Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân
  3. Chương 65
Trước /79 Sau

Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 65

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc Thỏa Thỏa nhìn sang với ánh mắt vừa ngạc nhiên lại cảnh giác, Lục Thời Kì mới nhớ ra trong xe còn có thằng nhóc này.

Mồi lửa vừa le lói giữa anh và Khương Ngưng đã bị dập tắt bởi sự xuất hiện đột ngột của cậu bé.

Thỏa Thỏa chẳng hề nghĩ mình là người thừa, quay đầu lại nói với Khương Ngưng với vẻ đầy chính nghĩa: “Mẹ ơi, mẹ đừng lo, con sẽ bảo vệ mẹ, nhất định không để bố bắt nạt mẹ đâu.”

Thấy sắc mặt Lục Thời Kì hơi tối sầm lại, Khương Ngưng không nhịn được cười: “Được, con nhớ bảo vệ mẹ nhé.”

Trên đường về nhà, Lục Thời Kì không nói gì nữa.

Khương Ngưng không cho Thỏa Thỏa ngồi trong xe chơi điện thoại, Thỏa Thỏa ngoan ngoãn cất điện thoại vào túi, vòng tay ôm lấy cánh tay Khương Ngưng nũng nịu: “Mẹ ơi, mấy ngày rồi con không gặp mẹ, ngày nào con cũng nhớ mẹ.”

Khương Ngưng bật cười: “Con còn biết nhớ mẹ cơ à? Mấy ngày nay ở Đồng Thành chơi đã đời rồi chứ?”

“Không có đâu, con muốn về nhà rồi.”

“Thật sao?”

“Dạ.”

Khương Ngưng hôn lên trán con trai: “Mẹ cũng nhớ con.”

Thỏa Thỏa chu môi: “Vậy sao mẹ đến Đồng Thành không nói cho con biết, mà lại đi đón bố tan làm trước?”

Khương Ngưng bị hỏi đến nghẹn lời: “Quản gia đưa con đi chơi, mẹ không biết tìm con ở đâu, con lại không có điện thoại, mẹ không liên lạc được, nên chỉ có thể đến tìm bố con thôi.”

Thỏa Thỏa bán tín bán nghi: “Thật ạ?”

“Thật chứ.”

“Vậy rốt cuộc trong lòng mẹ nhớ bố hơn hay là nhớ con hơn ạ?” Thỏa Thỏa tiếp tục truy hỏi.

Khương Ngưng đang định lên tiếng thì Lục Thời Kì ở ghế lái phía trước đã liếc mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, sau đó thản nhiên tiếp tục lái xe.

Ánh nhìn đó của anh khiến Khương Ngưng chột dạ, cô cảm giác như anh đang nhắc nhở cô là anh cũng đang nghe đấy, bảo cô nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.

Khương Ngưng xoa đầu con trai: “Đương nhiên là mẹ nhớ con hơn rồi.”

Thỏa Thỏa lập tức vui mừng: “Vậy bố chỉ có thể xếp sau con thôi sao?”

“Ừ, Thỏa Thỏa thứ nhất, bố thứ hai.” Khương Ngưng cúi đầu không dám nhìn về phía trước, trong lòng thầm nghĩ, Lục Thời Kì chắc sẽ không nhỏ mọn đến mức tranh giành tình cảm với con trai đâu nhỉ?

Lúc này, người đàn ông ngồi ở ghế lái phía trước bỗng bật cười.

Khương Ngưng và Thỏa Thỏa vô thức nhìn qua.

Lục Thời Kì gọi tên đầy đủ của Thỏa Thỏa: “Khương Việt.”

Mỗi khi bố gọi tên đầy đủ của cậu bé là thể nào cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp, Thỏa Thỏa cảnh giác ngẩng đầu lên.

Lục Thời Kì nắm chặt vô lăng: “Mấy hôm trước bố về Lan Thành, hỏi con có muốn về với bố tìm mẹ không, lúc đó con nói với bố thế nào nhỉ?”

Thỏa Thỏa: “…”

Lục Thời Kì như đang hồi tưởng lại: “Bố nhớ ra rồi, con nói là Mộ Mộ đang ở Đồng Thành, con còn muốn đi tìm Mộ Mộ chơi, mấy hôm nữa mới về nhà tìm mẹ. Hôm qua Mộ Mộ đi rồi, hôm nay con mới biết nhớ mẹ? Vậy rốt cuộc là mẹ quan trọng hay Mộ Mộ quan trọng?”

Thỏa Thỏa: “….”

Khương Ngưng có chút kinh ngạc: “Mộ Mộ đến Đồng Thành lúc nào vậy? Đi cùng ai?”

Lục Thời Kì nói: “Bà xã Mộ Du Trầm dạo này đang quay phim ở Đồng Thành, cậu ấy dẫn Triều Triều và Mộ Mộ đến thăm.”

Lúc này Khương Ngưng mới nhớ chuyện Thư Minh Yên là biên kịch phim.

Khương Ngưng chợt hiểu ra, bật cười: “Thì ra Thỏa Thỏa ở Đồng Thành chơi vui như vậy là vì gặp Mộ Mộ.”

Cô hỏi Lục Thời Kì: “Hôm trước anh về nhà sao không nói với em?”

Xe dừng đèn đỏ, Lục Thời Kì quay đầu nhìn cô: “Lần trước anh về nhà em có nói chuyện với anh à?”

Bắt gặp ánh mắt có phần hờn dỗi của anh, Khương Ngưng chột dạ né tránh.

Tối hôm đó cô tăng ca đến tận khuya, chẳng buồn nói chuyện với anh.

Khương Ngưng cười trừ: “Thì hôm nay em đến tìm anh rồi còn gì.”

Lục Thời Kì cười khẩy: “Thằng nhóc đó thứ nhất, anh thứ hai, ai biết được em đến tìm ai.”

Khương Ngưng: “….”

Lục Thời Kì cũng đã sắp xếp một phòng cho Thỏa Thỏa ở Thu Thuỷ Loan, khoảng thời gian ở Đồng Thành cậu bé vẫn luôn ở phòng riêng của mình.

Chín giờ rưỡi tối, Thỏa Thỏa đã đi vào giấc ngủ theo đúng lịch trình.

Từ phòng Thỏa Thỏa ra, Khương Ngưng đẩy cửa phòng ngủ chính.

Lục Thời Kì mặc bộ đồ ở nhà màu tối ngồi ở đầu giường, tóc hơi ẩm ướt, chắc là vừa tắm xong.

Anh tùy ý lật giở một cuốn sách tài chính trên tay, nghe thấy động tĩnh thì nhướng mí mắt nhìn cô một cái, sau đó im lặng tiếp tục đọc sách, không nói gì.

Khương Ngưng khẽ nhếch môi, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Không ngờ anh lại thật sự ghen tuông với con trai mình đấy.

Nhỏ mọn, lại còn trẻ con!

Lục Thời Kì không nói chuyện, Khương Ngưng cũng chẳng thèm để ý đến anh. Cô lấy bộ đồ ngủ ở phòng thay đồ ra, đi thẳng vào phòng tắm.

Tắm rửa xong trở về, Lục Thời Kì vẫn đang đọc sách, mái tóc ngắn ban nãy còn ẩm ướt giờ đã khô hẳn, mái tóc đen nhánh thường ngày được chải chuốt gọn gàng lúc này lại buông xõa tùy ý trên xương mày, làm nổi bật làn da trắng lạnh. Ánh đèn phác họa đường nét khuôn mặt góc cạnh của anh, khiến cho gương mặt tuấn tú ấy càng thêm sắc nét.

Khương Ngưng đi tới, mở ngăn kéo đầu giường ra rồi ném một hộp gì đó về phía anh. Cô ném rất chuẩn, hộp đồ kia rơi trúng cuốn sách tài chính trên tay anh, ngay sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Khương Ngưng vén chăn chui vào, người đàn ông thuận thế ném cuốn sách sang một bên, xoay người đè lên người cô rồi mổ nhẹ vào môi cô, giọng nói có chút bất mãn: “Mới có ba cái.”

Khương Ngưng cạn lời: “Cái gì mà ‘mới’ ba cái, anh còn chưa thấy đủ hả?!”

Lục Thời Kì nhắc nhở cô: “Em phớt lờ anh bao lâu rồi?”

“Nào có lâu, mới bốn buổi tối thôi.”

“Vậy cộng thêm tối nay, ít nhất cũng phải dùng năm cái chứ?”

Thôi được rồi, cô lười cãi nhau với anh, Khương Ngưng ngồi dậy định tắt đèn ngủ. Ngón tay còn chưa chạm vào công tắc, Lục Thời Kì đã đột nhiên bế cô ngồi lên người mình: “Tắt đèn làm gì, tối nay anh muốn nhìn rõ một chút.”

Gió hè thổi qua tán cây ngoài cửa sổ.

Lục Thời Kì siết chặt eo thon của Khương Ngưng, ánh đèn ngủ màu ấm le lói chập chờn, mái tóc dài của cô xõa tung, in bóng lên tường đầu giường.

Liên tiếp hai hiệp, Khương Ngưng có hơi mệt, Lục Thời Kì cuối cùng cũng ‘rủ lòng từ bi’ cho cô nghỉ ngơi một lát.

Cô tựa vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, nhắm mắt lại không muốn động đậy.

Lục Thời Kì dựa vào đầu giường, khẽ hôn lên tóc cô: “Bản kế hoạch viết xong rồi à?”

Hàng mi của Khương Ngưng run nhẹ, cô mở mắt ra: “Sao anh biết?”

Người đàn ông khẽ cười, rõ ràng là hiểu rõ tâm tư của cô: “Chưa viết xong thì em chẳng thèm đến tìm anh đâu, lúc nãy cũng sẽ không nghe lời như vậy.”

Mấy lúc thân mật thật ra cô có hơi ngại ngùng khi ở trên, nhưng tối nay lại rất chủ động. Hơn nữa, máy tính của cô vẫn luôn để ở đầu giường, mục đích rất rõ ràng, hiển nhiên là muốn dỗ dành anh xem bản kế hoạch.

Lục Thời Kì xòe bàn tay ra luồn vào mái tóc mềm mại của cô, xoa xoa đỉnh đầu cô: “Lấy cho anh xem nào.”

Nhắc đến công việc, Khương Ngưng lập tức lên tinh thần.

Máy tính của cô thật ra vẫn chưa tắt, vừa mở ra là giao diện bản kế hoạch, cô đã chờ câu nói này của anh từ lâu rồi.

Khương Ngưng trực tiếp đưa qua: “Chuyện thành lập thương hiệu mới này sau này em còn phải đến Tập đoàn Bạc Thương báo cáo với anh trai em, anh tiện thể giúp em nghĩ xem lúc anh em xem bản kế hoạch này xong sẽ hỏi những câu hỏi gì, để em còn chuẩn bị trước.”

Lục Thời Kì khựng lại, đặt máy tính sang một bên trước: “Thương hiệu mới này em vẫn muốn đặt dưới trướng Tập đoàn Bạc Thương sao?”

Khương Ngưng khó hiểu nhìn anh: “Nếu không thì sao?”

Lục Thời Kì hỏi cô: “Em có muốn tự mình làm chủ không? Tự mình gây dựng nên đế chế thương mại của riêng mình, thay vì là người phụ trách của một công ty con nào đó dưới trướng Tập đoàn Bạc Thương.”

Khương Ngưng sững sờ trước câu hỏi của anh, một lúc lâu sau mới nói: “Anh bị điên à, em tự biết rõ sức mình tới đâu.”

“Nhưng em có anh mà.” Lục Thời Kì nghiêm túc nhìn cô, không giống như đang nói đùa, “Anh làm cùng em, bắt đầu từ thương hiệu trang sức đầu tiên được thành lập.”

Khương Ngưng: “?”

Lục Thời Kì nói: “Tập đoàn Lục thị là doanh nghiệp gia tộc, người thừa kế cũng phải là chủ nhân của nhà họ Lục, Thỏa Thỏa lại mang họ em, sau này nó không làm chủ nhân của nhà họ Lục thì trong mắt cổ đông tập đoàn và người nhà họ Lục sẽ không có quyền thừa kế Tập đoàn Lục thị, chỉ có thể nhận cổ tức.”

Khương Ngưng hơi khựng lại: “Nếu anh thật sự muốn bồi dưỡng nó thành người thừa kế Lục thị, có thể cho nó đổi sang họ Lục.”

“Không cần, mang họ em rất tốt, anh cam tâm tình nguyện ở rể, làm anh Khương của em.” Lục Thời Kì ung dung cười nói, nhéo khẽ dái tai cô, “Anh tự cho rằng bản thân mình có giá trị hơn so với bản thân Tập đoàn Lục thị, tương lai có thể mang đến cho em và Thỏa Thỏa nhiều hơn Tập đoàn Lục thị bây giờ.”

Khương Ngưng suy nghĩ lời nói của anh, ôm lấy cổ anh: “Anh muốn để em làm bà chủ sao?”

Lục Thời Kì gật đầu.

“Vậy anh thì sao?”

“Anh có thể làm quân sư cho em, phía sau một nữ doanh nhân thành đạt sao có thể thiếu người đàn ông như anh chứ?”

Khương Ngưng cong cong khóe môi, im lặng một lúc, cô lại thở dài nói: “Em không làm được đâu, anh trai giao Venice Phi cho em là bởi vì nó vốn dĩ chỉ là một công ty nhỏ không có lời lãi gì, cho nên em mới dám vô tư nhận lấy mà nghịch thử. Nếu như anh ấy đưa Tập đoàn Bạc Thương cho em, vậy thì trong đó nước phải sâu đến nhường nào? Em chắc chắn không dám nghịch ngợm.”

“Nhưng em đã khiến cái công ty nhỏ bé ấy hồi sinh rồi đấy thôi, không phải sao?”

“Đó là mèo mù vớ được cá rán, em may mắn thôi.”

Lục Thời Kì an ủi cô: “Tạm thời anh vẫn chưa tách ra khỏi Tập đoàn Lục thị, chỉ là nói trước với em là anh có dự định này, để em chuẩn bị tâm lý thôi. Em cứ an tâm làm mảng trang sức của em đi, về phần sau này làm cách nào để kinh doanh lớn mạnh, em muốn học hỏi thì anh có thể dạy em. Nếu em chỉ thích làm trang sức mà không có hứng thú đến những cái khác, vậy thì cứ để anh lo liệu, nhưng sẽ cho em làm chủ tịch.”

“Vì sao nhất định phải là em làm bà chủ, tự anh làm chẳng phải được rồi sao?”

“Đương nhiên là không được rồi.” Lục Thời Kì uể oải bật cười, ánh mắt cưng chiều, “Đây là giác ngộ của những người đàn ông ở rể, phải đi làm công cho vợ.”

Lời nói của anh khiến Khương Ngưng vui vẻ, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào.

Có thể phát triển Venice Phi cho đến hôm nay, trong lòng Khương Ngưng kỳ thật cũng có chút tự hào, hơn nữa hai năm nay cô thật sự cảm nhận được cảm giác vinh dự và thỏa mãn mà thành công sự nghiệp mang đến cho mình.

Miệng thì nói mình không làm được, nhưng thật ra trong đầu đã nhìn thấy vô số tài sản đang vẫy tay về phía mình.

Tưởng tượng đến lúc cái tên Khương Ngưng xuất hiện trên bảng xếp hạng người giàu có, theo năng lực của Lục Thời Kì, nói không chừng còn có thể chen chân vào top đầu để so kè với cái tên Thẩm Yến, lúc đó cô có thể vênh mặt với Thẩm Yến rồi.

Suy nghĩ càng bay càng xa, nhất thời cô đắc ý đến mức đầu óc choáng váng, người cũng ngớ ra.

Ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Thời Kì, cô vô cùng mê mẩn.

Cẩn thận thưởng thức một lát, Khương Ngưng cuối cùng cũng thốt lên: “Thì ra em đã kiếm được cái cây hái ra tiền rồi!”

Lục Thời Kì bắt lấy tay cô mà mân mê: “Bây giờ em mới biết sao?”

Tối hôm đó, Khương Ngưng lại nghe anh nói về một số kế hoạch cụ thể, hóa ra anh đã cân nhắc rất chu toàn.

Đi theo dòng suy nghĩ của Lục Thời Kì, cô tưởng tượng cảnh mình được anh đưa đi tung hoành ngang dọc, cùng nhau đại sát tứ phương, cô kích động đến mức có chút không ngủ được.

Sau đó chính cô chủ động hôn anh, ánh mắt Lục Thời Kì nhìn cô trở nên u ám, lại tiếp tục đè cô ra chiến thêm mấy hiệp nữa.

Sáng sớm tinh mơ Thỏa Thỏa đã thức giấc, cậu rời khỏi giường đi đến gõ cửa phòng bố mẹ. Gọi hồi lâu mà bố mẹ vẫn chưa dậy, quản gia đi đến đưa cậu bé xuống nhà ăn sáng.

Trên bàn ăn, quản gia ngồi cạnh cậu bé.

Thỏa Thỏa dùng nĩa xiên một miếng xúc xích nhỏ cho vào miệng nhai, ngước mắt nhìn về phía cầu thang, lông mày khẽ nhíu lại.

Lúc mẹ chưa đến Đồng Thành, mỗi lần cậu thức dậy là bố đã tập thể dục xong rồi. Giờ mẹ vừa đến là bố lại ngủ nướng cùng mẹ, cũng không dậy tập thể dục nữa.

Vừa nãy cậu gõ cửa mà bố mẹ cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến cậu.

Thỏa Thỏa chợt nhớ đến, mỗi buổi trưa ngủ ở nhà trẻ cô giáo đều không cho các bạn nhỏ nói chuyện. Bởi vì cứ nói chuyện thì sẽ không ngủ được, buổi chiều sẽ bị buồn ngủ.

Chắc là tối qua bố mẹ lại nói chuyện phiếm nữa rồi, cho nên sáng nay mới ngủ nướng không dậy nổi.

Thỏa Thỏa thở dài trong lòng, cảm thấy ngủ một mình vẫn hơn, ngủ sớm dậy sớm, sinh hoạt điều độ.

Có điều đây cũng là biểu hiện của việc bố mẹ rất yêu thương nhau.

Cậu và Mộ Mộ cũng rất yêu thương nhau, nếu kêu cậu ngủ chung với Mộ Mộ, chắc chắn cậu cũng có thể trò chuyện rất lâu. Mộ Mộ còn nhỏ nên chưa được đi nhà trẻ bao giờ, cậu có thể kể cho Mộ Mộ nghe ở trường mầm non có trò gì hay, kể cho cô bé nghe về hai người bạn thân Lưu Hân Hân và Trương Vĩnh Nguyên trong lớp, hát cho Mộ Mộ nghe bài hát thiếu nhi mới học được.

Tóm lại là có rất nhiều chuyện để nói, bọn họ có thể thức cả đêm không cần ngủ luôn.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu bé bỗng nhớ lại chiều qua bố nói tối đến sẽ làm mẹ khóc.

Chẳng lẽ bố mẹ sẽ đánh nhau?

Nhưng mà tình cảm của bố mẹ đâu có tệ, mẹ còn đến đón bố tan làm nữa, lúc ăn cơm tối hai người cũng rất vui vẻ mà.

Thỏa Thỏa chọc chọc vào miếng xúc xích trong đĩa, lông mày càng nhíu chặt lại.

Chuyện của người lớn thật phức tạp, cậu nghĩ mãi không ra.

Cả buổi sáng, thỉnh thoảng Thỏa Thỏa lại chạy đến trước cửa phòng ngủ chính nhìn thử, còn vỗ vỗ cửa.

Cuối cùng sắp đến trưa thì cửa phòng mới mở ra.

Vừa mở cửa ra Lục Thời Kì đã nhìn thấy Thỏa Thỏa đứng bên ngoài, anh thoáng sửng sốt, còn chưa kịp lên tiếng thì Thỏa Thỏa đã bất ngờ đẩy anh ra rồi xông vào trong: “Mẹ ơi!”

Khương Ngưng đang rửa mặt, nghe tiếng động bèn lên tiếng đáp lời, vội vàng nhổ kem đánh răng ra rồi súc miệng.

Lúc này Thỏa Thỏa đã chạy đến, ngẩng đầu quan sát cô một hồi, vẻ mặt vô cùng quan tâm: “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”

Khương Ngưng cầm khăn giấy lau lau miệng: “Mẹ không sao, sao vậy con?”

Lục Thời Kì cảm thấy có gì đó không ổn, bèn đi tới, Thỏa Thỏa quay đầu nhìn anh, sau đó lại nhìn về phía Khương Ngưng: “Bố có bắt nạt mẹ không ạ?”

“Không có, sao bố lại bắt nạt mẹ được.”

“Chiều qua bố nói buổi tối sẽ làm mẹ khóc, hai người lại còn mãi không chịu dậy, con sợ hai người đánh nhau.” Thỏa Thỏa có chút không chắc chắn lại quan sát Khương Ngưng một lúc, “Mẹ ơi, sao mắt mẹ hơi đỏ vậy, giọng nói cũng khàn khàn nữa, có phải tối qua mẹ khóc không? Mẹ đừng sợ, mẹ nói cho con biết đi, con sẽ trút giận giúp mẹ.”

Khóe mắt Khương Ngưng giật giật.

Căn phòng rơi vào yên tĩnh, Khương Ngưng tức giận trừng mắt liếc Lục Thời Kì cách đó không xa.

Thấy Thỏa Thỏa vẫn đang nhìn mình, Khương Ngưng suy nghĩ giây lát rồi dỗ dành cậu bé: “Hôm qua bố nói đùa thôi, sao bố có thể bắt nạt mẹ được. Giọng nói của mẹ và mắt có hơi khó chịu là bởi vì tối hôm qua mẹ thức khuya tăng ca đó.”

“Thật ạ?” Thỏa Thỏa lại nhìn sang Lục Thời Kì.

Lục Thời Kì gật đầu: “Thật.”

Thỏa Thỏa thấy bố mẹ hình như thật sự rất hòa thuận, không giống như đang cãi nhau, lúc này cậu mới an tâm.

Đợi nhóc con vui vẻ chạy ra ngoài chơi, Khương Ngưng mới trừng mắt nhìn Lục Thời Kì: “Đều tại anh cả, ở trước mặt con mà cứ nói lung tung.”

Lục Thời Kì dở khóc dở cười: “Anh cứ tưởng nó không hiểu gì nên mới nói.”

“Nó đúng là không hiểu thật, nhưng nó lại có logic riêng của mình đấy.”

Quảng cáo
Trước /79 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Cha Vương Gia Tuổi 20

Copyright © 2022 - MTruyện.net