Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Duy Duy lúc trước đi với Chu Hạo cũng sẽ chỉ có nửa ngày, sáng sớm hay buổi trưa Triệu thư ký sẽ lái xe đưa nó về. Buổi trưa đi ra ngoài thì trước khi trời tối sẽ đem nó đưa về nhà. Lúc đầu nó còn có chút câu nệ, mỗi lần về nhà đều cẩn thận quan sát sắc mặt của Đường Dịch và Cố Ngôn Đình. Đường Dịch biết nội tâm của nó nhạy cảm, lúc trước Chu Hạo đón nó đi, nó cũng tự biết nghĩ là do mẹ nó không cần nó nữa, mà với ba nó cũng rất có khả năng đó. Vì vậy cậu cũng không dám hỏi nguyên nhân thật sự nó bỏ nhà đi.
Lần này lễ Giáng Sinh khó khăn lắm Duy Duy mới ở với Chu Hạo hẳn hai ngày, lúc trở về mặc một bộ y phục ông già nô en. Còn mang theo một túi quà lớn cho Đường Dịch và Cố Ngôn Đình, rất kiêu ngạo mà nói là ba ba đưa.
Đường Dịch không ở nhà, bọn họ hai ngày qua làm có chút điên cuồng, thậm chí ngay cả phòng bếp hay sân thượng cũng không tha. Cố Ngôn Đình đến cả tủy của cậu cũng đã biết vị, như uống phải xuân dược mà động một chút cũng có thể động dục. Hôm qua còn đem Đường Dịch ra vùng ngoại ô chơi trò xe chấn một hồi. Đường Dịch lúc sáng thức dậy cả thắt lưng đều đau nhức, sau đó một bên lẩm bẩm cầu mong Duy Duy nhanh một chút mau trở về, một bên chạy đến công ty.
Trong túi của Duy Duy đều là đồ chơi điều khiển từ xa, hiển nhiên là thứ nó thích nhất. Cố Ngôn Đình đi nhanh tới, khoa trương liếc nhìn cái túi của nó mà nói:” Wow, đồ tốt nhiều vậy à! “
Giọng hắn có chút lớn, biểu tình cũng đủ khoa trương. Duy Duy liền cao hứng cười khanh khách, sau đó kéo lấy tay Cố Ngôn Đình hiến lên bảo bối của mình, nhỏ giọng nói:” Cố thúc thúc, thúc chọn một cái đi, chọn một cái thúc thích nhất ấy! “
Cố Ngôn Đình nhíu mi nhìn nó một cái, giả vờ hơi tìm tòi bên trong cái túi một chút:” Chỉ có thể lấy một cái sao ” Tay hắn cầm lấy một mô hình máy bay, tay khác lại sờ sờ ô tô điều khiển từ xa:” Đều rất tốt “
” Vậy chọn hai cái ” Duy Duy hiển nhiên không bỏ được, nhưng vẫn dựng thẳng hai ngón tay cẩn thận nhìn sắc mặt Cố Ngôn Đình.
Cố Ngôn Đình lại nhìn một chút, chợt nghe Duy Duy nói:” Ba cũng được … “
Đồ chơi tổng cộng có bốn cái, Duy Duy bị Cố Ngôn Đình cầm đi ba cái lớn. Sau chỉ còn duy nhất một cái nhỏ, trong lòng nó rất không nỡ, rồi lại không muốn nặng bên này nhẹ bên kia, còn phải để lại một cái cho Đường Dịch. Vì vậy khẽ cắn môi quyết định đem cái cuối cùng để lại cho Đường thúc thúc. Cũng may Cố Ngôn Đình chọc ghẹo nó một hồi rốt cuộc cũng ngăn nó lại nói:” Không cần cho Đường thúc thúc, trở về thúc chia cho thúc ấy là được “
Duy Duy trong lòng rầu rỉ nửa ngày vẫn như cũ có chút không yên lòng nói:” Vậy thúc đưa cái nào cho Đường thúc thúc “
Cố Ngôn Đình sửng sốt một chút, mặt không đổi sắc trả lời:” Máy bay lớn “
Duy Duy cảm động gật đầu, tự nhiên cũng không biết trong lòng Cố Ngôn Đình là tính toán không để Đường Dịch nhận cái gì từ Chu Hạo. Cố Ngôn Đình lúc trước cũng không phải rất rộng lượng hay hoàn toàn không lo lắng gì mà không hỏi đến chuyện của Thẩm Phàm và Chu Hạo. Chỉ là Đường Dịch tính cách rất tạc mao, hắn sợ nếu như đụng trúng chỗ đau của Đường Dịch thì sẽ bị đuổi đi.
Hai ngày này cuộc của của hai người hết sức hài hòa và ngọt ngào, hắn tự nhiên bắt đầu âm thầm nổi lên tính ghen tuông, thiếu chút nữa là tu hành chính quả đem Chu Hạo xếp thành địch nhân số một, tình trạng báo động cũng đề cao nhất.
Chỉ là Đường Dịch bình thường cũng không nhắc tới Chu Hạo, tạp chí hay báo chí gì đưa tin về Chu Hạo hay thăm hỏi cũng là ít lại càng ít. Cố Ngôn Đình thừa lúc Đường Dịch đi làm nửa ngày mới từ trên mạng tra ra một đống tin cùng ảnh Chu Hạo tham gia dạ tiệc từ thiện. Ảnh chụp cũng không phải rất rõ ràng, hẳn là bất ngờ chụp được, hơn nữa còn bị ngược sáng. Vì vậy chỉ có thể nhìn ra đường cong thân thể cường tráng của y cùng gương mặt cân xứng hoàn mỹ.
Cố Ngôn Đình đổi một bức ảnh khác cũng khá mơ hồ, nỗ lực nửa ngày mới ở trong đầu hình dung ra bề ngoài của y nhưng cũng chả ra hình dạng gì, chỉ có thể trước khi Đường Dịch về mà trằn trọc đi theo Duy Duy dò hỏi.
Duy Duy mấy ngày nay quan hệ với hắn rất thân thiết, cơ hồ là hỏi gì đáp nấy. Sau khi Cố Ngôn Đình lục lọi trên mạng cả nửa ngày mới trở lại quỹ đạo, hắn một bên nhìn xe hơi điều khiển từ xa nhỏ của Duy Duy một bên lơ đãng hỏi:” Con hai ngày nay đều theo ba con sao ”
Lực chú ý của Duy Duy hầu như đều đặt vào xe hơi điều khiển nhỏ, không chút nghĩ ngợi gật đầu.
” Uhm, vậy hai người chơi cái gì ” Cố Ngôn Đình đi về phía trước, thuận tiện chỉ huy một chút:” Quẹo phải, quẹo phải, chân bàn kìa! “
Xe hơi nhỏ trong gang tấc tránh được chân bàn, xoay một vòng trở về. Duy Duy chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút mới nói:” Ở trong khách sạn, ban ngày thì ra ngoài bơi, buổi tối thì ngủ “
Lúc trước Đường Dịch tận lực tránh đi những vấn đề liên quan đến Chu Hạo, Cố Ngôn Đình cũng không nghĩ mình lại hỏi Duy Duy lúc gặp ba ba thì chơi cái gì. Lúc này Duy Duy nói ở khách sạn, ánh mắt hắn nhất thời phát sáng, nhớ lại không ít người mượn cớ đi gặp con thật ra là đi ra ngoài tìm tình nhân. Hắn mang cảm giác hứng thú bừng bừng tiến về phía trước tiếp cận Duy Duy:” Sau đó thì sao ”
” A ” Duy Duy xoay điều khiển từ xa trong tay đem ánh mắt dời đến người hắn, đợi xe hơi nhỏ chạy đến bên chân dừng lại mới mờ mịt trừng mắt nhìn:” Sau đó cái gì “
” Sau đó có mấy chị gái hay anh trai xinh đẹp đến không ” Cố Ngôn Đình nhìn nó:” Hay bạn của ba con chẳng hạn, có đến cùng không “
” Không có ” Duy Duy cong môi, rất kiên định lắc đầu:” Ngoại trừ Triệu thúc thúc ra thì không còn ai khác đi cùng “
” … ” Cố Ngôn Đình ngẩn người:” Vậy sao phải ở khách sạn “
Chu Hạo ở thành T có nhà, ở thành C cũng có nhà. Đến đây mà lại ở khách sạn đúng là làm điều thừa thãi. Cố Ngôn Đình trước đối với y không hiểu rõ lắm, vốn cho là y nhân cơ hội này mà đi phong lưu, không ngờ đến là không phải vậy.
Duy Duy nghe lời này xong rũ mắt xuống, qua một lúc lâu mới nói:” Con cũng không biết “
…
Tới tối Đường Dịch mới trở về, Duy Duy tâm tình cũng không quá cao hứng. Cố Ngôn Đình trực giác nói vấn đề hẳn có liên quan đến mình, lại không biết tại sao cảm thấy không thoải mái. Đường Dịch cũng phát giác có chuyện không thích hợp, nhưng mà Duy Duy vô cùng nhu thuận, nói cái gì nó cũng đều chớp đôi mắt to tròn chăm chú lắng nghe.
Thực ra ở chung mấy ngày nay, Duy Duy đối vớ Cố Ngôn Đình ỷ lại càng sâu. Không biết có phải là do quan hệ máu mủ tác quái hay không, hay bởi vì Cố Ngôn Đình mỗi ngày đưa đón nó đi học đồng thời cũng như một đứa trẻ to xác có thể cùng nó trò chuyện. Đường Dịch lần này dỗ dành nó một hồi nhưng nó vẫn không hăng hái lắm, chỉ có thể để Cố Ngôn Đình dỗ nó.
Rốt cuộc trước khi đi ngủ, Duy Duy có chút mất mác nói ra.
Lúc đó Cố Ngôn Đình đã bỏ đi mấy câu hỏi liên quan đến Chu Hạo trong đầu, cũng vì hành vi ban ngày của mình mà mơ hồ cảm thấy hối hận. Nếu Chu Hạo có thể đồng ý để con y theo hắn và Đường Dịch, thì e rằng cảm tình của y đối với Duy Duy cũng sẽ không quá sâu. Trẻ con mẫn cảm, Cố Ngôn Đình từ nhỏ vô âu vô lo lớn lên trong tình thương của người thân, tự nhiên khó có thể hiểu được cảm giác của Duy Duy cứ bị ba mẹ ném tới ném lui. Thế nhưng hắn rất rõ ràng, đổi thành hắn năm đó năm tuổi, có khi còn đái dầm. Không thể nào so được với Duy Duy hiện tại hiểu chuyện như vậy.
Hắn thấy Duy Duy đi vệ sinh xong bò lên giường, ngoan ngoãn chui vào trong chăn. Vì vậy hắn liền đi tắt đèn rồi thay nó đắp chăn.
Duy Duy trong một giây đó bắt được tay hắn, Cố Ngôn Đình kinh ngạc quay đầu nhìn nó, chỉ thấy trong mắt nó nước mắt lưng tròng nhỏ giọng hỏi hắn:” Cố thúc thúc, có phải con hôm nay không ngoan không “
Ánh đèn từ phòng khách nhợt nhạt hắt vào phòng, trong mơ hồ có thể nhìn ra thần tình của Duy Duy. Cố Ngôn Đình trong lòng mềm nhũng, xoay người ngồi xổm xuống nhìn nó nói:” Không có, Duy Duy rất ngoan “
Duy Duy cắn môi.
Cố Ngôn Đình nắm bàn tay nhỏ bé của nó khẽ nhéo, cười nói:” Duy Duy là ngoan nhất, hôm nay thúc thúc không tốt. Sau này thúc thúc sẽ không hỏi như vậy nữa, được không ”
Duy Duy còn chưa nói được hay không, chỉ cầm chặt tay Cố Ngôn Đình, buông ra một chút lại càng nắm chặt hơn, như là đang do dự chuyện gì. Cố Ngôn Đình vươn tay sờ đầu nó, vừa định dỗ nó ngủ chợt nghe Duy Duy đột nhiên nói:” Không phải lỗi của ba ba “
” Hả ” Cố Ngôn Đình thoáng sửng sốt.
” Không phải ba ba muốn bỏ con, là ông bà nội ” Nó dùng sức cắn môi, nói xong câu này đột nhiên chớp chớp mắt, rất nhanh lấy tay lau một chút, giọng mũi mang theo ủy khuất nói:” Ông bà nội đều không thích con. Con không muốn ở với họ, bà thường … thường hay mắng mẹ, ông cũng hay đánh bà … cũng hay đánh con “
Nó nói xong sau một lúc dường như không kiềm nén được tiếng khóc liền lập tức nức nở. Cố Ngôn Đình lòng ngực tê rần, lại càng sợ nó hít thở không thông liền đến bên giường ôm nó dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng nó một lúc.
Duy Duy rất ít khóc, Đường Dịch cũng chỉ mới thấy nó khóc qua hai ba lần. Trước kia mẹ nó bỏ nó, nó cũng chỉ là yên lặng đứng yên chờ đợi, hoặc là khẩn trương tự mình đi tìm nhân viên phục vụ. Lần đầu tiên khóc lớn chính là lúc Chu Hạo đến đón nó, nó nghĩ mẹ nó không cần nó nữa.
Lần này nó khóc rất nhỏ, nhưng lại khóc rất lâu như là những gì bị đè nén thật lâu trong lòng giờ mới để lộ ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng ngực Cố Ngôn Đình, dáng dấp so với Đường Dịch còn thân thiết hơn, trong lúc Đường Dịch lặng lẽ bưng một ly nước ấm đến đặt trên bàn, thấy một màn này trong lòng đều không biết là tư vị gì.
Cậu trong nhất thời cảm thấy mình đem Duy Duy về nhà vừa vui vẻ vừa như phản bội, trong lòng rầu rỉ không biết có nên nói cho Cố Ngôn Đình biết Duy Duy có thể là cháu ruột của hắn không.
Trong phòng hai người không biết chuyện này, Duy Duy khóc xong có chút ngượng ngùng lau nước mắt nước mũi, mới cùng Cố Ngôn Đình nói hết mọi chuyện.
Ông bà nội không thích nó, Duy Duy lúc mới mang về nhà hai vị lão nhân còn ôn hòa một chút. Không ngờ càng về sau lại càng không bình tĩnh nổi. Ông nó và bà nó quan hệ cũng không tốt, vì vậy bầu không khí thường thường đều là giương cung bạt kiếm, động một cái liền gà bay chó sủa gây ra một hồi ác chiến. Chu Hạo thái độ đối với Duy Duy thật ra cũng vẫn rất ổn định, nhưng có khi năm ngày liền không trở về nhà. Cho nên nó ở nhà quá mức sợ hãi và căng thẳng.
Tình huống như vậy vẫn giằng co kéo dài hai năm, cho đến khi trong nhà có một bể cá bị làm hư, cá bên trong hết thảy đều lật bụng chết. Chuyện này lửa giận trực tiếp đổ lên người nó.
Trong Chu gia không có vật nuôi, mấy con cá vàng là vật sống duy nhất. Duy Duy bình thường rất thích ghé vào hồ cá ngắm cá, cho đến khi nó phát hiện cá trong hồ đều chết hết, lúc này mới lo lắng đi gọi quản gia tới.
Quản gia lúc đó sắc mặt trắng bệch, trực tiếp hỏi nó có phải hay không do nó làm chết không. Thanh âm của quản gia hơi lớn, lúc đó liền đem Duy Duy dọa sợ.
Nó dù là phủ nhận, nhưng không biết tại sao bà nó luôn nhận định là do nó làm. Ông nó vì mấy con cá vàng liền giận dữ, quay sang bà nó vừa đánh vừa mắng, bà nó cũng nhặt mấy thứ xung quanh đánh nó, nói nó là con hoang.
Chuyện như vậy lặp đi lặp lại vài lần. Duy Duy từ lúc đầu bị đánh quá mức kinh khủng chỉ biết chịu đựng sau đó chỉ biết tìm cách chạy trốn để tránh né. May nhất là lúc bà nó ra tay đánh nó, ông nó cũng kéo ra nên nó cũng không bị thương bao nhiêu.
Cho đến một lần cuối cùng đó, người ra tay đánh nó lại là ông nó.
Duy Duy lúc đó nhìn ông nội nổi giận, hai mắt đỏ bừng giống như muốn giết người liền hoảng sợ bỏ chạy. Chạy ra khỏi nhà còn nghe thấy thanh âm cười nhạt đầy trào phúng của bà nó.
Sau đó nó thừa dịp không ai chú ý leo lên xe đò, cũng may vận khí của nó tốt. Chiếc xe này lại chạy đến thành T quen thuộc.
Cố Ngôn Đình nghe ngôn từ của Duy Duy loạn xộn, chậm rãi tổng kết lại đại khái thì trong lòng không chỉ khiếp sợ mà còn cực kỳ phẫn nộ.
Hắn cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến hai người già đó lại biến thái như vậy!
Hắn an ủy Duy Duy hai câu, sau đó nói có thể là do ông nó mua hồ cá đó rất mắc, mà lão già này keo kiệt nên đau lòng muốn chết cho nên phát điên.
Duy Duy cũng chậm rãi trấn tĩnh lại, sau khi nghe xong lắc đầu nói:” Không mắc, hồ cá đó không tốt “
Cố Ngôn Đình giật mình chợt nghe Duy Duy nói:” Hồ cá đó cũng rất nhỏ, ngay cả một tảng đá ngồi nhìn còn tốt hơn. Mặt trên có vẽ hình cá nhỏ và mặt trời nhỏ “
Cố Ngôn Đình cười nói:” Cá nhỏ và mặt trời nhỏ là gì “
” Là cá nhỏ và mặt trời nhỏ, mặt trời là ông nội, hai bên trái phải còn có mấy con cá nhỏ. Bọn họ đều quây quanh nhau “
Một loại cảm giác quen thuộc chợt hiện ra khiến Cố Ngôn Đình hốt hoảng, trong đầu hắn nhanh chóng nghĩ đến một vài thứ. Hắn thậm chí không kịp nghĩ ngợi đột nhiên hỏi:” Con cá nhỏ màu đỏ … mặt trời thì màu xanh phải không ”
Hắn dừng một chút, thì thào nói:” Con cá nhỏ có phải đều có ba con mắt không “