Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạnh Nịnh đã quá quen thuộc với giọng nói này, nhiều năm trôi qua như vậy, nhiều lần cô tỉnh lại từ trong ác mộng, đều là nghe thấy giọng người này hết lần này đến lần khác nói bên tai mình.
Cô chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đập vào mắt là một người phụ nữ mặc quần dài hoa rẻ tiền bình thường, tóc của cô ta uốn thành ba lọn lớn, trang điểm rất đậm, môi đỏ chót, lại không che giấu được nếp nhăn nơi khóe mắt, lúc này cô ta đang vặn vẹo hai tay nhìn mạnh nịnh, một bộ dạng rất lo lắng.
Nếu như nhớ không lầm, cô ta cũng đã ba mươi rồi? Chỉ là không nghĩ tới, rõ ràng mới có ba mươi tuổi thôi, thoạt nhìn lại so với tuổi thật già đi rất nhiều. Mạnh Nịnh thản nhiên nhìn cô ta, trong lòng dĩ nhiên không có lấy một tia oán hận - đó cũng không có nghĩa là cô đã buông bỏ được, mà là nói rõ cô đã rất hiểu phải làm sao mới có thể không để cho người khác thấy tình hình thực tế của mình: “Cô là ai?”
Câu hỏi lạnh nhạt giống như hỏi người xa lạ làm môi người phụ nữ kia run lên, hồi lâu không dám mở miệng nữa. Suy cho cùng cô ta vẫn có chút xấu hổ, trên thực tế cô ta cũng không biết tại sao mình lại muốn gọi Mạnh Nịnh lại, hai người họ là bạn tốt từ tiểu học, cho tới sau này khi đã chấm dứt, Mạnh Nịnh cũng không làm chuyện gì có lỗi với cô ta cả, người phụ nữ đó biết rõ bản thân không có tư cách nói chuyện với Mạnh Nịnh, nhưng trong nháy mắt khi cô ta nhìn thấy cô (MN), theo bản năng liền gọi tên cô: “Tôi, tôi...”
Trong lòng người phụ nữ đó thấy hổ thẹn, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi. Bởi vì rất nhanh sau đó, ánh mắt của cô ta đã bị bộ quần áo đơn giản nhưng không kém phần tinh tế trên người Mạnh Nịnh, cùng với chiếc vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay cô hấp dẫn. Bộ quần áo kia thoạt nhìn không thấy có nhãn hiệu, nhưng người phụ nữ đã nhìn ra được, nó nhất định là cực kỳ đắt giá, còn có chiếc vòng ngọc kia, sợ là cô ta có cố gắng làm việc nửa đời người cũng không mua nổi. Cô ta khó nén ghen tỵ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mạnh Nịnh, chẳng qua hai người họ chỉ chênh lệch một tuổi thôi, nhưng mình đã thành bộ dạng tang thương như vậy, Mạnh Nịnh lại vẫn mềm mại động lòng người như trong quá khứ. Chẳng lẽ là người đàn ông kia rất chiều chuộng cô ấy sao?
Hơn nữa có thể nhìn ra từ sắc mặt của Mạnh Nịnh, cuộc sống của cô ấy chắc chắn rất hạnh phúc, nếu là như vậy, vậy năm đó mình cũng xem như là giúp cô ấy, bằng không Mạnh Nịnh chỉ là một cô giáo dạy tiểu học, đâu có thể sống cuộc sống tốt đẹp như hôm nay?
“Cậu quên tôi rồi sao? Tôi là...”
Đột nhiên, trên quảng trường yên tĩnh, một hồi tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến. Người phụ nữ sửng sốt, chợt nghe được tiếng bước chân không nhanh không chậm kia, lập tức sợ hãi, cô ta nhìn chung quanh một chút, thấy ở chỗ bãi đậu xe, người đàn ông đáng sợ kia đang đi tới bên này, nhất thời sợ đến chân tay luống cuống, không kịp nói lời chào liền bước nhanh rời đi.
Trải qua thời gian ở bên Thi Vinh, Mạnh Nịnh giả vờ lơ đãng giơ lên túi xách trong tay, nhờ vào đó cản trở tầm mắt của Thi Vinh - kỳ thực là cô đã suy nghĩ nhiều, bởi vì phàm là nơi có Mạnh Nịnh, ánh mắt Thi Vinh chỉ biết đặt trên người cô mà thôi.
“Sao thế?”
Mạnh Nịnh lắc đầu: “Cô ấy nhận lầm người.”
Chuyện trước kia, cô cũng không muốn nói lại nữa, người phụ nữ này tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt cô. Cô không trả thù cô ta, cũng chẳng phải vì mềm lòng.
Thi Vinh gật đầu một cái, tin lời của cô, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Mạnh Nịnh quả thực không dám nói dối hắn. Một tay ôm vai Mạnh Nịnh, một tay nắm chặt tay của cô, mang theo ý tứ chiếm hữu vô cùng mãnh liệt.
Qua nhiều năm như vậy, Mạnh Nịnh cũng quen tính khí bá đạo của hắn, nếu có thể phản kháng cô đã sớm phản kháng rồi, nhưng mà cô không phản kháng được, cuối cùng ăn càng nhiều đau khổ cô mới hiểu được điều này, nếu nghe theo mong muốn của Thi Vinh, cô sẽ chẳng làm sao, ngược lại, hắn có ngàn vạn biện pháp giày vò cô, khiến cô phải thần phục.
Bởi vì gặp người không muốn thấy, cho nên Mạnh Nịnh không có tâm tư gì mua quần áo nữa, bản thân cô cũng không phải là một người thích đi dạo phố. Dục vọng chiếm hữu của Thi Vinh đối với cô mãnh liệt đến biến thái, nếu như không phải cô đòi hỏi quyết liệt, chỉ sợ ngay cả dạy học hắn cũng sẽ không cho phép. Cho nên kết hôn đã gần mười năm nay, số lần Mạnh Nịnh được ra ngoài dạo phố chỉ đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn thời gian đều là Thi Vinh dựa theo số đo của cô mà mua về, treo trong phòng quần áo, cô chỉ cần mặc lên là được rồi.
Có lẽ là nhìn ra tâm tình của cô không tốt, cho nên Thi Vinh cũng không lưu lại ở ngoài lâu, mà là rất nhanh liền đưa Mạnh Nịnh về nhà.
Nhưng mà “nhà” này kỳ thực càng làm cho Mạnh Nịnh hít thở không thông.
Sau khi về đến nhà, Thi Vinh cất đồ mua được vào phòng quần áo, xoay người đi ra đã nhìn thấy Mạnh Nịnh đang thay quần áo ở nhà. Da của cô là loại trắng sữa tự nhiên, lại rất mềm mịn, lúc này cô đang cởi áo ngực ra, thứ mềm mại như sóng tràn bờ lập tức nghênh đón tầm mắt của Thi Vinh.
Mạnh Nịnh biết chồng mình thú tính bao nhiêu, lúc mới bắt đầu cô rất không muốn thay quần áo trước mặt hắn, sau lại bị Thi Vinh làm cho suốt nửa tháng không có quần áo mặc, đủ mọi chuyện để cho mình mất sạch tôn nghiêm trước mặt hắn, Mạnh Nịnh mới hiểu được, cô đang đấu gì với hắn đây? Chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?
Chẳng bằng ngoan ngoãn nghe lời hắn, ít nhất mình có thể chịu ít đau khổ hơn chút.
Cho nên, trong lúc đang thay quần áo có đôi tay đưa tới từ phía sau ôm lấy mình, Mạnh Nịnh đã quá quen thuộc rồi. Đầu tiên cô rũ mắt xuống, nhìn đôi tay đẹp muốn chết kia, sau đó ngừng động tác cài nút áo, bình tĩnh nói: “Em đi chuẩn bị bữa trưa đây.”
Một giây kế tiếp, trời đất quay cuồng, cả người cô đã bị Thi Vinh quăng lên giường. Mạnh Nịnh không biết mình lại chọc giận hắn lúc nào, còn chưa hết kỳ nghỉ lễ, hắn quăng như vậy, xương sống của cô đều mơ hồ đau.
“Lộ Lộ.”
Lộ Lộ là tên mụ của Mạnh Nịnh, là do ba cô đặt, từ nhỏ cứ gọi như vậy, cực kỳ dễ nghe. Nhưng mỗi lần từ đó phát ra từ miệng Thi Vinh, Mạnh Nịnh đều cảm thấy tê cả da đầu. Sự sợ hãi của cô đối với hắn đã thâm nhập đến tận xương tủy, cho dù biểu hiện ra như không có việc gì, nhưng trên căn bản cô vẫn là hết sức sợ hãi hắn. Tất nhiên Thi Vinh sẽ không đánh cô, nhưng khuynh hướng bạo lực của nhưng hắn lại rất nghiêm trọng, mỗi lần đều muốn giày vò cô chết đi sống lại, cũng chẳng khác gì bị đánh cả.
Bất kể là trong sinh hoạt hàng ngày, hay là đang ở trên giường, Thi Vinh đều không phải là người đơn giản dễ đối phó. Mà mạnh nịnh lại là trong lúc không giống thế, là người duy nhất có thể tác động đến tâm tư của hắn.
“Có phải em đang giấu anh chuyện gì?” Đối với tâm tư của Mạnh Nịnh, Thi Vinh luôn rất rõ ràng. Hắn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt kia để lộ sự hung ác như loài sói, làm như muốn ăn Mạnh Nịnh ngay lập tức.
Mà trong lúc đang hỏi cô, tay hắn thì một mực vân vê ngực cô không nhanh không chậm, trêu chọc Mạnh Nịnh. Dường như chỉ cần Mạnh Nịnh có chút xíu khác lạ, hắn sẽ phát hiện ra.
Mạnh Nịnh nói: “Không có.”
Thi Vinh không tin: “Từ lúc này em liền mất hồn mất vía, còn nói không có sao?” Hắn cúi đầu cắn vành tai mềm mại của cô, nói: “Em biết anh không thích em nói dối.” Hắn yêu cô, yêu đến mức có thể trả giá tất cả vì cô, nhưng hắn không thể chịu đựng nhất là cô có chuyện giấu hắn, hoặc là nói dối với hắn, điều đó sẽ dễ khiến hắn không thể nào không chế được!