Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa
  3. Chương 22: Xé rách
Trước /88 Sau

Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 22: Xé rách

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nghê hoang mang, không phải còn có cách trả tiền bằng mã QR sao?

Nhưng nhìn thấy Lục Kiêu Trần đưa điện thoại di động qua, cô vẫn quét, gửi lời mời kết bạn.

Sau khi được chấp nhận, màn hình trò chuyện hiện lên, Vân Nghê chuyển tiền qua cho anh.

Lục Kiêu Trần không vội vàng kiểm tra, anh cất điện thoại vào túi: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

“Anh Kiêu Trần, không cần phải phiền phức vậy đâu…”

Vân Nghê vừa định từ chối khéo thì anh đã nói: “Anh tiện thể đi vào tiệm nhà em mua đồ về làm bữa tối.”

Cô đã hiểu rõ, sau đó đi theo Lục Kiêu Trần về phía trước, cô không nhịn được lập tức lấy ra một miếng bánh su kem muốn ăn thử.

Cắn một miếng, vị kem thơm ngọt chỉ trong nháy mắt đã tràn đầy trong khoang miệng, cùng với mùi vị của bánh mì, Vân Nghê hạnh phúc đến mức nheo mắt lại.

“Ưm, ăn ngon quá…”

Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn cô ăn su kem, gương mặt trắng nõn phồng lên, giống như mèo con uống sữa bò, đáy mắt anh chợt hiện lên ý cười.

Tại sao phản ứng của cô vẫn giống như lúc nhỏ khi được cho kẹo sầu riêng vậy?

Ngốc nghếch, chỉ cần được ăn đồ mình thích là sẽ cười.

Vân Nghê cúi đầu ăn, đột nhiên cằm cô bị nâng lên.

Tay Lục Kiêu Trần dừng trên cằm cô, lau đi vết kem không cẩn thận dính trên đó, anh khẽ cười: “Thật sự muốn làm mèo hoa à?”

Trong lòng Vân Nghê khẽ động, thẹn thùng cúi đầu xuống, sau đó nhanh chóng dùng mu bàn tay lau cằm của mình.

Cuối cùng hai người đi đến cạnh xe máy, Lục Kiêu Trần đưa mũ bảo hiểm cho cô, trên tay Vân Nghê cầm túi đồ ngọt và điện thoại di động, cô vừa định bỏ xuống thì đã thấy anh trực tiếp đội mũ bảo hiểm cho cô.

Ánh mắt anh cúi xuống nhìn cô, giúp cô điều chỉnh mũ, khóe miệng nhếch lên: “Sao đầu không lớn hơn chút nào thế?”

“...”

Vân Nghê tức giận.

Giúp cô đội xong, Lục Kiêu Trần vỗ vào đầu cô: “Đi thôi, lên xe.”

Anh quay người, ý cười trên mặt vẫn chưa dập tắt, nhưng đột nhiên có một bóng người đàn ông trung niên đập vào tầm mắt, khiến anh ngẩn người.

Tay người đàn ông để trong túi, trên tay đeo đồng hồ khảm kim cương tinh xảo, trên người mặc bộ vest màu xám đậm được ủi cẩn thận, giày da sáng bóng, mái tóc được chăm sóc cẩn thận, chỉ là phần tóc trắng hai bên thái dương không che giấu được.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Những nếp nhăn ở đuôi mắt mang theo dấu vết thăng trầm của thời gian, khi nhìn vào khiến cho người khác cảm nhận được một khí chất sang trọng cao quý.

Còn có một người đi phía sau ông ấy, đó là trợ lý.

Người đàn ông trung niên từng bước một đi đến trước mặt, sau đó chăm chú nhìn anh, đáy mắt sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc.

“A Trần.”

Ông ấy mở miệng, giọng nói nặng nề.

Lục Kiêu Trần nhìn Lục Nhạc Vinh trước mặt, trong mắt hiện lên chút cảm xúc, ý cười dần biến mất, vài giây sau anh lạnh nhạt nói: “Ba.”

Vân Nghê nghe được lời của Lục Kiêu trần thì ngây người.

Đây là ba của anh Kiêu Trần?!

Ánh mắt Lục Nhạc Vinh chếch đi, quay đầu nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của Vân Nghê: “Cô gái này là?”

Vẻ mặt Lục Kiêu Trần bình tĩnh, giải thích: “Cô ấy là con gái của dì Đỗ.”

Lục Nhạc Vinh hiểu rõ: “Em gái của Phong Phong đúng không?”

“Đúng vậy.”

Vân Nghê thấy Lục Nhạc Vinh không tức giận, cô nhanh chóng bỏ mũ bảo hiểm xuống, sau đó mím môi chào hỏi: “Chào chú, cháu tên là Vân Nghê.”

“Đúng là rất giống với dì Đỗ Cầm của con.” Lục Nhạc Vinh nhìn cô gái ngoan ngoãn xinh xắn, trong mắt hiếm khi hiện lên ý cười hiền lành: “Năm nay cháu học lớp mấy?”

“Cháu học lớp 10 ạ.”

Vân Nghê trả lời nhẹ nhàng.

“Nghe nói trước kia cháu sống cùng với ông bà ngoại, sau khi lên lớp 10 cháu mới về trung học số 1 Hoài Thành học đúng không?”

“Vâng…”

Lục Nhạc Vinh nói chuyện với Vân Nghê hai câu ngắn gọn, cuối cùng nhìn về phía Lục Kiêu Trần, vẻ mặt bình tĩnh: “Đã lâu rồi con không về nhà ăn cơm, tối nay ba tới tìm con, cùng ba quay về ăn một bữa cơm.”

Lục Kiêu Trần đột nhiên nghĩ đến hôm nay là ngày mấy tháng mấy, yết hầu lăn qua lăn lại, đôi mắt tối đen.

Trong lúc nhất thời anh không trả lời.

Lục Nhạc Vinh thấy Vân Nghê đang cầm mũ bảo hiểm: “Con định đưa Vân Nghê trở về sao?”

“Đúng vậy.”

Vân Nghê thấy vậy thì lập tức trả mũ bảo hiểm cho Lục Kiêu Trần, từ chối nói: “Không sao đâu, cháu đi xe buýt về nhà cũng được.”

“Nếu không thì để chú đưa cháu về nhà nhé?”

Vân Nghê ngượng ngùng xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn chú, trạm xe buýt ở ngay phía trước, cháu có thể tự về được.”

“Được rồi.”

“Tạm biệt chú.” Vân Nghê ngước mắt nhìn Lục Kiêu Trần, nhẹ nhàng mỉm cười, vẫy tay: “Anh Kiêu Trần, em đi đây.”

Lục Kiêu Trần nhìn cô, đáp lại.

Sau khi đi đến trạm xe buýt, cô quay đầu nhìn lại, thấy Lục Nhạc Vinh vẫn đứng ở đấy, còn Lục Kiêu Trần đang nói cái gì đó.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba của Lục Kiêu Trần…

Lục Kiêu Trần trông thật sự giống ba của anh, mặt mày với ngũ quan của hai người như từ một khuôn đúc ra, thậm chí khí chất cũng có điểm giống nhau.

Tuy Lục Nhạc Vinh đã đến tuổi trung niên, nhưng có thể thấy được diện mạo thời còn trẻ của ông ấy vô cùng tuấn tú.

Chỉ là sao cô có cảm giác, bầu không khí giữa Lục Kiêu Trần và ba anh có chút xa lạ.

Không giống với quan hệ ba con trong nhà bình thường, cảm thấy có chút không được tự nhiên và xa cách.

Hơn nữa vừa nãy ba của anh có nói, Lục Kiêu Trần đã lâu không về nhà?

Chẳng lẽ bình thường Lục Kiêu Trần không ở cùng với ba mẹ?

Vân Nghê có chút khó hiểu, trong lúc nhất thời không thể hiểu được.

Xe buýt đến, cô cũng không nghĩ được nhiều, đành phải lên xe.

Bên kia.

Vân Nghê đi rồi, Lục Nhạc Vinh nói với Lục Kiêu Trần: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ con, chúng ta về nhà chúc mừng sinh nhật mẹ con.”

Lục Kiêu Trần rũ mắt, ánh mắt lạnh nhạt, không nói gì.

Lục Nhạc Vinh vỗ nhẹ vai anh, nhẹ nhàng nói: “Đã đến lúc phải về rồi, sao có thể không trở về nhà lâu như vậy được, mẹ con cũng rất nhớ con. Đưa chìa khóa cho chú Trương đi, ba bảo ông ấy chạy xe đến dưới lầu chung cư của con, con ngồi cùng xe với ba.”

Lục Nhạc Vinh xoay người đi đến chiếc Rolls-Royce đối diện, Lục Kiêu Trần liếm răng hàm, sau một lúc lâu mới đưa chìa khóa xe máy trên tay cho trợ lý của Lục Nhạc vinh, sau đó đi đến phía đối diện.

Sau khi lên xe, Lục Kiêu Trần với Lục Nhạc Vinh ngồi ở phía sau, xe khởi động, tấm chắn phía trước được hạ xuống.

Lục Kiêu Trần cúi đầu nghịch điện thoại, im lặng không nói gì.

Đột nhiên mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Hai chân Lục Nhạc Vinh vắt chéo, quay sang nhìn về phía Lục Kiêu Trần, lại chú ý tới vết thương trên mặt anh: “Lông mày bên kia của con bị sao vậy? Bị thương sao?”

“Chơi bóng rổ không cẩn thận bị đụng phải.”

Lục Nhạc Vinh nhíu mày: “Bình thường con vận động phải để ý một chút, nếu không hai ngày tới ba sẽ bảo tài xế đưa đón con tới trường nhé? Con không cần phải đi xe máy, quá nguy hiểm.”

Đáy mắt Lục Kiêu Trần hơi nheo lại: “Không sao, chỉ là một chút va chạm nhẹ thôi.”

Lục Nhạc Vinh thấy anh không để ý tới thì cũng không có cách nào ép buộc.

Một lúc sau, ông ấy nói chuyện với anh một lần nữa: “Hiện tại học tập lớp 12 thế nào? Áp lực học tập có lớn không?”

“Con thì có thể có áp lực gì?” Lục Kiêu Trần cười nhẹ: “Mặc kệ học thế nào, chẳng phải sau này đều phải về kế thừa gia nghiệp sao?”

“A Trần, nếu con thật sự không muốn tiếp quản công ty thì ba sẽ không miễn cưỡng con.”

Lục Kiêu Trần nhìn thấy thái độ thận trọng cho dù đang tức giận của Lục Nhạc Vinh, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng giọng điệu chậm lại mất tự nhiên: “Con chưa nói là con không vui.”

Lục Nhạc Vinh thở dài: “Trong khoảng thời gian này công ty bận mấy dự án lớn, ba không có thời gian gặp con, con sống ở Ngự An Thành như thế nào? Nếu không thích thì ba sẽ cho người sắp xếp chỗ khác, hoặc con có muốn mua cái gì không? Cứ nói cho ba.”

Lục Kiêu Trần nghe thấy giọng điệu lấy lòng của ông ấy, tim thắt lại.

Cuối cùng, khóe môi anh nhếch lên, không để ý nói: “Chỗ ở rất tốt, nếu không

thì ba mua cho con chiếc xe đi, siêu xe mới ra của McLaren, phiên bản giới hạn toàn cầu.”

Lục Nhạc Vinh muốn dùng vật chất để bù đắp cho anh, mà Lục Kiêu Trần cũng chỉ có thể thông qua việc đòi hỏi vật chất để ba anh bớt áy náy với anh.

Bởi vì những thứ mà anh thật sự muốn, từ trước tới nay ba mẹ anh đều không cho anh được.

Sự căng cứng dưới đáy mắt của Lục Nhạc Vinh nới lỏng, nhẹ nhàng nói: “Được, ba sẽ mua cho con, tối nay con có muốn ở nhà hay không…”

Lục Kiêu Trần khóa màn hình điện thoại lại, ngắt lời ông ấy nói: “Tối nay con ăn cơm xong rồi đi.”

Lục Nhạc Vinh rút lời muốn nói lại: “...Được.”

Trên đường đi, hai người chỉ nói chuyện đơn giản.

Nửa tiếng sau, xe đi vào một biệt thự cao cấp ở Hoài Thành, biệt thự gần với trung tâm thành phố, giá cả đất ở Hoài Thành cũng rất đắt, cũng là khu đất mới được tập đoàn Hoàn Lục phát triển năm trước.

Cuối cùng Rolls-Royce ngừng lại trước cửa biệt thự.

Bóng đêm bao phủ, tường ngoài biệt thự sáng rực, tô điểm cho mặt sông chiếu sáng lẫn nhau.

Sau khi Lục Kiêu Trần xuống xe, anh đi qua sân trước rồi vào trong nhà.

Quản gia với bảo mẫu trong nhà nhìn thấy anh thì đều kinh ngạc, không ngờ rằng hôm nay cậu chủ sẽ về, họ đồng loạt cúi đầu chào hỏi.

Lục Nhạc Vinh đi vào sảnh, vỗ nhẹ vào lưng Lục Kiêu Trần: “Mẹ con chắc đang ở trên tầng, con đi lên đấy chào hỏi bà ấy một câu, lát nữa xuống ăn cơm. Ông Lý, bữa tối chuẩn bị đến đâu rồi? Đều là món yêu thích của Minh Lan chứ?”

Quản gia gật đầu: “Bữa tối nay còn một vài món nữa, sắp xong rồi ạ.”

Lục Kiêu Trần đi vào phòng khách rồi lên tầng.

Bước tới bậc thang cuối cùng, anh đi đến trước hành lang, cuối cùng dừng lại ở cửa chính phòng ngủ, nhìn thấy cửa hé mở.

Nhìn vào trong thấy Hoàn Minh Lan đang ngồi một mình trên ghế gần cửa sổ.

Người phụ nữ khoác chiếc áo choàng hơi mỏng, lưng hơi gù, bà ấy khom lưng lại, lấy từ trong gương ra một quyển album đã bị ố vàng.

Sau khi mở ra, bà ấy lật từng trang một để xem.

Ngón tay bà ấy chạm vào ảnh chụp cậu bé trai, đôi mắt trống rỗng, miệng bật ra hai chữ: “Thạc Thạc…”

Giọng của người phụ nữ này rất nhỏ, nhưng tai Lục Kiêu Trần lại nghe rất rõ ràng.

Như một cơn ác mộng khiến anh áp lực tuyệt vọng.

Lục Kiêu Trần nhìn bà ấy, không nói một câu, anh quay người đi về phòng của mình.

Sau khi đóng cửa phòng lại, anh ngồi ở mép giường, sờ bao thuốc lá trong túi, ánh mắt nhìn xuống, ánh mắt trầm đến mức không nhìn ra được cảm xúc.

Một lúc lâu sau có người gõ cửa, bảo anh xuống dưới tầng dùng bữa.

Lục Kiêu Trần kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, phía xa có vài tia sáng trên bầu trời tối đen, một lát sau, vài giọt mưa rơi xuống cửa sổ, càng ngày càng nhiều, cùng với tiếng sấm, trời trở nên mưa to.

Cuối cùng anh đứng lên, dập tắt tàn thuốc rồi ra khỏi phòng.

Phòng ngủ chính ở bên kia, bảo mẫu nhẹ nhàng gõ cửa, đi đến mỉm cười với Hoàn Minh Lan đang ngây người ngồi bên cửa sổ: “Bà chủ, bữa tối xong rồi, mời bà xuống dưới ăn cơm, ông chủ đã ở dưới tầng, hôm nay cậu chủ Kiêu Trần cũng ở nhà.”

Đáy mắt Hoàn Minh Lan nổi lên gợn sóng, giật giật môi đỏ: “Nó trở về làm gì.”

“Bà chủ quên rồi sao, hôm nay họ tổ chức sinh nhật cho bà chủ, hơn nữa không phải bà chủ cũng trông ngóng cậu chủ trở về sao?”

Vẻ mặt Hoàn Minh Lan lạnh nhạt, cúi đầu nhìn album, không nói gì.

Bảo mẫu đứng ở một bên cũng rất khó xử.

Nếu Lục Nhạc Vinh và Lục Kiêu Trần đều không ở nhà, Hoàn Minh Lan sẽ rất tức giận, nhưng khi hai ba con ở nhà thì bà ấy lại có biểu cảm vô cùng lạnh nhạt.

Từ sau khi sự kiện kia qua đi đã nhiều năm như vậy, tính tình của Hoàn Minh Lan ngày càng trở lên kỳ lạ, lúc nào cũng tức giận.

Bảo mẫu nhìn thấy cuốn album trong tay bà ấy cùng với cái rương dưới chân, thở hắt ra rồi ngồi xổm xuống: “Bà chủ, mấy thứ này… Tôi giúp bà chủ cất đi, bà chủ đi xuống ăn cơm được không?”

Cuối cùng Hoàn Minh Lan đi xuống dưới tầng.

Khi đi vào phòng ăn, Hoàn Minh Lan nhìn thấy Lục Kiêu Trần và Lục Nhạc Vinh đang ngồi bên trong, hai ba con còn đang nói chuyện với nhau, khi họ nhìn thấy bà ấy, lời nói cũng tự nhiên dừng lại.

Bà ấy đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống, Lục Kiêu Trần ngồi đối diện, ánh mắt anh rũ xuống không nói gì, cho đến khi khuỷu tay bị chạm vào: “Nhìn thấy mẹ con mà không chào sao?”

Anh đối diện với ánh mắt của Lục Nhạc Vinh, yết hầu lăn qua lăn lại, vài giây sau mới mở miệng: “Mẹ…”

Hoàn Minh Lan lạnh lùng nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng như bay: “Không phải con nói không định trở về sao? Thật khó có thể gặp con ở nhà.”

Khuôn mặt Lục Kiêu Trần trầm xuống, nửa người dựa về phía sau, vuốt ve cái dĩa trong tay không nói gì, Lục Nhạc Vinh mở miệng hòa giải: “Trong khoảng thời gian này A Trần vừa khai giảng lớp 12, cho nên có hơi bận một chút, hôm nay không phải muốn trở về mừng sinh nhật bà sao?”

Lục Nhạc Vinh nhìn về phía Lục Kiêu Trần: “Nào, chúng ta cùng nâng ly rượu chúc mừng mẹ con, chúc mẹ con sinh nhật vui vẻ.”

Vài giây sau, Lục Kiêu Trần đành phải cầm ly rượu lên, Lục Nhạc Vinh cũng nâng ly rượu về phía Hoàn Minh Lan: “Bà xã, sinh nhật vui vẻ.”

Hoàn Minh Lan rũ mắt, cầm lấy ly rượu trước mặt, ngoảnh mặt làm ngơ uống một ngụm.

Tay Lục Nhạc Vinh khựng lại ở giữa không trung, nụ cười cứng đơ trong giây lát.

Khóe môi Lục Kiêu Trần nhếch lên, thu tay lại, ngửa đầu rót toàn bộ ly rượu vào trong cổ họng, cuối cùng đặt ly lên bàn.

Lục Nhạc Vinh nhìn anh một cái, ý bảo anh kiềm chế lại mình, sau đó gắp đồ ăn cho Hoàn Minh Lan: “Minh Lan, bà đừng chỉ uống rượu, ăn nhiều đồ ăn vào, hôm nay nhà bếp đều làm món bà thích ăn, đây, cái này là gan ngỗng áp chảo rượu vang đỏ, còn có món tôm hấp muối biển mà bà thích ăn nữa…”

Hoàn Minh Lan cúi đầu ăn đồ ăn, không nói câu nào hay nhìn Lục Nhạc Vinh lấy một lần, người đàn ông dần xấu hổ nên cũng không nói chuyện nữa, chỉ khi nào Hoàn Minh Lan cần gắp món gì thì ông ấy mới giúp cho bà ấy.

Không khí trong phòng ăn vô cùng yên tĩnh.

Ba người yên tĩnh ăn, một lúc sau Lục Nhạc Vinh lại nói chuyện với Hoàn Minh Lan: “Bữa cơm tối hôm nay tương đối đơn giản, ngày mai công ty không có việc bận, bà có muốn đi đâu không? Một nhà ba người chúng ta đi ra ngoài chơi một chút, coi như đền bù sinh nhật cho bà, thế nào?”

Hoàn Minh Lan cười lạnh lùng: “Sinh nhật thì có gì vui. Trước kia khi tôi ăn sinh nhật đều là một nhà bốn người đoàn tụ bên nhau, bây giờ thì sao.”

Nụ cười của Lục Nhạc Vinh chợt biến mất.

Hoàn Minh Lan nhìn về phía ông ấy, khóe miệng nhếch lên: “Trước kia trong nhà có ba người tổ chức sinh nhật cho tôi, bây giờ thiếu Thạc Thạc, ông nói xem sinh nhật này còn có ý nghĩa gì nữa?”

Lục Nhạc Vinh nắm chặt ly rượu trong tay, lông mày hơi cụp xuống, giọng nói nghẹn cứng: “Chúng ta không thể ăn một bữa cơm bình thường được sao, bà cứ nhất định phải cáu kỉnh như vậy sao?”

“Lục Nhạc Vinh, ông có ý gì, cứ nhắc tới Thạc Thạc là ông lại không kiên nhẫn như vậy? Có phải ông đã quên là ông còn có một đứa con trai út rồi hay không!”

“Đã trôi qua nhiều năm vậy rồi, đang yên đang lành tại sao bà phải nhắc lại, dây dưa không xong…”

Hoàn Minh Lan đỏ mắt: “Tôi không quên được tất cả giống như ông! Là ai đã hại chết con trai tôi, tôi nhớ rất rõ ràng! Ông làm sao có thể hiểu được nỗi đau mất con của tôi chứ?”

Sắc mặt Lục Nhạc Vinh thay đổi: “Sao bà biết là tôi không hiểu? Đấy cũng là con trai tôi!”

“Ông đừng cho là tôi không biết ông thương Kiêu Trần nhiều hơn Thạc Thạc! Bởi vì Thạc Thạc cùng họ với nhà mẹ đẻ tôi, cho nên ông vẫn luôn không coi trọng nó, nếu không phải năm đó ông để Thạc Thạc một mình trong nhà, sao nó có thể ngã từ trên cao xuống được!”

Lục Nhạc Vinh như bị người bóp chặt cổ, tuyệt vọng nhắm mắt lại, không nói nên lời.

Hoàn Minh Lan rơi nước mắt: “Lúc ấy… máu me nhầy nhụa, cả người nó lạnh toát nằm trong lòng ngực tôi, không còn một chút hơi thở nào, ông chính là hung thủ giết người!”

“Khi đó Thạc Thạc mới ba tuổi, thường ngày nó rất dính tôi, nó thích ăn nhất là món cơm rang trứng mà tôi làm cho nó, ước gì nó còn ở bên cạnh tôi, tôi có thể làm cho nó một bát cơm rang trứng…”

Lục Kiêu Trần ngồi đối diện nghe được những lời này, quai hàm căng chặt, mím chặt môi, lông mi khẽ run.

Nghe ba mẹ cãi nhau, cuối cùng anh đẩy bàn, đứng dậy, giọng nói lạnh lùng đến tận cùng: “Hai người tự ăn đi.”

Anh quay người đi về phía cửa, Hoàn Minh Lan ngẩn người, gọi anh lại: “Đứng lại! Con muốn đi đâu!”

Lục Kiêu Trần dừng lại, quay đầu nhìn về phía bà, giọng nói khàn khàn như ngậm cát: “Không phải bà đang nhớ nhung con trai út của bà ở đây sao, tôi không quấy rầy bà nữa.”

Hoàn Minh Lan tức giận chỉ vào anh: “Lục Kiêu Trần, mày với ba mày đều có đức hạnh giống nhau! Coi như tao đã biết thế nào là cha nào con nấy! Thạc Thạc là em trai ruột của mày, năm đó nó qua đời mà mày không có chút đau buồn nào, sau đó lúc tao muốn ly hôn với ba mày, mày lại nói có chết cũng không đi theo tao, mày là cái đồ lòng lang dạ sói!”

Lục Kiêu trần rũ đầu, mắt đen giống như rơi vào sông băng, cảm xúc áp lực như nước bao phủ ngực, sắp khiến người ta nghẹt thở.

Mặt anh căng chặt, cổ họng nghẹn lại: “Đúng, tất cả mọi người đều không có trái tim, tôi không đau buồn, ba tôi cũng không đau buồn, chỉ có bà yêu thương em trai tôi, được chưa?”

Lục Kiêu Trần ngước mắt nhìn bà ấy, cười lạnh nhạt: “Bà tỉnh lại đi, bà cứ nhớ nhung nó như vậy thì sao? Nó vĩnh viễn sẽ không trở về được.”

Hoàn Minh Lan nghe vậy thì hung hăng xông lên túm lấy quần áo anh, đánh anh hết cái này đến cái khác.

“Sao mày có thể nói ra những lời này, mày là cái đồ không có lương tâm…”

Lục Nhạc Vinh đi lên giữ chặt bà rồi kéo sang một bên: “Minh Lan! Bà làm loạn đủ chưa! Tôi thấy bà thật sự điên rồi! Thạc Thạc đã mất nhiều năm vậy rồi, bà còn không buông tha cho chính bà!”

Hoàn Minh Lan đẩy Lục Nhạc Vinh ra, giọng nói tức giận điên cuồng: “Cuộc đời của tôi đều bị các người hủy hoại, nếu biết trước bây giờ tôi bị tra tấn thành như vậy, lúc trước tôi kết hôn làm cái gì, tôi không nên quen biết tên nghèo như ông, tôi không nên yêu ông…”

Lục Kiêu Trần nhìn bà ấy nổi điên, hốc mắt đỏ tươi, bỗng nhiên cười lạnh: “Đúng, lúc trước bà không nên mang thai tôi, đám cưới chạy bầu, đúng không?”

Từ sau khi em trai qua đời, tính tình Hoàn Minh Lan thay đổi, hận thấu xương Lục Nhạc Vinh, toàn bộ gia đình không còn vui vẻ hạnh phúc như lúc trước, trong mắt Hoàn Minh Lan, Lục Kiêu Trần trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục, cũng bị Hoàn Minh Lan gián tiếp hận.

Nếu anh không xuất hiện, cuộc sống của mọi người có phải sẽ khác hay không?

Nhưng Lục Kiêu Trần muốn hỏi, nếu bà ấy chịu đủ tra tấn, vậy tại sao anh lại phải được sinh ra để chịu những tra tấn của bà ấy? Dựa vào đâu mà anh phải chịu nỗi đau gia đình tan nát, lưng phải gánh những xiềng xích như vậy?

“Nếu có thể, tôi bằng lòng lấy mạng của tôi đổi lấy mạng của em trai.”

“Như vậy bà vừa lòng chưa?”

Dù sao ở trong mắt Hoàn Minh Lan, anh chính là sự tồn tại dư thừa, giống như một sai lầm đã làm thay đổi quỹ đạo của cuộc đời bà ấy.

Lục Kiêu Trần quay người đi ra ngoài, Lục Nhạc Vinh gọi: “A Trần, con đi đâu!”

Nhưng mà anh cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa.

Lục Nhạc Vinh đuổi tới cửa, nhìn bên ngoài mưa to như trút nước, mà bóng của anh đã biến mất, ông ấy quay đầu nhìn Hoàn Minh Lan, đau khổ nói: “Có chuyện gì bà cứ nói thẳng với tôi, bà cứ tra tấn tôi đi, đừng có giày vò A Trần được không! Bà đã mất một đứa con trai rồi, bà còn muốn mất đi một đứa con trai nữa sao…”

Hoàn Minh Lan giật mình, cúi đầu khóc, không nói được câu nào.

-

Hoài Thành mưa to như trút nước, mưa bụi mênh mông, cả thành phố bị mây đen bao phủ sắp không thở nổi.

Sơn Hải Ngự An Thành.

Lục Kiêu Trần đi thang máy tới tầng cao nhất.

Cửa thang máy mở ra, Phàn Nghê đang muốn xuống tầng đổ rác thì gặp anh, đột nhiên ngẩn người.

“Lục Kiêu Trần, anh…”

Anh mắc mưa, sơ mi trắng dính ở trên người, mái tóc đen ngắn nhỏ nước, từng giọt nước theo hàng mi anh rơi xuống, toàn bộ khí thế chìm xuống đáy.

Lục Kiêu Trần mở mí mắt, thờ ơ nhìn cô ta một cái, sau đó đi ra thang máy, không nói một câu nào.

Phàn Nghê còn không kịp hỏi cái gì, nhìn dáng vẻ anh, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Lục Kiêu Trần mở khóa dấu vân tay rồi đi vào khu chung cư tối tăm, ném điện thoại lên bàn trà, sau đó ngồi xuống sô pha, anh cúi người xuống, để bóng tối trong phòng che phủ anh.

Sau một lúc lâu, điện thoại trên bàn kêu lên.

Vang lên một lần rồi lại lần nữa.

Cuối cùng anh lấy điện thoại, nhìn thấy tên Lục Nhạc Vinh.

“A Trần, con ở đâu…” Sau khi ấn nghe máy, đầu bên kia lại vang lên giọng nói.

Lục Kiêu Trần nghe được giọng nói của Lục Nhạc Vinh tràn đầy lo lắng, ánh mắt vững vàng, giọng nói khàn khàn như ngậm cát: “Con về chung cư rồi.”

“A Trần, con đừng giận mẹ con, đều do ba hôm nay nói quá nhiều…”

Lục Kiêu Trần cảm nhận được ông ấy đang áy náy, nghĩ đến việc tối nay ông ấy không ngừng hạ thấp khí thế để lấy lòng mẹ, nhưng mỗi lần như vậy đều nhận lại chỉ trích với chửi rủa.

Cổ họng Lục Kiêu Trần nghẹn lại: “Chuyện này thì có liên quan gì tới ba? Bà ấy còn muốn ba phải làm thế nào nữa?”

“A Trần, mấy năm nay mẹ con vẫn không thể vượt qua được chuyện của em trai con, con hãy bao dung cho bà ấy…”

Lục Kiêu Trần nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên.

“Ba còn muốn con làm thế nào nữa.”

Nếu lúc trước người chết là anh, có phải Hoàn Minh Lan sẽ dễ chịu một chút hay không?

Cuối cùng Lục Kiêu Trần cúp điện thoại, gục đầu, đè nén hốc mắt có chút hơi nóng, bất động thật lâu.

-

Ban đêm đột nhiên mưa to một hồi khiến cho nhiệt độ giảm dần, cho thấy Hoài Thành chính thức bước vào mùa thu.

Giữa trưa hôm sau, Vân Phong từ nơi khác trở về Hoài Thành.

Bởi vì trở về vào giữa trưa, thời gian hết sức vội vàng, buổi chiều anh ấy xin thầy giáo nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, ngày mai lại đi học.

Cơm nước xong, anh ấy trở về phòng ngủ, ngồi ở trước máy tính lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mấy người anh em tốt, mời mọi người buổi tối ra ngoài ăn tối.

Chu Phi Trì nói: [Ăn cơm không phải chuyện tầm phào sao, cậu đã trở lại thì chắc chắn chúng tôi phải ăn một bữa lớn]

Giả Phi: [Đúng, đúng, đúng! Đi đâu ăn đây!]

Vài người đều nói phụ họa, mấy người họ nói chuyện rôm rả, chỉ có Vân Phong không nhìn thấy câu trả lời của Lục Kiêu Trần, khó hiểu hỏi: [Lục Kiêu Trần đâu?]

Giả Phi: [Không biết anh Trần làm sao, hôm nay xin nghỉ, không có đi học.]

Chu Phi Trì: [Hôm nay bọn tôi cũng không liên lạc được với cậu ta, gọi cậu ta cũng không có ai nghe máy, lại chơi trò biến mất.]

Vân Phong nhẹ nhàng nhíu mày: “Lục Kiêu Trần không tới trường? Tình huống gì đây.”

Ngoài cửa, Vân Nghê bưng dĩa trái cây đi vào, đúng lúc nghe được lời này, nghi ngờ hỏi: “Hôm nay anh Kiêu Trần không đi học hả anh?”

Vân Phong tùy ý đặt điện thoại lên bàn: “Đúng vậy, cũng không biết cậu ta bị làm sao.”

Lục Kiêu Trần sẽ thường xuyên vô duyên vô cớ không liên lạc được, nhưng đa số tình huống đều là bởi vì anh đang ngủ.

Vân Nghê đặt dĩa trái cây lên trên bàn của Vân Phong, một lát sau nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi anh, tối qua tan học em với anh Kiêu Trần cùng đi mua bánh su kem, sau đó thấy ba anh Kiêu trần tới tìm anh ấy.”

Vân Phong ngẩn người: “Ba cậu ta?! Ba cậu ta nói cái gì?”

“Cũng không nói gì nhiều… Chỉ bảo anh Kiêu Trần đã lâu không về nhà, sau đó muốn dẫn anh ấy về nhà ăn cơm gì đó.” Vân Nghê nhìn thấy dáng vẻ cau mày của anh ấy thì hỏi: “Làm sao vậy anh?”

Vân Phong nghĩ tới cái gì đó, cuối cùng xua tay đuổi cô ra ngoài: “Không có gì không có gì, em mau đi nghỉ trưa đi, không sợ buổi chiều đi học lại mệt rã rời à?”

“Ồ…”

Vân Nghê đi rồi, Vân Phong khóa chặt cửa, lấy điện thoại ra gọi điện cho Lục Kiêu Trần.

-

Buổi chiều, Vân Nghê tới trường học,

Khoảng bốn giờ Đỗ Cầm gửi tin nhắn cho cô, nói tối nay muốn cùng ba cô đi thăm một người họ hàng đang nằm viện ở Hoài Thành, không ăn cơm ở nhà, bảo Vân Nghê cùng anh trai ra ngoai ăn cơm rồi về nhà làm bài tập.

Sau đó cô gửi tin nhắn cho Vân Phong, Vân Phong nói tan học sẽ gọi cho cô.

Chiều tối tan học, Vân Nghê rời khỏi lớp, đi xuống dưới tầng, cô lần lượt đi xuống bậc thang, gọi điện thoại cho Vân Phong.

Sau khi đầu bên kia bắt máy, cô nghịch ngợm hỏi: “Em tan học rồi, mãi mà anh không gọi cho em, tối nay chúng ta ăn gì?”

“Anh quên nói với em, tối nay em tự mình tìm chỗ ăn cơm nhé? Bây giờ anh đang ở chỗ Lục Kiêu Trần, không có rảnh.”

“Hả? Anh với anh Kiêu Trần đang ở cùng nhau sao?”

“Ừ, cậu ta bị sốt, anh đến xem thế nào.”

Vân Nghê ngẩn người.

Lục Kiêu Trần bị sốt?

“Có nghiêm trọng không anh…”

“Ngày hôm qua mắc mưa, miệng vết thương ở chỗ lông mày bị nhiễm trùng.” Vân Phong lạnh nhạt nói, trầm ổn hơn một chút so với ngày thường: “Đợi chút nữa anh chuyển tiền cho em, em đi mua đồ ăn em thích, về nhà sớm một chút biết chưa?”

Cuối cùng, Vân Nghê thất thần trả lời.

Sau khi đầu bên kia tắt máy, Vân Nghê đi về phía cổng trường, nghĩ đến việc này, cô càng ngày càng lo lắng.

Ngày hôm qua cô còn bảo anh không được để miệng vết thương chạm vào nước, tại sao anh lại mắc mưa? Miệng vết thương nhiễm trùng thực sự rất phiền phức, xử lý không tốt sẽ gây ra mủ…

Vân Nghê mải mê suy nghĩ, ý muốn trong đầu ngày càng mạnh mẽ…

Cô muốn đi thăm anh, xem cô có thể giúp được gì không.

Vân Nghê sắp xếp lại ngôn ngữ xong, lại gọi điện thoại cho Vân Phong, cô biết đối phương sẽ không đồng ý, cho nên bịa chuyện: “Anh, anh ở đâu? Em muốn gặp anh một chút… Em quên xin tiền mẹ mua tài liệu, mẹ bảo em tìm anh lấy một ít, tối nay tiết tự học buổi tối cần dùng đến.”

“Anh chuyển cho em.”

“Không được, cần tiền mặt…”

Bởi vì cô nói dối nên mặt có hơi đỏ, giọng nói càng ngày càng yếu.

Vân Phong không nghĩ nhiều, đồng ý cho cô qua đây, nói rằng lúc trước đã dẫn cô tới chung cư của Lục Kiêu Trần, cô đến dưới tầng thì gọi cho anh ấy, anh ấy xuống dẫn cô đi lên.

Vân Nghê đồng ý, cuối cùng nói thêm một câu: “Đúng rồi, anh Kiêu Trần không phải bị sốt sao, các anh có thiếu cái gì không, đúng lúc em đi ngang qua quầy thuốc.”

“Em mua nhiệt kế đến đây đi, nhà cậu ta cũng chưa có.”

“Được.”

Vân Phong ngắt máy, rót đầy cốc nước, đi đến khu trò chơi ở tầng một.

Đẩy cửa ra, anh ấy thấy Lục Kiêu Trần ở sô pha, trước mặt là cái máy tính, trong tay điều khiển con chuột, lẳng lặng xem trò chơi quét mìn trước màn hình lớn.

Anh ấy đi đến bên cạnh, đặt cốc nước lên trên bàn.

Vân Phong nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lục Kiêu Trần, khuôn mặt ẩn trong mái tóc đen rũ xuống, đôi mắt đen đêm ngày khó phân biệt, nhìn không ra cảm xúc, nỗi buồn trong xương cốt không hề che giấu mà hiện ra.

Vân Phong biết, đây mới là cảm xúc chân thật nhất của Lục Kiêu Trần.

Chiều nay, anh ấy gọi hồi lâu mà không ai trả lời, sau đó anh ấy trực tiếp đến chung cư của anh gõ cửa, cuối cùng Lục Kiêu Trần mới ra mở cửa cho anh ấy.

Sắc mặt của anh suy sụp, khí chất lạnh lùng, liếc mắt một cái đã thấy được có chuyện nghiêm trọng.

Trên bàn trà ở phòng khách, rất nhiều chai rượu đã được mở ra, chai rượu nào cũng trống không.

Vân Phong vừa thấy đã biết, chắc chắn có liên quan tới gia đình anh.

Nếu năm đó trong nhà không xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất định bây giờ Lục Kiêu Trần sẽ không có dáng vẻ như này.

Nhiều năm như vậy, anh ấy đã chứng kiến Lục Kiêu Trần bị tra tấn như thế nào.

Vân Phong thở dài, hỏi: “Cậu không ngủ một lúc à?”

“Không buồn ngủ.”

“Vậy tôi mang cháo vào cho cậu ăn, cậu ăn xong thì uống thuốc hạ sốt vào, sau đó tôi giúp cậu thay thuốc.”

Vẻ mặt của anh lạnh nhạt từ chối: “Không cần.”

“...”

Vân Phong chán nản: “Mẹ nó một người đàn ông trưởng thành như tôi còn ở đây làm mẹ của cậu, mà cậu còn như vậy.”

“Tôi thật sự không sao, cậu về đi.”

Đáy mắt Lục Kiêu Trần không gợn sóng, vẫn là dáng vẻ cũ, ai cũng không khuyên được anh.

Vân Phong tức chết rồi, hận không thể trực tiếp cho anh hai quyền, cuối cùng bất chấp tất cả, đi nấu cháo cho anh trước.

Một lát sau, Vân Nghê gọi tới, Vân Phong xuống tầng đón cô.

Đi vào chung cư, cô gái đi tới phòng khách nhìn xung quanh, không thấy Lục Kiêu Trần đâu, ngược lại thấy thùng rác có nhiều chai rượu, cô kinh ngạc: “Đây là do anh Kiêu Trần uống?”

“Đúng vậy.”

Miệng vết thương nhiễm trùng khi uống rượu miệng vào thì vết thương sẽ sưng đỏ lên rất đau, anh đã thế mà vẫn còn dám uống!

Vân Phong phàn nàn: “Miệng vết thương không thay thuốc, cũng không ăn cháo không uống thuốc hạ sốt, cơn sốt này làm sao mà khỏi được?”

“Anh Kiêu Trần ở đâu vậy anh?”

Vân Phong chỉ vào cửa: “Ở bên trong chơi game đấy.”

Anh ấy quay người: “Anh đi vào phòng bếp nấu cháo trước, tí anh đưa tiền cho em.”

“Dạ…”

Vân Phong rời đi, Vân Nghê do dự một lúc rồi đi đến cửa khu trò chơi.

Cửa hé mở, cô rất muốn xem tình trạng của anh như thế nào, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một chút.

Sau đó cô nhìn thấy anh đang quay lưng về phía cô, yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, rèm cửa trong phòng kéo ra một nửa, làn da trắng trẻo ở sau cổ của anh lộ ra một đường cong rõ ràng.

Lục Kiêu Trần nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ, anh không quay đầu lại, nói với giọng khàn khàn: “Rót hộ tôi ly nước.”

Vân Nghê nghe thấy giọng khàn đặc của anh, trong lòng tê dại.

Đợi hai giây mà anh vẫn không nghe thấy tiếng trả lời nào, anh quay đầu lại, ai ngờ thấy khuôn mặt của Vân Nghê hiện ra.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, con ngươi khẽ run.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Đích Thập Nhị Cá Lão Bà

Copyright © 2022 - MTruyện.net