Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cổng tòa nhà đài truyền hình, cuối cùng Lục Kiêu Trần cũng đón được Vân Nghê.
Sau khi lên xe, hai người ngồi ở hàng ghế sau, Vân Nghê cười nói với anh: “Em cứ nghĩ tối nay anh không rảnh, mới vừa rồi anh trai em còn đến đây đón em đấy, nhưng em đã kêu anh ấy đi trước rồi.”
Lục Kiêu Trần rút khăn giấy đưa cho cô lau nước mưa trên người: “Đêm nay anh mới kết thúc cuộc họp, lúc đến đây anh mới gọi điện thoại cho em, vậy không phải là anh em mất công tới một chuyến à?”
“Cũng không phải, anh ấy đã đưa một đồng nghiệp của em về, chính là cô gái cực kỳ xinh đẹp mà lúc trước em nói với anh, chẳng qua bọn họ chưa gặp mặt nhau bao giờ, như thế không phải quá xấu hổ sao…”
Vân Nghê nhớ tới bầu không khí giữa hai người vừa rồi, cứ cảm thấy có gì đó là lạ, bỗng nhiên cô nảy ra một suy nghĩ: “Anh nói xem không phải là anh em có ý với cô gái kia đấy chứ?!”
Lục Kiêu Trần bật cười: “Sao em không nghĩ ngược lại, anh trai em được để ý?”
Vân Nghê cười lém lỉnh: “Dù sao thì em cũng cảm thấy không đơn giản như vậy, chẳng qua như thế cũng rất tốt, anh em vẫn không yêu đương, cô gái kia hình như cũng còn độc thân, nói không chừng hai người còn có thể phát triển, để hôm nào em hỏi anh em thử xem.”
Lục Kiêu Trần thấy dáng vẻ hào hứng của Vân Nghê, xoa đầu cô, bắt đắc dĩ cười nói: “Được rồi bà mai nhỏ, quan tâm bản thân mình trước đi, suy nghĩ thử tối nay muốn ăn gì, trở về anh nấu cho em.”
Vân Nghê ôm chầm lấy anh, tựa đầu vào vai anh nói: “Không cần đâu, hôm nay anh đã vất vả lắm rồi, chúng ta đặt đồ ở ngoài đi.”
“Em đang đau lòng cho anh đó à?”
“Tất nhiên rồi…”
Lục Kiêu Trần cười kéo cô ôm vào trong ngực mình: “Ừm, hiện tại càng ngày càng có dáng vẻ của vợ hiền rồi đó.”
Vân Nghê đỏ mặt: “Em còn chưa phải là vợ anh đâu…”
“Không muốn sao?”
“…”
Mặt Vân Nghê đỏ bừng, thẹn thùng không thèm trả lời anh.
-
Vài ngày sau, chương trình mới do Vân Nghê làm MC chính thức được phát sóng, đây là lần đầu tiên Vân Nghê làm MC ở đài truyền hình, đối với cô mà nói đây là một thử thách rất lớn, nhưng cũng là sự thừa nhận năng lực của cô.
Sau khi chương trình được phát sóng, lãnh đạo đã dành lời khen cho chất lượng chương trình, sự chuyên nghiệp của Vân Nghê cũng được công nhận, chỉ là đề tài chương trình cũng không hot lắm, hơn nữa thời gian phát sóng không thuận lợi, không flop cũng không hot, chẳng qua so với dự đoán ban đầu đã tốt lắm rồi.
Cứ như vậy, Vân Nghê chậm rãi mài dũa ở đài truyền hình, tới năm thứ hai, xuân qua hạ đến.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Vân Nghê cũng đã tốt nghiệp gần một năm rồi.
Một năm này, công việc của Vân Nghê ở đài truyền hình đã hoàn toàn ổn định, Lục Kiêu Trần cũng đã mạnh tay thực hiện cải cách ở tập đoàn Hoàn Lục, diệt trừ thế lực không an phận, hơn nữa còn thành công ký kết được mấy dự án hợp tác lớn trong và ngoài nước, địa vị hoàn toàn được ổn định, không còn nghi ngờ gì nữa khi anh trở thành người nắm giữ hoàn toàn tập đoàn Hoàn Lục.
Tuy Lục Nhạc Vinh vẫn còn trong công ty nhưng ông ấy cũng đã dần dần lui về phía sau.
Lục Kiêu Trần và Vân Nghê cũng ký kết hợp đồng kinh doanh công ty hợp pháp, không làm chuyện gì quá đáng vì lợi ích bản thân, vì Vân Nghê cũng biết thương trường rất loạn, cô không muốn Lục Kiêu Trần phải lo lắng đề phòng, không mong cầu giàu sang phú quý, chỉ cần bình an là được rồi.
Sau khi tốt nghiệp một năm, Vân Nghê nhận được thiệp mời tham gia hôn lễ của Giang Nguyệt, Giang Nguyệt và bạn trai cùng trường đại học của cô ấy cùng đi vào cung điện hôn nhân.
Ngày diễn ra hôn lễ, Vân Nghê làm phù dâu cho Giang Nguyệt, nhìn thấy Giang Nguyệt kết hôn, cô cảm thấy khá bất ngờ, không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, dường như cô vẫn thấy mọi thứ giống như ngày hôm qua khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Giang Nguyệt ở trường cấp ba.
Trong tiệc cưới, sau khi cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau, hai người hôn nhau trên sân khấu.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Vân Nghê nhìn thấy vậy, không hiểu sao cô cảm thấy xúc động đến mức muốn rơi lệ.
Cuối cùng Giang Nguyệt tận tay đưa hoa cầm tay cho Vân Nghê, mỉm cười ôm lấy cô: “Nghê Nghê, tớ hy vọng cậu sẽ hạnh phúc, cậu là bạn tốt nhất của tớ, chúng ta đều phải thật hạnh phúc.”
Vân Nghê rơi nước mắt, ôm lại cô ấy: “Ừ, chúng ta đều phải hạnh phúc…”
Giang Nguyệt cười: “Hy vọng người kế tiếp kết hôn chính là cậu, cậu nói xem cậu và đàn anh Lục đã quen nhau lâu như vậy rồi, cũng nên tính đến chuyện kết hôn đi.”
Thật ra Vân Nghê cũng không biết khi nào sẽ đăng ký kết hôn với Lục Kiêu Trần, bọn họ đều khá bận, Lục Kiêu Trần cũng không nhắc tới chuyện này, chẳng qua hai người đã đính hôn rồi, kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cô cũng không sốt ruột lắm.
Hôm nay nhìn thấy Giang Nguyệt kết hôn, cô bỗng nhiên cũng tưởng tượng đến ngày nào đó cô và Lục Kiêu Trần bước vào cung điện hôn nhân.
Có một tình yêu đẹp và lãng mạn là điều mà mọi cô gái đều khát vọng, cô cảm thấy bản thân rất may mắn khi có một tình yêu thật đẹp, đây đều là nhờ Lục Kiêu Trần, anh đã thỏa mãn tất cả tưởng tượng của cô đối với tình yêu.
Tuy trong cuộc sống hôn nhân có thể sẽ xuất hiện những việc nhà phiền toái lông gà vỏ tỏi hay đắng cay ngọt bùi, nhưng chỉ cần nghĩ tới người cùng cô trải qua cả quãng đời còn lại là Lục Kiêu Trần, cô cũng không thấy sợ hãi gì.
Chỉ là Vân Nghê thấy xấu hổ khi nhắc việc này với Lục Kiêu Trần, cô đoán trước mắt anh hẳn sẽ chú trọng vào sự nghiệp, không lo nghĩ quá nhiều đến chuyện hôn nhân, mà cô cũng tôn trọng ý nghĩ của anh.
Sau hôn lễ vài ngày, vào một buổi chiều giữa tháng sáu, Vân Nghê bỗng nhiên đọc được một tin tức, thành phố Tô Nguyên thuộc tỉnh Quảng Đông đã xảy ra một trận động đất 6.8 độ richte.
Động đất xảy ra vào khoảng bốn giờ chiều, trung tâm động đất nằm ở phía đông bắc của thành phố Tô Nguyên, tình hình thương vong rất nghiêm trọng, ngay khi tin tức được đưa ra, đài truyền hình lập tức tổ chức một số nhân viên liên quan để đến đó tiến hành đưa tin, trưởng phòng báo chí hỏi có ai tự nguyện tham gia vào nhóm đến hiện trường thực hiện phỏng vấn đưa tin, lúc này Vân Nghê xin được tham gia.
Bình thường cô hay chú ý đến tình hình dân sinh, về mặt này cô cũng am hiểu, hơn nữa cô cũng muốn đứng ra làm gì đó.
Cuối cùng ngoài cô, còn có thêm hai người của phòng báo chí, đêm nay xuất phát đi đến thành phố Tô Nguyên.
Sau khi tan tầm, Vân Nghê nhanh chóng về nhà thu dọn hành lý, rồi gọi điện thoại nói chuyện này cho Lục Kiêu Trần biết.
Lục Kiêu Trần từ công ty trở về căn hộ, Vân Nghê sắp thu dọn hành lý xong, anh mới biết được cô sắp đến nơi nguy hiểm như vậy để phỏng vấn, hàng lông mày anh cau chặt: “Đài truyền hình các em lại cử một người trẻ tuổi như em đi à?”
“Là em chủ động muốn đi, ngoài em ra còn có hai người khác nữa.”
Lục Kiêu Trần nghe vậy, trong lòng trùng xuống: “Em có biết chỗ đó rất nguy hiểm không? Em đã bàn bạc với anh chưa?”
Vẻ mặt Vân Nghê hơi cứng đờ, sau đó nhẹ giọng giải thích với anh: “Là một phóng viên, đây là trách nhiệm của em, hơn nữa cũng có người bảo đảm an toàn cho chúng em mà.”
“Cái nơi như thế sẽ đảm bảo tuyệt đối an toàn sao?”
Vân Nghê không biết vì sao anh lại không ủng hộ cô: “Kiêu Trần, thật sự không có chuyện gì mà…”
Lục Kiêu Trần thấy vẻ quyết tâm muốn đi của cô gái nhỏ, mi tâm nặng trĩu, anh yên lặng vài giây, sau đó mở miệng: “Khi nào thì đi, anh tiễn em.”
“Đợi lát nữa sẽ có người đón em ở cửa khu dân cư.”
Lục Kiêu Trần không nói nữa.
Sau khi đã chuẩn bị đồ đạc xong, Vân Nghê liếc mắt nhìn khuôn mặt nặng nề của người đàn ông đang đứng ở cửa phòng ngủ, cô biết anh đang tức giận.
Cô đã ở bên anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy anh như thế.
Chóp mũi Vân Nghê hơi ê ẩm, đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo anh, giọng nói hơi run: “Kiêu Trần…”
Ngay sau đó, người đàn ông đưa tay kéo cô vào lồng ngực mình, ôm cô thật chặt.
Vân Nghê nâng tay ôm lại anh.
Bàn tay anh giữ cái ót của cô, hầu kết anh lăn lộn, giọng nói khàn khàn: “Khi nào thì em về?”
“Chắc là vài ngày nữa, sẽ không lâu lắm đâu…”
Anh buông tay ra, cúi người nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: “Chăm sóc bản thân cho tốt biết không? Giữ liên lạc với anh, nếu cần giúp đỡ gì lúc nào cũng có thể gọi anh.”
“Dạ, em nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Lục Kiêu Trần nâng tay ôm cô thật chặt: “Gần đây công ty khá nhiều việc, anh không có cách nào dứt ra rời đi được.”
Nếu không anh sẽ không để cô đi một mình.
“Em chắc chắn sẽ thông báo tình hình thường xuyên cho anh, anh đừng lo lắng.”
Cuối cùng, Vân Nghê thấy sắp đến giờ hẹn rồi, Lục Kiêu Trần giúp cô xách hành lý, đưa cô đến cổng khu dân cư.
Vân Nghê nhìn thấy mọi người đang đợi, cô chào tạm biệt Lục Kiêu Trần rồi nhanh chóng lên xe.
Cuối cùng, người đàn ông quay trở về căn hộ.
Đẩy cửa ra, anh nhìn thấy căn phòng trống rỗng, trong đầu không kiềm được lại hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ nói nói cười cười ở đây, hình ảnh cô âu yếm với anh, mỗi một hình ảnh tựa như những mũi kim dày đặc đâm vào tim anh, kèm theo đó là sự lo lắng, khiến trái tim anh nặng như chì.
Lục Kiêu Trần ngồi trên sô pha, cúi đầu, im lặng thật lâu.
Cuối cùng, anh lấy di động ra, gọi điện thoại cho thư ký Thông.
“Lục tổng!”
Lục Kiêu Trần mở miệng: “Tìm hiểu tình hình thiên tai gần đây ở thành phố Tô Nguyên, liên hệ bên chính phủ, nói cho bọn họ tập đoàn chúng ta có thể ủng hộ vật tư cứu tế và tài chính…”
Cuối cùng, tắt điện thoại, Lục Kiêu Trần để di động trên mặt bàn, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ.
Anh cầu nguyện với ông trời.
Nhất định phải để cô gái nhỏ của anh bình an trở về.
-
Ban đêm, Vân Nghê ngồi xe đến thành phố Tô Nguyên.
Buổi tối ở thành phố Tô Nguyên trời đổ mưa, lúc xe tiến vào thành phố Tô Nguyên, tới một trong những thị trấn gặp tai họa nghiêm trọng nhất, Vân Nghê đưa mắt nhìn xung quanh, có rất nhiều căn nhà bị sập, hư hỏng nặng nề, cảnh tượng tan hoang.
Xe van đi trên con đường không bằng phẳng lắc lư tiến về phía trước, Vân Nghê nhìn cảnh tượng xung quanh, thâm tâm cực kỳ chấn động, cảm giác sợ hãi trước sức mạnh của thiên nhiên.
Sau khi đến chỗ đóng quân tạm thời, Vân Nghê và người ở đài truyền hình xuống xe, đêm nay bọn họ không tiến hành đưa tin hay phỏng vấn, trước tiên chủ yếu tìm hiểu tình hình thiên tai, thu thập tư liệu liên quan.
Vân Nghê đi theo tổ trưởng để xem những người dân bị thương, nhìn thấy rất nhiều người bị thương đang được điều trị, rất nhiều người trải qua tai họa này thành người không nhà để về, còn có người mất người thân hay vợ con mãi mãi.
Vân Nghê nhìn thấy bọn họ, bản thân cũng bị bao trùm trong bầu không khí đau thương này.
Sáng ngày hôm sau, bọn họ chính thức bắt đầu phỏng vấn đưa tin, lúc Vân Nghê đứng trước ống kính, nhìn thấy số liệu người thương vong đưa tới không ngừng tăng lên, phỏng vấn những người dân gặp tai họa, chợt trở nên nghẹn ngào, không có cách nào đưa tin bình thường được.
Tổ trưởng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi an ủi cô giống như một người cha chú: “Tiểu Vân, chúng ta rơi lệ cảm thấy đau khổ là chuyện bình thường, vì chúng ta là con người, nhưng chúng ta cũng là phóng viên, vào lúc này phải duy trì sự bình tĩnh, lý trí, ổn định suy nghĩ, đưa tin tức ra bên ngoài đúng lúc. Chúng ta phải càng kiên cường hơn.”
Vân Nghê gật đầu, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hoàn thành nhiệm vụ của công việc.
Sau khi kết thúc, Vân Nghê vì bản thân đã thất trách nên đến giải thích với tổ trưởng, tổ trưởng vỗ bả vai cô: “Không sao, vừa rồi cô đưa tin rất tốt.”
“Chúng ta làm phóng viên, đôi khi nhìn quen hàng trăm sắc thái của cuộc đời, dần dần trở nên chết lặng, cô còn trẻ, lại còn là con gái, lần này có thể chủ động tham gia đã là rất tốt rồi.”
Vân Nghê rũ mắt thở dài: “Thật ra tôi cảm thấy tôi không làm được gì cả, tôi không phải bác sĩ, cũng không phải quân nhân, rất nhiều chuyện tôi không thể giúp được gì…”
Vốn dĩ trước khi tới chỗ này, cô còn đặc biệt hăng hái, cảm thấy bản thân có thể làm nên chuyện lớn gì đó, chỉ là lúc cô ở đây rồi, cô mới biết bản thân nhỏ bé và khả năng mình có hạn cỡ nào.
Tổ trưởng lắc đầu: “Chỉ là nếu nơi này có bác sĩ và quân nhân, ai có thể đưa tin tức truyền ra ngoài? Bên ngoài làm thế nào biết được tình hình mới nhất ở nơi này? Những chuyện chúng ta đang làm cũng là một phần quan trọng trong việc chống thiên tai.”
“Bọn họ cũng rất cần chúng ta.”
Vân Nghê nghe vậy, tinh thần như được cổ vũ, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Tôi sẽ đưa tin thật tốt, cố gắng làm tốt trách nhiệm của bản thân.”
“Ừ, bây giờ thì đúng rồi.”
Vân Nghê điều chỉnh lại tinh thần, toàn tâm toàn ý dấn thân vào trong công việc.
Chạng vạng, cô phỏng vấn xong, cùng đồng nghiệp đi đến chỗ đóng quân ăn cơm, nhìn thấy có người khuân vật tư từ mấy chiếc xe tải xuống, gồm đồ ăn thức uống, còn có cả dụng cụ chữa bệnh.
Giữa trưa Vân Nghê còn nghe người ta nói hiện tại những khu vực gặp thiên tai vô cùng thiếu thốn vật tư thực phẩm, hiện tại có mấy thứ này đã giúp giải quyết nhu cầu cấp thiết.
Vân Nghê đi qua, chợt nghe người ta nói, đây là vật tư do tập đoàn Hoàn Lục quyên tặng, dùng tốc độ nhanh nhất để đưa tới đây.
“Tập đoàn Hoàn Lục?” Có đồng nghiệp nhận ra, nhìn Vân Nghê: “Này, không phải chồng sắp cưới của cô là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Lục sao? Chồng sắp cưới của cô thật tuyệt.”
Vân Nghê không ngờ Lục Kiêu Trần lại âm thầm dùng cách này để cứu tế thiên tai động đất, trong lòng vì anh mà tự nhiên cảm thấy tự hào, mỉm cười: “Ừ.”
Lục Kiêu Trần của cô rất tuyệt vời.
-
Mấy ngày kế tiếp, Vân Nghê tiếp tục phỏng vấn ở thành phố Tô Nguyên.
Mà ở bên Hoài Thành, Lục Kiêu Trần vẫn xem từng bản tin mà Vân Nghê dẫn.
Nhìn thấy sự thong dong, bình tĩnh, tinh thần chuyên nghiệp của Vân Nghê trong màn ảnh, anh phát hiện cô không còn là cô gái nhỏ dễ khóc, dễ bị bắt nạt trong ấn tượng của anh nữa rồi.
Cô thật sự đã trưởng thành.
Anh luôn quen với việc bảo vệ cô, mà cô của hiện tại cũng muốn bảo vệ người khác.
Lúc mới bắt đầu, anh không hiểu tại sao cô phải đến nơi nguy hiểm như thế để đưa tin, chỉ là dần dần anh hiểu ra, trong xương cốt của cô có một sự kiên trì và bền bỉ, sự ấm áp, thiện lương của cô giống như là một mặt trời nhỏ có thể sưởi ấm người khác, anh cũng rất yêu dáng vẻ này của cô.
Nhưng anh vẫn lo lắng cho cô, mỗi ngày phải gọi điện thoại cho cô vài lần, xác nhận cô vẫn an toàn.
Ngày thứ tư Vân Nghê ở thành phố Tô Nguyên, buổi sáng Lục Kiêu Trần tới công ty, gửi tin nhắn cho Vân Nghê, hỏi công việc hôm nay của cô thế nào, nhưng đầu bên kia mãi không thấy trả lời.
Bình thường lúc này cô đã tỉnh dậy rồi.
Lục Kiêu Trần gọi điện thoại cho cô, phát hiện đầu bên kia đã tắt máy.
Đôi lông mày Lục Kiêu Trần cau chặt, điện thoại Vân Nghê chưa bao giờ tắt máy, hơn nữa cô còn là phóng viên, chắc chắn phải đảm bảo điện thoại luôn mở.
Anh cảm thấy không đúng lắm, sau một lúc lâu lại gọi mấy cuộc điện thoại, tình hình vẫn như thế.
Lục Kiêu Trần gọi thư ký vào: “Xem thử có thể liên hệ với bên đài truyền hình không, hỏi tình hình của Vân Nghê thế nào.”
Ai ngờ vài phút sau, thư ký vội vã đi vào: “Lục tổng, mười lăm phút trước ở thành phố Tô Nguyên đã xảy ra dư chấn 5.1 độ richte! Không biết có liên quan đến…”
Dư chấn…
Trái tim Lục Kiêu Trần vô cùng nặng nề.
Anh rũ mắt nhìn vào di động, đôi mắt ửng đỏ, vài giây sau trầm giọng mở miệng: “Đi đến thành phố Tô Nguyên.”
…
Buổi sáng, Lục Kiêu Trần bỏ lại toàn bộ công việc, lúc này anh đang ngồi trên ô tô đi đến thành phố Tô Nguyên.
Anh không thể ngồi ở Hoài Thành mà chờ tin tức được, cứ để cô ở nơi nguy hiểm như thế mà không rõ tình hình như thế nào, anh chỉ muốn nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cô.
Chỉ cần nghĩ đến có chuyện không hay đang xảy ra, trong lòng Lục Kiêu Trần giống như bị mạng nhện bao lại, khiến anh sắp không thở nổi.
Xe chạy về hướng thành phố Tô Nguyên, trên đường đi, Lục Kiêu Trần tự mình liên hệ với bên đài truyền hình, cuối cùng cũng nhận được tin tức: “Ngài Lục, tôi vừa mới hỏi, nửa tiếng trước cô Vân đã được đưa vào bệnh viện, hiện tại… vẫn còn đang hôn mê.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
…
Ba tiếng sau, rốt cuộc xe cũng đến thành phố Tô Nguyên.
Sau khi tới bệnh viện, Lục Kiêu Trần xuống xe, ngoài cửa có người đặc biệt chờ đón anh, dẫn anh đến phòng bệnh của Vân Nghê.
Vừa rồi ở trên đường, Lục Kiêu Trần mới biết Vân Nghê vì mệt mỏi quá mức hơn nữa lại đột nhiên có dư chấn, tinh thần và thân thể không thể chống đỡ được nữa nên đã hôn mê bất tỉnh, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, xa nhau vài ngày, Lục Kiêu Trần cuối cùng cũng được gặp cô gái nhỏ, chỉ thấy cô đang nằm trên giường bệnh, cả người nhìn qua trông tiều tụy hơn rất nhiều, đã gầy hơn một vòng rồi.
Anh đi lên phía trước, cầm chặt tay Vân Nghê, đôi mắt anh đầy tơ máu.
Nhân viên của đài truyền hình giải thích: “Mấy ngày nay Vân Nghê làm việc với cường độ cao, hơn nữa thời tiết mấy hôm nay ở thành phố Tô Nguyên trở nên khắc nghiệt hơn, có thể đây là lần đầu tiên cô ấy chịu khổ như vậy nên thân thể có hơi không chịu nổi…”
Chỉ là mỗi lần bọn họ trò chuyện, Vân Nghê không bao giờ nói đến chuyện bản thân mệt mỏi thế nào, anh không hề biết cô lại vất vả như vậy.
Lục Kiêu Trần để những người khác đi lo chuyện cứu tế, anh ở lại canh giữ bên giường bệnh, chờ Vân Nghê tỉnh lại.
Vân Nghê dường như chỉ đang ngủ bù, nằm một lần là nằm tới buổi tối.
Cô nằm mơ rất nhiều, trong mơ đều là khoảnh khắc cô và Lục Kiêu Trần ở bên nhau, vô cùng vui vẻ.
Lúc Vân Nghê khôi phục ý thức, chậm rãi mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần xuất hiện trong tầm mắt của mình, Vân Nghê còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, lại nghe thấy người đàn ông kêu tên của cô: “Nghê Nghê, em tỉnh rồi?”
Vân Nghê nghe thấy giọng nói vô cùng rõ ràng, kinh ngạc nhìn anh: “Kiêu Trần…”
Lục Kiêu Trần đứng dậy, đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu cô, tràn đầy lo lắng nhìn cô: “Sao rồi? Em có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Anh rót cho cô một ly nước, nâng cô ngồi dậy, Vân Nghê hơi kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây…”
Đôi lông mày Lục Kiêu Trần nhăn lại: “Em vì mệt mỏi quá độ mà ngất đi, em nói xem anh có thể yên tâm ngồi chờ ở Hoài Thành sao? Mấy ngày nay vất vả như vậy, em có nói với anh không?”
“Em sợ anh lo lắng…”
“Em có biết như thế này càng khiến anh lo lắng hơn không?”
Vân Nghê nhìn anh, đôi mắt nóng lên, dụi người vào lồng ngực anh, giọng nghẹn ngào: “Kiêu Trần, em rất nhớ anh…”
Lục Kiêu Trần giơ tay ôm chặt cô trong lồng ngực mình, bỗng nghe thấy cô nói: “Hôm nay lúc xảy ra động đất, em vô cùng sợ hãi, em sợ em sẽ không thể gặp lại anh nữa…”
“Đừng nói bậy, không phải em đã gặp lại anh rồi sao?”
Vân Nghê cứ nghĩ bản thân mình rất kiên cường, chỉ là khi nhìn thấy Lục Kiêu Trần, cô phát hiện ở trước mặt anh cô giống như một đứa trẻ bình thường, có thể tháo hết tất cả sự kiên cường và mặt nạ của mình, lộ ra mặt yếu ớt nhất của bản thân.
Cô khóc thút thít, từng giọt nước mắt giống như đánh vào trái tim người đàn ông, tim Lục Kiêu Trần như bị bóp chặt lại, nhìn cô chăm chú, dịu dàng hôn đi nước mắt của cô, giọng anh khàn khàn: “Đừng khóc, không phải anh ở đây rồi sao?”
Lục Kiêu Trần ôm lấy gáy cô, nụ hôn chầm chậm di chuyển từ ánh mắt đến chóp mũi, cuối cùng hôn lên môi cô.
Anh cạy mở hàm răng của cô, cùng cô gắn bó, quấn quít nhau.
Vân Nghê ôm cổ anh, chủ động đáp lại anh một cách nhiệt tình.
Cho đến khi hô hấp của anh từ dồn dập trở nên dịu dàng lại, cuối cùng chậm rãi ngừng lại, Lục Kiêu Trần ôm lấy mặt cô, Vân Nghê nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ giọng mở miệng: “Kiêu Trần, em xin lỗi…”
“Sao vậy?”
“Lúc trước em cố ý tới đây, không hỏi ý kiến của anh, em còn rất tự tin cảm thấy bản thân sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là sau đó em lại suy nghĩ nếu em là anh, nếu em biết anh sẽ tới một nơi nguy hiểm như vậy, em cũng sẽ lo lắng như anh.”
Lục Kiêu Trần mỉm cười: “Cuối cùng cũng hiểu được cảm nhận của anh?”
Vân Nghê rũ mi: “Dạ…”
Lục Kiêu Trần hôn lên vành tai cô, hầu kết lăn lộn, giọng nói trầm khàn rót vào tai cô: “Vân Nghê, có lẽ em không biết anh sợ mất em như thế nào đâu.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");