Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa
  3. Chương 37: Phá vỡ
Trước /88 Sau

Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 37: Phá vỡ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nghê nghe được lời nói của Lục Kiêu Trần thì trái tim không khỏi rung động, trong lồng ngực nhịp tim đập thình thịch như nai con chạy loạn.

Trước khi gặp được Lục Kiêu Trần, cô cảm thấy mình chỉ là một cô gái bình thường sinh ra trong một vùng quê nhỏ, rất chi là bình thường, thuộc loại cho dù đặt trong một đám người thì cũng không ai có thể tìm thấy.

Cô cho rằng việc anh đối xử tốt với cô chỉ là vì xem cô như em gái, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ tới, một người nổi bật chói lóa và được rất nhiều cô gái thích như anh lại thích cô.

Nhưng bây giờ anh đã nói rất rõ với cô rằng anh sẵn sàng chờ cô lớn lên, để cô làm bạn gái của anh…

Thật ra trong đáy lòng cô cũng mơ hồ biết được, Lục Kiêu Trần là sự tồn tại vô cùng đặc biệt đối với cô.

Nhưng bây giờ cô vẫn không biết sự đặc biệt này rốt cuộc có phải là thích hay không…

Tuy nhiên ở giai đoạn này, cô chỉ muốn tập trung hết sức vào học tập, không muốn yêu đương, ban đầu cô vẫn luôn cảm thấy rối rắm, không biết nên xử lý mối quan hệ giữa cô và Lục Kiêu Trần như thế nào, nhưng anh đã thay cô suy xét hết mọi thứ, cho cô đủ một khoảng thời gian để suy nghĩ và lựa chọn.

Trong đầu Vân Nghê xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, sau một lúc lâu, cô thuận theo tâm ý của mình, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng…”

Trước kia khi người khác tỏ tình với cô, cô cảm thấy khá hoảng loạn và đã từ chối ngay lập tức, nhưng không biết vì sao, nếu người đó là Lục Kiêu Trần, cô cảm thấy mình vẫn có thể chấp nhận…

Lục Kiêu Trần thấy cô gái nhỏ đồng ý, chút cảm xúc bất an trong lòng cuối cùng cũng được buông bỏ.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, Vân Nghê có thể đồng ý với anh, điều đó có nghĩa anh vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh cô như thế này.

Anh đã từng nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất rằng cô sẽ không đồng ý, bởi vì mấy ngày nay Vân Nghê vẫn luôn trốn tránh anh, thậm chí anh còn cảm thấy sợ hãi vì liệu rằng có phải lời nói của mình ngày hôm đó đã khiến cô sợ hãi rồi không.

Nhưng để Vân Nghê biết cũng tốt, như vậy thì giống như anh đã chiếm được một vị trí trong lòng cô trước, đỡ phải một ngày nào đó anh cầm lòng không đậu, không kiềm chế được ý nghĩ của mình.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, khóe môi nhếch lên, ý cười trong đáy mắt không hề che giấu, giọng nói trầm thấp lười biếng: “Vậy sau này em không được tiếp tục trốn tránh anh nữa, có được không?”

“Nếu không lần sau anh sẽ trực tiếp đến nhà của em để bắt em đi.”

Vân Nghê bị dọa, rụt rè đáp lời, nhưng nghĩ đến thái độ lúc trước của anh khi hai người có mâu thuẫn, đột nhiên cô cũng hơi tức giận: “Vậy lúc trước anh còn cố ý không quan tâm tới em…”

“Cái gì?”

Vân Nghê nghĩ đến chuyện đó, trong lòng lập tức trào dâng cảm xúc tủi thân: “Vào chiều tối thứ hai tuần trước sau khi tan học, lúc ấy ở sân thể dục, ngay lúc anh tới tìm em để lấy cặp sách, em chủ động nói chuyện với anh, nhưng dáng vẻ của anh trông như đang tức giận, lấy cặp sách xong thì đi luôn.”

Lục Kiêu Trần ngơ ngác, giọng nói khàn khàn hỏi: “Lúc ấy em cảm thấy rất buồn sao?”

“Em cho rằng anh còn đang giận em…”

Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiêu Trần hiện lên cảm xúc quay cuồng: “Sau đó có phải em đã khóc hay không?”

Vân Nghê gục đầu xuống, không muốn thừa nhận điều này.

Chỉ là chàng trai liếc mắt một cái đã biết được đáp án.

Anh không biết trong khoảng thời gian đó, có phải cô gái nhỏ đã lén khóc vài lần vì anh hay không, thế nhưng anh đã khiến cô cảm thấy khó chịu lâu như vậy.

“Xin lỗi, đều là lỗi của anh.”

Vân Nghê ngước mắt nhìn anh, đột nhiên không đành lòng trách mắng: “Em không tức giận, anh đã xin lỗi em một lần rồi…”

Lục Kiêu Trần nhớ lại chuyện ngày hôm đó, liếm môi, mở miệng nói: “Ngày đó anh không phải tức giận, mà là ghen.”

Vân Nghê:???

Cô đoán được cái gì đó: “Bởi vì hội trưởng của em hả…”

“Bằng không thì sao?”

Vân Nghê kinh ngạc.

Quả thật từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân này.

“Lúc ấy anh không ý định theo đuổi em, nhưng không có nghĩa khi anh nhìn thấy em và người con trai khác ở cùng nhau thì sẽ không ghen, hiểu không?”

Lục Kiêu Trần liếm hàm răng, khó chịu bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa anh cũng biết… cậu ta học rất giỏi, là dáng vẻ của một người hiếu học, có chí tiến thủ mà em thích.”

Chữ ‘thích’ này được anh nhấn mạnh, Vân Nghê lập tức cảm giác được lời nói này của anh tràn ngập mùi vị ghen tuông.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác người khác vì mình mà ghen, thế nhưng đáy lòng lại cảm thấy có chút ngọt…

Hai má lúm đồng tiền mềm mại lún xuống, cô vô thức nhẹ nhàng giải thích với anh: “Em và anh ấy chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường… Hơn nữa việc anh ấy học giỏi không có liên quan gì tới em, em cũng không thèm quan tâm.”

Lục Kiêu Trần nghe được lời này thì hơi nhướng mày, trong đáy mắt lại hiện lên ý cười, giọng nói có vẻ lười nhác hỏi lại cô: “Vậy em quan tâm đến ai?”

“...”

Vân Nghê nghĩ đến dáng vẻ quan tâm liệu anh có học tập thật tốt hay không của bản thân thì lập tức nhận ra mình đã mắc bẫy của anh, gương mặt đỏ bừng, lộ vẻ không muốn nói chuyện với anh.

Cô nghe thấy tiếng cười của Lục Kiêu Trần, sau đó anh sờ đầu của cô: “Sau này mặc kệ có phải anh đang ghen hay không thì đều sẽ không không quan tâm đến em giống như lần đó nữa, có được không?”

Vân Nghê gật đầu.

“Anh đã nói hết những điều anh muốn nói rồi, em còn muốn nói gì nữa không?”

“Không có.”

Anh mỉm cười, đứng lên, đôi mắt nhìn điện thoại: “Thời gian cũng không còn nhiều nữa, bây giờ chúng ta trở về trường học nhé?”

“Được ạ.”

Vân Nghê và anh cùng nhau đi về phía dưới cây cầu vòm, đang đi, bỗng nhiên cô nhìn thấy Lục Kiêu Trần mở cặp sách đang đeo trên vai, từ bên trong lấy ra một cái túi, đưa cho cô: “Cầm lấy.”

Vân Nghê khó hiểu nhận lấy: “Đây là cái gì…”

“Vừa rồi chẳng phải em vẫn luôn nhìn về phía cửa hàng mới bán kẹo kia? Cho nên anh mua cho em đó.”

Cô nhìn về phía trong túi, lập tức thấy được bên trong có đầy đủ các loại kẹo và bánh quy, tràn đầy màu sắc, đối với một cô gái yêu thích đồ ngọt như cô mà nói thì điều này hoàn toàn không thể kháng cự.

Buổi chiều uống trà trái cây là anh mời, bây giờ anh còn mua kẹo cho cô, Vân Nghê đành từ chối, cô cảm thấy khá xấu hổ nếu tiếp tục nhận lấy, Lục Kiêu Trần búng cái trán của cô: “Chẳng lẽ em muốn để anh lấy về rồi tự mình ăn hả? Em cảm thấy anh sẽ thích ăn cái này à?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“...” Cũng đúng.

Lục Kiêu Trần giơ tay xoa đầu của cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh muốn cho em rất nhiều thứ anh có thể cho, em không cần phải cảm thấy xấu hổ, cứ yên tâm thoải mái tiếp nhận là được rồi.”

Anh tiếp tục nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Nếu thật sự băn khoăn, vậy chờ sau khi em tốt nghiệp và thi đại học xong thì chậm rãi trả lại cho anh cũng không muộn.”

Hai tai Vân Nghê đỏ bừng, cảm giác điều cô nợ anh càng ngày càng nhiều…

Hai người chậm rãi đi bộ về phía khuôn viên trường, lúc đến khu dạy học, Lục Kiêu Trần kêu cô lên lầu trước.

Vân Nghê gật đầu, vừa mới quay người rời đi được vài bước thì lập tức nghe được Lục Kiêu Trần gọi tên cô.

Cô quay đầu lại thì nhìn thấy anh đã đi đến trước mặt mình, đôi mắt đen nhánh nhìn cô và nói: “Tối nay lúc tan học, anh đưa em về nhà nhé?”

Gương mặt Vân Nghê không khỏi ửng đỏ, hai giây sau cô nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thấy ý cười hiện lên trong đôi mắt của anh thì ngại ngùng nói: “Em lên lầu trước, tạm biệt…”

Cô chạy chậm rời đi, lúc đi tới đầu cầu thang, hơi liếc mắt thì nhìn thấy Lục Kiêu Trần vẫn cứ đứng yên tại chỗ.

Cô tiếp tục đi lên cầu thang, mãi đến lúc cảm giác được Lục Kiêu Trần không nhìn thấy cô nữa thì mới giảm tốc độ, nhẹ nhàng vỗ ngực, sau đó từ từ điều chỉnh nhịp tim đang đập bất thường của mình.

Đi vào lớp, bên trong chỉ có hai đến ba bạn học sinh đang nghỉ trưa.

Cô ngồi vào chỗ ngồi của mình, nằm bò ra bàn, nghĩ lại những chuyện vừa rồi mà Lục Kiêu Trần đã nói với cô, khuôn mặt bị chôn vùi lại bắt đầu ửng hồng.

Như ăn một viên đường, cảm xúc vừa ngọt ngào xen lẫn chút rung động, vừa ngượng ngùng dường như đang quấn lấy trái tim cô, tạo lên từng cơn gợn sóng, quả thật khó có thể bình tĩnh lại.

Chiều tối, Vân Nghê tan học, vừa đi xuống dưới lầu thì cô đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang đứng chờ cô.

Bên cạnh Lục Kiêu Trần không có ai đi theo, Vân Nghê cùng anh đi bộ về phía cổng trường.

Qua thời gian một buổi chiều, Vân Nghê không còn căng thẳng như vậy nữa, cách Lục Kiêu Trần nói chuyện với cô vẫn giống như lúc trước, khiến cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Nửa tiếng sau, Lục Kiêu Trần lái xe mô tô đưa cô về nhà, Vân Nghê xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra rồi đưa lại cho anh.

Lục Kiêu Trần nhận lấy, nhớ đến cái gì đó: “Em nói bài kiểm tra môn vật lý và toán học lần này em làm bài không được tốt lắm đúng không?”

“Ừm.” Vân Nghê không nghĩ tới đột nhiên anh lại nhắc đến vấn đề này: “Có chuyện gì không anh?”

Anh nhìn cô, giọng điệu lười biếng: “Anh đang rảnh, có thể giúp em phụ đạo một chút, em có cần không?”

Vân Nghê gật đầu như gà mổ thóc: “Cần chứ!”

Cô biết Lục Kiêu Trần học môn vật lý rất giỏi, lúc trước cô còn muốn mời anh tới dạy thêm cho cô.

“Nhưng mà bây giờ anh đang học lớp 12, hẳn là rất bận, chắc không có thời gian…”

Lục Kiêu Trần nói: “Dạy thêm cho em thì anh vẫn có thời gian, hơn nữa làm như vậy cũng giúp anh ôn tập lại kiến thức.”

Vân Nghê cong môi mỉm cười: “Vậy được ạ.”

Anh lại nhắc tới một chuyện khác: “Lúc trước có phải em còn thiếu anh một bữa cơm hay không? Em dự định khi nào trả lại?”

Vân Nghê ngẩn người.

Trước đó, khi cô được đài phát thanh phỏng vấn thành công, cô đã nói muốn mời anh ăn cơm, nào ngờ về sau bởi vì những chuyện đó khiến việc này trì hoãn, cô cũng đã quên còn có chuyện này…

Cô xấu hổ sờ đầu, giọng nói mềm nhẹ hỏi anh: “Vậy cuối tuần này được không? Em mời anh ăn cơm, anh muốn ăn gì thì cứ việc chọn.”

Anh nhướng mày: “Được, đến lúc đó lại nói, nếu thuận tiện anh cũng có thể giúp em kèm thêm môn vật lý.”

Vân Nghê nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, gật đầu nói được.

Cuối cùng Vân Nghê chào tạm biệt anh, sau khi Lục Kiêu Trần rời đi, cô bước vào tiệm gà rán, đúng lúc Đỗ Cầm đang bưng cơm từ trong bếp đi ra.

“Mẹ…”

“Con về rồi à…”

Sau khi Đỗ Cầm đưa cơm cho khách xong thì trở về quầy thu ngân, bà gọi Vân Nghê lại, sau đó đưa một chiếc điện thoại di động mới cho cô: “Mẹ mới mua một cái mới cho con đó, đợi chút nữa con hãy lấy sim lắp vào điện thoại mới.”

Vân Nghê kinh ngạc: “Sao lại nhanh như vậy ạ?”

“Chiếc điện thoại kia của con đã quá lạc hậu rồi, buổi trưa hôm nay ba của con đã đến trung tâm thương mại để mua cho con một chiếc mới.”

Cô cảm thấy rất áy náy: “Mẹ, hai người kiếm tiền vất vả như vậy, con mới vừa học lớp 10 mà ba mẹ đã mua cho con hai chiếc điện thoại.”

Đỗ Cầm mỉm cười: “Không có gì hết, bây giờ con đã là học sinh cấp ba, là lứa tuổi cần dùng đến điện thoại, cái gì cần mua thì vẫn nên mua, hơn nữa bây giờ tình hình kinh tế của nhà của chúng ta đã tốt hơn trước rất nhiều, việc buôn bán của tiệm gà rán cũng ngày càng tốt hơn, hơn nữa tại nhà máy kim loại nơi ba con làm việc, ông ấy đã được thăng chức lên làm quản lý, công việc cũng không mệt mỏi lắm, ngược lại kiếm được càng nhiều tiền.”

“Thật vậy ạ?!” Vân Nghê vui vẻ ra mặt.

“Đúng vậy, nhà của chúng ta không còn khó khăn như trước nữa, sau này mỗi tháng mẹ đều sẽ cho con thêm tiền tiêu vặt, mẹ biết con tiêu tiền rất tiết kiệm, nhưng cũng không cần phải tiết kiệm quá, con có thể mua một ít đồ dùng mà con thấy thích.”

Cô mỉm cười: “Dạ được ạ.”

Cô cầm điện thoại, vui vẻ vẻ bước lên lầu.

Chập tối, sắc trời dần mờ đi.

Sau khi đưa Vân Nghê về nhà, Lục Kiêu Trần lái xe trở về Sơn Hải Ngự An Thành.

Lúc đi đến trước cửa nhà, cánh cửa nhà bên cạnh đột nhiên mở ra, Phàn Nghê bước ra.

Phàn Nghê vừa chuẩn bị xuống lầu để lấy đồ chuyển phát nhanh, sau khi nhìn thấy anh thì không khỏi ngơ ngác.

Lục Kiêu Trần thản nhiên liếc nhìn về phía cô ta, anh im lặng không nói chuyện, Phàn Nghê thấy anh đi vào chung cư, đang sắp đóng cửa lại, cô ta lập tức hoảng hốt gọi anh: “Lục Kiêu Trần…”

Lục Kiêu Trần nhìn cô ta đi đến trước mặt mình, nhíu mày hỏi: “Có việc gì à?”

Phàn Nghê mím môi, nhìn anh mỉm cười: “Lục Kiêu Trần, vết thương trên người của anh sao rồi? Nhất là ở vị trí cánh tay.”

“Không sao.”

“Đúng rồi, nhà của em hôm nay làm rất nhiều sủi cảo, mẹ còn kêu em đưa cho anh một ít, anh có thể lấy về rồi tự mình nấu ăn, để em đi lấy cho anh một phần nhé?” Giọng điệu nói chuyện của Phàn Nghê tràn ngập ý vị lấy lòng.

Nhưng thái độ của Lục Kiêu Trần vẫn trước sau như một: “Không cần, tôi không ăn.”

Phàn Nghê cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh, đáy lòng không khỏi chua xót, vài giây sau cô ta mở miệng nói: “Lục Kiêu Trần, chuyện ngày hôm đó là do em sai, thật ra với tư cách là bạn của anh, em chỉ cảm thấy có hơi lo lắng cho anh, anh đừng hiểu lầm.”

Lục Kiêu Trần dựa người vào cửa, ngước mắt nhìn cô ta, ánh sáng trong mắt có vẻ mờ mịt khó phân biệt: “Cô không cần phải lo lắng đến mức đi mắng em ấy.”

Phàn Nghê không nghĩ tới cô ta đã hèn mọn như vậy, nhưng thái độ của Lục Kiêu Trần vẫn đứng về phía Vân Nghê: “Thật ra không phải em nhằm vào Vân Nghê, sau đó em cũng đã xin lỗi cậu ấy, Lục Kiêu Trần, anh phải biết rằng em chỉ xuất phát từ ý tốt mà thôi…”

Lục Kiêu Trần cụp mi, cuối cùng mở miệng: “Nếu em ấy đã không so đo thì cô cũng không cần phải nói với tôi nhiều như vậy.”

Lục Kiêu Trần không phải tha thứ cho cô ta, mà là quá lười để đặt tâm trí của bản thân vào những việc râu ria như này.

Phàn Nghê nghẹn giọng vài giây: “Thật ra em còn không biết giữa anh và Vân Nghê có quen biết nhau, cậu ấy là một cô gái rất đáng yêu, ngày hôm đó khi em xin lỗi cậu ấy, cậu ấy đã nói rằng anh là một người anh trai vô cùng tốt, vô cùng biết ơn việc anh đã cứu cậu ấy.”

Phàn Nghê cố ý nói dối chính là vì muốn châm ngòi mối quan hệ giữa hai người họ.

Nhưng cô ta không nghĩ đến, Lục Kiêu Trần và Vân Nghê mới vừa gặp nhau và đã nói hết lời với nhau vào buổi chiều.

Cô ta thấy vẻ mặt của Lục Kiêu Trần không có gì thay đổi, cuối cùng đành phải nói xuống lầu để lấy đồ chuyển phát nhanh, sau đó rời đi.

Bước vào thang máy, cánh cửa đóng lại.

Trong đầu Phàn Nghê hiện lên hình ảnh Lục Kiêu Trần che chở cho Vân Nghê, nụ cười trên mặt biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Cô ta nhận ra được thái độ đối xử của Lục Kiêu Trần đối với Vân Nghê rất đặc biệt, những người khác đều không được như vậy, kể cả bản thân cô ta, trong lòng Phàn Nghê không khỏi cảm thấy đố kị, tất cả sự mất cân bằng lâu nay chớp mắt đã bị phá vỡ.

Vậy mà cô ta còn rất tự tin, cảm thấy ngoại trừ cô ta, không có cô gái nào có thể tới gần Lục Kiêu Trần, hơn nữa cô ta còn công khai với mọi người rằng mối quan hệ giữa cô ta và Lục Kiêu Trần chính là thanh mai trúc mã.

Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của Vân Nghê đã phá vỡ kế hoạch của cô ta.

Cô ta quen biết Lục Kiêu Trần bao nhiêu năm, Vân Nghê lại quen biết anh bao nhiêu năm chứ?

Cho dù bây giờ Lục Kiêu Trần không thích cô ta, nhưng Vân Nghê thì sao có thể xứng đáng để được anh thích?!

Phàn Nghê tức giận nhắm hai mắt lại.

Buổi tối thứ sáu, lúc Vân Nghê và Lục Kiêu Trần cùng nhau về nhà, hai người đã hẹn nhau ăn cơm vào buổi trưa ngày mai.

Nghĩ đến việc còn phải dạy kèm cho cô gái nhỏ, Lục Kiêu Trần lập tức đề nghị đến nhà của anh, ở trong nhà nấu một bữa cơm, ăn xong thì anh sẵn tiện dạy kèm cho cô.

Vân Nghê rất kinh ngạc, nhưng nghĩ đến việc bản thân một mình đi tới nhà của một người con trai thì không khỏi do dự một lúc, cuối cùng cô nói với anh như vậy không ổn lắm, Lục Kiêu Trần thấy vậy thì cười: “Có phải em sợ anh sẽ làm gì em không?”

Tâm tư nhỏ của cô bị vạch trần, Vân Nghê vội vàng phủ nhận, nhưng lại càng có vẻ như đang chột dạ.

Lục Kiêu Trần mỉm cười, tiếp tục trêu ghẹo cô: “Không ngờ em lại nghĩ về anh như vậy.”

“Em không có…”

“Sáng ngày mai anh đưa em về nhà anh, trước chiều tối chắc chắn anh sẽ đưa em về.” Anh cúi người xuống, đối diện với ánh mắt của cô, giọng nói nhỏ nhẹ: “Nếu em thật sự không muốn cũng không sao, chúng ta đi ra ngoài ăn cũng được, đều nghe theo ý của em.”

Thật ra Vân Nghê chỉ cảm thấy có chút căng thẳng khi nghĩ đến chuyện này, nhưng cô biết chắc chắn Lục Kiêu Trần không phải là loại người như vậy.

Cô nhẹ nhàng nói: “Không có gì, vậy thì đến nhà của anh đi, nhưng mà nếu vậy có phải chúng ta cần tự mình nấu cơm hay không?”

“Nếu em thấy phiền thì có thể gọi đồ ăn giao đến tận nhà.”

Vân Nghê cảm thấy cơm hộp không tốt cho sức khỏe, vì vậy vẫn quyết định nấu ăn tại nhà, tuy nhiên nếu cô mời anh ăn cơm, như vậy thì chắc chắn người xuống bếp phải là cô, Lục Kiêu Trần lập tức nói hai người họ có thể cùng nhau nấu một số món ăn đơn giản.

“Buổi tối hôm nay em có thể suy nghĩ trước ngày mai muốn ăn gì, sáng mai anh sẽ đến đón em, chúng ta cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó mới về nhà anh.” Lục Kiêu Trần nói.

Vân Nghê gật đầu, cười nói: “Vậy để em trở về rồi suy nghĩ kĩ lại.”

Buổi tối, sau khi Vân Nghê làm xong bài tập, lập tức nghiêm túc suy xét thực đơn ngày mai.

Trước kia khi cô ở cùng với bà ngoại, do sức khỏe bà ngoại không tốt lắm, cho nên vào ngày nghỉ cuối tuần, Vân Nghê sẽ vào bếp nấu cơm, cô cũng học được cách làm mấy món ăn từ bà ngoại, vì vậy bữa cơm ngày mai cô vẫn có thể nấu được một bữa ra hồn.

Sáng sớm hôm sau, Vân Nghê xuống lầu theo thời gian đã hẹn.

Vừa bước ra khỏi tiệm gà rán, cô đã nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở phía đối diện đường của Lục Kiêu Trần, anh đang ngồi trên xe.

Lục Kiêu Trần ngước mắt lên thì lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ đang đi về phía anh…

Hôm nay cô không mặc đồng phục học sinh như ngày thường mà mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh nhạt, kết hợp với một chiếc chân váy dài màu trắng tinh, cùng hai bím tóc xinh xắn đáng yêu uốn cong trên đôi vai và chiếc cổ mềm mại.

Ánh nắng chiếu rọi xuống, làn da cô gái trắng sáng như tuyết, đôi mắt trong veo, đôi môi tô một chút son màu đỏ nhạt, chỉ liếc mắt một cái nhưng đã cướp đi tất cả sự chú ý của anh.

Cô gái đi đến trước mặt anh, mềm mại gọi anh một tiếng, khóe môi anh khẽ nhếch lên, sau đó anh giúp cô đội mũ bảo hiểm, cười hỏi: “Sao em ăn mặc đáng yêu thế?”

Vân Nghê nghe vậy thì ngượng ngùng cụp mi nhìn xuống: “Không phải…”

Cô chỉ tùy tiện mặc một bộ quần áo mà thôi.

Sau khi đội mũ bảo hiểm xong, Lục Kiêu Trần hỏi cô ăn sáng chưa, cô nói cô ăn rồi, vì thế anh lập tức lái xe đưa cô đi siêu thị.

Trên đường đi, Vân Nghê ngồi ở phía sau, nắm lấy góc áo của chàng trai, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi quét qua mặt.

Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, ánh nắng thưa thớt, tuy nhiên cô nhớ ra sáng nay khi xem dự báo thời tiết thì biểu hiện trời sẽ không mưa, cho nên nghĩ đây chắc chỉ là trời nhiều mây.

Sau khi hai người đến siêu thị thì từ từ đi dạo một vòng, không chỉ mua nguyên liệu nấu ăn, Lục Kiêu Trần còn mua cho cô một ít đồ ăn vặt mà cô thích ăn, nói rằng như vậy thì đợi chút nữa khi ở chung cư cô sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Vân Nghê nhìn bịch bánh khoai tây trong xe đẩy, nghiêng người dựa vào tay vịn của xe đẩy, lẩm bẩm nói: “Mỗi lần em đi siêu thị đều mua đồ ăn vặt, anh trai của em đều nói em giống như một đứa con nít, sao thích ăn đồ ăn vặt lại giống con nít cơ chứ? Anh Kiêu Trần, anh có cảm thấy như vậy không?”

Lục Kiêu Trần cười: “Đúng là rất giống với con nít.”

“…”

Vân Nghê tức giận: “Em có vậy đâu…”

Anh lặng lẽ nhếch môi: “Không sao, cho dù em có giống con nít thì cũng không sao.”

Dù sao thì trong mắt anh, Vân Nghê nhỏ bé trông giống như một con thỏ trắng nhỏ, thỉnh thoảng anh rất muốn xem cô như một đứa trẻ mà chiều chuộng.

Nửa tiếng sau, hai người rời khỏi siêu và đi về, đến bãi đỗ xe.

Sắc trời bên ngoài vô cùng u ám, mây đen che phủ khắp đỉnh đầu, nhìn dáng vẻ giống như trời muốn mưa, trên xe của Lục Kiêu Trần không có sẵn dù nên anh nhanh chóng chạy xe đưa cô về nhà.

Ai ngờ lái xe chưa được vài phút, từng giọt nước mưa to bằng viên đậu nành rơi thẳng trên chiếc mũ bảo hiểm.

Trời mưa càng ngày càng to, rất nhanh quần áo đã ướt đẫm.

Vân Nghê cau mày co rúm người lại, một lúc lâu sau khi xe dừng trước đèn đỏ, Lục Kiêu Trần nghiêng người nhìn cô, nhướng mày nói: “Em không sao chứ? Còn phải đợi thêm một lúc nữa mới đến chung cư.”

Vân Nghê nhìn những giọt nước nhỏ giọt từ kính chắn gió trước mặt thì lắc đầu và nói to: “Em không sao…”

Hôm nay Lục Kiêu Trần cũng chỉ mặc một chiếc áo, không có áo khoác để đưa cho cô khoác, sau khi đèn chuyển sang màu xanh, anh khởi động xe, tăng nhanh tốc độ xe máy, hy vọng lái xe về nhà sớm một chút.

Vân Nghê lo lắng, ngồi ở phía sau nói với anh: “Anh lái chậm thôi, mắc mưa một chút cũng không sao, an toàn là trên hết.”

Mười phút sau, cuối cùng anh cũng lái xe đến bãi đỗ xe của Sơn Hải Ngự An Thành.

Sau khi xuống xe, Lục Kiêu Trần giúp cô cởi mũ bảo hiểm, nhìn thấy quần áo và váy của cô gái nhỏ bị nước mưa làm ướt, cánh tay áo cũng ướt đẫm dán sát vào da thịt.

Ánh mắt anh nặng trĩu, cảm thấy rất có lỗi vì bản thân đã quên chuẩn bị sẵn dù trên xe cho cô, khiến cô mắc mưa trong một ngày thời tiết se lạnh như hôm nay, anh giữ tay phía sau gáy cô, dẫn cô bước nhanh về phía thang máy: “Chúng ta lên lầu trước, đừng để bị cảm.”

“Em không sao, nhưng anh đó, anh bị ướt còn nhiều hơn em…”

Anh đưa mắt nhìn cô: “Sức khỏe của em có thể so với anh sao? Buổi tối khi ngủ không đắp chăn cũng có thể bị cảm lạnh.”

“…”

Đột nhiên Vân Nghê không tìm thấy lý do gì để phản bác.

Sau khi vào chung cư, bên trong đã sớm bật hệ thống máy sưởi, cho nên cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Lục Kiêu Trần kêu cô thay dép lê, còn anh đi vào sảnh, lấy nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp trước, khi anh bước ra thì nhìn thấy Vân Nghê đang đứng bên cạnh bàn trà, lấy khăn giấy lau quần áo bị ướt.

“Quần áo của em đã ướt như vậy còn muốn lau tới bao giờ?”

Vân Nghê cúi đầu nhìn mình, chán nản thở dài, ai ngờ ngay sau đó chợt nhìn thấy Lục Kiêu Trần đi đến trước mặt cô, giọng nói thản nhiên: “Để anh lấy cho em bộ quần áo mới để thay, em cởi bộ đồ đang mặc ra, anh lấy nó hong khô cho.”

“Hả?”

“Hả cái gì? Hay em muốn bị bệnh thêm một lần nữa?”

Vân Nghê suy nghĩ một chút, cảm giác quần áo ẩm ướt dính trên người quả thật vừa lạnh vừa không thoải mái, nên cuối cùng cô cũng đồng ý.

Anh dẫn cô đến phòng ngủ, Vân Nghê đi vào, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng ngủ của Lục Kiêu Trần.

Không gian bên trong rất lớn, đập vào mắt là hai màu sắc trắng đen đơn giản, phong cách đơn giản lạnh lùng, sau khi bước vào, trong phòng thoang thoảng một mùi thơm nhẹ, chính là mùi thông trắng và bạc hà trên người của Lục Kiêu Trần, khiến người ta khi ngửi thì cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Lục Kiêu Trần mở tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo mặc thường ngày đưa cho cô: “Bộ này anh chưa mặc, em mặc tạm một chút.”

Bộ quần áo mặc thường ngày này là một bộ tay dài giản dị màu xám nhạt, so với bộ đồ ngủ không khác biệt lắm, Vân Nghê nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, sau đó Lục Kiêu Trần nhìn cô và nói: “Em thay đồ ở trong đây đi, anh đi phòng bếp trước.”

Lỗ tai Vân Nghê nóng lên: “Được…”

Anh rời khỏi phòng, thuận tay khóa cửa lại.

Vân Nghê quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng cúi đầu nhìn bộ đồ mặc ở nhà trên tay, sau đó mới chậm rãi bắt đầu cởi váy để thay đồ.

Bên ngoài, Lục Kiêu Trần mới vừa đến phòng bếp thì nghe thấy có người đang gõ cửa.

Trong mắt anh hiện lên nét ngẩn ngơ.

Giờ này còn ai sẽ đến đây?

Anh đi ra mở cửa, sau khi cửa mở, có hai chàng trai trực tiếp đi vào: “May mà anh Trần còn ở nhà, tôi còn cho rằng hai đứa tụi tôi phải đi một chuyến vô ích rồi.”

“Bên ngoài trời mưa rất to…”

Lục Kiêu Trần chưa kịp phản ứng, Chu Phi Trì và Giả Phi đã vô cùng tự nhiên mà lấy giày trên tủ giày để thay, sau đó tự nhiên đi vào phòng khách như thể ở nhà của mình.

Lục Kiêu Trần: “…”

Anh nhìn hai người bọn họ, ánh mắt tối sầm: “Con mẹ nó, ai cho các cậu đi vào?”

Nhưng cũng không thể trách Chu Phi Trì và Giả Phi đường đột, bọn họ thường xuyên tới chung cư của Lục Kiêu Trần, quen thuộc đến nỗi không thể nào quen thuộc hơn, Chu Phi Trì thấy anh phản ứng như vậy thì vẻ mặt buồn bực: “Sao vậy, chúng tôi mới từ nhà của Giả Phi lại đây, nhà của cậu ta hôm nay đúng lúc cúp điện, nên hai chúng tôi đã suy nghĩ rồi đến đây để tìm cậu chơi game, điều này khiến cậu ghét bỏ như vậy sao?”

Giả Phi cười hì hì: “Anh Trần, tôi nói cậu nghe, gần đây tôi mới phát hiện một trò chơi vô cùng thú vị, cậu tuyệt đối sẽ thấy thích.”

Lục Kiêu Trần không nghĩ đến hai người này đột nhiên tới, tức giận nói: “Hôm nay tôi không chơi, hai người các cậu trở về đi.”

Chu Phi Trì đi đến bên cạnh anh, ôm lấy bả vai của anh: “Sao vậy, chẳng phải hôm nay cậu cũng ở nhà sao?”

“Lớp 12 rồi còn có ai mỗi ngày rảnh rỗi nhàm chán không có chuyện gì làm? Không cần phải học bài à?”

Lục Kiêu Trần kéo hai người ra cửa, Chu Phi Trì la hét: “Không phải, Lục Kiêu Trần, cậu đam mê học tập từ khi nào vậy…”

Chu Phi Trì còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe được một giọng nữ nhẹ nhàng truyền ra từ hành lang cạnh phòng ngủ: “Anh Kiêu Trần, bộ đồ này có hơi rộng…”

Vân Nghê cúi đầu đi ra, hai ống quần buông thõng, đang chán nản nói chuyện, ai ngờ vừa mới ngẩng đầu thì cô đã nhìn thấy ngoài phòng khách ngoại trừ Lục Kiêu Trần còn có thêm hai người con trai khác.

Anh Phi Trì và anh Giả Phi?!

Vân Nghê không khỏi ngơ ngác.

Chu Phi Trì nhìn Vân Nghê đi ra từ phòng ngủ của Lục Kiêu Trần, trên người còn mặc bộ quần áo ở nhà, lập tức sợ tới mức trợn to mắt.

Ôi đệch?!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net