được, chỉ với anh mà cũng đòi giám sát em học tập, để rồi xem là ai giám sát ai…”
“Anh khỏe không, đang làm gì thế, đã ăn cơm chưa.”
Vân Nghê nói chuyện, cầm nghe kẹp ở tai và vai, muốn dư ra một tay để cất thuốc, nhưng Lục Kiêu Trần đã cầm lấy, nói: “Đưa cho anh.”
Đầu bên kia, Vân Phong nghe thấy giọng nói thì khó hiểu: “Sao anh lại nghe thấy giọng nói của Lục Kiêu Trần vậy?”
Vân Nghê vội giải thích: “Em đang ở lớp của các anh, hôm nay em tới để trả đồ cho anh Kiêu Trần, tối thứ sáu tuần trước anh ấy chơi bóng rổ bị thương, em thuận tiện giúp anh ấy thay thuốc.”
Vân Phong ngạc nhiên: “Bị thương? Sao lại bị vậy?”
Vân Nghê giải thích, cuối cùng cô đưa điện thoại cho Lục Kiêu Trần: “Anh của em tìm anh.”
Anh nhướng mày, cầm lấy, sau đó nhẹ nhàng trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, anh đưa điện thoại cho Vân Nghê, cô gái mỉm cười: “Có vẻ như anh em rất lo lắng khi anh bị thương.”
Lục Kiêu Trần cong môi: “Cậu ta buồn là vì tối hôm đó bọn anh chơi bóng mà cậu ta không có ở đây, không thể về trước mấy hôm.”
Bộ môn thể thao Vân Phong thích nhất là bóng rổ, anh ấy là đội trưởng đội bóng rổ của trường, có thể cạnh tranh cao thấp với Lục Kiêu Trần.
Lúc này, mấy nam sinh đi vào trong lớp.
Bọn họ thấy Vân Nghê, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đi tới chào hỏi: “Sao em Vân Nghê lại ở đây?”
“Em đến trả đồ cho anh Kiêu Trần.”
Mấy người họ quay đầu rồi nhìn vào Lục Kiêu Trần, sau đó cười ầm lên: “Anh Trần, cậu đang băng bó gì vậy ha ha ha ha ha.”
“Đệch mẹ, cảm giác như vừa mới trở về từ chiến trường thế chiến thứ 2 vậy ha ha ha…”
Vân Nghê ở bên cạnh chịu đả kích trí mạng QAQ.
Cô xấu hổ đến mức muốn chôn mình xuống đất, Lục Kiêu Trần nhìn vẻ mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, anh liếc nhìn mấy nam sinh, giọng điệu lạnh như băng: “Thế nào, xấu sao?”
Giọng nói lạnh đến mức khiếp sợ, bọn họ cảm giác mình mà nói sai một câu nữa là có thể bị đánh ngay, mọi người nghẹn cười: “Không không không rất đẹp, anh Trần, mặt của cậu có thể hoàn toàn chống đỡ được!”
Sau khi nói vài câu trêu đùa, Trương Hâm cầm một cái túi đặt lên bàn Lục Kiêu Trần: “Đúng rồi anh Trần, hai người ăn thử đi, cạnh trường học vừa mới khai trương một cửa hàng bánh bông lan, cái này là bánh su kem, ăn khá ngon!”
“Đây là do Trương Hâm và bạn gái của cậu ta vừa mới đi mua, bọn tôi đều ăn thử rồi, mùi vị thật sự khá ngon.”
“Vân Nghê, em ăn thử đi.”
Lục Kiêu Trần không ăn cơm trưa, bây giờ bụng đói nên cầm lấy một cái, Vân Nghê thấy thế cũng cầm một cái, sau đó cắn một miếng.
Lớp vỏ bên ngoài su kem xốp giòn, bên trong là vị kem ngọt ngào, tan chảy trong miệng, hai vị này kết hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ.
Vân Nghê vừa cắn một miếng đã lập tức yêu hương vị này.
Trương Hâm nói cửa hàng này đang có chương trình khuyến mãi khai trương, mua hai tặng hai, giá cả phải chăng.
Một lúc sau, mấy nam sinh trở về chỗ ngồi, Lục Kiêu Trần nhìn cô gái cho miếng su kem cuối cùng vào trong miệng, vẻ mặt thỏa mãn, hơi ngước mắt lên: “Ăn ngon không?”
“Rất ngon!”
Cô muốn đi mua, ai ngờ ngay sau đó lại nghe thấy anh hỏi: “Tối nay tan học cùng nhau đi mua không?”
Vân Nghê giật mình ngơ người, sau đó lại nghe thấy anh nhẹ giọng nói: “Anh cũng rất thích ăn, muốn đi cùng nhau không?”
Vân Nghê nghĩ tối nay mình có thời gian, cho nên vui vẻ đồng ý: “Được ạ.”
Thấy không còn chuyện gì nữa, Vân Nghê cũng trở về lớp, một lát sau, Lục Kiêu Trần nhận được tin nhắn của cô: [Anh Kiêu Trần, hôm nay tan học em đợi anh ở cây đa trước khu dạy học nha ~ ]
Lục Kiêu Trần trả lời xong thì đặt điện thoại lên bàn, ánh mắt khẽ ngước lên, dừng ở trên bài thi ngữ văn trên bàn.
Anh nhớ tới lời thầy giáo ngữ văn dặn anh nộp bài sau khi tan học, lại nghĩ tới lời hứa với cô gái nhỏ.
Đầu lưỡi anh chạm vào hàm trên, cuối cùng lười nhác cầm bút.
Sau một lúc lâu có nam sinh đi tới, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc chỉnh sửa bài thi ngữ văn của anh thì há hốc mồm.
Gặp ma giữa ban ngày ban mặt!
Anh Trần thật sự đã bắt đầu làm bài tập ngữ văn!
Buổi chiều trước khi tiết học cuối cùng bắt đầu, Tô Thiến Nhiên ngồi ở chỗ đọc sách, đột nhiên thấy Lục Kiêu Trần đi đến trước bàn cô ta.
Một tay anh để trong túi, rũ mắt xuống, sau đó để bài thi trên bàn, không chờ cô ta nói chuyện đã đi luôn.
Tô Thiến Nhiên cầm lấy bài thi, sau đó nhìn thấy anh đã sửa toàn bộ bài thi lại.
Bạn cùng bàn ngồi bên cạnh ngạc nhiên: “Lục Kiêu Trần đây là… Nghe lời cậu nói nên sửa bài thi lại sao?!”
Tô Thiến Nhiên chợt nhận ra: “Tớ còn tưởng rằng cậu ấy sẽ không sửa…”
Bạn cùng bàn như đoán ra được điều gì đó: “Chắc là cậu ấy không muốn làm cậu phải khó xử? Dù sao việc này cũng được giao cho cậu. Thiến Nhiên, tớ thấy Lục Kiêu Trần thật sự tốt với cậu nhỉ? Cậu thử nghĩ lại xem, bình thường cậu ấy đối với nữ sinh khác như thế nào?”
Tô Thiến Nhiên trầm lặng vài giây, quay đầu nhìn vào Lục Kiêu Trần, tim đập thình thịch, sau đó nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, đỏ mặt.
-
Sau khi tan học lúc chiều tối, Vân Nghê nhớ rõ lời hứa với Lục Kiêu Trần, cô thu dọn cặp sách rồi chạy xuống dưới tầng.
Cô đứng đợi dưới gốc cây đa.
Một lúc sau, cô tùy ý quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang đi về phía cô.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ hơi hở, đôi tay đút vào chiếc quần đồng phục màu đen, bờ vai rộng, ngũ quan sắc sảo, trên người lộ ra chút phản nghịch bất cần đời.
Những tia nắng hoàng hôn chiếu trên người anh, chiếu vào nửa khuôn mặt của anh, nốt ruồi lệ cũng trở nên lấp lánh.
Khi anh đi tới trước mặt, Vân Nghê nhẹ nhàng mỉm cười với anh, Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn cô, nhướng mày nói: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Hai người đi ra cổng trường, đột nhiên Vân Nghê nhớ tới chuyện quan trọng: “Đúng rồi, anh có biết cửa hàng mà bọn họ nói ở đâu không?”
“Biết.”
Lục Kiêu Trần đã hỏi qua địa điểm trước.
Mười phút sau, anh đưa cô đến cửa hàng bán bánh bông lan.
Hôm nay cửa hàng mới khai trương, trong quán có rất nhiều khách hàng xếp thành hàng dài, xếp ra tới tận cửa, người ra người vào, rất chen chúc.
Thật sự anh rất ghét việc phải xếp hàng, những chỗ phải chen chúc như này bình thường anh tuyệt đối sẽ không tới.
Nhưng nghĩ tới dáng vẻ đầy chờ mong khi tới đây của cô gái nhỏ, anh chỉ muốn cùng cô làm chuyện như này.
Vân Nghê thoải mái đợi ở cửa một lúc, cuối cùng Lục Kiêu Trần ra ngoài, đưa su kem mua được cho cô.
Cô vui vẻ cầm lấy, hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy anh?”
“Không cần.”
Vân Nghê rất kiên trì ở điểm này, cô kiên quyết hỏi, Lục Kiêu Trần nhắm mắt lại, vài giây sau click mở ra một mã QR, đưa điện thoại di động cho cô, nói giá cả.
Vân Nghê quét mã, sau đó nhìn thấy một giao diện thêm liên hệ hiện lên.
“...Ơ?”
Lục Kiêu Trần nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, đầu lưỡi anh liếm răng hàm, thản nhiên hỏi lại: “Không kết bạn thì làm sao trả tiền được?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");