Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Kiêu Trần chậm rãi chỉnh lại cúc áo trên cổ tay áo, sau đó đi về phía Vân Nghê, theo sau là một trợ lý cầm cặp sách.
Khí chất rất mạnh mẽ.
Người đàn ông bước đến trước mặt Vân Nghê, cô ngước mắt đón ánh mắt anh, tâm trạng bực bội của cô chợt bình tĩnh lại: "Kiêu Trần, anh đến rồi..."
"Để em đợi lâu rồi sao?” Giọng người đàn ông ôn hòa, ôm lấy eo cô.
"Cũng không lâu lắm..."
Phàn Nghê đứng đối diện nhìn hai người, siết chặt lòng bàn tay, mặc dù vừa nhìn thấy Vân Nghê mua đồ cho Lục Kiêu Trần, còn gọi anh là "bạn trai" nhưng cũng không chướng mắt bằng việc nhìn thấy giọng điệu và cử chỉ thân mật của Lục Kiêu Trần đối với Vân Nghê bây giờ.
Bốn năm rồi, vậy mà họ vẫn ở bên nhau.
Lục Kiêu Trần ôm lấy Vân Nghê, sau đó nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phàn Nghê và Đồng Lệ Tần ở đối diện.
Đồng Lệ Tần nhìn thấy Lục Kiêu Trần đột nhiên xuất hiện, ngây người một chút, sau đó mỉm cười chủ động chào hỏi: "Kiêu Trần, dì đã lâu không gặp cháu rồi, bây giờ cháu thực sự trẻ trung và có triển vọng."
Lục Kiêu Trần biết Đồng Lệ Tần, một mặt là hàng xóm của nhau, mặt khác, nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng do Đồng Lệ Tần điều hành trước đây đã hợp tác với tập đoàn Hoàn Lục, hai công ty thỉnh thoảng có liên lạc với nhau.
Phàn Nghê cảm thấy bầu không khí khó xử, lại không có mặt mũi đối mặt nên đã nắm lấy tay mẹ, muốn kéo bà ta đi trước.
Đồng Lệ Tần ném tay cô ta ra, lén lườm cô ta một cái, muốn tạo mối quan hệ với Lục Kiêu Trần, cười nói: “Kiêu Trần, thật trùng hợp, dì và Nghê Nghê đang mua sắm ở đây, tình cờ gặp Vân Nghê còn nói chuyện với con bé vài câu, chẳng mấy khi chúng ta mới gặp nhau, tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé?”
Lục Kiêu Trần nhớ tới lời vừa rồi Đồng Lệ Tần nói với Vân Nghê, nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng: "Chúng ta thân lắm à?"
Vẻ mặt Đồng Lệ Tần cứng đờ, cố gắng cười nói: "Cháu quên rồi à? Dì là dì Lệ Tần, ở cạnh nhà cháu đó. Khi còn nhỏ cháu cùng Nghê Nghê học Taekwondo, dì dẫn cháu đi mua rất nhiều đồ ăn vặt, dì còn từng ăn cơm với ba cháu nữa.”
Đồng Lệ Tần vỗ vai con gái: "Kiêu Trần, vậy chắc cháu còn nhớ Nghê Nghê chứ? Hai đứa hay chơi với nhau khi còn nhỏ mà."
Lục Kiêu Trần nhếch khóe miệng: "Xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì về hai người cả."
Sắc mặt Đồng Lệ Tần trắng bệch, xấu hổ đến mức không nói nên lời: "Cái này..."
Người trợ lý bên cạnh Lục Kiêu Trần hiểu ý bước tới, khẽ mỉm cười với anh: “Lục tổng, đây là Đồng tổng của Nhà máy Vật liệu Xây dựng Thành An, đối với dự án Tòa nhà GF gần đây, Nhà máy Vật liệu Xây dựng Thành An đã liên hệ với tập đoàn của chúng ta và hy vọng được hợp tác với chúng ta.”
Lục Kiêu Trần nghe vậy, liếc nhìn Đồng Lệ Tần: “Thế à?”
Đồng Lệ Tần nhìn Lục Kiêu Trần, nhận ra được điều gì đó không đúng, tim bà ta đập thình thịch, ngay sau đó, bà ta lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Kiêu Trần: “Thông báo xuống dưới, lần hợp tác này có thể chấm dứt được rồi, gần đây có một số nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng mới, có thể đi tìm hiểu xem nhà máy nào phù hợp hơn."
Trợ lý: "Vâng."
Đồng Lệ Tần:???!
Nghe được ý của Lục Kiêu Trần, sắc mặt bà ta tối sầm, không ngờ anh lại có phản ứng như vậy, hoảng sợ nói: “Kiêu Trần, hai nhà chúng ta đã hợp tác nhiều năm rồi, mối quan hệ giữa ba cháu và nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng của dì cũng rất thân thiết...”
"Nhưng bây giờ tập đoàn do tôi làm chủ."
Muốn hợp tác hay không, không phải là do anh quyết định sao?
Đồng Lệ Tần thẫn người: "Kiêu Trần, sao cháu có thể làm vậy..."
Lục Kiêu Trần lạnh lùng nhìn bà ta: "Không phải vừa rồi bà nói chuyện với vợ chưa cưới của tôi với thái độ rất kiêu căng ngạo mạn hay sao, chắc hẳn quý công ty cũng không coi tập đoàn Hoàn Lục nhỏ này của chúng tôi ra gì rồi.”
Đồng Lệ Tần đột nhiên sửng sốt, bà ta không ngờ rằng những gì mình vừa nói nhằm sỉ nhục Vân Nghê lại bị Lục Kiêu Trần nghe thấy, mấu chốt là còn dùng cách này để xả giận thay cho Vân Nghê…
Phàn Nghê nhìn chiếc nhẫn trên tay Vân Nghê, ánh mắt có chút nheo lại, không ngờ cô và Lục Kiêu Trần sắp kết hôn...
"Kiêu Trần, dì nghĩ cháu đã hiểu lầm rồi..."
"Bà nghĩ tôi bị điếc hay tôi nghe nhầm?"
Đồng Lệ Tần vẫn còn muốn nói gì đó, Lục Kiêu Trần cúi mắt nhìn cô gái trong lòng, dùng giọng điệu trầm thấp quan tâm nói: "Vừa hay có thời gian, anh dẫn em đi chọn quà cho lễ đính hôn nhé?”
"Vâng."
Lục Kiêu Trần ôm Vân Nghê vào lòng, xoay người rời đi.
Đồng Lệ Tần nhìn theo bóng lưng của hai người, nhận thấy được tình thế có chút nghiêm trọng, đầu óc bà ta quay cuồng như sắp ngất đi.
-
Ở bên kia, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đang đi dạo trong trung tâm mua sắm.
Cô ngước mắt nhìn qua quai hàm nghiêm nghị của người đàn ông, nhướng mày, dùng đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng dỗ dành anh: "Được rồi Kiêu Trần, anh đừng nóng nữa, đừng tốn công tức giận với bọn họ, em không sao đâu.”
Vẻ mặt Lục Kiêu Trần hơi dịu lại, xoa đầu cô: "Nếu hôm nay anh không ở đây, bọn họ sẽ ức hiếp em như thế nào? Có phải em còn không định nói cho anh biết, để mình bị bắt nạt không?"
Vân Nghê mỉm cười: "Không phải cuối cùng anh cũng ở đây sao? Dù sao thì cũng có anh bảo vệ em mà.”
Vừa rồi thấy dáng vẻ Lục Kiêu Trần trút giận cho cô, trong lòng cô rất cảm động.
"Trước khi anh đến, họ còn nói gì với em nữa không?"
"Lúc nãy đứng trong cửa hàng gặp họ, vốn dĩ em còn rất thích mẹ của Phàn Nghê, nhưng có lẽ bà ta muốn trút giận thay cho con gái của mình, còn châm chọc em mấy câu, em biết bà ta cố ý đến đây để sỉ nhục em nhưng em chẳng thèm quan tâm tới.”
Vân Nghê mỉm cười với Lục Kiêu Trần: "Bọn họ ghen tị vì em có một người chồng sắp cưới tốt như vậy phải không?"
Lục Kiêu Trần cong môi: "Ừ."
"Nhưng đừng để công việc của anh bị ảnh hưởng, đừng vì em mà đánh mất lợi ích của công ty..."
"Không đâu, tình cờ là gần đây công ty đang tiến hành cải cách và đang tìm kiếm một số đối tác tốt hơn, anh thực sự không muốn hợp tác với loại người như họ, sợ gì không tìm được đối tác tốt hơn chứ?”
Vân Nghê gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của anh, không nói gì thêm.
Buổi tối, Lục Kiêu Trần đưa Vân Nghê đến trung tâm thương mại mua những thứ cần thiết.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, hai người quay lại xe, ngồi ở ghế sau, Lục Kiêu Trần nhìn số đồ cô gái đang cầm, thản nhiên hỏi: “Hôm nay em mua được những gì?”
Vân Nghê mím môi mỉm cười rồi đưa chiếc hộp cho anh: "Chỉ là… quà đính hôn cho anh thôi."
"Hả?"
"Mặc dù bây giờ lương của em không nhiều nhưng đây là món quà tốt nhất em có thể tặng anh lúc này, em đã mất rất nhiều thời gian để chọn nó, anh không được chê đâu đấy..."
Lục Kiêu Trần nhéo má cô, cười: “Ngốc quá, đồ em tặng sao anh có thể chê được?”
Anh mở hộp ra, nhìn thấy ví và thắt lưng, sau đó cong môi: “Em có mắt thẩm mỹ đấy.”
"Thật sao?"
Anh giơ tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô: "Ừ, anh rất thích."
Vân Nghê mỉm cười: “Vậy khi anh mặc vest, em sẽ giúp anh thắt cà vạt.”
“Được.”
"Tối anh lại để em cởi."
Giọng nói trầm khàn của anh truyền vào tai cô khiến tai cô đỏ bừng, cô đổi chủ đề: "Đúng rồi, có một chuyện em chưa nói với anh, thật ra vừa rồi em không mang đủ tiền nên quẹt thẻ của anh..."
Lục Kiêu Trần bật cười: "Em tính toán giỏi thật nhỉ?"
"Về em sẽ trả lại cho anh! Em chắc chắn sẽ trả lại cho anh!"
"Không cần, em có thể trả theo một cách khác cũng được."
"Cách gì?"
Giọng anh nhàn nhã: "Tối nay em ngồi trên người anh tự làm nhé?"
"...?"
Đồ lưu manh!
-
Tháng 9 đang dần trôi qua, lễ đính hôn đang dần được chuẩn bị.
Giữa tháng 10, lễ đính hôn được tổ chức trên bãi biển như dự kiến, tuy chỉ là tiệc đính hôn nhưng vì địa vị của nhà họ Lục nên lễ đính hôn cũng được tổ chức hết sức hoành tráng.
Mà rất nhiều người trong giới kinh doanh và chính trị cuối cùng cũng nhìn thấy vợ sắp cưới của Lục Kiêu Trần.
Ban đầu, nhiều người cho rằng Lục Kiêu Trần sẽ liên hôn với một danh viện hay thiên kim nào đó, nhưng họ không ngờ rằng đối phương lại là một cô gái không có gia thế, tuy nhiên Tập đoàn Hoàn Lục lớn mạnh như vậy, họ cũng chẳng nhất thiết phải kết hôn để củng cố địa vị của mình.
Ngày hôm đó, những vị khách có mặt còn chứng kiến tình cảm giữa Lục Kiêu Trần và Vân Nghê, cùng sự hài lòng của nhà họ Lục với con dâu, khiến người khác ghen tị, cũng chặt đứt ý niệm leo cao của rất nhiều người.
Sau tiệc đính hôn, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần tiếp tục cống hiến hết mình cho công việc của mình.
Một buổi sáng, Vân Nghê đến đài truyền hình dự cuộc họp định kỳ và được biết đài truyền hình sắp bắt đầu có những thay đổi lớn.
Chuyên mục tin tức sẽ được sắp xếp quyết định lại, một số mục mới sẽ được ra mắt và cách trình bày tin tức trực quan sẽ được nâng cấp.
Một dự án lớn như vậy thực tế đã được thực hiện gần một năm, đội ngũ phụ trách Trung tâm Tin tức đã tiến hành nâng cấp một số chuyên mục, nhiều công ty sản xuất trong và ngoài nước cũng đã được mời tham gia thiết kế, hiện dự án sắp hoàn thiện nhưng người dẫn chương trình mới vẫn chưa được quyết định.
Tại cuộc họp, người đứng đầu phụ trách dự án đề xuất chọn trong số người dẫn chương trình phát sóng, cuối cùng ngập ngừng quyết định một vài danh sách, sau đó nhìn về phía Vân Nghê đang ngồi ở phía sau, thản nhiên nói: "Tôi nghĩ Tiểu Vân cũng có thể tham gia."
Vân Nghê sửng sốt, không ngờ lãnh đạo lại đột nhiên nhắc đến tên cô.
Có người nêu lên nghi ngờ: "Nhưng tôi nhớ Tiểu Vân Làm ở bộ phận phóng viên, cô ấy chưa có kinh nghiệm làm việc..."
"Điểm mạnh của Tiểu Vân chắc là dẫn chương trình phải không? Cô ấy rất chuyên nghiệp, ngoại hình cũng không tệ, có thể đăng ký tham gia đến lúc đó xem sao.”
Một số người nhìn Vân Nghê với nhiều biểu cảm khác nhau.
Sau cuộc họp, Vân Nghê vừa đi ra ngoài thì tình cờ gặp được lãnh đạo, cô kính cẩn chào ông, đối phương mỉm cười nói: “Tôi nghe tổ trưởng của cô nói có một cô gái rất có năng lực và chuyên nghiệp đã đến bộ phận phóng viên, cô ấy nói mình đã tìm thấy một kho báu."
Vân Nghê không ngờ lại nghe được lời đánh giá này, khiêm tốn lắc đầu: “Thật ra tôi mới đến đây làm việc, còn có những điều còn thiếu sót.”
"Tôi đã xem một vài clip phỏng vấn của cô, đúng là nghiệp vụ khá vững chắc, trước kia cô thực tập ở Đài truyền hình Lạc Thông đúng không?"
"Đúng ạ."
"Cũng khá tốt, bên đó cũng có một số bạn học cũ của tôi, lần này đài tập trung bổ sung chuyên mục nên đang thiếu người dẫn chương trình, cô có thể thử xem, nếu cô có hứng thú, việc trở thành người dẫn chương trình thực sự sẽ tận dụng tốt hơn thế mạnh của cô."
Thực ra, khi Vân Nghê mới gia nhập đài truyền hình này, cô đã dự định thực tập ở bộ phận phóng viên một thời gian, trải nghiệm một môi trường làm việc khác, nhưng việc dẫn chương trình quả thực là việc cô thích nhất.
"Có điều, lần này yêu cầu tuyển chọn người dẫn chương trình rất nghiêm ngặt, cô phải chuẩn bị thật tốt." Người lãnh đạo nhắc nhở.
“Vâng ạ.”
Sau khi lãnh đạo rời đi, Vân Nghê đi vào nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh hé mở, vừa bước tới cửa cô đã nghe thấy giọng nói của hai cô gái từ bên trong truyền ra…
"Vân Nghê là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, dựa vào đâu mà cô ta lại được lãnh đạo coi trọng như vậy, dự án mới này lãnh đạo vậy mà có ý muốn cho cô ta dẫn chương trình, không phải là cô ta có người chống lưng đó chứ?"
"Vừa tốt nghiệp xong đã có thể vào đài rồi, sao có thể không có người chống lưng được?"
"Đúng là không biết nói gì nữa, quả nhiên người đẹp ở đâu cũng có thể nổi tiếng, những nhân viên khác trong bộ phận phóng viên của chúng ta làm gì có đãi ngộ tốt như vậy."
"Này, được rồi, cậu đặt tay lên ngực tự hỏi mình đi, chẳng phải Vân Nghê là người làm việc chăm chỉ nhất trong bộ phận của chúng ta sao? Lần nào tăng ca cô ấy cũng là người cuối cùng ra về, việc gì cô ấy đều làm rất nghiêm túc, mà còn làm rất tốt nữa, nói thật thì tôi thực sự không bằng cô ấy được, tôi chỉ muốn làm một người bình thường thôi.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
"Haiz...”
Trong nhà vệ sinh không còn lời phàn nàn nào nữa, Vân Nghê do dự một lúc, xoay người rời đi.
Trở lại nơi làm việc của cô, có người đến lấy một thông cáo tin tức, bảo cô đối chiếu và sửa lại một chút.
Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, lại quay lại làm việc.
Buổi trưa, Vân Nghê không xuống lầu ăn cơm mà ở trong văn phòng nhấm nháp chiếc bánh sandwich chưa ăn sáng nay mang theo, một lúc sau, Lục Kiêu Trần gọi điện đến.
Vân Nghê kể cho anh nghe chuyện sáng nay cô nghe được đồng nghiệp bàn luận về cô, Lục Kiêu Trần nghe xong liền cười hỏi: "Nghe xong cảm thấy thế nào? Không vui à?"
"Cũng bình thường, em nghĩ đây có thể coi là một lời khẳng định gián tiếp đối với công việc của em, mặc dù vẫn có chút khó chịu, Lục Kiêu Trần, có phải là anh thường xuyên nghe được những lời như vậy không?"
Lục Kiêu Trần cong mi cười nói: "Ừm, rất nhiều, hơn nữa có lẽ còn tệ hơn những gì em nghe thấy nữa."
Kể từ khi anh ngồi trên chiếc ghế này, rất nhiều cặp mắt lúc nào cũng chằm chằm vào anh, đánh giá anh, còn có người hận anh mong anh trèo cao té đau nữa.
Anh đứng dậy, đi từ bàn làm việc đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, đút một tay vào túi, nhìn xuống Hoài Thành náo nhiệt, nhẹ nhàng nói với Vân Nghê: “Không sao đâu, em đừng để ý tới, dùng thực lực để nói lên tất cả, làm tốt thì những người khác tự khắc sẽ im miệng lại."
Vân Nghê cảm thấy thoải mái hơn nhiều: "Ừm, em sẽ học tập anh."
Lục Kiêu Trần nghe thấy giọng nói có phần mơ hồ của cô, hỏi: "Em đang ăn gì?"
Cô vô thức buộc miệng nói ra: "Bánh sandwich...”
“Sandwich?” Giọng nói của anh trầm xuống: “Sandwich từ nhà mang theo à? Buổi sáng em ở công ty lại không ăn sáng sao?”
Mấy ngày nay Vân Nghê bận làm việc, thường xuyên ăn uống bất thường, Lục Kiêu Trần cũng giám sát cô, Vân Nghê bị bắt tại trận, chột dạ nhỏ giọng giải thích: “Sáng nay lúc em đi làm thì đã muộn, phải mở họp nên không có ăn…”
"Vậy là em ăn trưa tùy tiện như vậy?"
Vân Nghê xấu hổ, sau đó dùng vẻ không nói lý của mấy cô nhóc đổ hết trách nhiệm cho anh: "Đó còn không phải là lỗi của anh sao."
Lục Kiêu Trần mỉm cười: "Trách anh à?"
“Đương nhiên rồi…” Cô thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu đêm qua anh không làm đến tối muộn như vậy thì sáng nay em đã không dậy muộn, dù sao tất cả đều là lỗi của anh…”
Lục Kiêu Trần nghe vậy, nhếch môi: "Bạn học Vân, nói lý chút đi."
"..."
"Tối qua anh không có ý giày vò em, là ai chịu ngủ yên mà nhất quyết muốn chui vào vòng tay anh hả?" Giọng nói trầm khàn của Lục Kiêu Trần rất có từ tính: "Em thiếu thốn như vậy, anh không được thỏa mãn em sao?"
"..."
Mặt Vân Nghê như quả cà chua sắp nổ tung.
Không nói lại anh, cô đỏ mặt, nhanh chóng tắt điện thoại, một lúc sau, tin nhắn của người đàn ông lại được gửi đến, nghiêm túc nói: [Đi ăn cái gì ngon đi, đừng để bị đói, biết chưa?]
Vân Nghê: [Em biết rồi, lát nữa em sẽ xuống lầu mua đồ uống.]
Buổi tối, Lục Kiêu Trần đến đài truyền hình đón Vân Nghê, sau đó đi siêu thị mua nguyên liệu cho tối nay.
Về đến tiểu khu, hai người cuối cùng cũng bước vào thang máy, Lục Kiêu Trần nắm tay cô nói: "Em có chắc tối nay không cần anh nấu tôm om không?"
"Không cần, em muốn tự mình thử, hôm nay em phải thể hiện thực lực của mình..."
Hai người bước ra khỏi thang máy, đi vòng qua góc đường thì thấy có người đang đứng ở phía trước cửa căn hộ.
Vân Phong mặc áo len trắng xanh, đội mũ chóp, lông mày rũ xuống, hai tay đút túi quần, dáng người cao, nửa tựa vào cửa, đôi chân dài của anh ấy bước chậm rãi trên mặt đất, khuôn mặt như tạc của anh ấy bị che khuất một nửa trong ánh sáng chiếu xuống từ hành lang.
“Anh?!”
Vân Nghê nhìn thấy anh ấy, kinh ngạc bước tới: “Sao anh lại ở đây…”
Vân Phong nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn họ, nhếch khóe miệng: “Anh đã đợi hai người một lúc lâu rồi."
"Anh đã đến đây rồi mà cũng không chịu gọi điện thoại cho chúng em trước?"
"Thật ra đợi cũng không lâu lắm."
Lục Kiêu Trần đi tới, Vân Phong nhìn anh, nhướng mày: "Không phiền khi tôi đến đây ăn ké đó chứ?"
Lục Kiêu Trần nhếch khóe miệng: "Cậu đã tới tận đây rồi, tôi còn có thể đuổi cậu đi được à?"
Vân Nghê cười kéo Vân Phong: "Anh, chúng ta vào trong đi..."
Ba người bước vào căn hộ, Vân Phong ngồi xuống ghế sô pha, Vân Nghê hỏi anh ấy: "Hôm nay câu lạc bộ của anh xong việc rồi sao?"
Sau khi Vân Phong tốt nghiệp, anh ấy cùng Chu Phi Trì và một số người bạn khác mở câu lạc bộ thể thao, hiện tại cũng được coi là ông chủ nhỏ.
Anh ấy trả lời: "Hôm nay chẳng có việc bận nào cả."
Lục Kiêu Trần đặt đồ ăn vặt và đồ uống đã mua lên bàn, Vân Phong nhìn thấy liền tặc lưỡi: "Lục Kiêu Trần, cậu cứ chiều chuộng em ấy như vậy sao? Cả ngày chỉ biết ăn kẹo với bánh đó, đều là thực phẩm rác rưởi!"
Vân Nghê khịt mũi: "Thỉnh thoảng em ăn một chút có sao đâu, cũng đâu phải thường xuyên ăn.”
Lục Kiêu Trần nhìn bộ dáng tự cho mình là đúng của cô gái, bất đắc dĩ mỉm cười: "Cậu cho rằng tôi có thể quản được cô ấy sao?"
Vân Phong: “...”
Dù sao cũng coi như anh ấy đã biết, ngày thường Lục Kiêu Trần hung hăng cỡ nào, lúc đối xử với Vân Nghê cũng cưng chiều cỡ đó.
Tại sao anh ấy mấy năm trước không sớm biết Lục Kiêu Trần còn có mặt này chứ?
Vân Phong khịt mũi coi thường hành động thể hiện tình cảm thầm kín của hai người.
Nói chuyện một lúc, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần bước vào bếp chuẩn bị bữa tối, tình cờ tối nay họ mua rất nhiều nguyên liệu, đủ cho ba người có một bữa tối thịnh soạn.
Vào khoảng bảy giờ tối, ba người cuối cùng cũng ăn tối.
Ăn cơm xong, Vân Phong nhận được một cuộc điện thoại.
"Ừ, ngày mai đến nhà tôi sửa đi... được rồi, chiều mai đi..."
Vân Nghê cất bát đĩa và đũa, thấy anh ấy cúp máy, cô hỏi: "Sửa cái gì vậy anh?”
"Căn nhà anh thuê bị mất nước, ngày mai anh kêu người tới xem." Vân Phong hiện tại cũng đã dọn ra ngoài ở.
"Hả? Thế tối nay anh có về nhà không?"
Vân Phong cúi đầu lướt điện thoại: "Để xem đã, anh không muốn về lắm."
Vân Nghê biết rằng đó là bởi vì mấy ngày trước Vân Phong và Vân Hưng Bình có chút không vừa ý về công việc của anh ấy, Vân Phong chắc chắn không có ý định về nhà, cô nói: "Anh, tối nay anh ở lại chỗ em nha?"
Anh ấy nhếch khóe miệng nói: “Không phải em còn lo lắng anh sẽ quấy rầy thế giới của em sao?”
“Em đùa anh đấy, chẳng lẽ tối nay anh định ra ngoài khách sạn sao?”
Lục Kiêu Trần từ trong bếp đi ra, nghe xong, cuối cùng vỗ vai anh ấy: "Đêm nay cứ ngủ ở đây đi, tôi không ngại để cậu ở lại qua đêm đâu."
Vân Phong mỉm cười: "Tôi biết hai người cũng sẽ không lạnh lùng vậy đâu."
“Lát nữa em sẽ đi dọn phòng cho khách.” Vân Nghê nói.
Vân Phong gật đầu, đi đến phòng khách, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần thu dọn bát đĩa trong bếp rồi cho vào máy rửa bát, Vân Nghê quay đầu về phía anh, thấp giọng hỏi: "Anh có cảm thấy có gì đó không đúng lắm không?"
"Cái gì?"
"Em luôn cảm thấy hôm nay anh ấy dường như đang có chuyện gì đó, lúc ăn cơm anh ấy cũng không nói gì."
Bình thường anh trai cô luôn nói mãi không ngừng.
Lục Kiêu Trần cười nói: “Có lẽ đồ ăn em nấu quá khó ăn, cậu ta không nói được lời nào.”
“…”
Vân Nghê tức giận đánh anh.
Lục Kiêu Trần cuối cùng cũng xoa đầu cô nói: "Anh sẽ cắt một ít dưa hấu, em mang vào cho anh trai em ăn đi."
"Ừm."
...
Buổi tối, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần vốn muốn đưa Vân Phong đi dạo, nhưng anh ấy nhất quyết không cần, bảo họ đi làm việc riêng của họ đi, anh ấy ở nhà chơi điện thoại là được.
Đêm nay bóng đêm dày đặc, không trăng không sao.
Khoảng mười giờ, Vân Phong đi đến ban công, dựa vào lan can, nhìn bầu trời đêm tối tăm, trầm mặc hồi lâu.
“Ting!”
Anh ấy cúi đầu xuống thì thấy điện thoại có tin nhắn đến: [Tôi nghe nói gần đây có một chàng trai đang theo đuổi Thẩm Thu Ý, lâu vậy rồi, cậu định khi nào thì tiến tới đây? Cậu thực sự không sợ cô ấy sẽ trở thành của người khác sao? ]
Vân Phong nhìn tin nhắn, trong mắt lạnh lùng.
Lúc này, tin nhắn của Thẩm Thu Ý tình cờ trả lời: [Dù sao thì em cũng nên đi, đàn anh Triệu khó khăn lắm mới giành được cơ hội này cho em.]
Yết hầu của Vân Phong lăn lộn, đôi mắt đen của anh ấy hơi chìm xuống.
[Em thích anh ta đến thế à?]
Lời vừa gõ ra rồi nhưng anh ấy vẫn không bấm gửi.
Một lúc sau, Vân Phong nhắm mắt thở ra một hơi, tâm trạng khó chịu, anh lấy trong túi ra một bao thuốc lá, không nhịn được châm một điếu.
Một làn sương trắng thổi ra, mí mắt của người đàn ông nhắm lại một nửa, khuôn mặt bị khói bao phủ, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh lửa đen kịt.
Một lúc sau, anh dập điếu thuốc và vứt tàn thuốc vào thùng rác.
Anh quay người rời khỏi ban công, đi vào phòng khách, tình cờ nhìn thấy Lục Kiêu Trần mặc quần áo ở nhà từ phòng bếp đi ra, trên tay cầm ly sữa ấm.
Nhìn thấy Lục Kiêu Trần đi tới, Vân Phong có chút kinh ngạc: "Cậu làm cái gì vậy?"
"Chuẩn bị đi ngủ."
"Hả? Hai người đi ngủ sớm thế à?"
Lục Kiêu Trần hơi nhướng mày: "Sao nào? Tôi với vợ tôi ngủ lúc nào còn phải báo cáo với cậu nữa hả?”
"..."
"Hai người đã lấy được giấy chứng nhận chưa mà vợ của cậu?"
Lục Kiêu Trần: "Chuyện sớm muộn mà thôi."
"..."
Vân Phong trầm mặc hai giây, dựa lưng vào ghế sô pha, hơi khàn giọng nói: "Nếu không vội thì cùng tôi nói chuyện một lát nhé?"
Lục Kiêu Trần dựa vào tường rồi nhìn anh ấy cười: "Trò chuyện đêm khuya phải tính phí đấy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");