Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cảm ơn, cảm ơn."
"Được rồi, lời cần nói tôi cũng đã nói xong, vậy tôi xin phép đi trước."
"Anh đi thong thả."
Sau khi tiễn Ma Kết đi Phan Khố lập tức gọi cho nữ thư ký: "Mau đem thư mời của nhà họ Đinh gửi tới đưa vào đây cho tôi xem!"
Thư ký đưa thư mời tới, thắc mắc hỏi: "Chủ tịch, không phải ngài nói không đi sao? Người nào đi sẽ trở thành kẻ thù của các công ty khác trong thành phố."
Phan Khổ trợn trắng mắt với cô ta một cái
"Có phải cô bị ngốc rồi không?"
"Vừa rồi Ma Kết nói còn chưa đủ rõ hả? Giúp đỡ nhà họ Đinh có vốn để hoàn tất tài chính khởi công, thì mảnh đất công ty chúng ta muốn có thể được phê duyệt xong, đây mới là điều quan trọng!"
"Chỉ cần phê duyệt xong, chúng ta lập tức có thể triển khai tiếp tục kế hoạch trong năm năm tới, cần gì phải lo lắng việc mấy công ty kia có thù hận hay không?"
"Hơn nữa, nếu chúng ta từ chối giúp đỡ nhà họ Đinh, tất nhiên sẽ bị người tổng phụ trách bên kia nhớ kỹ, về sau không biết sẽ gây ra thêm rắc rối gì. Huống hồ đầu tư cho nhà họ Đinh không phải chúng ta còn được chia một phần hoa hồng của hạng mục sao?"
Vừa có thể có được mảnh đất đó, vừa có thể thỏa mãn được yêu cầu của người tổng phụ trách, cuối cùng còn có được hoa hồng của hạng mục đó. Một mũi tên trúng ba con nhạn, một việc tốt như vậy mà không làm thì có phải là thằng ngu không?"
Mặt khác bên trong phòng làm việc của người tổng phụ trách.
Giang Sách đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn phong cảnh phía xa.
Không bao lâu thì có mấy người đàn ông đi tới, hướng về phía anh báo cáo kết quả công việc sáng nay.
Sau khi nghe xong, Giang Sách rất hài lòng gật đầu, tất cả mười công ty kia đều đồng ý với yêu cầu của anh, không có ngoại lệ nào khác.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mỗi công ty đều có một nhu cầu của riêng mình, chỉ cần có thể bắt được đúng điểm nhu cầu đó, thì đã có thể thuyết phục được bọn họ đầu tư.
Hơn nữa đầu tư vào nhà họ Đinh còn giúp họ kiếm được một khoản lợi nhuận phong phú từ việc chia hoa hồng trong hạng mục, người bình thường đều không thể nào cự tuyệt được sức hấp dẫn cực lớn của lợi ích.
Bây giờ chỉ còn chờ tin tức bên kia nữa thôi.
Nửa tiếng sau, Mộc Dương Nhất quay lại văn phòng, hít một hơi thật sâu rồi cười nói: "Lão đại, việc anh phân phó em đã làm xong. Bây giờ toàn bộ nhà họ Thường đều đang đứng ngồi không yên, dưới mông nóng như lửa đốt, trưởng tộc nhà họ Thường là Thường Khôn càng sợ tới mức trốn biệt trong phòng ngủ không dám ra ngoài."
Giang sách nói: “Đảm bảo hai ngày sau bọn họ sẽ tới cửa xin lỗi.”
“Đương nhiên” Mộc Dương Nhất nói: “Hiện tại Thường Khôn đang hận không thể lập tức tới cửa xin lỗi đấy chứ.”
Giang Sách xoay người nhìn anh ta, hơi mỉm cười hỏi: “Vừa rồi có phải em ra tay với Thường Khôn hơi tàn nhẫn không?"
Mộc Dương Nhất cười xấu xa trả lời: “Cũng không tính là quá tàn nhẫn, chỉ làm cho tất cả đàn ông nhà bọn họ, cả đời này đều đừng nghĩ tới việc có thể đụng chạm vào phụ nữ nữa.”
Cách thức trừng phạt như vậy cũng đủ tàn nhẫn.
Đắc tội với Giang Sách cũng không sao cả, nhưng điều quan trọng là không thể đắc tội với vợ của Giang Sách.
Thường Tại Xuân dám đánh chủ ý lên người Đinh Mộng Nghiên, kết quả nhận lại chính là đàn ông trên dưới của nhà họ Thường đời này đều vô duyên với phụ nữ, mà chính bản thân Thường Tại Xuân cũng trở thành tên tàn phế suốt đời.
Trả cái giá lớn như vậy cũng đủ cho anh ta ghi nhớ suốt đời.
Giang Sách chắp hai tay ra sau lưng, tiếp tục quay người nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông, bây giờ chúng ta chỉ cần kiên nhẫn ngồi đợi tới ngày mốt thôi.”
Kỳ hạn hai ngày trong nháy mắt đã tới rồi.
Giang Sách ngồi trên một chiếc xe taxi, tự nhiên như thường đi tới trước cửa tòa nhà công ty sản xuất nhiệt Đinh, Đinh Mộng Nghiên, người vợ đã hai ngày không gặp của anh từ sớm đã ở cửa chờ đợi anh rồi.
Gặp lại sau khi chia ly ngắn ngủi làm cho bọn họ đều có loại cảm giác xúc động muốn tiến lên ôm lấy đối phương, rồi lại bị lý trí cản lại.
“Tới rồi sao?”
“Ừm.”
“Vậy thì lên lầu thôi.”