Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa
  3. Chương 57: Giải thích
Trước /88 Sau

Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 57: Giải thích

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nghê nhìn Vân Phong đang ngồi bên cạnh mình, đầu óc cô trống rỗng trong hai giây, khi nhận ra mình đang dựa vào Lục Kiêu Trần, cô sợ hãi đến mức toàn thân như nảy lên, nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

Vân Phong dùng ánh mắt chết chóc nhìn cô, ánh mắt tối sầm, sắc mặt lạnh như băng.

Vân Nghê bắt gặp ánh mắt của anh ấy, vài giây sau cô đứng dậy đối diện với anh ấy, nuốt nước miếng một cái rồi giả vờ bình tĩnh chào anh ấy: "Anh à, thật trùng hợp..."

Lục Kiêu Trần nhắm mắt lại ho khan hai tiếng, đứng dậy bên cạnh Vân Nghê, Vân Phong nhìn hai người, nhếch miệng mỉm cười, môi mỏng phun ra mấy chữ: "Trùng hợp thật, tôi làm thêm ở đây mà cũng có thể có thể gặp được hai người."

“…”

"Đây là… cùng bạn cùng bàn đến công viên giải trí mà em nói với anh à?"

Vân Phong quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần với vẻ mặt u ám: "Sao vậy, bạn cùng bàn của em thay đổi giới tính hay phẫu thuật thẩm mỹ? Trông giống Lục Kiêu Trần nhỉ?"

“…”

Vân Nghê mấp máy môi, rụt rè nhìn anh ấy, chột dạ giải thích: “Bạn cùng bàn của em không rảnh nên em tìm bừa một người chơi cùng em… Anh có tin không?”

Vân Phong cười nói: "Thật sự coi anh là gấu rồi đấy à?"

“…”

Cũng đúng, nếu vừa rồi hai người họ chỉ đơn thuần đi cùng nhau thì có lẽ còn có cơ hội cãi lại, nhưng vừa rồi cô và Lục Kiêu Trần ngồi thân mật với nhau như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới tin.

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Vân Nghê chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh trai cô lại biết được mối quan hệ của cô với Lục Kiêu Trần theo cách này. Vốn dĩ gần đây cô đang định nói cho Vân Phong biết, nhưng ai ngờ lại xảy ra đột ngột như vậy.

Cô nghĩ tới vừa rồi Vân Phong ngồi cạnh bọn họ, có lẽ anh ấy đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của họ, thậm chí còn nghe thấy cô phàn nàn về anh ấy...

Chết đứng tại chỗ.

Vân Phong đưa tay nhận lấy tấm vé trong tay Lục Kiêu Trần, liếm răng hàm sau, cười lạnh nói: "Vé đi vòng đu quay sau năm phút nữa, khá lãng mạn phải không?"

“…”

“Không phải bây giờ sắp kiểm vé rồi sao?”

Trên trán Vân Nghê toát mồ hôi, vội vàng lắc đầu: "Không, em không đi..."

Hiện tại làm sao cô có tâm trạng đi vòng đu quay được?

"Sao lại không đi nữa? Lục Kiêu Trần còn đặt một lồng riêng cho cặp đôi nữa đấy, không ngồi thì lãng phí lắm."

“…”

Vân Phong đứng dậy nói: "Vừa hay tôi làm thêm xong rồi, tôi đi cùng hai người được không? Không để ý dẫn thêm một người là tôi nữa chứ?"

Vân Nghê:?

Vân Nghê hoảng hốt nhìn Lục Kiêu Trần, dùng ánh mắt cầu cứu, không ngờ Lục Kiêu Trần ho nhẹ một tiếng, sau đó thuận theo Vân Phong cười đáp lại: “Không để ý, lồng xe lớn, ngồi được đó."

Vân Nghê:???

-

Vân Nghê khi còn nhỏ đã xem rất nhiều phim truyền hình, lúc nào cũng có những tưởng tượng đẹp đẽ về vòng đu quay, điều khiến cô ghen tị nhất là cảnh trong phim truyền hình, nam chính và nữ chính cùng nhau ngồi trên vòng đu quay để lên tới đỉnh, vô cùng lãng mạn.

Ai có thể ngờ rằng lần đầu tiên trong đời cô đi vòng đu quay lại là với hai người đàn ông.

Một người là bạn trai cô, người còn lại là anh trai cô.

...Thật là một chuyến đi ba người diệu kỳ.

Vòng đu quay lãng mạn ngay lập tức biến thành một câu chuyện kinh dị.

Vừa rồi Vân Phong đi vào phòng tắm cởi quần áo búp bê gấu ra, sau đó đi thẳng đến khu vực nhận vé đu quay, quyết tâm đi cùng bọn họ.

Vân Nghê chỉ có thể đi theo anh ấy, nhìn Lục Kiêu Trần với vẻ mặt kinh ngạc, khóc không ra nước mắt: "Tại sao anh lại thực sự đồng ý để anh trai em đi cùng chúng ta..."

Cô ban đầu sống chết không định đi, không ngờ Lục Kiêu Trần lại đồng ý!

Lục Kiêu Trần nhếch môi, xoa đầu cô, an ủi: “Nếu như em sợ thì hay là em ở dưới chờ nhé, anh và cậu ta đi lên?”

"Hai tên con trai đơn độc đi vòng đu quay… không tốt lắm đâu."

“…”

"Nếu chỉ có hai người, anh trai em có đánh anh không?"

Lục Kiêu Trần mỉm cười nói: "Có thể đấy, dù sao thì bọn anh lơ lửng trên không trung cũng chẳng ai ngăn cậu ta lại cả."

“…”

Cũng phải, lúc đó Lục Kiêu Trần đã là cá trong chậu, anh có thể chạy đi đâu?

Vân Nghê cảm thấy choáng váng, ôm đầu yếu ớt nói: "Tốt nhất là em nên lên cùng các anh."

Cuối cùng, ba người đi bộ đến vòng đu quay, toa của cặp đôi sắp hạ xuống, nhân viên công tác giúp đóng mở cửa nhận lấy tấm vé từ tay Vân Phong, thấy bên cạnh không có cô gái nào, chú đó thắc mắc: "Cháu chỉ đi một mình thôi à?"

"Cháu..." Vân Phong chỉ vào hai người đứng phía sau, cười nói: "Còn có hai người bọn họ nữa."

"..." Vân Nghê cảm giác như mình muốn chết tại chỗ.

Ông chú nhìn ba người họ, vẻ mặt trở nên vi diệu.

……

Khi những chiếc đèn lồng bắt đầu thắp sáng, bầu trời càng trở nên cô đơn hơn.

Vòng đu quay sáng lên thành một vòng tròn, từ từ nhô lên trên nền trời đầy sao.

Toa riêng được trang trí bằng bóng bay trắng hồng lãng mạn và ánh đèn ông sao, khung cảnh đẹp như mơ nhưng không khí lại vô cùng lạnh lẽo.

Vân Nghê và Lục Kiêu Trần ngồi cùng một hàng, Vân Phong ngồi đối diện, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ, trông còn đáng sợ hơn thẩm vấn tù nhân.

Tim Vân Nghê đập như trống, cô đứng dậy muốn ngồi cạnh Vân Phong, không ngờ anh ấy đẩy cô ra, nói: “Không, em cứ tiếp tục ngồi cạnh bạn trai em đi, chẳng phải vừa nãy ở dưới kia hai người còn dính lấy nhau à?"

“…”

Vân Phong nhếch khóe môi, cười lạnh: "Hai người tiếp tục chủ đề vừa rồi đi, cứ coi như anh không tồn tại, anh không làm phiền hai người."

Vân Nghê rụt rè nói: "Anh, đừng tức giận..."

"Anh đừng tức giận? Anh tức giận cái gì chứ? Anh còn đang lo lắng người anh em của anh không thoát ế nổi, em dũng hiến thân giải cứu, em vĩ đại quá còn gì?"

“…”

Lục Kiêu Trần nhìn dáng vẻ phiền muộn và bối rối của cô gái nhỏ, vẻ mặt hơi bình tĩnh lại: "Là tôi theo đuổi Vân Nghê, không liên quan gì đến cô ấy."

"Lục Kiêu Trần, tôi nhớ ngày đó tôi đã nói, nếu ai dám có ý với em gái tôi, tôi sẽ đánh gãy chân người đó."

Vân Phong quay đầu nhìn anh, ánh mắt âm hiểm, giọng nói nhẹ nhàng: "Sao vậy, cậu không cần cái chân này nữa à?"

Vân Nghê thấy anh trai mình thực sự định đánh người thì bị dọa sợ: "Anh, anh không thể không nói lý lẽ như vậy được..."

"Anh không nói lý lẽ sao?" Vân Phong tức giận cười nói: "Hai người thì nói lý lẽ với anh à? Một người là em gái anh, một người là anh em của anh, hai người yêu đương mà anh lại không biết gì? Còn nói anh không nói lý lẽ?"

“…”

Vân Phong khoanh tay trước ngực, uể oải tựa lưng vào chỗ ngồi, lạnh lùng nhìn họ: “Nói nghe xem, hai người bắt đầu từ khi nào?”

Vân Nghê: “Cũng chưa lâu lắm…”

“Đừng nói với anh là hai người mới hẹn hò hôm nay nhé.”

Ngay lúc Lục Kiêu Trần đang định giải thích thì Vân Nghê đã nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cô không dám nói cho anh ấy biết trước đó Lục Kiêu Trần đã thổ lộ với cô những gì, lẩm bẩm: “Sau kỳ thi đại học…”

"Kỳ thi đại học? Kể từ đó đến bây giờ đã hơn một tháng rồi, nếu anh không tình cờ bắt gặp, hai người định giấu anh đến bao giờ?"

“Em không cố ý giấu anh, chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp…”

"Làm sao? Em định tìm ngày lành tháng tốt thiên thời địa lợi nhân hòa tới chọc anh tức chết à?"

“…”

Lúc này, vòng đu quay đã lên đến điểm cao nhất.

Nhìn xuống dưới, khung cảnh về đêm của Hoài Thành vô cùng náo nhiệt, nhưng vào lúc này, trong lồng xe lại là sự im lặng chết chóc.

Im lặng hồi lâu, Vân Phong nhìn cô, trong đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng sắc bén: "Cho nên hôm đó, lúc anh và Lục Kiêu Trần từ thành phố Lạc Thông trở về, ban đầu em định đón ai?"

Vân Nghê cúi đầu lẩm bẩm mấy câu, cũng không nói rõ ràng.

Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.

Vân Phong tức giận cười một tiếng: "Uổng công anh còn tưởng rằng em nhớ anh nên mới đến đón anh."

Nghe vậy, Vân Nghê cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác áy náy đau đớn.

Khi anh ấy hỏi câu này, hình như cô đúng thật đã lừa anh ấy xoay vòng vòng…

Vân Phong hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Lục Kiêu Trần: “Cho nên hôm đó tới nhà cậu, mấy thứ đồ ăn nhẹ và trái cây là để cho em gái tôi đúng không? Ly trà sữa kia cũng là cậu đặt cho em ấy nhỉ?”

"Hai người yêu đương vụng trộm dưới mí mắt tôi lâu như vậy, kích thích lắm phải không?"

“…”

Lục Kiêu Trần ôn hòa nói: "Chuyện này là vấn đề của tôi, là tôi bảo cô ấy giấu cậu một thời gian rồi sẽ nói chuyện đàng hoàng với cậu. Chuyện này không liên quan gì đến Vân Nghê, cậu đừng hung dữ với cô ấy."

Vân Nghê hơi ngẩn ra, vừa muốn mở miệng giải thích đã bị dùng ánh mắt ngăn lại.

Vân Phong nhìn hai người, sắc mặt tức giận tối sầm: "Được rồi, hai người bảo vệ lẫn nhau, tôi mẹ nó là người ngoài được chưa."

Vòng đu quay vừa chạm đến phía dưới, sau khi cửa mở ra, Vân Phong đi ra ngoài trước, dáng người cao lớn duỗi đôi chân dài thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng đi thẳng xuống cầu thang của vòng đu quay.

Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đi theo, cuối cùng Vân Nghê chạy tới kéo cánh tay của anh ấy lại, nhưng Vân Phong lại lên tiếng trước: “Hai người đi ăn đi, anh không đi theo nữa.”

Vân Nghê hoảng hốt, nhẹ giọng hỏi: "Anh, không phải anh nói chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau sao..."

Vân Phong cười khẩy: “Nếu là em, bây giờ em còn tâm trạng ăn uống không?”

“…”

Vân Phong một mình đi về phía trước, Lục Kiêu Trần thấy vậy thì đuổi theo, Vân Phong chỉ vào anh, tức giận liếm liếm răng hàm, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay cậu vẫn cần đôi chân chết tiệt của mình thì đừng đi theo tôi."

Lục Kiêu Trần đang muốn đuổi theo, lại bị Vân Nghê nắm lấy cổ tay: "Bỏ đi, chúng ta không đi nữa. Em cảm thấy anh trai em sẽ đánh người thật đấy..."

Vân Nghê không cho Lục Kiêu Trần đi, nhìn thấy Vân Phong hoàn toàn khuất bóng, cô cúi đầu, cảm thấy toàn thân bất lực và kiệt sức: "Đều là lỗi của em, sớm biết như vậy em đã nói sớm hơn rồi, từ nhỏ đến giờ em chưa từng thấy anh trai em tức giận như vậy..."t*y*t

Lục Kiêu Trần giơ tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sao đâu, cậu ta đang tức giận, anh sẽ đi nói chuyện với cậu ta, em đừng lo lắng."

"Em sợ anh ấy thực sự muốn đánh anh, vậy thì phải làm sao..."

Lục Kiêu Trần cười nhẹ: "Vậy anh cũng phải nhận lấy thôi không phải sao? Dù sao thì anh cũng đã bắt cóc cô em gái mà cậu ta thương yêu nhất."

Vân Nghê đau lòng níu lấy góc áo của anh: "Em xin lỗi."

Anh sờ đầu cô, ôm cô vào lòng đi về phía trước: "Không sao đâu, anh sẽ nói chuyện với cậu ta. Em có đói không? Anh đưa em đi ăn gì đó nhé?"

"Bỏ đi, em vẫn nên về nhà đợi anh trai em vậy..."

-

Vân Phong đã đơn phương chiến tranh lạnh với Vân Nghê và Lục Kiêu Trần mấy ngày.

Anh ấy từ chối mọi giao tiếp, thậm chí còn không muốn nghe một lời giải thích, bình thường anh ấy dễ tính, vui vẻ và không dễ nổi giận, nhưng nếu anh ấy thật sự tức giận thì chắc chắn là núi lửa bộc phát.

Vân Nghê cảm thấy anh cô hôm đó ở vòng đu quay không đánh cô và Lục Kiêu Trần đã là kiềm chế cảm xúc đến cực hạn rồi.

Cô muốn tìm anh ấy giải thích nhưng anh ấy hoàn toàn phớt lờ cô và coi cô như không khí, Vân Nghê bị anh ấy làm như thế thì cũng rất buồn khổ.

Thật ra cô biết điều khiến Vân Phong tức giận nhất không phải vì hai người ở bên nhau mà là vì sự lừa dối và che giấu của bọn họ, dù có bao nhiêu lý do thì cũng vẫn là bọn họ làm sai.

Chỉ là cô muốn xin lỗi nhưng không tìm được cơ hội.

Buổi tối của vài hôm sau.

Đêm rộng, không sao không trăng, trong không khí nóng bức thổi qua làn gió mùa hạ.

Trong sân bóng rổ ngoài trời của công viên, Vân Phong đang rê bóng ném bóng, đôi chân di chuyển nhanh nhẹn và mạnh mẽ, những giọt mồ hôi từ trán trượt xuống, lăn trên làn da màu lúa mì.

Một lúc sau, một bóng người xuất hiện ở cửa sân bóng rổ.

Vân Phong quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần đang đi về phía mình, ngừng dẫn bóng.

Nhìn thấy anh đi tới trước mặt mình, ánh mắt Vân Phong lạnh lùng, hừ khẽ một tiếng, mấy giây sau mới nói: "Không phải tôi gọi tên chó Chu Phi Trì tới đây sao? Cậu ta liên lạc cho cậu à?"

Khóe môi Lục Kiêu Trần hơi cong lên: "Cậu ta không rảnh nên tôi đến thay, ai chơi bóng rổ với cậu mà chẳng giống nhau?"

Vân Phong nhìn anh, không nói gì.

Lục Kiêu Trần cúi người xuống, cuối cùng nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên đưa cho Vân Phong, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn chơi không?”

Sắc mặt Vân Phong lạnh thấu xương, mấy giây sau cầm lấy quả bóng rổ, xoay người đi vào trong sân.

-

Hai người chơi gần một tiếng.

Động tác của Vân Phong khác với bình thường, hung dữ và tàn nhẫn hơn, trong quá trình rê bóng, anh ấy cố tình dùng lực cực mạnh để cọ xát va chạm vào vai và cơ thể của Lục Kiêu Trần.

Mỗi đòn đánh đều rất mạnh mẽ, như thể anh ấy muốn đánh người.

Vân Phong có chiều cao tương đương với Lục Kiêu Trần, lại là người luyện tập thể thao nên sức lực rất lớn, khi va vào anh ấy, nửa người Lục Kiêu Trần cũng đã cảm thấy tê dại đau đớn.

Lục Kiêu Trần bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, rên rỉ một tiếng, Vân Phong lạnh lùng nhìn anh: "Lục Kiêu Trần, cậu không được nhỉ."

Lục Kiêu Trần nhướng mi, nhếch khóe môi, không nói một lời quay lại sân thi đấu.

Cứ như vậy, Vân Phong cố ý dùng lực mạnh đụng vào anh, nhưng anh lại không hề có động tác tránh né.

Cứ để Vân Phong trút đi cơn giận tích tụ trong lòng mấy ngày nay.

Vân Phong tra tấn Lục Kiêu Trần một tiếng, ngọn lửa trong lòng dần dần lắng xuống.

Cuối cùng, anh ấy hoàn toàn mệt mỏi mới chịu dừng lại.

Vân Phong cúi người xuống, đặt lòng bàn tay lên đầu gối, thở hổn hển.

Lục Kiêu Trần đi đến bên cạnh khán đài, cầm chai nước trở lại đưa cho anh ấy, mỉm cười nói: "Chậm một chút."

Vài giây sau, Vân Phong cầm lấy nước khoáng, mở nắp uống hết nửa chai, sau đó quay sang thiếu niên trước mặt: "Sao cậu lại đưa nước cho tôi?"

Vừa rồi lúc thi đấu, Lục Kiêu Trần hoàn toàn khác với thường ngày, chỉ lo phòng thủ.

“Không phải muốn cho cậu trút giận sao?”

Lục Kiêu Trần nhướng mày: "Nếu cậu còn chưa xả giận đủ, hay là đánh tôi một trận nữa? Tôi sẽ chịu đựng."

“…”

Vân Phong đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt rực lửa: “Lục Kiêu Trần, nếu không phải cậu là anh em tôi chơi cùng từ nhỏ đến lớn thì hôm đó ở vòng đu quay tôi đã đánh cậu rồi, tôi coi cậu là anh em, cậu lại có ý đồ với em gái tôi à?”

Lục Kiêu Trần cụp mắt xuống, cười nhạt: “Người anh em à, tôi biết cậu đang tức giận, nhưng tôi thật sự nghiêm túc Vân Nghê, không phải nói đùa.”

Vân Phong thấy vẻ mặt anh nghiêm túc không giống như đang nói dối thì cười quái dị: "Lục Kiêu Trần, chẳng phải cậu vẫn luôn không có hứng thú yêu đương sao? Từ nhỏ đến giờ, con gái theo đuổi cậu nhiều như vậy cậu cũng không động lòng, thế mà trùng hợp như vậy nhìn trúng em gái tôi?!”

"Đúng là rất trùng hợp."

“Thế nhưng tôi đúng thật chỉ thích cô ấy thôi.”

Lục Kiêu Trần ngước đôi mắt đen lên nhìn Vân Phong, nhẹ giọng nói: “Thực sự rất thích cô ấy.”

Vân Phong thở dốc, sau đó quay mặt đi, vài giây sau mới nói: "Cậu có ý nghĩ như vậy với em gái tôi từ khi nào?"

“Không lâu sau khi tôi và cô ấy quen biết nhau một lần nữa hồi cấp ba.”

???

Vân Phong lập tức tức giận: "Mẹ kiếp, em gái tôi mới học lớp 10 mà cậu đã thích em ấy rồi sao?! Uổng công tôi còn luôn cho rằng cậu coi em gái tôi như em gái, còn nhờ cậu chăm sóc cho em ấy nữa cơ chứ! Cậu chăm sóc em ấy như thế này hả?”

Lục Kiêu Trần cười nói: "Cậu bình tĩnh lại đi."

"Cậu có phải cầm thú không?"

Nụ cười của chàng trai càng sâu hơn: "Sao lại là cầm thú? Tôi chỉ hơn em gái cậu có hai tuổi thôi, sao lại bị cậu nói thành tội đồ trâu già gặm cỏ non rồi thế?"

Vân Phong thật không ngờ Lục Kiêu Trần bụng dạ đen tối như vậy, chuyện lớn như vậy mà có thể che giấu lâu đến thế: "Vậy là cậu đã yêu thầm em gái tôi ba năm?"

“Thật ra, cũng không phải yêu thầm.”

“?”

"Tôi đã tỏ tình từ lâu rồi, nhưng tôi bảo cô ấy hãy chăm chỉ học tập trước, từ từ cân nhắc xem có nên ở bên tôi hay không." Lục Kiêu Trần cười nhẹ: "Cho nên cuối cùng tôi cũng theo đuổi cô ấy được rồi."

"... Má nó."

Vân Phong cố nhịn không được đánh anh, những nghi ngờ trước trước đây đột nhiên sáng tỏ: "Vậy cậu thi vào Lạc Đại là vì em gái tôi?"

"Ừm."

Vân Phong rất hiểu Lục Kiêu Trần, anh là người dù có bị dao kề vào cổ cũng không vì ai mà thay đổi, người quen sống tùy tiện và sa đọa nhưng lại vì một cô gái mà nỗ lực cố gắng thi vào cùng một trường đại học?

Đây còn là Lục Kiêu Trần sao?

Lục Kiêu Trần bước đến trước mặt Vân Phong, bình tĩnh nhìn vào anh ấy: "Vân Phong, tôi không phải nhất thời hứng thú với Vân Nghê, nếu không hoàn toàn chắc chắn tôi sẽ không theo đuổi."

“Nhưng nếu đã theo đuổi được cô ấy rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc chia tay.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Thí Thiền

Copyright © 2022 - MTruyện.net