Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho tới bây giờ Mạnh Nịnh cũng chưa từng nghĩ đến, thì ra cũng có một ngày Thi Vinh có thể gần mặt đất đến như thế.
Từ trước đến nay anh luôn là người mạnh mẽ vang dội, hôm trước vừa nói muốn bổ sung tiệc cưới, hôm sau anh đã mở tiệc cơ động* ngay ở đầu xóm, nhưng phàm là người trong xóm, đều có thể tùy ý ngồi vào, không cần quà cưới cũng không hỏi đến mối quan hệ, đương nhiên đồ ăn cũng đều là thức ăn ngon, người dân đến ăn đều ngầm nói con gái nhà họ Mạnh này quả đúng là gả vào nhà người có tiền rồi. Mỗi bàn khách khứa đều có một gói thuốc lá, một túi kẹo, đều là nhãn hiệu bọn họ chưa từng thấy, vừa nhìn là biết rất xa hoa rồi. Thái độ của Thi Vinh cũng khác thường, trước kia mỗi lần anh gặp người ngoài cũng tỏ ra xa cách, lúc này anh lại cực kỳ nhã nhặn, thấy ai cũng có thể nói chuyện đôi ba câu, Mạnh Nịnh trông thấy, cũng phải cảm thấy người đàn ông trước mặt này không còn là Thi Vinh nữa rồi.
*Tiệc cơ động: Ai đến trước thì ăn trước
Ba Mạnh tiếc tiền, đời này ông chỉ có một chút tiền lương ít ỏi, một tháng chẳng qua cũng được chừng ba ngàn đồng, tính khí ông lại cứng rắn, dạy thêm cho học sinh không bao giờ thu tiền học cả, vì tạo điều kiện cho Mạnh Nịnh đi học, ông đã hình thành thói quen một xu cũng bẻ thành hai cánh hoa, bây giờ thấy Thi Vinh phô trương lãng phí như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy muốn chết. Đây chỉ là tiệc cưới bổ sung, mời vài người thân thích bạn bè tới còn chưa tính, nay sao có thể thiết tiệc cơ động trong xóm, người thấy là có phần chứ?
Ông biết gia thế Thi gia, biết chút tiền ấy Thi Vinh cũng chẳng coi vào đâu, nhưng dù sao ông cũng quen tiết kiệm rồi, không nhìn nổi Thi Vinh tiêu tiền như nước như thế. Nhưng ông cũng hiểu, đây là Thi Vinh cố ý, bằng không lời đồn đại về Lộ Lộ truyền đi trong xóm rất khó nghe. Ba Mạnh suy nghĩ một chút, thở dài, thôi thôi, đây đều là chuyện của người trẻ, ông sẽ không nhúng tay vào làm gì.
Bữa tiệc cơ động này xem như đãi dân trong xóm ăn thoả thích, tiền của Thi Vinh cũng không phải uổng phí, ít nhất từ đó về sau, không còn có người khua môi múa mép sau lưng, nói Mạnh Nịnh ra ngoài làm vợ bé người ta nữa. Nhân bữa tiệc này, anh còn thuận tiện nói cho mọi người, hiện giờ Mạnh Nịnh đang giảng dạy tại một trường đại học trọng điểm ở thủ đô, nhà bọn họ ở thủ đô rất có tiền.
Biểu hiện như vậy có chút như nhà giàu mới nổi, nhưng Thi Vinh lại cam tâm tình nguyện. Anh quả thật là cái gì cũng không nhiều, chỉ có tiền nhiều, nhiều đến nỗi cả đời này anh tiêu cũng không hết. Người đàn ông kiếm được tiền, đương nhiên muốn tiêu vì bà xã của mình, không phải sao? Thi Vinh cảm thấy điều này rất bình thường, không có gì phải giải thích.
Mạnh Nịnh vốn cảm thấy tiệc cưới này bổ sung hay không bổ sung cũng chẳng khác nhau gì cả, nhưng Thi Vinh rõ ràng không cảm thấy như vậy, người phụ nữ anh nâng niu trong lòng bàn tay này, bản thân mình cũng không nỡ nặng lời, sao đến lượt người khác tới góp ý bậy bạ được? Nhân tiện, anh cũng biết rất nhiều chuyện trong nhà Mạnh Nịnh, trước đây tuy rằng anh cũng từng điều tra cô, nhưng vẫn không thể so với chính tai mình nghe được.
Ví dụ như, từ nhỏ Mạnh Nịnh đã rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt, thành tích càng không phải nói, giáo viên nào cũng quý mến cô, từ nhỏ đến lớn đều đứng đầu các cuộc thị. Có cô gái trẻ tuổi nghe thấy, cười nói một câu: “Đây không phải là học thần trong truyền thuyết sao?” Học bá siêu việt có thật, đã phong thần rồi, không có cách nào thắng được.
Thi Vinh rất thích nghe người khác khen Mạnh Nịnh, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, thông minh lại vừa biết nghe lời, là báu vật trong mộng của bất kỳ người đàn ông nào, nhưng Mạnh Nịnh người người ao ước hết lần này tới lần khác này, lại là vợ của anh. Trên thế giới này chỉ có một mình anh có thể đường đường chính chính ôm cô, vừa nghĩ tới trên người Mạnh Nịnh gắn mác của mình, Thi Vinh liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cho nên cả ngày qua đi, tâm tình của anh đều vô cùng tốt, tốt đến nỗi khi Mạnh Nịnh cự tuyệt đòi hỏi của mình, anh cũng không hề tức giận, mà lặng lẽ ôm cô đi vào giấc ngủ.
Thời gian ở nhà qua thật nhanh, xa cách nhiều năm, Mạnh Nịnh khó khăn lắm mới có thể làm hoà với ba mình, đương nhiên có vô số lời muốn nói, đáng tiếc thời gian đã đến, cô vẫn phải đi về. Thi Vinh đề nghị ba Mạnh cùng theo chân bọn họ dời đến thủ đô ở, nhà bọn họ chỗ đó còn rất nhiều phòng ở, trình độ dạy học của ba Mạnh rõ như ban ngày, nếu không phải là tính khí cứng rắn, thì đã sớm được bình bầu thăng chức rồi. Dời công việc của ông đến thủ đô, cũng chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng ba Mạnh lại không muốn đi theo bọn họ, ông đợi cả đời ở thành phố Dung, tất cả học sinh của ông đều ra từ nơi này, hiển nhiên là vô cùng luyến tiếc.
Quả Quả thì quen được một nhóm bạn, mỗi ngày đều theo các bạn trèo cây lấy tổ chim, xuống sông bắt tôm hùm, chơi đất nặn vòng sắt, tối đến thì đi bắt ve sầu, ếch nhái... Cuộc sống mỗi ngày không biết sung sướng đến mức nào! Cậu bé cảm thấy ở nông thôn chơi vui hơn ở nhà nhiều! Không chỉ có nhiều bạn, ngay cả trò chơi cũng có nhiều hơn, hơn nữa còn có rất nhiều đồ ăn ngon!
Nhưng bọn họ vẫn phải đi về.
Ngày đó trở về, Quả Quả khóc sướt mướt, cậu không nỡ rời các bạn, lại không nỡ xa ông ngoại, ôm cổ ba Mạnh không ngừng bảo ông ngoại đi cùng, ba Mạnh cũng bị cậu nhóc làm cho nghẹn ngào, tay đầy nếp nhăn khẽ xoa đầu cậu, rồi trả lại cho ba của cậu.
Thi Vinh ôm Quả Quả vào trong xe, lại mở cửa xe cho Mạnh Nịnh. Mạnh Nịnh ngồi vào ôm lấy Quả Quả, sau đó nhìn Thi Vinh nói chuyện của ba qua cửa sổ xe.
Ba Mạnh cố ý giữ Thi Vinh lại, ông đã già rồi, mấy năm qua ông cũng đã suy nghĩ thông suốt, chỉ cần con gái có thể bình yên, ông không còn cầu mong gì hơn nữa. “Tiểu Thi à... Ba không có chuyện khác xin con, chỉ muốn xin con, sau này hãy đối với Lộ Lộ thật tốt, Quả Quả là con của con, đương nhiên con thương nó, nhưng Lộ Lộ... Đứa bé này từ nhỏ tính cách đã rất cố chấp, nếu là có gì chọc giận đến chỗ nào con, con hãy thông cảm, thông cảm hơn, đừng chấp nhặt với nó.”
Thi Vinh đương nhiên nghe thấy, ba Mạnh vẫn không nhắc đến chính bản thân mình, trong lời này của ông có hàm ý sợ anh đối với Mạnh Nịnh không tốt, thậm chí còn hạ mình như thế, có ba vợ nhà ai nói chuyện với con rể như thế bao giờ? Chỉ là anh làm vẻ không phát hiện, gật đầu nói: “Ba cứ yên tâm, con sẽ đối với Lộ Lộ thật tốt“.
Ba Manh sao có thể yên tâm cho được, gả con gái đi xa như vậy, nhà mẹ đẻ lại không có người nào, về sau nếu có ai bắt nạt, thực sự là không thể giúp nổi. Ông nhìn Thi Vinh, không nhịn được lại nói: “Đứa bé Lộ Lộ này không có mắt, nó đã quyết định chuyện gì, ngay cả mười đầu trâu cũng không kéo lại được, ba không xin con điều gì khác, chỉ là hy vọng con ngươi có thể kiên nhẫn một chút, nếu con bé đã gả cho con, vậy khẳng định là muốn sống cùng con thật tốt, con hãy kiên trì, nó, nó cuối cùng sẽ hiểu tâm ý của con.
Thi Vinh mỉm cười, nói: “Con hiểu rồi, con sẽ chờ.”
Vì vậy ba Mạnh hơi lui về phía sau nhìn con gái và cháu ngoại lần nữa, chợt khoé mắt cay cay. Mạnh Nịnh bên trong nhìn thấy,sợ mình cũng khóc theo, cứ bảo Quả Quả vãy tay với ông ngoại. Quả Quả hít mũi chào tạm biệt ba Mạnh, sau khi xe chạy ra khỏi đầu ngõ, đám bạn nhỏ chờ phía dưới cột điện xa dần, hẹn nghỉ hè sang năm gặp lại, bọn chúng còn dẫn cậu đi bắt tôm hùm đào trứng chim. Quả Quả mở cửa sổ xe ra sức vẫy tay với các bạn, nói: “Năm sau nhất định tớ sẽ trở lại!“.