Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lệ Hy
An Thân Vương bước ra Thái Y Viện xong liền tăng tốc bước tiến, bước đi như bay, sốt ruột không chịu được muốn đi nhìn Hiên Viên Húc và Sính Đình, trên nửa đường lại đụng phải Trấn Quốc Công Lam Mộc Dương vào cung tìm Vũ Đức đế.
Cảm tình giữa Trấn Quốc Công và An Thân Vương không giống bình thường, nhìn thấy bộ dáng mặt mày hớn hở của An Thân Vương liền có chút hồ nghi, nhi tử con dâu đều bị nhốt vào thiên lao, hắn còn vui vẻ cái gì? Không phải là gặp đả kích quá lớn, có chút tẩu hỏa nhập ma chứ! Vì thế nhanh chóng đuổi theo vài bước, quan tâm nói: "Vương gia, ngươi không sao chứ?"
An Thân Vương quay đầu nhìn lại là Trấn Quốc Công, càng cười xán lạn, mặt trời trên đầu còn kém sắc hơn cả nụ cười chói mắt của hắn: "Lão ca ca à...! Mau mau chúc mừng huynh đệ đi! Huynh đệ của ngươi cũng muốn lên chức tổ phụ rồi."
Trấn Quốc Công vừa nghe, trong lòng cũng cực kì mừng thay cho hắn, tôn tử tôn nữ của hắn ít nhất đều đã biết mua xì dầu, mặc dù An Thân Vương nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng vẫn chưa có cháu. Vì thế vẻ mặt đầy nếp nhăn như bông hoa cúc cũng cười theo: "Chúc mừng chúc mừng! Húc Nhi thật lợi hại! Chất tức phụ (cháu dâu) mang thai mấy tháng rồi?"
An Thân Vương vừa nghe, ngẩn người, nhớ tới lời nói của Lưu thái y, liền nói: "Mới hơn một tháng, còn ngắn."
"Ài nha!" Trấn Quốc Công lập tức vỗ đầu, sốt ruột nói với An Thân Vương: "Vương gia, ngươi cũng không thể nói cho người khác nghe khắp nơi, bảo bảo ba tháng đầu rất keo kiệt! Chuyện chất tức phụ mang thai trong ba tháng đầu trừ người nhà, không thể để cho người ngoài biết được."
"Hả!" An Thân Vương nhất thời quá sợ hãi, tâm tình tốt vừa rồi lập tức không cánh mà bay, không ngừng hối hận dậm chân. Nhiều thái y như vậy đều biết, người nên biết được và không nên biết được khẳng định đều đã biết, hắn còn định gặp một người liền khiến người ta chúc mừng hắn một lần mà! Vậy làm sao để nói cho bảo bảo biết bây giờ?
Trấn Quốc Công sợ hắn sốt ruột đến mức tốt xấu, vội vàng an ủi hắn: "Người không biết không có tội, bảo bảo thở mạnh xong, sẽ tha thứ cho vương gia, lão ca ca ngươi cũng không phải người ngoài, vương gia lại không nói với người ngoài là được, ba tháng sau dù vương gia khua chiêng gõ trống đi tuyên dương cũng không cần phòng ngừa gì rồi."
Lúc này An Thân Vương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt khó coi như vậy, sau khi tạm biệt Trấn Quốc Công, vẫn không thay đổi đi nhìn nhi tử và tức phụ, bất quá lúc này hắn dè dặt cẩn thận hơn, thấy người nào cũng tỏ vẻ mặt bí hiểm, người khác nói chuyện với hắn, bộ dạng của hắn đều không thích, người khác chỉ cho rằng hắn vì chuyện của Húc tiểu vương gia mà tâm tình không tốt, cũng rất thấu hiểu cho hắn.
Lúc An Thân Vương đi vào tiểu viện, trời đã sắp tối.
Sính Đình nằm trong lòng Hiên Viên Húc từ giữa trưa đến bây giờ vẫn ngủ còn không tỉnh lại. Tuy Hiên Viên Húc cũng nằm trên giường, nhưng cũng không ngủ, hiện tại lòng hắn tràn đầy lo lắng thân thể của nàng, tất nhiên là không dám chợp mắt. Nghe thấy giọng nói của phụ vươngtruyền từ ngoiaf viện đến, sau đó lại nghe thấy giọng nói cao hứng trả lời của Thính Vũ, hắn cười nhẹ, cẩn thận khẽ đặt đầu Sính Đình lên gối, chuẩn bị xuống giường. Chẳng ngờ động tác nho nhỏ này lại khiến Sính Đình giật mình tỉnh lại.
Sính Đình dụi mắt mơ hồ hỏi hắn: "Làm sao vậy?" Ngày xuân ngủ thật ngon, nàng cảm thấy còn muốn ngủ.
Hiên Viên Húc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng của nàng,, ôn nhu mà nói: "Phụ vương đến đây, nàng ngủ đã lâu, bụng đói chưa?"
Sính Đình nghe được An Thân Vương đến đây, lập tức thanh tỉnh một chút, vội vàng muốn ngồi dầy, lại bị hắn đè thân thể lại, "Đừng nhúc nhích, ta đi nói với phụ vương, nàng tỉnh táo rồi thì ăn một chút gì đi."
Sính Đình bất đắc dĩ liền gật gật đầu, vừa định nói chuyện, lại nghe thấy An Thân Vương ở ngoài phòng nói: "Húc nhi, tức phụ của con không khỏe sao? Phụ vương có thể trò chuyện với kim tôn hay không?"
"..." Hai vợ chồng nhìn nhau không nói gì.
An Thân Vương thấy bọn họ hai người không nói gì, ở bên ngoài tự diễn: "Tôn tử đáng thương a, là tổ phụ có lỗi với ngươi, để tâm can bảo bối ở trong nhà tù tồi tàn này, chúng ta nhanh về nhà đi, muốn cái gì có cái đó."
…
Từ ngày Hiên Viên Húc bị nhốt vào đại lao, trước mắt Đinh vương phi đen một mảnh liền hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại trừ bỏ Đinh Thụy Thù và mấy ma ma nha hoàn bên người ra, An Thân Vương đều vài ngày không thấy mặt, ngay cả phái người đến hỏi vương phi chết sống hay không cũng không có.
Đinh vương phi chờ thân thể tốt hơn một chút, liền không thể chờ đợi được mà vội vàng tiến cung tìm hoàng hậu, muốn hoàng hậu giúp đỡ khuyên nhủ Vũ Đức đế.
Tất nhiên là hoàng hậu miệng thì đáp ứng, cho dù Đinh vương phi không đến cầu nàng, nàng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, cũng muốn đi khuyên can hoàng thượng. Nói ra, trong lòng hoàng hậu cũng có chút áy náy với Hiên Viên Húc, chuyện nháo đến nước này, hoàng hậu cảm thấy chính mình không thể trốn tránh trách nhiệm. Nàng biết rõ Lệ Quý phi muốn đưa nữ tử của Trịnh gia đến bên người Húc Nhi, đạt tới mục đích lung lạc trọng thần trong triều, nhưng hoàng hậu cũng không ngăn cản, theo ý nàng, Lệ Quý phi cũng không có con bên người, hao tổn tâm cơ lung lạc triều thần cũng vô dụng, mục đích làm như vậy đơn giản là đưa Trịnh gia lên nơi đầu sóng ngọn gió thôi.
Hoàng hậu vẫn có mấy lần Hiên Viên Húc vô ý nhắc tới trước mặt Lệ Quý phi, Đinh vương có ý để cho chất nữ nhà mẹ đẻ làm trắc phi của Hiên Viên Húc, Lệ Quý phi nghe xong trong lòng khẽ động, tất nhiên là không chịu buông tha cơ hội tốt như vậy, vì thế lập tức liền đi tìm Vũ Đức đế khóc nháo, cuối cùng xin được một tờ thánh chỉ tứ hôn.
Sau khi từ hoàng cung về vương phủ, Đinh vương phi liền cho người đi mời An Thân Vương, ai ngờ An Thân Vương không thể đến đây, vẫn bảo người ta truyền lời, bảo nàng thành thành thật thật ngốc ở trong vương phủ, sao chép một vài bản kinh Phật, tu thân dưỡng tính nhiều hơn, đừng không có việc gì lại nhảy nhót lung tung, ầm ĩ cả nhà không yên.
Trời ơi! Đất ơi! Lời này của An Thân Vương thật đúng là rât nặng, nàng thế nào mà ầm ĩ cả nhà không yên hả? Đưa hai trắc phi thêm cho Húc Nhi xem như là chuyện xấu sao? Còn không phải là vì muốn con nối dòng của phủ An Thân Vương, nàng vì việc này mà trăm phương ngàn kế, bởi vì không muốn để Húc Nhi biết mình động tay động chân từ bên trong, chẳng những xin hoàng hậu hỗ trợ, còn lợi dụng Lệ Quý phi lấy bản thân ra mượn. Không nghĩ đến Húc Nhi lại định để cuộc đời này chỉ cưới một thê, trên bữa tiệc sinh nhật của nàng ngang nhiên kháng chỉ, mà còn cự tuyệt nạp trắc phi trong đó có cháu gái ruột của nàng.
Hiện tại chỉ sợ tất cả kinh thành đều đang chê cười vương phi như nàng, không, chỉ sợ là cả Thanh Long quốc đang nhìn truyện cười của nàng, còn có truyện cười của hưng dương Đinh thị đi? Hiện tại nàng cũng không dám đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của chất nữ rồi. Nàng chém đinh chặt sắt để chất nữ đến làm trắc phi, lại chưa từng nghĩ nháo thành tình hình không chịu nổi đến nỗi không có cách nào thu thập được như vậy.
Vốn nàng chỉ không chịu được một nữ tử thân phận thấp kém có được phú quý to lớn của vương phủ và quyền thế một tay che trời, chính phi bị nàng chiếm, chẳng lẽ nhà ngoại Đinh gia của nhi tử không thể được chia một chén canh hay sao? Đạo lý thân càng thêm thân, đều nói nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, sao đến chỗ nàng lại không thể thực hiện được? Đinh vương phi nghĩ mãi không xong, không biết rốt cuộc mình làm sai chỗ nào, để vương gia và nhi tử đối xử với nàng như vậy.
Bao nhiêu ngày không thấy nhi tử và vương gia, rốt cuộc Đinh vương phi cao quý không nổi, trong lòng ngày càng hoảng sợ, hôm nay sầm mặt chờ trước đại môn của vương phủ, quả nhiên nhìn thấy An Thân Vương mặt mày hớn hở, miệng ngâm nga tiểu khúc, gật gù đắc ý về vương phủ.
"Vương gia!"Đinh vương phi mặt đầy nước mắt, vô cùng thống khổ kêu một tiếng.
Vương gia bị nhảy dựng bởi tiếng kêu dọa người của Đinh vương phi, tâm tình đắc ý nhất thời rớt xuống ngàn trượng, nhíu mày nhìn nàng, nghiêm mặt nói: "Không phải bảo ngươi thành thành thật thật ngốc trong Cẩm Sắt viện sao? Ngươi lại muốn ép buộc cái gì?" Đừng tưởng rằng giờ bộ đáng thương hắn sẽ mềm lòng, tùy tiện nàng ép buộc, đưa tôn tử của hắn vào nhà tù, há có thể như vậy! Bây giờ hắn oán hận đủ điều với Đinh vương phi, lúc trước đã từng nói, ai ngăn cản hắn ôm tôn tử, hắn gặp thần giết thần thần, gập phật giết phật.
"Ô!" Đinh vương phi không để ý chung quanh còn có hạ nhân, thất thanh khóc rống lên: "Vương gia... Húc nhi làm sao rồi? Có bị xử phạt không? Đến cùng hoàng đế muốn giáng tội gì cho hắn?" Vũ Đức đế không cho phép bất luận kẻ nào đi thăm hỏi, nàng không thấy nhi tử, trong lòng vẫn lo sợ bất an.
An Thân Vương trên cao nhìn xuống liếc xéo nàng, châm chọc khiêu khích: "Ngươi vẫn còn biết quan tâm hắn? Không phải chỉ nghĩ đến Đinh gia các ngươi sao? Muốn mặt mũi quan trọng của ngươi sao?" Lúc trước lại có thể không thương lượng với hắn, tự mình lén đi cầu hoàng hậu, để phu quân như hắn ở chỗ nào? Chẳng lẽ mấy năm nay cuộc sống an nhàn sung sướng biến nàng thành ngu dốt rồi hả? Lấy chút khôn vặt đùa giỡn trên người trượng phu và nhi tử.
"Vương gia... Sao người nói lời ấy, thiếp thân cũng khổ tâm một phen, muốn nạp hai người trắc phi thật tốt khai chi tán diệp cho Húc Nhi, huhu... Hơn nữa người nghe hắn nói cái gì, trước mặt nhiều người như vậy nói cuộc đời này chỉ cưới một thê..." Đinh vương phi vừa khóc vừa kể.
An Vương gia thấy bộ dáng chết cũng không hối cải của nàng, giọng nói cũng cao lên: "Ngươi muốn nạp trắc phi cho hắn, liền tìm lý do là tức phụ lập gia đình không sinh con! Chừng nào thì ngươi trở nên ác độc như vậy rồi hả? Ngươi có biết việc này xúc phạm bao nhiêu với thanh danh của một nữ tử sao? Người luẩn quẩn trong lòng sớm đã thắt cổ rồi! Nàng mới gả tới mấy tháng, ngươi ngẫm lại năm đó đi! Bao nhiêu năm mới có Húc Nhi, ngươi tính kế người khác đồng thời cũng cần phải ngẫm lại bản thân ngươi đi?"
Đây là chỗ An Thân Vương không thể dễ dàng tha thứ nhất, ngươi đã muốn đạt tới mục đích của mình, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, ít nhất không thể thương tổn người vô tội! Lại nói Sính Đình gả tới vương phủ lâu như vậy, An Thân Vương cảm thấy con dâu vừa nhu thuận lại nghe lời, tâm nhãn cũng không nhiều, bộ dáng lại xinh đẹp, tùy tiện đứng ở chỗ kia, cũng là một phong cảnh tuyệt mỹ, chủ yếu nhất nàng khiến trên mặt nhi tử của hắn mỗi ngày tràn đầy ánh sáng hạnh phúc sung sướng, như vậy là đủ rồi! Cái gì cũng không quan trọng bằng chuyện này! An Thân Vương thân ở hoàng gia, mỗi ngày thấy người đùa giỡn tâm nhãn, đặc biệt chán ghét người dạng này.
Vương gia... Ta!" Đinh vương phi có chút chột dạ, nàng bị lời nói của An Thân Vương đả kích đến mức sắc mặt trắng bệch, đầu cũng không ngẩng lên nổi.
Lúc ấy Đinh vương cầu hoàng hậu hỗ trợ, liền thẳng thắn nói khi đó sẽ kiên nhẫn mấy tháng, đến lúc đó nếu Sính Đình không có bầu, lợi dụng lý do này nạp trắc phi thay Húc Nhi. Nàng chắc chắn đoán được Sính Đình không thể mang bầu nhanh như vậy, cho nên mới định liệu trước chủ ý này cho hoàng hậu. Hoàng hậu cực kỳ khó xử, bởi vì lý do này quá miễn cưỡng cũng quá gượng ép. Hoàng tộc Hiên Viên nào có lập gia đình có thai sớm như vậy? Nhưng không ngăn nổi tình diện (tình cảm + thể diện) với Đinh vương phi, bất đắc dĩ nhận lời làm xuống.
"Tốt, tốt! Bản vương bề bộn nhiều việc!" An Thân Vương không kiên nhẫn lề mề với Đinh vương phi, nhấc bước liền muốn rời đi. Tôn tử giá lâm, hết thảy người không liên quan đều gạt bỏ, vì thế, hắn có rất nhiều việc cần vội! Vốn định tiếp nhi tử và con dâu về vương phủ, nhưng thái y lại nói tạm thời không cần di chuyển, tĩnh dưỡng vài ngày nhìn lại tình huống, biến thành trái tim hắn vốn khẩn trương như vậy lại càng sắp vọt ra cổ họng rồi. Nhưng hắn cực đau lòng tôn tử của hắn phải ở trong cái sân viện rách nát kia, không thiếu được ăn uống chơi đùa đều phải tỉ mỉ chuẩn bị, ủy khuất thiên, ủy khuất địa, ủy khuất chính mình, dù thế nào cũng không thể ủy khuất tôn tử.
Đinh vương phi vừa thấy An Thân Vương phải đi, vội vàng nói: "Vương gia, rốt cuộc Húc Nhi thế nào, có bị đói hay chịu lạnh không?" Dù sao cũng là máu mủ thân sinh, sao trong lòng không đau, về phần con dâu kia luôn luôn là người ngoài, dẫn ra cũng không muốn dẫn. Nếu không phải bởi vì nàng, làm sao Húc Nhi biến thành như vậy.
An Thân Vương sờ chòm râu, giả vờ giả vịt ngẩng đầu nhìn trời một phen, bâng quơ nói: "Ở trong tù bị da tróc thịt bong, máu thịt lẫn lộn, đã hấp hối, bộ dáng kia vô cùng thê thảm, bệ hạ quyết định cuối thu xử trảm."
"A!" Đinh vương phi lập tức hét lên một tiếng, trong lòng vô cùng đau thương, nhất thời lảo đảo, mắt thấy liền muốn vô lực ngã xuống đất. Nha đầu bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ vương phi.
An Thân Vương thấy vương phi nằm ở trên người nha đầu gào khóc, bộ dáng nội tâm đau nhức ngược lại khiến người thấy rơi lệ, người nghe thấy thương tâm. Đáng tiếc An Thân Vương là người ý chí sắt đá, thờ ơ nhìn Đinh vương phi khóc lóc một phen, sau đó ngẩng đầu lên, khinh thường mà hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Còn Đinh gia hưng dương trăm năm vọng tộc cái gì! Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử (*) cũng không biết, làm quyết định gì cũng không hỏi qua phu quân và nhi tử. Một nữ nhân có ham muốn khống chế đặc biệt mạnh, chủ ý quá tệ, quá hỏng rồi! Không thể chịu được nữa!
Lại nói từ sau ngày đó Đinh vương phi té xỉu, Đinh Thụy Thù đi theo vội trước vội sau chăm sóc một phen, tạm thời cũng quên thống khổ biểu ca cự hôn.
Sau khi vương phi thức dậy, Đinh Thụy Thù thấy thân thể của bác không đáng ngại, thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, hai mắt khóc đỏ rừng rực, đau lòng mất mát nói không nên lời. Nếu lúc trước biết đến vương phủ cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, nàng hà tất hạ độc thủ với thân tỷ tỷ để đoạt cơ hội này, khiến cho chính mình hiện tại đâm lao phải theo lao!
Biểu ca kiên quyết kháng chỉ, không đồng ý nạp nàng làm trắc phi, điều này làm cho nàng về sau còn mặt mũi anof gặp người? Người nào còn nguyện ý cưới nàng? Quan trọng nhất là hiện tại biểu ca chọc cho mặt rồng hoàng đế giận dữ, chính mình cũng khó bảo toàn cho bản thân, không biết khi nào thì sẽ bị hoàng đế giáng tội.
Lúc này trong lòng nàng không khỏi oán hận Đinh vương phi, thổi phồng lại khoác lác, chuyện tình cam đoan lại không làm được, khiến cho hiện trong vương phủ ngay cả nha đầu nhóm lửa là dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, giống như nàng là yêu tinh hại người.
Hiện tại nàng hối hận ruột đều xanh, sớm biết rằng như vậy còn không bằng tìm gả cho cao môn đại hộ. Nhưng hiện tại nàng lại không dám về nhà, nếu cứ như vậy mặt xám mày tro trở về, những tiểu thư danh môn cùng một chỗ này còn không biết truyện cười nàng như thế nào? Cho dù là tỷ tỷ chỉ sợ cũng không dễ bỏ qua cho nàng, lấy khôn khéo và thủ đoạn của tỷ tỷ nhất định đã đoán ra là nàng giở trò quỷ rồi. Nàng hủy đi dung mạo tỷ tỷ vẫn làm kiêu ngạo, nhất định tỷ tỷ hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng, nói không chừng đang chờ nàng trở về, sau đó thu thập nàng thật tốt!
Đinh Thụy Thù không ngừng cảm thán thời vận không tốt, nhưng trong đầu lại vắt óc tìm mưu kế nghĩ xem đi con đường nào mới tốt? Hiện tại nàng thật sự cảm thấy không biết theo ai, chỉ ngóng trông biểu ca bị nhốt vào nhà tù xong có thể hồi tâm chuyển ý (thay đổi thái độ), đồng ý nạp nàng, cũng cầu khẩn Vũ Đức đế có thể xử lý biểu ca nhẹ một chút, như vậy tất cả đều vui vẻ mới đúng.
Đúng lúc này, nha đầu bên người của nàng vội vàng trở về phòng, kinh hoàng luống cuống nói: "Tiểu thư, không tốt rồi!"
"Chuyện gì kích động như vậy?" Tâm tình Đinh Thụy Thù đang buồn bực, nha hoàn cả kinh sợ hãi khiến nàng lại càng tâm phiền ý loạn.
Nha đầu giương mắt trộm nheo mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy đồng tình và thương hại, nhỏ giọng nói: "Thế tử phi mang thai rồi!"
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Sét đánh giữa trời quang, Đinh Thụy Thù quả thực không thể tin tưởng lỗ tai của chính mình, vô cùng khiếp sợ, giọng nói không khỏi the thé cao lên hỏi han.
Nha đầu không kìm lòng nổi co rúm lại, giọng nói của tiểu thư quá chói tai, liền vội cúi đầu nói: "Tiểu thư không phải để nô tỳ chú ý hướng đi của vương gia nhiều một chút sao, mới vừa rồi nô tỳ thấy Tần ma ma đi về phía chỗ cửa vương gia, sau đó nô tỳ vẫn chờ ở nơi đó, lúc Tần ma ma đi ra mặt mày hớn hở, tươi cười kia che cũng không che hết, tựa hồ rất cao hứng, dọc theo đường đi không ngừng lầm bầm lầu bầu, nô tỳ nghe được rõ ràng Tần ma ma nói là thế tử phi có thai, thật sự là quá tốt! Cho nên nô tỳ không dám trì hoãn, liền quya về bẩm báo cho tiểu thư."
Nha đầu cảm thấy tiểu thư nhà mình thật sự đáng thương, ban thánh chỉ tứ hôn cho tiểu thư chỉ trích thế tử phi thành hôn nhiều ngày không co thai, thế tử phi lại đánh cho mọi người một bạt tai vang dội như vậy, đánh cho mọi người trở tay không kịp.
Đinh Thụy Thù không nhịn được đè trán, nếu tin tức này là thật, thì thật đúng là làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi, nàng thực hoài nghi nữ nhân kia cố ý, lúc này mang thai, lý do hoàng thượng tứ hôn cho nàng với biểu ca không phải tự sụp đổ, không được, nàng không thể ngồi chờ chết, nhất định phải nghĩ biện pháp.