Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
  3. Chương 11-15
Trước /188 Sau

Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách

Chương 11-15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 11: Rượu tình nhân

"Ôg nói xem, đều là người của Cục Thủy Lợi, sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?"

"Theo tôi thấy đây chính là Cục Thủy Lợi cố ý, cố ý dùng một kẻ vô cùng rách nát làm đệm lót để làm nổi bật Triệu Đồng."

"Có đạo lý."

Vẻ mặt Triệu Đồng đầy gió xuân, bỏ chìa khóa vào trong hộp giao cho người chủ trì.

Người chủ trì thận trọng đặt cái hộp này ở giữa, lễ vật của Triệu Đồng mặc dù nhỏ nhất, nhưng vị trí lại dễ thấy nhất.

Triệu Đồng trở lại chỗ ngồi, bắt chéo chân.

"Ông Đinh, lễ vật này của tôi thế nào?"

Sắc mặt Đinh Khải Sơn tái xanh, cúi đầu không nói lời nào.

"Ha ha ha ha, sao thế, không phải trước nay ông đều thích đấu với tôi sao?"

"Bây giờ để tôi xem ông còn đấu với tôi thế nào."

"Đinh Khải Sơn, tôi nói cho ông biết, lần này trở về tôi nhất định sẽ thăng lên chức Phó chủ nhiệm, mà ông sẽ sớm phải cút đi thôi."

"Ông đó, nhất định chính là người cùng một đường với thằng con rể phế vật kia của mình. Ha ha ha ha."

Đối mặt với sự châm chọc của Triệu Đồng, Đinh Khải Sơn không phản bác được nửa câu.

Ông thua hoàn toàn.

Trong đám người.

Đinh Mộng Nghiên giận đến nỗi cả người run rẩy, thấy cha bị người khác khinh thường như vậy nhưng không thể làm gì, cô thật sự rất muốn bước lên cho Triệu Đồng một cái tát.

Lúc này Giang Sách yên lặng nắm tay cô.

"Đừng tức giận."

"Còn không tức giận?" Đinh Mộng Nghiên cau mày: "Anh nhìn kẻ cặn bã kia khinh thường ba của em như thế nào kìa?"

Giang Sách nhàn nhạt nói: "Còn nhớ anh đã nói mình thích nhất là xem người khác diễn trò không?"

"Anh có ý gì?"

"Rất đơn giản, Triệu Đồng sẽ nhanh chóng không cười được nữa."

Đinh Mộng Nghiên rất nghi ngờ: "Người ta đưa căn nhà chục triệu tệ sang trọng, mà ba em là đưa rượu vài chục ngàn, nhìn thế nào thì cũng thấy Triệu Đồng sẽ khiến người phụ trách vui vẻ. Còn ba em rất có thể sẽ vì vậy mà bị đuổi."

Giang Sách cười nói: "Chính bởi vì Triệu Đồng đưa nhà sang trọng nên mới rước họa vào thân, ông ta quả thực quá ngu xuẩn."

"Là thế nào?"

"Chờ xem đi."

Rất nhanh tất cả mọi người đều đưa lễ vật xong.

Lễ vật của đại đa số mọi người đều rất đắt tiền, một trăm ngàn, mấy trăm ngàn đều có, có điều những lễ vật này với căn nhà chục triệu tệ sang trọng của Triệu Đồng thì đều ảm đạm không sánh nổi.

Người chủ trì nói: "Để tiếp đón người phụ trách, hôm nay thật sự đã khiến mọi người tốn kém, tấm lòng của mọi người tôi nhất định sẽ chuyển tới, xin hãy yên tâm."

Vừa dứt lời điện thoại di động của Giang Sách rung lên.

Anh trực tiếp ngắt đi, sau đó nhắn một tin gửi qua.

Mấy phút sau Mộc Dương Nhất một lần nữa đi ra.

Người chủ trì hơi sửng sốt: "Sếp Mộc, anh còn có chuyện muốn nói sao?"

Mộc Dương Nhất cười ha ha: "Tôi ở phía sau nghe nói mọi người vì nghênh đón tổng phụ trách mà đã đặc biệt đưa tới rất nhiều tâm ý cho nên mới tới xem một chút."

Người chủ trì cười: "Tấm lòng của mọi người đều ở đây, mời anh xem qua."

Trước ánh mắt của mọi người, Mộc Dương Nhất đi về phía mấy lễ vật.

Mộc Dương Nhất vô cùng tùy ý nhìn nhìn, mỗi một món quà đều quét mắt nhìn một lần, cuối cùng dừng lại ở sáu bình rượu Dương Tuấn rơi ở một góc sân khấu.

Anh ta đi tới khom người nhặt lên.

"Đây cũng là quà sao?"

Người chủ trì cười lạnh nói: "Không sai, đây là tâm ý của Đinh Khải Sơn ở Cục Thủy Lợi."

Mọi người rối rít hướng ánh mắt cười nhạo về phía Đinh Khải Sơn, Đinh Khải Sơn xấu hổ cúi đầu, không còn mặt mũi nhìn người khác.

Đột nhiên Mộc Dương Nhất mở chốt, cầm chai rượu ngửa đầu uống.

Uống ừng ực mấy hớp.

"Đúng, chính là mùi vị này, sảng khoái!"

Hành động và lời nói của Mộc Dương Nhất làm cho mọi người cảm thấy khó hiểu, cái loại rượu vài ngàn một chai uống ngon như vậy sao?

Anh ta đứng dậy, giơ sáu chai rượu kia lên thật cao, lớn tiếng nói: "Tất cả lễ vật của mọi người tôi đều thấy rồi, tổng phụ trách nhất định sẽ thích sáu bình rượu Dương Tuấn này nhất!"

Cả hội trường kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện.

Ngay cả Đinh Khải Sơn cũng đứng ngẩn ra, nghĩ rằng không biết có phải tai mình có bệnh nên nghe lầm hay không?

Hồi lâu sau mọi người mới phản ứng được, đều phát ra lời cảm thán.

Người chủ trì cũng kinh ngạc nói: "Sếp Mộc, không phải anh đang nói đùa với chúng tôi đó chứ? Rượu Dương Tuấn này cùng lắm chỉ vài ngàn một chai, dựa vào đâu mà tốt hơn so với những món lễ vật khác chứ?"

Mộc Dương Nhất nhìn rượu trong tay giống như là nhìn người yêu vậy.

"Các người không hiểu đâu."

"Bọn tôi làm lính ở Tây Cảnh làm lính thường ngày ăn ngủ còn không ngon chứ đừng nhắc tới uống một ly rượu ngon."

"Rượu Dương Tuấn này chính là loại rượu phổ biến nhất ở Tây Cảnh, cũng là loại rượu mạnh nhất, là thứ rượu mà mỗi người lính ở Tây Cảnh chúng tôi thích nhất!"

"Chúng tôi chính là uống loại rượu này ra trận giết địch, chúng tôi chính là uống loại rượu này bảo vệ quốc gia!"

"Đây không chỉ là rượu mà còn là anh em của chúng tôi, tình nhân của chúng tôi!"

Những lời này làm cho cả hội trường phát ra tiếng vỗ tay kịch liệt, làm cho đám chiến sĩ dâng lên lòng tôn kính chân thành nhất.

Mộc Dương Nhất một lần nữa giơ rượu Dương Tuấn lên: "Cho nên tổng phụ trách thích rượu Dương Tuấn nhất là chuyện đương nhiên!"

Sắc mặt người chủ trì rất khó coi, lúc nãy ông ta còn giễu cợt Đinh Khải Sơn, lại còn vứt lễ vật của người ta xuống đất.

Giờ phút này ông ta ưỡn mặt nói: "Đúng vậy, loại rượu trân quý như vậy là món lễ vật tốt nhất, chúng ta hãy dành một tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất cho đồng chí Đinh Khải Sơn!"

Mọi người rối rít vỗ tay, đặc biệt là những kẻ vừa nãy giễu cợt Đinh Khải Sơn, từng cái vỗ đều rất ra sức chỉ sợ Đinh Khải Sơn thù dai.

"Một món quà có thể đồng cảm với binh lính, không dùng tiền bạc tầm thường, thật là có lòng."

"Đinh Khải Sơn, thật là một đồng chí tốt của Cục Thủy Lợi."

Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, Đinh Khải Sơn đã trải qua hai luồng cảm xúc vui buồn.

Ông đứng lên cúi người với mọi người, miệng cũng cười không khép lại được, tương đối đắc ý, vẻ không vui mới nãy dứt khoát bị quét sạch.

Trong đám người.

Giang Sách nhìn Đinh Mộng Nghiên vẫn còn đang khiếp sợ cười nói: "Sao thế, lễ vật anh đề cử có làm tổng phụ trách thích nhất không?"

Đinh Mộng Nghiên hừ một tiếng: "Trùng hợp mà thôi."

"Ha ha." Giang Sách cười khẽ lắc đầu, nói: "Em cứ xem đi, chờ chút nữa, kẻ cặn bã Triệu Đồng kia sẽ đi đời thôi."

Chương 12: Cho tôi một lời giải thích

Đinh Mộng Nghiên nửa tin nửa ngờ, mặc dù cô cảm thấy lời nói của Giang Sách không thể tin, nhưng thấy rằng hai lần trước anh đều nói đúng cho nên cô vẫn cảm thấy hay là cứ mong đợi một lần.

Lúc này chỉ thấy Mộc Dương Nhất giơ tay cầm lên cái chìa khóa Triệu Đồng dâng lên.

Khuôn mặt Triệu Đồng lộ ra vẻ hưng phấn.

Ông ta mừng thầm trong lòng: Ha ha, gì mà thích rượu Dương Tuấn chứ, cùng lắm cũng chỉ là làm dáng một chút thôi, quay đầu lại còn không phải đã chọn trúng biệt thự sang trọng của mình hay sao? Mình không có thua.

Mộc Dương Nhất nhìn về phía Triệu Đồng: "Ông Triệu, cái chìa khóa này là ông tặng sao?"

"Dạ, là tôi."

"Ừm, nếu như tôi nhớ không lầm, nhà ở tiểu khu Phong Lĩnh cũng không rẻ. Biệt thự bên đó, mỗi một căn trung bình cũng hai mươi triệu trở lên."

Triệu Đồng vui vẻ nói: "Đắt thì có đắt một chút, nhưng chỉ có căn nhà giá này mới có thể xứng với thân phận của tổng phụ trách!"

Ánh mắt Mộc Dương Nhất lóe lên sắc lạnh, cố ý hỏi: "Căn này là ông mua sao?"

"Dĩ nhiên."

"À? Vậy xin hỏi ông Triệu, ông thân là chủ quản bộ phận thị trường ở Cục Thủy Lợi, tiền lương mỗi tháng là bao nhiêu vậy?"

Nụ cười trên mặt Triệu Đồng từ từ biến mất, cảm thấy bầu không khí hình như có chút không đúng.

"Ờ, tiền lương, mỗi một tháng chừng một vạn."

"Ừ, một vạn vậy coi như là có hoa hồng, tiền thưởng cuối năm cùng với các loại phúc lợi, một năm ông thu vào cũng khoảng chừng hai mươi vạn?"

Triệu Đồng càng nghe càng thấy không đúng: "Đúng vậy, không sai."

Mộc Dương Nhất khẽ lắc đầu: "Cái này thì thật là kỳ lạ. Một năm thu vào hai mươi vạn thì làm thế nào mua được biệt thự sang trọng hai chục triệu? Triệu Đồng, ông có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?"

Toàn bộ những người ở đây đều kinh hãi, vấn đề này rất nghiêm trọng.

Thật ra thì ai cũng biết trong này nhất định có vấn đề, nhưng thấy là tặng quà tâm tình, mặc dù mọi người đều cảm thấy có vấn đề nhưng cũng không nghĩ sẽ bị khiển trách.

Nhưng người tổng phụ trách mới tới này lại không nghĩ như vậy.

Tất cả những người mới vừa tặng quà đều đổ mồ hôi lạnh, số người tặng lễ vật trăm ngàn thì âm thầm vui mừng, số tặng lễ vật mấy trăm ngàn lên tới tiền triệu thì lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Dĩ nhiên lạnh nhất vẫn là Triệu Đồng.

Vài trăm ngàn đến tiền triệu thì ông ta còn có thể mượn cớ nói là tích góp nhiều năm qua, nhưng con số hai mươi triệu tệ này thì ông ta ông phải tích bao nhiêu năm chứ?

Dựa vào thu nhập của Triệu Đồng, vậy thì phải 100 năm mới có thể tích đủ!

Hiển nhiên nguồn thu của Triệu Đồng có vấn đề.

Bây giờ tay chân Triệu Đồng lạnh như băng, không ngừng nuốt nước miếng, một chữ cũng không nói được.

Mộc Dương Nhất lớn giọng: "Triệu Đồng, ông nói hai mươi triệu mua nhà này ở đâu mà ra?"

'Bịch' một tiếng, Triệu Đồng bị dọa đến ngã ngồi dưới đất.

Ông ta có thể trả lời là từ đâu?

Mộc Dương Nhất hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy là ông không trả lời được rồi, vậy thì vào đồn từ từ khai ra đi, người đâu, còng ông ta lại, dẫn đi."

Lập tức có mấy nhân viên mặc đồng phục cảnh sát vọt ra, bẻ hai tay Triệu Đồng ra sau lưng còng lại, giải đi ngay trước mặt mọi người.

"Đừng, sếp Mộc, có gì thì nói, đây là xảy ra chuyện gì vậy chứ?"

"Buông tôi ra, các người buông tôi ra."

Cặp mắt Triệu Đồng vô thần, nằm mơ cũng không nghĩ tới tặng quà sẽ dẫn đến phiền toái lớn như vậy.

Lúc ông ta ở trước mặt mọi người bị giải đi, ai nấy đều theo bản năng cúi đầu xuống không dám nhìn, bởi vì bọn họ đều sợ mình sẽ trở thành Triệu Đồng tiếp theo.

Mộc Dương Nhất tiếp tục nói: "Thật ra thì tôi biết mọi người bên dưới đều có vấn đề, tôi xin khuyên mọi người từ nay về sau nên đàng hoàng một chút, nếu không kết quả của Triệu Đồng chính là kết quả của mọi người!"

"Những ý nghĩ dựa vào việc tặng quà kéo gần quan hệ, tôi khuyên mọi người đều tỉnh lại đi. Tổng phụ trách sẽ không thích."

"Lễ vật hôm nay các người đưa tới, lấy lại hết đi, một món tổng phụ trách cũng không cần. Lần này thì như vậy, nếu còn có lần sau tuyệt đối sẽ không tha cho các người!"

Mọi người rối rít cúi đầu, bị dọa sợ cũng không dám lớn tiếng thở hổn hển.

Cuối cùng Mộc Dương Nhất giơ lên mấy chai rượu Dương Tuấn: "Đồng chí Đinh Khải Sơn, người khác có thể đem lễ vật về, nhưng lễ vật của ông tôi sẽ thay mặt tổng phụ trách nhận lấy."

Đinh Khải Sơn tươi cười: "Đây là vinh hạnh của tôi."

Mộc Dương Nhất gật đầu một cái: "Ông không giống những người khác, tôi coi trọng ông, cố gắng lên."

"Cảm ơn."

Mộc Dương Nhất xoay người rời đi.

Đinh Mộng Nghiên vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm nói: "May mà có anh nghĩ kế cho ba em, bảo ông ấy đưa rượu Dương Tuấn. Nếu không ba em cũng đưa lễ vật mấy trăm ngàn, sẽ bị khiển trách như người khác."

Giang Sách cười một tiếng: "Bây giờ em tin lời của anh rồi chứ?"

"Ừ, anh quả thật đúng là người tổng phụ trách." Đinh Mộng Nghiên rất hả giận nói: "Tên cặn bã Triệu Đồng kia, cuối cùng cũng có người xử lý ông ta, chỉ không biết là có phải ông ta chỉ làm theo quy trình rồi được thả ra hay không."

Giang Sách nói: "Em yên tâm, ông ta giấu số tiền khổng lồ như vậy, chắc là phải bị nhốt mấy năm."

Thân là Tu La chiến thần, tổng phụ trách ba khu, Giang Sách có thể bảo đảm lần này tuyệt đối sẽ không tùy tiện tha cho Triệu Đồng dễ dàng như vậy.

Đây chính là hậu quả của việc nhòm ngó Đinh Mộng Nghiên!

Đinh Khải Sơn đi tới, khuôn mặt lộ nụ cười mỉm: "Giang Sách, thằng nhóc này được đó, nếu không phải anh nghĩ kế cho tôi thì hôm nay tôi cũng sẽ bị dạy dỗ như những người khác."

Giang Sách cười một tiếng: "Ba, ba vui vẻ mới là quan trọng nhất."

Trong giây lát Đinh Khải Sơn cảm thấy người con rể này cũng không đáng ghét như trước, hôm nay có thể nói là Giang Sách đã giúp ông nở mặt một lần.

Ở công ty bị Triệu Đồng chèn ép nhiều năm như vậy, hôm nay đã toàn thắng Triệu Đồng.

Tâm trạng Đinh Khải Sơn vô cùng vui vẻ

"Đi, hôm nay ba mời, chúng ta đi ra ngoài ăn bữa ngon."

Giang Sách lắc đầu một cái: "Ba, con còn có chút chuyện, ba và Mộng Nghiên đi ăn trước đi."

"Anh có chuyện gì?"

"Con muốn đi thăm em trai con."

Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt đau thương.

"Cũng đúng, anh đã trở về hai ngày nhưng vẫn chưa đi bái tế, đi thăm em trai một chút cũng là phải."

"Giang Sách, cố lên, mặc dù bây giờ tình trạng của anh không tốt lắm, nhưng chỉ cần anh chịu cố gắng thì vẫn có cơ hội làm cho nhà họ Giang vùng lên lần nữa."

Giang Sách gật đầu một cái: "Anh biết mà."

"Vậy em với ba đi về trước."

"Ừ."

Đinh Khải Sơn dẫn Đinh Mộng Nghiên rời khỏi hội trường, sau đó Giang Sách cũng đi ra ngoài.

Anh gọi một chiếc taxi, đến ven bờ Tây Giang.

Dừng xe, mở cửa.

Giang Sách đi về phía mộ phần ở bờ sông, mỗi một bước đi, trái tim cũng mãnh liệt rung động một cái, lòng tự trách sâu đậm đè ép khiến anh gần như sắp không thở nổi.

"Mạch, xin lỗi, anh về trễ."

"Mạch, anh rất nhớ em."

"Mạch."

Anh đi tới bên mộ phần nhìn bia mộ đơn giản tựa như Giang Mạch còn ở bên cạnh.

Chiến thần chỉ biết đến máu me, lần đầu tiên trong hốc mắt đầy ắp nước mắt.

Hai tay Giang Sách vuốt ve bia mộ sần sùi, cảm giác áy náy trong nội tâm giờ khắc này mới giải phóng ra ngoài.

Chương 13: Mười hai cung hoàng đạo

"Đại thiếu gia?" Một giọng nói quen thuộc từ sau lưng vang lên.

Giang Sách chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến chính là cựu nhân viên kỳ cựu của nhà họ Giang, Trình Hải.

"Chú Trình."

Trình Hải run rẩy đi tới, đặt một bó hoa tươi trước mộ phần, sau đó lại lấy một tô thịt kho từ trong hộp ra.

"Nhị thiếu gia khi còn sống thích ăn nhất chính là thịt kho tôi làm, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới cậu ấy vậy mà lại đi trước ông già này một bước."

"Đến bây giờ tôi vẫn chưa tin được cậu ấy đã đi rồi, vẫn còn thường nằm mơ thấy cậu ấy."

"Đại thiếu gia, tôi đã nhìn cậu và Nhị thiếu gia lớn lên, ở trong lòng tôi, các cậu chính là người thân của tôi, tôi thật không tiếp nhận nổi hiện thực này."

Vừa nói xong, nước mắt của Trình Hải cũng rơi xuống.

Giang Sách ngửa đầu nhìn trời, thở dài một hơi, nói: "Cái chết của Mạch, tôi nhất định sẽ báo thù."

Trình Hải lắc đầu một cái: "Bỏ qua đi, Đại thiếu gia. Hôm nay khoa học công nghệ Tẩm Mộng là của Hà Diệu Long, hơn nữa sau lưng ông ta còn có công ty Thiên Đỉnh, một trong năm công ty lớn của cả thành phố làm chỗ dựa, cậu lấy cái gì đấu với người ta?"

Giang Sách không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn mặt sông.

Chỉ chốc lát sau, anh nói: "Năm ngày sau chính là sinh nhật của Mạch, tôi muốn làm thật long trọng."

Trình Hải đứng lên: "Cái gì, Đại thiếu gia cậu vẫn chưa biết sao?"

"Biết cái gì?"

"Khu vực ven bờ sông này đang được phá bỏ và dời đi, rất nhanh sẽ phá tới đây. Cậu vẫn nên thừa dịp còn sớm dời mộ phần đi đi, tránh để đến lúc đó khiến cho Nhị thiếu gia ở bên dưới cũng không được yên bình."

Giang Sách cau mày, chuyện này anh quả thật vẫn chưa biết.

Trình Hải tiếp tục nói: "Ban đầu Hà Diệu Long để mộ phần ở chỗ này chính là nhìn ra được không bao lâu sẽ bị phá bỏ và dời đi, con người ông ta không đơn giản, vẫn mong Cục Xây dựng Đô thị đào mộ Nhị thiếu gia lên."

"Ông ta dám!!!"

"Đây không phải là vấn đề có dám hay không, chuyện cấp trên quyết định, dân thường như chúng ta họ đâu có để ý? Đại thiếu gia, thừa dịp vẫn còn thời gian, mau dời mộ phần đi đi, trễ nữa có thể sẽ thật sự không còn kịp nữa đấy. Cậu cũng đâu muốn nhìn thấy Nhị thiếu gia sau khi chết còn bị đào mộ?"

"Mộ phần, tuyệt đối sẽ không dời đi."

Anh nhìn về phía mặt sông, bình tĩnh nói: "Tôi chẳng những không dời mà còn sửa sang lại, tôi sẽ làm cho chỗ của Mạch trở thành mộ lớn nhất, phần tốt nhất trong cả thành phố!"

"Aizz, Đại thiếu gia, cậu cần gì phải như vậy? Đấu với kẻ trên có thể có kết quả gì tốt chứ?"

Giang Sách khoát tay một cái: "Tôi đã quyết định, chú Trình, chú không cần nói nữa."

Trình Hải hiểu tính tình Giang Sách, biết nói thêm gì nữa cũng vô dụng, không kiềm được thở dài, chuyện này sợ là sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Giang Sách nói: "Năm ngày sau, sinh nhật của Mạch, tôi sẽ dựa theo kế hoạch cử hành một buổi lễ tang long trọng. Chú Trình, chú có đến không?"

Trình Hải gật mạnh đầu một cái: "Chỉ cần cậu dám làm, tôi sẽ dám đến. Tôi cũng từng này tuổi rồi, cho dù cấp trên giết chết tôi, tôi cũng có gì phải sợ?"

Giang Sách cười: "Yên tâm đi chú Trình, có tôi ở đây, bất kỳ người nào cũng không đụng vào chú được."

Trình Hải quay người lại rót hai ly rượu, một ly đổ xuống mặt đất, một ly tự mình uống.

"Nhị thiếu gia, ông già này đi về trước, năm ngày sau trở lại thăm cậu."

Nói xong ông ấy xoay người chậm rãi rời đi.

Sau khi ông ấy rời đi không lâu, một chiếc Audi màu đen sang trọng dừng lại ở cách phần mộ không xa, cửa xe mở ra, Mộc Dương Nhất chạy chậm tới bên cạnh Giang Sách.

"Lão đại, chuyện buổi lễ nhậm chức bên kia đều xử lý xong tất cả rồi."

Giang Sách gật đầu một cái không nói gì.

Mộc Dương Nhất nhướng mày một cái, hỏi: "Lão đại, bây giờ làm gì?"

Giang Sách hỏi: "Hai ngày này có người của khoa học công nghệ Tẩm Mộng tới mộ phần bái lạy không?"

Mộc Dương Nhất lắc đầu liên tục: "Một người cũng không có, mấy tên kia căn bản là không để lời anh nói ở trong lòng. Tôi còn nghe nói tên khốn kiếp Hà Diệu Long kia không ngừng nịnh hót người của Cục Xây dựng, nhờ bọn họ tăng nhanh tiến độ để phá bỏ mộ phần của Nhị thiếu gia. Tên khốn kiếp này thật xấu xa, em hận không thể lập tức giết chết ông ta."

Giang Sách khoát tay một cái: "Không gấp, năm ngày sau tự anh sẽ có sắp xếp."

Mộc Dương Nhất lại nói: "Đúng rồi lão đại, còn có một việc phải nói cho anh biết, ba người Song Ngư, Ma Kết, Thiên Bình trở lại rồi, những người khác cũng đang trên đường trở về, không lâu sau là có thể họp mặt toàn bộ."

Ở Tây Cảnh, Tu La chiến thần là cái tên mọi người kính sợ.

Dưới quyền Tu La chiến thần có một thứ làm người ta sợ hãi là quân đoàn mười hai cung hoàng đạo.

Lấy mười hai chòm sao đặt tên, đại biểu cho mười hai chiến sĩ đứng đầu.

Tất cả bọn họ đều là lấy một địch trăm, là quân nhân trung thành, là quân đoàn mạnh mẽ một tay Giang Sách bồi dưỡng, là đoàn quân mạnh nhất Tây Cảnh.

"Anh biết rồi."

Quán rượu Mộng Như, phòng bao lầu ba.

Trước đó Hà Diệu Long hiện đảm nhiệm chức chủ tịch của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đã chuẩn bị xong một bàn lớn thức ăn, an tâm chờ đợi cùng cháu của ông ta.

Chỉ chốc lát sau cửa đẩy ra, một người đàn ông trung niên đi vào.

"Bí thư Vương, ông đến rồi."

Người này là Bí thư Vương Mẫn Lai của Cục Xây dựng Đô thị, lần này phụ trách việc sửa đổi phá bỏ và một số việc liên quan đến ven bờ Tây Giang.

Vương Mẫn Lai vô cùng tùy tiện ngồi xuống: "Tiểu Hà, cậu gấp gáp gọi tôi ra là vì chuyện gì thế?"

"Không gấp, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Hà Gia Minh đứng lên rót rượu cho Vương Mẫn Lai, sau đó vỗ tay một cái, vài cô gái trẻ đẹp đẩy cửa đi vào ngồi sát bên cạnh Vương Mẫn Lai.

Vương Mẫn Lai nhất thích là nữ sắc, nhìn thấy từng cô gái với vóc người diêm dúa, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

"Tiểu Hà, tôi thích ăn cơm với cậu nhất đó!"

"Bí thư Vương, chỉ khi ông vui vẻ thì tôi mới vui vẻ."

Vương Mẫn Lai vừa ôm mỹ nhân vừa uống rượu: "Nói đi, tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"

Hà Diệu Long nói: "Thật ra thì vẫn là việc kia, có thể tăng nhanh tiến độ phá bỏ và di dời dọc ven bờ Tây Giang một chút hay không? Tốt nhất là trong vòng năm ngày này đào mộ của Giang Mạch lên cho tôi!"

"À, tôi còn tưởng là chuyện gì, chỉ như vậy thôi sao? Yên tâm đi, trở về tôi lập tức nói với chủ nghiệm, thúc giục người bên dưới tăng chút tiến độ, trong vòng năm ngày, bảo đảm đào cái phần mộ đó lên."

"Vậy thì làm phiền ông."

Khóe miệng Hà Diệu Long lộ ra nụ cười tà ác, nội tâm vui vẻ: Giang Sách, không phải anh muốn ông đây quỳ xuống trước mộ phần chuộc tội sao? Bây giờ ông đây đã phá mộ phần của em trai anh rồi!

Chương 14: Nhẫn kim cương

Chạng vạng tối Giang Sách về tới biệt thự ở tiểu khu Liễu Danh Uyển.

Vừa vào nhà đã thấy cả nhà ba vợ đang ngồi trên sô pha, vừa nói vừa cười với một người đàn ông, nhìn thấy Giang Sách trở về Tô Cầm liền đưa tay vẫy gọi anh lại.

"Sách tới đây, để mẹ giới thiệu cho con một chút, đây là Triệu Đức Thành con trai của gì Triệu hàng xóm sát vách nhà mình."

"Mấy năm trước cậu Triệu xuất ngoại đi du học, hôm nay vừa mới quay về."

Triệu Đức Thành đưa tay về phía Giang Sách: "Chào anh."

"Chào anh."

Khi Giang Sách bắt tay với Triệu Đức Thành liền nhạy bén cảm nhận được lực đạo trên tay Triệu Đức Thành hơi tăng lên một chút.

Dáng người đối phương cao lớn, cơ bắp rắn chắc, vừa nhìn liền có thể thấy được đã luyện tập nhiều năm trong phòng thể hình, bây giờ lại âm thầm dùng sức, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị Triệu Đức Thành siết tới đau đớn không thể chịu được.

Chẳng qua đối với Tu La chiến thần đã chinh chiến nhiều năm mà nói, thì anh ta còn quá yếu.

Giang Sách cũng tăng thêm lực đạo, đôi tay lập tức giống như kìm sắt chặt chẽ kẹp lấy tay Trần Đức Thành, bất ngờ dùng sức một chút liền có thể nghe được âm thanh cùm cụp cùm cụp của xương cốt, suýt chút nữa thì gãy.

Triệu Đức Thành cố nén đau đớn không la lên, kinh ngạc nhìn Giang Sách, trong lòng nhủ thầm người đàn ông này tại sao lại có được lực tay mạnh như vậy?

Lúc anh buông ra thì tay của Triệu Đức Thành đã đỏ bừng.

Hai người tách ra rồi cùng ngồi xuống.

Triệu Đức Thành lắc lắc bàn tay, cười nói: "Anh chính là Giang Sách? Nghe nói anh đã đi lính ở Tây Cảnh trong năm năm?"

"Đúng vậy."

"Chậc chậc, có được người vợ xinh đẹp như vậy cũng không cần, lại quyết định ra ngoài nhập ngũ, vậy mà anh cũng có thể làm được?"

Chân mày Giang Sách nhăn lại, trong mắt để lộ ra sát khí.

Lúc này Đinh Mộng Nghiên vừa mới thay xong quần áo đi ra, trên đầu cô bây giờ đang đeo một chiếc băng đô cài tóc, trên người mặc chiếc váy liền thân màu trắng, ánh mắt Triệu Đức Thành đang nhìn chằm chằm vào cô.

Đinh Mộng Nghiên ngồi xuống bên cạnh Giang Sách, làm Triệu Đức Thành hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là có chút ghen tị.

Anh ta cố ý nói: "Từ lúc anh ra nước ngoài du học cũng đã mấy năm rồi không gặp lại Mộng Nghiên."

Đinh Mộng Nghiên cười nói: "Tính toán lại thời gian hình như đã được sáu năm rồi thì phải?"

"Đúng vậy là sáu năm rồi, còn nhớ lúc bé chúng ta vẫn thường xuyên chơi cùng nhau, em lúc đó còn nói sau này lớn lên nhất định phải gả cho anh không phải anh thì không gả, anh lúc đó cũng nói không phải em thì sẽ không cưới."

Câu này vừa nói ra thì không khí xung quanh có hơi xấu hổ.

Vẻ tươi cười trên mặt Định Mộng Nghiên dần dần biến mất, cô ho khan một tiếng, cúi đầu uống một ngụm trà.

Triệu Đức Thành lại tiếp tục nói không chút ngại ngùng: "Nếu sáu năm trước anh không ra nước ngoài du học, thì có lẽ bây giờ chúng ta đã thành người một nhà rồi, ha ha ha."

Anh ta tự cho rằng đây là một câu chuyện cười, nhưng không ai có thể cười nổi.

Tô Cầm có chút không vui, Đinh Mộng Nghiên nói sao thì cũng là người đã có chồng, làm sao lại có thể nói những lời đó trước mặt chồng của con bé như thế?

Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Anh nếu không còn việc gì nữa thì có thể đi được rồi."

Triệu Đức Thành hừ lạnh một tiếng: "Anh giục cái gì mà giục? Tôi tới đây cũng không phải là tới thăm anh, tôi tới là để thăm dì Tô và em Mộng Nghiên. Giang Sách, anh nếu rảnh rỗi thì nên đi quan tâm nhiều hơn người em trai đã chết của anh đi."

"Triệu Đức Thành!" Đinh Mộng Nghiên vừa tức giận vừa giữ lấy Giang Sách, ngăn không cho anh lao qua.

"Thật ngại quá, tôi nói chuyện không được dễ nghe cho lắm. Đúng rồi, lần này trở về tôi có đem đến một món quà muốn tặng cho em Mộng Nghiên." Triệu Đức Thành duỗi tay lấy ra một cái hộp đặt lên bàn.

"Mộng Nghiên, em mở ra nhìn thử xem."

Đinh Mộng Nghiên thở phào một hơi, lịch sự duỗi tay mở hộp ra, kết quả bên trong lại là một chiếc nhẫn kim cương!

Nhẫn kim cương?

Món quà này chỉ được dùng khi một người đàn ông muốn cầu hôn một người phụ nữ.

Thực ra trước khi tới đây anh ta cũng đã hỏi thăm kĩ càng, được biết Đinh Mộng Nghiên mấy năm nay vẫn sống như là một góa phụ, còn Giang Sách lại là một người con rể vô dụng, gia tộc suy sụp, người ba bị mất tích, em trai thì nhảy lầu.

Trong suy nghĩ của anh ta Đinh Mộng Nghiên chắc chắn rất ghét Giang Sách, mà người nhà họ Đinh có khi còn hận không thể lập tức khiến Đinh Mộng Nghiên ly hôn với Giang Sách luôn ý chứ.

Vì thế Triệu Đức Thành mới dám tặng Đinh Mộng Nghiên một chiếc nhẫn kim cương.

"Thích không?" Triệu Đức Thành hỏi.

Đinh Mộng Nghiên càng thêm tức giận: "Món quà này quá quý giá rồi, anh mau lấy lại đi."

"Không quý giá, Mộng Nghiên, chỉ cần là đồ vật tặng cho em thì có phải tốn bao nhiêu tiền anh vẫn sẵn sàng mua, không đắt một chút nào."

"Không cần đâu, nếu tôi muốn thì chồng tôi sẽ mua cho tôi."

Đinh Mộng Nghiên cũng nhấn mạnh rằng mình là người đã có chồng, loại quà tặng như nhẫn kim cương này tốt nhất là không nên tặng.

Nhưng Triệu Đức Thành căn bản là không thèm để ý.

Anh ta cười ha hả nói: "Chồng của em?"

Anh ta nhìn Giang Sách bằng ánh mắt đầy miệt thị: "Theo như anh biết, anh ta chỉ là một quân nhân mới xuất ngũ, gia đình đổ vỡ, tới cả nhà ở cũng không có, giờ phải cần người nhà họ Đinh của em nuôi dưỡng. Một người vô dụng như vậy có thể mua nổi một chiếc nhẫn kim cương? Mộng Nghiên, em có biết chiếc nhẫn kim cương này bao nhiêu tiền một chiếc không?"

Triệu Đức Thành giơ lên bảy ngón tay: "Hai mươi vạn, là hai mươi vạn một viên đó em! Một tên bất tài như anh ta cả đời có thể kiếm nổi hai mươi vạn sao?"

Đinh Mộng Nghiên im lặng, bây giờ đừng nói là mua một chiếc nhẫn kim cương, mà ngay cả mua một chiếc túi xách tốt một chút thì Giang Sách cũng không mua nổi.

Không ai nghĩ tới Giang Sách lại bình tĩnh nhìn thoáng qua nhẫn kim cương rồi nói: "Thứ này thật sự có giá trị là hai mươi vạn sao?"

"Tất nhiên rồi! Anh cho rằng đây là đồ giả chắc? Tôi có thể lập tức tìm người tới kiểm chứng."

"Tôi cũng không nói rằng viên kim cương này của anh là giả, chỉ là mấy năm qua trong quân ngũ tôi đã thấy qua quá nhiều viên kim cương như thế này, thành thật mà nói nó có đầy trên đường, rơi đầy trên mặt đất mà cũng không ai thèm lấy, thật sự khó có thể tưởng tượng được nó lại có giá trị tới hai mươi vạn."

Triệu Đức Thành châm chọc nói: "Anh mua không nổi thì nói mua không nổi đi, ở đây mà bịa chuyện gì vậy? Một viên kim cương trị giá hai mươi vạn mà có thể rơi đầy đường? Được thôi, anh có thể lấy ra đây cho tôi xem, anh có thể lấy ra được không?"

Tô Cầm cũng lắc đầu.

Bà biết đây là Giang Sách nhất thời tức giận nên mới nói như vậy, nhưng mà mặc kệ có tức giận như thế nào đi nữa thì nói chuyện cũng nên có chừng mực.

Cái gì mà có đầy trên đường phố chứ, nói ra điều này cũng quá ngu ngốc đi.

Tô Cầm thấy vậy bèn nhanh chóng giải thích giúp Giang Sách: "Có lẽ là Sách nhìn nhầm rồi cũng nên."

"Không có, con xác định là đã nhìn thấy như vậy."

Tô Cầm thật sự tức giận, tôi đã ra mặt nói chuyện giúp anh rồi, làm sao anh ại không biết ngậm miệng lại chứ?

"Haizzz" bà thở dài, đối với Giang Sách bà tương đối thất vọng, người con rể này xem ra thật sự không có tiền đồ gì, chỉ vì mặt mũi mà có thể khoác lác như vậy.

Triệu Đức Thành dựa lưng vào ghế sô pha: "Được, cái này trên phố đều có đầy đúng không? Vậy anh nhặt về cho tôi hai viên đi, cũng để cho tôi mở rộng tầm mắt!"

"Được thôi, để tôi gọi điện thoại cho bạn tôi. Tôi nhớ lúc đó anh ta thấy mấy viên kim cương này có thể nhặt về làm thành quả cầu thủy tinh để chơi, nên đã nhặt về không ít, hình như là được một rổ thì phải. Để tôi nói anh ta đưa qua đây."

"Phụt" Trương Đức Thành cười tới nghiêng ngả trước sau: "Một rổ sao? Còn làm thành quả cầu pha lê để chơi? Ok, anh cũng thật lợi hại, công phu khoác lác như vậy đúng là không ai có thể sánh bằng. Ha ha ha ha, không được rồi, cười chết tôi rồi."

Giang Sách nhún vai, bấm điện thoại gọi đi.

"A lô Song Ngư, anh có thể tới Tô Hàng một chút được không? Sẵn đem luôn cái rổ cầu pha lê mà anh nhặt được qua đây cho tôi mượn chơi hai ngày luôn."

Chương 15: Dám đánh cược không?

Vừa cúp điện thoại Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Anh ta nói mười phút nữa sẽ đem tới."

"Diễn, lại diễn, anh diễn cũng giống thật lắm." Triệu Đức Thành đưa tay chỉ vào đầu của mình: "Nếu như hôm nay anh có thể đem ra một rổ kim cương, mà mỗi viên kim cương đều giống như viên này của tôi, thì họ Triệu tôi đây liền chặt đầu xuống cho anh làm ghế ngồi. Còn nếu không có thì anh liền nhanh chóng rời khỏi Mộng Nghiên cho tôi."

Triệu Đức Thành nhìn chằm chằm vào Giang Sách: "Thế nào? Nếu là đàn ông thì cá cược với tôi đi, được chứ?"

Giang Sách trầm mặc.

Đinh Mộng Nghiên kéo ống tay áo của anh: "Đừng để ý tới loại người này."

Triệu Đức Thành thấy Giang Sách không nói lời nào thì càng kiêu ngạo: "Ha ha, lời nói dối bị tôi vạch trần nên không dám đánh cuộc sao?"

Giang Sách lắc lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy bởi vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà lại chặt đầu anh xuống, làm tôi có chút băn khoăn."

"Tôi nhổ vào." Triệu Đức Thành đứng lên: "Giang Sách, anh không khoe khoang thì sẽ chết sao? Hỏi anh một lần nữa, có dám đánh cược hay không?"

"Được, đánh cược đi."

Triệu Đức Thành mặt mày hớn hở, giống như đã thấy được cảnh tượng Giang Sách ly hôn với Đinh Mộng Nghiên vậy.

Ngay lúc này.

Di động của Giang Sách lại vang lên một lần nữa.

"Hàng tới rồi, mọi người chờ tôi một chút."

Nhìn thấy Giang Sách đi ra ngoài, hai mẹ con Tô Cầm và Đinh Mộng Nghiên đều đổ mồ hôi đầy người.

Một rổ kim cương?

Đừng nói là Giang Sách cho dù là các cửa hàng châu báu quanh đây, cũng không thể nào trong thời gian ngắn như vậy có thể lấy ra được một số lượng lớn kim cương như thế.

Lúc này nếu đánh cược thua chẳng lẽ phải ly hôn thật sao?

Một lát sau, Giang Sách đã quay lại.

Trên tay phải của anh cầm theo một cái giỏ, phía trên được che phủ bởi một tấm vải màu đỏ thẫm.

Giang Sách đi đến trước mặt mọi người, đem cái giỏ đặt trên bàn trà, duỗi tay vén miếng vải đỏ phía trên, làm lộ ra vật nằm bên trong chiếc giỏ, trong giỏ đang đựng từng viên từng viên kim cương lộng lẫy với kích thước lớn nhỏ như trứng bồ câu!

Mỗi viên đều sáng rực rỡ, đều trong suốt như pha lê, và mỗi viên đều to hơn viên của Triệu Đức Thành.

Chất đầy cái giỏ này đều là kim cương, có thể ước tính khoảng trên một trăm viên!

"Không, không có khả năng."

Triệu Đức Thành vươn tay lấy mấy viên kim cương trên bề mặt, muốn nhìn xem có phải phía dưới được lót bởi mấy cục đá hay không, kết quả làm cho anh ta càng cảm thấy kinh ngạc hơn.

Không chỉ là ở trên bề mặt mà ngay cả bên dưới cũng toàn là kim cương.

Thật sự là một giỏ chứa đầy kim cương, không có một viên đá nào.

Tô Cầm lấy lên mấy viên bỏ vào lòng bàn tay cẩn thận quan sát, thân là một người phụ nữ, đối với những vật phẩm giống như là kim cương thì bà tương đối lành nghề, trải qua nhiều lần quan sát xác nhận đây thật sự là kim cương, kim cương hàng thật giá thật.

"Không thể tin được, thật không thể nào tin được, cuối cùng một giỏ đầy kim cương như vậy thì có giá trị là bao nhiêu đây?"

"Cho dù tính theo bình quân một viên có giá trị là ba mươi vạn, thì một trăm viên cũng là hơn ba mươi triệu rồi."

"Sách, ở Tây Cảnh thật sự không ai cần tới những viên kim cương này, để chúng rơi đầy đất như vậy sao?"

Giang Sách nhún vai.

"Đúng vậy, những người giàu ở Tây Cảnh họ chỉ để ý tới việc sẽ ăn cái gì, uống cái gì hay là mặc cái gì, loại đồ vật giống như cái này rải đầy trên đường phố, từ lâu đã không ai muốn ngó ngàng tới nó."

Tô Cầm khó hiểu hỏi: "Tại sao lại không có ai tới nhặt chúng lên?"

"Có mạng nhặt không có nghĩa là có mạng để sống quay về. Huống hồ mang theo những thứ này trên người, dù cho làm việc gì đều rất phiền toái."

"Thì ra là thế."

Tô Cầm liên tục thở dài, trong lòng lại tự hỏi vì sao Giang Sách lại không nhặt một chút đem về, như vậy anh có thể trở thành một tỷ phú rồi cũng nên?

Trên thực tế nếu Tô Cầm biết được danh hiệu của Giang Sách cùng với số tài sản của anh là bao nhiêu, thì chắc sẽ không thở dài như thế.

Triệu Đức Thành lập tức thấy trên mặt mình nóng rát tới phát đau.

Vừa rồi anh ta còn có lời thề son sắt là Giang Sách đang khoác lác, kết quả người ta thật sự đem tới một giỏ chất đầy kim cương, Triệu Đức Thành cảm thấy trên mặt có từng đợt đau đớn.

Đinh Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng: "Đúng rồi, tôi nhớ rõ vừa rồi có người nói là nếu thật sự có một giỏ chất đầy kim cương thì sẽ chặt đầu mình xuống để người khác làm ghế ngồi phải không?"

Triệu Đức Thành nuốt nước bọt: "Cái kia, chỉ là một câu nói đùa mà thôi, làm sao có thể coi đó là thật được chứ?"

Giang Sách lạnh mặt nói: "Lời nói vừa rồi không được tính sao?"

Ánh mắt Triệu Đức Thành lạnh lùng nhìn anh, sau đó cười lên ha hả đưa cổ mình ra phía trước: "Được, giữ lời thì giữ lời, nhưng anh có gan tới đây chém thật sao, nào tới đây!"

Đinh Mộng Nghiên liền nhổ một ngụm nói: "Vô lại."

Đột nhiên Giang Sách dùng tay trái nắm lấy đầu Triệu Đức Thành ấn mạnh xuống bàn trà, tay phải cầm lên một con dao gọt hoa quả, nhìn thẳng vào cổ anh ta mà chém xuống!

Xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Nhìn thấy con dao đang chém xuống, chân Triệu Đức Thành trong nháy mắt liền mềm nhũn xuống, giữa hai chân lập tức có một dòng chất lỏng đục chảy xuống, hôi tới mức làm người khác phải bịt mũi lại.

Phập một tiếng, con dao gọt hoa quả lướt ngang qua cổ của Triệu Đức Thành cắm thẳng tắp xuống mặt bàn.

Mũi dao trượt qua cổ anh ta để lại một vết thương hơi nông, máu tươi theo đó chảy ra đầy trên bàn.

Triệu Đức Thành giống như là xác chết nằm trên mặt bàn, ngay cả động một chút cũng không dám động.

Giang Sách lạnh lùng nói: "Nếu có lần sau thì dao của tôi chắc chắn sẽ không hụt đâu. Anh có thể đi được rồi."

"Đi, tôi lập tức đi ngay."

Triệu Đức Thành làm gì còn dám ở đây nói lời vô nghĩa, nhanh chóng đứng dậy đưa tay sờ lên cổ mình, sau đó sải chân chạy thẳng về phía cửa ra, một đường té lên té xuống mới có thể chạy tới cửa lớn của nhà họ Đinh, ra khỏi cửa thì xém chút nữa là đụng phải Đinh Khải Sơn vừa đi chợ về.

"Ấy cháu trai, sao lại đi gấp gáp như vậy? Không ở lại ăn cơm chiều sao?" Đinh Khải Sơn nghi ngờ gọi với theo.

Triệu Đức Thành cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy như bay.

Đinh Khải Sơn chậm rãi bước vào cửa: "Cậu nhóc nhà họ Triệu làm sao vậy?"

Tô Cầm trừng ông một cái: "Cái gì mà cậu nhóc nhà họ Triệu? Cậu ta chính là một tên cặn bã. Về sau cũng đừng mang hạng người như vậy về nhà nữa, vừa nhìn thấy đã khiến người khác phải ghê tởm."

Đinh Khải Sơn nhìn thấy trên bàn có một giỏ đựng đầy kim cương thì ngạc nhiên tới mức không khép được miệng: "Cái này là sao?"

Tô Cầm nói: "Đúng rồi Sách, con mau mau đem cái giỏ kim cương này trả về cho người ta đi, lỡ đâu làm mất chúng ta cũng không đủ tiền đền nổi đâu."

Giang Sách nhún vai: "Không sao đâu, dù gì cũng chỉ là đồ nhặt được."

"Lời này cũng không thể nói như vậy được, con vẫn là nhanh nhanh trả về lại cho người ta đi."

"Vậy được rồi."

Giang Sách đem giỏ kim cương đi ra ngoài, chỉ mấy phút sau đã về tới nhà, nhưng trên mặt lại mang theo cảm xúc muốn nói lại thôi.

Tô Cầm nhìn thấy có điểm không thích hợp liền hỏi: "Sách, con làm sao vậy? Tâm trạng từ nãy tới giờ vẫn luôn không được tốt cho lắm. Có phải lại có người nào nói ra nói vào bậy bạ gì rồi không?"

Giang Sách khẽ thở dài một tiếng: "Ba, mẹ, Mộng Nghiên, thật ra con có chuyện muốn nhờ mọi người giúp đỡ."

"Nói đi không cần phải khách khí như vậy."

"Năm ngày sau chính là sinh nhật của Giang Mạch, con muốn mời mọi người tới tham dự buổi lễ bái tế em ấy."

Đinh Khải Sơn nói: "Việc này sao. Ba cùng với ba của con cũng được xem như là bạn học cũ nhiều năm, con còn là con rể của ba, về tình về lý việc bái tế cho Tô Mạch nhà họ Đinh chúng ta đều phải tham gia. Yên tâm đi, năm ngày sau chúng ta sẽ tới tham dự."

"Cảm ơn ba. Vậy bây giờ con lập tức gọi điện cho ông, sau đó lại thông báo cho mấy người lớn trong nhà một lượt."

Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cùng đưa mắt nhìn nhau, trầm giọng nói: "Những người khác, ba thấy vẫn là thôi đi."

Quảng cáo
Trước /188 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Hồn

Copyright © 2022 - MTruyện.net