Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo tiếng bước chân liên tiếp dồn dập truyền đến, người của Cục Quản lý Dược phẩm đã tới Bệnh viện Nhân dân Số 3 Thành phố rồi.
Triệu Chí Hiên buông cái ly xuống, cà lơ phất phơ nói: “Các người nhìn cho kỹ đấy, tờ đơn này của tôi tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì cả.”
Lời còn chưa nói xong cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên dẫn theo người đi đến.
“Các người cuối cùng cũng tới rồi.”
“Tốc độ lần này sao mà chậm thế? Làm tôi đây đợi cả buổi trời.”
“Có tin lúc tôi về sẽ đuổi hết các người đi không hả?”
Đối mặt với người của Cục Quản lý Dược phẩm, tính tình của Triệu Chí Hiên tương đối tệ, cơ bản là không đặt bọn họ vào mắt.
Người đàn ông trung niên kia gỡ mũ xuống, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn đuổi ai
đi?"
Triệu Chí Hiên vừa nghe thấy giọng nói này lập tức sợ tới mức đứng dậy khỏi ghế, trợn lớn đôi mắt nhìn kỹ, trong nháy mắt cả người đứng đơ như cây cơ.
“Ba?"
“Ba, sao ba lại tới đây?”
“Loại việc nhỏ thế này bảo anh Hoàng tới đây là được rồi mà.”
Triệu Chí Hiên vừa thấy Triệu Sùng Đông tự mình tới, sợ tới mức nói chuyện cũng không lưu loát, chạy nhanh tới bên cạnh Triệu Sùng Đông.
Triệu Sùng Đông lên tiếng nói: “Tôi nhận được mệnh lệnh, phải tới chỗ bên này của anh điều tra một chút về giá cả thuốc men.”
“Mệnh lệnh?” Triệu Chí Hiên cười: “Ba à, ba đừng có giỡn với con mà, con nào dám ra lệnh cho ba đâu chứ.”
Lúc này Giang Sách cầm theo tờ đơn lại đây, đưa tới trước mặt Triệu Sùng Đông: “Cục Phó Triệu, đây là đơn thuốc mà con trai ông kê cho chúng tôi, chúng tôi là người dân bình thường xem không hiểu, ông tự mình xem thử giúp chúng tôi được chứ.”
"Ù.”
Triệu Sùng Đông tiện tay nhận lấy tờ đơn, cũng không chẳng mấy để tâm.
Ai ngờ Giang Sách bổ sung một câu: “Ông cần phải xem kỹ đấy, tờ đơn này đã được người tổng phụ trách xem qua rồi.”
Vừa nghe đến mấy chữ người tổng phụ trách, Triệu Sùng Đông lập tức thay đổi sắc mặt, tay cầm lấy đơn thuốc cũng trở nên khẩn trương.
Ông ta đặc biệt nghiêm túc nhìn một lần từ đầu đến cuối các loại thuốc có trên tờ đơn.
Trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: Không xong!
Giá thuốc trên đây đều cao một cách vô lý, hơn nữa liều thuốc cần dùng quá nhiều, dựa theo như vậy để uống thì khẳng định muốn uống cho chết người luôn. Hơn nữa giá cả sử dụng giường bệnh của bệnh viện, máy móc cũng quá đắt hơn bình thường, so với giá thị trường còn cao hơn mấy chục lần cũng không chừng.
Tờ đơn này nói cho rõ ràng thì chính là một tờ đơn hổ tiền.
Trái tim Triệu Sùng Đông giống như đang nhỏ máu, rốt cuộc ông ta đã biết được vì sao người tổng phụ trách muốn ông ta tự mình tới đây một chuyến, đây là cho ông ta cơ hội để đại nghĩa diệt thân!
Đáng tiếc Triệu Chí Hiện cơ bản là không nhận ra được việc này.
Hắn ta nhỏ giọng nói bên tai Triệu Sùng Đông: “Ba à, tờ đơn này con biết là có chút vấn đề nhưng vấn đề cũng không tính là lớn, ba bỏ qua cho con được không? Có cái tờ đơn này con có thể giúp ba cưới về được một người con dâu, ba có vui không nào?”
Hai mắt của Triệu Sùng Đông cũng đỏ lên hết rồi.