Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Lục Kiêu Trần rời đi, Vân Nghê cầm túi đồ quay lại phòng chuẩn bị.
Ngồi trở lại vị trí, rất nhiều ánh mắt tò mò và hiếu kỳ đều nhìn về phía cô, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vân Nghê.
Nhất là Tiết Ức, cô ta từng nghe Tất Dao nói đại ca lạnh lùng của khối 12 đối xử vô cùng tốt với Vân Nghê, lúc đó cô ta còn tỏ thái độ nghi ngờ, ôm suy nghĩ tai nghe chưa chắc là thật nhưng vừa rồi chính mắt cô ta thấy rõ ràng, cả người Tiết Ức như đang chìm vào trong mộng.
Vân Nghê cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn mình, cô biết chắc chắn là vì sự xuất hiện của Lục Kiêu Trần, khuôn mặt không nhịn được mà đỏ ửng.
Cô gục đầu xuống, vẫn đang mông lung lại nhìn thấy ly nước và thuốc mà Lục Kiêu Trần đưa mình, trong lúc nhất thời trái tim như có một cơn gió ấm ấp thổi vào, khiến nó không kiềm được mà cứ nóng dần lên.
Chiều hôm nay cô mới nói với Lục Kiêu Trần chuyện mình bị cảm nhưng vẫn phải tham gia phỏng vấn, nếu là người bình thường ắt hẳn sẽ không thèm để ý, thế nhưng anh lại nhớ được việc này.
Vừa rồi cô vô cùng uể oải và lo lắng, hiện tại nhìn thấy những thứ mà Lục Kiêu Trần đưa, trong đầu lại hiện lên câu “Cố lên” kia của anh, cô thấy cảm động đến mức cái mũi hơi chua xót.
Anh Kiêu Trần thật sự rất rất tốt…
Vân Nghê xoa mũi, mở nắp ly thủy tinh ra, ngửa đầu uống mấy ngụm nước ấm, lại lấy một viên ngậm trị ho cho vào miệng.
Viên ngậm trị ho trong miệng lành lạnh, mang theo vị bạc hà và thảo dược, dần dần làm dịu cảm giác ngứa ngứa trong cổ họng.
Vân Nghê vuốt ve hình vẽ Chibi Maruko in trên ly nước, đôi môi khẽ cong, nháy mắt cô lại tràn đầy động lực, lại tập trung tinh thần chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn tới.
Ban đầu là Lục Kiêu Trần cổ vũ cô đăng ký tham gia đài phát thanh, anh rất tin tưởng cô, cô nhất định sẽ không làm anh thất vọng.
…
Gần sáu giờ rưỡi, tất cả học sinh đến phỏng vấn đã tập hợp đủ, đàn anh bắt đầu đọc số thứ tự, hai người có số thứ tự giống nhau sẽ cùng vào đài phát thanh thực hiện buổi phỏng vấn.
Ấn Tử Trân là số 7 còn Tiết Ức là số 5.
Tiết Ức rầu rĩ: “Thật mong chúng ta cùng số thứ tự, đi cùng với cậu tớ sẽ không lo lắng như thế.”
Ấn Tử Trân cười cười: “Không sao đâu, chỉ cần cậu phát huy thật tốt là được.”
Tiết Ức quay đầu nhìn xung quanh một vòng: “Cũng không biết ai được phân chung tổ với tớ, hy vọng không phải là một người quá giỏi, chứ nếu không lúc đó đối lập quá rõ ràng thì không ổn rồi.”
Tuy không phải là hình thức hai chọn một, nhưng nếu trong hai người có một người xuất sắc hơn hẳn vậy thì người hợp tác sẽ bị yếu thế hơn rồi.
Qua một lúc sau, một đàn anh đi vào phòng chuẩn bị, hô lớn: “Hai người có số 5 đâu rồi?”
Lúc này Tiết Ức đứng lên, giơ tay báo tên, cô ta tự mình tìm đối tượng hợp tác, ai ngờ giây tiếp theo bên trái lại truyền đến giọng của Vân Nghê: “Đây ạ.”
Tiết Ức quay đầu nhìn thấy cô, vô cùng kinh ngạc.
Đối tượng hợp tác với cô ta lại là Vân Nghê?
Đàn anh nói: “Hai người các em cầm bản thảo vào thử giọng đi.”
Tiết Ức rời khỏi phòng chuẩn bị, nghĩ đến chuyện đối thủ là Vân Nghê, trong lòng nhanh chóng vui như mở cờ.
Vân Nghê bị cảm, ho khan thành như vậy, chỉ cần cô ta không mắc sai lầm khi đọc bản thảo là được rồi, hiện tại trạng thái của đối phương như vậy thì sao có thể so sánh được với cô ta?
Tiết Ức không ngờ bản thân lại gặp một đối thủ kém như vậy, chớp mắt đã quẳng sự lo lắng ra sau đầu, nhất thời cả người thoải mái hẳn lên.
Haiz, vốn không muốn làm người tàn ác, nhưng ai ngờ ông trời lại cho cô ta cơ hội treo Vân Nghê lên đánh kia chứ.
Trong phòng chuẩn bị, Vân Nghê uống thêm mấy ngụm nước ấm, để ly ở lại chỗ ngồi, cầm bản thảo rồi đi ra ngoài.
Cô thanh thanh cổ họng, hít mấy hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Vừa rồi cô ngậm viên ngậm trị ho, tình trạng ho khan đã đỡ hơn khá nhiều, không còn khó chịu như lúc đầu.
Cô đi trên hành lang dài, ngửa đầu nhìn trăng sáng treo trên cao, khóe môi cong cong làm lúm đồng điếu xuất hiện.
Cho dù kết quả như thế nào, cô tự nói với bản thân, cô chỉ cần hưởng thụ quá trình này là được rồi.
Đi vào phòng phát thanh, bên trong có ba đàn anh, đàn chị ngồi phía sau bàn phát thanh, Vân Nghê và Tiết Ức ngồi trước hai cái microphone, trước tiên là tự giới thiệu sơ lược về mình.
Sau khi giới thiệu xong, trưởng đài ra hiệu hai cô có thể bắt đầu rồi.
Vân Nghê cúi đầu nhìn bản thảo, nở nụ cười dịu dàng, mở miệng: “Kính chào các thầy cô, các bạn học sinh, chúc mọi người một buổi sáng tốt lành, đây là đài phát thanh tiếng nói của trường trung học số 1 Hoài Thành, tôi là Vân Nghê. Chỉ trong chớp mắt, kỳ nghỉ hè vui vẻ đã trôi qua nhanh như vậy, không biết kỳ nghỉ hè của mọi người diễn ra như thế nào…”
Bản thảo mọi người đọc đều là bản thảo mà đài phát thanh đã từng sử dụng, sau khi Vân Nghê nói xong câu đầu tiên, ba giám khảo ngồi ở phía sau không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn cô.
Vốn dĩ nghĩ Vân Nghê bị cảm sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô, nhưng giọng nói của cô gái nghe qua vẫn rất chuyên nghiệp, ổn định, trôi chảy, lại có trầm có bổng.
Tiết Ức vốn nghĩ Vân Nghê đọc bản thảo sẽ giống như cọp nhai đậu phộng, ai ngờ đối phương lại đọc rất tốt, trong lòng cô ta hơi lo lắng.
Khi đến lượt Tiết Ức, cô ta sợ giọng của mình hơi thô, thế nên cô ta hơi giả giọng một chút: “Đúng đó, nói vậy là mỗi học sinh khi khai giảng đều cảm thấy hơi buồn phiền, cậu có từng nghe đến một từ là “hội chứng lo âu khai giảng” không? Từ này ý chỉ là những học sinh vào mấy ngày trước khi khai giảng bỗng nhiên xuất hiện trạng thái sợ hãi, lo lắng…”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Hai người cùng nhau đọc hết câu này đến câu khác, đến lượt Tiết Ức: “Chẳng qua cũng không cần quá lo lắng, chỗ chúng tôi sẽ đưa ra một vài biện pháp giúp mọi người giảm bớt lo âu, đầu tiên là làm việc và nghỉ ngơi sớm… Điều chỉnh giữa làm việc và nghỉ ngơi…”
Tiết Ức quá chú ý đến giọng điệu của mình, khiến cô ta khi đọc lại xuất hiện vấn đề là đọc sai từ, cô ta hơi luống cuống, máy móc lặp lại câu vừa rồi.
Phát thanh kiêng kị nhất chính là lặp lại khi đọc sai, bởi vì nó sẽ chỉ rõ cho người khác bản thân đã đọc sai thông tin, đọc lại một lần nữa sẽ càng chỉ rõ sai lầm này.
Trong đầu Tiết Ức lập tức trống rỗng, khiến cho nửa câu còn lại bị chậm nửa nhịp.
Cũng may Vân Nghê không bị cô ta ảnh hưởng, bình tĩnh đọc câu tiếp theo, vẫn duy trì tiết tấu của bản thân.
Đọc xong một đoạn đối thoại, Vân Nghê càng giống như trở thành người chủ đạo, dẫn dắt tiết tấu phát thanh của hai người, Tiết Ức không ngờ cô phát huy tốt như vậy, có thể bản thân cô ta vì mắc lỗi nên cuối cùng cũng không tìm lại được trạng thái.
Sau khi hoàn thành đoạn đối thoại, mấy học sinh bên ngoài nghe hiệu quả âm thanh cũng đi đến.
Trưởng đài nhìn về phía Vân Nghê, cười cười, bình luận: “Bạn học Vân Nghê, phần thể hiện hôm nay của em không khác gì so với mấy lần trước, khiến tôi cảm thấy rất không thích, tôi vốn muốn chọn xương trong trứng, nhưng tôi lại phát hiện… Hình như không có gì tôi có thể bới móc được.”
Vân Nghê nghe thấy nửa câu đầu câu nói đùa của anh ấy, trong lòng trầm xuống, cứ nghĩ bản thân xong đời rồi.
Ai ngờ nghe tiếp nửa câu sau, cả người cô mơ hồ.
“Tuy hôm nay giọng em hơi khàn, nhưng chúng tôi đều biết là do em bị cảm, sẽ không ảnh hưởng đến điểm số chúng tôi chấm cho em, hơn nữa em vừa rồi đọc rất tự nhiên, không làm mọi người để ý đến âm sắc của em.” Trưởng đài nhìn về phía người bên cạnh: “Các cậu ở bên ngoài nghe thấy thế nào?”
Mấy đàn chị đều nói: “Rất tốt luôn, chúng tôi nghe giọng em ấy không hề giống bị cảm chút nào.”
“Cho nên phát thanh không chỉ đơn giản là nghe âm sắc, nó càng xem trọng khả năng điều khiển giọng nói của bản thân thế nào. Bạn học Vân Nghê hôm nay đọc rất trôi chảy, cũng không mắc lỗi gì, thể hiện rất xuất sắc.”
Vân Nghê nghe thấy vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, mỉm cười nói: “Cảm ơn trưởng đài.”
Tiết Ức nhìn thấy Vân Nghê được đánh giá cao, trái tim như bị treo lên cao, sau đó trưởng đài nhìn về phía cô ta, cười cười mở miệng: “Bạn học Tiết Ức hôm nay thể hiện cũng khá tốt, nhưng khúc giữa lại mắc lỗi, hơn nữa lỗi này em cũng không xử lý tốt được, tổng thể từ trên xuống dưới cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng về mặt hơi thở lại không được ổn.”
Tiết Ức gượng cười, ý đồ giải thích: “Thật ra em hơi hồi hộp…”
Một đàn chị bên cạnh khó hiểu hỏi: “Còn nữa, tôi cảm thấy giọng của em không được thả lỏng, có phải em cố ý kiềm giọng không?”
“Em chỉ không muốn giọng mình nghe quá thô.”
“Nhưng làm như vậy ngược lại có vẻ không được tự nhiên, thật ra cứ bình thường là được rồi, còn có một chỗ phải…”
Tiết Ức bị chỉ ra mấy khuyết điểm, nụ cười trên mặt dần cứng lại, lòng tự trọng bị sụp đổ.
Cô ta vốn tràn đầy lòng tin cảm thấy có thể treo Vân Nghê đang bị bệnh lên mà đánh, chỉ là cô ta không ngờ bản thân lại không bằng đối phương nữa?
Tiết Ức cảm thấy bị đánh giá kém như vậy lại còn đối lập với Vân Nghê, so sánh hai người với nhau, cô ta cảm thấy như bị người tát một cái thật mạnh, khiến cô ta không thể chấp nhận được.
Đánh giá sơ lược hai người xong, kết quả vẫn chưa công bố ngay, chỉ để họ rời đi trước.
Tiết Ức đứng dậy, bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Đàn anh đàn chị, em mạo muội hỏi một câu, các anh chị chắc không để những nhân tố khác ảnh hưởng đến việc chấm điểm chứ?”
“Em hỏi vậy là có ý gì?”
“Em muốn biết các anh chị chấm điểm sẽ rất công bằng chính trực đúng không? Có thể chỉ vì bạn học này bị bệnh, mà mọi người sẽ không quá khắt khe, thậm chí còn sẽ đồng cảm với bạn học này không?”
Hỏi ra những câu ác ý như vậy, mấy đàn anh đàn chị khi nghe thấy đều thay đổi sắc mặt.
Người như thế không phải bọn họ chưa gặp qua, vừa rồi không cho người khác kéo dài thời gian chính là cô ta, thấy người khác được khen lại cảm thấy không công bằng, nghi ngờ sau trận đấu không công bằng cũng là cô ta.
Trưởng đài mỉm cười nói: “Yên tâm, xin cứ tin tưởng vào tiêu chuẩn chuyên nghiệp của chúng tôi, chúng tôi đều là những người thực sự cầu tiến, hơn nữa bạn học Vân Nghê dù bị cảm vẫn tham gia thử giọng, chắc chắn sẽ khó khăn hơn so với những bạn học khác, cũng không phải ai cũng có thể làm được giống như em ấy.”
Tiết Ức nghe vậy thì cuối cùng cũng không còn lời nào để nói.
Hai người rời khỏi phòng phát thanh, Vân Nghê đi đến phòng chuẩn bị, Tiết Ức nhìn bóng dáng Vân Nghê, tức đến nỗi nắm chặt nắm tay.
Nhưng cho dù không thích thế nào thì cũng không thể thay đổi kết quả phỏng vấn.
-
Vân Nghê thu dọn đồ đạc của mình, bước nhanh đi đến sảnh lớn ở lầu một của tòa nhà phức hợp.
Cô nhớ Lục Kiêu Trần lúc nãy nói sẽ chờ cô dưới lầu, ánh mắt mong chờ của cô nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của anh đâu.
Anh không có ở đây sao?
Cô nhìn xung quanh lần nữa, cho đến khi đi ra cửa lớn cũng không nhìn thấy Lục Kiêu Trần.
Không phải là anh quên rồi chứ, hoặc là bận chuyện gì khác…
Vân Nghê buồn bực rũ mi, từ từ đi xuống cầu thang của tòa nhà phức hợp, trong lòng cảm thấy cực kỳ mất mát, cũng làm giảm đi sự vui sướng khi thử giọng thuận lợi.
Trong lúc ngẩn ngơ, phía trước lại đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc: “Chỉ có từng này bậc thang mà em tính đi đến hừng đông luôn à?”
Vân Nghê nghe thấy tiếng nói thì giật mình ngẩng đầu, sau đó cô nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang đứng ở phía dưới đèn đường bên cạnh cầu thang, hai tay nhét trong túi, đang ngước mắt nhìn cô, dưới ngọn đèn mờ nhạt càng làm tôn lên khí chất của anh.
Tâm tình Vân Nghê giống như là ngồi xe đi trên đường núi, vui mừng bước nhanh xuống bậc thang.
Cô chạy chậm đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, hai má lúm đồng tiền xuất hiện: “Anh Kiêu Trần, em thử giọng xong rồi!”
Lục Kiêu Trần nhìn đôi mắt nâu cong cong của cô gái, khóe môi cũng khẽ nhếch lên: “Xem ra tình hình không tệ.”
“Ít nhiều gì cũng nhờ thuốc anh đưa cho em, sau khi em ngậm một viên ngậm trị ho cổ họng đã thoải mái hơn nhiều, vừa rồi lúc thử giọng không hề ho khan luôn, đàn anh đàn chị còn nói em thể hiện rất tốt.”
“Ừ, đọc rất hay.”
“Hả?” Vân Nghê kinh ngạc: “Anh nghe được lúc em thử giọng sao? Nhưng sao anh nhận ra được người nào là em…”
“Em cảm thấy anh không nhận ra giọng nói của em sao?”
Trái tim Vân Nghê khẽ xao động, ngượng ngùng cười: “Anh Kiêu Trần, đêm nay rất cảm ơn anh đã đưa nhiều đồ cho em như vậy, cũng cảm ơn anh đã cổ vũ em, em vốn không có lòng tin gì nhiều. Cho dù cuối cùng em có được tham dự vào đài phát thanh hay không, em đều sẽ mời anh ăn cơm, anh muốn ăn cái gì cũng được!”
Đuôi lông mày của Lục Kiêu Trần nâng lên: “Được, để anh suy nghĩ cho kỹ đã.”
“Được thôi hì hì…”
“Thử giọng thuận lợi như vậy, sao vừa rồi lúc em đi xuống anh lại thấy em không vui vẻ gì mấy thế?”
Anh nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp lại tựa như pháo nổ vuốt ve vành tai cô.
Đã biết rồi còn hỏi.
Vân Nghê sửng sốt, gục đầu xuống nhỏ giọng nói: “Là vì vừa rồi em nghĩ anh không có ở dưới lầu…”
Anh cong môi, khẽ cười nói: “Muốn thấy anh đến thế à.”
Vân Nghê nghe được hình như trong lời nói của anh còn có thâm ý khác, khuôn mặt lại hơi đỏ lên, cảm thấy có khi nào là do bản thân mình tự bổ não ý tứ của anh không, cô không biết làm sao, chỉ có thể cố gắng giải thích: “Em chỉ là muốn chia sẻ tin tốt với anh trước tiên…”
Cô nói xong, đầu lại bị xoa nhẹ vài cái, vài giây sau, giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên: “Yên tâm, anh đã đồng ý với em cái gì thì sẽ luôn luôn thực hiện được.”
Đôi mắt Vân Nghê chạm phải ánh mắt của anh, trong đầu bỗng nhiên bị câu nói bình tĩnh và kiên định này của anh đánh sâu vào, trái tim lập tức rộn ràng cả lên.
“Anh trai của em đang chạy bộ ở sân thể dục, chắc giờ huấn luyện xong rồi, anh dẫn em sang đó nhé.”
Cô lấy lại tinh thần: “Dạ…”
Vân Nghê đi theo anh về phía sân thể dục, bất chợt nghĩ đến một chuyện, tò mò hỏi: “Ly nước tối nay anh đưa cho em là do chính anh mua à?”
“Nếu không thì sao?” Lục Kiêu Trần ghẹo cô: “Nếu em không thích có thể trả lại cho anh.”
“Em thích!” Vân Nghê sốt ruột vội vã giải thích: “Cái ly đó vô cùng đáng yêu…”
Khi còn nhỏ Vân Nghê thích nhất là xem phim hoạt hình Chibi Maruko, cho nên rất thích những đồ vật có hình ảnh liên quan, cô không ngờ là Lục Kiêu Trần lại nhớ kỹ trong lòng, hơn nữa còn mua cho cô một cái ly như vậy nữa.
Mà Lục Kiêu Trần hoàn toàn đoán được suy nghĩ của cô, chập tối nay vừa tan học anh đã đến cửa hàng bên ngoài mua đồ, lúc đó ở xung quanh trường anh không tìm được cái ly nào hợp ý, cuối cùng anh phải lái xe đến một trung tâm thương mại mới mua được.
Anh nghĩ nếu muốn tặng đồ vậy phải tặng cái gì có ý nghĩa, có thể khiến cô gái nhỏ nhớ mãi không quên.
Lục Kiêu Trần nâng tay, búng vào trán của cô: “Chăm sóc bản thân cho nhanh hết bệnh đi, nếu không anh sẽ lấy lại cái ly đấy.”
“Ồ…”
Cô không thèm đưa cho anh đâu.
Hai người đi đến sân thể dục thì nhìn thấy Vân Phong và mấy học sinh năng khiếu thể thao vừa vặn huấn luyện xong, đang đi đến khán đài.
Vân Nghê đi tới đó, Vân Phong nhìn thấy cô, cười hỏi: “Thử giọng xong rồi à?”
“Dạ.”
Vân Phong cầm lấy chai nước uống một hơi, thở hổn hển nói: “Thế nào?”
“Rất tốt ạ, em vốn vẫn luôn ho khan, là anh Kiêu Trần mua thuốc cho em…”
Vân Phong nghe xong, cười cười nhìn Lục Kiêu Trần đang đứng bên cạnh, vỗ bả vai anh: “May mà cậu giúp tôi lo lắng cho em ấy, hôm nay tôi vẫn luôn bận rộn cho đến tối mịt, bây giờ mới được nghỉ ngơi.”
“Một tháng nữa cậu sẽ phải tham gia kiểm tra thể chất, thời gian này nhanh nhanh chuẩn bị cho tốt đi.”
Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi phịch xuống, lưng dựa vào ghế trên khán đài: “Má nó, tôi cảm giác bản thân như bị bóc lột ấy, cậu giúp tôi mát xa đi.”
Lục Kiêu Trần nói với anh ấy: “Sao mà cậu yếu ớt thế hả?”
Sau khi mấy người bạn bên cạnh chào tạm biệt và rời đi, Vân Nghê đi ra sau lưng Vân Phong, mỉm cười nói: “Anh, để em bóp vai cho anh.”
“Không nhìn ra nha, vẫn là em gái của anh tốt nhất!”
Khóe môi Lục Kiêu Trần cong cong, bất đắc dĩ dời mắt đi nơi khác.
Một lát sau, Chu Phi Trì và Giả Phi sau khi chơi xong trận bóng rổ ở sân bên cạnh thì đi đến, tụ họp với bọn họ.
Mấy người họ đi về phía cổng trường, Chu Phi Trì tung qua tung lại quả bóng trong tay, khó chịu nhìn về phía người bên cạnh: “Lục Kiêu Trần, sao tối nay cậu không tới? Cậu không biết đâu, chúng tôi suýt nữa là thua bọn Quy Tôn lớp A3 đó! Đám đó chỉ biết ngầm giở trò chơi xấu, hôm nay thiếu chút nữa là làm Giả Phi bị thương.”
Vân Phong: “Sao thế?”
Sau khi Chu Phi Trì kể lại mọi chuyện, Vân Phong phẫn nộ: “Chờ đó, lần sau tôi đến treo bọn họ lên đánh, để ông đây đè chúng lên đất mà mát xa.”
Giả Phi cười: “Được, cậu như vậy không xem là chơi bóng mà là đánh nhau.”
“Có vài người không tốt phải bị đánh mới được.”
Vân Nghê lén nhéo cánh tay Vân Phong, ý bảo anh ấy không được làm loạn như thế.
Lúc sau, Lục Kiêu Trần nói bâng quơ: “Tối nay tôi có việc, hẹn họ tuần này lại chơi một trận nữa đi.”
“Được…”
Vân Nghê nghĩ đến vết thương trên trán của Lục Kiêu Trần, lo lắng đến nỗi đôi lông mày nhăn cả lại.
Sau khi rời khỏi cổng trường, Chu Phi Trì than đói bụng, đề nghị mọi người đi đến phố ăn vặt của khu phố, chỉ mất mười phút đi tàu điện ngầm.
Vân Phong: “Được đó, cũng lâu rồi tôi không đến đó, đi ăn chút gì cũng được.”
Chu Phi Trì cười hì hì nhìn Vân Nghê: “Vân Nghê, em cũng đi chung nhé? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, nhất định sẽ đưa em về sớm học bài.”
Vân Nghê thấy hôm nay cũng không có nhiều bài tập về nhà lắm, nhanh chóng đồng ý với anh ấy.
Mọi người còn lại đều đồng ý, cuối cùng mọi người nhìn Lục Kiêu Trần: “Lục Kiêu Trần, cậu có đi không?”
Giả Phi xua tay: “Không cần hỏi đâu, anh Trần nhất định sẽ không đi đâu, bình thường giờ này cậu ta phải về đi ngủ rồi, hơn nữa từ trước đến nay anh Trần chê phố ăn vặt vừa bẩn vừa loạn mà.”
Ánh mắt Lục Kiêu Trần nhìn thoáng qua Vân Nghê bên cạnh, cuối cùng lại nói: “Tôi đi với mọi người.”
Đám người Chu Phi Trì:???
“Đệch… Thật không vậy?”
Đôi mắt anh bình tĩnh nói: “Không được sao?”
Giả Phi cười xấu xa, ôm vai Lục Kiêu Trần nói: “Anh Trần, không phải do lần trước tôi nói phố ăn vặt kia có biết bao nhiêu chỗ tốt nên cậu cảm thấy hứng thú rồi đúng không, muốn đi rồi chứ gì? Anh Trần, quả nhiên cậu vẫn nghe lời tôi.”
Lục Kiêu Trần đẩy anh ấy ra, trao cho anh ấy một nụ cười nhạt: “Đừng làm tôi ghê tởm.”
“Anh Trần sao cậu có thể như vậy…”
Nhóm người cười nói đi về con đường phía trước.
Màn đêm lấp lánh, ánh đèn đường mờ ảo rơi trên mặt đất, chiếu ra mấy cái bóng của họ.
Đi đến trạm tàu điện ngầm, sau khi vào tàu điện ngầm, trong tàu có hơi chật chội.
Mọi người phân ra mỗi người đứng mỗi nơi, Vân Nghê nắm lấy tay vịn, vừa khéo Lục Kiêu Trần cũng đứng ở bên cạnh.
Cô nhớ đến chuyện tối nay anh nói muốn hẹn hôm khác đi chơi bóng kia, không nhịn được hỏi anh: “Anh Kiêu Trần, tuần này anh thật sự muốn đi chơi bóng sao?”
“Ừm?”
“Vết thương trên trán anh còn chưa khỏi hẳn, tốt nhất vẫn nên đừng chơi bóng rổ, anh quên rồi sao, bác sĩ có nói anh không thể vận động mạnh được…”
Anh nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của cô, lười nhác cong môi: “Không sao, đã tốt lắm rồi.”
Vân Nghê thấy dáng vẻ chẳng sao cả của anh, tức giận nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu miệng vết thương lại bị rách ra, em cũng không thèm quan tâm nữa.”
Lục Kiêu Trần yên lặng nở nụ cười, giọng nói khàn khàn dừng bên tai cô: “Sao em có thể không có lương tâm như vậy được?”
Vân Nghê rũ mi không nhìn anh, khó chịu hừ một tiếng.
Anh cười cười: “Biết rồi, tối mai không chơi.”
Đi hai trạm tàu điện ngầm đã tới nơi, đoàn người đi ra trạm tàu điện ngầm, băng qua một con đường đi đến phố ăn vặt.
Tuy hôm nay là ngày làm việc nhưng phố ăn vặt vẫn rất nhộn nhịp, đủ loại xe đầy muôn màu muôn vẻ xếp hàng hai bên lối đi, đủ loại hình dạng, kiểu dáng bảng hiệu, nơi này quả thật chính là thiên đường cho tâm hồn ăn uống.
Khi bước vào trong, Vân Phong nói với Vân Nghê: “Không được ăn đồ cay nóng đó biết chưa? Đợi lát nữa mẹ biết em bị cảm mà anh còn đưa em đến phố ăn vặt thì sợ rằng sẽ giết anh mất.”
“Em chỉ đi dạo thôi, không nhất định sẽ mua đâu.”
Nhóm người vừa đi vừa ăn dọc đường, đi ngang qua một xe đẩy bán súp tứ quả, đôi mắt Vân Nghê sáng lên: “Anh, em muốn ăn cái này!”
Súp tứ quả gồm có mật ong trộn với hạt sen, ngân nhĩ, hạt ý dĩ, vân vân, hơn nữa còn có thêm các loại hoa quả thái hạt lựu, nho khô, vừa ngon miệng vừa thanh mát.
Vân Phong trêu ghẹo: “Mới vừa rồi không phải em còn nói chỉ đi dạo thôi sao?”
Vân Nghê lay lay cánh tay anh ấy: “Cái này không cay mà, em muốn ăn.”
“Được được được.” Vân Phong lấy di động ra quét mã thanh toán, ông chủ nói: “Chờ một chút, còn phải làm mấy bát cho mấy người đến trước nữa.”
“Vậy tụi anh đi đến phía trước một chút nha?” Vân Phong nói.
Vân Nghê gật đầu: “Em mua xong rồi sẽ đi tìm các anh.”
Mấy chàng trai tiếp tục đi về phía trước, phố ăn vặt được chia thành nhiều khu, Vân Nghê thấy Lục Kiêu Trần đi đến một ngã tư không quá đông đúc cách chỗ cô hơn năm mét thì đứng lại, cúi đầu xem điện thoại, còn mấy người còn lại vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Vân Nghê khó hiểu nhìn anh, lúc này mấy cô gái đang chờ mua súp tứ quả bên cạnh tán gẫu sôi nổi hẳn lên.
“Này, cậu nhìn anh chàng mặc áo sơ mi trắng đứng ở ngã tư kia kìa, đẹp trai quá đi! Ở bên kia… Đúng đúng chính là người cậu chỉ đó!”
“Vãi, đúng là rất đẹp trai!”
“Đúng không, vừa rồi tớ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh ấy! Anh ấy cũng cao ghê!”
m thanh bàn tán của mấy cô gái mê trai Vân Nghê nghe rõ mồn một, Vân Nghê nhìn theo hướng mà mấy cô gái đang nhìn, phát hiện người mà mấy cô ấy đang bàn tán hình như là Lục Kiêu Trần!
Cho dù đi đến đâu anh cũng rất được con gái yêu thích…
Mấy cô gái vẫn còn tiếp tục bàn luận: “Tớ nhìn qua thấy anh ấy khá lạnh lùng, các cậu nói xem tớ có nên qua đó xin phương thức liên hệ không?”
“Tỉnh lại đi, vừa cao vừa đẹp trai như vậy nhất định là đã có bạn gái rồi.”
“Ôi, nhất định là vậy rồi, trai đẹp đều là của người ta…”
Trong lòng Vân Nghê tự nhủ thầm: Ai bảo thế, anh ấy vẫn còn độc thân đó!
“Các cậu nói xem trai đẹp sẽ thích một cô gái như thế nào, có phải cả đời này tớ cũng không thể lọt vào mắt xanh của anh đẹp trai nào sao?”
“Cho dù thế nào đi nữa thì trai đẹp nhất định đều thích gái xinh…”
“Tớ tuy rằng không phải là gái xinh nhưng tớ cũng có thể dùng tâm hồn thú vị của mình để hấp dẫn trai đẹp!”
“Chỉ là chúng ta không thể chờ đến lúc nghiên cứu tâm hồn được, bước đầu tiên xem mặt chúng ta đã bị pass rồi…”
Vân Nghê không muốn nghe lén mấy cô ấy nói chuyện, chỉ là mấy cô gái bàn tán quá rôm rả, Vân Nghê ở một bên bị động lắng nghe, cảm thấy mấy cô ấy nói chuyện rất thú vị.
Sau khi các cô gái mua bốn phần súp tứ quả đã rời đi, Vân Nghê thấy rốt cuộc mấy cô ấy cũng không tiếp cận Lục Kiêu Trần, dù sao đa số mọi người nhìn thấy người đẹp cũng chỉ nói cho vui miệng mà thôi.
Sau khi Vân Nghê nhận phần súp tứ quả của mình, cô bưng lên húp mấy ngụm, chậm rãi đi đến bên cạnh Lục Kiêu Trần.
Bên kia, Lục Kiêu Trần ngước mắt nhìn cô đang đi về phía anh, cất điện thoại vào trong túi.
Vân Nghê đi đến trước mặt anh: “Anh Kiêu Trần, sao anh đứng đây mà không đi với mọi người?”
“Anh em sợ em không tìm thấy bọn họ, cho nên anh nói để anh đứng đây chờ em.” Anh thản nhiên nói.
Vân Nghê gật đầu: “Vậy chúng ta đi tiếp thôi.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Vân Nghê húp súp tứ quả, nghĩ đến cuộc nói chuyện thú vị của mấy cô gái vừa rồi, cười cười nhìn chàng trai bên cạnh: “Anh Kiêu Trần, vừa mới nãy em nghe thấy có mấy cô gái bàn tán về anh đó.”
“Cái gì?”
“Vừa mới nãy có mấy cô gái đứng chờ mua súp tứ quả bên cạnh em, mấy cô ấy nhìn thấy anh, nói anh rất đẹp trai, còn muốn bắt chuyện với anh nữa.”
Đôi lông mày Lục Kiêu Trần cau lại, rũ mắt nhìn cô, cũng không nhìn ra trên mặt anh có ý gì.
“Sau đó thì sao?”
Vân Nghê cười nói: “Không có gì, mấy cô ấy chỉ tán gẫu vài câu, đoán chàng trai giống như anh sẽ thích kiểu con gái thế nào…”
Đám đông xung quanh rất nhộn nhịp, hai người đi sát cạnh nhau.
Lục Kiêu Trần nghe vậy, trái tim khẽ xao động, nhìn vào đôi mắt long lanh của Vân Nghê, vài giây sau anh mở miệng, giọng điệu đầy ẩn ý: “Vậy em thấy anh sẽ thích người như thế nào?”
Vân Nghê nhai viên khoai dẻo trong súp tứ quả, đang nhai thì nghe thấy vậy, cô ngước mắt lại đối diện với ánh mắt của Lục Kiêu Trần, cô hơi sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, giọng nói mềm nhẹ: “Anh trai em từng nói đến chuyện này…”
Lục Kiêu Trần khẽ giật mình: “Cậu ta nói cái gì?”
Vân Nghê hơi lúng túng, vừa cố nhớ lại vừa nói: “Anh ấy nói… Anh không thích con gái, cho dù là dạng con gái như thế nào cũng không thể khơi dậy sự hứng thú của anh.”
Lục Kiêu Trần định thử phản ứng của cô gái nhỏ, bỗng nhiên sửng sốt.
“Cái gì?”
Vân Nghê ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai em nói anh đã sớm nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, vô dục vô cầu, dự định qua ba mươi tuổi sẽ xuất gia, có phải là thật không?”
Lục Kiêu Trần: “…?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");