Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Kiêu Trần nghe thế, khuôn mắt tối sầm lại, tức giận đến mức bật cười.
Trời ạ, ba mươi tuổi xuất gia??
Thế thôi anh thi tốt nghiệp đại học xong trực tiếp ẩn cư núi rừng luôn cũng được.
Lục Kiêu Trần nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, gõ đầu cô một cái: “Em cảm thấy thế nào?”
Vân Nghê lúng túng cúi đầu ăn súp: “Em thấy không phải không có lý nha…”
Dù sao cô vẫn luôn nghe nói có rất nhiều nữ sinh trung học muốn theo đuổi Lục Kiêu Trần, nhưng anh vẫn luôn lạnh lùng với mấy nữ sinh đó, không mặn mà gì, tuy có thể có trường hợp Lục Kiêu Trần không cảm thấy hứng thú, nhưng nói không chừng anh giống như Vân Phong nói thì sao.
Lục Kiêu Trần cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, cảm xúc trong mắt quay cuồng, giọng nói khàn khàn: “Anh có người mình thích.”
“Giờ em cảm thấy lời nói này còn hợp lý hay không?”
Vân Nghê đột nhiên ngây người.
Hả? Anh Kiêu Trần đã có người anh ấy thích rồi?
Vẻ mặt cô không dám tin nói: “Nhưng sao em chưa bao giờ nghe thấy ai nói…”
Lục Kiêu Trần bình tĩnh liếc nhìn cô: “Anh không nói cho người khác biết.”
Cho nên ý của anh là chỉ có cô hoặc không có nhiều người biết chuyện này?
Vân Nghê chìm đắm trong tin tức chấn động này, trong đầu mơ mơ hồ hồ, nghĩ tới rất nhiều chuyện, cuối cùng nhịn không được tìm tòi nghiên cứu bí mật này: “Anh Kiêu Trần… Người anh thích là ai vậy? Em đã từng gặp chưa?”
Lục Kiêu Trần liếm răng hàm của mình, nhìn chằm chằm vào cô.
“Gặp rồi.”
“Sao cơ! Là ai thế?”
Cô vừa dứt lời, bả vai đột nhiên bị nắm lấy, ngay sau đó cô bị sức mạnh này kéo vào trong lồng ngực của Lục Kiêu Trần.
Một người đàn ông trung niên thét to, đang phụ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ vừa sượt nhanh qua người cô.
Vân Nghê đâm vào người Lục Kiêu Trần, cảm nhận được thân thể cường tráng và ấm áp của anh, hai má vô tình cọ vào áo sơ mi trắng mang theo mùi bạc hà của anh, phần súp tứ quả cô cầm trong tay lung la lung lay, suýt nữa là đổ xuống đất.
Khoảng cách thân mật như thế khiến đầu óc Vân nghê trống rỗng, trái tim không khống chế được đập thình thịch, giống như có một dòng điện chạy khắp thân thể.
Ngay sau đó, cô cảm nhận được anh buông tay ra.
Khoảng cách gần gũi đó thật ra chỉ kéo dài hai giây mà thôi.
Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái, bàn tay giữ ót cô dẫn cô đi về phía trước, kìm nén xao động trong lòng: “Nhìn đường cho kỹ vào, thiếu chút nữa bị người ta đụng cũng không biết.”
“Ồ…”
Hai người đi một lúc lâu, nhiệt độ trên mặt Vân Nghê mới dần dần hạ xuống, sau đó cô mới nhớ lại Lục Kiêu Trần vẫn chưa trả lời vấn đề quan trọng vừa rồi.
Cô vừa định hỏi lại thì đã nhìn thấy bọn Vân Phong trước quầy hàng bán lẩu cay.
Câu chuyện buộc phải bỏ dở giữa chừng, hai người đi qua đó, Vân Phong nhìn thấy cô và Lục Kiêu Trần, chỉ chỉ vị trí phía sau xe đẩy: “Hai người tìm chỗ ngồi trước đi, lẩu cay của chúng tôi sắp có rồi.”
Vân Nghê cũng muốn ngồi xuống ăn cho xong phần súp tứ quả của mình, cô đi tìm chỗ ngồi, Lục Kiêu Trần đi đến bên cạnh Vân Phong, nắm lấy gáy anh ấy: “Mỗi ngày cậu đồn bậy bạ gì về tôi thế?”
“Hả? Đồn đại gì cơ?”
Lục Kiêu Trần lạnh mặt nhìn anh ấy: “Ba mươi tuổi xuất gia.”
Vân Phong hiểu ra, chợt cười: “Vân Nghê nói với cậu à? Tôi chỉ đùa một tí thôi, cậu còn không hiểu em gái tôi sao, em ấy ngốc đến nỗi nói gì là tin cái đó luôn…”
Vân Phong dùng khuỷu tay thụi vào ngực anh, nhướng mày trừng mắt nói: “Này, có điều tôi nói cũng không sai, dù sao đúng là cậu không cảm thấy hứng thú với cô gái nào mà, không phải chính là nhìn thấu hồng trần còn gì?”
“Vậy nếu cảm thấy hứng thú thì sao?”
Vân Phong bị chọc cười: “Được thôi, vậy cậu nói cho tôi biết người đó là ai đi! Móa nó, tôi nhất định sẽ trói người đó lại làm bạn gái của cậu! Nếu không trói được tôi sẽ làm cháu trai của cậu!”
Anh ấy không tin sẽ có cô gái nào có thể chống lại sức hấp dẫn của Lục giáo thảo!
(*): Giáo thảo: Nam sinh vừa học giỏi vừa đẹp trai.
Lục Kiêu Trần nghe thấy thế, bỗng nhiên bật cười.
“Cậu cười cái gì?”
Lục Kiêu Trần vỗ bờ vai của anh ấy: “Cậu nhớ kỹ những lời đã nói đấy.”
Vân Phong:?
Lục Kiêu Trần xoay người đi về hướng bên cạnh, không đùa giỡn với anh ấy nữa.
Qua một lúc sau, mấy nam sinh bưng món lẩu cay của mình đi đến, mọi người cùng ngồi xung quanh một cái bàn ăn.
Bàn ghế nhựa ngoài trời, lẩu cay cay nóng, còn có âm thanh ồn ào, huyên náo của người xung quanh, chợ đêm náo nhiệt khiến bầu trời lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp hẳn lên.
Sau khi ăn uống no say, thấy thời gian cũng không còn sớm, nghĩ đến chuyện ngày mai còn phải đến trường, mọi người cũng không thể ở bên ngoài vui chơi quá lâu.
Rời khỏi phố ăn vặt, mọi người chia tay nhau ở ngã tư đường, sau đó mỗi người mỗi ngả, đều tự đi về.
Sau khi Vân Nghê và Vân Phong về đến nhà, Vân Nghê đi tắm rửa trước.
Tắm rửa xong cô trở lại phòng, Đỗ Cầm đi đến, bưng chén tuyết lê hấp đường phèn đã nấu xong đưa cho Vân Nghê để cô tiêu đờm bớt ho.
Cô uống một ngụm, hạnh phúc híp mắt: “Cái này uống còn ngon hơn thuốc cảm pha nước nhiều.”
Đỗ Cầm vuốt mái tóc ướt sũng của con gái: “Lát nữa uống cũng được, mẹ sấy tóc cho con, chứ không để như thế lại làm bệnh nặng hơn.”
Đỗ Cầm để Vân Nghê ngồi trước bàn học, sau đó dịu dàng giúp cô sấy tóc.
Vân Nghê nhìn xuyên qua tấm gương, nhìn mẹ mình, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Sấy tóc xong, Đỗ Cầm buông máy sấy ra, nhìn thấy ly thủy tinh có in hình Chibi Maruko trên bàn cô, thuận miệng hỏi: “Lại mua ly mới à? Không phải con đã có một ly thủy tinh rồi sao?”
“Dạ… Đây là anh Kiêu Trần mua cho con.”
Vân Nghê giải thích xong, Đỗ Cầm nghe xong thì cười nói: “Đúng là Kiêu Trần rất thương con, nhưng không được nhận đồ đắt tiền của người ta, biết không?”
“Dạ.” Nghĩ đến một chuyện, cô nói: “Mẹ, nếu có thời gian chúng ta kêu anh Kiêu Trần đến nhà mình ăn cơm nhé? Lúc trước anh ấy giúp con rất nhiều việc, con thấy hơi áy náy.”
“Được, mẹ cũng muốn gọi thằng bé đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó mẹ sẽ trổ tài nấu mấy món đặc biệt cho thằng bé.”
“Được ạ!”
Cuối cùng Đỗ Cầm dặn cô uống hết chén tuyết lê hấp đường phèn, sau đó rời khỏi phòng cô.
Vân Nghê uống xong chén nước tuyết lê, nằm sấp trên bàn, cầm lấy cái ly nước mà Lục Kiêu Trần mua cho nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô nhớ lại cảm giác rung động và cảm động vào khoảnh khắc cô nhận được túi đồ, trái tim không kiềm được mà đập thình thịch.
Trong đầu Vân Nghê không tự giác mà hiện lên khuôn mặt đẹp trai của anh, nghĩ đến lúc anh nắm bả vai của cô kéo vào trong lồng ngực anh ở phố ăn vặt tối nay, khuôn mặt không nhịn được mà bắt đầu nóng lên.
Giống như là uống một ngụm coca, từng bong bóng nổi lên trong lòng, vừa ngọt ngào vừa khó chịu, cô lớn như thế này rồi mới cảm nhận được loại cảm giác này, không thể miêu tả thành lời.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Cô lấy lại tinh thần từ dòng suy nghĩ đã trôi xa của mình, chôn đầu vào khuỷu tay: “Mình lại suy nghĩ lung tung gì nữa thế này…”
Đột nhiên cô nghĩ đến ——
Lục Kiêu Trần nói đã có người trong lòng rồi.
Cô gái đó rốt cuộc là ai…
Nếu thật sự anh đã có người mình thích, vậy Lục Kiêu Trần đối xử tốt với cô như vậy, có lẽ chỉ là tình cảm của anh trai dành cho em gái thôi sao?
Trong lòng Vân Nghê giống như bị thứ gì đó đâm thành một lỗ nhỏ, cảm giác chua xót từ đó mà lướt qua tim.
Cô cũng không rõ tại sao, vì lý do gì mà bản thân lại có cảm giác như vậy.
-
Hơn chín giờ, Lục Kiêu Trần về tới Sơn Hải Ngự An Thành.
Vào căn hộ, anh ném cặp sách lên trên sô pha, đi vào phòng bếp lấy một bình nước khoáng từ tủ lạnh đi ra.
Anh uống một ngụm nước, điện thoại đặt trên quầy bar lại rung lên.
Anh cầm lấy di động, vừa nhìn qua thấy là Lục Hành gọi tới.
Sau khi bắt máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Lục Hành: “Em họ, dạo này thế nào? Hôm nay anh không bận như trước nữa, nhàn rỗi đến mức không có gì làm nên muốn quan tâm tình hình gần đây của em thế nào.”
Khóe môi Lục Kiêu Trần cong cong, bật chế độ rảnh tay sau đó đặt điện thoại xuống quầy bar: “Thế nào gì chứ? Cũng như vậy thôi.”
“Anh muốn hỏi em là tình hình giữa em và em gái kia tới đâu rồi.” Lục Hành chỉ tò mò chuyện này: “Em đã bắt đầu theo đuổi chưa? Có nói rõ ràng chưa? Hay là hai đứa đã quen nhau rồi?”
Vẻ mặt Lục Kiêu Trần bất đắc dĩ: “Anh suốt ngày suy đoán vớ vẩn gì thế.”
“Vậy hiện tại tình trạng của hai đứa thế nào?”
Lục Kiêu Trần uống nước xong, đặt bình thủy tinh lên bàn, rũ mắt suy nghĩ.
Tình trạng gì?
—— Cô gái nhỏ vẫn còn ngốc nghếch xem anh như anh trai đây.
Có điều Lục Kiêu Trần nói với Lục Hành, trong khoảng thời gian này anh suy nghĩ rất lâu, hiện tại anh không thể công khai theo đuổi cô.
Không phải là anh từ bỏ tình cảm của mình với Vân Nghê, mà anh là anh em thân thiết với Vân Phong, cũng coi như là anh trai của cô, anh phải nên vì cô suy nghĩ cho tương lai, cũng như đảm nhận trách nhiệm của mình.
Cô gái nhỏ chỉ mới học lớp 10, thời gian ba năm cấp ba nhất định là khoảng thời gian cô và người nhà cô quan tâm nhất, dì Đỗ vất vả đưa Vân Nghê đến Hoài Thành không phải là muốn để cô có môi trường học tập tốt sao, cho dù anh có theo đuổi được cô, nhưng một khi dì Đỗ biết việc hai người yêu đương thì thật sự không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào.
Hơn nữa cô gái nhỏ lại yêu thích học tập như vậy, cũng sẽ không đồng ý.
Cho nên tạm thời anh chỉ có thể dùng thân phận hiện tại để ở bên cạnh cô, anh không muốn để cô nhận ra tình cảm của anh đối với cô, khiến cô né tránh anh, nếu như vậy thì những việc anh làm từ trước đó sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Từ trước đến nay Lục Kiêu Trần là người muốn làm gì thì làm cái đó, đường hoàng phản nghịch, chưa bao giờ chịu ngăn trở, lại càng không e ngại chuyện gì.
Duy chỉ có chuyện anh thích Vân Nghê, anh chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ có thể kìm nén lại.
Lục Hành nghe xong, bùi ngùi buông tiếng thở dài: “Nhìn không ra nha, thì ra em thích cô bé này đến vậy.”
Nếu chỉ tùy tiện chơi đùa thì sao phải lo lắng nhiều như vậy chứ?
Lục Hành nghĩ đến gì đó, cười cười: “Có điều em có chắc chắn là… Cô gái nhỏ nhà người ta không phát hiện suy nghĩ của em đối với mình sao?”
Lục Kiêu Trần khẽ giật mình.
“Hơn nữa em chắc chắn có thể kiểm soát hết mọi chuyện không? Nói không chừng một ngày nào đó em không nhịn được nữa mà trực tiếp nói ra, cái này thì không nói chính xác được, nếu không sao lại có một câu thành ngữ là “cầm lòng không đậu” chứ.”
Lục Kiêu Trần đi ra phòng khách ngồi xuống sô pha, nhìn bóng đêm mờ mịt bên ngoài, im lặng không nói chuyện.
Tuy nói là phải kìm nén tình cảm, nhưng mỗi lần anh nhìn thấy Vân Nghê, anh giống như thợ săn không thể khống chế được dã tâm, chỉ muốn ép con mồi của mình trong lãnh địa của mình.
Giống như hôm nay, anh nhịn không được nói cho cô biết, anh đã có người mình thích.
Anh sợ cô hỏi tiếp, sau đó anh sẽ nhịn không được mà nói ra người đó chính là cô.
Tình cảm đúng thật là thứ không thể kiểm soát được, hiện tại tình cảm của anh đối với Vân Nghê ngày càng rõ ràng hơn, có lẽ sẽ có một ngày cô nhận ra thôi.
Thật ra, anh hận không thể để cô biết được, anh thích cô đến mức nào.
Cuối cùng, Lục Kiêu Trần chỉ có thể cười khổ: “Chuyện sau này để sau này rồi nói.”
Chuyện duy nhất hiện tại anh có thể làm, đó là âm thầm từng chút từng chút một tới gần cô.
Đôi khi.
Thợ săn cũng phải kiên nhẫn.
-
Thời gian trôi nhanh, lại sắp đến thứ sáu.
Buổi chiều thứ sáu đối với học sinh lớp 10A9 mà nói là nửa ngày để thả lỏng, một là vì sắp đến cuối tuần, hai là vì chiều thứ sáu có tiết thể dục.
Tiết thể dục, nhất là tiết thể dục không phải của lớp giáo dục thể chất, chính là thiên đường trong cuộc sống cấp ba.
Sau khi kết thúc tiết hóa học thứ hai vào buổi chiều, học sinh trong lớp kích động thu dọn sách vở chạy xuống lầu, đợi lát nữa học xong tiết thể dục mọi người có thể trực tiếp nghỉ rồi.
Vân Nghê thu dọn cặp sách của mình xong, vừa chờ Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn, vừa xoa xoa cái cổ đau nhức của mình.
Giang Nguyệt đứng bên cạnh nhìn cô, lo lắng nói: “Hay lát nữa cậu xin phép thầy giáo nghỉ đi, cổ đau thì đừng chạy bộ nữa.”
Vẻ mặt Vân Nghê buồn bực, gật đầu.
Hai ngày nay vừa hết bệnh xong, ai biết tối qua ngủ một giấc lại làm bản thân bị trẹo cổ, hiện tại cô chỉ cần xoay sang trái một chút mà đã cảm thấy đau đớn rồi.
Vô cùng khổ sở.
Vân Nghê khẽ thở dài, hỏi mấy cô bạn: “Trước kia mấy cậu có từng bị trẹo cổ không? Làm sao để trở lại bình thường vậy?”
Giang Nguyệt: “Tớ chưa bao giờ bị trẹo cổ ha ha ha.”
Biện Mạn Mạn nói: “Tớ từng bị một lần, hình như là hôm mùng một, chẳng qua lúc đó tớ không để ý lắm, cứ để tự nhiên là nó hết hà. Tối nay về nhà cậu nhờ mẹ mát xa thử xem, chắc là qua vài ngày là sẽ hết thôi.”
“Được rồi…”
Sau khi ba người thu dọn xong thì rời khỏi lớp học.
Mới vừa đến sân thể dục, Vân Nghê tùy tiện nhìn xung quanh, vừa khéo nhìn thấy mấy nam sinh từ tòa nhà giảng dạy của khối 12 chậm rãi đi tới.
Mấy người bước đi nhàn nhã như đang đi dạo, cuối cùng đi đến chỗ khán đài bên kia ngồi xuống.
Vân Nghê không nghĩ đến, Lục Kiêu Trần lại có mặt trong đó ——
Anh lười biếng ngồi trên ghế, đang uống nước khoáng, bên cạnh có bạn học đang nói chuyện với anh, khóe môi anh cong lên như cười như không, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy sự phản nghịch cho dù đặt trong đám người cũng khiến anh vô cùng nổi bật.
Vân Nghê hơi sửng sốt, sao anh lại đến đây?
Từ trước đến nay thời gian học thể dục của cô và Lục Kiêu Trần không giống nhau, chẳng lẽ bọn họ có hoạt động gì sao?
Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo thể dục xuất hiện, tất cả mọi người đi theo thầy giáo tập trung ở giữa sân thể dục.
Vân Nghê đứng vào hàng đầu xong đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần và mấy nam sinh đều đứng dậy, rồi sau đó cà lơ phất phơ đi về hướng bọn cô, trừ mấy nam sinh đó ra còn có một vài học sinh khác nữa.
Những nữ sinh của lớp A9 nhìn thấy thân hình cao lớn của Lục Kiêu Trần, cả nhóm ồ lên.
“Đây không phải là giáo thảo của khối 12 sao…”
“Sao bọn họ lại tới đây…”
Đám người càng chạy tới gần hơn, hai tay Lục Kiêu Trần nhét trong túi, nâng mắt, không biết là trùng hợp hay cố ý, nhìn thẳng về hướng Vân Nghê ở bên này.
Ánh mắt của cô gái và anh chạm vào nhau, trong mắt cô thoáng vẻ bối rối.
Phàn Nghê tình cờ đứng phía sau Vân Nghê, Phàn Nghê cũng đã sớm chú ý đến bóng dáng trên khán đài, giờ phút này nhìn thấy Lục Kiêu Trần nhìn sang, tưởng đang nhìn cô ta, khóe môi khẽ nhếch, dùng ánh mắt kinh ngạc tỏ ý dò hỏi.
Chỉ là hình như Lục Kiêu Trần không chú ý tới mà đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trong lòng Phàn Nghê thấy hơi ngại ngùng.
Thầy giáo thể dục quay đầu nhìn nhóm học sinh lớp 12A6 đang đi tới, chỉ chỉ chỗ đất trống bên cạnh: “Các em đứng bên cạnh lớp 10A9 này, nhanh nhanh xếp hàng vào.”
Tình huống gì đây?
Thầy giáo thể dục giải thích, bởi vì tiết thể dục của lớp 12A6 đổi qua giờ này, trùng hợp khối 10 cũng có tiết, thế nên để hai lớp cùng học với nhau luôn.
Về phần không nhìn thấy Vân Phong là vì sắp tới ngày anh ấy tham gia kiểm tra thể chất, hiện tại cũng không đi học, đang tập luyện bên sân thể dục của khối 12.
Nữ sinh của lớp 10A9 đều nhìn về phía Lục Kiêu Trần, âm thầm mê mẩn.
Sau khi xếp hàng xong, thầy giáo chỉ nói hai câu, yêu cầu mọi người bắt đầu chạy vòng quanh sân.
Học sinh của hai lớp lục tục bắt đầu chạy, Vân Nghê tìm thầy giáo nói tình trạng bản thân bị trẹo cổ, xin phép thầy cho cô ngồi nghỉ bên cạnh.
Trên sân thể dục, Lục Kiêu Trần chạy một mình, bước chân không nhanh không chậm.
Qua một lúc, Phàn Nghê rất nhanh đã chạy đến bên cạnh anh, nhìn anh cười cười: “Không phải nói khối 12 rất hiếm khi có tiết thể dục sao? Thế mà mấy anh còn có thể đòi được tiết thể dục lại nữa nha.”
Lục Kiêu Trần nghe tiếng thì chuyển mắt liếc nhìn phía sau Phàn Nghê, lại không nhìn thấy Vân Nghê, trong lòng anh hơi ngạc nhiên.
Anh chỉ thuận miệng đáp lại một tiếng, không muốn nói nhiều thêm, nhìn phía xa thấy Vân Nghê đứng bên cạnh thầy giáo thể dục, cũng không tham gia chạy với mọi người.
Hai hàng lông mày anh nhíu lại, có phải cô có chỗ nào không thoải mái không? Hay là đến kỳ sinh lý?
Cuối cùng anh thu hồi tầm mắt, rảo bước chạy nhanh hơn.
Phàn Nghê hơi sửng sốt, còn chưa kịp nói thêm câu nào đã bị anh bỏ lại phía sau.
Phía sau Phàn Nghê, ba nữ sinh của “nhóm hóng chuyện Tiểu Thiên” thấy Phàn Nghê và Lục Kiêu Trần nói chuyện với nhau thì đều kinh ngạc, đánh hơi thấy mùi bát quái rồi: “Phàn Nghê vậy mà lại quen biết với giáo thảo khối 12 kia?”
“Trông có vẻ Phàn Nghê và nam sinh kia rất thân quen, nói chuyện còn cười hì hì, không phải bình thường tính cách của cậu ta vừa cool vừa ngầu sao…”
Có nữ sinh ban nãy đứng bên cạnh Phàn Nghê nói: “Hèn chi vừa rồi tớ nhìn thấy Phàn Nghê cứ nhìn về phía bên nhóm khối 12 mãi.”
Một nữ sinh trong đó nắm tay của hai người bạn mình lại, chạy nhanh đến bên cạnh Phàn Nghê, cười cười hỏi: “Phàn Nghê, ban nãy tụi tớ thấy cậu nói chuyện với đại ca khối 12? Hai người có quen biết nhau à?”
Phàn Nghê giật mình, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Có chuyện gì không?”
“Không có, bọn tớ chỉ hỏi thử thôi, vừa rồi còn nhìn thấy hai người cùng nhau chạy bộ nữa.”
Thật ra trong lòng Phàn Nghê mong muốn những người khác thấy cô ta và Lục Kiêu Trần thân thiết với nhau.
Cô ta có một loại cảm giác kiêu ngạo “Tuyên bố chủ quyền” không nói rõ được.
Phàn Nghê đáp lời, nữ sinh kia lại hỏi: “Phàn Nghê, tớ nhớ trước đây cậu nói cậu không sống ở Hoài Thành nhỉ? Hơn nữa cậu chỉ mới chuyển đến trường này thôi.”
Cô ta giải thích: “Trước kia hàng năm tớ cũng đến Hoài Thành nghỉ đông và nghỉ hè, tớ và Lục Kiêu Trần đã quen nhau từ khi còn nhỏ.”
“Wow! Vậy hai người các cậu không phải là thanh mai trúc mã sao?” Ba người lộ ra ánh mắt hâm mộ: “Không ngờ quan hệ của hai người lại tốt như vậy.”
Phàn Nghê đặc biệt thích nghe hình dung này, hai má không nhịn được đỏ lên, cười cười: “Không có, chúng tớ cũng chỉ là bạn bình thường mà thôi.”
Nhưng Phàn Nghê biết Lục Kiêu Trần còn lạnh lùng, xa cách với những nữ sinh khác hơn nhiều, cũng chỉ có cô ta mới có thể thân thiết với anh một chút.
Ba nữ sinh đã từng trải nghiệm qua vô số tin tức, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của Phàn Nghê, họ nhìn cô ta đầy ẩn ý, trong lòng đều nở nụ cười.
Trong đó một người cười tiếp lời Phàn Nghê: “Thật trùng hợp, Vân Nghê lớp chúng ta cũng quen biết với anh ấy, nghe nói quan hệ của hai người cũng không tệ đâu.”
Phàn Nghê nghe thấy thế, hơi sửng sốt.
“Vân Nghê quen anh ấy à?”
“Cậu không biết sao? Tớ thường nhìn thấy sau khi tan học hai người cùng đi với nhau, nghe nói đại ca kia đối xử rất tốt với Vân Nghê, còn chuyện khác thì tụi tớ cũng không rõ nữa.”
Vẻ mặt Phàn Nghê khựng lại, nhất thời như có sóng to gió lớn đánh trong đầu.
Ba nữ sinh thấy cô ta sửng sốt, cười cười, không nói gì nữa, sau đó đã nhanh chân chạy về phía trước.
Phàn Nghê quay đầu nhìn về bãi cỏ ở phía xa, cô gái mắt ngọc mày ngài, đáy lòng vô cùng chấn động.
Vậy mà Lục Kiêu Trần và Vân Nghê lại biết nhau, anh ấy còn đối xử rất tốt với Vân Nghê?
Chuyện này sao có thể chứ!
Bọn họ làm sao mà biết nhau được chứ!
Trong đầu Phàn Nghê suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên nhớ tới lúc ở câu lạc bộ Taekwondo, cô ta cứ cảm giác Lục Kiêu Trần đang nhìn về phía Vân Nghê.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự có quen biết nhau…
Dù cho bọn họ có biết nhau, cô ta cũng chưa bao giờ thấy Lục Kiêu Trần và Vân Nghê tương tác gì với nhau, cũng chưa bao giờ nghe Lục Kiêu Trần nhắc tới Vân Nghê.
Vậy hẳn là không có chuyện Lục Kiêu Trần đối xử rất tốt với Vân Nghê đâu.
Có lẽ cũng chỉ là quen biết sơ sơ, lại bị vài người đồn đãi vu vơ thôi.
Dù sao ở trường Lục Kiêu Trần nổi tiếng như vậy, mấy chuyện đồn đãi về anh nhất định là bay đầy trời.
Phàn Nghê ngẩn ngơ thu hồi tầm mắt, giờ phút này cô ta rất muốn đi tìm Lục Kiêu Trần xác nhận mọi chuyện, nhưng cô ta lại không có lý do gì để làm vậy.
Cô ta tự an ủi bản thân, quan hệ của bọn họ nhất định không phải là quan hệ mà cô ta đang nghĩ tới đâu.
Sau khi chạy xong hai vòng, hai lớp lại cùng nhau vận động làm nóng người.
Thầy thể dục nói hôm nay không có nhiệm vụ gì, cho nên để mọi người tự chơi cầu lông với nhau.
Vân Nghê bị trẹo cổ không đánh cầu lông được, thế nên đi theo Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn đến sân bóng bên cạnh, ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn hai cô ấy chơi.
Bên kia, mấy nam sinh đi tìm Lục Kiêu Trần: “Lục Kiêu Trần, đi thôi, chúng ta thi đấu đi.”
“Cậu có thể thắng được anh Trần sao?”
“Này, cậu coi thường ai vậy…”
Lục Kiêu Trần lấy một cái vợt bóng bàn từ trong giỏ ra, đi đến khoảng sân phía trước, anh nhìn thấy Vân Nghê đang ngồi cách đó không xa, đôi mắt anh khẽ nheo lại, đi qua đó.
Tầm mắt Vân Nghê thoáng thấy bóng nam sinh bên cạnh đi đến, theo bản năng quay đầu sang trái nhìn sân bên đó, nhưng lại quên cổ mình bị trẹo, thế là cái cổ cảm thấy đau nhói.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, khóc không ra nước mắt xoa xoa cổ của mình.
Vân Nghê đành phải di chuyển về phía bên phải một chút, nhìn thấy Lục Kiêu Trần đi đến khoảng sân bên cạnh các cô.
Anh xắn tay áo lên cao, lộ ra cánh tay đầy mạnh mẽ, gân xanh hiện rõ trên làn da trắng trẻo, đường cong thon dài của cánh tay, xương cổ tay xuất hiện rõ mồn một.
Cô không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, nhưng Giang Nguyệt đã kêu cô lại: “Nghê Nghê, chúng tớ đã đánh mấy ván rồi… Sao nãy giờ cậu không nhìn bọn tớ?”
“Đến đây đến đây…”
Cô vội vàng trả lời, bị bắt phải xoay người lại.
Bên cạnh, Lục Kiêu Trần và mấy nam sinh đánh với nhau một trận, nhưng Lục Kiêu Trần phát hiện, cô gái nhỏ vẫn không nhìn về phía bên anh.
Sao cô lại không nhìn anh?
Cho dù anh thực hiện mấy cú đánh tuyệt vời khiến những nam sinh xung quanh vỗ tay, cô cũng không liếc mắt nhìn anh cái nào.
… Sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
Ánh mắt Lục Kiêu Trần ngày càng trầm xuống, càng đánh càng hăng, khiến cho đối thủ không đoán được ý đồ của anh.
Đánh một trận, hoàn toàn là Lục Kiêu Trần hành xác đối phương.
Sau khi kết thúc, Lục Kiêu Trần ném vợt cho người bạn bên cạnh, giọng nói trầm xuống: “Các cậu chơi đi.”
Anh đi đến một bên, mở nắp chai nước, ngửa đầu uống một cạn, anh đi về phía thùng rác, chỉ dùng một chút lực mà chai nước đã thay hình đổi dạng, cuối cùng bị ném vào thùng rác.
Lục Kiêu Trần nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngồi xa xa, cảm xúc trong đôi mắt cuộn trào, cuối cùng nâng bước đi về phía cô.
Lúc anh sắp đến gần Vân Nghê, cô đột nhiên đứng dậy, hình như liếc mắt về phía anh một cái, rồi sau đó lại chạy chậm ra bên ngoài sân thể dục, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Lục Kiêu Trần:??
Đôi lông mày Lục Kiêu Trần cau lại.
Nhất thời khí huyết dâng trào.
Mà thật ra Vân Nghê vì buổi chiều uống nhiều nước, lúc này muốn đi vệ sinh, thế nên mới rời khỏi sân thể dục một mình.
Cách gần sân thể dục nhất chính là tòa nhà đa phương tiện, cô đi vào trong tòa nhà, nhà vệ sinh công cộng ở lầu một là dành cho nam, cô đi thẳng đến cầu thang gần nhất đi lên lầu hai.
Sau khi giải quyết xong, cô đi ra khỏi phòng, đến trước bồn rửa rửa sạch khuôn mặt đầy mồ hôi.
Cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, cô nhìn gương, lại bóp bóp lắc lắc cổ.
Vài phút sau, cô khẽ ngâm nga bước ra ngoài, vừa muốn đi xuống lầu lại nhìn thấy có một dáng người đang dựa vào đầu cầu thang…
Không biết Lục Kiêu Trần xuất hiện ở chỗ này khi nào, đôi mắt hai mí hơi nheo lại nhìn thẳng về phía cô.
Đôi mắt anh đen như nham thạch, trong ánh mắt mang theo cảm xúc đè nén nặng nề, khuôn mặt sắc nét rõ ràng.
Vân Nghê hơi sửng sốt, đi tới chỗ anh: “Anh Kiêu Trần?”
Cô ngơ ngác đi đến trước mặt anh: “Sao anh lại ở chỗ này thế?”
Thân hình Lục Kiêu Trần đứng thẳng, nắm lấy cổ tay cô, xoay người mắt nhìn thẳng vào cô, Vân Nghê bị anh ép lùi bước, từng bước lùi về phía sau.
Cô bị ép dựa vào tường, ngay sau đó, hơi thở tràn ngập hormone nam tính đập thẳng vào mặt cô.
Hai người dựa sát vào nhau.
Trong phòng học đa phương tiện có rèm kéo bên cạnh, tiếng giảng bài vang lên bên tai liên tục.
Tim Vân Nghê đập thình thịch, ngước mắt lên lại nhìn thấy con ngươi đen sâu không thấy đáy của Lục Kiêu Trần, giọng nói anh khàn khàn: “Trốn tránh anh sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");