Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cậu nhỏ Đường làm việc hiệu suất quả nhiên là cao, rất nhanh đã có tin tức, chính là có thể giúp Trần Ương cùng Tần Văn gặp mặt một lần.
Trần Ương thật cao hứng, buổi tối hôm trước bởi vì lo âu, cả đêm không ngủ, tối hôm nay nghĩ đến lập tức muốn gặp người kia, lại bởi vì hưng phấn quá mà cả đêm không ngủ.
Nói đi nói lại, anh hưng phấn cũng không có việc gì, dạo này, người ta ăn cơm tán gẫu, người ta uống rượu đánh nhau, như vậy, có lẽ người ta quá hưng phấn, người ta cũng mất ngủ, mất ngủ.
Chỉ cần, đừng quên nấu cơm chiều.
Tới lúc ăn cơm Chu Chú trở về, trong tay cầm một bó hoa hồng vô cùng khả nghi.
Đưa hoa cho Đường Kiều, Chu Chú đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm. Sau khi rửa tay xong, Đường Kiều vẫn như cũ đang đứng cầm hoa, bộ mặt như có thâm thù đại hân, thấy Chu Chú trở lại, khẽ cắn môi hung tợn nói.
"Nói, hoa cô nương nào tặng cho anh!"
Cô muốn đi cắn chết cô ta!
Chu Chú lau mồ hôi, đối với vấn đề này của cô cười nhạt.
"Ở đâu ra hoa cô nương. . . . . ."
"Không phải là hoa cô nương chẳng lẽ là đàn ông? Ông chú? Thiếu niên?"
Chu Chú há miệng thở dốc, có chút vô lực, thật sự là tò mò, đầu óc Đường Kiều này đến cùng là do cái gì tạo thành. Trong truyền thuyết, một nửa nước một nửa bùn, lắc lắc tạo thành đất sét sao?
"Lại đọc tiểu thuyết linh tinh rồi hả ?"
Đường Kiều trì trệ, tay cầm hoa ở trong không khí gãi gãi, đó là lương thực, lương thực hiểu hay không, lương thực tinh thần!
Được rồi, cô thừa nhận, chủ yếu là bởi vì không có người nào để ý cô, một mình cô ở nhà nhàm chán, cho nên mới đọc. . . . . . chút lương thực tinh thần.
"Là em tự vứt đi, hay là anh giúp em vứt đi?"
Chu Chú ôm lại bó hoa từ tay cô, cứ nghĩ cho tặng cho cô bất ngờ cô sẽ cao hứng không ngờ lại bày ra bộ dạng như vậy.
"Thôi đưa cho em đi."
Như vậy còn có thể cảm nhận được lâu một chút.
Đường Kiều ôm hoa hồng bước qua bước lại trước sổ, đếm một bó hoa có mấy bông, đếm một bông hoa có mấy cánh, trong đó dùng đến toán cộng, phép nhân, còn có thêm phép tính trung bình nữa.
"Em có ăn cơm nữa không vậy?"
Thấy cô như vậy, Chu Chú có chút hối hận bản thân đã làm vậy, chỉ mong cô sẽ không muốn ôm nó ngủ, Amen.
"Chu Chú, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em."
Đáp án thật rõ ràng, kỳ thực cô vẫn muốn được như vậy, hong gió, uống rượu, càng thêm lãng mạn.
"Em rất thích hoa sao?"
Theo anh biết, Đường Kiều trừ bỏ bề ngoài không thích động vật, đối với thực vật hình như cũng không có nhiệt tình quá lớn.
Haizz.
Đường Kiều thở dài.
Nam nhân chính là nam nhân, nam nhân nếu là có thể hiểu nữ nhân, nam nhân đó liền biến thành nữ nhân.
Trọng điểm không phải là cô thích hoa, mà là. . . . . . Hắc hắc, cô thích anh tặng hoa, rất thẹn thùng.
"Hoàn hảo."
Khụ khụ, bà ngoại cô nói, phụ nữ cần dè dặt một chút, tuy rằng cô không biết nó có ý nghĩa gì.
"Mau lại đây ăn cơm đi."
Đường Kiều cuối cùng cũng không tha cho bó hoa đặt xuống, chậm chạp ngồi xuống bên cạnh bàn.
"Trần Ương, còn ở đó làm gì, mau ăn cơm đi."
Đường Kiều rống một tiếng vào trong nhà bếp, đầy một bàn đồ ăn, có phải quá nhiều hay không, bọn họ cũng chỉ có ba người thôi.
"Bữa cơm này vì muốn cám ơn dì, tự nhiên muốn làm thêm nhiều món."
"Sẽ không phải là Hồng Môn Yến(*) đi?"
(*):Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập triều đại nhà Hán với Lưu Bang, Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm
Chu Chú thỏa mãn gắp đầy một đũa thức ăn nhét vào miệng, đại đa số thời điểm, anh cũng không phải một mình chiến đấu.
"Dì nếu cô nói đây là Hồng Môn Yến vẫn là bỉ ổi đi!?"
Cô đê tiện được chưa, cô cũng thuận miệng như vậy thôi, có gì mà cậu ta phải tức giận chứ.
"Chu Chú ngày mai anh vẫn phải đến công ty sao?"
"Muốn đi, có việc gì sao?"
Một bát cơm thấy đáy, Chu Chú thật tự nhiên đưa bát không cho Trần Ương đang chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm.
Nhìn bộ dạng này, thế nào cô lại có loại cảm giác muốn gây khó dễ? Bất quá, mặc kệ nó, dù sao cũng không phải là gây khó dễ anh.
"Không có việc gì, ngày mai anh phải đi làm, này Trần Ương, tôi với cậu mai đi thăm tù đi."
Cô thật tò mò, không biết thiên kim thị trưởng lớn lên trông như thế nào.
Động tác Trần Ương xới cơm dừng lại một chút, "Không cần, tự tôi có thể đi, cô ấy không thích gặp người lạ."
Rõ ràng là bị ghét bỏ, Đường Kiều có chút mất hứng.
"Làm sao tôi có thể là người xa lạ chứ, tôi là dì của cậu, hai ta có quan hệ nha."
Đứa nhỏ mười tám tuổi thật sự là không đáng yêu, ra vẻ mười tám tuổi, cũng không thể xem như một đứa trẻ, đều là người trưởng thành rồi, nên làm không nên làm, đều có thể làm rồi.
Khụ khụ.
Năm đó, nhớ lại chuyện năm đó, lúc cô mười tám tuổi, chính là tích cực một lòng hướng Đảng, dưới sự quan tâm của Đảng và lãnh đạo, quyết chí tự cường, mỗi ngày một bức thư tình, nếu không phải mỗi bức đều bị Chu Chú ném đi, gom góp lại, Đường Kiều cảm thấy có thể làm thành quyển sách rồi.
Chu Chú kiên quyết chặt đứt cơ hội của cô vốn có thể thanh danh nổi tiếng, anh sẽ gặp báo ứng, nguyền rủa anh cả đời đều bị chèn ép.
Bất quá, Đường Kiều cảm thấy lệ rơi đầy mặt, thứ nguyền rủa này, thật sự chính là phim truyền hình dùng để lừa người xem, bởi vì cô nguyền rủa Chu Chú lâu như vậy, cô vẫn là bị chèn ép, tuy rằng cô cũng bị chèn ép cực kỳ khoái trá.
Quả nhiên là cơ sở kinh tế quyết định địa vị gia đình, thậm chí cả địa vị “thịt”.
Nhìn cô giả bộ Tôn Tử, haizz. ( Giả bộ cái nhị đại gia nhà ngươi ——! Ngươi đó là ra vẻ đáng thương? Khụ khụ, ngượng ngùng, mẹ Hòa kích động chửi )
Năm đó, nhớ lại năm đó, lúc Chu Chú mười tám tuổi đang làm cái gì? Hình như là thời kỳ thay đổi tính cách. Cái kia, là chuyển biến tính cách theo chu kỳ. Chính là vênh váo hò hét mặt thối như một tên thần kinh xấu xa. Biểu hiện cụ thể như, tịch thu thư tình của cô, tịch thu mì ăn liền của cô, tịch thu số điện thoại đúa con trai khác cho cô, tịch thu ảnh trai đẹp mà cô vụng trộm chụp lại trong máy ảnh.
Đứa nhỏ này kiếp trước nhất định là địa chủ, lúc tịch thu mọi thứ của cô, trên mặt không có một chút xấu hổ, thật giống như những thứ kia là của anh không bằng.
Vấn đề là, mì ăn liền có thể là của anh, nhưng là soái ca cũng muốn cho anh sao? Vì thế, cô rối rắm một thời gian rất dài.
Sau này chuyện yên lặng bị ăn thực phát sinh, như vậy chứng minh, vấn đề này, thật sự chính là do cô nghĩ quá nhiều thôi.
"Mẹ kế tôi trong mắt của cô đều là người xa lạ."
Đường Kiều mở to hai mắt nhìn, "Mẹ kế cậu với cậu quan hệ cái gì, tôi với cậu có quan hệ gì, mẹ kế cậu. . . . . ."
Được rồi.
Chu phu nhân, có thể đừng hiếu kỳ chuyện của người khác như vậy nữa được không?
Chu Chú đang ăn cơm trầm mặc, trong lòng đã suy tính một phen.
Không thể cứ để cô cứ nhàn rỗi như vậy được.
Sau khi ăn tối xong, Đường Kiều cùng Chu Chú ăn no lau miệng, liền lên lầu, đáng thương Trần Ương một mình ở phòng bếp cùng bát đũa phân cao thấp.
Thiếu niên tốt giống anh như vậy kiếm ở đâu được.
Thánh kinh nói, nếu một người con trai lớn lên khuôn mặt đẹp trai, vậy ngươi nhất định phải bắt lấy anh ta.
Thánh kinh nói, nếu một người con trai lớn lên dáng người đẹp, vậy ngươi nhất định phải bắt lấy anh ta.
Thánh kinh còn nói, nếu một người con trai lớn lên khuôn mặt đẹp, dáng người đẹp, còn có thể nấu cơm làm việc nhà, nhất định phải túm lấy anh ta, chà đạp, chà đạp mạnh bạo, tóm lại, nhét vào trong cánh của mình.
Thượng Đế nói, anh không có nói quá những lời này!
Sau khi Chu Chú cùng Đường Kiều lưu manh xong, Đường Kiều chen chân vào đá đá một vị nào đó, "Đi ra."
Cô phát hiện ở cùng Chu Chú càng ngày càng biến thái, sửa.
Chu Chú lại như cũ chôn ở bên trong, coi thường kháng nghị của Đường Kiều, "Chu phu nhân, chúng ta sinh một đứa đi."
Như vậy thì cô không rảnh rỗi đi quản chuyện người khác nữa rồi.
Bọn họ ở cùng nhau cũng không có biện pháp tránh thai, theo lý thuyết cũng nên có động tĩnh rồi. ( đây tuyệt đối không là lẽ thường. )
"Không cần."
Đường Kiều hừ một tiếng, phủ định đề nghị của anh.
Đứa nhỏ có cái gì tốt.
Trời sinh quỷ đòi nợ.
Nhìn cha mẹ cô, bị cô cùng Đường Uyển hai người phiền thành bộ dáng gì nữa, nếu cô là ba mẹ mình không chừng chuyện hối hận nhất bây giờ chính là, lúc sinh cô ra sao không bóp chết luôn đi.
Chu Chú ánh mắt tối sầm u ám, vừa làm xong vận động, tóc có chút ướt con ngươi cụp xuống.
"Vì sao không cần?"
"Trẻ con thật phiền, vừa muốn mua quần áo vừa muốn mua đồ chơi."
Cô sợ anh. . . . . . Nuôi không nổi.
"Anh nuôi được."
Như là biết Đường Kiều đang nghĩ cái gì, Chu Chú buồn cười nói.
Nếu đây là lý do không cần đứa nhỏ, thì chẳng cần mấy cái kế hoạch hóa gia đình làm gì, cũng không biết có bao nhiêu gia đình không đứa nhỏ.
"Bọn chúng thật phiền, ăn uống vệ sinh."
"Không sợ, em chỉ cần phụ trách sinh là được, những cái đó cứ để anh, nếu thật sự không được, chúng ta có thể thuê bảo mẫu."
Chu Chú không thiếu tiền, Đường Kiều thật sự là có chút nghe không vào. Anh nếu thừa tiền thì cho cô dùng, sinh gì đứa nhỏ thuê làm gì.
"Anh muốn một đứa nhỏ? Hả?"
"Thuận theo tự nhiên đi." Phiền chán nhìn đi chỗ khác, Đường Kiều không muốn cùng anh tiếp tục thảo luận vấn đề này, quá sâu dễ dàng đả thương người.
"Này này, anh đang làm cái gì?"
Người nào đó thanh âm thở dốc: "Thuận theo tự nhiên."
. . . . . .
Sát!
Đường Kiều bị làm lụng vất vả cả đêm, vừa rạng sáng ngày thứ hai đã bị người nào đó kéo từ trong ổ chăn ra, nói ra cho oai: phu xướng phụ tùy.
"Anh đi ca hát sao em phải theo."
Đi làm gì chứ.
"Không muốn báo thù nữa rồi hả ?"
Một câu bừng tỉnh người trong mộng!
"Muốn, chờ em!"
Đường Kiều lấy tốc độ ánh sáng nhanh chóng xông vào toilet, không đến mười phút đã đi ra, hết thảy đều OK, còn trang điểm nhẹ.
Tục ngữ nói, người phụ nữ đẹp vì người họ yêu thương.
Nhưng Đường Kiều muốn nói đúng lắm, cô trang điểm cùng Chu Chú một chút quan hệ cũng không có, cô chính là muốn trước mặt kẻ địch xinh đẹp một chút.
Đường Kiều lấy một bộ báo thù giả vờ tư thái đi theo Chu Chú đến công ty, thấy đồng chí Ngô Hiểu cười nhạt một tiếng.
Ngô Hiểu lập tức run lên bần bật, "Tổng giám đốc Chu, Chu phu nhân buổi sáng tốt lành."
"Sáng sớm, Tiểu Ngô, tôi lại muốn ăn bánh bao chiên uống sữa trà rồi."
Tôi gọi Ngô Hiểu. . . . . .
Bất quá, chuyện này đã không còn quan trọng, quan trọng là, bà chủ đại nhân lại đến đây ép buộc cô rồi.
"Được tôi sẽ đi mua cho ngài."
Phản kháng là không cần dùng đến, đồng chí Ngô Hiểu có thể nhận rõ sự thật trước mắt.
"Đợi chút."
Cười, cô tiếp tục cười, cô là bà ngoại sói độc ác.
"Chu phu nhân, cô còn có cái gì dặn dò nữa?"
"Mọi người trong văn phòng mỗi người một phần."
Tốt lắm, đồng chí Ngô Hiểu phảng phất cảm thấy máu trong người đang chảy ngược, hiện tại điều duy nhất cô có thể làm, đại khái chính là nên cảm thấy may mắn, bà chủ đại nhân còn không có yêu cầu ăn dưa hấu.
Nhưng ý tưởng này, cô quả thật là sai rồi.
Đến khi cô mất bao nhiêu công sức khó khăn lắm mới được mua bánh bao chiên cùng trà sữa về, bà chủ đại nhân kính yêu, chính là bỏ qua hết một bên, vừa dũa móng tay vừa nói.
"Thời tiết nóng như vậy, nếu không cô đi mua một ít dưa hấu về cho mọi cùng ăn cho mát đi."
Ta giết ngươi nhị đại gia!
Ngô đồng chí rất muốn cầm lấy dưa hấu nện vào trên mặt bà chủ nhà cô.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết vẫn là phải có dưa hấu đã?
"Chu phu nhân, tôi phải đi ngay."
"Đúng, mua hắc mỹ nhân nha, tôi muốn thật ngọt, không ngọt tôi trừ tiền lương cô."
Tiền lương a, hiện tại tiền lương chỉ là mây bay, cô chỉ cầu mong đống phân tròn này có thể nhanh chóng biến mất, không phòng bị mà bắt cóc mất BOSS đại nhân đẹp trai nhà cô, cô sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi.
Rất muốn khóc.
Nếu cô cho rằng như vậy là kết thúc, thì đã sai mười phần rồi, độ dày da mặt của Đường Kiều, không chỉ như thế.
Ở Ngô Hiểu hoạt động gần một giờ, sau khi mang một thùng lớn dưa hấu trở về, còn chưa kịp thở một hơi, bánh bao cũng chưa ăn một miếng, trà sữa không uống một ngụm, dưa hấu từ đầu đến cuối cũng chưa kịp nhìn bên trong, bà chủ vạn ác lại tới phân phó nữa.
"Tiểu Ngô, cô đem tất cả tài liệu này mỗi cái sao chép một bản đi."
Đường Kiều bê một chồng tài liệu ra.
Một vị nào đó đang uống trà sữa vụng trộm chăm chú nhìn, lập tức lại lùi đầu về, tuy rằng rất muốn cười, nhưng mà anh nhẫn!
"Được, Chu phu nhân!"
Cô rất muốn trần truồng, không, là rơi lệ, đến cùng là cô đắc tội bà chủ ở điểm nào, hay là chuyện lần trước bị cô chặn lại? Không phải là cô đã bị ép buộc một trận rồi sao? Vì sao còn đến nữa?
Mua bánh bao chiên, mua trà sữa, mua dưa hấu, này đó còn chưa tính, sao chép văn kiện tư liệu, đây cũng đúng là bình thường.
Nhưng vấn đề là văn kiện trong tư liệu vì sao lại có tuần san cùng tạp chí thời thượng? Đây đến cùng là có ý tứ gì?
Ngô Hiểu tin tưởng vững chắc, mọi người trong công ty không phải là người bát quái, nhưng mà đã quên mất nếu bọn họ mà bát quái, quả thực sẽ không còn là người.
Từ giờ phút này, công ty lưu truyền một cái truyền thuyết như vậy.
Hôm nay, kì thực là chính thê cùng tiểu tam so đo.
Đơn giản là, bà chủ đại nhân, thật sự là thật khí phách rồi.
Thủ đoạn này đó, chậc chậc, tất cả mọi người muốn bắt đầu cúng bái cô rồi.
"Tiểu Ngô, ở bên người ông chủ có phải rất vất vả hay không? Có phải rất mệt hay không?"
Đứa nhỏ đáng thương, đều bị chà đạp thành cái dạng gì rồi.
"Tôi gọi Ngô Hiểu, cám ơn."
Ngô Hiểu đứng ở trước mặt máy copy mặt không biểu cảm đáp lại một câu, thiệt tình muốn nói một câu: cải thìa a. . . . . .
Mặt than của cô không phải là bệnh, là mệnh!
"Ngô Hiểu, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu."
"Có khổ hay không, ngẫm lại Hồng Quân hai vạn quân, có mệt hay không, ngẫm lại Lôi Phong đổng Thành Thụy."
Ngô Hiểu tiếp tục mặt không biểu cảm, một vị nào đó cầm ly trà rảnh rang chuẩn bị tốt tốt cùng cô nói chuyện, tự động bay đi.
Trái đất này thật hung hiểm, bọn họ đều là người thường, lý giải không xong cũng không phải việc của mình.
Ngô Hiểu làm xong cũng đã buổi chiều rồi, cơm trưa cũng không có ăn, bởi vì Chu phu nhân nói, cô ấy cần gấp!
Ni Mã a, tuần san cùng tạp chí thời thượng thì vội vã muốn cái gì chứ? Lấy chữ trằng đen khắc vào bia mộ sao?
Nhưng những lời này Ngô Hiểu chỉ có thể đặt ở trong lòng, ai bảo người ta là giai cấp bóc lột, mà cô, là giai cấp bị bóc lột chứ.
Cô là hi vọng cỡ nào, BOSS đại nhân đẹp trai nhà bọn họ có thể nói ra một câu công bằng, nhưng mà, lại làm cho cô thất vọng rồi, Chu tổng trước mặt Chu phu nhân, hoàn toàn thành kẻ điếc người câm, anh hoàn toàn không có nhìn đến cô bị ức hiếp cực kỳ thảm.
Chu Chú cố ý giả câm vờ điếc, một ngày này, Đường Kiều đùa cơ bản vẫn là thật khoái trá. Chính là cô còn tưởng rằng vị cơ hữu này còn có thể phản kháng một chút, sau đó cô mới lấy cơ trừ tiền lương, kết quả cô ấy hoàn toàn không có chống cự, nhưng lại là ngoài dự kiến của cô rồi.
Trước khi tan việc, lúc Chu Chú đưa Đường Kiều rời khỏi cong ty, các đồng nghiệp uống trà sữa ăn dưa hấu cử hành nghi thức đưa tiễn nhiệt liệt vui vẻ.
"Chu phu nhân, đi khỏe mạnh."
"Chu phu nhân, tạm biệt."
"Đi mạnh khỏe, Chu phu nhâ."
"Tạm biệt, Chu phu nhân."
"Chu phu nhân, lần sau đến chơi."
Chơi cái em gái nhà ngươi, trà sữa là cô mua được không?
"Lần sau lại đến chơi, Chu phu nhân."
Chơi cái nhị đại gia nhà ngươi, dưa hấu là cô chọn từng quả một?
Các ngươi có chút trật tự được không?!
Ngô Hiểu chen chúc trong đám người cũng vui vẻ đưa tiễn cực kỳ nhiệt liệt.
Mẹ, rốt cục cũng đi rồi, nếu mà cô ấy lại không đi, cô phải đưa mình đi bệnh viện đi, lệ rơi đầy mặt.
"Tiểu Ngô, có quả dưa hấu chọn không tốt, cũng không ngọt lắm."
Ngô Hiểu kéo đầu nhìn trời, chọn cái nhị đại gia nhà ngươi, ai cũng đừng ở trong lúc này đến chọc cô, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cô muốn đi đến cục lao đọng tố cáo, tố cáo cô ấy ngược đãi công nhân!
Chu Chú cùng Đường Kiều hai người trực tiếp từ công ty trở về nhà, dọc theo đường đi tâm tình hai người đều tốt lắm, Đường Kiều là vì rốt cục báo thù được, Chu Chú còn lại là bởi vì Đường Kiều ở công ty cùng anh một ngày, tuy rằng làm công ty cho gà bay chó sủa.
Đường Kiều vốn cho là về nhà sẽ có bữa tối phong phú chờ cô, dù sao trong nhà có chế độ nhân công – nô lệ ở đây.
Nhưng đến lúc bọn họ về đến nhà, trên bàn cơm cũng không có gì, trong phòng khách cũng không có người, nhưng mà giày của Trần Ương lại ở cửa.
"Đã chạy đi đâu rồi?"
Lúc Đường Kiều đang buồn bực, phòng tắm bỗng nhiên truyền đến tiếng thét.
"A!"
Đường Kiều liền phát hoảng, théo phản xạ ôm cổ Chu Chú bên cạnh.
Đợi phản ứng kịp mới buông tay ra, "Có phảiTrần Ương không?"
Chu Chú vỗ vỗ tay cô, "Em đứng đây chờ, anh đi nhìn xem."
Chu Chú đi đến phòng tắm lầu một phát ra âm thanh, gõ gõ cửa, "Trần Ương, là cậu ở bên trong sao?"
Đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm Chu Chú chỉ nghe được tiếng nước chảy, anh đặt tay trên quả đấm cửa thử vặn, là khóa.
"Trần Ương?"
Như cũ không có người trả lời.
"Trần Ương, nếu không trả lời tôi lấy chìa khóa mở cửa nha."
Bên trong chậm chạp mới truyền đến một cái thanh âm suy yếu.
"Dượng, là tôi, tôi đang tắm, một lát nữa sẽ ra đi."
"Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì không có việc gì."
Chu Chú đứng một hồi ở ngưỡng cửa phòng tắm, xác định bên trong không lại phát ra âm thanh kỳ quái gì mới đi.
"Cậu ta làm sao vậy?"
Đường Kiều cau mày hỏi.
Đây là chịu kích thích gì, giống như dã thú vậy, hay là hành vi nghệ thuật mới?
"Em đã quên hôm nay cậu ta đi làm cái gì sao?"
Đúng rồi, hôm nay cậu ta đi thăm tù, nhưng mà xảy ra tình huống gì mà khiến cậu ta rống như vậy chứ.
Đường Kiều rất hiếu kỳ.
Nhưng Trần Ương này tắm rửa thật lâu, lâu đến lúc Đường Kiều cảm thấy bụng đói meo, cậu mới chậm chạp từ trong phòng tắm bước ra.
"Trần Ương, cậu đánh nhau với người ta à?"
Trần Ương trên tay tất cả đều là vết thương, vết bầm khắp nơi, thoạt nhìn thật đáng sợ.
"Thực xin lỗi, dì, phá tan phòng tắm nhà hai người, nhưng mà tôi không có tiền đền."
"Không có việc gì không có việc gì, mảnh thủy tinh nát, cậu có nặng lắm không, muốn đi bệnh viện không?"
Dạo này, đều lưu hành tự ngược sao?
Chu Chú nhìn Trần Ương hai tay nắm thành quyền, nghĩ đến hôm nay thăm tù mặc kệ thành công hay không, đại khái đều là tin tức xấu.