Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu không phải là Trương Hoàng liều chết kéo đi, Thi Vinh còn lâu mới đến nơi quỷ quái này. Anh ở thủ đô sống thoải mái bao nhiêu, muốn làm gì thì làm đấy, ngay cả lão già cũng ghét, cái gì cũng quản anh, cũng không nghĩ tới anh đã là người hai mươi mấy tuổi rồi, đâu cần người khác giám sát suốt ngày chứ? Nói hay viết đẹp thì là phòng ngừa anh gặp chuyện không may gì gì đó, kỳ thực trong lòng Thi Vinh còn rõ hơn cả gương sáng, đó đều là giả, ông già chỉ sợ anh lại gây sự đánh lộn mà thôi.
Không thể đánh lộn sao? Nếu không đánh, tinh lực dư thừa không có chỗ nào để trút ra, cùng lắm thì đánh người ta bị thương rồi bồi thường chút tiền, nói thật ra, nhà họ Thi bọn họ cái gì cũng không nhiều, nhưng lại nhiều tiền, kiếm nhiều tiền mà lại không dùng, cả đời lão già buôn bán lời nhiều như vậy, con trai như anh sao lại không tiêu giúp một chút chứ? Hơn nữa, anh ra tay cũng có hạn, nhất định sẽ không đánh người ta đến tàn phế hay đánh chết, huống chi anh cũng không phải chuyên tìm người thường để đánh, bị anh đánh đều là bọn thèm đòn cả.
Từ lúc Thi Vinh đến tuổi trưởng thành, toàn thân tràn đầy tinh lực, suốt ngày phiền muốn chết, ngoại trừ đua xe cực nhanh vui vẻ ra, cũng chỉ có đánh lộn mới khiến gân cốt anh linh hoạt được. Tên Trương Hoàng kia từ lúc mười ba tuổi đã được nhà của anh ta cho phép khai trai, ngay hôm đó còn rất vui vẻ chạy tới trước mặt anh khoe kinh nghiệm, kể tư vị phụ nữ ngọt ngào bao nhiêu.
Thi Vinh không có cảm giác kia. Chính xác mà nói, với bất kì người phụ nữ nào anh cũng không có cảm giác. Bị người ta chạm qua thì anh ngại bẩn, mà chưa bị chạm qua anh cũng ngại bẩn, Trương Hoàng đều nói anh khó hầu hạ, trên thế giới này chẳng lẽ còn có người phụ nữ đan xen giữa xử nữ và không phải là xử nữ sao? Anh ta ân cần tìm rất nhiều người phụ nữ cho Thi Vinh tới thử, tiếc rằng Hoàn phì Yến sấu, Thi Vinh vẫn không động lòng, ngay cả cứng cũng chẳng cứng nổi.
Nhưng Thi Vinh biết mình không có vấn đề, mỗi sáng đều "bừng tỉnh", hơn nữa thứ đó còn lớn còn sung sức hơn bất cứ ai khác. Thi Vinh đã từng hoài nghi, mình không động lòng với phụ nữ, có phải vì thích đàn ông hay không? Trương Hoàng kia cũng đã từng đi tìm vài người đàn ông trắng trẻo cho anh, Thi Vinh vẫn chẳng có cảm giác gì, sau này anh mới hiểu, thứ anh thiếu chính là người có thể khiến anh nảy sinh dục vọng. Nhưng người đó là nam hay nữ, ở đâu, không ai biết được. (Nhã: Đến đoạn này mà muốn cười vỡ bụng:)))
Vì vậy cuộc sống quá thừa tinh lực chỉ có thể phát tiết bằng cách đua xe và quyền anh này của Thi Vinh ước chừng trôi qua mười năm. Trong mười năm này, nói ra cũng chẳng ai tin, hút thuốc, uống rượu, đánh lộn, không chuyện ác nào tiểu bá vương Thi Vinh không làm, nhưng cho tới nay vẫn là một người không có kinh nghiệm, tuy là anh thích nếm thử các loại mới, nhưng ma tuý gì gì đó thì xưa nay không động vào, trên cơ bản chính là sai lầm nhỏ liên tục, sai lầm lớn chẳng bõ - sai lầm nhỏ này là lão già cho là thế, Thi Vinh cũng chẳng thấy mình có lỗi gì.
Trong mười năm này Trương Hoàng có thể nói là duyệt vô số người, anh ta thích con gái trắng nõn nà, rồi lại tự xưng là phong lưu đa tình, trộm cũng có đạo, cho nên nếu không lừa gạt được người ta thì quyết sẽ không ăn, kết quả học hết cao trung, ai cũng cho rằng người này sẽ tiếp tục làm cậu ấm cà lơ phất phơ, ai biết anh ta lại chạy đi học y, ha, mọi người đừng nói, một khi khoác áo blouse trắng vào, đúng là có mùi vị cách xa trần thế. Chỉ là trong lúc này sa đoạ bao nhiêu, chỉ có hai người bọn họ biết thôi.
Thi Vinh chơi khắp phạm vi thủ đô, càng cảm thấy mất mặt. Qua hai mươi tuổi rồi, ngay cả đua xe và đánh lộn anh cũng không mưu cầu địa vị nữa, tất cả thời gian đều dành cho công việc. Anh là cao thủ nổi tiềng, bản lĩnh lớn, gan lớn, không sợ chết.
Trước đây đánh lộn đều phải cố kỵ sự sống chết của đối phương, nhưng quyền anh thì không cần, anh thường đến nơi cho dù là đánh chết cũng không cần chịu trách nhiệm này, thế nên càng về sau người người nghe được tên của anh liền sợ, không ai dám ứng chiến với anh cả.
Đã từng có một võ sĩ đấu quyền không biết sống chết khiêu khích anh, bị Thi Vinh đánh đến răng trong miệng chỉ còn ba chiếc, sưng đến mức mẹ cũng không nhận ra. Nếu không phải trọng tài kịp thời thổi còi, có lẽ mạng người đó cũng phải kết thúc trong tay Thi Vinh rồi.
Đây chính là Thi Vinh, tuy là khuynh hướng bạo lực vô cùng nghiêm trọng, nhưng cùng lúc lại có tự chủ cực mạnh. Từ nhỏ đến lớn, anh muốn làm gì thì làm đấy, ai cũng không thể chất vấn anh, không thể phản đối anh, ông Thi thường nói, nếu Thi Vinh dùng bản lĩnh này để kế thừa gia nghiệp, lo gì nhà họ Thi không thể thống trị quốc gia, thậm chí là toàn bộ châu lục. Nhưng Thi Vinh không hứng thú với những thứ đó, chính anh cũng không biết mình hứng thú với cái gì, anh học gì thì chỉ cần vừa học là biết, lúc thi đại học cũng chỉ tuỳ ý xem sách vài lần, còn đỗ cao hơn người ta vất vả học ba năm. Nhưng anh vốn không thích học, khiến ông Thi phải tức đến mức lệch cả râu.
Lần này cũng là bởi vì anh ra tay quá nặng trong cuộc so tài, trọng tài còn chưa thổi còi thì anh đã đánh đối thủ thành đầu heo. Thi Vinh đánh lộn liều mạng như thế này, ai cũng sợ anh, nhưng anh chẳng sợ ai cả. Chính là người như vậy, chẳng ai có thể làm anh khuất phục được.
Nhưng ai bảo anh gặp phải Mạnh Nịnh đâu.
Lần đầu Thi Vinh thấy Mạnh Nịnh, trong lòng nghĩ: Mình muốn có được cô bé này.
Cô có thể làm dục vọng ngủ đông nhiều năm của anh thức tỉnh, chỉ mới thấy côd,d,l,q,d, anh đã cứng rắn. Thi Vinh cho điều này là do trời đã định trước, đương nhiên anh cũng biết lí do này vớ vẩn, chẳng qua anh chỉ muốn một lí do để cho mình muốn làm gì thì làm mà thôi. Tuy rằng không có nhiều tình cảm với ông già, nhưng Thi Vinh vẫn biết, bản thân mình làm thiếu gia nhà họ Thi, điều quan trọng nhất chính là phải giữ gìn bộ mặt và danh tiếng của nhà họ Thi. Cho nên những năm gần đây, anh dường như là không chuyện ác nào không làm, thật ra làm gì cũng có chừng mực, chọc giận ông gia thì không thành vấn đề, nhưng nếu nói là không có tính người, quả thật chưa từng có.
Nhưng nếu anh dám hạ thuốc cưỡng bức một thiếu nữ vị thành niên, đây tuyệt đối là phạm pháp. Thi Vinh cũng không phải không biết, nhưng anh không thể không có được Mạnh Nịnh.
Dung mạo của cô rất xinh xắn, khóe mắt đuôi mày đều mang dáng vẻ ngây thơ, thân thể nhỏ bé, một đầu tóc ngắn vô cùng gọn gàng. Thi Vinh từng nghĩ tới, nữ nhân có thể làm mình nảy sinh dục vọng, nhất định là phải ngực to, mông cong, eo nhỏ, dáng đẹp, nhưng Mạnh Nịnh chỉ phù hợp hai điều kiện sau, hai điều kiện trước căn bản cô còn chưa đạt tới. Nhìn kỹ một chút, cô như một hạt mầm đậu chưa dậy thì tốt, dáng vẻ mảnh mai yếu ớt, tuy là Thi Vinh chưa chạm vào phụ nữ, nhưng mắt rất chuẩn, liếc một cái là nhìn ra cùng lắm Mạnh Nịnh cũng chỉ là cúp B, sợ rằng còn chẳng lớn như thế.
Thật đáng thương, chính là thiếu đàn ông mưa móc cho cô ấy, Thi Vinh nghĩ vậy.
Rượu ở đây đảm bảo, chỉ cần so tiền tài, còn cái gì cũng sẵn lòng làm. Thi Vinh híp mắt lại, nhìn thiếu nữ non nớt mặt không đổi sắc uống xong ly rượu đã thêm nguyên liệu kia, sau đó chóng mặt mà đỡ bạn trai nhỏ của cô đi ra. Thi Vinh sai bảo tiêu ra ngoài, mình thì uống cạn ly rượu trong tay. Trước khi hưởng thụ bữa tiệc lớn, dù sao anh cũng phải uống chút rượu khai vị đã.
Khoé mắt liếc thấy một cô gái ăn mặc không hợp tuổi tác chút nào, cô ta nhìn đôi tình nhân nhỏ kia, vừa khiếp đảm lại ghen tỵ. Thi Vinh liền nhìn ra, thảo nào mới vừa rồi cô gái kia lo lắng, thì ra là tìm người. Chẳng qua bạn bè như cô ta không nên chơi cùng, cứ thế trơ mắt nhìn bọn họ khó xử, một mình lén lút trốn đi rồi.
Búng tai bảo Trương Hoàng đưa tai lại, Thi Vinh chỉ vào cô gái kia nói: "Tớ muốn tư liệu của cô ta."
Nghe vậy, Trương Hoàng líu lưỡid/d/l/q/d: "Được nha Vinh Tử, khẩu vị cậu thật nặng đấy! Mấy năm nay tớ tìm cho cậu nhiều phụ nữ xinh đẹp và đàn ông như thế cậu còn không động lòng, hoá ra cô bé này ngon miệng?" Trương Hoàng khiếu thẩm mĩ cực cao cảm thấy mình thật sự là mắt mù.
Thi Vinh cười nhạo một tiếng: "Tớ nhìn trúng người cậu chỉ lúc trước cơ."
Trương Hoàng nhíu mày: "Thế cũng không tệ, cô nhóc kia tuy nhìn qua thì gầy, cần phải chăm sóc tốt, kia chắc là một tay không nắm được đâu, ánh mắt này của tớ cậu cứ yên tâm, nhưng mà... Tớ thấy cô bé ấy vừa đi rồi mà, cậu làm sao đây, cứ thế để đi luôn hả?"
Thi Vinh lại rót một ly rượu. Hương vị rượu này rất bình thường, nhưng giờ khắc này, anh nếm mà cảm thấy cực kì mỹ vị: "Một khi tớ nhìn trúng, sao có thể để cô ấy chạy được?"
Điều này cũng đúng. Trương Hoàng nhún vai, mặc kệ, cầm ly rượu, anh ta cũng sớm nhìn trúng một mỹ nữ. Đêm nay anh ta cũng cần một cuộc diễm ngộ, dù sao đêm dài mênh mang, một mình đi vào giấc ngủ, gối đầu một mình khó ngủ.
Thi Vinh uống xong một ly rượu cuối cùng, về tới phòng khách sạn. Thành phố Dung rất nhỏ, khách sạn cao cấp nhất cũng chỉ bốn sao, đồ đạc bên trong cũng bình thường, ít nhất Thi Vinh coi là không đủ tư cách. Anh lấy thẻ cà vào cửa, vừa tiến vào vừa cởi áo sơmi.
Thiếu nữ đã ở trên giường anh.
Trên người cô mặc đồng phục ngây thơ, vải dệt màu trắng và xanh bao lấy thân thể mềm mại của cô, Thi Vinh từ trên cao nhìn xuống cô một lúc lâu, mới đưa tay kéo khoá áo khoác của cô. Mạnh Nịnh rên một tiếng, ngâm khẽ, bởi vì toàn thân khô nóng mà không ngừng giãy dụa.
Đồng phục cởi ra, áo bên trong lộ ra, Thi Vinh híp mắt, nhìn chằm chằm khăn màu trắng xinh xắn ở cổ Mạnh Nịnh, còn được cột thành nơ con bướm, tôn lên khuôn mặt ngây ngô xinh đẹp của thiếu nữ, làm cho người ta có cảm giác gợi cảm lại thanh thuần.
" * nhỏ." Nhìn trong sáng thơ ngây, nhưng nội tâm lại hư hỏng. Thi Vinh cười, bẻ ngón tay, xé áo của Mạnh Nịnh - anh không muốn cởi ra dịu dàng, anh chỉ muốn thô bạo chiếm lấy. Áo cởi ra, Thi Vinh nở nụ cười, dù sao vẫn là cô bé không lớn lên, lại vẫn mặc nội y thiếu nữ, áo lót che đậy mỏng manh, đâu có thể đỡ hết được. "Không sợ chảy xệ sao, bé ngoan?" Anh nỉ non hỏi, kiềm chế hít một hơi ở cổ Mạnh Nịnh.
* là nguyên văn của tác giả.
Trên người cô bé sạch sẽ, không có mùi nước hoa gay mũi, chỉ có hương sữa thoang thoảng. Thi Vinh cực kỳ thích hương vị này, sạch sẽ lại trong sáng, trong sáng đến mức khiến người ta muốn nhúng chàm. Thi Vinh phát hiện tay mình đang run run, anh khẽ cởi bỏ nơ con bướm đáng yêu kia, yếm thiếu nữ liền nới ra, Thi Vinh cầm lên, đặt lên môi hôn một lúc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mạnh Nịnh, chậm rãi nói: "Em là của tôi rồi." (Nhã: Thấy biến thái sao sao:))
Từ đó về sau, thân thể cùng linh hồn của em in dấu vết của tôi, em sẽ vĩnh viễn thuộc về tôi.
Thi Vinh là người cực kìd.d.l.q.d thích sạch sẽ, dục vọng của anh khó có thể khơi mào, một khi bị khơi mào rồi, sẽ rất khó ngừng lại. Đó là lần đầu khai trai của Thi Vinh, đối tượng cô bé ngây thơ, anh như ăn tuỷ biết vị mà không ngừng đòi lấy trên người cô, cô vẫn không tỉnh lại, mềm nhũn ngâm khẽ, giống như một con mèo con mềm mại đáng yêu.
Trong lòng anh, cho dù vùng vẫy hay là vô lực, Thi Vinh vẫn thích dáng vẻ mèo con meo meo này của Mạnh Nịnh, cực kì khiến người ta yêu, khiến anh ngứa trong lòng, chỉ muốn đem toàn bộ những gì tốt nhất trên đời cho cô thôi.