Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa
  3. Chương 50: Lúm đồng tiền
Trước /88 Sau

Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 50: Lúm đồng tiền

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gần mười giờ sáng, Lục Kiêu Trần đưa Vân Nghê đến dưới tòa nhà dạy học.

"Khoảng lúc nào sẽ đánh giá xong?"

“Có lẽ khoảng một tiếng nữa…”

"Được, anh ở ngay gần trường, khi nào xong anh sẽ đón em."

Cô nhẹ nhàng gật đầu, đầu ngón tay nghịch nghịch chiếc túi vải.

Sắc hồng ở tai vẫn chưa tan đi.

Lục Kiêu Trần thấy cô gái nhỏ sau khi chủ động nói "thích anh" xong thì cứ ngượng ngùng như vậy, anh giơ tay ấn nhẹ đỉnh đầu cô, cuối cùng mở miệng cười nói: "Mau lên lầu đi."

Vân Nghê đáp lại rồi quay người chạy vào tòa nhà giảng dạy.

Sau khi đi lên cầu thang và không nhìn thấy Lục Kiêu Trần nữa, Vân Nghê mới nhẹ nhàng hít một hơi, cả người từ từ thả lỏng.

Cô cũng không biết bản thân vừa rồi sao có thể dũng cảm nói ra câu thích anh...

Nhưng cô không hề hối hận, bởi vì những lời này đã giấu kín trong lòng cô rất lâu rồi.

Vân Nghê sờ lên gò má nóng bừng của mình, nghĩ đến dáng vẻ Lục Kiêu Trần cười với mình, trong lòng cảm thấy rạo rực, cả không khí dường như trở nên ngọt ngào.

Đây chính là cảm giác được ở bên người mình yêu sao?

Thật sự rất hạnh phúc...

Đến cửa lớp, Vân Nghê đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô đi vào chỗ ngồi, Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt đều đã đến, thấy cô đến, hai người vội vàng quan tâm hỏi: "Nghê Nghê, hôm nay cậu có khỏe không? Còn đau đầu không?"

Vân Nghê mỉm cười lắc đầu: "Tớ không sao."

Biện Mạn Mạn: "Tối hôm qua cậu về bằng cách nào?"

Giang Nguyệt: “Sau cùng là tớ đưa cậu ấy về nhà, vì đàn anh Lục không tiện.”

Cô ấy tỏ vẻ tò mò nhìn Vân Nghê: “Còn chưa hỏi cậu đấy, tối qua sau khi đàn anh Lục đón cậu đi, hai người đã làm gì?”

Biện Mạn Mạn cũng sáp gần tới: “Tớ cũng muốn nghe!”

Bị tra hỏi, Vân Nghê ngượng ngùng lẩm bẩm: “Không có gì đâu, chỉ là… tớ và anh ấy ở bên nhau rồi.”

"Trời ạ!!!"

"Hai người như vậy có phải hơi nhanh rồi không?!"

Hai người hưng phấn muốn nhảy dựng lên, Vân Nghê vội vàng ra hiệu để hai người họ nói nhỏ xuống, Giang Nguyệt nắm tay cô: "Chi tiết! Chi tiết! Bọn tớ muốn nghe chi tiết!"

Biện Mạn Mạn: “Là đàn anh Lục tỏ tình với cậu sao?!”

Nghĩ tới đây, Vân Nghê nằm trên bàn, che đi nửa khuôn mặt đỏ bừng: "Ừm, tính ra thì là tớ tỏ tình với anh ấy trước..."

Cả hai người: "Hả?!?!"

Sau đó Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn biết được chuyện tối qua, hai người ôm bụng cười lớn, Giang Nguyệt giơ ngón tay cái cho Vân Nghê: “Nghê Nghê, cậu đúng là đã không nói thì thôi, vừa nói đã làm người ta kinh sợ, đúng là rượu vào khiến người ta can đảm hơn, cậu buồn cười quá."

"..." Vân Nghê khóc không ra nước mắt.

Đây chắc chắn là chuyện ngu ngốc nhất mà cô từng làm trong đời.

Có lẽ sau này sẽ bị Lục Kiêu Trần cười nhạo rất lâu.

Một lúc sau, giáo viên vào lớp, phát đáp án đúng của từng môn, sau đó nói những vấn đề liên quan đến việc chấm điểm rồi không nói gì nữa mà rời đi.

Sau khi Vân Nghê đánh giá điểm toán và tiếng Anh của cô, Giang Nguyệt vừa đi dạo một vòng tới hỏi cô điểm số, sau khi nghe Vân Nghê ước tính số điểm, Giang Nguyệt đã thốt lên: “Cao quá! Tớ vừa rồi đi một vòng hỏi các bạn học khác mà không có ai điểm cao hơn cậu, Nghê Nghê cậu thật giỏi!"

Nhưng Vân Nghê vẫn cẩn thận tính toán điểm của mình, thực ra cô lo lắng nhất về môn toán, nhưng cô cảm thấy lần này mình làm rất tốt.

Lần này cô phải cảm ơn Lục Kiêu Trần, anh đã đóng một vai trò rất lớn trong việc cải thiện môn toán của cô.

Vân Nghê tiếp tục kiểm tra lại điểm, các bạn cùng lớp vừa xem lại vừa trò chuyện, rất sôi nổi. Dù sao thì hiện tại thi đại học đã kết thúc, cũng không cần để ý kỷ luật trong lớp, mọi người đều đang trò chuyện cười đùa, vô cùng thoải mái.

Một lúc sau, một số học sinh quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả đều chú ý tới chàng trai xuất hiện ở cửa lớp…

Chàng trai mặc áo thun ngắn màu xanh đậm, khuỷu tay chống lên lan can, cúi đầu nhìn điện thoại di động, hai chân thon dài bước nhẹ trên mặt đất, lộ ra một nửa khuôn mặt góc cạnh, cần cổ thon dài vô cùng rõ ràng, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.

Một lúc sau, có người nhận ra anh.

"Đây không phải là... giáo thảo khối 12 trước kia sao?!"

"Hình như là anh ấy! Có phải người tên là Lục Kiêu Trần không?!"

"Không phải anh ấy đã tốt nghiệp sao? Tại sao anh ấy lại ở đây..."

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của những người trong lớp lần lượt bị hấp dẫn bởi chàng trai trước cửa, có tiếng xì xào bàn tán, ngay cả người của các lớp khác cũng chú ý tới.

Đột nhiên một giọng nói vang lên giữa cuộc thảo luận: "Không phải anh ấy đến tìm Vân Nghê đấy chứ?!"

Có người biết Vân Nghê và Lục Kiêu Trần có chút quan hệ nhưng không biết quan hệ cụ thể hiện giờ của hai người: "Hai người này có quan hệ gì sao, thật không vậy..."

Trong lớp, Vân Nghê ngồi ở tổ trong cùng vừa kiểm tra điểm xong, Giang Nguyệt vỗ vai cô: "Nghê Nghê, đàn anh Lục đang ở cửa lớp kìa!"

Vân Nghê quay lại và nhìn thấy Lục Kiêu Trần, đôi mắt cô mở to.

Tại sao anh lại ở bên ngoài...

Cô không ngờ rằng câu “Anh đến rồi” mà Lục Kiêu Trần vừa gửi cho cô thực ra có nghĩa là đã đến cửa lớp.

Giang Nguyệt nở nụ cười trêu cô: “Ngày đầu tiên ở bên nhau mà đã đến tận cửa lớp để đón cậu rồi sao?”

Vân Nghê đỏ mặt vì bị trêu chọc, chỉ thấy Lục Kiêu Trần ngước mắt nhìn vào trong lớp, tầm mắt của hai người va vào nhau.

Cô cúi đầu, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho anh: [Em thu dọn đồ đạc xong sẽ ra ngay.]

Lục Kiêu Trần: [Không vội.]

Trong lớp có một số học sinh kiểm tra lại điểm số xong lần lượt rời đi, lúc Phàn Nghê thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi ra ngoài thì thấy Lục Kiêu Trần ở cửa.

Cô ta đột nhiên dừng lại, cụp mắt xuống, bước ra ngoài như chưa hề nhìn thấy anh, không ngờ giọng nói của lớp phó thể dục Mã Thiệu Nguyên lại vừa vặn vang lên bên tai cô ta: "Đàn anh Lục?! Sao anh lại ở đây?"

Mã Thiệu Nguyên cùng mấy nam sinh bước ra khỏi lớp, bọn họ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Kiêu Trần.

Lúc này, tình cờ có một số bạn học từ trong lớp đi ra, có người tò mò lớn tiếng hỏi: "Đàn anh Lục, anh đến tìm Vân Nghê sao?"

Lời vừa dứt, mọi người đều bật cười.

Lục Kiêu Trần nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười, thản nhiên nói: "Tôi đến đón bạn gái."

"Bạn gái?!"

Trong lúc mọi người đang ngơ ngác, Vân Nghê vừa đi ra khỏi cửa sau lớp học, Lục Kiêu Trần đứng thẳng, đi đến trước mặt Vân Nghê, tự nhiên đặt tay lên vai cô: "Đi thôi."

Sau hai giây kinh ngạc, tiếng reo hò đột nhiên bùng nổ: "Mẹ nó, Lục Kiêu Trần và Vân Nghê vậy mà lại là bạn trai bạn gái??!"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"Họ quen nhau từ khi nào vậy!!!"

"Trời ạ, trông thật đẹp đôi..."

Phàn Nghê đứng ở cửa nhìn bóng lưng của Lục Kiêu Trần và Vân Nghê, trong lòng như bị dao đâm.

Cô ta chua xót mỉm cười.

Hóa ra họ thực sự đã vượt qua được hai năm.

Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đi xuống lầu, tiếng reo hò cuối cùng cũng biến mất khỏi tai.

Cô gái nhỏ bị Lục Kiêu Trần ôm, lỗ tai đỏ như tôm chín, cô nhẹ giọng nói: "Sao anh lại ở đây..."

Lục Kiêu Trần nghe vậy thì đôi môi mỏng hơi cong lên: "Sao vậy, lúc trước ở trường em bảo anh giả vờ không quen biết em, bây giờ em thi đại học xong rồi, anh không thể chính thức tuyên bố chủ quyền sao?"

"..."

Tuy xấu hổ nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

Thực ra cô cũng muốn cho mọi người biết rằng cô và anh đang ở bên nhau.

Quả nhiên khi ở bên người mình thích, bạn sẽ không nhịn được mà muốn khoe khoang với cả thế giới.

Vân Nghê đột nhiên nghĩ đến việc kiểm tra điểm số, cô vui vẻ nói với anh: "Đúng rồi anh Kiêu Trần, em vừa tính toán số điểm, em cảm thấy em vào Lạc Đại là không thành vấn đề!"

Lục Kiêu Trần cười nói: "Chúc mừng nhé, đàn em."

“Sau này không cần phải gọi video để gặp anh nữa.”

Vân Nghê mỉm cười gật đầu, nhìn lên bầu trời trong xanh, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hóa ra cố gắng nỗ thực thực sự mang lại kết quả tốt.

Lục Kiêu Trần sờ đầu cô nói: "Đi ăn mừng trước, anh đưa em đi ăn tối."

-

Buổi trưa, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đi trung tâm thương mại ăn cơm, anh đưa cô đến nhà hàng vịt quay Bắc Kinh mà cô yêu thích.

Ăn xong, Lục Kiêu Trần đặt vé xem phim vào lúc nửa tiếng sau, hai người đi dạo quanh trung tâm thương mại một lúc để tiêu cơm.

Trước khi phim bắt đầu mười lăm phút, Lục Kiêu Trần lấy vé rồi đi mua bỏng ngô, Vân Nghê đi đến quán trà sữa bên cạnh mua một cốc trà sữa dâu tây, biết anh không uống trà sữa nên gọi cho anh một cốc trà ô long.

Sau khi mua xong, cả hai nhận vé và đi vào phòng tìm chỗ ngồi.

Phim còn chưa bắt đầu, Vân Nghê ngồi trên ghế, hai tay cầm ly nước, cúi đầu tập trung mút dâu ở trong cốc, miệng mấp máy, hai má như thạch lắc nhẹ, mềm mại trắng trẻo.

Lục Kiêu Trần nghiêng người nhìn cô hồi lâu, sau đó anh im lặng cười, giơ tay nhéo mặt cô: "Sao trông em giống hamster quá vậy?"

Cô đỏ mặt, dè dặt dừng lại, sau đó Lục Kiêu Trần dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau vệt nước trên môi cô: "Uống từ từ thôi, rất lạnh."

“Vâng.” Cô nhìn thấy anh nhìn cốc trà sữa dâu trong tay mình, tưởng anh muốn uống liền đưa cốc cho anh: “Anh có muốn thử không?”

Sau đó bàn tay đang cầm cốc của cô đã bị lòng bàn tay của chàng trai bao bọc, anh nhận lấy thứ cô đưa, cúi đầu uống vài ngụm.

Anh mở miệng đánh giá, trong giọng mang theo nụ cười ẩn ý: "Không tệ lắm."

Vài giây sau, Vân Nghê dần dần nhận ra hai người như đang hôn nhau gián tiếp, nhịp tim cô đột nhiên hỗn loạn, má cô nóng bừng.

Cô giả vờ cúi đầu uống tiếp, lòng ngọt ngào như mật.

Một lúc sau, bộ phim bắt đầu.

Lục Kiêu Trần không biết Vân Nghê thích xem gì nên ngẫu nhiên đặt vé một bộ phim tình cảm thanh xuân, phim bắt đầu không lâu, tay cô bị Lục Kiêu Trần nắm lấy, một lúc sau, ngón tay của họ đan vào nhau.

Toàn bộ tâm trí của Vân Nghê đã bị chàng trai lấy đi, chỉ thấy anh đưa một miếng bỏng ngô đến bên miệng cô, cô xấu hổ cắn nhẹ.

Có mấy lần cô vừa mở miệng thì tay anh đã rụt lại, giống như đang trêu một con mèo, Vân Nghê ăn không được mấy lần thì xấu hổ trừng mắt nhìn anh, sau đó chợt nghe anh cười nhẹ vài tiếng, lại đưa bóng ngô đến bên miệng cô: "Ngốc quá."

Cô cắn bỗng ngô rồi hừ nhẹ một tiếng, không muốn nói chuyện với anh nữa.

Hai người cùng xem phim, một lúc sau, Vân Nghê quay sang thì thầm với anh: “Phim này không hay lắm…”

"Đúng là khá nhàm chán."

Tuy nhiên mục đích ban đầu của hai người cũng không phải là xem phim mà chỉ muốn ở bên nhau.

Vân Nghê quay đầu nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Khi nào thì anh quay lại trường học? Anh không thể ở đây mãi được, phải trở về đi học."

"Ừ, chiều chủ nhật anh sẽ quay lại."

Hôm nay là thứ sáu, Lục Kiêu Trần ở lại thêm một ngày nữa rồi sẽ về.

Phim quả thực nhàm chán, được nửa phim, Vân Nghê quay lại thì thấy một cặp đôi ngồi ở hàng ghế đầu bên phải không còn xem phim nữa, hai người càng ngày càng gần nhau hơn, cuối cùng họ hôn nhau.

Trước đây Vân Nghê chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu cô, mặt cô vô cớ nóng bừng.

Một lúc sau, cặp đôi này vẫn không dừng lại, có xu hướng càng ngày càng quá hơn, Vân Nghê không khỏi nhìn họ thêm vài lần nữa.

Khi cô quay đi, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lục Kiêu Trần, giọng anh trầm thấp: "Nhìn cái gì thế?"

Cô đột nhiên ngượng ngùng, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào màn hình: “Không có gì, em, em đang xem phim…”

Lục Kiêu Trần thấy cô xấu hổ, cuối cùng trong mắt anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Thật sự rất giống một con thỏ trắng nhỏ.

-

Thứ bảy, Vân Nghê ra ngoài hẹn hò với Lục Kiêu Trần, anh đưa cô đến công viên giải trí.

Buổi tối, khi Lục Kiêu Trần đưa cô về nhà, Vân Nghê đề nghị ngày mai đưa anh ra sân bay để có thể ở bên anh thêm một chút, vậy nên anh nói chiều mai sẽ đến đón cô.

Ngày hôm sau, chuyến bay của Lục Kiêu Trần là vào lúc ba giờ chiều.

Buổi chiều nhiệt độ oi bức, Vân Nghê đúng giờ hẹn xuống lầu, bước ra khỏi tiệm gà rán, cô nhìn thấy một chiếc Porsche màu cam đang đậu ở ngã tư bên kia đường.

Lục Kiêu Trần tựa vào thành xe, nhìn về phía cô.

Vân Nghê bước tới, ánh mắt của Lục Kiêu Trần rơi vào người cô, anh nhìn thấy cô gái nhỏ hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh bạc hà, một chiếc quần đùi có móc treo màu trắng, để lộ hai chân gầy như củ sen, làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh, môi đỏ khẽ mấp máy, trông rất có dáng vẻ của học sinh cấp ba.

Cô gái đi tới trước mặt anh, Lục Kiêu Trần nhìn cô, nhếch khóe môi: "Cảm giác giống như đưa bạn nhỏ đi chơi vậy."

Vân Nghê đã quen với sự trêu chọc của anh nên kiêu ngạo hừ một cái, sau đó Lục Kiêu Trần mở cửa ghế phó lái cho cô: "Lên xe."

Anh đưa tay che chắn đầu cô, để cô ngồi vào rồi đóng cửa lại.

Sau đó, anh bước đến bên phía còn lại rồi lên xe.

Vân Nghê thắt dây an toàn, Lục Kiêu Trần đặt tay ở bên cạnh chỗ ngồi của cô, nghiêng người về phía trước, anh mở ngăn kéo trước mặt cô, nói với cô: “Anh có mua đồ ăn cho em, sợ em đi đường buồn chán, cầm lấy."

Vân Nghê cảm nhận được anh đang đến gần, mùi bạch tùng thoang thoảng bay tới mũi cô.

Nói xong, anh quay lại nhìn cô, lúc này cô gái nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của chàng trai, trái tim cô loạn nhịp, hàng mi dài run rẩy rung rinh như cánh bướm: “Em, em biết rồi…”

Vài giây sau, giọng nói trầm ấm mang theo ý cười của Lục Kiêu Trần vang lên: “Sao em lại đỏ mặt?”

Hơi nóng lại xâm chiếm gò má cô, cô cúi đầu, nhẹ nhàng vặn đầu ngón tay, giả vờ ngốc nghếch: “Em không có…”

Lục Kiêu Trần lặng lẽ nhếch môi mỏng, ngồi trở lại vị trí và thắt dây an toàn.

Khí tức mạnh mẽ cuối cùng cũng rời đi.

Vân Nghê trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đầu nóng bừng.

Yêu nhau thật khiến người ta xấu hổ...

Sau khi xe thể thao khởi động, Lục Kiêu Trần mở nhạc cho cô nghe, Vân Nghê đảo mắt hỏi anh: "Lát nữa tới sân bay thì anh định làm gì với chiếc xe này?"

"Anh để xe ở bãi đậu xe, không có gì."

Cô gật đầu: “Vậy lát nữa em đón xe buýt sân bay về nhé?”

"Không cần, lát nữa anh sẽ gọi xe cho em, đi xe buýt không thoải mái lắm."

Vân Nghê muốn nói rằng không cần phải tiêu thêm tiền nhưng anh nhất quyết không đồng ý nên cô phải chấp nhận lời đề nghị.

-

Bốn mươi phút sau, xe tới sân bay.

Chiếc Porsche lái vào bãi đậu xe, cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu.

Hai người xuống xe, Lục Kiêu Trần lấy hành lý từ trong cốp xe ra, anh đi đến trước mặt cô, dùng đôi bàn tay khô ráo ấm áp nắm lấy bàn tay gầy gò của cô, dẫn cô đi về phía trước.

Bước ra khỏi bãi trống đỗ xe, hai người đi vào một con đường rợp bóng cây, điểm cuối là lối vào sảnh sân bay, cô rẽ trái đi đến chỗ taxi, anh đã gọi taxi cho cô và nói cho cô biết biển số xe.

Trên đường, xung quanh có rất ít người đi bộ.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, những vòng ánh sáng xuyên qua lá chiếu xuống mặt đất, gió chiều thổi nhẹ, lá cây khẽ đung đưa, phát ra tiếng xào xạc.

“Anh sẽ học đến cuối tháng 6, nếu có thời gian sẽ bay về.” Anh mở miệng.

"Không sao đâu, anh cứ học hành cho tốt, sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, không cần phải chạy đi chạy lại đâu."

Anh cụp mắt nhìn cô, dùng giọng dịu dàng trìu mến: "Nếu em nhớ anh thì gọi cho anh nhé? Bây giờ em có thể thực hiện quyền bạn gái của mình một cách hợp lý."

Gò má Vân Nghê hơi ửng đỏ, cô gật đầu.

Phải rồi, bây giờ cô có thể công khai nói rằng cô nhớ anh.

Hai người chậm rãi đi đến cuối đường rồi dừng lại, Vân Nghê ngước mắt nhìn anh, đè nén sự không nỡ trong lòng, cô mỉm cười với anh: "Vậy anh vào trước đi nhé? Trên đường chú ý an toàn, đến nơi thì gọi cho em."

Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn cô, ngay sau đó anh giơ tay lên ôm lấy gáy cô, kéo cô gái vào lòng.

Chàng trai cúi xuống.

Hai giây sau, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống lúm đồng tiền nơi khóe môi cô gái.

Vân Nghê đột nhiên cứng đờ.

Chỉ trong một giây, một cảm giác ngứa ran bùng phát từ trái tim cô, khiến đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Hơi thở nóng bỏng của Lục Kiêu Trần dần dần rời đi, anh nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói mang theo chút lười biếng và quyến rũ: "Ngoan nhé, chờ anh trở lại."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Copyright © 2022 - MTruyện.net