Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xa xa liền nhìn thấy Thính Vũ đang lo lắng đi vòng vòng ở cửa am, vừa thấy được Sính Đình bình yên vô sự đi tới, nàng liền vô cùng kích động chạy nhanh qua, mừng rỡ không dứt, ôm lấy Sính Đình khóc không thành tiếng.
Sính Đình vươn cánh tay vòng quanh vai của nàng, mắt cũng ẩm ướt, vỗ nhẹ vai của nàng trấn an mấy câu liền lôi kéo nàng vào trong am.
Âm thanh dịu dàng như nước của Hiên Viên Húc ở phía sau vang lên: "Sính nhi, thu thập đồ đạc xong theo ta trở về."
Sính Đình đưa lưng về phía hắn thân thể hơi ngẩn ra, tâm tình phức tạp từ từ xoay người lại nhìn hắn, thương cảm nói: "Ta không muốn trở về, cũng không trở về." Hiện tại nàng mới từ Chương phủ trốn thoát, có thể trở về nơi nào? Chẳng lẽ bởi vì thất thân với hắn sẽ phải không minh bạch đi theo hắn như vậy sao? Danh không chánh, tất ngôn không thuận, đây không phải là muốn lặp lại con đường của mẫu thân sao?
Phát sinh nhiều chuyện như vậy, bây giờ nàng cũng không muốn gặp mặt bất cứ ai, chỉ muốn sống yên ổn ở một nơi không ai quấy rầy, suy nghĩ con đường khó khăn sau này phải đi như thế nào? Nàng suy nghĩ miên man cho tới khi đầu óc hỗn loạn, thậm chí hoài nghi tại sao nàng lại sống trên thế giới này? Nàng suy nghĩ có chút tự giận bản thân mình, nha đầu Tiểu Nhân kia muốn giết nàng, tại sao bọn họ lại cứu nàng? Để cho nàng chết đuối dưới sông thì đã có thể đi gặp phụ thân và mẫu thân sớm một chút, nàng chết đi chẳng phải đối với tất cả mọi người là chuyện tốt sao? Hiện tại nàng không chút nghi ngờ rằng mình đã đi vào ngõ cụt.
"Tại sao? Ta nói rồi ta sẽ giải quyết, nàng ở đây ta cũng không yên lòng, lần này nàng theo ta trở về biệt viện." Hiên Viên Húc nhìn gương mặt trong suốt lạnh lùng của nàng, dịu dàng khuyên bảo, từ trong hà bao móc ra lắc tay Mục thần châu, từ từ tới gần nàng. Nha đầu làm hại nàng đã bị Thính Vũ trong cơn tức giận đẩy xuống sơn cốc, tám chín phần là không sống nổi, hắn hoài nghi chuyện này là do mẹ con Triệu thị làm, sau khi trở về sẽ cho người đi kiểm chứng, nếu để cho hắn biết lần này lại là mẹ con Triệu thị hãm hại nàng, hắn nhất định làm cho bọn họ hối hận khi sống trên cõi đời này.
"Ngài không nên tới, ta cũng sẽ không đi." Lời của hắn làm cho sắc mặt Sính Đình càng ngày càng tái nhợt, trên mặt nàng tràn đầy chán ghét mà vứt bỏ, môi anh đào mân thật chặc. Nàng không có nhà, Chương phủ đã sớm không còn là nhà của nàng, An vương phủ đối với nàng mà nói chỉ có xa lạ cùng đáng sợ, ngay cả Hiên Viên Húc nàng cũng hiểu biết không sâu, không mai mối không sính lễ đi theo hắn trở về thì được coi là chuyện gì?
Chạy theo làm thiếp cho người ta, phụ mẫu cũng trở thành kẻ ti tiện! Chẳng lẽ nàng muốn cho cha mẹ dưới cửu tuyền cũng hổ thẹn sao? Bởi vì yêu mến một người đàn ông mà đánh cược cả cuộc đời sao? Nàng thua được sao? Trong đầu nàng rối loạn giống như có ngàn vạn con ngựa đang chạy băng băng, nhất thời tâm loạn như ma, cũng buột miệng nói ra: “Gặp nhau không bằng không gặp, sau này ngài đừng tới tìm ta nữa, ta thật sự không muốn gặp lại ngài! Đại ân đại đức của ngài ta chỉ có thể báo đáp ở kiếp sau.” Những chuyện gần gũi da thịt đã phát sinh coi như là nàng hồi báo ơn cứu mạng của hắn đi, ai kêu ông trời đã định trước bọn họ cả đời vô duyên.
Hiên Viên Húc nghe vậy đột nhiên biến sắc, tròng mắt đen sâu thẳm của hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào gương mặt lạnh lùng của nàng, giống như lầm bầm lầu bầu vừa giống như chất vấn nàng: "Sính nhi, lòng của nàng là làm bằng tảng đá sao? Nguội lạnh như vậy! Hay là trong lòng nàng đã có người khác? Là ai? Là Tần Giác sao?” Âm thanh của hắn trong mấy câu cuối cùng đều là cắn răng nghiến lợi, nếu như nàng dám gật đầu, ngày mai đầu của Tần Giác sẽ rơi xuống đất. Chiếc lắc ở trong tay hắn còn chưa có đưa ra, bị hắn bóp thật chặt trong lòng bàn tay.
Sính Đình đối với lời của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không có để ý tới trong lời của hắn ẩn chứa lửa giận, chỉ muốn giải quyết dứt khoát, thoát khỏi loại tình cảnh này, liền nhẫn tâm lạnh giọng nói: "Ngài không cần quan tâm người trong lòng ta là ai, ta cũng không phải là của người nào! Ngài có cuộc sống cao quý như vậy, ta cũng có cuộc sống bình thường của ta, hơn nữa chuyện này không liên quan đến Tần công tử, ngài không cần suy đoán lung tung liên lụy đến người khác.”
Hiên Viên Húc thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng không có chút biểu tình, lời nói phun ra từng chữ từng câu đều đem tim của hắn đục khoét đến máu chảy đầm đìa, giống như hắn thật sự là một râu ria không dính dáng gì đến người của nàng. Sắc mặt hắn âm trầm như nước, trong tròng mắt đen mơ hồ toát ra một chút yếu đuối, nhưng lại xuất ra lời nói ẩn chứa giận dữ: “Tần công tử? Hả? Nàng gọi thật thân mật, các ngươi có quen thuộc như vậy sao? Hay là bởi vì hắn muốn mang nàng vào của làm vợ bé, nàng động lòng, thế nào? Quyền thế của ta thua kém hắn sao? Hay là hắn có bộ dáng tiểu bạch kiểm làm cho nàng vừa ý?”
Lời này vừa nói ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đám người Tiểu Nam hai mặt nhìn nhau, cũng ngầm lo lắng, đã bao lâu rồi gia không có giận dữ như vậy, tam tiểu thư này thật là có bãn lãnh.
Thính Vũ thấy khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của Hiên Viên Húc tràn đầy lệ khí, giống như mưa gió sắp đến, không nhịn được lặng lẽ lôi kéo Sính Đình, lại phát hiện gương mặt nàng trắng bệch không có chút máu, lộ vẻ sầu thảm, cả người run rẩy dữ dội. Nàng mạnh mẽ phất tay Thính Vũ ra, đôi môi khẽ run, âm thanh mềm mại thanh thúy mà chua ngoa: “Ngài có quyền thế thì thế nào? Cho dù làm vợ bé của hắn, ta cũng không làm vợ bé của ngài, ngài vừa lòng chưa? Ta hận ngài chết đi được!” Âm thanh mấy câu cuối cùng của nàng mang theo nức nở, hắn còn có mặt mũi nói người khác là tiểu bạch kiểm, hắn không phải là tên tiểu bạch kiểm đứng đầu sao, nói xong nàng che mặt xoay người chạy thật nhanh vào trong am.
Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Húc xanh mét, trong mắt mây đen quay cuồng, quả đấm cầm thật chặt, móng tay khảm vào thịt thật sâu, phía sau rãnh răng của hắn cũng cắn ra máu, không hiểu tại sao mới vừa rồi còn ôm trọn giai nhân mảnh mai trong ngực, hai người thân mật gắn bó vành tai mái tóc chạm vào nhau, da thịt kề cận triền miên, lúc này liền trở mặt đối với hắn vô tình như vậy.
Trong lòng hắn cũng vì lời vừa mới nói ra mà ảo não, hối hận không dứt, thật là tự vạch áo cho người xem lưng! Cũng không phải không biết nàng hận nhất làm vợ bé, đầu óc hắn bị vô nước hay sao mà còn nói như vậy! Lần này chọc cho nàng đau lòng khóc thút thít, còn không phải là mình đau lòng sao. Hắn cúi đầu nhìn chiếc lắc trong lòng bàn tay một chút, giơ tay lên muốn nện xuống mặt đất, do dự nửa ngày cũng không cam lòng nện xuống, mà là giận dữ cất vào hà bao.
Hắn không thể nhịn được nữa hướng tới tảng đá lớn ven đường đánh một quyền, tảng đá lớn ứng tiếng mà nứt ra, đá vụn bắn ra bốn phía, nhưng mà hắn tránh cũng không tránh, có đá vụn bắn tán loạn đến trên mặt hắn, tại khuôn mặt như ngọc của hắn lưu lại mấy vết máu nhè nhẹ. Đám người Tiểu Nam định tiến lên lại bị hắn trừng mắt nhìn một cái, càng không dám nhúc nhích.
Nghĩ đến mới vừa rồi nàng khóc lóc nói hận hắn, nhớ tới nàng đã từng khổ sở, tim của hắn lại âm ỷ đau, như vậy cũng tự giết chết trái tim của mình. Tại sao hắn lại đần như vậy chứ? Căn bản hắn không muốn như vậy, nhưng vừa ra khỏi miệng chính là nói như vậy. Nhưng nàng không biết trong lòng hắn thích nàng cỡ nào, ái mộ nàng, muốn nàng là của riêng hắn biết chừng nào, nàng không biết nàng có nhiều điểm tốt đẹp đáng yêu, đối với nam nhân mà nói có sức hấp dẫn trí mạng. Không nói Tần Giác, ngay cả Hàn Tư Luật cũng đối với nàng kinh diễm khen ngợi không thôi.
Có lẽ ở trong lòng hắn bởi vì vẫn không chiếm được nàng, mà nàng cũng chưa từng hứa hẹn sẽ yêu thích hắn, làm cho hắn bắt không được cảm giác của nàng, cho nên khiến hắn có chút nóng vội. Tựa như hôm nay, dường như hắn chỉ hơi buông lỏng tay, nàng liền không chút lưu tình trở mặt không thừa nhận hắn, điều này làm cho hắn có cảm giác cực kỳ không an toàn, cho nên ở trong sơn động hắn mới muốn đoạt lấy nàng như vậy, để cho nàng hoàn toàn thuộc về hắn. Nhưng cho tới tình cảnh bây giờ thì hỏng bét, hắn có chút bó tay hết cách, hắn cũng không phải là quần lạ áo lụa, là hoa hoa công tử, có sở trường lý giải về tâm tư và thân thể của nữ nhân.
Hắn che mặt vỗ trán, trầm mặc không nói một lúc lâu, mới khẽ nói với Tiểu Nam: "Ngươi đi tìm Am Chủ Vô Tâm sư thái, quyên góp nhiều lạc quyên một chút, sau đó cầu kiến tam tiểu thư."
Tiểu Nam ôm quyền dạ một tiếng, tinh thần phấn chấn đi nhanh.
Lúc đi ra Tiểu Nam ủ rũ cúi đầu, hắn nhìn vẻ mặt đầy hy vọng của Hiên Viên Húc, giọng nói hàm chứa không đành lòng: “Tam tiểu thư chuyển lời ra, trở lại tìm nàng, nàng liền cắt tóc làm ni cô…” Hắn dừng lại không có nói tiếp.
Hiên Viên Húc im lặng đứng ở đằng kia, sắc mặt một mảnh xám trắng, hắn đưa tay vuốt ve ngực có chút kích động, yên lặng thở ra một hơi. Nàng nhất định phải đối với hắn như vậy sao? Ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho hắn sao? Phủi tay ra ý bảo Tiểu Nam "Nói xong, nàng còn nói cái gì?"
Tiểu Nam thấy dáng vẻ hắn cố tự trấn định, sắc mặt càng thêm không đành lòng: "Nói nơi này là nơi tu hành, bảo chúng ta nhanh chóng rời đi, sau này cũng không cần tìm đến nàng."
Thấy Hiên Viên Húc vung ống tay áo lên giống như không tin muốn vọt thẳng đi vào, hắn vội vàng nói: "Tam tiểu thư cầm cây kéo trong tay, nửa canh giờ sau nếu chúng ta vẫn không đi, nàng liền cắt tóc của mình. . . . . ." Hắn không có thấy tam tiểu thư, cái nha đầu kia truyền lời, nói như chém đinh chặt sắt, không cho phép người ta nghi ngờ!
Thân hình xinh đẹp thon dài của Hiên Viên Húc cứng ngắc, nắm thật chặc quả đấm có máu đỏ tươi quanh co chảy xuống, giọt giọt rơi vào trong bụi đất. Tiểu Bắc vội vàng cầm khối vải mềm đi tới muốn kéo tay của hắn, thế nhưng hắn lại quật cường đem Tiểu Bắc đẩy ra. Chút tổn thương nho nhỏ này thì tính là gì! Nàng cũng không chút lưu tình nói không cần hắn nữa, còn hận hắn muốn chết! Lúc này hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng, lắc lắc vai của nàng hỏi một câu, cũng bởi vì hắn nhất thời ấm đầu nên nói sai, nàng liền đối với hắn tàn nhẫn như vậy sao? Không bằng nàng trực tiếp cầm cây dao lăng trì hắn còn tốt hơn.
Tiểu Nam xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu giữa mùa đông, lặng lẽ dắt ngựa của hắn cưỡi tới đây, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Gia, hay là đi về trước đi! Chờ tam tiểu thư bớt giận gia trở lại cũng không muộn.” Lúc này hai người đều trong cơn giận dữ, cố gắng gặp mặt chỉ càng cãi nhau càng bế tắc. Thấy thân thể hắn ưỡn ra thẳng tắp, rất không cam lòng, vẫn muốn xông vào trong am, Tiểu Nam ngừng lại nháy mắt với Lý Anh Lý Tịnh, bình thường hai người này đối với nữ nhân rất có thủ đoạn, lúc này cũng nên khuyên nhủ giúp a!
Lý Tịnh suy tư một hồi, cân nhắc nói: “Gia, tam tiểu thư nói cũng không sai, nơi này dù sao cũng là am ni cô, gia vẫn là đi về trước đi! Hiện tại chủ yếu là vương phi…” Hiện tại chủ yếu là vương phi không thích tam tiểu thư. Nhưng xem ra vị tam tiểu thư này là người có tình tình cương liệt, nhất định không nguyện ý cúi đầu làm thiếp người khác. Thật ra theo ý hắn thì tam tiểu thư này cứ làm vợ bé, bằng bộ mặt điên đảo chúng sinh của nàng, dáng dấp khiến cho gia nóng ruột nóng gan, còn không phải ở hậu viện muốn mưa được mưa muốn gió được gió sao, cùng danh dự thế tử phi khác nhau ở chỗ nào?
Hiên Viên Húc chống tay lên trán, nhắm mắt lại cúi đầu không nói, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi khạc ra mấy chữ thật thấp: "Phái hai người ở chỗ này bảo vệ nàng, đi thôi!" Nàng có thể đối với hắn độc ác vô tình, thế nhưng hắn không thể thờ ơ lạnh nhạt với nàng được, coi như nàng tàn nhẫn! Nàng thắng!