Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa
  3. Chương 39: Hồng nhạt
Trước /88 Sau

Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 39: Hồng nhạt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng hôn chậm rãi buông xuống phía sau núi, giống như một tấm kim sa mờ ảo ráng đỏ tầng tầng lớp lớp trải khắp bầu trời.

Sau khi xe máy dừng ở con đường đối diện tiệm gà rán, Vân Nghê xuống xe.

Cô cởi mũ bảo hiểm ra đưa cho chàng trai trước mặt, đôi môi mềm mại khẽ mấp máy: “Của anh này…”

Lục Kiêu Trần nhận lấy, nhìn cô, mỉm cười: “Vân Nghê, sao em lại dễ đỏ mặt như vậy?”

Cô gái có chút ngẩng người, vội vàng đưa tay che lấy mặt mình, thẹn thùng lẩm bẩm: “Anh Kiêu Trần, em đi trước đây, tạm biệt!”

Cô xoay người chạy đến con đường đối diện.

Hai bím tóc đuôi ngựa đáng yêu đung đưa như một chú thỏ con.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, nhướng mày nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Sau khi đi vào tiệm gà rán, Đỗ Cầm vừa lúc thu tiền xong, cô lễ phép chào một tiếng, vừa định đi lên lầu thì bị Đỗ Cầm gọi ngược lại: “Hôm nay tìm Lục Kiêu Trần học bổ túc như thế nào rồi con?”

Vân Nghê chột dạ gật đầu: “Khá tốt ạ, anh ấy giảng bài cho con suốt một buổi chiều, còn đưa cho con không ít bài thi.”

“Được rồi, có điều việc học cuối cấp ba của thằng bé cũng rất bận, con không thể cứ đến làm phiền người ta học tập như vậy được.”

“Vâng.”

Trong tiệm có khách đến, Đỗ Cầm đi làm đồ ăn, Vân Nghê nhanh chóng chạy lên lầu.

Trở về phòng, cô đóng cửa lại, để cặp sách ở một bên rồi nhảy lên trên giường, vùi mặt vào trong chăn.

Cô chán nản ngước mắt lên, chống cằm lên mu bàn tay, khẽ cắn môi, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi trên sô pha, cô vô tình ngã vào vòng tay của Lục Kiêu Thần.

Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác được anh ôm trong tay.

Khi đó cô muốn chạy trốn nhưng anh lại không buông tay, đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào cô ở một khoảng cách rất gần, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi, mang theo tính chiếm hữu mạnh mẽ.

Vòng tay của anh ấm áp mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, Vân Nghê dường như cảm nhận được sự hoang dã và sức mạnh trong xương cốt của anh, khiến cho cô không có chỗ để trốn thoát, hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng thường ngày của anh.

Cảm giác như nếu anh lại gần hơn chút nữa là có thể hôn cô…

Vân Nghê không dám nhớ lại nữa, che mặt nức nở vài tiếng, cảm giác trái tim mình đập còn nhanh hơn một chú nai con chạy loạn xạ.

Một lúc sau, cô đứng dậy đi đến trước gương, nhìn gương mặt trong gương của mình, lại bất lực ngã xuống giường: “Làm sao mới có thể không đỏ mặt…”

Rất lâu sau, nhịp tim của cô mới dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường.

Cô lật người nằm trên giường, hít một hơi thật sâu, nghe thấy điện thoại di động “ding ding” một tiếng.

Cô cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn của Lục Kiêu Trần: [Anh về đến dưới nhà rồi.]

Vân Nghê ngồi dậy, nhìn tin nhắn, lông mày hơi nhướng lên: [Ừm, tối nay anh ăn gì? Anh định gọi đồ ăn ngoài sao?]

Lục Kiêu Trần: [Ăn hết mấy món chưa ăn xong lúc trưa.]

Vân Nghê: [Nhưng em nhớ anh từng nói anh không bao giờ ăn đồ ăn còn lại sau bữa ăn mà?]

Vân Nghê đã từng nghe nói “Đại thiếu gia nhà họ Lục” này có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với độ tươi mới của nguyên liệu nấu ăn, không thể để qua đêm, thậm chí còn có một số món ăn sau một bữa đã không ăn nữa, cho nên nếu hôm nay Chu Phi Trì và Giả Phi không đến thì có lẽ hai người đã lãng phí không ít đồ ăn.

Lục Kiêu Trần nhanh chóng trả lời tin nhắn: [Món em nấu không giống với người khác nấu.]

Vân Nghê mỉm cười, trong lòng đọng lại một cảm giác ngọt ngào.

Sau khi hai người trò chuyện xong, Vân Nghê vừa lúc nhận được tin tức từ đài phát thanh do trưởng đài gửi đến: [Lúc trước mọi người đều bận rộn với kỳ thi giữa kỳ, bây giờ kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, khóa học sinh lớp 10 mới tham gia phải bắt đầu kỳ thực tập trong một tháng, lần thực tập này sẽ vô cùng nghiêm khắc.]

Trưởng đài nói lần này có mười học sinh khối mười gia nhập đài phát thanh, hai người ghép thành một nhóm, vừa hợp tác vừa cạnh tranh, sau khi kết thúc kỳ thực tập, một trong hai người sẽ bị loại dựa trên kết quả đánh giá.

Trưởng đài công bố danh sách phân chia trong nhóm, Vân Nghê kéo xuống dưới, khi cô nhìn thấy tên mình, cô còn thấy một cái tên khác ở bên cạnh là Ấn Tử Trân.

Chính là người mà cô cảm thấy là đại lão siêu cấp lợi hại của lớp bên cạnh!

Điện thoại di động của Vân Nghê rớt xuống chăn, cô có cảm giác mình sắp ngất đi rồi.

Không ngờ chuyện mà cô sợ nhất lại xảy ra! Tại sao cô lại được chia vào cùng một nhóm với Ấn Tử Trân?!

Những người khác cô không sợ, nhưng cô hiểu rất rõ thực lực của Ấn Tử Trân, kinh nghiệm của cô ấy đã đánh bại rất nhiều người, cái này không phải tương đương với chuyện thông báo trước kết quả thực tập của cô sao…

Vân Nghê khóc không ra nước mắt, ngã xuống giường, buồn bã thở dài mấy tiếng.

Sau đó trưởng đài nói sẽ gửi cho bọn họ bản thảo vào tuần sau, yêu cầu họ chuẩn bị trước một chút, đồng thời làm quen với nhau, Vân Nghê nhìn thấy cô và Ấn Tử Trân được phân công vào thứ ba.

Cuối cùng, Vân Nghê nhận được tin nhắn từ trưởng đài: [Cố lên bạn học Vân, chúng tôi rất xem trọng em, hãy thực tập thật tốt nhé.]

Cô sửng sốt, không ngờ sẽ nhận được tin nhắn cổ vũ của trưởng đài.

Cô gõ rất nhiều chữ, muốn nói rằng cô không tự tin vào bản thân nhưng cuối cùng cô chỉ nói: [Cảm ơn trưởng đài, em sẽ cố gắng hết sức.]

Việc đã đến nước này, nếu không nỗ lực thì cũng không còn cách nào khác.

-

Buổi sáng thứ hai, Vân Nghê đến trường học.

Cô đứng ở hành lang nhàn nhãn uống ly sữa đậu nành, ánh mắt nhìn lướt qua các bạn học cùng lớp đi ngang qua.

Cô dự định sáng nay sẽ tìm Ấn Tử Trân nói về kỳ thực tập ở đài phát thanh.

Sau buổi tối hôm qua, tâm trạng của cô đã được điều chỉnh rất tốt, giống như ý nguyện ban đầu của cô, cô chỉ hưởng thụ quá trình, không đặt yêu cầu cao về kết quả.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Kết quả vẫn chưa chắc chắn, cô không thể sợ hãi mà chùn bước được, cố gắng được bao nhiêu thì nhất định phải cố gắng.

Một lúc sau, cô nhìn thấy Ấn Tử Trân và bạn bè đi lên cầu thang, cô lập tức bước đến, chào hỏi cô ấy: “Tử Trân…”

Ấn Tử Trân nhìn cô, ngơ ngác đáp lại.

“Ừm… Tớ là Vân Nghê, là cộng sự của cậu ở đài phát thanh, tớ muốn nói chuyện với cậu về bản thảo ngày mai. Ngày hôm qua tớ đã gửi kết bạn cho cậu nhưng cậu không đồng ý.”

“Ồ, tối hôm qua tớ không kiểm tra, đợi một chút để tớ đồng ý kết bạn, bản thảo có vấn đề gì sao?”

“Không có, chỉ là không phải chúng ta cũng nên luyện tập trước một chút hay sao? Hôm nay cậu rảnh được lúc nào?”

Ấn Tử Trân đột nhiên bừng tỉnh: “Bản thảo kia đơn giản như vậy mà còn cần luyện tập sao? Đến lúc đó chỉ cần đọc là được rồi. Hôm nay tớ không rảnh, buổi tối sau khi tan học tớ còn có việc.”

Vân Nghê khó xử: “Chỉ là tớ cảm thấy chúng ta vẫn nên phối hợp với nhau một chút không phải tốt hơn sao? Buổi trưa cậu có rảnh không?”

“Buổi trưa tớ còn phải làm bài tập, nếu không thì sáng mai chúng ta đến sớm hơn mười phút, luyện tập qua một chút là được rồi.” Ấn Tử Trân thản nhiên nói: “Tớ cảm thấy cậu không cần phải căng thẳng như vậy, cũng không khó lắm đâu.”

Nữ sinh bên cạnh nhìn Vân Nghê, cười cười, nói với giọng điệu kỳ lạ: “Vân Nghê, lúc cậu phỏng vấn rất tốt mà, chắc chắn không có vấn đề gì.”

Vân Nghê nhận ra cô ta chính là Tiết Ức, người đã thử giọng với cô vào ngày phỏng vấn cuối cùng.

Vân Nghê cũng không thể nói gì khác, cuối cùng nói: “Được rồi, vậy ngày mai chúng đến sớm rồi luyện tập một chút.”

Ấn Tử Trân gật đầu, sau đó cùng Tiết Ức rời đi.

Hai người vừa đi, Tiết Ức nhỏ giọng nói với cô ấy: “Tử Trân, cậu nhất định phải giúp tớ trút trận! Lần thử giọng thứ ba Vân Nghê làm tốt hơn tớ, bây giờ cậu thông qua quá trình thực tập PK với cậu ta, khiến cậu ta bị loại, như thế mới vừa lòng tớ được.”

“PK cái gì?”

Tiết Ức nói với cô ấy về nội quy thực tập, Ấn Tử Trân ngơ ngác nhìn tin nhắn trong nhóm mới biết đó là sự thật, sau đó cô ấy khóa điện thoại, thờ ơ cất điện thoại vào túi: “Ngày hôm qua tớ không đọc tin nhắn, có điều cạnh tranh thì cạnh tranh thôi.”

Dù sao cô ấy cũng rất tin tưởng vào bản thân mình, bất kể đối thủ của cô ấy là ai, cô ấy cũng không quan tâm.

“Đúng vậy, cậu thì sợ gì, thực lực của cậu chắc chắn vượt xa Vân Nghê, nhưng mà…”

“Làm sao vậy?”

“Vân Nghê rất được lòng của trưởng đài và đàn anh đàn chị trong đài phát thanh, có thể đã lén lút tạo mối quan hệ, cho dù cậu có giỏi giang đến đâu thì kết quả thực tập cuối cùng không phải cũng do trưởng đài quyết định sao?”

Ấn Tử Trân cười nói: “Cậu biết thực lực tuyệt đối là cái gì không?”

“Hả?”

“Ở trước mặt thực lực tuyệt đối của tớ, cho dù quan hệ giữa Vân Nghê và bọn họ có tốt đến đâu, bọn họ còn có thể thiên vị một cách rõ ràng được hay sao?”

Ấn Tử Trân nhún vai: “Dù sao tớ cũng chỉ dùng thực lực để nói chuyện.”

“... Được rồi.”

-

Vân Nghê không thể hẹn Ấn Tử Trân cùng trao đổi bản thảo, chỉ có thể tự mình luyện tập thêm ở nhà.

Sáng sớm thứ ba, hai người đã hẹn bảy giờ sẽ gặp nhau tại trường, vốn dĩ Vân Nghê đã tính toán thời gian đi xe buýt rất hoàn hảo, nhưng trên đường gặp phải một chiếc xe gây ra tai nạn giao thông dẫn đến kẹt xe, cho nên gần mười giờ sáng cô mới có thể đến trường.

Vân Nghê chạy đến đài phát thanh, những anh chị phụ trách đánh giá khảo sát và Ấn Tử Trân đều đã ở đó.

“Tại sao bây giờ em mới đến?” Đàn anh hỏi.

“Em xin lỗi, em bị kẹt xe trên đường…”

Vân Nghê bước vào xin lỗi họ, đàn anh cũng không so đo với cô: “Không sao, cũng may vẫn còn chạy đến đây được, chúng ta lập tức kiểm tra thiết bị âm thanh, chuẩn bị phát thanh.”

Vân Nghê gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Ấn Tử Trân.

Vân Nghê nghĩ rằng mình còn chưa có thời gian trao đổi bản thảo với Ấn Tử Trân, vừa định mở miệng thì Ấn Tử Trân đã nói: “Đàn anh, em có thể đi vệ sinh được không, em sẽ nhanh chóng quay lại.”

“Đi nhanh đi.”

Vân Nghê bình tĩnh lại, lấy bản thảo trong cặp ra, đọc thầm thêm vài lần nữa.

Một lúc sau, Ấn Tử Trân trở lại, sau đó hai người chính thức bắt đầu phát thanh.

Sau khi đọc xong phần dự báo thời tiết, hôm nay bọn họ phụ trách phần tìm hiểu quá trình phát triển tâm lý của học sinh, được thực hiện dưới hình thức đối thoại.

Sau mười lăm phút, phát thanh kết thúc.

Sau khi đạo diễn cắt bài hát, đàn anh nhìn về phía hai người: “Hai em có ngầm đối đáp bản thảo với nhau không?”

Vân Nghê ngẩn người ra, liếc nhìn Ấn Tử Trân, cuối cùng lại lắc đầu.

“Không đối đáp sao? Không phải đã gửi cho hai em trước rồi sao, tại sao hai người không đối đáp trước?” Đàn anh thở dài một tiếng: “Sự phối hợp trong câu nói của hai em rất xa cách, giống như hai người máy đang đọc bản thảo, nếu như vậy thì chỉ cần một người nói là được rồi, còn cần phải gọi hai em đến đây làm gì?”

Vân Nghê cúi đầu: “Xin lỗi đàn anh, là do sáng nay em đến muộn, vốn dĩ chúng em đã hẹn buổi sáng sẽ đối đáp bản thảo…”

“Mấy ngày trước hai em đã làm gì? Tại sao phải gấp gáp như vậy?”

Ấn Tử Trân nhìn Vân Nghê, trong mắt hiện lên một sự xúc động, chủ động nói: “Đàn anh, mấy ngày trước là vấn đề của em, là do em không có thời gian đối đáp bản thảo với Vân Nghê.”

Đàn anh gấp sách lại, nhìn về phía hai người: “Thực tập lần đầu tiên, tôi sẽ trừ điểm của hai em. Các em là người được chọn sau nhiều vòng phỏng vấn, phát thanh viên là một vị trí rất quan trọng, mong các em hãy thay đổi thái độ làm việc của mình, đừng để những vất vả trước kia trở nên vô ích.”

Hai người đều trả lời rất chân thành.

Một đàn chị tên Đồng Nhu đứng bên cạnh cười nói: “Được rồi, cậu cũng đừng khắt khe quá, thật ra hai em ấy đều đọc rất tốt mà.”

“Tôi như vậy cũng được gọi là khắt khe sao?”

“Lúc trước khi cậu mới vừa vào đài phát thanh không phải cũng phạm rất nhiều sai lầm sao.”

“Tôi, tôi có sao…”

Có Đồng Nhu chọc cười, bầu không khí vốn nghiêm túc đã thoải mái hơn rất nhiều.

Cuối cùng buổi phát thanh cũng kết thúc, đàn anh có việc rời đi trước, Đồng Nhu rủ Vân Nghê và Ấn Tử Trân đi mua đồ ăn sáng ở căn tin.

Trên đường đi đến căn tin, Đồng Nhu an ủi bọn họ, ngày đầu tiên đi làm khó tránh khỏi có chút lo lắng, đàn anh nghiêm khắc với bọn họ là hy vọng họ càng ngày càng trở nên ưu tú hơn: “Hơn nữa hai người cũng rất giỏi, cộng sự làm chung với nhau có thể chỉ điểm cho nhau, cũng có thể học tập lẫn nhau.”

Vân Nghê gật đầu.

Sau khi mua xong đồ ăn sáng, ba người đi ra khỏi căn tin, Đồng Nhu cúi đầu nhìn điện thoại, lẩm bẩm tự nói: “Tháng mười hai, phân loại lần đầu tiên…”

“Đàn chị, chị đang xem thông tin tuyển sinh của Lạc Đại sao?” Ấn Tử Trân hỏi.

“Đúng vậy, năm sau chị muốn thi nghệ thuật, cho nên xem trước đề thi năm nay.”

“Lạc Đại rất đỉnh.”

Vân Nghê ở một bên lắng nghe, biết bọn họ nhắc đến trường đại học hàng đầu trong nước - Đại học Lạc, đây là một trường đại học mang tính tổng hợp rất cao, trong đó nghệ thuật phát thanh, dẫn chương trình và báo chí đều là ngành đi đầu, Vân Nghê cũng rất muốn đến Lạc Đại.

“Vân Nghê, em có định thi nghệ thuật không?” Đồng Nhu hỏi.

Các chuyên ngành phát thanh truyền hình khác với các chuyên ngành khác của đại học chính quy, đều yêu cầu phải thi nghệ thuật.

Vân Nghê ngây người một chút, lắc đầu: “Không có…”

“Sau này em không định thi vào chuyên ngành phát truyền hình sao?”

Trái tim Vân Nghê đập thình thịch, cô nhất thời cảm thấy trống rỗng.

Cô mỉm cười nhàn nhạt, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Thi nghệ thuật chắc sẽ tốn rất nhiều tiền…”

“Học nghệ thuật đều phải tốn tiền, có điều học cấp ba cũng được, em có thể suy xét một chút, chị cảm thấy em rất có năng khiếu ở phương diện phát thanh truyền hình, thi nghệ thuật cũng không khó, năm ngoái chị gái của chị đã đậu vào Lạc Đại, có điều các môn văn hóa của chị ấy cũng rất tốt.”

“Vâng…” Vân Nghê gật đầu, không nói gì nữa.

-

Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.

Buổi tối sau khi tan học, Lục Kiêu Trần ở dưới lầu khu dạy học chờ cô.

Vân Nghê đi xuống lầu thì nhìn thấy một nam sinh mặc áo đồng phục, hai tay đút trong túi, tựa lưng vào cột đá bên cạnh, nhướng mắt nhìn cô, dưới mắt còn có một nốt ruồi lệ, dáng vẻ rất thờ ơ.

Nhìn thấy anh, Vân Nghê cảm giác bớt mệt mỏi hơn rất nhiều.

Đi đến trước mặt anh, cô cười ngọt ngào: “Anh Kiêu Trần, em đến rồi.”

Lục Kiêu Trần đưa tay khẽ gõ vào chóp mũi cô, khóe môi hơi cong lên: “Sao lại để anh chờ lâu như vậy?”

“Em xin lỗi, sau khi tan học em phải sắp xếp lại túi tài liệu…”

Vân Nghê áy náy ngẩng đầu nhìn anh: “Sau này nếu như anh chờ lâu quá thì anh hãy về trước đi nhé.”

“Anh về rồi vậy còn em thì sao?”

Vân Nghê chớp mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em cũng không phải trẻ mẫu giáo, em có thể tự về nhà được.”

Khóe môi Lục Kiêu Trần cong lên một nụ cười, anh xoa đầu cô, giọng điệu nhàn nhã: “Đi thôi, hôm nay em có thể làm một bạn nhỏ học mẫu giáo, anh trai đưa em về.”

Anh đi phía trước, Vân Nghê ngoan ngoãn đi theo sau.

Hai người đi trong vườn trường, Lục Kiêu Trần thấy cô gái nhỏ suốt đường đi luôn im lặng, không vừa đi vừa cười nói giống như lúc trước, anh nắm lấy gáy cô, cúi xuống nhìn cô: “Hôm nay làm sao vậy, tâm trạng không tốt sao?”

Vân Nghê bắt gặp ánh mắt của anh, giật mình, sau đó mỉm cười lắc đầu: “Không có ạ…”

“Em cảm thấy anh không nhìn ra được sao?”

Vân Nghê dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Là do buổi thực tập sáng nay ở đài phát thanh, em biểu hiện không tốt, mắc một số lỗi.”

Sau khi cô nói xong tình huống cụ thể, Lục Kiêu Trần mỉm cười xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Mắc sai lầm nhỏ không phải rất bình thường sao? Không cần giữ nó ở trong lòng như vậy.”

“Không ngờ lần đầu tiên thực tập đã bị trừ điểm, không tốt chút nào.”

“Loại sai lầm này có thể tránh được, lần sau chú ý một chút là được rồi.”

Vân Nghê ngẩng đầu nhìn anh, xúc động nói: “Anh Kiêu Trần, nếu đàn anh của chúng em cũng dịu dàng giống anh thì tốt rồi, đàn anh sáng nay hung dữ quá.”

Lục Kiêu Trần khẽ cười thành tiếng: “Em không biết anh luôn rất hung dữ với người khác sao?”

Cô là ngoại lệ duy nhất của anh.

Vân Nghê nghe được ý tứ trong câu nói của anh, trong lòng có chút rung động, nhưng khi nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt của cô rũ xuống hơi hơi phiếm hồng.

Đi đến ngã tư, Lục Kiêu Trần đột nhiên hỏi: “Có muốn ăn kẹo hồ lô ngào đường không?”

Vân Nghê quay đầu nhìn thấy ở đầu ngõ có một ông lão bán hồ lô ngào đường, Vân Nghê đã lâu không ăn món này, cho nên gật đầu liên tục, vì thế Lục Kiêu Trần nói cô ngồi chờ ở ghế đá trong vườn hoa bên cạnh, anh mua xong sẽ lập tức quay lại.

Vân Nghê ngồi yên một chỗ, sau khi Lục Kiêu Trần mua một xâu hồ lô quay lại thì nhìn thấy cô gái nhỏ cúi đầu, duỗi chân, gót chân chạm xuống mặt đất, nhìn qua có thể thấy tâm trạng của cô vẫn có chút không ổn.

Anh đi đến trước mặt cô, lúm đồng tiền trên má của cô gái lại xuất hiện một lần nữa, nhìn thấy hai xâu đồ ăn trong tay anh, ánh mắt sáng lên: “Anh còn mua một xâu dâu tây đường phèn sao?”

“Không biết em thích ăn cái nào, nên anh đã mua hết cho em.”

“Em muốn ăn dâu tây…”

Anh cười nói: “Cả hai đều là của em, không ai tranh với em cả.”

Vân Nghê vui vẻ nhận lấy, sau đó Lục Kiêu Trần ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người nhìn cô.

Lúc Vân Nghê đang ăn, đột nhiên cô mở miệng: “Anh Kiêu Trần, thật ra hôm nay em còn có một số chuyện không vui…”

“Ừm, anh đoán được.”

Vân Nghê kinh ngạc.

Tâm tư nhỏ của cô đều bị anh phát hiện rồi sao?

“Còn có chuyện gì không vui?” Giọng nói trầm ấm đầy quan tâm của Lục Kiêu Trần truyền đến, mang theo cảm giác an toàn: “Chỉ cần em muốn nói với anh, anh đều sẵn sàng lắng nghe.”

Vân Nghê do dự một lúc lâu rồi kể cho anh nghe về trường đại học Lạc, Lục Kiêu Trần nghe xong chỉ hỏi: “Em muốn tham gia kỳ thi nghệ thuật sao?”

Vân Nghê mấp máy môi, khẽ lẩm bẩm: “Em muốn, nhưng mà em không tham gia được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì… Em biết học chuyên ngành phát thanh truyền hình này cần rất nhiều tiền, em không muốn ba mẹ tốn nhiều tiền cho em như vậy.”

Học phát thanh truyền hình và dẫn chương trình làm sao có thể không phải là ước mơ lớn nhất của Vân Nghê, từ lúc học cấp hai cô đã mơ ước tương lai có thể được làm việc trong ngành này, cô muốn trở thành một người dẫn chương trình hoặc là một phóng viên, đi du lịch khắp thế giới, đi ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau.

Nhưng cô chỉ có thể âm thầm khát vọng điều đó ở trong lòng, không dám nói với người khác.

Bởi vì cô biết, gia đình cô không đủ điều kiện để thực hiện mơ ước này của cô, cô cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho ba mẹ.

“Chuyện này em đã hỏi qua ba mẹ em chưa? Họ có ý kiến gì không?” Lục Kiêu Trần hỏi.

“Em không dám nói với ba mẹ…”

Bởi vì cô biết ba mẹ thương cô, nếu họ biết cô thích chuyên ngành này, nhất định sẽ đưa cô tham gia kỳ thi nghệ thuật.

Cấp ba cô phải bỏ rất nhiều tiền để đăng ký các lớp huấn luyện, tìm các giáo viên chuyên môn để học bổ túc, học phí cũng không xem là quá cao, nhưng sau khi vào đại học, ngành này sẽ có nhiều chỗ cần phải sử dụng rất nhiều tiền, chắc chắn là không thể đếm được.

Yết hầu anh khẽ di chuyển, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao hôm đó đứng trước cửa tiệm net em lại nói như vậy.”

Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của anh rất được ưu ái, chỉ cần anh muốn cái gì thì cũng có thể dễ dàng có được, anh giàu đến mức cảm thấy tiền cũng chỉ là tờ giấy có in mấy con số trên đó, những vấn đề đơn giản mà anh nghĩ có thể dùng tiền để giải quyết, không ngờ lại trở thành chướng ngại vật ngăn cản cô gái nhỏ thực hiện ước mơ.

Ước mơ của cô rất đơn giản và thuần khiết, nhưng lại bị hiện thực đánh ngã.

Lục Kiêu Trần nghe xong, anh nói: “Anh giúp em nói chuyện với dì Đỗ nhé?”

“Không! Anh đừng nói.” Vân Nghê mở miệng nói với anh: “Không sao đâu anh Kiêu Trần, hôm nay em chỉ tình cờ nghe người khác nhắc đến nên mới suy nghĩ mà thôi. Em không tham gia kỳ thi nghệ thuật cũng tốt mà, chỉ cần em nỗ lực học tập cũng có thể đậu vào một trường đại học tốt mà, anh nói xem đúng không?”

Lục Kiêu Trần nhìn cô, đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu cô: “Đương nhiên rồi.”

“Vân Nghê chưa bao giờ kém hơn những người khác.”

……

Cuối cùng, sau khi Vân Nghê ăn kẹo hồ lô xong, Lục Kiêu Trần đưa cô về nhà, sau đó anh mới trở về Sơn Hải Ngự An Thành.

Trong căn hộ, anh ngồi trên sô pha, lấy điện thoại di động ra tìm hiểu thông tin về kỳ thi nghệ thuật của Đại học Lạc.

Cuối cùng, anh đóng trang web lại, mở danh bạ điện thoại.

Anh kéo xuống dưới, anh nhìn vào cái tên “Dì Đỗ”, ánh mắt anh dừng lại trên cái tên đó một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không bấm gọi.

Anh rất muốn làm chút gì đó cho cô gái nhỏ.

Nhưng anh biết lúc này mình cũng không thích hợp để tham gia vào chuyện này.

Chẳng lẽ anh lại bắt ép Đỗ Cầm giúp Vân Nghê thực hiện ước mơ của cô sao? Điều đó có thật sự tốt cho gia đình họ không?

Lục Kiêu Thần quay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đêm trải dài vô tận ở phía xa.

Những lời mà cô gái đã nói cùng với dáng vẻ hiểu chuyện của cô hiện lên trong đầu anh, khiến anh phải nhắm mắt lại.

-

Thứ sáu tuần này là lịch phát thanh của Vân Nghê và Ấn Tử Trân.

Lần này Ấn Tử Trân đề nghị đối đáp bản thảo với cô, hai người hẹn gặp nhau ở công viên trước tòa nhà dạy học vào trưa thứ năm.

Vân Nghê đến trước, cô tình cờ nhận được cuộc gọi từ một người bạn tốt thời cấp hai, sau đó kể cho đối phương nghe về tình hình gần đây.

Khi nói về cuộc phỏng vấn ở đài phát thanh, cô buông tiếng thở dài: “Mặc dù tớ đã vào đài phát thanh, nhưng tớ phải trải một kỳ thực tập kéo dài một tháng, hơn nữa lần thực tập này tớ gặp phải một đối thủ vô cùng lợi hại, cậu ấy giỏi hơn tớ rất nhiều, cậu nói xem có phải tớ không có hy vọng không…”

Đến khi kết thúc cuộc trò chuyện, Vân Nghê nói: “Ừm, cậu nói đúng, mặc kệ đối phương giỏi đến đâu, chỉ cần tớ vẫn luôn nỗ lực, nói không chừng đến cuối cùng tớ vẫn có thể qua được kỳ thực tập này.”

Vừa nói xong, phía sau đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Cô vội quay đầu lại, nhìn thấy Ấn Tử Trân đang đặt cặp sách lên chiếc ghế đối diện, trên mặt không có biểu cảm gì nhìn về phía cô.

Ấn Tử Trân đến mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào khiến cho Vân Nghê nghĩ có thể cô ấy đã nghe được nội dung cuộc gọi vừa rồi, lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Vân Nghê tắt điện thoại, chào hỏi với cô ấy, Ấn Tử Trân nhai kẹo cao su, giọng điệu bình thản: “Chúng ta nhanh chóng xem lại bản thảo đi, chút nữa tớ còn có việc phải làm.”

“Được.”

Hai người bắt đầu xem lại bản thảo, Vân Nghê có chút thất thần vì chuyện vừa rồi, Ấn Tử Trần ngẩng đầu nhìn cô: “Trao đổi bản thảo với tớ rất căng thẳng hay sao mà cậu nói nhỏ như vậy?”

“Không có…”

“Chỗ thở của câu này hẳn là ở đây, còn có ở đây phải nhấn mạnh một chút…”

Ấn Tử Trân nghiêm túc chỉ ra một số vấn đề cho cô, Vân Nghê lắng nghe, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ đại lão thật là giỏi.

Cuối cùng hai người cũng trao đổi bản thảo xong, Ấn Tử Trân thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi.

Vân Nghê mỉm cười với cô ấy: “Cảm ơn cậu Tử Trân, vì đã cho tớ nhiều lời khuyên như vậy.” Tuy hai người là đối thủ cạnh tranh nhưng cô không ngờ Ấn Tử Trân lại thân thiện với cô như vậy.

Nữ sinh cầm cặp sách lên, mỉm cười với Vân Nghê, trong mắt có chút kiêu ngạo: “Tớ không phải muốn giúp cậu, chỉ là tớ muốn đối thủ cạnh tranh của tớ mạnh hơn một chút, nếu không thì cạnh tranh với cậu cũng không có ý nghĩa gì, nhưng cậu vẫn nên chăm chỉ nỗ lực nhiều hơn, trân trọng một tháng cuối ở đài phát thanh này.”

Ấn Tử Trân vẫn tay với cô, xoay người rời đi.

Vân Nghê sửng sốt tại chỗ.

Trái tim bị đả kích một đòn chí mạng.

Nhưng cũng may Vân Nghê không bị cô ấy đả kích, ngược lại cô còn hâm mộ sự tin tưởng mạnh mẽ của đại lão đối với cô, thực lực là yếu tố cốt lõi, cô cũng nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó cô cũng có thể tự tin như Ấn Tử Trân.

Sáng sớm hôm sau, cô xuất phát sớm hơn ngày thứ ba mười phút, khi đàn anh và đàn chị đến, họ nhìn thấy Vân Nghê đã chuẩn bị sẵn bên trong thì kinh ngạc hỏi: “Hôm nay em đến sớm vậy? Em thật chăm chỉ.”

Vân Nghê xấu hổ cười, đưa bữa sáng đã mua cho bọn họ: “Đàn anh đàn chị, đây là bữa sáng em mua cho mọi người.”

“Khách sáo như vậy, bao nhiêu để bọn chị đưa…”

“Không không, bởi vì hôm thứ ba được đàn chị Đồng Nhu mời, bánh trứng này có hương vị cũng không tệ nên em mua thêm một ít.”

Đàn anh mỉm cười nói: “Vậy hôm nay anh được hưởng ké hào quang của Đồng Nhu rồi.”

Một lúc sau, Ấn Tử Trân đến, Vân Nghê đưa bánh trứng đã mua cho cô ấy.

“Đây là cái gì?” Ấn Tử Trân ngạc nhiên.

“Bánh trứng, hôm nay tớ mua thêm bữa sáng.”

Đồng Nhu ở bên cạnh nghiêng người sang mỉm cười nói: “Hương vị rất ngon, em mua ở cửa hàng nào vậy?”

“Ở cửa hàng chỗ ngã tư ạ…”

Ấn Tử Trân nhìn thấy đàn anh và đàn chị ăn đồ ăn mà Vân Nghê mua đến, đáy mắt thoáng hiện lên một cảm xúc, nhưng cô ấy không nói gì.

Lần này hai người đã trao đổi bản thảo với nhau trước, cả hai thể hiện rất tốt, được đàn anh khen ngợi rất nhiều.

Sau khi phát thanh xong, Vân Nghê và Ấn Tử Trân rời đi, đàn anh và đàn chị ở lại bên trong sắp xếp lại thông tin.

Sau khi phân loại xong, đàn anh ngồi vào chỗ ăn chiếc bánh trứng còn chưa ăn hết, nói với Đồng Nhu: “Tôi cảm thấy hai em ấy đều vô cùng ưu tú, Ấn Tử Trân không hổ là đã tham gia nhiều cuộc thi, phát thanh rất chuyên nghiệp, tôi cảm thấy em ấy còn giỏi hơn cả tôi.”

“Thực lực của em ấy đúng là rất mạnh, bất kể gặp tình huống gì cũng đều rất bình tĩnh.”

Bên kia, Ấn Tử Trân không vào lớp ngay mà đi vào nhà vệ sinh, từ nhà vệ sinh lại đi đường cũ về lớp, khi đi ngang qua đài phát thanh, nghe thấy tiếng cười đùa của đàn anh và đàn chị ở bên trong…

“Vân Nghê cũng rất giỏi, âm sắc của em ấy rất hay, mặc dù chưa từng tham gia cuộc thi nào nhưng đúng là rất có năng khiếu phát thanh.”

“Trưởng đài rất coi trọng em ấy, nói em ấy là nhân tài đáng để bồi dưỡng, tuyệt đối là một hạt giống tốt, sau này thực lực của em ấy còn có thể đánh bại cả cậu.”

“Này, cậu nói vậy làm tổn thương đến tôi đấy…”

Ấn Tử Trân vẫn chưa nghe được đoạn nói chuyện trước đó, bây giờ lại nghe được hai người họ khen ngợi Vân Nghê như vậy, cô ấy nhất thời sửng sốt.

Cô ấy cúi đầu xuống, nhanh chóng bước đi.

Đi đến cửa cầu thang, cô ấy ngừng lại, quay đầu nhìn đài phát thanh, nụ cười dần dần biến mất trên khuôn mặt.

-

Tiết học cuối cùng của chiều thứ sáu, Vân Nghê phải học thể dục, trước giờ học cô ngồi nghỉ ngơi trên bãi cỏ thì nhận được tin nhắn của Lục Kiêu Trần: [Tối nay về nhà muộn sao? Anh đưa em đi ăn chút gì đó ngon miệng nhé.]

Vân Nghê nhìn thấy tin nhắn thì vô cùng ngạc nhiên: [Ăn cái gì ngon ạ?]

Lục Kiêu Trần: [Không nói trước với em, em có đi không?]

Vân Nghê nhìn tin nhắn, hơi hé môi rồi trả lời: [Đi chứ.]

Vừa hay tối nay ba mẹ cô đều không có ở nhà, còn kêu cô ăn cơm ở bên ngoài trước khi về nhà.

Lục Kiêu Trần: [Có điều hôm nay có thể sẽ đi hơi muộn, trong tiết này lớp anh có một trận bóng, sau giờ học em có thể trực tiếp đến sân bóng rổ tìm anh.]

Vân Nghê trả lời xong thì cất điện thoại vào túi, Giang Nguyệt bước đến, cười nham hiểm nói: “Nhắn tin với đàn anh Lục sao? Vẻ mặt tươi tắn tràn đầy tình yêu như vậy.”

Vân Nghê ôm đầu gối, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào khuỷu tay, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Tớ làm gì có…”

“Còn nói không có sao?” Giang Nguyệt đi đến nhéo khuôn mặt non nớt của cô: “Mỗi lần nói đến đàn anh Lục thì cậu đều có biểu cảm xấu hổ này, còn có thể lừa gạt được tớ sao?”

Hai người đang nói chuyện đùa giỡn với nhau, không ngờ khi quay đầu lại thì nhìn thấy Phàn Nghê đứng đằng sau đặt cặp sách xuống.

Ánh mắt Phàn Nghê đối diện với ánh mắt của hai người, sau đó nhìn chằm chằm vào Vân Nghê, vẻ mặt lạnh lùng như băng.

Sau khi Phàn Nghê rời đi, Giang Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu ta đã nghe được những gì chúng ta vừa nói không?”

“Không biết…”

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của cô ta, có lẽ cô ta đã nghe thấy rồi.

Giang Nguyệt buông một tiếng thở dài, giọng điệu có chút kiêu ngạo: “Nói không chừng là cậu ta đang ghen tị muốn điên rồi, dù sao đàn anh Lục cũng chỉ đối xử tốt với cậu mà thôi.”

Vân Nghê mấp máy môi, không nói gì nữa.

Sau giờ học, mọi người chạy xong vài vòng sân vận động làm nóng cơ thể, giáo viên thông báo mọi người có thể hoạt động tự do.

Vân Nghê, Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn lười di chuyển, họ quyết định tìm một nơi để nói chuyện phiếm.

Trên khán đài có rất nhiều nữ sinh cùng lớp ngồi rồi, đều là những người lười biếng, ba người cũng đi đến ngồi xuống, thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm một hai câu, sau đó lại nhanh chóng nói chuyện riêng với nhau.

Trong khi mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên có một nữ sinh kích động chạy đến nói: “Mọi người có muốn đi xem trận đấu bóng rổ không? Có một trận đấu đang diễn ra ở sân bóng rổ bên cạnh, tớ thấy đó là nam sinh của lớp 12A6 đấy!”

Có người hỏi: “Lớp 12A6 sao?! Không phải lần trước họ đã học thể dục cùng với chúng ta sao?”

“Đúng vậy!”

“Tớ nhớ rõ lớp bọn họ có một anh vô cùng đẹp trai tên là Lục Kiêu Trần, là giáo thảo của trường trung học số 1 đó.”

“Tớ biết! Nam sinh mà lần trước chúng ta cứ ngắm mãi chính là anh ấy, thật sự rất đẹp trai!”

“Này, nếu là đại lão lớp 12 đó thì… Vân Nghê có biết không?”

Một số người nhìn về phía Vân Nghê, mỉm cười đầy ẩn ý.

Cả lớp đều biết chuyện trước đây của Vân Nghê và Tất Dao, có người cũng biết ít nhiều về mối quan hệ của Vân Nghê và Lục Kiêu Trần, lúc này Vân Nghê đã bị trêu chọc đến mức khuôn mặt đột nhiên nóng bừng, xấu hổ vô cùng, chỉ muốn biến thành một hạt đậu nhỏ trốn vào cái góc nào đó.

“Có muốn đi xem trận đấu bóng rổ không? Chúng ta đến đó xem một chút nhé? Dù sao ở chỗ này cũng nhàn rỗi nhàm chán.”

“Được được được, tớ cũng muốn đi xem trai đẹp thi đấu.”

Mấy nữ sinh cùng nhau đi qua đó, Vân Nghê xấu hổ không dám đi, Giang Nguyệt thấy vậy liền nói: “Tớ cũng muốn đi xem trận đấu bóng rổ! Chúng ta cũng đi nhé?”

“Hả? Cậu cũng muốn đi xem náo nhiệt sao?”

Biện Mạn Mạn mới vừa nói xong liền nhìn thấy Giang Nguyệt nháy mắt với mình, cô ấy lập tức đổi chủ đề, vội vàng kéo Vân Nghê đứng dậy: “Ừm… Tớ cảm thấy chúng ta cũng nên tham gia náo nhiệt một lần, những nơi có trai đẹp sao có thể không có tớ được chứ!”

Cứ như vậy, Vân Nghê bị hai người họ lôi kéo chạy đến sân bóng rổ.

Bên kia.

Trong sân bóng, tiếng hoan hô và cổ vũ vang lên không ngớt.

Ở khán đài bên cạnh, Tô Thiến Nhiên nhìn Lục Kiêu Trần chạy ở giữa sân bóng, trong lòng nổi lên những bong bóng màu hồng.

Lục Kiêu Trần mặc đồng phục màu đen, lông mày sắc như kiếm, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan lạnh lùng sắc sảo, mồ hôi chảy xuống xương quai hàm sắc bén, cả người toàn là cơ bắp.

Khoảng thời gian trước anh bị chấn thương, đã lâu không có chơi bóng rổ nhưng chỉ cần anh xuất hiện trên sân thi đấu thì chính là sự tồn tại sáng chói nhất, nam sinh ở trên sân thi đấu tấn công rất mạnh mẽ, sức bật vô cùng tốt, thường xuyên xoay người giữ bóng khiến đối thủ bị lừa đến ngốc nghếch.

Sau khi buổi tọa đàm thi đại học chiều nay kết thúc thì không còn tiết học nữa, Tô Thiến Nhiên và mấy bạn cùng lớp biết được nam sinh trong lớp chuẩn bị chơi bóng rổ nên vội vàng chạy đến đây.

Sau đó, người trong lớp đến càng ngày càng nhiều, gần như cả lớp đều đến.

Tô Thiến Nhiên nhìn Lục Kiêu Trần, mỗi khi anh ghi điểm, cô ta đều phấn khích hét lớn.

Trên sân bóng, Lục Kiêu Trần và bạn bè tạm thời nghỉ ngơi, một người bạn hơi hất cằm về phía Tô Thiến Nhiên, mỉm cười: “Tại sao tôi phát hiện người đẹp của lớp chúng lại vô cùng phấn khích mỗi khi cậu ghi điểm vậy?”

Lục Kiêu Trần tùy ý đảo mắt nhìn lướt qua đám nữ sinh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tô Thiến Nhiên.

Cô ta lập tức thẹn thùng cúi đầu, khóe môi còn nở nụ cười ngượng ngùng.

Lục Kiêu Trần thu tầm mắt lại, uống nước xong thì nhìn bạn mình rồi hỏi: “Cậu nói ai?”

“Tô Thiến Nhiên! Cậu không nhìn thấy cậu ấy sao?”

Anh khép hờ mắt lại, thấp giọng nói: “Tôi không biết cậu đang nói người nào.”

“... Cạn lời, trong mắt cậu chẳng có cô gái nào cả.”

Có điều Lục Kiêu Trần thật sự không có ấn tượng gì với Tô Thiến Nhiên, mấy năm học cấp ba này, anh chưa bao giờ nghiêm túc ghi nhớ khuôn mặt của các nữ sinh trong lớp, hoặc là nhớ tên không đúng với gương mặt đối phương.

Lần duy nhất Lục Kiêu Trần có ấn tượng với Tô Thiến Nhiên chính là khi giáo viên ngữ văn của anh nhờ cô ta đến phụ đạo bài thi hàng tháng cho anh, sau khi tan học cô ta đã đến tìm anh.

Nhưng lúc đó anh cũng không cần.

Lục Kiêu Trần vứt suy nghĩ vụn vặt này ra khỏi đầu, nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu ra sân.

Sân bóng rổ lại vang lên tiếng reo hò một lần nữa.

Thi đấu vô cùng kịch tính.

Rất nhiều người lần lượt ra vào trước cửa sân bóng rổ, những người của lớp khác cũng đến đây xem trận đấu.

Một lúc sâu, ba người Vân Nghê cũng đi đến.

Giang Nguyệt chỉ vào những chỗ ghế trống ở hàng thứ ba bên phải khán đài: “Chúng ta đến đó đi, từ chỗ đó chúng ta có thể nhìn thấy rất rõ.”

Ba người mò mẫm đi qua, ngồi xuống chỗ của mình.

“Tớ quên mang theo nước rồi, hình như để quên ở khán đài bên kia.”

“Không sao đâu, lát nữa quay về rồi lấy.”

“Này, Mạn Mạn, cậu ngồi lên áo khoác của tớ rồi!”

“Tớ không cố ý…”

Giọng nói của họ truyền đến hàng ghế phía trước, Tô Thiến Nhiên và những cô gái khác quay đầu lại nhìn họ, Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn vội vàng ngừng nói, dùng ánh mắt bày tỏ sự xin lỗi.

Ánh mắt Tô Thiến Nhiên dừng lại trên người Vân Nghê, cô ta bất chợt nhận ra.

Đây không phải là… Nữ sinh mà cô ta đã nhìn thấy cách đây khá lâu sao?!

Có lần vào buổi trưa, cô ta muốn phụ đạo cho Lục Kiêu Trần, nhưng sau đó nữ sinh này đến, Lục Kiêu Trần đích thân dẫn cô vào lớp, để cô ngồi bên cạnh anh, còn bảo cô bôi thuốc cho anh.

Nữ sinh này sao lại ở đây?!

Bạn bè của Tô Thiến Nhiên cũng nhận ra Vân Nghê, cùng nhau liếc nhìn Tô Thiến Nhiên, nhăn mặt lại hỏi ba người: “Mấy người học lớp nào? Tại sao lại đến đây xem trận bóng rổ của lớp chúng tôi?”

Biện Mạn Mạn “Hả” một tiếng, có chút xấu hổ: “Chúng tôi vừa hay nhìn thấy ở đây có trận đấu cho nên tùy tiện vào xem… Không được phép xem sao?”

Đám người Tô Thiến Nhiên tất nhiên cũng không có lý do đuổi họ đi, đành phải xoay người sang chỗ khác.

Một người bạn nhỏ giọng hỏi Tô Thiến Nhiên: “Cô gái này có phải là cô gái lúc trước đến bôi thuốc cho Lục Kiêu Trần không?”

“Ừm.”

Người bạn cười chế giễu: “Tại sao người này lại bám lấy Lục Kiêu Trần như thế? Trận đấu bóng rổ của lớp chúng ta mà cô ta cũng phải đến đây xem.”

Tô Thiến Nhiên cười cười, cũng không quá coi trọng: “Tớ cũng không thấy cô ta đến lớp chúng ta lần nào nữa, có thể giữa cô ta và Lục Kiêu Trần cũng không có quan hệ gì.”

“Tớ đoán có thể là…”

Lúc này, Lục Kiêu Trần ở trên sân lại ghi bàn một lần nữa, Tô Thiến Nhiên và đám bạn bên cạnh không ngừng vỗ tay hoan hô.

Lục Kiêu Trần tùy ý đảo mắt, vừa hay nhìn thấy Vân Nghê ngồi ở trên khán đài.

Vân Nghê đang vỗ tay khen ngợi thì bắt gặp ánh mắt của anh.

Cô nhìn thấy sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt anh, sau đó tầm mắt anh dừng lại trên người cô vài giây, khóe môi hơi cong lên, Vân Nghê cảm nhận được ánh mắt đặc biệt của anh, tai cô đỏ ửng, cả khuôn mặt dường như nóng bừng lên.

Sau đó Lục Kiêu Trần dời mắt đi, bạn bè ngồi ở phía trước kích động nói nhỏ với Tô Thiến Nhiên: “Vừa rồi hình như Lục Kiêu Trần đang nhìn cậu! Cậu ấy còn cười nữa!”

Tô Thiến Nhiên ngẩng người ra, trong nhất thời không biết là thật hay giả.

Nhưng cô ta tại sao lại có cảm giác Lục Kiêu Trần không phải đang nhìn cô ta, mà là nhìn những người ngồi ở hàng ghế phía sau cô ta…

Trận bóng rổ tiếp tục diễn ra, một nam sinh đang dẫn bóng, Lục Kiêu Trần ngăn cản ở phía trước, nam sinh nhảy cao lên, Lục Kiêu Trần duỗi tay ngăn cản bóng, khuỷu tay chạm vào khiến bóng đột nhiên bay về phía khán đài.

Vân Nghê nhìn theo đường bay, thấy quả bóng rổ đang bay về phía cô.

Rất nhiều nữ sinh, trong đó có cả Vân Nghê đều sợ hãi đến mức cúi đầu né tránh, may mắn thay quả bóng rổ bay đến bên cạnh Vân Nghê, không có trúng vào người cô.

Cô thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi vỗ vỗ ngực.

Hồi cấp hai cô đã từng bị một quả bóng rổ ném trúng, cho nên khi nhìn thấy quả bóng bay đến, cô vô thức muốn tránh đi.

“Ôi, tớ sợ chết mất, tai bay vạ gió…”

“Tớ còn cho rằng nó bay trúng tớ rồi…”

Trận đấu bị tạm dừng giữa chừng, những nữ sinh trên khán đài đều cười thở phào nhẹ nhõm.

Tô Thiến Nhiên thấy trận đấu tạm dừng, Lục Kiêu Trần đang đi về phía cô ta, cô ta nhanh chóng cúi người nhặt bóng lên.

Lục Kiêu Trần đi đến trước mặt cô ta, Tô Thiến Nhiên ngượng ngùng mỉm cười, đưa bóng cho anh: “Lục Kiêu Trần, bóng của cậu…”

Anh nhận lấy, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì: “Cảm ơn.”

Ở hàng ghế phía sau, Vân Nghê đang nhìn Lục Kiêu Thần thì nhìn thấy anh ngước mắt lên, đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô.

Trước mặt mọi người, Lục Kiêu Trần đưa tay sờ đầu của Vân Nghê, vẻ mặt lo lắng thấp giọng nói: “Đầu em có bị làm sao không? Có bị bóng đập trúng không?”

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này kiểu:???

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiên Thần Dịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net