Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nghê nghe thấy lời của Lục Kiêu Trần nói, trái tim đập thình thịch.
Sinh một đứa con…
Thật ra trong cuộc sống hằng ngày cô cũng rất thích trẻ con, đôi khi cô cũng sẽ tưởng tượng về đứa con giữa cô và Lục Kiêu Trần.
Vân Nghê chăm chú nhìn vào đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, khẽ cắn môi, nhẹ giọng ngập ngừng nói: “Anh muốn có con sao?”
Đôi môi Lục Kiêu Trần cong lên: “Em thấy anh thích hay không?”
“Con nít rất hiếu động, lại hay ồn ào, anh không phải thích nhất là yên tĩnh sao?”
Cô rũ mi nói: “Hơn nữa mỗi lần làm cái kia, anh đều có mang…”
Vân Nghê cảm thấy anh không quá thích con nít, cho nên vẫn luôn không nhắc đến vấn đề này với anh.
Người đàn ông nghe vậy, khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, hỏi: “Cho nên em nghĩ anh không thích đứa con do em sinh sao?”
“… Có lẽ vậy?”
“Ngốc.” Anh hôn từng chút từng chút trên môi cô, giọng nói khàn khàn: “Anh cảm thấy em vẫn còn nhỏ, vừa kết hôn mà đã làm mẹ thì rất vất vả, hơn nữa nếu có con, công việc của em sẽ bị ảnh hưởng.”
Vân Nghê sửng sốt, không ngờ anh lại lo nghĩ thay cô như vậy.
Đúng là nếu sinh con sớm, công việc của cô chắc chắn sẽ không phát triển thuận lợi như vậy được.
“Sao anh có thể không muốn có đứa con của hai chúng ta được? Hơn nữa không phải em rất thích con nít sao?” Lục Kiêu Trần hỏi lại.
Trái tim Vân Nghê mềm nhũn, đưa tay ôm lấy vai anh, nhỏ giọng nói: “Chồng à, thật ra em rất sẵn lòng.”
Vân Nghê nói, cô vẫn có thể cố gắng phấn đấu cho sự nghiệp, nhưng cho dù đạt được thành tựu lớn thế nào chăng nữa, kế hoạch sinh cục cưng của bọn họ sao có thể chỉ vì sự nghiệp mà hoãn lại mãi được?
Trên thực tế, cô vẫn coi trọng tình cảm và cuộc sống cùng Lục Kiêu Trần hơn, với lại sinh con sớm một chút, thân thể cũng nhanh chóng phục hồi.
Bọn họ kết hôn đã hai năm rồi, ba mẹ hai bên đều hy vọng có thể mau chóng ôm cháu.
Lục Kiêu Trần nghe xong, cười nói: “Được, vậy bây giờ cứ thuận theo tự nhiên, dù sao cũng không cần vội đúng không?”
Cô gật đầu: “Dạ…”
Lục Kiêu Trần đưa tay tắt ngọn đèn ở đầu giường, rồi sau đó ôm chặt eo, mỉm cười hôn lên đôi môi cô…
-
Cứ như vậy, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần xếp chuyện sinh con vào lịch trình hằng ngày.
Chỉ là họ cũng không chuẩn bị việc đó một cách chính thức, hai người họ không phải chịu áp lực tâm lý lớn như vậy, dù sao họ đều còn trẻ, hơn nữa kết quả kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân của họ cũng không có vấn đề gì, mang thai chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Hơn nữa, Lục Kiêu Trần rõ ràng che giấu suy nghĩ riêng, thường xuyên dùng chuyện sinh con để ăn cô sạch sẽ.
Hai tháng sau, bụng của cô vẫn không có động tĩnh gì, đôi khi Vân Nghê đỏ mặt khuyên anh không nên gấp gáp, nói anh đã cố gắng lâu như vậy rồi nhưng vẫn không mang thai, không nên quá sốt ruột.
Ai ngờ tới mấy lời này lại kích thích Lục Kiêu Trần, anh không ngờ thế mà bản thân mình bị nghi ngờ, càng thêm “ra sức” hơn nữa.
Vân Nghê khóc không ra nước mắt, cảm thấy bản thân như dê lạc vào miệng hổ…
Vào tháng thứ tư năm sau, bụng của Vân Nghê rốt cuộc cũng có tin tức tốt.
Vào mấy ngày biết được chuyện này, Lục Kiêu Trần lại đang công tác ở nước ngoài, Vân Nghê ở nhà bị cảm, cả người uể oải, không có sức lực, sợ Lục Kiêu Trần lo lắng nên tự mình chữa bệnh.
Một buổi sáng thức dậy, cô cảm thấy buồn nôn, cả người vô cùng khó chịu.
Dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô lờ mờ cảm thấy phản ứng này không liên quan gì đến bệnh cảm, bản thân hình như là nôn nghén, cô xin nghỉ ở đài truyền hình, ra ngoài mua que thử thai, về nhà kiểm tra thử, phát hiện bản thân thật sự đã mang thai.
Cô vô cùng vui mừng khi phát hiện việc này, nhưng cơ thể cô lại hơi khó chịu khiến cô cảm thấy khá lo lắng, sợ rằng thai nhi có thể có vấn đề gì hay không.
Cô không dám gạt Lục Kiêu Trần, gọi điện thoại cho anh đầu tiên.
Nhưng đầu bên kia không có ai nghe máy, cô nghi ngờ, lại gọi điện thoại cho thư ký đi công tác cùng anh, di động của thư ký lúc ấy đúng lúc lại đặt ở phòng nghỉ, cuối cùng là do một đồng nghiệp nữ cũng thuộc văn phòng tổng giám đốc nghe máy.
Khi đầu bên kia nghe máy, Vân Nghê hỏi Lục Kiêu Trần đang ở đâu, đầu bên kia lại lạnh lùng nói: “Ngại quá, tổng giám đốc Lục đang tham gia một buổi hội nghị vô cùng quan trọng, không cho phép bất cứ ai làm phiền.”
Nữ nhân viên đi cùng vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ Lục Kiêu Trần, biết Lục Kiêu Trần rất yêu thương vợ mình, cho nên cô ta luôn ghen tị với cô.
Vân Nghê nghe vậy, khó xử nói: “Đúng là có chuyện quan trọng tìm anh ấy… Anh ấy thật sự không thể nhận điện thoại được sao?”
Nữ nhân viên gượng cười khan hai tiếng: “Ngại quá, xin hỏi có chuyện gì? Chờ sau khi hội nghị kết thúc, tôi có thể nhắn lại giúp ngài.”
Thật ra Lục Kiêu Trần chỉ tham gia một hội nghị bình thường, chỉ là di động đang để ở chế độ im lặng, đúng lúc không nghe thấy mà thôi, nhân viên đi vào thông báo một tiếng cũng không có vấn đề gì.
Vân Nghê thấy vậy, đành phải nói: “Vậy phiền cô, đợi lát nữa bảo anh ấy nhanh chóng gọi điện lại cho tôi.”
“Được, chẳng qua lịch trình của tổng giám đốc Lục bộn bề nhiều việc, không biết khi nào có thời gian rảnh nữa, còn xin ngài thứ lỗi.”
Vân Nghê không nói gì, tắt máy, lúc này Hoàn Minh Lan gọi đến, hỏi cô có thời gian không, hẹn cô hôm nay đi mua sắm.
Vân Nghê thật sự sợ hãi, nhanh chóng nói chuyện mang thai và thân thể không thoải mái cho mẹ chồng biết, đầu dây bên kia vừa kích động vừa lo lắng, nói sẽ qua chỗ cô ngay.
Cuối cùng cô đi cùng Hoàn Minh Lan đến bệnh viện, trên đường Hoàn Minh Lan cũng liên hệ với bên thông gia, Đỗ Cầm nói lập tức tới ngay.
Trên đường, Hoàn Minh Lan hỏi Vân Nghê: “Con đã nói chuyện này cho A Trần chưa?”
“Con có gọi điện thoại nhưng anh ấy không nghe máy.”
“Không nghe máy sao?”
“Hình như anh ấy đang bận…”
Hoàn Minh Lan nhíu mày: “Cả ngày chỉ biết bận làm việc, cả vợ mình cũng không quan tâm? Haiz, đợi lát nữa mẹ… gọi điện thoại cho nó lần nữa.”
Tới bệnh viện, hai người mẹ đi cùng Vân Nghê để làm kiểm tra, cuối cùng xác nhận Vân Nghê đã mang thai một tháng rồi.
Thân thể không thoải mái ngoại trừ do bị cảm còn lại là do sức đề kháng của cô hơi kém, hơn nữa bình thường làm việc quá mức, áp lực lại lớn, hiện tại thai nhi trong bụng không ổn định lắm, phải tĩnh dưỡng cho tốt.
Vân Nghê không ngờ bản thân thật vất vả mới có con, em bé lại gặp vấn đề như vậy.
Cho dù có người nhà ở bên cạnh, nhưng lại không có Lục Kiêu Trần ở đây, cô vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
Cả một buổi sáng, mọi người đều không liên hệ được Lục Kiêu Trần, cho đến khi giữa trưa, hội nghị bên kia mới tạm thời dừng lại, rốt cuộc Hoàn Minh Lan cũng gọi được cho Lục Kiêu Trần.
“A Trần, con sao thế, cả một buổi sáng đều không nghe điện thoại?”
“Làm sao vậy? Vừa nãy con đang bận.”
Lục Kiêu Trần tạm thời còn chưa kịp nhìn thấy tin nhắn Vân Nghê gửi đến.
“Còn làm sao nữa? Sáng nay Nghê Nghê đến bệnh viện kiểm tra ra đã mang thai rồi, gọi con mãi mà không được, con có biết hay không? Con bé nói gọi điện thoại cho thư ký của con, thư ký con nói không thể làm phiền con, hiện tại sức khỏe Nghê Nghê rất kém, vô cùng khó chịu…”
Đôi lông mày Lục Kiêu Trần lập tức nhăn lại.
…
Buổi chiều, Vân Nghê về đến nhà ăn tạm cái gì đó, rồi vào phòng ngủ nghỉ ngơi luôn.
Cô vừa ngủ đã làm một giấc thật dài.
Chạng vạng tỉnh lại, cô mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần ngồi bên cạnh giường.
“Chồng…”
Cô kinh ngạc, nghĩ bản thân nhìn nhầm rồi.
Lục Kiêu Trần nhìn cô, giọng điệu dịu dàng: “Tỉnh rồi à?”
Vân Nghê vừa ngồi dậy đã bị anh kéo vào trong lòng, khuôn mặt cô cong lên: “Sao anh đã về rồi?”
“Biết em mang thai, anh đều giao chuyện công việc cho phó tổng giám đốc xử lý, anh lập tức bay về.” Anh ôm lấy gáy cô, để đầu cô tựa vào vai mình, nhẹ than một tiếng: “Xin lỗi em, sáng nay anh không để ý di động, không thể ở cạnh em vào thời điểm đó, lúc ấy có phải em rất lo lắng hay không?”
Chóp mũi Vân Nghê hơi ê ẩm: “Thật ra em rất vui khi biết mình mang thai, nhưng do bản thân vẫn luôn thấy không thoải mái, lại không liên lạc được với anh, lúc đó vô cùng mong có anh bên cạnh, chẳng qua sau đó hai mẹ đều ở cạnh em rồi.”
Trưa hôm nay sau khi Lục Kiêu Trần nhận được điện thoại của Hoàn Minh Lan thì đã đi tìm thư ký, biết được tình huống cụ thể, anh vô cùng tức giận, nữ nhân viên mới biết chuyện Vân Nghê mang thai là chuyện lớn như vậy, biết bản thân gây chuyện rồi, sợ tới mức điên cuồng giải thích, cuối cùng Lục Kiêu Trần chuyển cô ta khỏi văn phòng tổng giám đốc, sang bộ phận bên dưới, hơn nữa còn trừ một năm tiền thưởng của cô ta.
Lục Kiêu Trần vỗ lưng cô nhè nhẹ, trấn an cô: “Không sao rồi, chồng em đã về rồi đây.”
Vân Nghê ôm lấy anh, đôi môi cong lên khiến lúm đồng tiền xuất hiện trên khuôn mặt.
Rồi sau đó, Lục Kiêu Trần nằm xuống cùng Vân Nghê, ôm cô vào lồng ngực dỗ dành cô một lúc lâu, cuối cùng Vân Nghê bị anh hôn đến mức trái tim ngọt như mật, trong lòng cũng bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi anh: “Kiêu Trần, em mang thai rồi, anh có vui không?”
“Đây không phải là điều chúng ta vẫn luôn mong chờ sao?”
Vân Nghê đỏ mặt: “Chỉ là từ lúc về vẫn chưa thấy anh nhắc tới chuyện này, em còn nghĩ anh không hào hứng nữa chứ.”
“So với chuyện mang thai, anh lo lắng cho em nhiều hơn.”
Thật ra hôm nay anh vội vàng quay về, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh chính là sáng nay lúc cô gái nhỏ không gọi được cho anh có phải là cảm thấy rất sợ hãi hay không.
“Em không sao, chỉ là bác sĩ có nói em phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, hiện giờ thân thể em khá yếu.”
“Vậy xin nghỉ với bên đài truyền hình trước đã nhé?”
“Em cũng nghĩ như vậy.”
Hiện tại cô không thể lấy đứa con ra vui đùa được, nếu vẫn liều mạng làm việc như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì cô sẽ đau khổ đến chết mất.
Lục Kiêu Trần nói: “Trong khoảng thời gian này anh sẽ cố gắng ở bên em nhiều nhất có thế, vừa rồi mẹ em nói trong thời gian này sẽ ở nhà để tiện bề chăm sóc cho em, mẹ anh cũng mời giúp việc và chuyên gia dinh dưỡng về nhà, hiện tại em là đối tượng cần được chăm sóc đặc biệt, biết chưa?”
“Không cần chiều chuộng em như vậy đâu…”
Tay người đàn ông xoa bụng của cô, tuy vẫn còn bằng phẳng, thế nhưng bên trong đã có kết tinh tình yêu giữa hai người, Lục Kiêu Trần nghĩ đến điều gì, nở nụ cười: “Đôi khi cảm thấy em vẫn là một đứa trẻ, hiện giờ lại phải làm mẹ rồi.”
Vân Nghê khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng ngập ngừng nói, Lục Kiêu Trần không nghe được cô nói gì: “Em nói gì?”
Cô ngượng ngùng nói lại lần nữa, cuối cùng bị truy hỏi quá nên không có cách nào, mới đỏ mặt nói: “Em nói bình thường lúc anh làm chuyện kia với em, sao không xem em là con nít đi…”
Lục Kiêu Trần khẽ cười ra tiếng: “Anh lúc nào cũng hư hỏng như vậy, em không biết sao?”
“…”
“Bác sĩ nói, hiện tại ba tháng đầu…”
“Anh biết.”
Lục Kiêu Trần sờ đầu của cô: “Trong thời gian này phải chăm sóc thân thể cho tốt, biết không?”
Vân Nghê gật đầu, mỉm cười vùi vào lòng anh.
Thật tốt, cuối cùng anh cũng đã về rồi.
-
Sau khi mang thai, Vân Nghê trở thành đối tượng được bảo hộ cấp “quốc bảo” ở nhà.
Tuy chuyện cô có thai khiến mọi người rất vui nhưng thân thể hiện tại của cô cũng khiến người ta lo lắng.
Sau khi nói với bên đài truyền hình, biết Vân Nghê mang thai, cấp trên cũng rất tốt tính mà phê chuẩn đơn xin phép của cô, hơn nữa Lục Kiêu Trần đã đánh tiếng với đầu kia rồi, hiện giờ bọn họ cũng không dám để Vân Nghê tiếp tục làm việc với cường độ cao nữa.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Trong thời gian này, Vân Nghê nghỉ ngơi tại nhà, bác sĩ nói, ngoại trừ thân thể khỏe mạnh, đồng thời cũng phải duy trì tinh thần vui vẻ.
Mấy người bạn cũng thường xuyên đến nhà thăm Vân Nghê, Giang Nguyệt đã từng sinh con, thường xuyên tới đây truyền đạt kinh nghiệm cho Vân Nghê, giúp Vân Nghê học được khá nhiều kiến thức.
Vân Phong và Thẩm Thu Ý cũng thường xuyên đến thăm Vân Nghê, cùng trò chuyện với cô.
Có một hôm, Vân Nghê được gọi đến phòng bếp uống canh, Thẩm Thu Ý ngồi trên sô pha trong phòng khách, đang tùy tiện lật quyển sách dưỡng thai đặt trên bàn trà, cô ấy thấy lòng bàn tay nhột nhột, giống như có dòng điện đang lan truyền.
Cô ấy quay đầu lại nhìn thấy Vân Phong cà lơ phất phơ ngồi trên sô pha, nhướng mắt nhìn cô ấy, đôi môi ngậm cười: “Này, khi nào thì sinh cho anh một đứa?”
Thẩm Thu Ý giật mình, chớp mắt nói: “Không phải lúc trước anh nói muốn sống thế giới hai người sao?”
“Bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, không được sao?”
Thẩm Thu Ý suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu, dịu dàng nói: “Đúng thật là nên lên kế hoạch rồi.”
“Hả?”
Cô ấy lấy di động ra kiểm tra, thì thầm với anh: “Hai chúng ta phải đi kiểm tra sức khỏe tổng quát, xác nhận hai bên đều không mang bệnh tật gì, đồng thời mỗi ngày nhà gái còn phải bắt đầu uống vitamin B11, nhà trai phải kiêng rượu hoàn toàn, sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, kết hợp chế độ ăn phù hợp, ngoài ra còn có…”
Cô ấy còn chưa đọc xong, đã bị Vân Phong kéo vào lòng, người đàn ông thấy suy nghĩ của vợ mình từ trước đến nay đều rất lý trí, nở nụ cười nói: “Mấy chuyện em nói cũng quan trọng, nhưng chuyện quan trọng nhất thì em lại quên mất.”
“Cái gì?”
Cô ấy còn tưởng bản thân quên mất chuyện quan trọng gì.
Vân Phong cười: “Nếu anh không cố gắng, làm sao em có thể mang thai được?”
“…” Thẩm Thu Ý nuốt nước miếng: “Bình thường anh đã cố gắng rồi mà.”
“Không đủ, phải tăng số lần và tần suất lên.”
Khuôn mặt cô ấy ửng hồng: “Anh ăn không tiêu đâu.”
“Ăn không tiêu?”
Đuôi lông mày Vân Phong hơi nhướng, dài giọng nói: “Tiêu hay không tiêu không phải là do em quyết định.”
“…”
“Đêm nay chúng ta về thử xem.”
Thẩm Thu Ý đỏ mặt.
-
Trải qua thời gian được người nhà chăm sóc chu đáo, Vân Nghê thuận lợi vượt qua ba tháng đầu thời kỳ mang thai, sau đó Lục Kiêu Trần đưa Vân Nghê đi kiểm tra, bác sĩ nói Vân Nghê đã điều dưỡng khá tốt, hiện tại thai nhi trong bụng phát triển rất khỏe mạnh.
Đây là một tin tốt, khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vân Nghê cũng rất vui vẻ, cảm thấy cuối cùng cũng thoáng buông bỏ được sự căng thẳng trong thời gian này rồi.
Mà Lục Kiêu Trần cũng nhận được lời khuyên của Lục Nhạc Vinh, kêu anh đừng quá bận rộn công việc, cố gắng ở cạnh Vân Nghê nhiều nhất có thể.
Lục Nhạc Vinh nói, lúc trước ông vì quá tập trung cho sự nghiệp, muốn cho Hoàn Minh Lan một cuộc sống giàu có mà lại quên mất điều mà người phụ nữ cần nhất chính là sự quan tâm và yêu thương của chồng, thế nên Lục Nhạc Vinh khuyên Lục Kiêu Trần không nên giẫm lên vết xe đổ của ông, vì mười tháng mang thai của người phụ nữ thật sự vô cùng vất vả.
Hằng ngày vào buổi tối, Lục Kiêu Trần đều ra ngoài đi dạo với cô gái nhỏ, để cô ở nhà không thấy nhàm chán, mỗi ngày anh đều mua tặng cô một bó hoa tươi, hành động vừa tinh tế vừa lãng mạn này cũng khiến Vân Nghê cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Có lẽ do cô nhận được rất nhiều tình yêu từ Lục Kiêu Trần trong thời gian mang thai, tâm trạng của cô vẫn luôn rất tốt, thân hình cũng đầy đặn hơn.
Mặt khác cô lo lắng có khi nào bản thân ăn quá nhiều mà trở nên béo ú xấu xí hay không.
Chạng vạng một ngày nào đó, Lục Kiêu Trần về đến nhà, nhìn thấy Vân Nghê ở một mình trong phòng ngủ, ôm một củ cà rốt nằm dài trên sô pha, trông cứ như một con thỏ nhỏ với đôi tai cụp.
Lục Kiêu Trần tưởng đã xảy ra chuyện gì nên đi đến dỗ dành cô, Vân Nghê lẩm bẩm mở miệng: “Hôm nay Nguyệt Nguyệt đến chơi.”
“Sau đó thì sao? Hai người các em cãi nhau à?”
Vân Nghê lắc đầu, đầu cúi gằm nói: “Cậu ấy nói mặt em thật tròn, nhéo càng ngày càng đã tay hu hu hu…”
Lục Kiêu Trần không nhịn được bật cười thành tiếng, Vân Nghê khóc hu hu nói bản thân đã béo ú rồi, hai má bị anh ôm lấy, người đàn ông nói: “Không sao đâu, mặt tròn không có nghĩa là béo, ý của Giang Nguyệt không phải như vậy, em như bây giờ vô cùng đáng yêu.”
“Có thật không…”
Anh hôn lên khuôn mặt cô: “Trong mắt anh cho tới bây giờ em cũng không hề béo, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại sao em có thể ăn kiêng được? Vậy cục cưng làm sao đây?”
“Em không định ăn kiêng đâu, chỉ là sinh con xong, em có thể giảm cân chứ?”
“Nếu em muốn giảm cân thì tất nhiên là được rồi, nhưng theo ý anh, em không cần giảm béo đâu.”
Thật ra Vân Nghê không hề quá béo, hơn nữa cô vốn đã gầy rồi, anh sợ cô gầy quá khiến sức đề kháng kém đi.
Vân Nghê nghe vậy, tâm trí vẫn luôn suy nghĩ lung tung cũng dần bình tĩnh lại, ngoan ngoãn gật đầu: “Đến lúc đó nói sau…”
Lục Kiêu Trần ôm cô thật chắc chắn, đi ra ngoài cửa: “Em xem hiện tại anh ôm em không phải rất dễ dàng sao?”
Vân Nghê mỉm cười: “Đó là do sức anh lớn…”
Lục Kiêu Trần biết cô gái nhỏ từ khi mang thai suy nghĩ luôn rất nhạy cảm, nên anh cố hết khả năng để cô không phải suy nghĩ nhiều, cũng may Vân Nghê không phải là một người ngang ngược, kiêu ngạo, hầu hết thời gian vẫn rất dịu dàng.
Có đôi khi Lục Kiêu Trần hay nói giỡn, nếu sinh con gái, vậy nhất định là một áo bông nhỏ vô cùng hiểu lòng người.
Vân Nghê và Lục Kiêu Trần cũng không cố ý tìm hiểu giới tính của em bé, dù là trai hay gái đều được.
Buổi tối nằm trên giường, Vân Nghê hỏi anh sau này muốn làm một người ba hiền lành hay một người ba nghiêm khắc, Lục Kiêu Trần nói giỡn: “Nếu là con trai nhất định là phải nghiêm khắc rồi, nếu là con gái thì chỉ cần yêu chiều là được.”
Vân Nghê cười: “Đúng là Lục Kiêu Trần mà, về sau anh nhất định là nô lệ của con gái rồi.”
“Con gái nếu ngoan giống như em thì có thể không yêu chiều được sao?”
“Vậy sau này nếu sinh con trai thì em sẽ yêu thương nó.” Cô khẽ hừ một tiếng: “Dù sao em cũng không bất công như anh đâu.”
Lục Kiêu Trần cười: “Là do em sinh, con nào anh cũng đều thương.”
Vân Nghê tựa vào lồng ngực anh, khép đôi mắt lại: “Kiêu Trần, em muốn cho con chúng ta một gia đình thật hạnh phúc.”
Người đàn ông nghe vậy, vỗ nhẹ đỉnh đầu cô: “Được.”
Anh sẽ để đứa nhỏ lớn lên trong sự vui vẻ, không sầu không lo, được sống trong một gia đình hòa thuận, sẽ không phải chịu đựng một tuổi thơ như anh.
Lục Kiêu Trần cảm thấy bản thân rất may mắn, không vì ảnh hưởng của gia đình mà mất khả năng yêu thương một người, may mắn thay anh và Vân Nghê đều yêu nhau, không để lỡ mất sự tốt đẹp trong cuộc sống.
Thời gian vào hạ lại chuyển sang thu, giờ đã vào đông.
Bụng của Vân Nghê càng lúc càng lớn, mọi người trong nhà cũng đã thực hiện xong công tác chuẩn bị đón một sinh mệnh mới.
Giữa tháng mười một, sau khi Vân Nghê trải qua cơn đau chuyển dạ kéo dài bảy, tám tiếng, cuối cùng cô cũng được đẩy vào phòng sinh của một bệnh viện phụ sản tư nhân.
Mấy tiếng sau, một đứa bé được sinh ra.
Là một bé trai nặng ba ký, vô cùng khỏe mạnh.
Người nhà hai bên rất đỗi vui mừng, Vân Nghê lại rất mệt mỏi, Lục Kiêu Trần đau lòng khi thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, Vân Nghê nhanh chóng ngủ thiếp đi, người đàn ông không nhìn mặt đứa trẻ, chỉ luôn ở bên cạnh chăm lo cho cô.
Cuối cùng, Vân Nghê cũng tỉnh lại, Lục Kiêu Trần nhìn cô, giọng nói khàn khàn dịu dàng: “Bà Lục vất vả rồi.”
Cô gái nhỏ của anh bình thường yếu ớt, không có chút sức lực nào, thế nhưng cô sẵn sàng chịu đựng sự đau đớn trong phòng sinh, kiên trì đến thế để sinh hạ cục cưng.
Vân Nghê cười nhẹ, đôi mắt cong cong: “Không vất vả…”
Người lớn hai nhà đều đến thăm Vân Nghê, kêu cô nghỉ ngơi cho tốt: “Hiện tại phải bắt đầu ở cữ, trong thời gian ở cữ con phải cố gắng chịu đựng một số khó chịu, để tốt cho tương lai sau này.”
Vân Nghê gật đầu: “Đứa nhỏ đâu ạ? Con muốn nhìn một chút…”
Hoàn Minh Lan cười ôm đứa bé lại cho cô nhìn: “Giống hệt A Trần hồi nhỏ, đặc biệt là đôi mắt và cái miệng…”
Vân Nghê nhận lấy cục cưng, cảm giác bé con mềm mại tựa như một cái bánh bao nhỏ, lại đáng yêu như một viên kẹo dẻo, Vân Nghê sờ khuôn mặt non mềm của cục cưng, quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần đang ôm vai mình nói: “Đáng yêu quá.”
Lục Kiêu Trần cong môi: “Con của chúng ta sao có thể không đáng yêu chứ?”
Vân Nghê cười.
Hy vọng cục cưng có thể di truyền gen tốt của hai người họ.
Sau khi ra viện, Vân Nghê vào ở trong trung tâm chăm sóc sau sinh tốt nhất Hoài Thành, trong đó sẽ có chuyên gia chăm lo từng bữa ăn và cuộc sống hằng ngày của Vân Nghê, còn có cả việc cho đứa nhỏ bú nữa.
Vì trong trung tâm sau sinh có rất nhiều chuyện đều không cần tự mình làm, Lục Kiêu Trần còn mời bảo mẫu để chăm sóc riêng cho đứa nhỏ, Vân Nghê sẽ không phải lo lắng nhiều, ví dụ như việc buổi tối bị đánh thức, phải dỗ dành đứa nhỏ, vân vân.
Nuôi con đúng là một việc đốt tiền, nhưng đối với nhà bọn họ số tiền này cũng không tính là gì.
Lục Kiêu Trần phát hiện Vân Nghê rất thích trẻ con, mỗi lần hai người trò chuyện, cô nói ba câu là lại nhắc về đứa nhỏ, mỗi ngày thời gian ở bên cạnh cục cưng còn nhiều hơn ở bên cạnh anh.
Có một lần, Lục Kiêu Trần bắt buộc phải đi đến nơi khác để ký hợp đồng, vốn còn lo lắng cô gái nhỏ sẽ không vui, ai ngờ cô đồng ý vô cùng dứt khoát, anh vội vàng hoàn thành công việc, ngày hôm sau đã gấp gáp quay về, còn nghĩ có phải cô đang rất nhớ anh hay không, ai ngờ trở lại trung tâm sau sinh, đã thấy Vân Nghê đang ôm đứa nhỏ vui chơi không biết trời đất là gì, không có chút dấu hiệu nào là thấy nhớ anh.
Lục Kiêu Trần khó chịu, còn nói anh là nô lệ của con gái, cô như thế này xem như là nô lệ của con trai rồi.
Anh từng nói đùa là sợ cô nhàm chán nên sinh đứa con để chơi đùa cùng cô, hiện tại cô đúng thật là sẽ không thấy chán nữa rồi, chẳng qua giống như cũng không cần anh nữa vậy?
Lục Kiêu Trần nhắc lại việc này với cô, Vân Nghê cười không ngừng được: “Đến con mình mà anh cũng ghen nữa hả?”
“Tất nhiên.”
Vân Nghê kéo áo anh, mổ nhẹ vào môi anh một cái, dỗ dành: “Nếu đứa nhỏ không phải là con anh, em sẽ không thích nhiều như vậy đâu.”
Sau đó Vân Nghê dỗ anh xong lại tiếp tục đi ôm bánh bao nhỏ vừa thơm vừa mềm kia.
Lục Kiêu Trần: “…”
Tất nhiên là có thời điểm, người đàn ông cũng bị bắt phải ôm đứa nhỏ, khuôn mặt của đứa nhỏ mũm mĩm, đôi môi mấp máy phun bong bóng, trên người thơm mùi sữa, luôn muốn nắm tay anh, như thể vô cùng thích anh.
Cuối cùng anh khẽ xùy một tiếng, vẫn ôm “tình địch nhỏ” vào trong ngực mà đung đưa.
Vào một buổi chiều vài ngày sau, Vân Nghê tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, tựa người vào thành giường, lật từ điển ra xem, suy nghĩ đến chuyện đặt tên cho cục cưng.
Vân Nghê đang chọn từ, một lúc sau Lục Kiêu Trần đi vào phòng.
Vân Nghê ngước mắt hỏi anh: “Chồng, anh mau tới đây nghĩ giúp em, nên đặt tên gì cho cục cưng? Họ Lục, lấy tên gì cho dễ nghe…”
Lục Kiêu Trần đi đến bên giường đưa cho cô một ly nước, sau một lúc lâu mở miệng: “Quá.”
“Hả?”
“Lục Quá.”
Vân Nghê: “Đi ngang qua?!”
Cô dở khóc dở cười: “Tại sao, còn đi ngang qua thế giới của anh nữa à?”
Lục Kiêu Trần nghĩ đến tình địch nhỏ dính người, liếc mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Hai chúng ta là tình yêu đích thực, nó chỉ là một người bình thường đi ngang qua thế giới hai người của chúng ta thôi, có vấn đề gì không?”
Vân Nghê: Hửm???
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");