Hắn là hậu duệ của dòng dõi quý tộc Thiên Hoàng võ công cái thế, người đời kính ngưỡng `Thanh Long Chiến Thần’, là đức lang quân như ý mà tất cả các nữ tử đổ xô vào. Nàng là thứ nữ do tiểu thiếp sinh ra, tính cách kiên cường, không sợ thế tục! Một lần vô tình gặp gỡ, hắn vì ái mộ nàng, thề phải cưới nàng làm vợ.
Nàng liếc xéo hắn nói: Tuyệt đối không làm tiểu thiếp, không làm di nương, nếu không như vậy, thà chết còn hơn.
Trong mắt hắn dâng lên sự ôn nhu say lòng người: Nàng tuyệt đối là vợ lớn nhất
Nàng mặt không biểu cảm nói: Chán ghét nam nhân tam thê tứ thiếp, con trai trưởng dòng chính, thứ nữ con vợ kế quan hệ ngổn ngang.
Con ngươi hắn đen nhánh như ngọc, sủng nịch nhìn nàng: Chỉ có một mình nàng, con nàng sinh ra đều là bảo bối của ta.
Nàng liếc hắn một cái: Không muốn bị nhốt trong hậu viện, không được tự do, chẳng thà chết!
Khóe miệng hắn khẽ cong, tà mị nhìn nàng: Ta cam tâm tình nguyện bị trói chặt, vĩnh viễn chết ở trên người nàng.
Đoạn ngắn thứ nhất:
Nàng mạnh mẽ phất tay Thính Vũ ra, đôi môi khẽ run, âm thanh mềm mại thanh thúy mà chua ngoa: “Ngài có quyền thế thì thế nào? Cho dù làm vợ bé của hắn, ta cũng không làm vợ bé của ngài, ngài vừa lòng chưa? Ta hận ngài chết đi được!” Âm thanh mấy câu cuối cùng của nàng mang theo nức nở, hắn còn có mặt mũi nói người khác là tiểu bạch kiểm, hắn không phải là tên tiểu bạch kiểm đứng đầu sao, nói xong nàng che mặt xoay người chạy thật nhanh vào trong am.
Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Húc xanh mét, trong mắt mây đen quay cuồng, quả đấm cầm thật chặt, móng tay khảm vào thịt thật sâu, phía sau rãnh răng của hắn cũng cắn ra máu, không hiểu tại sao mới vừa rồi còn ôm trọn giai nhân mảnh mai trong ngực, hai người thân mật gắn bó vành tai mái tóc chạm vào nhau, da thịt kề cận triền miên, lúc này liền trở mặt đối với hắn vô tình như vậy.
Đoạn ngắn thứ hai:
Sắc mặt Tiểu Bao Tử đỏ lên, thở hồng hộc thành công chen vào chính giữa phụ thân và mẫu thân. Không nhìn đến người cha Anh Minh Thần Võ của hắn đang bối rối dùng cái mền che kín nửa người dưới, cùng nửa người trên để trần. Chui vào trong ngực thơm ngát của mẫu thân, thõa mãn thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt Hiên Viên Húc chưa thỏa mãn dục vọng, chỉ dám len lén trừng mắt với hắn, ý tốt khuyên bảo: “Con trở về giường của con ngủ đi, nam tử hán đại trượng phu sao có thể nương nhờ ở trên giường mẫu thân?”
Tiểu Bao Tử ngọt ngào ngây thơ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Phụ thân ngươi không phải là đại trượng phu sao? Tại sao mỗi ngày đều nương nhờ ở trên giường của mẫu thân?” Hiện tại, hắn còn nhỏ, “Ngươi” và “Người” nói lẫn vào nhau.
Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Húc đen lại: "Nàng là nương tử của ta! Sau này con có nương tử thì không cần phải ngủ một mình nữa.”
Tiểu Bao Tử xoay xoay con mắt đen lúng liếng, đắc ý cau cái mũi nhỏ, hào phóng đáp: “Này phụ thân, người tìm nương tử cho con nhanh lên, con với người đổi, nương tử của con ngủ với người, con ngủ cùng mẫu thân.”