Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Ngôn Đình phản ứng đầu tiên là bối rối.
Hắn nghĩ đến rất nhiều việc Đường Dịch có thể để tâm. Trong đó bao gồm việc lần đó ở bệnh viện, thế nhưng duy chỉ có đối với chuyện tin nhắn gì đó cậu nói đến lại không chút ấn tượng. Đường Dịch nói để hắn từ từ suy nghĩ, hiển nhiên là không muốn nghe câu trả lời của hắn ngay lập tức. Nhưng Cố Ngôn Đình nhịn một chút, cuối cùng vẫn là vuốt mũi hỏi lại một câu:” Cái kia, mật khẩu email của tôi là gì vậy “
Email của bọn họ phần lớn là dùng để giao báo cáo thực hành và luận văn trong lúc học đại học. Lúc mới tốt nghiệp một hai năm đầu Cố Ngôn Đình cũng vẫn hay dùng nó để liên lạc với mấy người bạn học cũ, sau này lại dần quên. Hắn lúc này đừng nói là nội dung tin nhắn, ngay cả địa chỉ email là gì hắn còn không nhớ.
Đường Dịch kinh ngạc liếc hắn một cái, lát sau mới chậm rãi nói ra một chuỗi chữ cái.
Cố Ngôn Đình nghe mật khẩu xong có chút đứng ngồi không yên, sau đó bị Đường Dịch bất đắc dĩ kéo lại hung hăng ấn ngồi xuống.
” Anh muốn tìm thì đợi lúc rãnh rỗi mà tìm, cũng không phải đại sự gì ” Đường Dịch có chút bất đắc dĩ nói:” Có thể trước ăn cho xong bữa cơm hay không hả “
” Tôi … Tôi cảm thấy không tốt lắm ” Cố Ngôn Đình ngẩng đầu nhìn cậu:” Không phải việc lớn thì sao lâu như vậy em còn nhớ rõ ràng thế, tôi nhất định là phạm phải sai lầm rất lớn. Hay là để tôi trước đi nhìn thử một cái được không Tôi không đi kiểm tra thì tôi ăn không vô, ngủ cũng không yên, nhất định sống không nổi nữa! Em đồng ý nha “
Cố Ngôn Đình dừng một chút lại nói tiếp:” Tôi thật sự sẽ ăn không ngon ngủ không yên “
Đường Dịch dở khóc dở cười, Cố Ngôn Đình chuẩn bị cơm tối dụng rất nhiều tâm tư. Ngoại trừ lẩu hải sản ngoài ra còn có rau cải đều là loại Đường Dịch thích. Rửa sạch sẽ còn sắp rất chỉnh tề. Thịt đóng hộp cũng được xắt gọn gàng ngay ngắn đặt trong một cái đĩa thành hình đóa hoa nhỏ. Còn có nấm kim cùng mấy loại nguyên liệu nấu lẩu khác đặt trong đĩa lớn, mọi thứ đều được khéo léo sắp xếp đẹp đẽ.
Công sức chuẩn bị tinh tế như thế, đặt trên người một nam nhân vụng về như Cố Ngôn Đình khiến người ta cảm thấy tương phản thật lớn … ít nhất … Đường Dịch trong lòng tự vấn nói, trừ phi là ngày lễ lớn hoặc hắn lúc này đặc biệt vui vẻ. Nếu không hắn cũng chính là lười tâm tư vào mấy bữa cơm tối thoạt nhìn trang trí đẹp mắt kiểu này.
Cố Ngôn Đình còn đang huyên náo, bất quá hắn cũng biết cách nhìn sắc mặt người khác. Nhìn Đường Dịch không có vẻ như tức giận liền tiến lại gần, líu ra líu rít nói mấy câu không đứng đắn:” Nếu không thì em hôn tôi một cái, tôi sẽ có sức ăn cơm “
” … ” Đuôi lông mày Đường Dịch khẽ nhướng lên một chút.
Cố Ngôn Đình ngực hẫng nhịp vừa định đổi giọng, lại cảm thấy trên ót vang lên một tiếng ” ba “. Sau đó Đường Dịch im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:” Mau ăn. Vừa mới thêm nước để nữa lại phải thêm nước lần nữa”
Cơm tối ăn được phân nửa thì điện thoại của Đường Dịch vang lên, cậu đi nghe điện thoại. Cố Ngôn Đình đem thịt một bên phóng đến chỗ cún con, một bên gọi nó.
Tên cún con lần trước hắn cũng đã biết. Đường Dịch không e dè thừa nhận tên Phàm Phàm là dựa vào cái tên Thẩm Phàm mà đặt. Cố Ngôn Đình lại ôm một bụng dấm chua, phản ứng đầu tiên chính là muốn đuổi cún con đi càng xa càng tốt. Chỉ là ý niệm này rất nhanh bị hắn từ bỏ, bởi vì hắn rất thích vật nuôi nhỏ. Lại càng lo lắng nếu đổi chủ không biết chủ nhân mới có đối với nó không tốt hay không. Vì vậy sau đó liền nảy ra chủ ý trong lúc Đường Dịch không chú ý mà đổi tên cho cún con.
Cún con thuộc loại Collie biên giới, lông trên cổ là màu trắng, hai mắt hai bên lại là màu đen. Cố Ngôn Đình trong đầu chợt lóe, nhớ đến lần trước thấy trên tivi quảng cáo bánh oreo cũng một lớp trắng lớp đen như thế. Hắn nắm chắc cơ hội tiến hành thủ đoạn dùng kẹo bọc đạn mà oanh tạc cún con, buổi tối cho nó vài miếng thịt nó liền rung đùi tiếp nhận cái tên mới ” Oreo “.
Cố Ngôn Đình vừa liếc mắt nhìn về phía ban công canh chừng vừa đúc cho cún con ăn. Nhưng lại không biết Đường Dịch đã sớm nhìn ra hành động mờ ám này của hắn.
Đường Dịch nhìn một người một chó ăn hết sức vui vẻ, khóe miệng hơi kéo lên. Sau đó chợt nghe thanh âm vang lên từ bên kia điện thoại:” Tôi biết hiện tại nói ra yêu cầu này có chút khó cho em, em không tiện thì có thể từ chối. Tôi sẽ giải thích với nó “
Thanh âm Chu Hạo có chút khàn khàn, bất quá như trước vẫn trầm thấp êm dịu.
Đường Dịch nghĩ y hiện tại nhất định là đang một tay xoa mi tâm, một tay cầm điện thoại nói chuyện với cậu. Mà cậu lúc này ngay cả trực tiếp nói mấy lời dễ nghe cũng cảm thấy phiền. Bất quá Chu Hạo đã có ý định che giấu, cậu cũng không muốn vạch trần.
Đường Dịch thu hồi đường nhìn, cúi đầu nhìn chân mình trầm mặc một lúc mới nói:” Tôi đã biết, anh đưa điện thoại cho nó đi “
Cơm tối cuối cùng cũng không thể yên ổn ăn xong. Cố Ngôn Đình vừa xác định cún con đã tiếp nhận được cái tên ” Oreo ” muốn chạy đến chỗ Đường Dịch tranh công. Nhưng lại thấy đường Dịch đi về phía phòng ngủ. Một lúc sau mặc áo khoác cầm theo ví tiền, bộ dáng hiển nhiên là muốn đi ra ngoài.
Cố Ngôn Đình sửng sốt một chút, hơn nửa ngày mới phản ứng được:” Em muốn ra ngoài “
” Ừ, có người bạn bị bệnh. Tôi đi xem một chút “. Đường Dịch sắc mặt không tốt lắm, cũng không có tâm tư nói chuyện. Cố Ngôn Đình mặc thêm quần áo muốn đi cùng cậu, nhưng sắc mặt Đường Dịch lại đột nhiên thay đổi một chút cản hắn lại:” Tự tôi đi được rồi. Anh không phải còn phải chiếu cố ” Oreo ” sao Nó đêm nay còn chưa đi đại tiện, buổi tối còn phải dẫn nó đi dạo còn phải dọn bồn cầu cho nó nữa “
” A. Em cũng thấy cái tên Oreo rất hay đúng không, nghe rất Tây đó … ” Cố Ngôn Đình không ngại cậu nói hắn nhỏ mọn, nhưng cũng có chút lo lắng ngượng ngùng sờ sờ mũi:” Vậy em trên đường cẩn thận chút “
” Ừ ” Đường Dịch gật đầu, lúc sắp đi lại bị Cố Ngôn Đình kéo lại. Hắn nhét thêm tiền mặt vào túi của cậu, trong lòng không yên dặn:” Đừng chạy xe, gọi xe đi. Trên đường cũng đừng nóng vội, không có việc gì đâu “
Đường Dịch dừng lại ở cửa một chút, muốn nói lại thôi. Cố Ngôn Đình không nhịn được cười, rất nhanh hôn một cái lên trán cậu, nhỏ giọng nói:” Tôi chờ em “
Lúc này chỉ mới tám, chín giờ tối. Cố Ngôn Đình đợi Đường Dịch đi cũng mất khẩu vị ăn uống với một bàn mĩ vị. Vì vậy cầm điều khiển mở tivi rồi cầm đồ ăn vặt cho cún con bắt đầu kì huấn luyện cho nó.
Mười giờ rưỡi oreo rúc vào chỗ của nó. Cố Ngôn Đình cầm di động đợi không được nhắn tin, trong đầu cũng bắt đầu hình thành ý nghĩ không tốt.
Mười một giờ rưỡi, Cố Ngôn Đình lên lầu xuống lầu hơn mười lần. Điện thoại cho Đường Dịch lại không được, ngực bắt đầu hốt hoảng. Nhưng mà hắn cũng không biết có thể làm gì, Đường Dịch lúc đi cầm theo chìa khóa. Nếu giờ hắn ra ngoài tìm Đường Dịch thì sẽ không vào được nhà.
Cố Ngôn Đình nhìn đồng hồ tần suất cứ năm phút nhìn một lần. Cửa nhà trọ bị hắn mở ra, gió thổi cũng nhìn ra cửa. Dần về sau ngay cả tiếng vận hành của thang máy hắn cũng nhận ra được, thanh âm cửa thang máy đóng lại rất nhỏ vang lên. Hắn lập tức lê dép đi ra ngoài nhìn chằm chằm con số chuyển động phía trên thang máy.
Mười hai giờ, Đường Dịch vẫn chưa về. Cố Ngôn Đình đem máy tính ra lục lọi tin tức của thành T, thay phiên gõ mấy dòng ” tai nạn xe cộ ” lục lọi tin tức gần nhất trong mấy giờ gần đây. Sau đó còn mở đài phát thanh, mỗi khi phát thanh viên nói đến tình hình giao thông hắn đều căng tai lên mà nghe, chỉ hận không để bọn họ không thở mà nói hết tin tức.
Trên thực tế buổi tối phát thanh mấy tin giao thông không nhiều lắm. Người chủ trì chỉ nói nơi nào tuyết nhiều gây ra trơn trượt nên cẩn thận, loại thời tiết quỷ quái này xe cộ cọ xát cũng rất ít khi phát sinh.
Oreo bị không khí bất an tràn ngập trong nhà khiến cho kinh động, vốn đang vùi mình trong ổ cũng phải ló mặt ra mở to mắt nhìn xung quanh. Cố Ngôn Đình nghe xong phát thanh một hồi cuối cùng cũng không phát điên chạy tới chạy lui nữa. Hắn quá khẩn trương dẫn đến dạ dày lên tiếng kháng nghị. Buổi trưa không biết ăn bao nhiêu ớt, hiện giờ đảo một vòng tiện đà hung hăng quậy phá hắn.
Cố Ngôn Đình dạ dày nóng như lửa đốt cực kì khó chịu. Hắn như muốn nôn ra, ngồi xuống cũng buồn nôn mà đứng dậy cũng chẳng khá hơn chút nào. Sau đó vô lực đỡ bồn cầu, cố sức nôn ra, lúc này mới đem mật xanh mật trắng cùng một đống đồ ăn lẫn ớt nôn vào bồn cầu.
Cũng may thân thể hắn căn bản rất tốt. Sau khi ra ngoài vào phòng Đường Dịch tìm thuốc dạ dày lại tìm thấy thuốc cảm mạo các thứ, lung tung uống hết vào bụng. Cuối cùng mới có thể thư thái một ít.
Nhưng chút thoải mái này cũng không thể duy trì lâu, chẳng được bao lâu điện thoại hắn cả đêm an tĩnh đột nhiên vang lên. Cố Ngôn Đình vội bắt máy, vừa chuyển máy, một chữ còn chưa kịp nói chợt nghe bên kia truyền đến thanh âm nam trầm thấp:” Là Cố Ngôn Đình phải không “
Cố Ngôn Đình chợt ngẩn ra, nghe thấy bên kia tiếp tục thấp giọng nói:” Tôi là bạn của Đường Dịch. Cậu ấy đêm nay chắc sẽ không thể về nên kêu tôi điện báo cho anh một tiếng “
” … ” Cố Ngôn Đình trì hoãn rất lâu, ngực cuối cùng mới chậm rãi thả lỏng. Nhưng lại lập tức dâng lên một cỗ tâm tình phức tạp. Thanh âm của hắn lúc nói ra mơ hồ có chút giống với đối phương, trong giọng nói còn ẩn ẩn chút run rẩy:” Người khác không sao chứ “
Người bên kia điện thoại rất kiên nhẫn chờ hắn, sau một lát liền trả lời:” Không sao cả “
” Tốt, không sao là tốt rồi “
Cố Ngôn Đình rất nhanh cúp máy, như thể sợ đối phương nhiều lời hơn dù chỉ một câu. Hắn ở trong phòng hoảng hốt đi lại vài vòng, sau đó không chút sa sút đi vào phòng ngủ. Nửa đêm sau đó hắn ngủ rất sâu. Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại nhìn trần nhà thật lâu đến khi bị mùi hôi từ ngoài cửa truyền đến mới cau mày đi ra ngoài.
Cố Ngôn Đình dậy trễ, cửa nhà vệ sinh hôm qua lại bị hắn đóng lại. Oreo sáng sớm phải đi vệ sinh, vào không được nhà vệ sinh nên đành phải ở trước cửa đi đại tiện. Cố Ngôn Đình lúc đi ra nhìn ánh mắt tự trách ẩn ẩn ủy khuất của nó nửa ngày, sau đó chỉ đành thở dài đi dọn dẹp.
Đường Dịch vẫn chưa về.
Bạn của cậu không nhiều lắm. Thanh âm của người tối qua không giống Thẩm Phàm lắm. Bạn đồng nghiệp tương đối quen thuộc của Đường Dịch trong công ty Cố Ngôn Đình lần trước lúc ký hợp đồng cũng đã gặp. Huống hồ thanh âm và giọng điệu của người kia hoàn toàn biểu lộ là của một nhân vật to lớn quyền cao chức trọng.
Cố Ngôn Đình nghĩ không được ai khác ngoại trừ Chu Hạo.
Người đêm giáng sinh đó nói với Đường Dịch y không mang theo quần lót chính là Chu Hạo. Mà lần đó Đường Dịch say rượu gọi cái tên Chu Hạo cũng khiến hắn nhớ mãi không quên. Hắn đối với Thẩm Phàm cảnh giác rất cao, thế nhưng đối với Chu Hạo lại có cảm giác lo lắng hoàn toàn khác với Thẩm Phàm.
Thẩm Phàm là nhân vật phong vân trong trường học của bọn họ trước đây. Đường Dịch mặc dù lúc chia tay nói là cậu thầm mến Thẩm Phàm, thế nhưng Cố Ngôn Đình vẫn bán tin bán nghi. Phương diện này một phần xuất phát từ hiểu biết của hắn với Đường Dịch. Đường Dịch người này nhìn như khiêm tốn nhưng bên trong lại rất quỷ quyệt. Cố Ngôn Đình tin tưởng cậu không làm ra việc gì, nhưng lại không tin cậu không dám làm gì.
Huống hồ Đường Dịch trước mặt hắn có chút tự phụ, muốn làm cái gì cũng sẽ không cùng hắn giải thích. Nhưng càng giải thích cố thuyết phục lại càng khả nghi. Ngược lại cậu rất ít khi nhắc tới Chu Hạo, mà với hắn thì nó đồng nghĩ y có vị trí rất đặc biệt.
Cố Ngôn Đình không ăn sáng, hắn một chút hứng thú ăn uống cũng không có. Hôm qua còn chưa dọn dẹp chén đũa, nước lẩu đã đóng một lớp dầu đỏ xung quanh. Hắn tỉ mỉ cắt khoai tây hiện tại cũng đã biến thành màu đen, rau chân vịt không ăn hết đã héo, nấm cũng khô cứng, còn dư lại chút thịt hiện tại cũng bị cứng lại.
Hắn nhìn vài lần, hiện tại không có tâm tình cũng như khí lực dọn dẹp. Sau lại nghĩ bản thân thật sự không có khí lực đành gọi cho Tao Bàn.
Tao Bàn rất nhanh chạy tới, như một con thần thú mập mạp triệu tập là xuất hiện. Phía sau còn dẫn theo vợ cùng con gái. Cố Ngôn Đình hữu khí vô lực chào hỏi vợ Tao Bàn, sau đó bị Tao Bàn đuổi vào trong phòng, còn không quên tìm chocolate cho con y.
Hắn bị đau dạ dày cấp tính, trên dưới không một chút khí lực. Tao Bàn bị hắn giày vò đến toàn thân chảy mồ hôi, sau khi y mới đi mua thuốc cho hắn xong mới hung hăng nói:” Quá đáng! Lớn như vậy còn như oán phụ ra cái dạng gì, anh không mất mặt thì tôi cũng thay anh cảm thấy mất mặt! “
Y vốn là đang dẫn vợ cùng con đi dạo phố gần đây, không nghĩ đến Cố Ngôn Đình lại gọi đến. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Cố Ngôn Đình bộ dáng suy yếu như sắp chết. Sau lại ép hỏi mới biết được tình hình thực tế, nhất thời cũng không biết nói gì.
Y nghiến răng nghiến lợi lau mồ hôi. Tuy rằng ác thanh ác khí, động tác cũng rất nẹ nhàng.
Cố Ngôn Đình khó chịu nhíu mày, dựa vào đầu giường nhắm mắt lại qua một lúc lâu mới thấp giọng thở dài. Trong phòng khách vợ của Tao Bàn đang nhẹ giọng dụ dỗ bé con chơi đùa cùng Oreo, thanh âm êm dịu, bộ dáng dịu dàng.
Cố Ngôn Đình không đầu không đuôi nói:” Tôi chỉ muốn tìm cậu nói chuyện một chút. Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì. Tao Bàn, phải biết yêu thương vợ cậu “
Tao Bàn sửng người, liếc mắt:” Vô nghĩa! Vợ tôi thì tôi đương nhiên phải thương “
Cố Ngôn Đình ừ một tiếng rồi không nói gì. Một lát sau Tao Bàn nghĩ hắn đã ngủ, vừa muốn rón rén đi ra lại thấy Cố Ngôn Đình nghiêm mặt tựa ở đầu giường lẩm bẩm gì đó.
” Tôi trước đây làm rất nhiều việc. Đường Dịch nói tôi sai rồi. Trong lòng tôi lại nghĩ rằng không phải vậy “
” Thế nhưng hiện tại, tôi mới biết mình thực sự sai rồi. Tôi chưa từng hối hận thế này. Càng không khó khăn như hiện tại. Hôm nay tôi không phải sợ bị cậu ấy vứt bỏ, mà là nhớ đến trước đây. Cậu ấy cũng chính là nhìn tôi đem tâm tư đặt lên người khác mà không để ý đến cậu ấy “
” Nhưng tôi còn có cậu, có ba mẹ, tôi còn biết cậu ấy yêu tôi. Nhưng khi đó, cậu ấy lại chỉ có mình tôi “
Tao Bàn cước bộ đi ra ngoài dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
Cố Ngôn Đình trầm thấp thở dài, môi khẽ run rẩy không lên tiếng nữa.
Tao Bàn do dự một chút nhịn không được lại ngồi xuống, thở dài nói với hắn:” Anh nghĩ thông suốt là tốt rồi. Tôi chỉ sợ đầu anh nóng lên trở về trêu chọc anh ấy. Chờ Lâm Duệ quay đầu ngoắc tay một cái anh lại không chút khí phách bám lấy hắn. Nếu Lâm Duệ là đồ vật thì có thể nói ném liền ném, nói vứt liền vứt. Nhưng hắn lại là con người, anh ném hắn đi nói không chừng hắn lại bắt đầu dính lấy anh. Tôi cũng không thể khai trừ quốc tịch của hắn để tống hắn ra nước ngoài được “
Cố Ngôn Đình không nói gì, mở mắt ra nghiêng đầu hướng về phía y.
Tao Bàn nhìn hắn nói:” Hiện hối hận cũng vô dụng. Anh đã nghĩ thông suốt thì sau này đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn nữa. Anh không phải nói là hắn cứu mạng anh sao Nếu hắn mượn cái cớ này mà đáp trả Đường Dịch thì làm sao đây Anh phải nghĩ cho chu toàn, vạn nhất xảy ra chuyện cần đến báo ân, anh rốt cuộc làm thế nào để đối phó đây “
Cố Ngôn Đình đột nhiên nghe y nhắc đến Lâm Duệ. Chợt nhớ đến lời tối qua Đường Dịch nói, vì vậy dừng lại hỏi:” Cậu biết địa chỉ mail của tôi không “
Sau buổi trưa Tao Bàn thấy hắn đã hạ sốt liền tập trung tinh thần lục lọi mail liền lôi kéo vợ mình ôm con về. Vợ Tao Bàn trước khi đi cũng đã dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, cô cũng biết chuyện của Đường Dịch và Cố Ngôn Đình. Lúc tiến vào thang máy một bên đùa với con một bên chất vấn chồng:” Chúng ta có nên liên hệ với Đường ca không “
Tao Bàn vui vẻ bị con gái cưng nhéo mặt, nhe răng nói:” Không cần “
” Nhưng nhìn tiểu Cố thật sự rất khổ sở. Chúng ta không nhìn thấy không biết gì thì còn được, đằng này đã thấy rồi mà lại không thông báo một tiếng sao ” Tuy rằng Cố Ngôn Đình so với Tao Bàn lớn hơn, thế nhưng cô nhìn mặt hắn lại không nhìn ra cái gì gọi là Cố đại ca. Vì vậy luôn gọi hắn là Tiểu Cố.
Vợ Tao Bàn tâm tư tinh tế, sợ Đường Dịch không biết Cố Ngôn Đình sinh bệnh. Mà người bệnh tâm tư rất nặng nề, Cố Ngôn Đình vạn nhất miên man nghĩ ngợi gì đó sợ rằng càng thêm khổ. Không ngờ Tao Bàn lại ôm con gái hôn một cái, rất nhanh trả lời:” Hắn đáng đời “
…
Đường Dịch thật sự không biết Cố Ngôn Đình ngã bệnh. Bất quá biết rồi cũng không thể làm gì. Duy Duy ở Chu gia gây họa, bị ông bà nội răn dạy một lúc liền bỏ đi. Chu Hạo dường như là lật tung cả thành C để tìm. Điều động mọi quan hệ, sau ở công viên nhỏ thành T tìm được nó.
Duy Duy lúc tìm được đang ở bên cạnh thùng rác trong công viên chịu đựng cả đêm, ngày hôm sau liền sốt cao. Chu Hạo tự mình đi đón nó, nhưng với tính cách ương bướng của nó, một mực chết sống không chịu đến bệnh viện. Bác sĩ cố gắng truyền nước cho nó, nhưng nó lại làm gãy cả kim. Sau đổi thành chích, nó cũng cứ thế một mực không buông lỏng thân thể. Cái mông nhỏ căng chặt, hai người đè nó lại, bác sĩ nhẹ nhàng vỗ về tiêm cho nó, sau đó cường lực đẩy kim vào nhưng cũng bị nó dùng sức đẩy ra. Duy Duy gào khóc, mắt đầy tơ máu nhu cũ cắn chết không bật hơi.
Cuối cùng Chu Hạo phải thỏa hiệp, hỏi Chu Duy Duy rốt cuộc muốn làm gì.
Duy Duy nhìn y nửa ngày, sau đó trợn to hai mắt, nháy mắt liền rơi lệ.
Nó nói muốn tìm mẹ. Nếu như không tìm được mẹ thì đi tìm Đường thúc thúc. Nếu như Đường thúc thúc cảm thấy phiền phức không cần nó thì van cầu y để nó đi, nó sẽ kiếm tiền trả lại y.
Nó chỉ mới hơn năm tuổi, lại học người lớn đưa ra yêu cầu, cùng với uyển chuyển nói cái gì ” nếu phiền phức ” để thuyết phục.
Chu Hạo nghe xong liền xanh mặt, y giằng co cả một ngày. Ban đêm lúc Duy Duy nhiều lần sốt cao, Chu Hạo trầm mặc nghe nó nói sảng, sau đó mới điện cho Đường Dịch.
Đường Dịch chưa từng trực tiếp chứng kiến thế lực của Chu gia. Nhưng mà Chu Hạo hời hợt kể qua, cậu cũng mơ hồ cảm nhận được. Chu Hạo không tìm đến cậu, không phải bởi vì không muốn làm phiền cậu. Mà là trước đó đã cho người trực tiếp điều tra gần nhà trọ cùng công ty của cậu, đã sớm phát hiện không có thân ảnh của Duy Duy.
Chu Hạo không muốn tạo áp lực quá lớn cho cậu. Chỉ nói Duy Duy khóc nháo muốn tìm cậu, hỏi cậu có rãnh hay không. Đường Dịch đến biệt thự của Chu Hạo ở thành T mới biết rõ ngọn ngành.
Duy Duy vừa thấy cậu liền dùng sức mở to mắt nhìn, môi nhỏ mím thật chặt, cánh mũi phập phồng. Đường Dịch đi về phía nó, chỉ thấy nó lập tức nước mắt lưng tròng, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nó nhỏ giọng gọi một tiếng Đường thúc thúc. Xong liền khóc cả nửa buổi tối. Đường Dịch bị nó nắm chặt y phục không đi được đợi đến nửa đêm mới nhớ tới phải báo cho Cố Ngôn Đình một tiếng. Nhưng cậu nửa bước cũng khó dời đi, điện thoại di động cũng không còn pin, vì vậy mới nhờ Chu Hạo thay cậu nói một tiếng.
Cậu sau đó dỗ dành nó ngoan ngoãn truyền nước, cánh tay ghim kim tiêm giữ chặt Đường Dịch không buông, nhìn cậu nói:” Đường thúc thúc, con có thể đi theo thúc không “
Đường Dịch cúi đầu ôn nhu xoa xoa đầu nó, muốn chuyển trọng tâm câu chuyện lại chợt nghe Duy Duy nói:” Con biết thúc và ba con không còn là bạn bè nữa. Thúc không đáp ứng con cũng không sao “
Chu Hạo trầm mặc đứng ở cửa, không tiến vào cũng không đi ra. Nghe được lời này thoáng sững người đưa mắt nhìn nhau với Đường Dịch.
Đường Dịch cười cười, giọng nói rất ôn hòa:” Con là nghe ai nói những lời này Trẻ con không cần nghĩ lung tung. Đường thúc thúc chỉ là bận chút chuyện thôi. Ba con cũng là bề bộn nhiều việc “
Duy Duy như trước nhìn cậu, Đường Dịch thấy nó thở gấp, trong mắt lại ngập nước, thanh âm sau khi khóc còn có chút hổn hển:” Con ăn rất ít, cũng không hay khóc. Con sau này sẽ học giỏi kiếm tiền. Đường thúc thúc, thúc không thể suy tính một chút sao “
Chu Duy Duy ở Chu gia rốt cuộc đã chịu ủy khuất gì, ông bà nội nó rốt cuộc đã làm cái gì. Mãi đến sau này Đường Dịch cũng không biết được. Chuyện này tựa hồ như liên quan đến nội bộ Chu gia, thế nhưng Duy Duy là một đứa trẻ hiểu chuyện lại ẩn nhẫn không hề quậy phá như những đứa trẻ khác, có thể bị bức bách đến mức độ này đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của cậu.
Đường Dịch lần đầu nhìn thấy Duy Duy, nó cũng mới hai tuổi, mở to đôi mắt yên lặng nhìn xung quanh tìm mẹ nó. Thẩm Phàm nói rất đúng, Đường Dịch luôn xem Chu Duy Duy như mình lúc nhỏ. Đứa bé này càng hiểu chuyện, cậu lại càng yêu thương nó.
Lúc nhỏ Đường Dịch cũng chịu không biết bao nhiêu khổ cực mà nó cũng không thể trải qua tốt đẹp. Cho nên đem cả hai so sánh cũng không đến mức quá chênh lệch như sông với biển. Thế nhưng hiện tại cậu đã trưởng thành, lại lần thứ hai nhìn đứa bé này như mình năm đó rơi vào cảnh ngộ tương tự, trong lòng khó tránh khỏi thổn thức. Cậu cúi đầu trầm thấp nói với Duy Duy một chữ ” Được “
Ánh mắt Chu Hạo lóe sáng nhìn cậu nửa ngày, sau đó lúc xoay người sắp rời đi mới nói lại hai câu.
” Hy vọng tôi sau này có thể đến thăm Duy Duy thường xuyên ” cùng với:” Để báo đáp lại, chuyện Cố Ngôn Đình tôi sẽ giúp em “